Thẩm Mạt Vân nghe thấy cũng hơi sửng sốt, Hoắc dung hoa không được hoàng đế yêu thích, trong cung bị coi là một nhân vật trong suốt, chả cần so sánh với Tần tiệp dư, kể cả Giang mỹ nhân, cũng được sủng ái hơn nàng ta nhiều lắm. Một người phi tần không được sủng ái, làm sao có thể va chạm với Tần tiệp dư đang mang thai. Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Tần Doãn lại nói: "Nương nương, ngài cần phải đi thăm Tần tiệp dư sao? Quý phi nương nương đã đi qua rồi."
Trong lòng Thẩm Mạt Vân cũng không muốn đi qua, trong suy nghĩ của nàng, mỗi ngày nhìn những nữ nhân này diễn trò, còn không bằng ở lại Trường Nhạc cung chơi với nữ nhi còn yên tĩnh thoải mái hơn. Chẳng qua hiện tại, nàng bị dán lên "Cùng nhau giải quyết công việc trong cung", bây giờ phi tần mang thai gặp chuyện không may, về tình cảm hay về lý nàng vẫn phải đi qua đó một chuyến, để tỏ vẻ kết thúc trách nhiệm.
"Chuẩn bị kiệu, bây giờ ta sẽ đi qua." Thẩm Mạt Vân dặn dò.
"Dạ." Tần Doãn lên tiếng, vội vàng đi xuống chuẩn bị.
Chờ kiệu được chuẩn bị tốt, sau khi Thẩm Mạt Vân dặn dò Tiễn Dung cùng bà vú chăm sóc cho công chúa thật tốt, lúc này mới lên kiệu rồi mệnh lệnh cho bọn họ nâng nàng đi đến chỗ Tần tiệp dư.
Phía trước Thanh Ảnh các mà Tần tiệp dư ở, Thẩm Mạt Vân gặp cỗ kiệu của Cao Hiền phi, khẽ cau mày, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo theo thói quen nở nụ cười bước xuống kiệu, nói với Cao Hiền phi: "Tỷ tỷ cũng đến thăm Tần tiệp dư sao? Thật là khéo."
Cao Hiền phi đáp tay cung nữ cũng đi xuống kiệu, gật đầu nói: "Ta nhận được tin tức liền chạy tới, không nghĩ tới muội muội đến sớm như vậy."
Hai người vừa nói vừa đi vào bên trong, một đường đi gặp được cung nữ thái giám đều hành lễ với các nàng. Đợi đi vào phòng trong, các nàng mới phát hiện trừ Liễu quý phi cùng Trương Đức phi, cả thái y cũng đến, đang bắt mạch thăm bệnh cho Tần tiệp dư đang nằm ở trên giường, mà vẻ mặt của Hoắc dung hoa cùng Giang mỹ nhân thì tái nhợt đứng trong góc, có thể nhìn ra là họ đang vô cùng sợ hãi.
"Hai vị muội muội đã tới rồi." Liễu quý phi liếc mắt nhìn các nàng một cái, lạnh nhạt nói xong, sau đó bị động tác của thái y hấp dẫn nhìn qua, "Thái y, long thai trong bụng Tần tiệp dư như thế nào rồi? Có nguy hiểm không?"
Thái y đứng dậy, chắp tay nói với Liễu quý phi: "Bẩm quý phi nương nương, trước khi Tần tiệp dư ngã sấp xuống còn có người đệm giữa nương nương và mặt đất, hòa dịu lực rơi, hơn nữa thai nhi trong bụng tiệp dư nương nương đã được năm tháng, bởi vậy cũng không đáng lo ngại, nhưng lại bị kinh sợ. Đợi thần viết mấy đơn thuốc an thần dưỡng khí, an thai cho tiệp dư nương nương uống vào, mấy ngày sau liền không có việc gì."
Liễu quý phi "Ừ" một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Đi viết phương thuốc đi."
Thái y đồng ý, lúc này mới đi viết phương thuốc không đề cập tới.
Lúc này Trương Đức phi mới mở miệng nói: "Thái y nói thai nhi trong bụng muội hông đáng lo ngại, đây đúng là chuyện vui. Muội muội cứ yên tâm dưỡng thai, khẳng định có thể sinh một vị hoàng tử trắng trẻo mập mạp cho hoàng thượng, phúc khí của muội, còn rất nhiều."
Tần tiệp dư suy yếu dựa vào đầu giường, môi trắng bệch, "Tạ ơn Đức phi nương nương quan tâm."
Liễu quý phi chợt nhíu mày, nói: "Tốt lắm, Tần tiệp dư ngươi tĩnh dưỡng cho tốt vào, chuyện ngày hôm nay, bản cung chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời vừa ý." Nói xong, liền tao nhã đứng lên, đi ra ngoài.
Thẩm Mạt Vân cùng Cao Hiền phi cũng an ủi Tần tiệp dư mấy câu, mới từ từ đi ra khỏi phòng theo Liễu quý phi cùng Trương Đức phi, mà Hoắc dung hoa cùng Giang mỹ nhân thì lại cẩn thận đi theo.
Sự việc trôi qua rất đơn giản.
Từ khi Tần tiệp dư mang thai tới nay, luôn luôn nghe theo lời thái y ở trong phòng dưỡng thai cho tốt, ba tháng đầu không dám tùy ý ra ngoài. Đợi đến năm mới, thai nhi đã lớn, hơn nữa hiếm được thời tiết đẹp như hôm nay, nàng ta liền nảy ra ý tưởn muốn tới ngự trong hoa viên để đi dạo. Tuy trong ngự hoa viên không có gấm hoa rực rỡ, nhưng cũng toàn một màu xanh, là cảnh đẹp ý vui. Không nghĩ tới lúc Tần tiệp dư ngắm phong cảnh trong tâm trạng khá tốt, khiến nàng gặp Hoắc dung hoa cùng Giang mỹ nhân.
Hoắc dung hoa là đích nữ của An Nhạc hầu, thân phận quý trọng, mà Tần tiệp dư cũng không kém, nàng ta là muội muội ruột của An Khang hầu. Hai nhà Hoắc, Tần đều là hầu phủ, nhưng... Quan hệ cũng không tốt, không nói đối lập như nước lửa, nhưng chỉ cần vừa chạm mặt, tuyệt đối sẽ có vài lời châm chọc. Cho nên sau khi hai người chạm mặt nhau trong ngự hoa viên, mặc kệ là Tần tiệp dư vẫn là Hoắc dung hoa, cũng chưa từng cho đối phương một sắc mặt tốt, chẳng qua phân vị của Tần tiệp dư cao hơn Hoắc dung hoa, lại mang long thai, trong lúc lời qua tiếng lại, Tần tiệp dư hoàn toàn giành thắng lợi. Còn có một vị Giang mỹ nhân, bị hai người không hẹn mà bỏ quên, bởi vì thật sự bây giờ không cần để ý.
Có lẽ do Hoắc dung hoa bị áp chế quá mạnh mẽ cho nên trong lúc quá tức giận, ngáng chân Tần tiệp dư khi nàng ta đang xoay người, Tần tiệp dư không đứng vững, vừa trượt chân, ngã sấp xuống, may mắn có hai cung nữ làm đệm, bằng không ngã trên mặt đất cứng rắn, thai nhi này có thể bảo vệ được không vẫn là một vấn đề.
Lúc đó Giang mỹ nhân bị dọa đến trắng bệch, nàng cũng không nghĩ tới Hoắc dung hoa sẽ to gan như vậy, hối hận vì sao ngay từ đầu khi nhìn thấy hai người lại không tránh ra, hiện tại không có lý do gì mà bị cuốn vào chuyện này, khiến nàng ta cực kỳ hối hận.
Sau khi nghe thái giám cùng cung nữ kể rõ tình huống lúc đó xong, Liễu quý phi nhìn về phía Hoắc dung hoa, nói: "Hoắc muội muội thật can đảm, dám quang minh chính đại mưu hại hoàng tự, An Nhạc hầu phủ thật biết dạy dỗ."
Hoắc dung hoa đã sớm quỳ gối trên mặt đất, nghe xong lời nói của Liễu quý phi, vội vàng ngẩng đầu giải thích: "Quý phi nương nương, thật sự không liên quan đến thần thiếp, là do Tần tiệp dư không cẩn thận chân trơn ngã trên mặt đất, không liên quan gì tới thiếp nha. Đúng rồi, Giang mỹ nhân, lúc đó Giang mỹ nhân ngay tại bên cạnh thiếp, nàng ta khẳng định nhìn rõ ràng, thiếp cũng không có ngáng chân Tần tiệp dư." Nàng ta quay đầu đi nhìn Giang mỹ nhân, sốt ruột nói: "Giang muội muội, nói chuyện đo, ta thật sự không ngáng chân nàng ta."
"Hả?" Trương Đức phi nhìn hai người, "Giang mỹ nhân, lời Hoắc muội muội nói là thật sao?" An Nhạc hầu phủ có ý dựa vào Trương gia, nàng khẳng định sẽ giúp Hoắc dung hoa.
Giang mỹ nhân cúi đầu, người hơi run rẩy, giọng nói lại vô cùng vững vàng, "Thưa quý phi nương nương cùng Đức phi nương nương, tình huống lúc đó vô cùng hỗn loạn, thần thiếp thật sự không nhớ. Chẳng qua khi đó Hoắc dung hoa chỉ đứng cách Tần tiệp dư một cánh tay, mà cung nữ của Tần tiệp dư lại theo sát phía sau nàng, về những cái khác, thiếp thực sự không nhớ được."
Hoắc dung hoa lập tức hoảng sợ, "Ngươi nói bậy, ta không có, khi đó ta đứng cách Tần tiệp dư ít nhất ba trượng (khoảng hơn 12 mét), còn không cách nàng gần bằng ngươi."
"Phần đông cung nữ thái giám ở đây, đều có thể chứng minh lời nói của thiếp, cũng không có chỗ giả dối." Giang mỹ nhân vẫn cúi đầu, vững vàng nói xong.
"Đức phi nương nương, ngài đừng nghe lời nói của nàng ta, lời thiếp nói mới là sự thật." Hoắc dung hoa vội vàng nói xong, lại quay đầu liếc mắt lườm Giang mỹ nhân một cái, "Đừng tưởng không ao biết ngươi có mưu đồ gì, hôm nay đi ra ngự hoa viên, không phải muốn nhân cơ hội này gặp hoàng thượng, có cơ hội tốt..."
"Tốt lắm." Liễu quý phi đánh gãy cuộc tranh cãi của hai người, nói: "Bản cung biết ý các ngươi rồi. Mưu hại hoàng tự, bản cung cũng không làm chủ được, bản cung sẽ báo cáo chuyện này cho hoàng thượng, để hoàng thượng quyết định. Trước khi có ý chỉ, Hoắc dung hoa cùng Giang mỹ nhân đều bị giam lỏng, đừng cả ngày không có chuyện gì đi làm loạn khắp nơi."
"Vất vả hai vị muội muội đến một chuyến, chuyện phía dưới, ta sẽ lo liệu, nếu hai người không có chuyện gì, về cung trước đi." Liễu quý phi quay đầu nói với Thục phi cùng Hiền phi ngồi ở phía dưới.
Thẩm Mạt Vân vốn không muốn đến, vì thế gật đầu. Mà Hiền phi thì lại cười như không cười nhìn về phía Giang mỹ nhân, nói: "Xem ra gần đây Giang mỹ nhân vô cùng rảnh rỗi, chắc là sao chép kinh phật xong rồi, cảm thấy nhàm chán, lúc này mới có tâm tư đi dạo khắp nơi. Một khi đã như vậy, quý phi tỷ tỷ, ta liền nói ra một ý nghĩ. Vừa vặn mấy ngày nay ban đêm muội ngủ không yên ổn lắm, cần phải có người hỗ trợ sao chép Kinh Phật hiến cho bồ tát cầu được bảo vệ, không bằng khiến cho Giang mỹ nhân sao chép mấy quyển kinh phật trong thời kì bị giam lỏng, vừa vặn cho nàng ta có việc để làm, tỷ cảm thấy như thế nào?"
Giang mỹ nhân là người của Tiêu hoàng hậu, Liễu quý phi cùng hoàng hậu không hợp nhau, càng không muốn gặp Giang mỹ nhân, kể cả Chu tu nghi đều bị nàng làm khó dễ mấy lần, vì thế nói: "Hiền phi muội muội đã mở miệng, ta cũng không phản đối, liền theo ý của muội muội đi."
Sắc mặt Giang mỹ nhân trở nên tái nhợt, sao chép kinh phật... Cao Hiền phi cũng không nói phải sao chép bao lâu, vẫn chưa nói sao chép mấy quyển, đều do người ta nói ra, nếu Cao Hiền phi luôn luôn không vừa lòng, chẳng phải nàng sẽ bị nhốt ở cung điện phía tây của Cảnh Phúc cung cả đời, sẽ không có ngày được nổi bật sao?
Thẩm Mạt Vân cũng không muốn để ý tới những chuyện này, lập tức đứng dậy nói: "Chuyện phía dưới, liền nhờ quý phi tỷ tỷ, trong cung muội còn có việc cần xử lý, muội xin phép về trước." Cao Hiền phi cũng mượn cớ này cùng rời đi, đương nhiên không quên mang đi Giang mỹ nhân.
Ngồi trên cỗ kiệu rộng mở, Thẩm Mạt Vân đột nhiên hỏi: "Tần tiệp dư bị động thai khí, có người báo cáo cho hoàng thượng biết chưa?"
Tần Doãn nói: "Trong ngự hoa viên có không ít người nhìn, chắc sớm có người thông báo cho hoàng thượng biết rồi."
Thẩm Mạt Vân nghe xong, nói thầm trong lòng, cách lúc xảy ra chuyện này đều nhanh hơn nửa canh giờ (hơn 1 tiếng), hoàng đế không tới cũng thôi, còn chưa thấy cả thái giám truyền lời, xem ra hoàng đế thật lòng không muốn gặp đứa nhỏ trong bụng Tần tiệp dư, cũng không biết Liễu quý phi nói với hoàng đế như thế nào.
Trở lại Trường Nhạc cung, đám người Tiễn Dung liền chạy lên đón, vội vàng hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt.
"A nương!" Bảo nhi ngồi ở trên ghế quý phi, ngọt ngào gọi.
Thẩm Mạt Vân không kiềm chế được mỉm cười, thay một bộ quần áo mặc ở nhà màu tím nhạt, ôm lấy Bảo nhi, chơi đùa với nàng. Hôm nay chắc hoàng đế sẽ ở lại Diên Khánh cung, xem ra nàng có thể thoải mái một chút.
Liễu quý phi nói gì với hoàng đế, Thẩm Mạt Vân cũng không rõ, chỉ biết đến ngày thứ hai, có hai đạo thánh chỉ truyền đến hậu cung.
Tứ phẩm dung hoa Hoắc thị không giữ gìn đức hạnh, tính tình kiêu căng ghen tị, giáng làm thất phẩm tuyển thị.
Ngũ phẩm mỹ nhân Giang thị, dối trên lừa dưới, không hối hận sửa lại, giáng thành thất phẩm thải nữ.
Sau khi Thẩm Mạt Vân biết chuyện, không kiềm chế được âm thầm líu lưỡi, hoàng đế ra chiêu này thật độc ác, giáng tiểu thư hầu phủ thành tuyển thị thấp kém nhất, còn muốn cùng phẩm cấp với Giang thị đến từ dân gian, chắc Hoắc dung hoa tức giận đến nôn ra máu .
"Haizz!" Thẩm Mạt Vân thở dài một hơi, đây là số mệnh của những cô gái trong hậu cung. Nếu Hoắc dung hoa được hoàng thượng yêu thích cũng thôi đi, hoàng thượng cố tình không thích nàng, bây giờ mắc phải lỗi lầm lớn, chắc chắn hoàng thượng sẽ không nể nang tình cảm gì cả. Nữ nhân trong hậu cung, vĩnh viễn đừng hy vọng dựa vào gia thế có thể nhàn nhã ngồi trong góc, yên ổn sống phóng túng cùng xem diễn, nghĩ thôi cũng thấy tốt đẹp rồi. Không được hoàng đế yêu thích, không tranh giành sự sủng ái của hoàng đế, lúc ngươi gặp chuyện không may, sẽ không cần trông cậy vào hoàng đế sẽ mềm lòng nhớ tình cảm cũ buông tha ngươi. Một nữ nhân còn không để lại ấn tượng trong đầu hắn, còn nói gì đến tình cảm.
Bởi vậy khi Thẩm Mạt Vân biết được nàng chắc chắn bị đưa vào cung, Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới ở trong hậu cung làm một vị phi tần trong suốt. Tranh, nhất định phải tranh giành, nếu không khi nàng còn sống, liên quan đến đứa nhỏ của nàng, còn có khả năng sẽ bị hủy hoại. Cái gọi là không tranh tức là tranh, chẳng qua là đánh danh nghĩa "Không tranh" đến tranh đoạt. Hậu cung có thật nhiều mỹ nữ, ngoài cung càng có nhiều mỹ nhân không thể đếm hết, với hoàng đế mà nói, chỉ có nữ nhân hắn không muốn, không có nữ nhân hắn không chiếm được. Có thể lựa chọn nhiều mỹ nhân, hắn cần gì phải đi để ý một người nữ nhân căn bản không khiến hắn vui.
"Chủ tử đừng suy nghĩ nhiều lắm, suy nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Bây giờ ngài có tiểu công chúa, lại sinh một vị tiểu hoàng tử, vậy sẽ đầy đủ rồi, vận may còn ở phía sau." Tố Nguyệt thấy sắc mặt của chủ tử không tốt ắm, liền an ủi.
Thẩm Mạt Vân nghĩ lại cũng đúng, đau buồn cái gì, ngẫu nhiên biểu đạt một chút là được, vẫn phải tiếp tục sống, vì thế cười nói: "Hôm nay thời tiết ấm lại, đợi khi hoàng thượng tới, dâng lên trà lê, mát lạnh ngon miệng, thích hợp nhất trong thời tiết này."
"Dạ, nô tì sẽ cho bọn họ đi chuẩn bị."
Thẩm Mạt Vân cười cười, trong hậu cung, ai sống sót cũng không dễ dàng, vẫn là chọn con đường cho chính mình vậy.