Editor:Natalie Pham
Hoàng đế bị bệnh, Giang Hỉ phải đi tuyên chỉ thông báo bãi triều ba ngày, mấy vị vương gia cùng thái phó cùng xử lý mấy việc trong triều.
Phi tần trong hậu cung biết tin muốn đến thăm bệnh, sau khi nghe ngóng biết hoàng đế đã trở về Kiến Chương Cung, hơn nữa Thục phi còn đi cùng, đều có sắc mặt khác nhau. Kể cả Hiền phi luôn lạnh nhạt cũng biến sắc, càng không nói đến đám người Liễu quý phi, Giang chiêu dung.
"Hoàng thượng lại tự nói muốn Thục phi cùng đi..." Sau khi thỉnh an xong, lại nói đến chuyện này, trong giọng nói Liễu quý phi vẫn tràn đầy sự ghen tuông.
Quách phương hoa suy nghĩ một lát rồi dò hỏi: "Nương nương địa vị tôn quý, hơn nữa hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, trong cung sợ rằng không có ai hiểu biết hoàng thượng bằng ngài. Nếu không ngài đến Kiến Chương Cung nói chuyện với hoàng thượng, có lẽ hoàng thượng cũng sẽ giữ ngài lại..."
Liễu quý phi nghe vậy nhướng mày quát mắng: "Nói bậy bạ gì đó? Kiến Chương cung là cung điện hoàng thượng ăn ở làm việc, không được truyền gọi ai dám tùy ý ra vào? Ngươi muốn ta bị gán tội danh ‘mưu phản’ sao?"
Quách phương hoa cũng phản ứng lại, vội vàng xin tha: "Là thiếp suy nghĩ không cẩn thận, xin quý phi nương nương đừng trách tội."
Tâm trạng của Liễu quý phi vẫn không tốt hơn, chủ yếu nói đến chuyện "Mưu phản " làm nàng ta nhớ tới phụ huynh trong nhà, cảm thấy buồn phiền bèn vẫy tay nói: "Được rồi, ngươi cũng đi xuống đi. Về sau nói chuyện phải nghĩ lại mấy lần, đừng nói sai trước mặt hoàng thượng."
"Dạ."
Giang chiêu dung ngồi trên cỗ kiệu rời khỏi cung Diên Khánh đột nhiên quay đầu nói với Nguyễn tu dung đi cùng đường: "Ngươi nói hoàng thượng bị bệnh gì? Thế nhưng phải bãi triều ba ngày? Nghe thật đáng sợ."
Cung Thái Hoà cùng cung Dao Hoa cùng hướng nên hai người cùng đường, chỉ nghe Nguyễn tu dung nói: "Không phải Giang tổng quản đã nói sao? Chỉ là cảm lạnh, uống thuốc rồi nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi."
Giang chiêu dung hơi nhếch miệng cười nhưng không đạt đến đáy mắt nói: "Nghe nói Trịnh vương (lục hoàng tử) biểu hiện rất tốt trong phòng học, các sư phụ cũng khen mấy lần, thực hâm mộ muội muội có đứa con hiếu học như vậy. Đâu giống tên hỗn thế ma vương nhà ta, cả ngày chỉ nghĩ cách trốn học, thật khiến ta buồn chết."
Nguyễn tu dung nhìn nàng ta một cái, cũng đã nghe thấy tin đồn gần đây, nhân tiện nói: "Diên vương (tứ hoàng tử) còn nhỏ thôi, mê chơi cũng bình thường, Chiêu dung tỷ tỷ đừng quá nghiêm khắc rồi."
Giang chiêu dung nói: "Nếu Diên vương có thể nghe lời thì ta cũng yên tâm."
Nguyễn tu dung âm thầm cười nhạo một tiếng, ngay từ đầu Diên vương cũng không chán ghét học tập như vậy, chẳng qua bị Giang chiêu dung thúc ép quá nhiều mới càng ngày càng phản nghịch, càng xa cách với các sư phụ, nếu Giang chiêu dung không sửa lại, ngày sau Diên vương đại hôn ra cung, ngày mẹ con không đồng lòng sợ là không xa. Ý tưởng này chỉ lướt qua bèn nói: "Chiêu dung tỷ tỷ khách khí. Nhưng nói đến chuyện học tập, sợ rằng Triệu vương mới được các thái phó yêu mến nhất, nếu không ngài đi hỏi Thục phi nương nương làm thế nào giúp Diên vương vùi đầu vào sách vở như Triệu vương, từ đây vui đến quên cả trời đất."
Nghe những lời nói trong bông có kim này, Giang chiêu dung cũng không giận chỉ nói "Nhưng cũng phải có cơ hội hỏi Thục phi nương nương mới được. Chỉ tiếc mấy ngày gần đây không được rồi, Thục phi nương nương ở cung Kiến Chương đâu, không phải chúng ta muốn gặp là có thể gặp."
Nguyễn tu dung cười cũng không nói hùa, càng không ngốc đến mức nói đến cung Kiến Chương cầu kiến. Vừa vặn là lối rẽ, khách sáo mấy câu, hai người bèn tách ra.
Vừa tách ra, sắc mặt Giang chiêu dung cùng Nguyễn tu dung lập tức chìm xuống.
Cung Thuý Vi
Chu sung viện vừa quay lại lập tức nhìn con, thập hoàng tử sắp tròn hai tuổi đã dần dần nói chuyện lưu loát, vừa thấy Chu sung viện bèn cười chạy vào lòng nàng ta.
"Nương nương, thập hoàng tử rất thông minh, luôn nhớ kỹ ngài, hoàng thượng thấy khẳng định sẽ thích." Thu Liên vui vẻ nói.
Chu sung viện khẽ cười nói: "Có thể được hoàng thượng thích hơn Triệu vương?"
Thu Liên cúi đầu, lập tức mất đi sắc mặt vui vẻ cũng không dám lên tiếng nữa.
"Ta làm sao không có ý tưởng kia, nhưng... Ngươi cũng không phải không nghe được, Thục phi đã đến làm bạn ở cung Kiến Chương, tình thế mạnh hơn người a." Chu sung viện thở dài lại cúi đầu nhìn thập hoàng tử đang chơi đùa, nói "Cứ nhìn xem đi."
――――――――――――――――――――――
Mặc kệ ở nơi nào, hầu hạ người khác đều là chuyện không thoải mái.
Hoàng đế đã nói, Thẩm Mạt Vân cũng đành sai người đóng hành lý đi theo đến cung Kiến Chương, nói là theo hầu, nhưng cũng không cần nàng giống cung nữ bận rộn mọi việc, công tác chủ yếu của nàng vẫn là nói chuyện cho hoàng đế đỡ buồn chán.
Lúc này, thái y đưa chén thuốc lên, đầu tiên đổ ra hơn một nửa tự mình uống, xác nhận không có gì mới trình lên. Cung nữ bưng khay đến trước giường, Thẩm Mạt Vân vươn tay phải nhẹ nhàng chạm vào bát, xác nhận độ ấm có thể uống mới cầm lấy chén sứ chuyển đến trước mặt hoàng đế nói, "Hoàng thượng, nên uống thuốc."
Vũ Văn Hi đặt sách trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bát thuốc đen sì, trong mắt hiện lên tia chán ghét, nhưng không nói lời nào, cầm chén sứ ngửa đầu uống hết, vị chua đắng lập tức tràn ra trong miệng.
Thẩm Mạt Vân nhận lấy bát Vũ Văn Hi đưa qua rồi thả lại vào khay, lại cầm lấy một đĩa nhỏ tinh xảo đặt hai quả mứt táo, dịu dàng nói: "Thái y nói, mứt táo có thể nhuận phế giải đắng, hoàng thượng ngậm một viên thử xem? Trước kia Kỳ nhi uống dược cũng dùng mứt táo đến trừ cay đắng, hắn cũng thật thích."
Vũ Văn Hi mỉm cười cầm lên một viên mứt táo bỏ vào trong miệng, quả thật trừ đi vị cay đắng, chỉ còn hương vị thơm ngọt. Nhớ tới Vũ Văn Kỳ, bèn ngẩng đầu dặn dò Giang Hỉ đang đứng một bên: "Đi nhắc Triệu vương học thuộc cuốn 《 sách luận 》, không chỉ vậy còn muốn hắn hiểu rõ. Ba ngày sau, trẫm sẽ kiểm tra."
"Tuân mệnh." Giang Hỉ hành lễ rồi vội vàng lui ra ngoài.
Thẩm Mạt Vân nhìn Giang Hỉ, lại quay đầu nói với Vũ Văn Hi: "Ngài đang bệnh nặng, tội gì muốn làm khó người khác? Chẳng lẽ ngài không nhìn được người khác nhẹ nhàng a? Kia nhưng là con ngài."
Vũ Văn Hi lại tiếp tục đọc sách, không để ý nói: "Ngày thường nếu không có trẫm nhìn chằm chằm, chỉ sợ thằng nhỏ kia đã sớm xốc nóc nhà lên. Không tìm chuyện gì cho hắn làm, có khi trẫm khỏi bệnh rồi còn có một đống người đến tố cáo."
Thẩm Mạt Vân buồn cười nhưng vẫn không nhịn được giải thích: "Hắn còn nhỏ đâu. Lại nói, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ làm hỏng mấy bồn hoa, đáng cái gì?"
Vũ Văn Hi xem xong một tờ lại lật trang mới nói, "Mấy bồn hoa tự nhiên không tính cái gì. Nhưng nàng đừng quên, ngày mười sáu tháng một nói là sinh nhật cho hắn đi chơi pháo hoa, kết quả kém chút đã thiêu cháy điện thờ, may mắn phát hiện sớm, nếu không trẫm phải đi thái miếu xin lỗi tổ tông!"
"Ách..." Thẩm Mạt Vân không khỏi ai thán một tiếng, lúc này lại không nói chuyện. Thân thể Vũ Văn Kỳ ốm yếu nhưng tính cách cũng rất hiếu động, cả ngày chạy nhảy. Cũng may là ở hoàng gia có nhiều dược liệu tốt, nếu ở gia đình bình dân, tuyệt đối khiến hắn buồn chết.
Thẩm Mạt Vân cầm bát uống một ngụm trà gừng, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, thấy Vũ Văn Hi đang đọc sách, nàng cũng tùy tay cầm một quyển sử ký bắt đầu đọc. Không khí trong phòng lúc này cũng rất hài hòa.
Không biết qua bao lâu, cung nữ đi vào thông báo: "Hoàng thượng, Thục phi nương nương, Ninh vương đến."
Vũ Văn Hi ngẩng đầu, đặt sách sang một bên nói: "Cho hắn vào đi." Nói xong, bèn xuống giường. Thẩm Mạt Vân cũng không nghĩ nhiều, đi qua mặc thêm áo khoác cho hắn rồi cài lại đai lưng.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Ninh vương hành lễ với Vũ Văn Hi trước rồi chắp tay chào Thẩm Mạt Vân cúi đầu nói, "Thục phi nương nương."
Thẩm Mạt Vân cũng không tránh đi chỉ hơi cúi người nói: "Ninh vương."
"Bỗng nhiên tiến cung, nhưng có việc gấp sao?" Vũ Văn Hi hỏi.
Vóc người Ninh vương khôi ngô, đường nét khắc sâu, hai mắt thường hiện lên ánh nhìn nhẫn tâm, phá hủy ấn tượng của người khác với hắn, chỉ thấy hắn cung kính nói: "Trong triều cũng không có chuyện gì, nhưng nghe nói phụ hoàng bị bệnh nhi thần lo lắng nên tiến cung thăm. Bây giờ gặp phụ hoàng không sao, nhi thần cũng an tâm."
Vũ Văn Hi "Ừ" một tiếng rồi nói: "Vốn là việc nhỏ, uống thuốc thì tốt rồi. Hai ngày này ngươi chú ý triều đình một chút, có thể tự quyết định một số việc nhỏ."
"Nhi thần nhất định không làm phụ hoàng thất vọng." Ninh vương đáp.
Biểu đạt xong tấm lòng của mình, Ninh vương cũng không ở lâu, khó được có ánh mắt nhìn Vũ Văn Hi cho thấy hắn muốn cáo lui, nhưng trước khi đi lại đột nhiên mỉm cười nói với Thẩm Mạt Vân: "Mấy hôm trước trong kinh có một nhà buôn người Hồ dẫn theo nhiều đồ chơi thú vị, ta nhớ được Hà Lạc thích nhất những thứ này bèn dặn người ta tìm đến, ngày mai sẽ đưa đến chỗ Hà Lạc, hi vọng muội muội sẽ thích."
Thẩm Mạt Vân sợ run một chút, lập tức cười nói: "Ninh vương có lòng, ngày khác ta bảo Hà Lạc đi cảm ta ngươi."
"Không cần không cần, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ đưa vài thứ cho muội muội thôi, đâu cần cẩn thận như vậy." Ninh vương vội vàng cự tuyệt, còn nói mấy câu khách sáo rồi từ biệt Vũ Văn Hi.
Ninh vương rời đi rồi, Vũ Văn Hi bèn nói: "Không thể tưởng được Ninh vương còn có thể nghĩ đến Bảo nhi, thật sự khó được, xem ra đại hôn xong cũng tiến bộ hơn."
"Cũng không phải sao." Thẩm Mạt Vân phụ họa, trong lòng lại suy nghĩ Ninh vương hôm nay cùng nhị hoàng tử ương ngạnh đập Cẩm Sắc đầu rơi máu chảy ngày xưa thật sự khác nhau một trời một vực.
Con người quả nhiên đều đang thay đổi.
Lúc trước nói bãi triều ba ngày, Thẩm Mạt Vân cũng nghĩ rằng nàng ở cung Kiến Chương ba ngày rồi có thể về, không nghĩ tới ngày thứ tư khi Vũ Văn Hi đi vào triều lại nói với nàng: "Thục phi vẫn tiếp tục ở lại đây đi, nếu nhớ Bảo nhi, có thể cho nàng đến đây nói chuyện với nàng."
Khoé miệng Thẩm Mạt Vân co rúm lại, thật sự không biết nói gì.
Giang Hỉ đi sau một bước, nói nhỏ với nàng: "Thái y nói hoàng thượng còn chưa khỏi hẳn, còn muốn tiếp tục uống thuốc đâu." Xem như cho một lời giải thích, sau đó cũng đuổi theo hoàng đế đang đi phía trước.
Tiễn Dung cũng nói: "Nương nương, đây là vinh quang lớn đâu, người khác muốn cũng không được, ngài cũng đừng nghĩ nhiều."
Thẩm Mạt Vân nhìn bà ta một cái đành nói: "Ngươi đi gọi Bảo nhi, Hồng Tịch tới đây một chuyến, ta có lời muốn nói."
"Nô tì phải đi truyền lời ngay."
Bảo nhi vốn muốn cùng lên lớp với bọn Vũ Văn Thuỵ, không nghĩ tới lại gặp được Tiễn Dung đang vội vàng chạy đến nói lại ý của Thẩm Mạt Vân, lập tức đánh nhịp bảo bọn đệ đệ xin phép thái phó cho nghỉ hôm nay rồi mang theo Hồng Tịch cùng các cung nữ đi đến cung Kiến Chương.
Phi tần không thể tùy ý ra vào cung Kiến Chương, nhưng với Bảo nhi mà nói, quy định này không có tác dụng, chỗ này, đặc biệt là thư phòng nàng đã qua lại không biết bao nhiêu lần. Lúc này Vũ Văn Hi đặc biệt cho phép lại càng không có ai ngăn đón.
"A nương." Bảo nhi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạt Vân ôm tay nàng nói: "Phụ hoàng còn không cho ngài về cung Trường Nhạc a? Nhưng không phải hôm nay phụ hoàng lên triều rồi sao? Chẳng lẽ còn chưa khỏi hẳn?"
Thẩm Mạt Vân nói: "Vẫn chưa khỏi hẳn. Vốn tưởng rằng ở đây ba ngày là có thể trở về, nhưng xem ý hoàng thượng dường như còn muốn ta ở thêm một thời gian nữa. Cung Trường Nhạc không có người quản lý cũng không được, trong thời gian này sẽ giao cho con quản lý đi. Còn chuyện trong hậu cung..." Suy nghĩ một lát rồi nói: "Vẫn cho người báo cho ta thôi, Hồng Tịch ở lại cùng Tiễn Dung giúp ta. Chuyện trong cung Trường Nhạc cho Tố Nguyệt ở bên giúp đỡ, Bảo nhi, con có làm được không?"
Bảo nhi nghe xong lời này bèn nhún vai nói: "Chắc không thành vấn đề đi, dù sao cũng phải thử qua mới biết như thế nào."
Thẩm Mạt Vân sờ mái tóc dài phía sau nữ nhi cười nói: "Vậy quyết định rồi."
Hồng Tịch cùng Tiễn Dung cũng hành lễ nói: "Nô tì tuân mệnh."
"Đúng rồi, Ninh vương nói muốn đưa mấy món đồ chơi người Hồ cho con, thấy được sao?"
"Thấy được." Bảo nhi xoay người vui vẻ nói: "Bên trong có một bộ nhân vật điêu khắc từ hạch đào, vô cùng thú vị, thợ khéo thật tốt."
"Ừ." Thẩm Mạt Vân lên tiếng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày khác rảnh rỗi, đừng quên đi cám ơn Ninh Vương."
"Đã biết."
"Mấy ngày nay, con có gặp Trần vương (tam hoàng tử) không?"
"Không có a, nghe nói tam ca lại bị bệnh. Ai, tam ca cũng thật không dễ dàng, từ đầu năm đến cuối năm đều uống thuốc, con nhìn đều thấy vất vả." Bảo nhi đành lắc đầu, lập tức nói: "May mắn thân thể Kỳ nhi chỉ hơi yếu ớt, còn chưa tới mức đó."
Thẩm Mạt Vân mỉm cười, hiện tại nghĩ đến chuyện năm đó như một hồi ác mộng, may mắn kết quả còn làm cho người ta hài lòng.
Bởi vì thái y nói bệnh của hoàng đế còn cần trị tận gốc, cho dù thay đổi phương thuốc nhưng mỗi ngày vẫn uống một chén thuốc, cho nên mỗi buổi sáng sớm Thẩm Mạt Vân đều phải dậy sớm một canh giờ, dặn dò nhóm cung nữ chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, cũng tận mắt chứng kiến quá trình nấu thuốc.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi thấy ấm thuốc đặt trên bếp lò, Thẩm Mạt Vân lại dặn dò mấy câu rồi đến ngự phòng ăn nhìn một chút, sau đó trở về tẩm điện chuẩn bị hầu hạ Vũ Văn Hi rời giường.
Đèn đuốc lúc sáng lúc tối, thân thể bị lôi ra thành bóng đen thật dài chập chờn đi trước. Chuyển qua chỗ rẽ hành lang, lại đi hơn mười bước chính là cửa tẩm điện, Thẩm Mạt Vân bỗng nhiên nhìn thấy một người quỳ gối trước cửa, nàng hoảng sợ vỗ ngực nói: "Ngươi ở chỗ này làm gì?"
"Có tin báo gấp cho hoàng thượng!" Vị thái giám kia nâng một quyển tấu chương.
Thẩm Mạt Vân nhíu mày nói khi nhịp tim đã ổn định lại: "Chỉ một canh giờ nữa hoàng thượng cũng dậy rồi. Không chờ được sao?"
Thái giám kia sốt ruột nói: "Là tin báo gấp thưa nương nương."
Thấy hắn như vậy, Thẩm Mạt Vân hơi nâng cằm nói: "Được rồi, ở đây chờ xem."
Xốc lên bức màn thấy Vũ Văn Hi còn chưa tỉnh lại, bèn cúi người gọi nhẹ nhàng: "Hoàng thượng, hoàng thượng, tỉnh tỉnh!" Lại đẩy tay một chút, "Hoàng thượng, có tin báo gấp, ngài tỉnh đi."
"Hoàng thượng..."
Gọi một lát, Vũ Văn Hi mới tỉnh lại nghe có tin báo gấp cũng lập tức tỉnh táo lại, vội đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Mạt Vân tất nhiên đi theo bên cạnh cầm quần áo vừa giúp hắn mặc vào, vừa gọi ra phía ngoài, "Tiến vào!"
Thái giám kia nghe gọi nhanh chóng đi vào dâng tấu chương lên.
Vũ Văn Hi lấy qua tấu chương xem lướt một lần, sắc mặt chìm xuống, sau đó đóng lại, nặng nề đập ở trên bàn, phát ra tiếng vang lớn.
Trong lòng Thẩm Mạt Vân nhảy dựng, đã xảy ra chuyện gì?
Lúc đó Vũ Văn Hi vội vàng uống thuốc đã đến điện Lưỡng Nghi, thái giám kia chỉ phụ trách truyền lời dâng sổ con, hỏi hắn cũng vô dụng, vẫn là Bảo nhi đến thăm nói lên việc này, nàng mới biết được.
"Ngự sử dâng tấu chương tố cáo thượng thư Hộ bộ tham ô bạc giúp thiên tai, khiến mọi người oán thán, vì thế phụ hoàng giận dữ mắng các quan viên thật thảm đâu!"
Thẩm Mạt Vân nghe xong hơi nhíu mày cười nói: "Cứ như vậy sao?"
Bảo nhi cười hì hì, dựa qua nói nhỏ: "Nghe nói Cao thượng thư âm thầm lui tới chặt chẽ cùng Càng vương, đồng mưu..."
Sắc mặt Thẩm Mạt Vân thật cổ quái: "Êm đẹp sao có thể có ý tưởng này? Không phải lần này hoàng thượng bị bệnh, có người có suy nghĩ không nên có đi?" Càng vương là huynh đệ cùng lứa với Vũ Văn Hi, có ý tưởng cũng không kỳ quái, nhưng...
"Thượng thư Hộ bộ sao? Ta nhớ được là huynh trưởng của Hiền phi sao? Cao gia cũng bị kéo vào sao?" Thẩm Mạt Vân lẩm bẩm, nàng nhớ trước khi tiến cung Thẩm Thời Tự từng nói ―― hoàng đế không muốn nữ tử từ gia tộc cường thịnh giữ địa vị cao, chẳng lẽ muốn ra tay với thế giao sao?
"Vậy không rõ ràng." Bảo nhi nói, "A nương, khi nào thì ngài quay về cung Trường Nhạc? Kỳ nhi mỗi ngày đều hỏi ta, sắp bị hắn phiền chết rồi."
Thẩm Mạt Vân cũng rất nhớ hai đứa con bèn nói: "Qua mấy ngày đi, hoàng thượng khỏi rồi, ta có thể trở về."
Quả nhiên mấy ngày sau hoàng đế cũng khỏi hẳn, mà Thẩm Mạt Vân cũng xin về cung Trường Nhạc, Vũ Văn Hi nhíu mày nói: "Nhìn bộ dáng sợ sệt như tránh không kịp của nàng kìa... Thế nào? Cung Kiến Chương này còn có thể ăn nàng sao?"
Thẩm Mạt Vân cười nói: "Sao có thể a! Thiếp chỉ nhớ đứa nhỏ, Bảo nhi nói mỗi ngày Kỳ nhi đều nhớ thiếp, ngài cũng biết thân thể hắn yếu đuối, không thể rời người, từ khi hắn sinh ra đến giờ còn chưa rời đi thiếp đâu."
Vũ Văn Hi cũng mỉm cười, "Còn không phải do nàng chiều hắn."
Thẩm Mạt Vân hỏi lại: "Chẳng lẽ ngài không chiều chuộng hắn?"
"Mồm miệng lanh lợi!" Vũ Văn Hi dùng ngón tay chọc gò má Thẩm Mạt Vân vui đùa nói, "Nàng càng ngày càng làm càn trước mặt trẫm, trẫm nhớ khi nàng mới tiến cung luôn giữ quy củ, cũng không dám nói nhiều một câu."
Thẩm Mạt Vân cũng nói: "Không có biện pháp a, đầu năm nay quy củ đã không làm cho người thích. Muốn người khác chú ý, vẫn phải hoạt bát một chút. Không phải ngài thích bộ dáng này sao?"
"Vậy nàng nói, trẫm thích bộ dáng gì nữa?"
"Còn cần nói sao. Ví dụ như Quách phương hoa rống to với quý phi nương nương ở cung Diên Khánh, lúc ấy thiếp thật sự nghĩ rằng ngài thích..." Vẻ mặt có ba phần ghen tuông, ba phần khiêu khích, cộng thêm bốn phần không thể tin, cười như không cười nhìn qua.
Vũ Văn Hi cười to ôm nàng nói: "Càng ngày càng không tôn trọng trẫm."
"Còn không phải ngài nuông chiều ra sao!" Thẩm Mạt Vân lại nói lại.
"Là, là trẫm nuông chiều ra. Chỉ thích nàng như vậy, được chưa?"
"Vậy còn kém không nhiều lắm!"
"Càng ngày càng khó nói qua nàng..."
Ngày thứ hai, Vũ Văn Hi cũng thả Thẩm Mạt Vân quay về cung Trường Nhạc. Thẩm Mạt Vân cũng không cảm thấy đáng tiếc, không đến một canh giờ cũng đã ngồi trong phòng mình nhìn xung quanh cảm thán: "Chỗ của mình vẫn thoải mái nhất."
Cùng ở trong cung Kiến Chương là vinh sủng, nhưng cuối cùng vẫn không danh chính ngôn thuận, vẫn cảm thấy kỳ quái, tuy cung Trường Nhạc không thuộc về nàng, nhưng ở nhiều năm như vậy, về tình cảm vẫn có sự khác biệt.
Tố Nguyệt dâng một ly trà xanh lên nói: "Chủ tử lại ở thêm một đoạn thời gian cũng tốt, công chúa quản lý cung Trường Nhạc thực nghiêm, không ai dám giở trò."
Thẩm Mạt Vân nghe xong chỉ cười, Bảo nhi tốt xấu cũng được Vũ Văn Hi dạy qua, lại cùng bọn Vũ Văn Thụy nghe thái phó giảng bài, nếu không giải quyết được chút việc nhỏ kia, mới thật sự làm cho người ta ngạc nhiên.
Thanh Lạc mang lên mấy món điểm tâm nóng hổi nói: "Đúng vậy, đến ở trong cung Kiến Chương là vinh sủng thật lớn a, nương nương có thể ở thêm mấy ngày thôi."
Thẩm Mạt Vân chọn một khối bánh gạo nếp cắn một ngụm, nuốt xuống mới nói: "Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được. Mỗi ngày thấy, lại tươi mới cũng sẽ phiền chán, còn không bằng xa một chút."
Thanh Lạc vẫn không thể giải thích, nhưng có thể nghe ra quay lại cung Trường Nhạc có lợi hơn bèn cười nói: "Nương nương suy nghĩ thật cẩn thận."
Ăn uống xong, Thẩm Mạt Vân duỗi thắt lưng dặn dò: "Đợi lát nữa nếu có người mang đồ tới, các ngươi nhận lấy là được. Trừ hoàng thượng, mặc kệ ai tới đều không cần gọi ta, ta vào ngủ một lúc." Không chỉ thân thể mệt, trên tinh thần càng mệt hơn, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi cung Diên Khánh chắc lại náo nhiệt rồi.
"Dạ, nương nương."
Không lâu sau, thái giám đưa tới một đống lễ vật xếp đầy đại sảnh, theo lệnh của Thẩm Mạt Vân không ai dám gọi nàng, Tiễn Dung khách khí nói: "Nương nương đang ngủ trưa, xin đợi một lát, ta đi gọi ngay..."
Thái giám đi đầu vội nói: "Không cần đâu, chúng ta chỉ tặng lễ tới thôi, nếu Thục phi nương nương đã ngủ, thật sự không cần đánh thức. Cô cô nhận đồ là được."
Tiễn Dung nhận lấy kiểm kê, Hồng Tịch lại hỏi thêm một câu: "Công công cũng biết hôm nay hoàng thượng chọn thẻ bài của ai?"
Thái giám kia hiền hoà cười nói: "Hoàng thượng đang bận việc quốc sự, hôm nay không chọn thẻ bài."
"Tạ ơn công công đã báo cho." Hồng Tịch nói xong lại đưa một cái hầu bao qua.
Thái giám kia cũng không từ chối, cười cười thu lấy.
Thẩm Mạt Vân ngủ đến buổi chiều mới tỉnh lại, gọi Tố Nguyệt hầu hạ nàng rửa mặt xong, Vũ Văn Thụy cùng Vũ Văn Kỳ tới.
"A nương, con rất nhớ ngài a." Vũ Văn Kỳ chạy tới ôm Thẩm Mạt Vân nói.
Vũ Văn Thụy đi sau một bước quy củ hành lễ: "Mẫu thân."
Thẩm Mạt Vân vẫy tay cho hắn đứng lên trước, lại nhìn Vũ Văn Kỳ từ trên xuống dưới, "Phải không? Tại sao ta cảm thấy con béo lên một ít?"
Vũ Văn Kỳ bẹt bẹt miệng nói: "Là do a tỷ mỗi ngày đều ép con ăn cái gì."
Thẩm Mạt Vân cũng khen: "Không sai, béo chút mới tốt, nhìn qua khí sắc tốt hơn nhiều. Thụy nhi, con cảm thấy sao?"
Vũ Văn Thụy nghiêm trang gật đầu nói: "Khí sắc A Kì tốt hơn nhiều. Con hỏi qua lão sư, hắn nói thân thể A Kì yếu đuối, có thể dựa vào tập võ chậm rãi cải thiện thể chất. A nương, ngài nói, cho đệ đệ cùng đến giáo trường tập võ được không?"
Thẩm Mạt Vân hơi do dự: "Năm nay hắn mới tròn năm tuổi, quá nhanh cũng không tốt, qua hai năm nữa đi, xương cốt rắn chắc rồi luyện cũng không muộn."
Hai mắt Vũ Văn Kỳ sáng ngời lên rồi lại chìm xuống, "Còn muốn hai năm a?"
Vũ Văn Thụy gật đầu: "Là con rất nóng vội, vẫn đợi hai năm nữa đi."
Thẩm Mạt Vân cười: "Hỏi sư phụ dạy võ của con xem bọn họ có ý kiến gì, phải tiếp thu ý kiến quần chúng thôi. Đợi đến lúc thích hợp, ta sẽ nói với phụ hoàng con."
Vũ Văn Kỳ quơ quơ hai tay nghiêng đầu suy nghĩ một lát, không tình nguyện nói: "Nghe a nương cùng ca ca."
"Nghe cái gì? Cũng nói cho ta nghe một chút." Vừa dứt lời, Bảo nhi đã bước vào.
Vũ Văn Kỳ giành trước nói: "Không nói gì cả, tỷ tỷ nghe lầm rồi."
"A nương." Bảo nhi gọi Thẩm Mạt Vân trước rồi lập tức nhìn Vũ Văn Kỳ với vẻ nghi ngờ, "Nhưng ta rõ ràng nghe được..."
"Tỷ nghe lầm." Vũ Văn Kỳ nói chắc chắn, "Không tin tỷ hỏi ca ca."
Khoé miệng Vũ Văn Thụy co rúm lại, dưới ánh mắt "Uy hiếp" của đệ đệ đành gật đầu: "A tỷ, tỷ nghe lầm rồi."
Bảo nhi khẽ nhíu mày nhưng cũng không biết chỗ nào không đúng, đành nói: "Không có việc gì là tốt rồi."
Ngày đầu tiên đến cung Diên Khánh thỉnh an lại, bầu không khí cũng không quái dị như Thẩm Mạt Vân nghĩ, vẫn có một số câu nói ghen tuông, nhưng lại thiếu rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Đến khi Nguyễn tu dung nói "Nghe nói sắp tra ra được số bạc bị tham ô kia, không biết hoàng thượng sẽ xử lý thế nào", nàng mới biết hoá ra vì còn có tin tức nổ mạnh hơn.
Cao Hiền phi nhìn qua vẫn bình thản như trước, thấy Nguyễn tu dung nhìn qua, cũng chỉ cười nói: "Hoàng thượng cùng Hình bộ đều có quyết định, đâu cần chúng ta quan tâm. Tu dung không khỏi suy nghĩ nhiều quá, có thời gian suy nghĩ chuyện này, không bằng suy nghĩ đến Trịnh vương đi."
Nhưng sắc mặt Hồ phương hoa ngồi dưới lại tái nhợt như tuyết.
Nguyễn tu dung cười nói: "Hiền phi nương nương nói đúng." Trong lòng lại suy nghĩ nếu Cao thượng thư thật sự gặp chuyện không may, như vậy Hiền phi cũng không có kết quả tốt, nếu... Cũng không biết ai có thể ngồi trên vị trí kia. Nhìn một vòng xung quanh lại cúi đầu, nàng còn có thể đánh cuộc.
Sắc mặt Giang chiêu dung cũng khó nhìn, chắc đang nhớ tới chuyện "Đức phi" năm ngoái.
Liễu quý phi cũng vỗ mạnh lên bàn, quát Nguyễn tu dung: "Ngươi có thân phận gì? Dám bàn luận chuyện trên triều đình, ta còn chưa chết đâu. Ngươi cảm thấy mình có năng lực, dám không tôn trọng Thục phi cùng Hiền phi sao?"
Nguyễn tu dung hoảng sợ, ngẩng đầu vừa thấy vẻ mặt nổi giận của Liễu quý phi, không dám do dự, vội vàng quỳ xuống nói: "Thiếp lỡ lời, không có ý này, xin quý phi nương nương tha tội."
"Không biết trật tự, nói năng bừa bãi." Liễu quý phi lạnh lùng nói, "Nếu đã như vậy, sẽ phạt ngươi giam lỏng trong cung Dao Hoa ba tháng, sao chép nữ giới cùng nữ tứ thư một trăm lần, xem như cảnh cáo."
Nguyễn tu dung có nỗi khổ không nói nên lời, không hề phấn khởi như lúc trước, chỉ có thể nói nhỏ: "Thiếp tuân mệnh."
Liễu quý phi xử lý một chút mới cảm thấy cơn tức trong lòng dịu xuống, thấy Nguyễn tu dung còn quỳ trên mặt đất bèn nâng tay cho nàng ta đứng lên, lại nhìn mọi người một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ Cao Hiền phi, ánh mắt chợt lóe lại nói: "Không có việc gì thì tan đi. Nguyễn tu dung bị giam lỏng từ hôm nay trở đi."
"Dạ."
Lúc này Thẩm Mạt Vân cũng không biết trận phát tác này của Liễu quý phi là báo hiệu của đợt sóng gió sau này. Sau này nghĩ lại nàng mới phát hiện có dấu hiệu sớm như vậy lại không có ai phát hiện.
Lúc này nàng đang buồn bực: "Hôm nay cơn giận của quý phi thật lớn, sung viện cũng biết vì sao?"
Cỗ kiệu của Chu sung viện đi bên cạnh nàng nói: "Mấy ngày gần đây nương nương luôn ở cung Kiến Chương, không đến cung Diên Khánh thỉnh an, có lẽ không rõ ràng, trong thời gian này tâm trạng quý phi nương nương không tốt lắm. Hai ngày trước mới phát tác nói Hà thừa huy không chăm sóc tốt cho ngũ công chúa."
Thẩm Mạt Vân nhíu mày, cũng không nói tiếp đề tài này mà nói: "Tam công chúa thoạt nhìn cũng hiểu chuyện hơn, hôm kia gặp, nàng còn thỉnh an ta đâu."
Chu sung viện cười nói: "Gặp hạn một lần, lại không hiểu chuyện, cũng không có mẹ ruột ra mặt cho nàng ta."
Thẩm Mạt Vân thuận miệng đáp: "Điều này cũng đúng."
Không lâu sau đã đến lối rẽ bèn thuận tiện tách ra.
Đến tháng ba, các hoàng tử công chúa đều bỏ đồ tang, Bảo nhi cũng đến Ninh vương phủ nói cám ơn, đương nhiên lúc hồi cung vẫn mang nhiều chiến lợi phẩm về. Thẩm Mạt Vân thấy cũng không biết nói gì, không biết cho nữ nhi đi cám ơn Ninh vương là đúng hay sai.
Bảo nhi cười nói: "A nương ngài lo lắng cái gì? Nhị ca đưa muội muội mấy món lễ vật nhỏ, người ta có thể nói gì, ngài đừng tự khẩn trương."
Thẩm Mạt Vân vừa nghĩ cũng thấy có lí bèn buông ra việc này.
Sau đó lại là tiết thanh minh, Đoan Ngọ, Thẩm Mạt Vân bận tối mày tối mặt, ngược lại Liễu quý phi, gần đây tâm thần càng không yên, mắc phải mấy sai lầm nhỏ. Nhưng Thẩm Mạt Vân cũng đang vội vàng, không có thời gian cân nhắc, dù sao cũng không đổ xuống đầu nàng.
Tháng sáu giữa hè hoa sen nở khắp hồ nước, mà trên triều đình lại gặp phải rung chuyển lớn. Lấy thượng thư Hộ bộ cầm đầu, mười mấy quan viên đều bị biếm quan ngoại phóng, trong đó có một quan viên họ Liễu bị giáng ba cấp thành huyện lệnh thất phẩm. Mà thượng thư Hộ bộ Cao Tỉnh bị biếm làm thái thú Miên Vân ngay hôm đó.
Triệu vương có ý đồ mưu phản, có đủ chứng cứ phạm tội, bị tước vị ban tử.
Tháng bảy, Cao Tỉnh lại bị biếm thành viên ngoại vùng Quảng Nam.
Tháng tám hoàng đế lại hạ chỉ cho Cao Tỉnh, hai đệ đệ cùng con trai trưởng lưu đày ở huyện Phong Dương tỉnh Lĩnh Nam, kê biên và sung công gia sản, vợ cả về nhà.
Nửa năm ngắn ngủi, Cao gia không còn huy hoàng như xưa, cửa vào vắng lạnh.
Nếu nói chuyện trên triều đình, Thẩm Mạt Vân nghe xong còn chưa có phản ứng gì, như vậy mấy ngày sau xảy ra một sự kiện thực sự khiến nàng kinh sợ.
Nghi Vân hỏi: "Tỷ tỷ, ngài nói việc này là thật sao?"
Thẩm Mạt Vân thở dài gật đầu nói: "Là thật, đêm qua hoàng thượng ở lại cung Trường Nhạc, ta tự hỏi, đúng là có chuyện này. Hôm qua Bành thành quận vương dâng tấu chương nói không còn tình nghĩa với Cao vương phi, xin ly hôn. Tuy hoàng thượng còn không lên tiếng, nhưng nghĩ đến chỉ cần Bành thành quận vương kiên trì, hắn sẽ đồng ý."
Cao vương phi là nữ nhi của Cao Tỉnh, cũng là cháu gái của Hiền phi.
Nghi Vân nghe vậy cũng giận dữ: "Bành Thành vương cũng thật quá mức, năm đó hắn tự xin cưới Cao vương phi, bây giờ vừa xảy ra chuyện, lại tự xin ly hôn, thật quá mức."
Thẩm Mạt Vân cười khổ: "Ai bảo Cao gia không hay ho đâu? Ta thử khuyên hoàng thượng đi, nhưng hi vọng cũng không lớn, nếu Bành thành vương thật kiên trì."
Nghi Vân cũng lắc đầu thở dài nhưng vẫn nói: "Tỷ tỷ hết sức là được, cũng đừng rất quật, nhỡ hoàng thượng giận tỷ sẽ không tốt lắm."
Không đợi Thẩm Mạt Vân khuyên Vũ Văn Hi, cung Cảnh Phúc đã truyền ra một tin tức động trời――
Cao Hiền phi nửa đêm treo cổ tự sát, đã mất.
Vừa nghe đến tin tức này, sắc trời còn chưa sáng Thẩm Mạt Vân cũng tỉnh lại, hỏi liên tục: "Thật sao? Hiền phi thật sự treo cổ tự sát sao?"
"Là thật, nương nương." Cho dù Tiễn Dung ổn trọng, lúc này nhìn qua cũng sợ tới mức không rõ, vội vàng lấy qua một cái áo khoác ngoài, "Nương nương mau thay quần áo đi, chúng ta nhanh đến cung Cảnh Phúc, nghĩ đến quý phi nương nương cũng nghe tin rồi."
Thẩm Mạt Vân nhanh chóng thay quần áo, sau đó ngồi trên cỗ kiệu đi đến cung Cảnh Phúc. Đến cửa cung đã gặp Liễu quý phi, bèn vội vàng hành lễ rồi bước vào.
Cao Hiền phi đã được buông xuống, đang đặt trên giường, trên cổ có dấu hằn rõ ràng.
Tất cả cung nữ cùng thái giám đều quỳ gối một bên, khóc rất bi thương. Giang phương hoa cùng Hồ phương hoa đều ở trong điện, Giang phương hoa coi như bình tĩnh, Hồ phương hoa lại không được, chỉ kém nằm liệt trên mặt đất, còn có hai ba người tuyển thị cũng quỳ ở một bên.
"Thái y đâu?" Liễu quý phi hỏi.
Giang phương hoa nói: "Đã cho người đi mời, cũng thông báo với người ở cục Thượng cung rồi."
Liễu quý phi nghiêm mặt nhưng vẫn gật đầu, Thẩm Mạt Vân đột nhiên hỏi: "Tam công chúa ở đâu?"
Giang phương hoa nói: "Tam công chúa còn nhỏ, sợ bị dọa sẽ không tốt, thiếp không cho người gọi tam công chúa."
Liễu quý phi nhìn một chút lại nói: "Hiền phi... Có để lại thư từ gì không?"
Lúc này, Hồ phương hoa mới lấy lại tinh thần, nghe nói như thế nhanh chóng dâng lên một phong thư: "Khi thiếp tới chỉ nhìn đến phong thư này đặt trên mặt bàn, xem chữ viết, hẳn là Hiền phi nương nương lưu lại khi còn sống."
Phong thư đã dán kín, phía trên viết gửi cho hoàng đế, Liễu quý phi nhìn một lát cũng không mở ra, nhưng đột nhiên thở dài nói: "Chết tử tế không bằng còn sống, tại sao lại không nghĩ ra đâu? Nhiều năm tình cảm, hoàng thượng sẽ không mệt nàng."
Tình cảnh này, nói gì đều tái nhợt vô lực, Thẩm Mạt Vân dứt khoát không nói.
Chuyện Cao Hiền phi tự sát cũng không gây ra sóng gió lớn trong hậu cung, người sáng suốt đều biết Hiền phi bị liên luỵ từ nhà mẹ đẻ, trước khi biết ý của hoàng đế đã lựa chọn tự sát. Vũ Văn Hi biết đến cũng than một tiếng, lập tức đọc lá thư Cao Hiền phi lưu lại, cũng chưa nói gì, chỉ nói xin hoàng thượng niệm tình nàng hầu hạ nhiều năm giúp đỡ cháu gái của nàng một chút.
Vũ Văn Hi cảm thấy đau đầu bèn tới hỏi Thẩm Mạt Vân: "Bành thành vương đã dâng tấu chương lần thứ hai muốn xin ly hôn với vương phi. Nhưng Hiền phi còn nói muốn trẫm giúp đỡ cháu gái nàng, nàng nói nên xử lý như thế nào?"
Thẩm Mạt Vân nhìn tấu chương Bành Thành vương viết rồi thở dài: "Vợ chồng vốn là một, nếu Bành Thành vương đã không có lòng lại miễn cưỡng cũng không phải chuyện tốt cho Cao vương phi. Như vậy, nếu hoàng thượng không thấy thiếp nhiều chuyện làm thay, có thể cho thiếp gọi Cao vương phi tiến cung hỏi ý nàng ta như thế nào, hoàng thượng thấy thế nào?"
Vũ Văn Hi không để ý gật đầu, "Vậy theo ý nàng đi."
Qua mấy ngày, Thẩm Mạt Vân cho người gọi Cao vương phi đến cung Trường Nhạc, nói ra lời cầu xin của Cao Hiền phi trước mới hỏi: "Vương phi có ý nguyện gì xin hãy nói thẳng, nếu có thể làm được, ta sẽ không từ chối."
Sắc mặt Cao vương phi tiều tụy, gò má gầy hãm, nghe vậy chỉ cười khổ nói: "Vương gia cố ý muốn ly hôn, ta lại kiên trì lại có ý tứ gì. Thục phi nương nương, ta chỉ cầu xin cho về nhà mẹ đẻ, ngày sau kết hôn sinh con, lại không có quan hệ gì với Bành Thành vương."
Thẩm Mạt Vân nói: "Yên tâm đi, ta sẽ nói lại cho hoàng thượng."
Nàng đăm chiêu nhìn Cao vương phi đang khóc lóc, ý tứ thật rõ ràng, Cao thị còn trẻ, lại chưa sinh đẻ, để nàng ta làm bạn với thanh đăng cổ phật cả đời, quả thật khó xử. Chỉ cần có một cơ hội, nàng ta khẳng định muốn lập gia đình lần nữa, tuy rằng rất khó, nhưng còn tốt hơn cô đơn cả đời. Theo luật Đại Tề, phụ nữ tái giá chính là cắt đứt quan hệ cùng chồng trước, tuy ít có quận vương phi tái giá, nhưng cũng không phải không có.
Buổi tối, Thẩm Mạt Vân đã báo lại ý Cao vương phi cho Vũ Văn Hi biết.
Vũ Văn Hi nghe xong bèn nói: "Việc này dễ làm, ngày mai trẫm sẽ truyền chỉ."
Nhận được thánh chỉ, không khỏi có chút nghị luận, có người nói Bành Thành vương khắc nghiệt không phúc hậu, có người nói Cao thị không biết lễ nghi, nào có đạo lý vương phi tái giá.
Tháng chín năm Vĩnh Húc mười bốn, Hiền phi Cao thị mất, hoàng đế hạ chỉ, hạ tang theo nghi lễ tứ phi, phong hào "Thận"