[Dịch]Thục Phi

Chương 56 : Điềm lành




Mấy cơn mưa thu qua đi, lá xanh bắt đầu ố vàng, thời gian cuối thu, gió đông bắc thổi vù vù, mang đến cảm giác hiu quạnh. Thẩm Mạt Vân mặc áo choàng rộng rãi, ngồi nghiêng trên ghế quý phi, hai tay trắng nõn như ngọc đang cầm một quyển sách truyện chăm chú nhìn xem.

Hồng Tịch đang hầu hạ ở một bên thừa dịp nàng lật trang mới, mở miệng nói: "Nương nương, phòng bếp vừa mới làm xong bánh táo, còn nóng hổi, khó được ngài đang thèm ăn, không bằng ăn thử một ít đi? Còn có chè hạt sen ngân nhĩ, đã ninh 2 canh giờ (khoảng 4 tiếng), rất nhuyễn, ngài cũng thử xem?"

Thẩm Mạt Vân đặt sách xuống, sờ sờ bụng, nàng cũng hơi đói rồi, nên gật đầu nói: "Đưa lên bánh táo, không cần đưa chè hạt sen ngân nhĩ lên, đổi thành một món cháo, ta không muốn ăn ngọt."

Thấy Thẩm Mạt Vân gật đầu, Hồng Tịch vui vẻ trả lời: "Dạ, nô tì sẽ đi ngay." Một lát sau, Hồng Tịch đã mang về một hộp đồ ăn, trừ bánh táo cùng cháo bo bo*, còn có mấy món ăn sáng có vị chua vừa phải ngon miệng.

Thẩm Mạt Vân không nhanh không chậm ăn mấy thìa cháo bo bo, lại ăn xong món bánh táo được làm vô cùng tinh xảo kia, rồi cho người dọn dẹp bát đũa. Đang muốn cầm sách đọc tiếp, nữ quan của Thượng Cung cục đã dẫn hai người cung nữ bước vào, sau khi chào hỏi nàng, nói: "Thưa Thục phi nương nương, dựa theo mệnh lệnh của quý phi nương nương, hai người cung nữ này được chọn đến Trường Nhạc cung hầu hạ ngài, ngài xem còn hài lòng sao?"

Hồng Tịch cùng Tố Nguyệt nhìn nhau, đều nhìn đến sự kinh ngạc trong mắt người kia, Liễu quý phi muốn làm gì vậy?

Thẩm Mạt Vân nhướng mày, ném đi quyển sách trong tay, giọng điệu không tốt nói: "Nơi này của ta không cần thêm cung nữ, ngươi đưa các nàng trở về đi."

Vị nữ quan kia cũng cười, nói: "Mấy ngày trước Trường Nhạc cung đuổi mấy người ra ngoài, sau khi quý phi nương nương biết được, đã dặn dò phải tìm mấy người cung nữ lanh lợi đưa tới cho ngài. Thục phi nương nương, bây giờ ngài rất quý giá đâu, lúc này thiếu người hầu hạ, nhưng là một chuyện vô cùng phiền toái, quý phi nương nương cũng có ý tốt, tính toán thật tốt cho ngài đâu."

Sắc mặt Thẩm Mạt Vân lập tức lạnh lùng, không khách khí nói: "Ta không thói quen có người xa lạ đi tới đi lui ở bên cạnh, thái y nói, không thể khiến ta bị sợ hãi. Nếu vì Thượng Cung cục đưa tới hai người này, ảnh hưởng đến thai nhi của ta, các ngươi có mấy cái đầu để chém đây? Hay là, trong mắt các ngươi chỉ có quý phi, chỉ nghe lời nói của quý phi, nhưng không có sự tồn tại của Trường Nhạc cung? Nếu đúng thế, cũng để lại bái thiếp, vậy ta sẽ thưa với hoàng thượng, ta cũng không dám ở trong Trường Nhạc cung nữa, trực tiếp chuyển đến ở trong lãnh cung thôi, không thì tùy tiện một nữ quan ngũ phẩm đều dám lên mặt với ta."

Tháng mười cuối mùa thu, nữ quan lại lập tức toát ra mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Thục phi cứng rắn như vậy, vội vàng lấy lòng nói: "Nô tì ăn nói vụng về, đã nói sai, Thục phi nương nương đừng trách. Ý của nô tì là, quý phi nương nương lo lắng trong cung ngài không đủ cung nữ hầu hạ, ngày sau khi tiểu hoàng tử sinh ra, sợ rằng không thể hầu hạ chu đáo, lúc này mới bảo nô tì xem xét, đưa hai cung nữ tốt tới. Nếu Trường Nhạc cung không thiếu cung nữ, như vậy không thêm người cũng không sao, nô tì lập tức đi Diên Khánh cung đáp lời, còn mong Thục phi nương nương đừng tức giận vì sự vụng về của nô tì."

Thẩm Mạt Vân nói: "Vậy ngươi còn sững sờ ở nơi này làm gì? Còn không mau đưa theo các nàng rời đi." Nói xong, đã che ngực, hơn một tháng nay, nàng đã hết nôn nghén, nhưng rất dễ tức giận. Trong ngày thường nghẹn không dám nổi giận, hôm nay lời nói của nữ quan kia khơi dậy lửa giận trong lòng nàng, thật sự khiến nàng không nhịn nổi nữa.

Nữ quan kia thấy Thẩm Mạt Vân ôm ngực, còn tưởng rằng nàng vô cùng tức giận, sao còn dám nói nữa, vội vàng hành lễ xong, lập tức mang theo hai người cung nữ còn chưa từng ngẩng đầu lên rời khỏi Trường Nhạc cung.

Sau khi đuổi đi người của Thượng Cung cục, Thẩm Mạt Vân bình tĩnh hơn, nhưng không còn lòng dạ đọc sách tiếp, mà quay đầu nhìn Tiễn Dung: "Túi thơm ta đã làm xong tối qua đâu, lấy tới ta nhìn, chắc còn phải sửa lại một chút."

Tiễn Dung rất nhanh tìm ra một túi thơm thêu rồng vàng, tuy rằng cách thêu không tốt lắm, nhưng đường chỉ tinh mịn, có thể nhìn ra được đã bỏ vào rất nhiều công sức. Tiễn Dung cũng không nhịn được nói: "Nương nương, nô tì thấy, túi thơm này đã rất tốt rồi, không cần sửa thêm nữa, bây giờ ngài đang mang thai, làm những việc này, lời nói phạm huý, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chủ tử trong bụng ngài." Có cách nói, phụ nữ có thai thật kiêng kị thêu thùa, chỉ sợ về sau đứa nhỏ trong bụng sẽ có lòng dạ hẹp hòi.

Thẩm Mạt Vân lại thờ ơ, nhận lấy túi thơm nhìn kĩ, vừa nói: "Nhà dân chúng bình thường, đừng nói mang thai, kể cả lúc ở cữ, có thể thiếu người phải làm chuyện thêu thùa sao? Cũng không thấy các nàng có chỗ nào không tốt. Lại nói, đây là làm cho hoàng thượng, hoàng thượng là thiên tử, chẳng lẽ còn không che chở được đứa nhỏ trong bụng sao?"

"Hừm? Trẫm muốn che chở cho ai?" Màn che bị vén lên, một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên, Vũ Văn Hi đang đi vào phòng, đám người Hồng Tịch vội vàng hành lễ.

"Lúc nãy ái phi đang nói gì? Thế nào lại kéo trẫm vào?" Vũ Văn Hi tùy ý phất tay, cho mọi người đứng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạt Vân, nhận lấy chén trà Hồng Tịch đưa qua uống một ngụm, lúc này mới hỏi.

Thẩm Mạt Vân cũng không giấu diếm, kể hết đoạn đối thoại lúc nãy, cuối cùng lấy ra cái túi thơm màu vàng sáng kia, quơ quơ trước mặt hoàng đế như muốn khoe ra, "Hoàng thượng, đây là túi thơm thiếp vừa làm xong tối qua, thần thiếp mất rất nhiều công sức mới làm ra. Ngài cảm thấy đẹp mắt sao?"

Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ bên cạnh Vũ Văn Hi không thiếu những đồ thêu thùa tinh xảo, tuy rằng hắn không hiểu gì về đường thêu, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra bức tranh thêu đẹp, nên hắn vừa nhìn túi thơm kia, gật đầu cười nói: "Rất đẹp mắt." Lập tức lại nói, "Tiễn Dung nói không sai, nàng đang mang thai, tự nhiên không thể làm mấy thứ này, nhỡ làm quá mệt mỏi, có hại với đứa nhỏ trong bụng thì phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Mạt Vân nghe xong, chắc là còn chưa hết tức giận vì chuyện lúc trước, trên mặt hiện ra nét mặt không hài lòng, cắn môi đỏ mọng nói: "Chẳng lẽ ở trong mắt hoàng thượng, chỉ nhìn được đến đứa nhỏ, không nhìn tới thần thiếp sao?" Nói xong, kéo tay áo, còn giận dỗi xoay người đưa lưng về phía hoàng đế.

Vũ Văn Hi tức giận đến vui vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám vênh mặt với hắn, lại cảm thấy vừa buồn bực, vừa mới mẻ, "Không ngờ như vậy còn là lỗi của trẫm sao?"

Hồng Tịch, Tiễn Dung cùng Giang Hỉ đều cúi đầu, cảm thấy sợ hãi, cũng không dám nói gì.

Qua một lúc lâu, Vũ Văn Hi thấy nàng vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia chưa bao giờ thấy Thục phi như vậy. Hắn vươn tay, kéo qua hai vai nàng, đang muốn nói đùa mấy câu, không nghĩ lại nhìn thấy hai mắt nàng đỏ ửng, rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt, im lặng khóc rống, thật thê thảm.

Vũ Văn Hi không khỏi hoảng sợ, đang yên lành sao lại khóc? Vội vàng lấy tay lau đi nước mắt bên má Thẩm Mạt Vân, dịu dàng hỏi: "Ái phi như thế nào? Trẫm không có ý trách nàng, đừng khóc, ừ? Nếu khóc nhiều quá, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, vậy sẽ không tốt?"

Nói chưa dứt lời, càng nói Thẩm Mạt Vân càng khóc to hơn, từ sau khi nàng mang thai, tất cả mọi người chỉ biết quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng nàng, từng câu từng chữ đều xoay quanh đứa bé, căn bản không có người để ý đến sự sống chết của nàng. Vì sao nàng muốn nỗ lực bảo vệ đứa nhỏ chính mình sinh ra như vậy? Có phải chỉ cần bình an sinh ra đứa bé, cũng sẽ không có ai quan tâm nàng sống hay chết?

Chúng ta phải hiểu, suy nghĩ vẩn vơ của phụ nữ có thai là một chuyện thật kì diệu, việc không làm trong ngày thường, trong thời gian mang thai các nàng thường sẽ không khống chế được hành vi của mình, làm ra một số hành động không thể giải thích trong mắt người bình thường.

Cho nên, Thẩm Mạt Vân càng suy nghĩ càng cực đoan bắt đầu chú ý những chuyện vụn vặt. Theo ngay từ đầu im lặng khóc, biến thành nghẹn ngào ra tiếng, đến cuối cùng, lại ghé vào trong lòng hoàng đế, vừa đấm hắn vừa gào khóc. Làm cho tất cả cung nữ thái giám sợ chết khiếp, hoàn toàn không biết vì sao chủ tử nhà mình đột nhiên khóc rống lên như vậy? Nếu ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng phải làm sao bây giờ? Kể cả Vũ Văn Hi, cũng vội vàng vừa an ủi lau nước mắt cho nàng, vừa vội vàng sai người gọi thái y, dù hắn có tài giỏi đến mức nào, cũng không đoán được giờ phút này Thẩm Mạt Vân đang suy nghĩ cái gì.

Tiểu thái giám chạy ra ngoài nhanh như chớp, không dám chậm trễ một giây phút nào đến thái y viện thông báo, kéo hắn vào cung, biểu cảm như trời đang rơi xuống của hắn khiến thái y cực kỳ hoảng hốt, không phải là thai nhi của Thục phi đã xảy ra chuyện chứ? Nhưng mấy ngày trước đây khi xem mạch, còn thật bình thường mà? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ sao? Nghĩ đến đây, thái y cũng ước gì hai chân có gắn tên lửa, có thể lập tức bay vào hoàng cung xác nhận xem đã xảy ra chuyện gì. Nói về phía Trường Nhạc cung, sau khi Thẩm Mạt Vân nằm trong lòng hoàng đế, thoải mái khóc lớn một lúc, lại cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm, lúc này mới rời khỏi, nhận lấy khăn lông ướt Tố Nguyệt đã sớm chuẩn bị tốt, sau khi lau đi nước mắt trên khuôn mặt, nói với các nàng: "Ta thấy hơi đói bụng, nhìn xem tiểu phòng bếp có món điểm tâm gì, không quan trọng là loại nào đều đưa hết lên." Sau đó quay đầu nhìn hoàng đế, "Vừa rồi là thiếp thất lễ, không cẩn thận va chạm hoàng thượng. Đã nhiều ngày gió thu lạnh, thiếp lệnh các nàng chuẩn bị canh nóng, lát nữa hoàng thượng uống một chén đi, miễn cho gió lạnh thấm vào người, bị cảm lạnh."

Vũ Văn Hi cũng bị nàng làm cho ngây ngẩn, một lúc lâu mới nói: "Ái phi... Nàng có khỏe không?" Thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh thôi, rõ ràng lúc trước còn khóc lóc rất đau khổ, mà bây giờ trừ đôi mắt đỏ ửng, đã hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đau buồn trên khuôn mặt Thẩm Mạt Vân. Sự tương phản này... Chẳng lẽ thật sự bị bệnh sao?

Trần ma ma cùng Tiễn Dung lại hiểu được một chút sự thay đổi thất thường của phụ nữ có thai, bước lên khuyên nhủ: "Nghĩ đến nương nương nhất thời đau buồn, đã khóc xong cũng trôi qua, hoàng thượng có cần đi đổi quần áo trước không? Bây giờ nô tì cho người ta đưa canh nóng lên."

Được nhắc nhở, Vũ Văn Hi cúi đầu nhìn một chút, chỗ vạt áo ẩm ướt một mảng, quả thật không ổn lắm, lại đi vào phòng trong thay bộ quần áo mới. Đợi khi hắn thay quần áo xong bước ra, thái y cũng đến, vì thế nói: "Mau, bắt mạch cho Thục phi, chẳng lẽ bị bệnh? Vừa rồi khóc một lúc lâu, thực sự làm cho người ta kinh hãi."

Nghe nói như thế, thái y cũng hoảng sợ, nhanh chóng bắt mạch cho Thục phi, còn thay đổi hai tay, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Thục phi, tuy rằng hai mắt đỏ ửng, nhưng trên khuôn mặt cũng không có thần sắc đau khổ, mạch tay ổn định, nhưng cơn nóng giận lúc trước cũng giảm bớt một ít, trong lòng cũng yên tâm hơn, nói: "Xin hoàng thượng yên tâm, mạch đập của Thục phi nương nương ổn định mạnh mẽ, thai nhi trong bụng cũng không có vấn đề gì. Về phần Thục phi nương nương vừa mới, ừm, khóc rống... Khụ, nói như vậy, theo thai nhi càng lúc càng lớn, thân thể phụ nữ có thai càng ngày càng không thoải mái, dao động cảm xúc cũng nghiêm trọng hơn, hơn nữa lúc trước Thục phi nương nương bị nôn oẹ khá nhiều, dưới mấy tầng áp lực, ngẫu nhiên khác thường, cũng thật bình thường, hoàng thượng không cần quá lo lắng."

Vũ Văn Hi nghe nói cũng thấy mới mẻ, nói: "Phụ nữ mang thai, cảm xúc đều không ổn định như vậy sao? Nhưng trẫm nhớ được, khi Thục phi mang thai đại công chúa, luôn có tâm trạng rất tốt."

"Này, chắc là vấn đề về thể chất đi. Vi thần hổ thẹn, không thể hiểu được càng nhiều." Thái y chắp tay xin lỗi.

Thẩm Mạt Vân xen mồm nói: "Phụ nữ mang thai vốn không thể theo suy đoán theo lẽ thường, thái y không rõ ràng cũng thật bình thường." Dừng lại một chút, lại nói: "Hoàng thượng, thiếp không có chuyện gì, nhưng lại khiến hoàng thượng mệt mỏi, thần thiếp có lỗi."

Vũ Văn Hi thấy Thẩm Mạt Vân đã khôi phục lại bình thường, nhân tiện nói: "Là chuyện nhỏ thôi, sao đáng giá nàng để ý như vậy." Quay đầu nói với thái y, "Chỉ mở phương thuốc an thần đi, đỡ phải nửa đêm ngủ không yên, bị kinh sợ."

"Thần tuân chỉ." Thái y hành lễ, rồi thu dọn hòm thuốc chuẩn bị đi xuống viết phương thuốc, Tố Nguyệt vội vàng đi theo thái y, cùng đến hiệu thuốc.

Tiễn Dung cùng Hồng Tịch thấy vậy, cũng nhanh chóng thu dọn đặt bàn ăn, đặt trước mặt Vũ Văn Hi là một chén canh chim hầm nhân sâm nóng hổi, Vũ Văn Hi tùy ý uống mấy thìa, chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp, liền đặt bát canh xuống, chỉ nhìn Thục phi đang ăn bánh táo hoa quế, đợi nàng đặt đũa bạc xuống, cười nói: "Còn đủ cho nàng ăn sao? Nếu không lại bảo bọn họ làm chút mì đưa lên?"

Sau khi Thẩm Mạt Vân khóc rống một lúc, tâm tình vô cùng thoải mái, vì tâm trạng rất tốt, đã nghĩ ăn cái gì, cho nên bữa ăn này, khó được nàng ăn không ít, nhường đám người Tiễn Dung vốn đang lo lắng cho thân thể nàng thở dài nhẹ nhõm. Thẩm Mạt Vân nâng lên chén trà uống một ngụm, mới nói: "Đã đủ, tạ ơn hoàng thượng." Có thể nhớ tới cảnh lúc trước, cảm thấy quá mức dọa người, trên mặt cũng hiện lên nét xấu hổ, "Lúc nãy... Thần thiếp thất lễ, xin hoàng thượng định tội."

Nói xong, nàng đã muốn đứng dậy quỳ xuống, lại bị hoàng đế đè lại, "Cũng không có chuyện gì lớn, nàng đã xin nhận lỗi, coi như bỏ qua chuyện này, đừng suy nghĩ mãi."

Thẩm Mạt Vân gật đầu, mềm mại nói: "Dạ, hoàng thượng." Dừng lại một lúc, mới nói: "Cái túi thơm kia..."

Vũ Văn Hi vỗ mu bàn tay nàng, gọi: "Giang Hỉ."

Giang Hỉ bước lên phía trước, nâng lên túi thơm thêu rồng vàng, sau đó lại đứng im trong góc phòng.

Thẩm Mạt Vân mỉm cười, chọn một số chuyện thú vị, bắt đầu tán gẫu với hoàng thượng, lại sai người ôm Bảo nhi đến, nói chuyện một lúc lâu, mới đi ngủ.

Ngày thứ hai, sau khi Vũ Văn Hi được hầu hạ mặc quần áo xong, ngồi trên kiệu đi đến điện Lưỡng Nghi, chuẩn bị vào triều sớm. Ngồi trên kiệu, Vũ Văn Hi chống tay phải dưới cằm, lười biếng hỏi: "Giang Hỉ, hôm qua Trường Nhạc cung xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao Thục phi lại bỗng nhiên không khống chế được cảm xúc?"

Giang Hỉ nói: "Do người của Thượng Cung cục đến một chuyến, nói nghe theo lệnh của quý phi nương nương, tặng hai cung nữ đến Trường Nhạc cung hầu hạ nương nương, chắc hơi quá lời, khiến Thục phi nương nương tức giận."

Vũ Văn Hi "Ừ" một tiếng, nói: "Còn không hầu hạ được chủ tử, để lại người như thế có ích lợi gì? Ngươi đi Thượng Cung cục, xử lý một chút."

"Nô tài tuân chỉ." Giang Hỉ trả lời, trong lòng hiểu rõ ý của hoàng đế, đây là muốn bỏ đi chức vị của người nữ quan kia. Tuy rằng không biết chuyện xảy ra hôm qua, Thục phi nương nương khóc thật hay diễn trò, nhưng hiệu quả, vẫn rất thành công. Xem ra vị chủ nhân của Trường Nhạc cung này, ngày sau thật sự phải đối xử thật cung kính.

Liễu quý phi vốn định dựa vào chuyện đưa cung nữ để thăm dò thái độ của Thục phi, nhưng không nghĩ tới lại khiến hoàng thượng nhúng tay, tuy rằng hoàng thượng không trực tiếp trách mắng nàng, nhưng vẫn ngầm cảnh cáo nàng. Việc này khiến Liễu quý phi cảm thấy hơi hối hận, lúc trước nàng không nên nghe vào lời nói của Liễu dung hoa, nói lợi dụng khi quản lý hậu cung sắp xếp người vào Trường Nhạc cung, lại đợi thời cơ làm một ít động tác, khiến nàng động lòng. Nhưng bây giờ chẳng những không thể xếp người vào, ngược lại còn làm mất người của mình.

Không sợ kẻ địch giống như thần, chỉ sợ đồng minh ngu như lợn.

Nếu Liễu quý phi cũng là người xuyên qua, như vậy nàng ta nhất định thật cảm khái những lời nói này với tình huống trước mắt của nàng ta, thật sự quá chính xác.

So sánh với những động tác nhỏ của Liễu quý phi, rất ngạc nhiên Trương Đức phi lại rất bình tĩnh, dường như chuyện Thục phi mang thai, cũng không có ảnh hưởng lớn với ả ta. Lúc này Trương Đức phi đã đặt mọi sự chú ý lên nhị hoàng tử, tính cách nhị hoàng tử bị nuông chiều không biết khuôn khổ, nàng ta đang buồn rầu việc học cùng cách hành xử của con đây. Mà Giang sung nghi sinh ra tứ hoàng tử, vẫn bình tĩnh ở yên trong cung, không dễ dàng bước ra cửa cung một bước, cũng không gây chuyện khiêu khích.

Mấy ngày sau, Thẩm Mạt Vân tìm cớ phái Tiễn Dung đi ra ngoài, mới gọi Tần Doãn, hỏi: "Hai tháng nay, hoàng thượng thường xuyên ngủ lại Diên Khánh cung sao?"

Tần Doãn suy nghĩ một lát, nói: "Từ khi Liễu dung hoa chuyển vào Diên Khánh cung, số lần hoàng thượng ngủ lại Diên Khánh cung nhiều hơn một chút so với lúc trước, tiếp theo là..." Nói ra mấy người phi tần, lại nói, "Nương nương không cần quá lo lắng, tuy rằng trước mắt ngài không thể hầu hạ hoàng thượng qua đêm, nhưng hoàng thượng vẫn thường xuyên đi qua Trường Nhạc cung, vì đứa bé trong bụng ngài cùng đại công chúa, trong lòng hoàng thượng vẫn nhớ kỹ ngài."

Thẩm Mạt Vân nhíu mày, lại hỏi: "Gần đây số lần Nguyễn phương hoa được chọn thẻ bài thiếu rất nhiều nha."

Tần Doãn hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy, từ khi Liễu dung hoa được thăng cấp, dường như quý phi nương nương cũng bắt đầu lạnh nhạt Nguyễn phương hoa."

Thẩm Mạt Vân nhẹ nhàng dựa vào gối tựa phía sau, thoải mái nhắm mắt lại, ngón tay mềm nhẵn nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải dưới chỗ ngồi, một lúc lâu sau, mới nói: "Xem ra gần đây quý phi thật sự rất nhàn, vì vậy mới có thời gian nhớ tới Trường Nhạc cung."

Tần Doãn hơi cúi đầu, cũng không lên tiếng.

Thẩm Mạt Vân thay đổi một tư thế thoải mái hơn, đầu ngón tay chạm qua khóe môi, môi đỏ mọng tràn ra nụ cười xinh đẹp, nghĩ rằng tìm một cơ hội giúp Nguyễn phương hoa đi, tuy rằng làm như vậy cũng rất mạo hiểm. Nhưng kể cả không phải Nguyễn phương hoa cũng sẽ là những người khác, nếu Nguyễn phương hoa thật sự có thể kéo hoàng đế từ Diên Khánh cung, vậy cũng có ý tứ, phải biết rằng, Nguyễn phương hoa, là người của Liễu quý phi đâu, nhìn đến Liễu quý phi phải cam chịu, trong lòng nàng cũng vui sướng.

Vì thế, Thẩm Mạt Vân ngẫu nhiên sẽ nhắc tới sự tồn tại của Nguyễn phương hoa khi hoàng đế đến thăm nàng, về phần hoàng đế có đi hay không, hoặc có thể đi bao lâu, sẽ không do nàng có thể khống chế.

Nguyễn phương hoa cũng coi như được hoàng đế thích, chẳng qua sau này bị Liễu dung hoa vượt lên mà thôi, cho nên khi hoàng đế lại đi đến chỗ Nguyễn phương hoa, Nguyễn phương hoa càng đem hết biện pháp làm hoàng đế hài lòng.

Chậm rãi, Nguyễn phương hoa bắt đầu có thể tranh cao thấp với Liễu dung hoa. Bởi vậy, khiến cho Liễu quý phi không còn tâm tình tiếp tục làm khó Trường Nhạc cung, mà dành hơn nửa sự chú ý tới Nguyễn phương hoa. Càng thú vị là, không biết từ khi nào Nguyễn phương hoa cùng Giang thị bị biếm thành thải nữ ôm thành một đoàn, mà phân vị của Giang thị cũng được thăng lại thành mỹ nhân, khiến Liễu quý phi gặp một ít phiền toái.

Đêm giao thừa năm Vĩnh Húc thứ năm, Thẩm Mạt Vân thích ý ở trong phòng ấm áp, vừa nghe gió bắc gào thét bên ngoài, vừa uống canh nóng, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Vào cung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghênh đón năm mới đến hài lòng như vậy, không cần quỳ trước thái miếu, không cần tham gia yến hội trong cung, không cần đói bụng đi hành lễ. So sánh với mọi người đang ăn gió đông bắc bên ngoài, Thẩm Mạt Vân vô cùng hài lòng với trạng thái trước mắt.

"Nương nương cẩn thận."

"Không có chuyện gì, ta chỉ đi dạo trong phòng thôi, mỗi ngày không làm gì, xương cốt đều mềm nhũn." Thẩm Mạt Vân đỡ thắt lưng, chậm rãi bước xuống giường, dưới sự nâng đỡ của Trần ma ma xoay vòng hoạt động trong phòng. Nói đến kỳ quái, thai nhi lần này, ba tháng đầu nôn oẹ rất nghiêm trọng, đến thời kì giữa, cũng có khẩu vị thật tốt, rất dễ tức giận, mà đến mặt sau, tâm tình lại chậm rãi bằng phẳng xuống.

"Nô tì nhìn, thai nhi lần này, rất có khả năng là hoàng tử." Trần ma ma cẩn thận đỡ Thục phi, không kiềm chế được nói ra.

Thẩm Mạt Vân đang đếm bước chân nàng đi, nghe vậy cười nói: "Này đều xem mệnh, lúc trước khi Tần tiệp dư mang thai, không phải đều nói là hoàng tử sao?" Nhưng khi sinh ra cũng là công chúa.

Trần ma ma cũng không nói rồi.

Qua ngày mười lăm tháng giêng, càng ngày càng gần thời gian sinh đẻ, Thẩm Mạt Vân thường xuyên cảm giác được đứa nhỏ trong bụng đang đá nàng, ngẫu nhiên Vũ Văn Hi có hứng thú, cũng sẽ vuốt bụng nàng, cùng nhau cảm thụ thời khắc vui sướng này.

"Đứa nhỏ này cũng thật hoạt bát." Tay Vũ Văn Hi vẫn đặt trên bụng rất tròn, vui sướng nói.

Thẩm Mạt Vân gật đầu, lại cười nói: "Cũng không phải sao? Vừa đến buổi tối, càng làm ầm ĩ hơn. Nếu là tiểu hoàng tử, tính tình hoạt bát cũng tốt? Nếu là tiểu công chúa, tính tình nôn nóng như vậy, nên làm thế nào cho phải? Bảo nhi nha đầu kia, càng lớn càng nghịch ngợm, mấy ngày trước đây còn nói, muốn tự đi săn cáo đen, đưa cho thiếp làm áo choàng, hoàng thượng ngài cũng ở một bên làm rộn, cũng không khuyên nhủ Bảo nhi."

Vũ Văn Hi nói: "Này có cái gì? Các cô cô của trẫm, cũng không thiếu người giỏi cưỡi ngựa săn bắn. Bảo nhi có tâm chí này, trẫm vui sướng còn không kịp đâu. Nhưng là nàng, ái phi đều bỏ lỡ cuộc săn thú mấy năm nay, ngày khác có cơ hội, trẫm mang nàng đi xem phong cảnh bãi săn một chút."

Thẩm Mạt Vân nói: "Vậy thiếp tạ ơn hoàng thượng trước." Dừng lại một lát, lại nói: "Thiếp thấy khi hoàng thượng vừa bước vào, trên mặt hiện ra nét khó chịu, chẳng lẽ có người làm ngài không thoải mái sao?"

Đại Tề cũng không có cách nói hậu cung không thể hỏi việc triều chính, cho nên sau khi Vũ Văn Hi nghe xong, gật đầu nói: "Từ tháng mười hai năm trước, trẫm tiếp đến không ít sổ con nói mùa đông ở Giang Nam cùng các tỉnh khác có hạn hán rất nghiêm trọng. Chỉ mong ra tháng giêng, ông trời sẽ đánh xuống nước mưa, để giải quyết tình trạng hạn hán."

Thẩm Mạt Vân không quen thuộc với khí hậu và nông nghiệp, chỉ có thể an ủi: "Hoàng thượng đừng quá lo lắng, thiếp tin tưởng, qua một thời gian nữa, ông trời sẽ giáng xuống nước mưa."

Vũ Văn Hi không yên lòng gật đầu, nghĩ rằng qua mấy ngày là mùng hai tháng hai, đúng là ngày tế bái cầu phúc, cầu trời đổ mưa, giải quyết tình hình hạn hán.

Chuyện hoàng đế đi hiến tế cầu mưa, Thẩm Mạt Vân chỉ biết sơ qua, cũng tưởng tượng qua sẽ là trường hợp như thế nào, nhưng đến ngày đó, nàng cũng không có thời gian suy nghĩ về những chuyện này, bởi vì thời gian rạng sáng, nàng tỉnh lại trong sự đau đớn quen thuộc, dưới người chảy ra một dòng chất lỏng ấm áp, nàng biết, nàng muốn sinh sản rồi.

Thẩm Mạt Vân khởi động thân thể, hô ra ngoài màn: "Tố Nguyệt, gọi bà đỡ cùng ma ma đi vào..."

Một tiếng quát to, tất cả mọi người đều tỉnh.

Đây không phải lần đầu Thục phi sinh sản, nhưng không chịu nổi hoàng đế chú ý đến thai nhi này, cho nên hơn một tháng nay có thể nói Trường Nhạc cung hoàn toàn ở trong trạng thái đề phòng cao nhất. Kể cả Liễu quý phi, cũng lo lắng khi Thục phi sinh sản nếu có chuyện không hay xảy ra, hoàng đế sẽ tính món nợ này lên người nàng, chẳng những dặn dò qua chuyện dùng thuốc, kể cả người hầu hạ hoàng tử hoặc công chúa tương lai, đều lên tiếng nhường Thục phi tự mình chọn lựa, miễn cho xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó nàng phải gánh chịu.

Nhưng Liễu dung hoa lại đưa ra một số ý kiến, nhưng đều bị Liễu quý phi cản trở, bởi vì đều không thể thực hiện. Kể cả mua được bà đỡ, chẳng lẽ cung phi sinh sản, chỉ có một bà đỡ ở đây sao? Ngươi nghĩ ma ma đỡ đẻ, cung nữ, y nữ, thậm chí thái y đang chờ bên ngoài đều là người chết sao? Liễu quý phi cũng không nắm chắc có thể mua được tất cả những người ở đây, không truyền ra chút tin tức nào.

Lựa chọn thật cẩn thận, bà đỡ cùng ma ma vào phòng đều khá tin cậy.

Bà đỡ đang kiểm tra tình huống của Thẩm Mạt Vân, vừa nói: "Nương nương đừng hít một hơi dài, còn chưa tới lúc cần dùng sức, còn chưa mở hết đâu. Có thể ăn một chút gì, nếu không một lát nữa không còn sức..."

Lại là một trận luống cuống tay chân.

Cho dù đã sinh đẻ một lần, Thẩm Mạt Vân còn đau đến mức muốn đánh người, sống chết cắn miếng gỗ mềm trong miệng, vừa làm theo lời chỉ dẫn của bà đỡ.

Liễu quý phi là người đến đầu tiên, sau khi nàng ta bước vào, khi nhìn đến thái y canh giữ ở ngoài phòng sinh cùng thái giám của Lưỡng Nghi điện, trong mắt phượng xinh đẹp tránh qua một tia ánh sáng, sau đó lại khôi phục bình thường, hỏi thăm tình huống của Thục phi. Mà không biết là cố ý vẫn là vô tình, Trương Đức phi cùng Cao Hiền phi vẫn chưa đến, chỉ cho người đến thăm hỏi ân cần.

Rạng sáng Thục phi vào phòng sinh, đến buổi trưa, chỉ thấy các cung nữ ra ra vào vào, thay đổi một chậu lại một chậu nước ấm, ma ma cũng chỉ nói "Tất cả đều rất tốt, đừng lo ", đã không nói được những câu khác.

Liễu quý phi ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, xem các cung nữ đang bận rộn, trong lòng đã hơi hâm mộ.

Một trận gió thổi qua, không biết khi nào bầu trời đã bị bao trùm bởi những tầng mây, chân trời xẹt qua tia chớp, cùng với một tiếng nổ, đúng là sét đánh.

Không ngừng có sấm sét, trong phòng cũng toàn là tiếng kêu đau khổ.

Lại qua một canh giờ (2 giờ), trong phòng sinh vẫn không có tin tức, Liễu quý phi cũng không ngồi yên, chẳng lẽ Thục phi đã xảy ra chuyện! Vội gọi người đi vào hỏi thăm, vẫn được đến câu trả lời mọi chuyện đều tốt.

Đang rối rắm, trong phòng sinh truyền đến tiếng trẻ con. Lúc này Liễu quý phi đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy Vũ Văn Hi sải bước vào trong điện, liền bước lên chào trước: "Thiếp gặp qua hoàng thượng."

"Miễn ..."

Ma ma ôm một cái tã lót ra, vẻ mặt vui mừng nói: "Chúc mừng hoàng thượng, Thục phi nương nương sinh ra một gã hoàng tử, mẫu tử bình an..."

Còn chưa nói xong, một tia chớp xẹt qua phía chân trời, theo tiếng sấm sét, giọt mưa lớn rào rào rơi xuống.

Vũ Văn Hi đầu tiên nhìn mưa to ngoài phòng, lập tức vui sướng ra mặt. Cái gọi là mùng hai tháng hai, ngày long ngẩng đầu, vốn là ngày vô cùng may mắn, hắn vừa mới làm lễ cầu trời, quay đầu liền rơi xuống mưa xuân, hắn vốn chờ mong rất nhiều vào đứa bé này, bây giờ biết được thật sự là hoàng tử, lại đúng dịp sinh ra trong ngày "Long ngẩng đầu", càng vô cùng vui mừng, tự mình ôm đứa nhỏ, nói: "Kẻ này, là người mang điềm lành."

Liễu quý phi nghe xong lời này, oán hận kéo ống tay áo, cố gắng cười nói: "Chúc mừng hoàng thượng, mừng đến hoàng tử..."

Vũ Văn Hi vô cùng vui sướng, cười nói: "Thưởng, mọi người đều có thưởng..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.