[Dịch]Thục Phi

Chương 105 : Sinh bệnh




Editor: Natalie Pham

Cung Cảnh Phúc.

Cao Hiền phi nghe cung nữ bẩm báo lại sắc mặt lập tức chìm xuống nói: "Thật sự là đồ ngu, bùn nhão không đắp thành tường."

"Nương nương bớt giận." Hương Như an ủi, lại lo lắng hỏi: "Ngài nói, Thục phi nương nương có giận lây sang ngài không?"

Cao Hiền phi khẽ lắc đầu nói: "Sẽ không, Thục phi không phải người nhỏ nhặt như vậy." Tính toán mọi việc chi li, nàng cũng không sống được đến mức này.

"Vậy ý ngài là..."

"Gọi nàng ta lại đây."

"Tuân mệnh."

Chỉ một lát sau, Hồ phương hoa đã tới, nhìn ra cũng không yên lòng, đầu tiên hành lễ với Cao Hiền phi: "Thiếp bái kiến Hiền phi nương nương!"

Cao Hiền phi cũng không bảo nàng ta đứng lên, chỉ nhận lấy chén trà cung nữ dâng lên uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống rồi đánh giá Hồ phương hoa từ trên xuống dưới một lúc, mới chậm rì rì nói: "Biết mình sai ở đâu sao?"

Hồ phương hoa quỳ trên mặt đất mát, tâm trạng bất ổn, vừa nghe câu hỏi này lại vội cúi xuống nói: "Biết, thiếp không nên vô lễ với Trình phu nhân trước mặt mọi người, thiếp biết sai rồi, xin nương nương đừng trách."

Cao Hiền phi hừ một tiếng nói: "Ngươi cũng không đắc tội với mẫu thân của ta, ta trách ngươi cái gì? Nhưng trước khi ngươi tiến cung không có ai từng nói với ngươi thân phận của mọi người trong cung sao?"

Hồ phương hoa cúi đầu nói nhỏ: "Phụ thân nói qua một ít, nhưng thời gian quá lâu, lúc đó cũng không nhớ đến..."

Cao Hiền phi nói: "Không nhớ đến? Cứ là mệnh phụ có thể tiến cung, ít nhất cũng phải là ngũ phẩm, nếu không phải phong theo trượng phu, vậy thì được hoàng thượng đặc biệt sắc phong. Ngươi cảm thấy mình có mấy cái mệnh, lại có khả năng gì có thể giương oai trước mặt bọn họ?"

Hồ phương hoa bị nói vậy càng cúi đầu nói: "Thiếp có tội..." Lập tức lại ngẩng đầu nói, "Còn xin nương nương nể mặt phụ thân, giúp thiếp lần này, chỗ Thục phi nương nương..."

Từ lúc tách ra cùng Giang phương hoa cùng Trình thị, nàng ta càng nghĩ càng sợ hãi, nhỡ Thục phi gây phiền toái cho nàng ta, vậy phải làm thế nào? Trở lại cung Cảnh Phúc, còn chưa nghĩ ra được cách gì, chợt nghe cung nữ thông báo Cao Hiền phi muốn gặp, nàng ta mới nghĩ có thể xin Cao Hiền phi giúp đỡ, lúc này mới vội vàng chạy tới.

Cao Hiền phi vừa nghe, bị tức giận cười lên: "A, hoá ra còn dám uy hiếp ta?"

Hồ phương hoa cuống quít xua tay nói: "Không không không, thiếp không dám như thế, là thiếp không biết ăn nói, nương nương tha tội, nương nương tha tội..."

Cao Hiền phi nhìn nàng ta như thế chỉ thấy đau đầu, cũng không biết ánh mắt huynh trưởng như thế nào lại đồng ý cho nữ nhân như vậy tiến cung, thật là phiền toái lớn. Bởi vì Hồ phụ đi theo Cao gia, lại vừa vặn gặp kỳ tuyển tú, vì thế Hồ phụ cầu xin Cao gia nhường Cao Hiền phi hỗ trợ chăm sóc. Sự tình cũng không khó, nói một lần, sau khi Cao Hiền phi gật đầu cũng xong rồi.

Cao Hiền phi đã nhiều năm không thừa sủng, nghĩ nếu có một mỹ nhân thông minh đến, cất nhắc một chút cũng giúp đỡ cho Cao gia được phần nào. Nhưng tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực thật đen tối. Hồ phương hoa khá xinh đẹp, nhưng trong hậu cung cái gì mỹ nhân không có, không có điểm đặc sắc cùng thủ đoạn, cũng chỉ chìm nghỉm trong đám phi tần trong cung, hơn nữa Hồ phương hoa lại người không biết ăn nói, càng không thể khiến hoàng đế chú ý. Tiến cung đã hơn một năm, số lần thừa sủng ít ỏi có thể đếm được.

Hồ phương hoa vẫn không ngừng xin tha, Cao Hiền phi nghe cũng sốt ruột, không khỏi vỗ bàn quát: "Được rồi, câm miệng cho ta."

Hồ phương hoa lập tức ngừng lại, chỉ dám dùng khóe mắt nhìn Cao Hiền phi, chỉ nghe Hiền phi nói: "Trở về chuẩn bị, ngày mai theo ta đến cung Trường Nhạc."

Tuy rằng không kiên nhẫn xử lý việc này, nhưng gia tộc đã nhờ vả, đi nói chuyện cũng không mất nhiều thời gian, Cao Hiền phi vẫn quyết định dẫn người đi cung Trường Nhạc một chuyến.

Hồ phương hoa cũng hơi sợ hãi nói: "Đi cung Trường Nhạc? Này..."

Cao Hiền phi nhìn nàng ta nói: "Do ngươi gây chuyện, chẳng lẽ còn nghĩ bảo ta ra mặt cho ngươi sao?"

Hồ phương hoa nói: "Thiếp không dám."

"Vậy đi xuống đi." Cao Hiền phi phất tay, sắc mặt không kiên nhẫn, Hồ phương hoa không có cách, đành cúi người hành lễ, lúc này mới đứng dậy, chậm rãi rời đi.

Đợi người đi rồi, Cao Hiền phi mới thở dài lẩm bẩm: "Tham nhiều không ăn, đại ca kết quả đang mưu tính cái gì?"

Ngày thứ hai sau khi rời khỏi cung Diên Khánh, Cao Hiền phi mang theo Hồ phương hoa đến cung Trường Nhạc.

Thẩm Mạt Vân nghe cung nữ thông báo cũng sửng sốt một lát mới nói: "Mời vào đi." Nói xong cũng đứng lên, đi phía trước nghênh đón.

"Đột nhiên tiến đến, muội muội cũng đừng trách ta đường đột." Cao Hiền phi cười mỉm đi vào trong điện, phía sau Hồ phương hoa cúi đầu đi theo.

"Hiền phi tỷ tỷ đến, ta cao hứng cũng không kịp đâu." Thẩm Mạt Vân nói.

Vì thế cùng nhau chào hỏi mời ngồi.

Cao Hiền phi ngồi bên phải, sau khi nói khách sáo mấy câu với Thẩm Mạt Vân bèn nói thẳng vào chủ đề, chỉ Hồ phương hoa đang đứng cạnh nói: "Ngày hôm qua Hồ phương hoa gặp Trình phu nhân trên đường, tức giận choáng váng nên mất đúng mực, hôm nay ta mang nàng đến thỉnh tội với muội, còn xin Thục phi muội muội nể mặt ta, bỏ qua việc này." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hồ phương hoa.

Hồ phương hoa lúc này phản ứng cực nhanh, đi đến trước mặt Thẩm Mạt Vân, quỳ xuống nói: "Thiếp lỗ mãng, không biết tốt xấu, mạo phạm Trình phu nhân, còn xin Thục phi nương nương giáng tội."

Thẩm Mạt Vân đầu tiên nhìn Hồ phương hoa quỳ gối thỉnh tội trước mặt mình, lại nhìn thoáng qua Cao Hiền phi, cũng hơi buồn bực. Cao Hiền phi luôn luôn không để ý đến chuyện khác, hôm nay lại tốn công sức vì Hồ phương hoa như vậy, cũng không hợp với lẽ thường a. Trong đầu nghĩ vậy, nàng cũng thuận miệng nói: "Nếu Hiền phi tỷ tỷ mở miệng, đương nhiên muội sẽ không so đo."

――――――――――

Nàng đã nghe Tố Nguyệt nói chuyện hôm qua, nếu Trình thị không chịu thiệt, lúc sau Hồ phương hoa cũng không càn quấy mượn cớ phát tác, nàng cũng không muốn so đo việc nhỏ này. Trình thị chắc cũng đảo mắt đã quên.

Nhưng Tố Nguyệt lại không hài lòng: "Chủ tử thật tốt, ngài cứ quên đi sao?"

"Vậy phải làm như thế nào? Đánh gậy? Quất roi? Xin hoàng thượng biếm nàng ta thành thứ nhân? Hoặc là giam lỏng?" Thẩm Mạt Vân hỏi ngược lại, "Đều nói nên khoan dung độ lượng, cũng là sai lầm vô ý, cần gì níu chặt lỗi lầm người ta không tha, có thể thì bớt chút việc đi."

Tố Nguyệt nghe vậy cúi đầu, xấu hổ nói: "Là nô tì nghĩ sai." Từ khi tiến cung, ngay từ đầu phải dè dặt cẩn thận, tình thế của Trường Nhạc cung càng ngày càng tốt, kết quả thái độ của Thẩm Mạt Vân không thay đổi, ngược lại các nàng là nô tì lại trở nên kiêu ngạo.

"Về sau cẩn thận một chút là được."

"Nô tì hiểu rõ."

――――――――――

Cao Hiền phi cười nói: "Ta đã nói muội muội rộng lượng, sẽ không để ý đến việc nhỏ này. Thất thần làm gì? Còn không mau tạ ơn Thục phi?" Nàng nói Hồ phương hoa.

Hồ phương hoa nhanh chóng dập đầu nói: "Tạ ơn Thục phi nương nương."

Thẩm Mạt Vân tùy ý nâng tay bảo Hồ phương hoa đứng lên. Nàng cùng Cao Hiền phi không có nhiều quan hệ, cũng không có nhiều đề tài chung, lại thêm một người vô tâm, một người vô tình, không lâu sau, Cao Hiền phi mang theo Hồ phương hoa rời đi Trường Nhạc cung.

Quay đầu dặn dò Tiễn Dung: "Nhìn xem có thể biết rõ ràng quan hệ giữa Cao Hiền phi cùng Hồ phương hoa không?"

Tiễn Dung nhận lời lại nói: "Việc này cũng thật kỳ quái, Hiền phi nương nương lại ôm lấy chuyện này!"

Thẩm Mạt Vân nói: "Có lẽ Hồ phương hoa cũng không đơn giản như mặt ngoài."

Tiễn Dung gật đầu, "Có khả năng này."

Tiến vào tháng mười hai, chuyện thứ nhất là lễ sắc phong của nhị công chúa, phong hào là Thọ Bình công chúa. Trường hợp cũng không long trọng, chỉ đúng quy củ, nhưng Tần tiệp dư cũng thỏa mãn rồi, hoàng thượng vốn lạnh nhạt với nhị công chúa, có thể có lễ sắc phong chính thức, thật sự không dám nhắc lại chuyện khác.

Mà Tiễn Dung cũng tới rồi nói: "Nghe nói phụ thân của Hồ phương hoa có chút quan hệ với huynh trưởng của Cao Hiền phi, cho nên Cao Hiền phi mới..."

"Đúng là như vậy sao?" Thẩm Mạt Vân kinh ngạc nói, nàng thật sự không nghĩ tới." Khó trách Hiền phi sẽ ra mặt vì nàng ta..."

Nếu thế lực trên triều đình đã xoay thành một đoàn, vậy không tới lượt nàng lo lắng, vẫn để phụ huynh quan tâm đi. Nghĩ đến điểm này, Thẩm Mạt Vân cũng bỏ qua.

Tuy vì thái hậu chết bệnh, nghi thức tế lễ ngày tết cũng đơn giản hơn, qua một tháng vẫn khiến người ta mệt mỏi. Không chỉ Thẩm Mạt Vân mệt, hoàng đế cũng không chịu nổi, không nghĩ tới lại bị lạnh, ban đêm sẽ bị sốt cao.

Người đầu tiên phát hiện Vũ Văn Hi không thích hợp tự nhiên là Thẩm Mạt Vân.

Thẩm Mạt Vân vốn đã cảm thấy kỳ quái, sắp đến giờ vào triều nhưng Vũ Văn Hi còn chưa có tỉnh lại. Tay vô ý đụng tới thân thể hắn, chỉ cảm thấy nóng bừng, doạ nàng sợ hãi, vội vàng khởi động thân thể, tay phải sờ lên trán Vũ Văn Hi, quả nhiên nóng bỏng, cũng không quan tâm đến chuyện thất lễ, nhanh chóng mặc thêm áo khoác, xốc màn lên gọi: "Tiễn Dung, Tiễn Dung!"

"Nương nương." Tiễn Dung nhanh chóng chạy đến, trong tay còn cầm một ngọn đèn, "Có việc cần dặn dò sao?"

"Hoàng thượng bị bệnh, mau bảo Giang Hỉ đi gọi thái y đến."

Một câu nói khiến cung Trường Nhạc vội vàng như gà bay chó sủa.

Gọi thái y, bắt mạch, thảo luận bệnh tình, đến lúc xác định phương thuốc, cho người đi sắc thuốc xong đã nhanh đến giữa trưa rồi.

Thẩm Mạt Vân cầm một chén cháo trắng nói với Vũ Văn Hi đang ngồi tựa trên giường: "Hoàng thượng, thái y đã đi sắc thuốc, ngài ăn cháo để no bụng trước, nếu không lát nữa không thể uống thuốc."

Vũ Văn Hi nhìn chén cháo trắng chỉ thấy đầu cháng váng, thật sự không có khẩu vị, vẫy tay nói: "Không muốn ăn, bưng xuống đi thôi."

Thẩm Mạt Vân khuyên nhủ: "Nhưng bụng rỗng uống thuốc hại dạ dày, thái y cũng nhắc nhở, hoàng thượng cũng ăn một chút điếm bụng đi."

Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát, vẫn nhận lấy chén sứ ăn vào. Cháo trắng ninh rất nhuyễn, ăn vào cũng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.

Thuốc được đưa tới rất nhanh, lần này Vũ Văn Hi cũng không từ chối, thật sảng khoái uống thuốc, vốn Thẩm Mạt Vân còn muốn khuyên hắn nghỉ ngơi, không nghĩ lại nghe hắn nói: "Giang Hỉ, quay về Kiến Chương cung."

"Tuân chỉ."

Thẩm Mạt Vân hơi run sợ, lập tức đứng lên nói: "Thiếp giúp ngài thay quần áo." Vũ Văn Hi đang ốm, bên ngoài trời giá rét đông lạnh, phải che kín mới được. Tuy thái y nói chỉ là cảm lạnh, nhưng vẫn phải cẩn thận, nhỡ bệnh tình tăng thêm, làm to lên cũng là tội nặng.

Không đợi Thẩm Mạt Vân dặn cung nữ tìm áo khoác dày, Vũ Văn Hi lại nói: "Thục phi cùng đi Kiến Chương cung."

Một lời nói làm mọi người khiếp sợ.

Thẩm Mạt Vân nghe vậy khóe miệng nhếch lên, thật lòng muốn nói một câu "Không đi ", trong Kiến Chương cung cũng không phải không có người chăm sóc hắn, nàng đi chỗ đó làm gì?

Vẫn là Tiễn Dung phản ứng lại trước nói: "Nô tì đi xuống chuẩn bị."

Thẩm Mạt Vân không tình nguyện lắm, ở Trường Nhạc cung nàng được người khác hầu hạ, đến Kiến Chương cung, nàng đi hầu hạ người khác, choáng váng mới muốn đi theo đâu? Nhưng hoàng đế đã nói, vì thế cũng đành nói: "Thiếp tuân mệnh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.