[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 19 : Quỷ thần sợ người xấu




Không biết tiếng khóc từ đâu truyền đến, khi thì chua xót, khi thì thê lương, cứ quanh quẩn trong phòng tối, nghe vô cùng rõ ràng.

Đây không phải là ảo giác, cũng không phải là mộng!

Ngọc Linh Lung chậm rãi ngồi dậy, Huyên Thảo một bên sớm đã hoảng sợ không thôi, sợ tới mức hàm răng đánh vào nhau cầm cập: “Tiểu thư… Nơi này, nơi này chỉ có hai người chúng ta thôi a!

Đúng vậy nha, ở đây chỉ có chủ tớ hai người các nàng, tiếng khóc kia lại từ đâu mà đến?

Trong đầu Ngọc Linh Lung, bỗng nhiên hiện ra vẻ mặt kinh hoàng của tiểu nha hoàn mà tối hôm qua Lý Phong Niên Gia dẫn đến.

Nàng sao có thể bỏ qua điểm này, nếu Lý Phong Niên Gia có ý định hạ độc mình, sao có thể để một tiểu nha hoàn biết nội tình?

Nếu tiểu nha hoàn kia không biết trong đồ ăn có độc, thì tại sao lại không dám tiến vào phòng này?

Đáp án chỉ có một, Phẩm Lan Uyển này có vấn đề!

Bên tai truyền đến tiếng khóc ẩn ẩn lúc cao lúc thấp, phiêu dạt ở trong phòng, lại khiến cho người ta không thể tìm ra thanh âm này từ chỗ nào truyền đến.

Thân là chị cả hắc đạo đến từ hiện tại, Ngọc Linh Lung đương nhiên không tin trên thế giới này có quỷ. Từ xưa đến nay, những chuyện ma quỷ đối với nàng mà nói cũng chỉ là truyền thuyết. Nếu hiện tại thật sự xuất hiện chuyện ma quỷ, thì nhất định là có người giả thần giả quỷ!

Xem ra, Mộ thị đối với nàng cũng thật đúng là đủ “tốt”, chẳng những mang đồ ăn có độc tới cho nàng, còn muốn an bài cho nàng một cái viện ma quái, thật đúng là hai bút cùng vẽ, không giết chết nàng thề không bỏ qua đây mà.

(Hai bút cùng vẽ: cùng lúc tiến hành. Đời Đường, họa gia nổi tiếng Trương Tảo có sở trường vẽ tranh sơn thủy và vẽ tùng trạch, cây tùng mà ông vẽ khiến người ta phải khen rằng tuyệt. Mỗi lần vẽ tranh hai tay đều cầm bút vẽ, một tay vẽ thân tùng, một tay vẽ nhánh tùng, cùng vẽ một lúc. Phàm những người đã từng xem ông vẽ tranh không ai khôn khâm phục bản lĩnh vẽ tranh hai tay của ông. Cho nên người thời ấy có bình luận về ông rằng: “Trương Tảo vẽ tranh, hai bút cùng vẽ một lúc.”)

Lại nghe tiếng khóc nức nở của Huyên Thảo vang lên bên cạnh nàng: “Tiểu thư, chúng ta trước hết rời nơi này đi chỗ khác đi, em sợ…”

Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Rời đi? Đi chỗ nào?”

Đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ chủ tớ hai nàng phải ra bụi cỏ bên ngoài?

Huyên Thảo không dám nói nữa, thấp giọng nức nở.

Ngọc Linh Lung khẽ nhíu mi: “Khóc cái gì? Còn ngại không đủ loạn à?”

Huyên Thảo một bên cắn chặt môi, đem tiếng khóc nuốt xuống.

Tiếng khóc thảm bên ngoài vẫn nhất quyết không tha truyền đến, tựa như muốn chui thẳng vào trong lỗ tai của các nàng, hòa cùng với tiếng gió càng lúc càng lớn bên ngoài, lại càng muốn thê lương thảm thiết hơn.

Ngọc Linh Lung xốc chăn lên, trèo xuống giường.

Huyên Thảo giật nảy mình: “Tiểu thư, người muốn làm gì?”

Mới chỉ nghe tiếng khóc kia thôi cũng đã khiến người khác bị dọa quá mức, nếu lại ra ngoài, thật sự gặp quỷ quái gì thì phải làm sao bây giờ?

Ngọc Linh Lung không chút sợ hãi đi ra ngoài, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Bản thân ta muốn nhìn, là vật gì dám đến viện của ta tác oai tác quái!”

“Rầm” một tiếng, Ngọc Linh Lung đã mở cửa xông ra, gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào phòng, đem trung y màu xanh nhạt của nàng khẽ tung bay.

Huyên Thảo bị dọa sợ run người, vừa lạnh vừa sợ, không khỏi ôm bả vai co rúm người lại.

Cửa phòng vừa mở, tiếng khóc ai oán kia càng thấp hơn, mà gió đêm không biết khi nào càng lớn, lại càng lúc càng lạnh hơn, đem hàn ý dày đặc bao quanh thân nàng.

Dưới ánh trăng ảm đảm, trong viện hiện ra bóng đen khẽ lắc lư. Phẩm Lan Uyển ban ngày đầy cây cao bóng lớn, rừng trúc thanh nhã, hoa lan tinh xảo, giờ phút này tất cả lại mượn sức gió lay động, đem bóng dáng quỷ dị của mình chiếu xuống mặt đất, như lớp mực lớn biến hóa thất thường, có chút âm trầm đáng sợ. Phẩm Lan Uyển vốn là một tiểu viện u tĩnh, trong đêm khuya lại càng lộ ra âm khí.

Ngọc Linh Lung cười lanh, chẳng lẽ thật đúng là có quỷ?

“Tiểu, tiểu thư, chúng ta trở về đi.” Huyên Thảo vừa sợ vừa lạnh, run rẩy nói.

Âm cuối run run còn chưa rứt, Ngọc Linh Lung đã muốn bước ra cửa, trực tiếp hướng vào trong sân tối om om.

Huyên Thảo bất đắc dĩ, kiên trì đi theo. Sân to như vậy lại chỉ có hai người chủ tớ các nàng, nàng càng không dám dời Ngọc Linh Lung nửa bước.

Đi đến giữa sân, tiếng khóc quỷ mị kia giống như là đang dần dần lớn hơn, sắc nhọn như muốn đâm thủng tim phổi của người khác, khiến người ta vừa không muốn nghe, cũng không dám nghe.

Hừ lạnh một tiếng, Ngọc Linh Lung bỗng nhiên cao giọng mắng: “Cái thứ cho chết gì lén la lén lút, trốn vào chỗ tối thì có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì con mẹ nó mau hiện thân cho bà!”

Huyên Thảo sợ tới mức muốn ngất, bình thường mấy thứ quỷ quái này mọi người đều chỉ sợ tránh không kịp, tiểu thư nhà nàng lại còn chửi ầm lên!? Chẳng lẽ thật sự không sợ ma quỷ kia đi ra sao?

Tựa hồ nghe được tiếng mắng của Ngọc Linh Lung, tiếng khóc kia đột nhiên cất cao thanh điệu, giống như sắp muốn phá không mà ra!

Ai ngờ chỉ sau giây lát, thanh âm kia liền biến mất.

Mà gió đêm, cũng dần dần ngừng thổi. Ánh trăng không biết khi nào đem ánh sáng phủ lên, không chút keo kiệt chiếu sáng khắp sân. Trong sân mới vừa rồi còn tiêu điều lạnh lẽo, giờ phút này cây lặng gió ngừng, không một tiếng động.

Tiếng khóc quỷ dị đáng sợ vừa rồi đã vô tung vô ảnh, giống như vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng của các nàng.

“Này…” Huyên Thảo trợn mắt há hốc mồm.

Khẽ liếc mắt nhìn Huyên Thảo đang kinh sợ không thôi, gương mặt Ngọc Linh Lung hiện ra một tia cười mỉm. Dưới ánh trăng bao phủ, gương mặt thanh lệ như ngọc của nàng sáng như bạc.

“Em không biết, quỷ thần cũng sợ kẻ xấu sao?”

Như thể là một câu chế giễu, Ngọc Linh Lung sau đó hướng về phòng ngủ, để lại một mình Huyên Thảo kinh ngạc đứng yên một chỗ.

“Sao còn chưa vào? Chờ quỷ đến bắt em à?”

Đến khi nghe thấy Ngọc Linh Lung gọi mình, Huyên Thảo mới phục hồi tinh thần, chạy đến sau lưng Ngọc Linh Lung trốn.

“Tiểu thư, rốt cuộc vừa rồi là sao vậy?” Nhìn Ngọc Linh Lung một lần nữa trèo lên giường đắp chăn, mãi đến lúc này Huyên Thảo còn đang kinh sợ chưa yên mới có lá gan hỏi.

Dù sao cũng ngủ không được, Ngọc Linh Lung khó có được kiên nhẫn mở miệng nói với Huyên Thảo: “Em nghĩ lại đi, bà già kia sao có thể dễ dàng đem một toàn viện tốt như vậy cho chúng ta ở? Chuyện này khẳng định là có vấn đề.”

Vẫn là nàng quá khinh địch, cho là mình cho Mộ thị một chút mặt mũi, Mộ thị cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ gì. Ai ngờ vừa tránh thoát được một màn hạ độc kia, lại đến một viện“ma quái”.

Cũng là vì giờ lá gan của Ngọc Linh Lung đã lớn hơn, chứ nếu thật là Ngọc Linh Lung kia, chỉ sợ vài ngày đã bị hù chết?

Huyên Thảo bừng tỉnh, tiện đà theo bản năng nhìn bốn phía, trong ánh mắt mang theo một chút khiếp đảm: “Vậy…vậy nơi này thật có quỷ sao?”

Ngọc Linh Lung thoải mái duỗi lưng một cái: “Nha đầu ngốc, trên đời này nào có quỷ? Đều là người sống hù dọa mà thôi.”

“Vậy tiếng khóc vừa rồi sao lại như vậy?” Huyên Thảo khó hiểu hỏi.

Ngọc Linh Lung trầm mặc, nếu như là ở hiện đại, nàng có thể nghĩ ra một vạn cái khả năng. Tỷ như có người ở chỗ tối đặt máy ghi âm, hoặc là cách vách đang xem phim kinh dị. Nhưng đây là cổ đại a, nào có công nghệ cao gì đó như vậy?

“Có lẽ là nha hoàn nào bị ủy khuất, tránh bên ngoài sân khóc?” Ngọc Linh Lung thuận miệng nói ra một lý do.

Chỉ cần một chút bất an phủ lên đầu tiểu nha đầu này, sợ rằng nàng cả đêm đều nghĩ đến chuyện muốn ngủ.

“…Có lẽ vậy.” Mặc dù đối với lời giải thích gượng ép này có vài phần hoài nghi, Huyên Thảo cũng không dám nghĩ đến nữa.

“Ngủ đi!” Ngọc Linh Lung trở thân, thản nhiên bảo.

Vừa trở mình, nàng đã có chủ ý. Rốt cuộc là người nào phá rối, nàng rất nhanh sẽ biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.