Ngọc Linh Lung sờ ngọc bội trên cổ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần căm tức, nghĩ tới lần đó bị Phượng Hiên Viên đeo lên, không cách nào lấy xuống được, trong lòng nàng liền tức giận.
Đem ngọc bội từ trong cổ áo lôi ra, nàng chỉ cho Húc vương xem, trong miệng nói: “Đây là Phượng Hiên Viên cho ta, ngươi xem một chút có biện pháp gì đem thứ này lấy xuống hay không?”.
Vừa nghe đến tên Phượng Hiên Viên, sắc mặt Húc vương trầm xuống, đưa tay liền kéo dây nhỏ, trong giọng nói vừa rồi còn mang theo sủng ái lập tức trở nên ngang ngược: “Hắn đưa cho nàng? Không cho phép đeo!”.
Sợi dây bền bỉ tại bàn tay to của hắn biến dạng, không ngừng kéo, Ngọc Linh Lung có chút bất đắc dĩ nhìn Húc vương nói: “Ngươi nghĩ rằng ta chưa thử qua? Sợi dây này không biết là thế nào, rất tà môn, vô luận là dùng cái gì cũng đều cắt không đứt”.
Húc vương nhếch môi mỏng, phảng phất là có một lực lượng vô hình, bàn tay dần dần tăng thêm sức, một bộ không đem sợi dây này kéo đứt liền không bỏ qua.
Nhìn tay hắn siết chặt, Ngọc Linh Lung lập tức đem sợi dây từ trong tay hắn rút ra, sẵng giọng: “Có cái gì không được, không phải chỉ là một khối ngọc bội thôi sao, chờ lần sau gặp được hắn, để hắn tháo ra là được”.
Kiếm mi Húc vương cau lại, hiển nhiên tâm tình rất khó chịu, hắn tự tay kéo Ngọc Linh Lung qua, đặt nàng ngồi trên giường, trong giọng nói tràn đầy tính trẻ con bá đạo: “Nàng ngồi ở chỗ này không được nhúc nhích, ta đây liền đem bảo kiếm đến, không tin là không cắt đứt được nó!”.
Nhìn hắn vung trường bào lên, sải bước nhanh chóng đi ra khỏi cửa, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Khối ngọc bội này, nghiêm trọng như vậy sao?
Nàng trước kia ngược lại không biết, tên nam tử này lại trẻ con đến vậy.
Chỉ trong nháy mắt Húc vương đã trở lại, tốc độ kia, quả thực khiến cho người ta nghĩ là hắn bay đi bay về.
Trong tay hắn xách theo một bảo kiếm dài hơn ba thước, trên vỏ có khắc hoa văn nước chảy mây trôi, vừa rút ra, chỉ cảm thấy kiếm phong đen nhánh hàn khí dày đặc, hiển nhiên hết sức sắc bén.
Húc vương trầm giọng nói: “Đây là bảo kiếm làm từ huyền thiết, vô cùng sắc bén, ta muốn nhìn một chút, là nó cứng hay là sợi dây này cứng.
Nhìn hắn tích cực như thế, Ngọc Linh Lung cũng không còn cách nào, chỉ đành thuận theo ngồi một chỗ không động đậy, tùy ý Húc vương dùng mũi kiếm cẩn thận xuyên vào dây nhỏ đeo ở cổ nàng, nhanh chóng vẽ một cái.
Quả nhiên là bảo kiếm sắc bén, sợi dây mà Ngọc Linh Lung thủy chung không có biện pháp, thế nhưng thực sự bị cắt đứt.
Chỉ nghe thấy một tiếng đinh giòn vang, ngọc bội rơi xuống, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trên cổ nhẹ hẳn, cái vấn đề khó khăn phức tạp hồi lâu, thế nhưng cứ như vậy giải quyết.
Húc vương cắm bảo kiếm lại vào trong vỏ, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vài phần đắc ý như tiểu hài tử, Ngọc Linh Lung thấy hắn như thế, nhịn không được bật cười, trêu chọc nói: “Rất cao hứng?”.
Húc vương tiện tay ném bảo kiếm sang một bên, đem Ngọc Linh Lung ôm vào trong ngực, bàn tay mang theo độ mạnh yếu bá đạo, nặng nề xoa đầu của nàng, trầm giọng nói: “Về sau, ngoại trừ đồ đạc ta tặng nàng, người khác cho nàng cái gì cũng không cho phép mang!”.
Ngọc Linh Lung cười khúc khích: “Nếu người khác tặng đồ trang sức đeo tay, ta cũng chỉ có thể nhìn, không thể đeo?”.
Húc vương cứng họng, gương mặt tuấn tú cúi xuống, cắn mạnh thùy tai nhu nhuận của nàng, nói: Ta nói là nam nhân!”.
Ngọc Linh Lung nghiêng đầu, nụ cười như có như không, cố ý nói: “Vậy nếu là phần thưởng của Hoàng Thượng?”.
Húc vương tức giận, thình lình ngồi xuống bế nàng lên, nàng cả kinh không nhịn được phát ra tiếng kêu duyên dáng, lúc này tâm tình của hắn mới tốt một chút.
“Nàng đang muốn nói ta nhỏ nhen, phải hay không?”.
Phấn quyền nắm ở bả vai rộng lớn của hắn, Ngọc Linh Lung cười nói: “Cũng không biết là ai nhỏ nhen, mau buông ta xuống!”.
Húc vương cười ha ha một tiếng, nhẹ nhàng đem nàng đặt xuống: “Nàng nếu như mang đồ của nam nhân khác tặng, xem ta phạt nàng như thế nào!”.
Ngọc Linh Lung chu môi hồng, sẵng giọng nói: “Cũng không phải là ta nguyện ý”.
Dứt lời, nàng cúi người nhặt khối ngọc bội trên mặt đất lên, để ở lòng bàn tay quan sát.
Khối ngọc bội này nàng đeo đã hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên nàng cầm trong tay nhìn rõ ràng như thế, chỉ thấy ngọc bội kia toàn thân oánh nhuận, hiện ra màu xanh trắng mông lung, cầm ở trong tay có cảm giác mát lạnh. Cảm giác lành lạnh kia phảng phất có thể xuyên thấu qua da thịt, thấm vào xương tủy, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái cùng khoan khoái.
Đồ án trên ngọc bội là một đóa hoa sen màu xanh, Ngọc Linh Lung liếc qua liền nhận ra, đồ án này chính là hình hoa sen trên ngọn núi lúc nàng cứu Cam Hạn Vũ ra.
Húc vương tiếp nhận ngọc bội từ trong tay nàng, thấp giọng nói: “Nàng cũng đã biết đây là cái gì?”.
Ngọc Linh Lung khẽ gật đầu nói: “Ta nhận ra, đây là kí hiệu của Thanh Liên giáo”.
Húc vương nói: “Không sai, đây chính là kí hiệu của Thanh Liên giáo, còn ngọc bội này chính là tín vật của Thanh Liên giáo”.
“Tín vật?” con ngươi nhuận nước của Ngọc Linh Lung lộ ra vài phần khó hiểu, “Lời này có ý gì? Chẳng lẽ có nó, ta liền có thể hoành hành thiên hạ?”.
Húc vương nhịn không được cười một tiếng, thoáng che dấu lại vui vẻ, ánh mắt cũng thay đổi thêm vài phần thâm trầm.
“Nàng có muốn biết về chuyện của Thanh Liên giáo hay không?”.
Ngọc Linh Lung khẽ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra nét quyến rũ, nói: “Cũng không có gì, ngươi không ngại nói một chút coi”.
Ngón tay hơi chai sạn nhẹ nhàng vuốt vuốt ngọc bội Thanh Liên, trên mặt Húc vương như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói: “Thanh Liên giáo là giáo phái đệ nhất thiên hạ, giáo đồ có vài chục hoặc trăm vạn, trải rộng Đại Giang nam bắc, giáo chúng tại nước Đông Sở ta là nhiều nhất, còn ở các nước khác như Nguyên, nước Tây Hạ, nước Nam việt đều có chi nhánh của Thanh Liên giáo”.
“Thanh Liên giáo đồ sùng bái Thanh Liên thánh mẫu, giới tà dâm sát sinh, tôn trọng quang minh thánh khiết. Từ khi lập giáo tới nay, môn đồ ngày càng mở rộng, khởi xướng giáo chúng kiếp này bái Phật tu hành, kiếp sau vãng sinh cực lạc. Ngũ hành bát quái, tam giáo cửu lưu đều có kỳ nhân dị sĩ của Thanh Liên giáo, tại dân gian ảnh hưởng rất rộng. Nhiều năm trước, phụ hoàng phát hiện Thanh Liên giáo đối với nhân dân có ảnh hưởng rất lớn, cơ hồ sắp thoát ly khống chế của triều đình, bởi vậy liên tục sai người âm thầm giám thị, thỉnh thoảng cũng can thiệp. Cũng may Thanh Liên giáo chỉ đề xướng giáo chúng tu thân tu tâm, cầu được thân và tâm tinh khiết an bình, ngược lại cũng không có bao nhiêu sóng gió, bởi vậy triều đình cũng bình an vô sự. Nhưng từ ba năm trước, Phượng Hiên Viên tiếp nhận Thanh Liên giáo, về sau hết thảy đều không giống như trước”.
“Phượng Hiên Viên này thân phận cực kì thần bí, cho dù là phụ hoàng phái ra nhân thủ tinh nhuệ nhất vẫn không tra được lai lịch của hắn, chỉ biết người này võ công cực cao, là người cuồng vọng, làm việc quỷ bí. Kể từ khi hắn tiếp quản Thanh Liên giáo, Thanh Liên giáo liền dần dần đi vào con đường tà đạo. Mới đầu hắn cho rằng ban đêm linh hồn con người mới là lúc tinh khiết nhất, bởi vậy yêu cầu giáo chúng hội nghị vào đêm khuya, tập thể niệm Phật tu hành; đón lấy hắn lại cho rằng nếu muốn tu thân và tâm phải vứt bỏ hết thảy vật ngoài thân mới có thể hoàn toàn giải phóng tâm và thân. Có giáo chúng bởi vậy không làm việc đàng hoàng, một lòng tu hành, có người tán gia bại sản, lưu lạc đầu đường, có người thậm chí bỏ vợ bỏ con, một mình đi xa. Những người này đối với dân gian tạo ảnh hưởng rất lớn, bởi vì bọn họ ngày ngủ đêm ra, làm việc quỷ dị, bởi vậy dân chúng gọi họ là tà người, gọi Thanh Liên giáo là tà giáo…”.
Ngọc Linh Lung càng nghe càng kinh hãi, nhớ tới lần đầu tiên gặp Phượng Hiên Viên, bọn họ bắt có Cam Hạn Vũ, dù cho bị Húc vương dẫn đầu đội ám vệ đuổi giết cũng không chịu giao ra Cam Hạn Vũ, thậm chí ngay cả một tiếng xin tha cũng không chịu, đến cuối cùng lạ càng dùng phương thức tự sát, vì Phượng Hiên Viên lưu lại một con đường sống, hành vi này, quả nhiên là tà giáo.
Trong phòng tràn ngập hương bách hợp nhàn nhạt, thanh âm Húc vương hòa cùng làn khói lượn lờ, có vẻ xa xôi mà trống trải.
“Phụ hoàng cho rằng không thể tùy ý cho Thanh Liên giáo phát triển như vậy, liền quyết định muốn chỉnh trị Thanh Liên giáo, mệnh ta toàn quyền tiếp quản chuyện này. Ta phái người khắp nơi truy xét tung tích Phượng Hiên Viên, đáng tiếc hắn hành tung bất định, mấy lần ta đều bỏ lỡ, lần đó trên chân núi, là lần đầu tiên ta và hắn giao thủ”.
Bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Ngọc Linh Lung, Húc vương thấp giọng nói: “Ta biết rõ, nàng luôn kỳ quái việc lần đó rốt cuộc là thế nào, chuyện này, thật sự nói ra rất dài dòng…”.
Chẳng biết từ lúc nào sắc trời đã tối, Linh Nhi vào phòng thắp nến lên rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Húc vương nói tiếp, tựa hồ như đổi đề tài: “Chuyện trong triều đình, ta nói qua với nàng, phụ hoàng đối với Cam thái phó rất nể trọng, nhưng vì chuyện thái tử, hậu cung lại có Hoàng Hậu cai quản, người không thể không đối với Cam gia có thêm đề phòng. Kỳ thật ta có thể lý giải chuyện này, phụ hoàng vừa cần Cam thái phó trợ giúp triều chính, dạy bảo thái tử, lại lo lắng thế lực Cam gia quá lớn sẽ thoát ly khỏi khống chế của người, cho nên mới phải thiết hạ một cái bẫy–“.
Không ý thức được, Ngọc Linh Lung đã trở nên hết sức chăm chú lắng nghe, nỗi băng khoăn phức tạp trong lòng nàng bấy lâu nay, giờ phút này đáp án sắp được công bố.
“… Là ta sai người tại Thanh Liên giáo giáo chúng truyền bá tin đồn, nói đương kim thái tử là chân mệnh thiên tử, chỉ có khi hắn lên ngôi, Thanh Liên thánh mẫu mới có thể một lần nữa hiện thế, chúc phúc dân chúng thiên hạ, giáo chúng Thanh Liên giáo cực kì tôn trọng thánh mẫu Thanh Liên, cả cuộc đời chỉ mong có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của thánh mẫu, bởi vậy lời đồn này tại Thanh Liên giáo đưa tới phong ba khổng lồ. Phần lớn giáo chúng đều thỉnh cầu Phượng Hiên Viên vận dụng lực lượng của Thanh Liên giáo làm Thái tử sớm ngày đăng cơ, để thánh mẫu Thanh Liên giáo sớm ngày xuất thế. Đợi đến thời cơ thích hợp, gian tế trong Thanh Liên giáo cố ý đề nghị, nói Cam thái phó quyền khuynh triều đình, là một trọng thần một nước, nếu như hắn chịu gián tiếp nói, Hoàng Thượng nhất định sẽ tiếp thu ý kiến của hắn. Giáo chúng Thanh Liên giáo địa vị thấp kém, không có cơ hội nhìn thấy Cam thái phó, càng không có cách nào xác định Cam thái phó sẽ nghe theo lời đề nghị của Thanh Liên giáo, vì vậy liền trực tiếp bắt cóc Cam Hạn Vũ, uy hiếp Cam thái phó hướng Hoàng thượng nói chuyện, thỉnh cầu Hoàng thượng nhường ngôi”.
Ngọc Linh Lung nghe được sống lưng lạnh toát, tổng thể to lớn như vậy, quả nhiên là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Mới đầu nàng cho rằng Phượng Hiên Viên mang theo giáo chúng Thanh Liên giáo bắt cóc Cam Hạn Vũ để đòi điều kiện với Cam thái phó, về sau nàng cho là Húc vương dùng thân phận Hắc y nhân đuổi giết Phượng Hiên Viên diệt trừ Thanh Liên giáo, cho tới bây giờ nàng mới biết được, chủ tử đằng sau màn lại là đương kim Hoàng Thượng.
Còn tưởng rằng Thanh Liên giáo mới là hết thảy nỗi băn khoăn của ngọn nguồn, nhưng bây giờ nhìn lại, Cam phủ, Thanh Liên giáo, Phượng Hiên Viên thì ra đều là bị người lợi dụng, cuối cùng trở thành công cụ tranh đấu trong triều.
“Cam Hạn Vũ là con trai độc nhất của Cam thái phó, hắn rơi vào tay Thanh Liên giáo tà ác trứ danh, Cam gia tự nhiên hoảng loạn, ngay cả Cam thái hậu đều bị kinh động, Hoàng Hậu lại càng tự mình ra mặt, thỉnh cầu Hoàng Thượng vận dụng hết thảy lực lượng cứu Cam Hạn Vũ. Cam thái phó mặc dù lo lắng an nguy của ái tử, nhưng cuối cùng không có hồ đồ đi đáp ứng yêu cầu của Thanh Liên giáo, chỉ là trước mắt nói chuyện với Hoàng Thượng, thỉnh cầu Hoàng Thượng niệm tình hắn trung thành vì quân phân thượng, cứu ái tử duy nhất của hắn. Phụ hoàng tự nhiên một lời đáp ứng, ngay cả Cấm quân đều sử dụng, cũng chính là ta thống lĩnh ám vệ, khắp nơi truy lùng tung tích Cam Hạn Vũ, rốt cuộc tìm được căn cứ bí mật của Thanh Liên giáo, càng ngoài ý muốn gặp được Phượng Hiên Viên. Ai ngờ thiên tính vạn tính lại không ngờ tới căn cứ bí ẩn kia, bên ngoài phụ cận được người Thanh Liên giáo thiết kế tỉ mỉ, bề ngoài nhìn chỉ là rừng cây bình thường, nhưng kỳ thật lại là một mê cung khổng lồ. Nếu không có nhân vật trọng yếu của Thanh Liên giáo chỉ dẫn, căn bản không cách nào tìm được vị trí giấu Cam Hạn Vũ. Dù chúng ta tiêu diệt tất cả giáo đồ Thanh Liên giáo ở đó, nhưng vẫn không tìm được cửa vào, thậm chí ngay cả Phượng Hiên Viên cũng không bắt được.”
“Phượng Hiên Viên trốn thoát, ta không nghĩ tới chính là, hắn thế nhưng sẽ cho nàng đi cứu Cam Hạn Vũ ra, việc này làm rối loạn kế hoạch lúc trước của ta, ta dù sáng dù tối thử dò xét qua nàng nhiều lần mới xác định được nàng không phải người của Thanh Liên giáo, chỉ là bị Phượng Hiên Viên lợi dụng. Chỉ là phen này lăn qua lăn lại, Phượng Hiên Viên lại mất tăm, hơn nữa Thanh Liên giáo cũng yên tĩnh lại, tựa hồ không còn hứng thú làm bất kì chuyện gì nữa.”
Ngọc Linh Lung nghe đến đó trong lòng sớm đã chấn động, nàng không tự chủ được nắm chặt tay Húc vương, thấp giọng nói: “Ta không biết trong chuyện này thậm chí có nhiều duyên cớ như vậy, nếu ta sớm biết rằng…”.
Nàng không khỏi lắc đầu, cười tự giễu: “Nếu ta sớm biết rằng, chỉ sợ cũng không thay đổi được gì”.
Khi đó nàng sẽ tin tưởng Húc vương sao? Càng sẽ không tin tưởng một thân phận khác của hắn, coi như là Húc vương tương đối thẳng thắn, nàng cũng sẽ không tin tưởng lời nói của hắn.
Cho tới giờ khắc này nàng mới tin tưởng số mệnh. Có lẽ Phượng Hiên Viên may mắn, cũng có thể vận số Thanh Liên giáo chưa hết, Húc vương tỉ mỉ bố trí như vậy, từng bước thiết kế, thế nhưng cũng không cách nào tiêu diệt được Thanh Liên giáo.
Húc vương nắm lấy vai nàng, hôn nhẹ lên gương mặt non mềm của nàng, nói: “Ta như thế nào lại trách nàng? Cho dù có trách cũng phải trách chính mình khiến nàng bị liên lụy vào”.
Hắn cũng không phải không thể bắt Phượng Hiên Viên, tại một khắc kia, khi hắn dẫn đầu ám vệ đem bọn họ vây quanh, Phượng Hiên Viên thân mang trọng thương, cho dù cho chắp cánh cũng khó mà đào thoát, nhưng hắn lại không thể mở miệng ra lệnh, để cho đám thuộc hạ võ công cao cường kia chặn xe ngựa Ngọc lão phu nhân lại, chỉ có thể trơ mắt thả các nàng rời đi, từ đó dễ dàng đánh mất cơ hội thành công.
Đơn giản là vì, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng bị mảy may tổn thương nào, dù chỉ là một điểm khả năng hắn cũng không cho phép chính mình khiến nàng lâm vào nguy hiểm.
Phượng Hiên Viên chạy thoát hắn có thể bắt lại được, nhưng nếu nàng bởi vậy mà bị thương, hắn cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Nhưng nguyên nhân này hắn sẽ không nói, thậm chí chưa bao giờ suy nghĩ trong lòng, đây hết thảy đều là đương nhiên, bởi vì bảo vệ nàng là chức trách của hắn, là sứ mạng của hắn, là chuyện trọng yếu nhất duy nhất trên đời này của hắn, nàng chính là người hắn muốn đem hết toàn lực bảo vệ.
Nhìn qua chiếc đèn cung đình thêu tinh xảo, Húc vương nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng định ra kế sách như vậy, một là vì muốn lôi kéo Cam gia, khiến Cam thái phó chịu ơn của Phụ hoàng, từ đó thần phục người; hai là vì muốn khảo nghiệm Thái tử, xem Thái tử sẽ bởi vậy mà lộ sơ hở hay không. Sau lần sự kiện đó, Thái tử liên tục án binh bất động, chỉ là lệnh hộ vệ trợ giúp Cam gia truy lùng giáo chúng Thanh Liên giáo tại kinh thành, tìm kiếm tin tức Cam Hạn Vũ. Ngoài mặt nhìn không có gì dị thường, phụ hoàng vốn tưởng rằng Thái tử không có dã tâm soán vị, nhưng trước đó không lâu, phụ hoàng mới biết được, những ngày Cam Hạn Vũ mất tích kia, thân tính của Thái tử thế nhưng âm thầm khua chiêng gõ trống lôi kéo quan viên, thậm chí còn điều động quân lính ngoài thành, tùy thời chờ lệnh.”
Ngọc Linh Lung âm thầm cả kinh, một bước cờ này của Hoàng Thượng thật hoàn hảo, nếu Thái Tử biến giả thành thật, hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Thanh Liên giáo bắt cóc Cam Hạn Vũ, mượn lần này yêu cầu Cam thái phó nói chuyện với Hoàng Thượng, đem chuyện nháo thành lớn như vậy, triều đình lùng bắt giáo chúng Thanh Liên giáo khiến lòng người kinh hoảng, nếu Thái tử có mưu đồ, chỉ sợ sẽ mượn cơ hội này dao động lòng dân, phá vỡ triều đình, thay đổi triều đại. Nếu không, hắn không sớm không muộn hết lần này tới lần khác lại vào đúng lúc này điều động quân lính, là vì sao?
Chỉ là, Thái tử nếu như thật sự có lòng soán vị, vì sao khi đó lại không có hành động đây?
Ngọc Linh Lung suy tư một lát, từ từ nói: “Thái tử cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là lòng nghi ngờ quá nặng, bởi vì không dám dễ tin, cho nên hắn mới lo trước lo sau, làm việc không đủ quyết đoán, nếu không, hắn đã không bỏ lỡ cơ hội tốt”.
Húc vương gật gật đầu, trầm giọng nói: “Không sai, sau đó ta cũng nghĩ tới, trong lòng Thái tử thật ra rất sợ phụ hoàng. Thiên hạ này, người duy nhất có thể ước thúc Thái tử cũng chỉ có Phụ hoàng”.
Ngọc Linh Lung tiếp lời: “Mà người duy nhất có thể ngăn được thực lực của Thái tử, cũng chỉ có ngươi”.
Cho nên Hoàng Thượng mới có thể nể trọng Húc vương như vậy, ám vệ của mình cũng đều giao cho Húc vương thống lĩnh, Hoàng Thượng, Thái tử, Húc vương, ba phương đều là thực lực cân đối, tình thế lúc này bứt dây động rừng, nếu bất kì hai phe nào liên thủ, bên kia đều không được chỗ tốt. Hoàng Thượng không thể nào tin nổi Thái tử, nhất định phải tín nhiệm Húc vương.
Húc vương nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Linh Lung, nàng có từng nghĩ tới, Phụ hoàng vì sao phải ban thưởng cho ta cái phong hào Húc vương này không?”.
Hắn là hoàng tử nhỏ nhất, lại từng sống chín năm tại nước Nguyên, cho đến năm mười sáu tuổi trở lại Đông Sở mới phong vương, mà cái phong hào này, hết lần này tới lần khác lại là Húc vương.
Ngọc Linh Lung giật mình, trong đầu bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, không khỏi thấp giọng thét lên kinh hãi: “Chẳng lẽ là–“.
Húc, chín ngày vậy. Chín chính là số lượng chí tôn, chỉ có Hoàng đế mới có thể dùng ngôi cửu ngũ, nhưng Hoàng thượng lại ban cho Húc vương cái phong hào này…
Húc vương nở nụ cười có chút khổ sở: “Phụ hoàng đối với Thái tử lòng nghi ngờ đã lâu, nhưng những Hoàng tử khác tuy vô lực chống lại, ta là hoàng tử sang nước Nguyên, phụ hoàng dốc hết sức bồi dưỡng ta, trong đó tự nhiên là có đối với ta sủng ái, nhưng một nguyên nhân khác không khỏi không phải là muốn lợi dụng ta, dời đi sự chú ý của Thái tử”.
Hoàng Thượng tổng cộng có chín Hoàng tử, lại chỉ sủng duy nhất một mình Húc vương, trong này có lẽ vì tưởng nhớ Lăng quý phi, đối với Húc vương còn nhỏ bị đưa sang nước Nguyên làm con tin cảm thấy áy náy, nhưng sau tình phụ tử có lẽ lại là một nguyên nhân càng bí ẩn.
Từ lập trường của Hoàng Thượng, Thái tử là ứng cử viên tốt nhất, luận năng lực, luận tu vi đều có tư cách làm đế vương, nhưng từ góc độ phụ thân, Thái tử lại sớm lộ ra tâm tư giết hại các Hoàng tử khác, Hoàng Thượng vừa muốn đem giang sơn truyền cho người thích hợp, lại muốn bảo vệ tính mạng con trai hắn, thật sự là tình thế khó xử.
Vào lúc này bồi dưỡng một thế lực Hoàng tử khác, vừa là cảnh cáo Thái tử, vừa bảo vệ những Hoàng tử khác, đích xác là biện pháp rất tốt.
Hoàng Thượng đây là đang nói cho Thái tử biết, vị trí Thái tử của người là Hoàng Thượng sắc phong, nếu ngươi không vừa ý người, người cũng có tư cách lấy đi hết thảy những thứ thuộc về ngươi, bởi vì, Hoàng tử Đông Sở không phải chỉ có một người, năng lực siêu quần cũng không dừng lại ở một người.
Chính bởi cái dạng này Thái tử mới có thể ghen ghét Húc vương, dù sáng dù tối cũng phái vô tố nhân thủ, nghiêm mật giám thị Húc vương, e sợ Húc vương sẽ cướp đi vị trí Thái tử của hắn.
Mà Húc vương, vừa muốn chiếu cố ý tưởng của Hoàng thượng, vừa muốn phòng bị Thái tử giết hại nên cũng chỉ có thể lựa chọn ngụy trang, dùng hai cái diện mục hành tẩu trong triều đình cùng dân chúng.
Ngọc Linh Lung day day huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy những chuyện này so với tưởng tượng của nàng càng thêm phức tạp, không khỏi thở dài, đưa tay ôm chặt vòng eo của hắn, trong lòng không ý thức được dâng lên một cỗ đồng tình cùng đau lòng.
Thân thế của hắn, thậm chí có nhiều sóng gió đau khổ như vậy, từ trước ở trên nước Nguyên chịu khổ chịu tội, hiện tại trở lại Đông Sở lại phải phòng bị khắp nơi, một người tâm phải kiên cường đến cỡ nào mới có thể thừa nhận nhiều đau khổ như vậy?
Yên ổn trong lồng ngực ấm áp của hắn, Ngọc Linh Lung nhẹ giọng nói: “Nếu hắn đã muốn giết ngươi, không bằng ngươi khôi phục thân phận, ra tay một lần, cũng tốt hơn hiện tại khắp nơi đề phòng”.
Thái tử hôm nay đến, vừa là muốn dò xét lai lịch của Húc vương, vừa không ý thức bại lộ ý nghĩ của mình. Húc vương ngụy trang lâu như vậy, rốt cuộc vẫn không tránh được Thái tử đuổi giết, chẳng bằng mọi người cùng vạch mặt phân cao thấp.
Bàn tay nắm thật chặt, đem nàng ôm sát vào lồng ngực, Húc vương trầm ngâm một lát nói: “Cũng tốt, vậy ta ngày mai sẽ tiến cung hướng phụ hoàng bẩm báo”.
Thái tử như đã biết thân phận của hắn rồi, hắn cũng không còn lý do để tiếp tục ngụy trang nữa. Nên tới thì sớm muộn gì cũng sẽ tới, chẳng bằng mượn cơ hội này, khôi phục diện mục chân thật của mình.
Như vậy Thái tử sẽ càng đối với hắn sinh lòng đề phòng, lại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu Thái tử dám lần nữa phái người ám sát hắn, như vậy tất nhiên sẽ khiến Hoàng Thượng hoài nghi, đến lúc đó, vị trí Thái tử của hắn càng thêm nguy cơ. Hiện tại hắn không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.
Hai người nói chuyện nửa ngày đều có chút mệt mỏi, thấy Ngọc Linh Lung che miệng ngáp một cái, Húc vương đưa tay ôm nàng lên, hướng bên giường đi đến, cánh môi nóng bỏng ép lên môi nàng mang theo vô vàn tình ý, thấp giọng cười nói: “Nương tử, đêm khuya yên tĩnh, không bằng để phu quân hầu hạ nàng an giấc sớm một chút đi”.
Ngọc Linh Lung cười một tiếng, đưa tay ôm cổ hắn, gò má mềm mại cọ cọ làm nũng trên cổ áo hắn, nhẹ giọng nói: “Không biết là ai hầu hạ ai–“.
Húc vương bật cười một tiếng, bàn tay tùy ý đưa về phía sau vung lên, ánh nến theo đó tắt ngấm.
Mành che rơi xuống, che lại nụ cười hơi ranh mãnh của hắn cùng mãn trướng nhu mì.