Editor: Natalie Pham
Các phi tần nghe người hầu báo lại chuỗi lễ vật dài Vũ Văn Hi đưa đến cung Trường Nhạc đều hâm mộ ghen ghét, kể cả Liễu quý phi cũng không nhịn được ghen tuông nói: "Hoàng thượng cũng quá bất công, mấy hôm trước sinh nhật Lương vương, cục Thượng Cung cũng chỉ đưa lễ vật tới theo lệ thường, đến sinh nhật Hà Lạc công chúa lễ vật đều có thể xếp từ cung Trường Nhạc đến Dịch Đình."
Tuy lời nói hơi khuếch đại, nhưng cũng có ba phần là thật.
Vừa vặn Trần thị cũng ở đây, nghe Liễu quý phi nói không khỏi thở dài nói: "Hoàng thượng thích, lại có biện pháp nào? Chỉ là công chúa thôi, con cứ giải sầu đi." Nữ nhi lại được sủng ái, cũng phải gả ra ngoài, nhiều nhất thêm một ít đồ cưới thôi, nếu còn muốn tính toán vậy cũng không cần sống qua ngày nữa.
Liễu quý phi cười trào phúng: "Ta cũng chỉ dám oán giận hai câu trước mặt nương, ngài hãy dễ dàng tha thứ đi."
Trần thị nghe vậy cũng xót xa: "Con còn có Lương vương đâu." Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện vội hỏi: "Ta nghe nói, thái hậu hứa gả cháu gái trưởng của Kỳ Quốc huyện công cho Triệu vương, có thật không?"
Liễu quý phi đang ghen tuông, đột nhiên nghe Trần thị nói thì ngơ ngẩn hỏi: "Cái gì? Ta cũng chưa nghe được tin tức gì, ngài nghe được từ đâu vậy?"
Trần thị cũng sửng sốt, không nghĩ tới nữ nhi lại không biết việc này, vì thế ngạc nhiên nói: "Không phải phu quân của nhị muội ngươi là thứ tử của đệ đệ của Kỳ Quốc huyện công sao, mấy ngày trước khi nàng ta về nhà thì nói với ta, mà người hứa gả cho Triệu vương là trưởng nữ của thứ tử của Kỳ Quốc huyện công. Nghe nói tiểu cô nương năm nay mới bảy tuổi, tính cách rất nhu thuận, hiểu chuyện."
Liễu quý phi cực kỳ kinh ngạc liên tục hỏi han: "Thật sao? Tin tức chính xác sao? Thật sự là cháu gái trưởng của Kỳ Quốc huyện công sao?" Chuyện này thật bất ngờ, nhưng suy nghĩ lại, nàng ta cũng cảm thấy không thích hợp lắm, "Con cũng chưa nghe được tin tức này, nhị muội gả vào phòng kia chỉ là dòng thứ của Huyện Quốc công phủ, nàng ta làm sao biết được chuyện lớn như thế này?"
Trần thị cũng cười nói: "Ta hỏi thì nàng ta nói khi phu nhân của Kỳ Quốc huyện công ôm cháu gái đến chỗ mình dạy dỗ thì không cẩn thận nói lỡ mồm. Một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện này đã truyền khắp phủ Kỳ Quốc huyện công rồi, chắc phủ Ngụy Quốc công cũng biết."
Liễu quý phi cũng hết lời để nói, Tiêu thái hậu sắp xếp cuộc hôn sự này rõ ràng là muốn mượn vinh sủng của Triệu vương bảo vệ Tiêu gia yên ổn phú quý, bước cờ này cũng rất tốt. Nhìn từ bên ngoài, Triệu vương được hoàng đế sủng ái nhất, đất phong cũng nhiều như con trai trưởng Ninh vương, nhưng nếu nhìn kỹ cũng nhìn ra không ít chuyện tình đến. Từ khi Triệu vương vào học, Vũ Văn Hi cũng chưa từng hỏi đến tiến độ học tập của hắn, tất cả đều do đám người Dương Mộc sắp xếp, hơn nữa sức khoẻ Triệu vương vốn sẽ không tốt lắm, ý tứ này càng rõ ràng hơn.
Nhưng tung ra một vị nữ nhi để củng cố quan hệ với hoàng gia, đây là cách làm của rất nhiều gia tộc quyền quý, không thể nói Tiêu thái hậu làm sai. Nhưng Tiêu thái hậu có lẽ không dự đoán được người của phủ Kỳ Quốc huyện công sẽ dễ dàng kéo chân bà như vậy. Hoàng đế cùng Thục phi đều không lộ ra tin tức gì, kể cả Thẩm gia cũng không có tiếng động gì. Có lẽ Thục phi còn không hề nói cho nhà mẹ đẻ biết.
Nếu hoàng đế thật hài lòng với cọc hôn sự này, chỉ sợ sẽ gọi Kỳ Quốc huyện công cùng phụ thân Thục phi Thẩm Thời Tự tiến cung nói rõ ràng ngay sau khi nhận lời thái hậu. Nhưng hoàng đế cũng giữ im lặng, thậm chí cũng cho Thục phi giữ im lặng, khiến người ta phải nghiên cứu kỹ ý tứ trong đó. Kết quả trong cung còn không có dấu hiệu gì mà đã truyền khắp trong phủ Kỳ Quốc huyện công.
"Chuyện này nương nghe là được, đừng nói ra ngoài sẽ gặp phiền toái." Liễu quý phi dặn dò, lại thầm suy nghĩ ngày mai khi Thục phi tới nên châm chọc như thế nào.
Trần thị không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu nói: "Ta đã biết."
Quả nhiên, ngày thứ hai ở cung Diên Khánh đã nghe Liễu quý phi thân thiết hỏi: "Nghe nói thái hậu đã đính hôn cho Triệu vương cùng cháu gái của Kỳ Quốc huyện công, sao Thục phi không nói một tiếng? Đây là việc vui lớn đâu!" Thẩm Mạt Vân suýt nữa không giữ được nụ cười trên mặt, may mắn sau mấy năm tôi luyện, nháy mắt đã làm ra phản ứng: "Quý phi nương nương cẩn thận, bây giờ làm gì có việc vui?"
Sắc mặt Liễu quý phi cứng đờ, nàng ta đều quên, thái hậu qua đời năm ngoái, Triệu vương còn cần để tang bốn tháng đâu, cho dù có chuyện này, cũng không thể nói là việc vui trong thời gian này.
Phi tần ngồi dưới đều kinh hãi, sắc mặt Chu sung viện hơi thay đổi, Cao Hiền phi càng mở miệng hỏi: "Triệu vương đính hôn sao? Sao không nghe ai nói?"
Thẩm Mạt Vân cố ý thở dài nói: "Quý phi nương nương nói cũng không sai, chuyện này quả thật là ý của thái hậu. Thái hậu cũng vì đau lòng cháu trai, thấy hắn từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, sợ về sau không có người chăm sóc cẩn thận, nhớ tới cháu gái trong nhà, vì thế bèn nói với hoàng thượng. Nghe nói cô nương kia rất hiểu chuyện, chắc cũng là người biết chăm sóc người khác."
Có một số người lộ ra biểu cảm hiểu rõ, có người chỉ cảm thấy kinh ngạc, có người vẫn không hiểu ra sao. Vẫn là Giang chiêu dung nói: "Thật đúng là chuyện tốt!", lúc này mới đánh vỡ cục diện bế tắc.
Liễu quý phi có bậc thềm cũng nói: "Cũng không phải là chuyện tốt sao? Nếu không phải muội muội ta nói, chúng ta còn không biết đâu. Muội cũng giấu thật kĩ."
Thẩm Mạt Vân nói: "Cũng không phải muốn dấu diếm, nhưng Triệu vương còn để tang đâu, lúc này nói chuyện này cũng không tốt." Ngừng lại một lát, vừa cười dịu dàng nói thêm một câu, "Đây cũng là ý của hoàng thượng."
Vừa nói ra lời này, đám người Liễu quý phi, Giang chiêu dung đều ngồi không yên, Cao Hiền phi lại nói tiếp: "Vẫn là quý phi nương nương tin tức linh thông."
Liễu quý phi nhẹ nhàng nhấc tay phải, đang muốn nói gì, Quách phương hoa lại giành nói trước: "Quý phi nương nương cũng chỉ quan tâm Triệu vương mà thôi, chỉ vô tâm sai lầm, nghĩ đến Thục phi nương nương sẽ không so đo, đúng không?"
Lời này thật... Thẩm Mạt Vân quay đầu nhìn Quách phương hoa, tiểu cô nương kiêu ngạo ngày xưa, bây giờ cũng cẩn trọng hơn, hai gò má phấn nộn, da thịt mịn màng, hai mắt trong veo, thật sự là người đẹp hơn hoa. Nhưng Thẩm Mạt Vân lại cảm thấy hơi đáng tiếc, hậu cung có rất nhiều phi tần quy củ như vậy, nếu Quách phương hoa vẫn giữ tính cách của mình, có lẽ Vũ Văn Hi còn yêu thích —— đủ tươi mới thôi.
"Quý phi nương nương có ý tốt, tất nhiên ta sẽ không so đo." Đánh giá xong Quách phương hoa, Thẩm Mạt Vân mới nhìn Liễu quý phi mỉm cười gật đầu.
Liễu quý phi cũng cười, rồi nhìn qua Quách phương hoa, vốn nghĩ rằng không thể trọng dụng, không ngờ ăn phải quả đắng cũng hiểu được, xem ra vẫn có thể mưu hoa một chút.
Nhìn thời gian, Liễu quý phi nói: "Nếu không có chuyện gì, mọi người tan đi."
Mọi người nghe vậy đều đứng dậy hành lễ rời đi, xem như kết thúc một ngày thỉnh an.
Sau khi trở lại cung Trường Nhạc, sắc mặt Thẩm Mạt Vân trầm xuống, tâm tình thật không tốt, vừa vặn Bảo nhi tới thấy vậy bèn hỏi: "A nương, ngài sao vậy?"
Thẩm Mạt Vân nhìn Bảo nhi, nghĩ rằng cũng không cần giấu giếm nữa, có lẽ mấy ngày nữa cả kinh thành đều biết đến chuyện này, vì thế vẫy tay bảo Bảo nhi ngồi xuống rồi nói: "Thái hậu đã hứa gả cháu ruột của Kỳ Quốc huyện công cho Kỳ nhi..."
"Cháu gái của Kỳ Quốc huyện công?" Bảo nhi vừa nghe đã đứng lên kinh hãi nói: "A nương, ngài đang đùa sao? Phủ Kỳ Quốc huyện công không phải nhà mẹ đẻ của hoàng tổ mẫu sao? Này, này, kết quả là chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Mạt Vân ra hiệu cho đám người Tố Nguyệt, đợi trong phòng chỉ còn hai người mới chậm rãi nói: "Thái hậu có ý gì con không đoán ra sao?"
Bảo nhi nhíu mày suy nghĩ cẩn thận một lát, rất nhanh đã hiểu ra, vừa sợ vừa giận nói: "Hoàng tổ mẫu sao có thể như vậy? Kỳ nhi còn chưa đủ năm tuổi a, này... A nương ngài ở trong cung có lẽ không biết rõ. Trung thu không phải con đến nhà ngoại một lần sao? Chợt nghe cậu nói thế hệ sau của Tiêu gia càng ngày càng không được, trước đó không lâu, con trai của Ngụy quốc công bị phụ hoàng biếm quan vì nạp thiếp trong thời kì để tang, còn mắng Ngụy quốc công dạy con không nghiêm, cả phủ quốc công đều xám xịt."
Thẩm Mạt Vân nhíu mày hỏi: "Tệ đến mức đó sao?" Khó trách thái hậu nhiều năm không ra cung Thọ Khang, không muốn ma sát với con là một chuyện, quan trọng hơn vẫn vì Tiêu gia không cấp lực đi.
Bảo nhi nâng chén trà lên uống một ngụm cho đỡ khát lại nói tiếp: "Con đã thấy cháu gái của Kỳ Quốc huyện công mấy lần, nhìn qua rất nghe lời, nhưng tính cách chất phác, không đủ linh hoạt, hỏi một câu nói một câu, rất nhàm chán. Nếu thật sự gả cho Kỳ nhi, đệ đệ còn không buồn chết sao?"
Nghe vậy Thẩm Mạt Vân cũng không giận nói: "Trầm ổn chút cũng tốt, tính tình Kỳ nhi thật nghịch ngợm." Dừng một lát lại nói, "Nhưng nghe con nói vậy, hôn sự cùng Tiêu gia..."
Bảo nhi đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói: "A nương, nếu có thể đẩy cuộc hôn sự này thì đẩy đi. Tiêu gia thật sự không được."
Thẩm Mạt Vân đau đầu xoa trán, "Ta sao không muốn, nhưng phụ hoàng con đã nhận lời thái hậu. Hôm nay đã truyền khắp Tiêu gia, qua mấy ngày nữa, sợ rằng cả kinh thành đều biết cháu gái của Kỳ Quốc huyện công sẽ là Triệu vương phi tương lai."
Bảo nhi cũng không có cách nào, đành nói: "Vậy phải nói với Kỳ nhi một tiếng, nếu để hắn nghe từ chỗ khác, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đến."
Thẩm Mạt Vân gật đầu, "Đúng vậy, phải nói với hắn." Tuy Vũ Văn Kỳ còn nhỏ, lại cực kỳ có chủ ý, bỗng nhiên rơi xuống một vị hôn thê, nếu thằng nhóc này bướng bỉnh, không biết sẽ làm ra chuyện gì. Nàng phản đối hôn ước này, nhưng cũng không nghĩ vì con tùy hứng hủy đi cả đời của tiểu cô nương.
Sắp đến bữa tối, Vũ Văn Thụy cùng Vũ Văn Kỳ mới xuất hiện tại cung Trường Nhạc, nhìn quần áo hai người dính nước bùn có thể thấy đã đến giáo trường chơi. Thẩm Mạt Vân cũng không để ý, chỉ suy nghĩ nên giải thích như thế nào về hôn ước kia.
Bảo nhi khó được đoan trang ngồi một bên, vừa không ép buộc Vũ Văn Kỳ, cũng không nói đùa cùng Vũ Văn Thụy, khiến hai người cực kỳ kinh ngạc.
Huynh đệ nhìn thoáng qua nhau, vẫn là ca ca mở miệng trước: "A nương, a tỷ, hai người có chuyện muốn nói sao?"
Thẩm Mạt Vân do dự một lát bèn chậm rãi nói ý của thái hậu cho hai người, bao gồm mục đích cùng quan hệ đằng sau mối hôn sự này. Để giải thích rõ ràng cho hai con, nàng còn cố gắng dùng ngôn ngữ thông tục.
Mọi chuyện cũng thuận lợi đến bất ngờ, Vũ Văn Kỳ nghe xong đã nói: "Lão sư nói qua, việc hôn nhân là chuyện của hai dòng họ, nếu là nguyện vọng của hoàng tổ mẫu, phụ hoàng lại đồng ý, con cũng không có ý kiến." Ăn nói thật nghiêm trang, giọng điệu bỗng nhiên tràn đầy nghi hoặc, "Nhưng a nương, vì sao nhất định phải cưới vợ? Không cưới không được sao? Cả ngày ở cùng nữ nhân xa lạ, con cảm thấy rất kỳ quái!"
Thẩm Mạt Vân đầu tiên kinh hãi vì sự trưởng thành sớm của con trai, sau này nghe là thái phó nói cũng thả lỏng, mà nghe được câu hỏi của Vũ Văn Kỳ suýt nữa đã thốt ra "Phụ hoàng con có lẽ đã nghĩ mỗi ngày ở cùng nữ nhân khác đâu". Ho nhẹ một tiếng, nói: "Con còn nhỏ, sau khi lớn lên con sẽ hiểu."
Đầu năm nay, không có giáo dục về vấn đề kia thật sự rất phiền toái.
Vũ Văn Thụy cũng rối rắm nhăn mặt do dự hỏi: "A nương, sau khi A Kỳ cưới vợ, có còn là đệ đệ không? Buổi tối con còn được kể chuyện xưa cho A Kỳ không?"
Thẩm Mạt Vân không khỏi bật cười nói: "Đương nhiên có thể. Nhưng chỉ sợ qua mấy năm nữa, con sẽ không có thời gian kể chuyện xưa cho Kỳ nhi."
"Mới sẽ không, đệ đệ quan trọng nhất..." Vũ Văn Thụy nói thầm.
Bảo nhi tai thính nghe thấy, tiến lên túm lấy Vũ Văn Thụy, hai tay véo má hắn, khuôn mặt đáng yêu lập tức biến hình, Vũ Văn Thụy không phản kháng được, đành mơ hồ nói: "A tỷ, buông, buông ra..."
Bảo nhi cũng không khách khí xoa nắn nói: "Đệ đệ là quan trọng nhất sao? Hừm? Ta đây đâu? Tại sao không phải a tỷ a? Hừm?"
"A tỷ, cũng, cũng rất quan trọng... Đau!"
Nghe câu trả lời coi như hài lòng, Bảo nhi lại véo mấy lần mới hài lòng nới tay, lại định vươn tay về phía tiểu đệ, không ngờ Vũ Văn Kỳ thông minh trốn sau Thẩm Mạt Vân tìm kiếm che chở, Bảo nhi tức giận muốn giơ chân.
Thẩm Mạt Vân xoa trán: "..."
Ngày thứ hai, Vũ Văn Hi đến cung Trường Nhạc, không nói năng rườm rà, trực tiếp nói: "Qua hai ngày, cho mẫu thân nàng tiến cung nói chuyện của Kỳ nhi đi."
Thẩm Mạt Vân cân nhắc một chút, sảng khoái gật đầu: "Dạ."
Chuyện này thật ra nói là hôn ước đều hơi miễn cưỡng, không có thư đính hôn, không có sính lễ, chỉ hứa hẹn bằng miệng, nghiêm túc nói chỉ có thể xem như thái hậu làm mai cho hai đứa bé, nếu muốn đổi ý rất dễ dàng. Bây giờ ý của Vũ Văn Hi là bảo nàng nói với Trình thị mà không phải hắn tự nói với Thẩm Thời Tự... Có lẽ chuyện này còn có thể thay đổi.
Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát lại nói: "Tuy Tiêu gia dạy dỗ không sai, nhưng... Kỳ nhi rốt cuộc chịu ủy khuất. Nhưng nàng đừng quá lo lắng, còn hơn mười năm đâu, chỉ thả tin ra thôi, không tính vướng bận."