[Dịch]Thục Phi

Chương 78 : Điểm mấu chốt




Khắp nơi vừa lên đèn.

Vũ Văn Hi lật xem từng trang tư liệu mà Trần Quý điều tra được trong hai ngày qua, sắc mặt bình tĩnh khiến người ta bất an. Rốt cục lật đến trang cuối cùng, Vũ Văn Hi dừng lại, im lặng nhìn mấy hàng chữ trên đó mà ngẩn người. Một phía khác của ngự án, lại chất đống tấu chương từ nơi khác, bẩm báo Giang Nam bị lũ lụt, bao phủ hàng vạn khoảnh ruộng tốt, tổn hại vô số mạng người, quan viên địa phương lo lắng xử lý không kịp dẫn đến bệnh dịch, đành dâng tấu chương xin cứu viện.

Giang Hỉ cùng Trần Quý đều nghiêm nghị đứng im một bên, không có ai sẽ không có ánh mắt đến mức thu hút sự chú ý của hoàng đế lúc này.

Đột nhiên, bấc đèn dưới chụp đèn hoa lệ đột nhiên phát ra tiếng vang "Xuy xuy" rất nhỏ, có vẻ cực kì rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Giống như vừa bừng tỉnh, Vũ Văn Hi thong thả nói: "Bãi giá Chiêu Minh cung."

Giang Hỉ nói: "Tuân lệnh." Lập tức ra ngoài sai người chuẩn bị kiệu.

Cỗ kiệu của đế vương chậm rãi đi trên tuyến đường chính, một dãy đèn lồng thật dài, gây ra nhiều sự chú ý, trải qua mấy cung điện, cuối cùng đi vào cung điện của hoàng hậu—— cung Chiêu Minh.

Cỗ kiệu vừa tới cửa cung, đã gặp hai hàng cung nữ thái giám chỉnh tề quỳ gối ở hai bên nghênh đón đế vương. Vũ Văn Hi bước xuống kiệu, thái giám dẫn đường đốt đèn lồng ở phía trước, rất nhanh đã đến chính điện ở cung Chiêu Minh, Tiêu hoàng hậu đã sớm ăn mặc chỉnh tề đứng bên trong, nhìn thấy Vũ Văn Hi đi vào, quỳ xuống nói: "Thần thiếp bái kiến hoàng thượng."

Vũ Văn Hi nhìn Tiêu hoàng hậu vẫn ung dung đoan trang như trước, ánh mắt lóe ra, lập tức đi qua bên người nàng ta, sau khi ngồi xuống trên ghế chủ vị, mới nói: "Đứng lên đi."

Tiêu hoàng hậu thong thả đứng lên, "Tạ ơn hoàng thượng."

Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua Giang Hỉ, Giang Hỉ hơi cúi đầu, sau đó gọi tất cả cung nữ thái giám trong điện ra ngoài. Sau khi tất cả mọi người rời đi, hắn mới đóng cửa lại, sau đó đứng ở cửa, tự canh giữ cho đế hậu đang muốn nói chuyện riêng.

Trong căn phòng yên tĩnh, Tiêu hoàng hậu cũng lên tiếng trước: "Hoàng thượng đến cung Chiêu Minh ồn ào như vậy, là muốn hỏi tội thần thiếp sao?"

Vũ Văn Hi bưng chén trà đang đặt trên bàn gỗ nhỏ khảm ngân lim lên, dùng nắp chén chạm vào miệng chén, làm ra tiếng vang lách cách, nhưng không có ý định uống trà, lạnh nhạt nói: "Hừm? Hoàng hậu nói vậy, đã biết mình phạm tội lớn sao?"

Khóe miệng Tiêu hoàng hậu hơi nhếch lên, trong mắt lại không có ý cười, "Nếu thiếp đoán không sai, là vì chuyện Nghiêm tiệp dư sảy thai sao?"

Có thể trở thành nữ nhân tôn quý nhất quốc gia, cho tới bây giờ Tiêu hoàng hậu sẽ không là người ngu ngốc. Trên thực tế, khi nghe thấy tin Thiến nhi tự sát, nàng ta đã hiểu mình rơi vào cạm bẫy của người khác. Nàng ta muốn mượn cơ hội ra tay với Liễu dung hoa, cũng giải quyết luôn thai nhi của Nghiêm tiệp dư, nhưng lại khiến Liễu quý phi tương kế tựu kế, ngược lại khiến nàng ta tự chôn mình vào giếng, còn hết đường chối cãi. Có lẽ từ lúc sớm hơn khi nàng ta nghe tin Nghiêm tiệp dư vô cùng được sủng ái mà không kiềm chế được, cũng đã bị cuốn vào cơn lốc xoáy này.

Hôm nay khi nghe tin cỗ kiệu của đế vương chạy đến cung Chiêu Minh, nàng ta biết, Vũ Văn Hi đã biết hết mọi chuyện.

Không cần phải cố gắng che giấu không thừa nhận nữa.

Nàng ta không hối hận, chỉ cảm thấy khổ sở đau lòng vì liên lụy đến con trai mình.

Vũ Văn Hi đã có động tác, đặt chén trà chưa uống xuống, lúc này ngẩng đầu nhìn Tiêu hoàng hậu, vẫn không nói gì. Vũ Văn Hi hơi nheo mắt lại, trước khi đến cung Chiêu Minh, trong lòng hắn tràn đầy lửa giận, thậm chí muốn lập tức hạ chỉ phế hậu, nhưng vừa nhìn thấy nữ tử mặc quan phục hoàng hậu đứng thẳng dưới đèn đuốc, lửa giận trong lòng bỗng nhiên giảm đi một nửa.

"Trẫm từng đồng ý với phụ thân nàng, chỉ cần nàng không gây ra lỗi lầm lớn, con nàng, chính là thái tử." Vũ Văn Hi chậm rãi nói, khi nhắc tới đoạn chuyện cũ đã lâu này, trên mặt hắn cũng không có cảm xúc gì.

Tiêu hoàng hậu im lặng một lát, mới nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, con thiếp là thái tử, nhưng cũng chỉ là thái tử..." Mà không phải hoàng đế. Nàng ta chưa nói câu sau, nhưng nàng ta biết Vũ Văn Hi cũng biết rõ.

Nhưng Vũ Văn Hi còn cười gật đầu, "Hoàng hậu nói không sai, thái tử chính là thái tử. Cho nên, ngươi lo lắng con ngươi sẽ chỉ là thái tử, khi ở Đông cung, cố ý không nhắc nhở Liễu quý phi đó là một con ngựa hoang dã chưa được thuần phục, ngược lại dụ dỗ nàng ta cưỡi ngựa để lấy lòng trẫm, khiến quý phi rơi xuống từ trên ngựa cũng vì né tránh không kịp mà bị ngựa hoang đá thương khó có thai. Sau này, Cao Hiền phi mang thai, ngươi cũng lo lắng đứa bé của nàng ta sẽ uy hiếp đến địa vị của thái tử, lại châm ngòi Tiêu thị cùng Triệu thị gây chuyện với Cao Hiền phi, làm nàng ta bị sẩy thai. Còn có Trương Đức phi..."

Kể ra từng sự kiện một, Tiêu hoàng hậu cũng ra tay mấy lần với các phi tần được sủng ái, mỗi lần đều có liên quan đến con nối dòng, nhưng phần lớn trong khi ở Đông cung. Từ khi Tiêu hoàng hậu vào ở cung Chiêu Minh, lại ngoài ý muốn trở nên yên tĩnh, lại hiếm khi ra tay với phi tần.

"... Trẫm còn nghĩ rằng ngươi đã hối cải, nể mặt thái tử, chỉ giam lỏng ngươi trong cung Chiêu Minh, vẫn lấy danh nghĩa hoàng hậu cung phụng trong cung. Không nghĩ tới ngươi vẫn khăng khăng một mực, dùng vu cổ hãm hại Thục phi các nàng còn không biết hối cải, dĩ nhiên còn dám ra tay với đứa nhỏ trong bụng Nghiêm tiệp dư." Nói xong, lửa giận trong lòng Vũ Văn Hi lại bị nhen nhóm lên, tùy tay cầm chén trà lên ném về phía Tiêu hoàng hậu. Chén trà bay theo đường cong, sát qua giữa trán Tiêu hoàng hậu, máu tươi chảy hết ra trán.

Cho tới bây giờ hậu cung là nơi nhiều chuyện thị phi, Vũ Văn Hi từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh này, chưa từng ảo tưởng có cái gọi là tình yêu, càng không bao giờ cân nhắc những nữ nhân trong hậu cung luôn nịnh hót, nói yêu thương hắn, kết quả vì bản thân hắn hay vì thân phận hoàng đế của hắn. Dù sao mặc kệ là thích hắn hay thích những thứ mà thân phận hoàng đế mang đến, đối với Vũ Văn Hi, đây là vấn đề thật nhàm chán —— hắn là hoàng đế, đây là sự thật vĩnh viễn không thay đổi.

Cho nên Vũ Văn Hi chưa từng quan tâm những nữ tử hoặc đoan trang hoặc dịu dàng hoặc quyến rũ hay yếu đuối, khi ở trước mặt hắn có trước sau như một không. Hắn muốn, chính là một nữ tử có thể nhường hắn cảm thấy sung sướng thư giãn sau khi giải quyết công việc rườm rà. Còn chuyện bọn họ tranh giành tình cảm, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng coi như xem diễn thôi.

"Ngươi nữ nhân ác độc này, làm sao có thể ngồi trên ngôi vị hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ?"

Mà điểm mấu chốt của hoàng đế, một là ngôi vị hoàng đế, hai là... Con nối dòng.

Cho dù không có thân phận hoàng đế, chỉ cần đứng ở góc độ của một nam nhân, Vũ Văn Hi cũng không thể tha thứ một nữ nhân sát hại cốt nhục của hắn. Cho dù là tam hoàng tử không được hắn mong đợi, cùng với nhị công chúa không được hắn yêu thích, Vũ Văn Hi cũng chỉ mặc kệ không quan tâm thôi, hắn chưa từng nghĩ tới giết chết đứa nhỏ của mình.

Mà chuyện Tiêu hoàng hậu làm, đã sớm vượt qua điểm mấu chốt của Vũ Văn Hi.

Sự thất vọng được tích trữ từ lâu, lại không thể không kìm nén cơn giận, khống chế thế cục trên triều đình, cho tới bây giờ lại thêm mối thù mới, cho dù vì thái tử, cũng không thể thay đổi quyết định của Vũ Văn Hi.

Tiêu hoàng hậu cũng cười lạnh, cũng không băng bó lại chỗ trán đang chảy máu, dung nhan luôn đoan trang có vẻ lạnh lẽo thấu xương, nói: "Hoàng thượng thật sự cho rằng là thiếp bỏ người gỗ vào?" Nàng cũng không tin sau lúc đó Vũ Văn Hi sẽ không âm thầm điều tra lại.

Vũ Văn Hi nhìn nàng ta, nói: "Nếu đã như vậy, hoàng hậu có dám thề với Phật Tổ cùng bồ tát, ngươi chưa từng bỏ người gỗ vào cung Trường Nhạc và cung Diên Khánh không?" Sự kiện kia quả thật có chỗ đáng ngờ, nếu Tiêu hoàng hậu thật sự dám thề, hắn sẽ tin tưởng nàng ta hơn mấy phần.

Tiêu hoàng hậu khựng lại, không tự giác liếm môi, Vũ Văn Hi nhìn vậy, đã hiểu rõ.

Lúc đó sau khi xử lý xong mọi chuyện, Vũ Văn Hi tỉnh táo suy nghĩ lại, còn phát hiện ra mấy điểm đáng ngờ, vì thế lại sai người âm thầm điều tra lần nữa, kết quả cũng không làm người ta ngạc nhiên lắm —— Tiêu hoàng hậu thật sự bỏ người gỗ vào cung Trường Nhạc, còn hai người gỗ nguyền rủa hoàng tử tìm được ở chỗ Trương Đức phi cùng Giang sung nghi, còn có bóng dáng của Cao Hiền phi cùng Chu tu nghi. Nhưng mặt sau cũng không có chứng cớ thực chất, hắn đã mất một nửa Tiêu gia, nếu lại ra tay với Cao gia cùng Chu gia, Đại Tề ít nhất bị suy sụp một phần tư, nghĩ lại đành thôi, nhiều nhất đợi về sau lại tính sổ, càng trực tiếp hơn, nếu hắn cảm thấy chướng mắt, không cho gọi Cao Hiền phi cùng Chu tu nghi là được.

Trong suy nghĩ của Vũ Văn Hi, tất cả nữ nhân trong hậu cung đều thuộc về hắn, ai làm hắn vui vẻ, hắn sẽ sủng ái người đó; ai chọc hắn không thoải mái thì bỏ đó, dù sao hậu cung lớn như vậy, tùy tiện đặt vào góc xó xỉnh nào, nhắm mắt làm ngơ.

"Ta..." Tiêu hoàng hậu há miệng thở dốc, cổ họng như bị ngăn chặn, không thể nói ra lời.

Đối với người hiện đại, thề thốt chỉ là một câu nói bình thường, nhưng với Tiêu hoàng hậu được giáo dục truyền thống, dám nói dối với Phật Tổ, sau khi chết sẽ bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục chịu tội trong lò lửa.

"Hoàng hậu không còn lời nào để nói sao?" Vũ Văn Hi lạnh nhạt nói, dường như chưa từng nổi giận, sắc mặt bình tĩnh hoàn toàn không nhìn ra lúc trước hắn đã nổi giận.

Tiêu hoàng hậu thấy Vũ Văn Hi như vậy, cảm thấy lạnh lẽo, làm vợ chồng nhiều năm, đương nhiên nàng ta hiểu rõ khi Vũ Văn Hi có vẻ mặt như vậy tượng trưng cho cái gì. Thân thể nàng ta run rẩy, đầu gối mềm nhũn, lúc này quỳ gối, cúi đầu nói: "Thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng trách tội. Chỉ cầu xin hoàng thượng xem xét tình cảm phu thê nhiều năm, không nên trách tội Tông nhi. Đây là việc trong hậu cung, cũng không liên quan đến Tông nhi."

Vũ Văn Hi hơi cúi đầu, qua một lúc lâu, mới nói: "Hoàng hậu luôn luôn thông minh, nên hiểu rõ ... Thiên tử không có chuyện nhà." Điểm quan trọng nhất, tính cách của thái tử, cũng không thích hợp trở thành vua của một nước, hắn đã cho thái tử rất nhiều cơ hội, nhưng thái tử cũng chưa từng nắm chắc.

Tiêu hoàng hậu mạnh mẽ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như tuyết, run rẩy hỏi: "Hoàng thượng, Tông nhi là cốt nhục của ngài. Nếu, nếu... Thật sự, bị rơi xuống từ vị trí kia, ngày sau hắn còn chỗ dung thân sao? Tội thiếp nguyện lấy một mạng đền một mạng, đền mạng cho đứa bé của Nghiêm tiệp dư, mong hoàng thượng khai ân, buông tha thái tử đi."

"Vậy sao ngươi không nghĩ lại, đứa nhỏ trong bụng Nghiêm tiệp dư cũng là cốt nhục của trẫm." Vũ Văn Hi lạnh lùng nói xong, đứng dậy, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiêu hoàng hậu đã mềm nhũn trên mặt đất, đi ra chính điện, chỉ nghe Vũ Văn Hi nói, "Hoàng hậu bị bệnh nặng, cần yên lặng tĩnh dưỡng. Trong lúc hoàng hậu dưỡng bệnh, không có sự đồng ý của trẫm, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào cung Chiêu Minh."

"Nô tài tuân chỉ."

Sau đó là một loạt tiếng bước chân càng lúc càng xa, Tiêu hoàng hậu không hề quan tâm đến thân phận của mình, cứ tùy ý ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt tuyệt vọng.

Trong điện dưới ánh nến, cũng tăng thêm vẻ thê lương...

Trong cung Trường Nhạc.

Thẩm Mạt Vân ngồi trước bàn trang điểm, đang từ từ chải tóc, vẻ mặt hơi hoảng hốt, Tố Nguyệt đứng một bên cẩn thận hầu hạ, trừ hai người, trong phòng cũng không có ai khác.

Đột nhiên, Hồng Tịch vén rèm lên, bước nhanh tới thì thầm bên tai Thẩm Mạt Vân: "Chủ tử, hoàng thượng đã rời khỏi cung Chiêu Minh."

Thẩm Mạt Vân tỉnh táo lại, gật đầu nói: "Được rồi, không còn sớm, nghỉ ngơi đi."

Hồng Tịch cùng Tố Nguyệt thấy nàng có sắc mặt không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, bước lên phía trước hầu hạ nàng nghỉ ngơi.

Thẩm Mạt Vân nằm trên giường, cũng không buồn ngủ. Nàng xem đỉnh màn phía trên, nghĩ rằng nếu không đoán sai, như vậy kế tiếp, nên là thái tử, còn có Tiêu gia...

Cũng không biết, thái hậu có can thiệp vào hay không, chẳng qua, muốn can thiệp vào quyết định của hoàng đế, nghĩ đến cũng không dễ dàng như vậy!

Còn có Trương Đức phi...

Bóng đêm thật sâu, trong một cung điện khác đèn đuốc sáng trưng, truyền ra một cuộc nói chuyện.

"Chuyện của Thiến nhi, đã lau sạch sẽ dấu vết chưa?"

"Chủ tử yên tâm, mặc kệ là ai điều tra, đều không thể điều tra ra chúng ta."

"Vậy là tốt rồi." Nữ tử mặc cung trang đang nói chuyện hơi xoay người lại, "Ngày mai bảo nhị hoàng tử đến cung Thanh Ninh một chuyến, đã nói ta có việc muốn nói với hắn."

"Vâng, chủ tử."

"Ừ." Trương Đức phi gật đầu, hơi lộ ra nụ cười hài lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.