Trước mắt toàn là tuyết, không biết nông sâu, cũng không biết rộng bao nhiêu, Ngọc Linh Lung đem hết toàn lực đào tuyết đọng, đào được chiều sâu nhất định, không thấy bóng dáng Húc vương liền lập tức lựa chọn địa điểm kế tiếp, tiếp tục động tác vừa rồi.
Tuyết đọng mặc dù xốp, nhưng lại quá nhiều quá sâu, nàng dùng tốc độ nhanh nhất nặng nề đào tuyết đọng, tìm kiếm bóng dáng Húc vương.
Hai tay cực nhanh lên xuống, tại trong đống tuyết tản ra từng trận sương mù tuyết, gió rét thổi tới, đánh vào gương mặt non mềm của nàng, mang theo đau nhức bén nhọn, nàng không chút nào không cảm giác được.
Sơn cốc, chẳng biết lúc nào khôi phục yên tĩnh, trong thiên địa chỉ có một thân ảnh mảnh khảnh, lặp đi lặp lại động tác, có vẻ nhỏ bé như vậy nhưng lại rất quật cường.
Nàng không nhớ rõ mình đào hố tuyết thứ mấy, hi vọng tìm được Húc vương ngày càng mong manh, nàng lại thủy chung chưa từng buông tha nỗ lực, lại càng không chút nào nghỉ ngơi.
Hai tay trong đống tuyết mù mịt không biết mệt mỏi đào xới, sớm đã vì lạnh mà trở nên chết lặng, khi nàng đột nhiên nắm được một mảnh vạt áo, đáy lòng Ngọc Linh Lung lập tức dâng lên niềm vui mừng như điên.
Động tác trong tay đột nhiên tăng nhanh, đem Húc vương từ trong đống tuyết kéo ra ngoài.
Thân ảnh Húc vương cao lớn ngược lại ở trong đống tuyết không nhúc nhích, phảng phất một tia hô hấp cũng không, trên mặt tái nhợt, mí mắt khép chặt, che lấp hai tròng mắt như mặc ngọc, làm cho cả người hắn thoạt nhìn không khí trầm lặng.
Ngọc Linh Lung hai tay không ngừng phủi tuyết đọng trong miệng, mũi hắn, hai tay nắm quyền, hung hăng đánh vào lồng ngực của hắn, thấp giọng kêu: “Ngu Liệt Dương, ngươi tỉnh!”.
Mặc cho nàng cấp cứu, Húc vương vẫn như cũ không có chút sinh khí, không phản ứng chút nào.
Trên đùi hắn vẫn là tên nỏ sắc bén, đâm sâu vào da thịt hắn, máu tươi chậm rãi chảy ra.
Ngọc Linh Lung cắn răng, mạnh cúi người, cánh môi mềm mại không chút do dự chặn miệng hắn, đem hơi thở ấm áp truyền vào trong miệng hắn.
Môi hắn cứng rắn lạnh như băng, giống như tuyết lãnh, ngay cả tia nhiệt độ cũng không có.
Ngọc Linh Lung lại không tức giận chút nào, một lần lại một lần hô hấp nhân tạo cho hắn, hơi thở ấm áp của nàng trên khuôn mặt hắn chậm rãi lưu động, mảnh tuyết tàn dư đọng lại trên khuôn mặt hắn không tự chủ được dần dần hòa tan.
Không biết qua bao lâu, nàng rốt cục cảm thụ được miệng hắn thở ra một hơi thật dài, lập tức, nam nhân trên mặt tuyết phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, rốt cục mở mắt.
“Linh Lung–” vừa nhìn thấy nàng, hắn lập tức muốn giãy giụa ngồi dậy, “Nàng không sao chứ?”.
Thấy hắn vừa tỉnh lại liền hỏi ngay an nguy của nàng, trong lòng Ngọc Linh Lung không biết phải cảm động hay căm tức nữa, nàng hung hăng vỗ vỗ tuyết đọng trên người hắn, cả giận nói: “Đồ ngốc, ngươi thiếu chút nữa là chết đó, có biết hay không?”.
Húc vương vừa tỉnh lại, trong thanh âm mang theo chút ảm ách, lại không thể che hết được mừng rỡ: “Chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi–“.
Đối với đồ ngốc như hắn đây, Ngọc Linh Lung đã không biết phải nói gì cho phải rồi.
Húc vương nỗ lực ngồi dậy, động tác ảnh hưởng đến miệng vết thương trên đùi, không khỏi dừng lại động tác.
Mày kiếm khẽ nhăn lại, hắn giương mắt nhìn tình hình chung quanh, tựa hồ đang suy tư đối sách.
Ngọc Linh Lung cũng hướng chung quanh nhìn lại, khắp nơi đều là tuyết trắng mù mịt, không nhìn thấy bất luận kẻ nào, bất kỳ đường nào, mọi lối ra khỏi cốc đều bị tuyết đọng sụp đổ che kín, hiển nhiên không ra được.
Trên đùi Húc vương lại bị thương, tất phải mau chóng xử lý.
Ngọc Linh Lung đứng dậy, trầm giọng nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi xem phụ cận một chút xem có sơn động hay không”.
Húc vương tay chống đất tuyết, kiệt lực muốn đứng lên: “Ta với nàng cùng nhau–“.
Chân bị thương không chống đỡ được cơ thể, Húc vương đứng không vững, không tự chủ được lần nữa ngã lại trong đống tuyết.
Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung cau lại, thanh âm chậm lại: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta rất mau sẽ trở về”.
Húc vương môi mỏng nhếch, tựa hồ cố nhịn đau đớn, lại không quên dặn dò nàng: “Nàng cẩn thận một chút”.
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, từng bước đi về phía trên núi.
Trên núi tuyết đọng rất sâu, vừa rồi tuyết lở lại chấn không ít tuyết xuống, làm cho mấy chỗ lộ đất ra ngoài, Ngọc Linh Lung tìm kiếm chốc lát, liền tìm được một sơn động nho nhỏ, nàng vui mừng quá đỗi, làm xong ký hiệu liền lập tức đi xuống tìm Húc vương.
Có sơn động này, bọn họ sẽ không bị đông lạnh trong tuyết băng ngập trời này.
Ngọc Linh Lung men theo chân của mình đi xuống sườn núi, đỡ Húc vương đứng dậy, hai người hao hết khí lực, cuối cùng tiến vào trong sơn động.
Sơn động này rất nhỏ, chỉ sâu có ba, bốn mét, chỉ có thể chưa hai người ngồi ở bên trong, nhưng đối với hắn giờ phút này mà nói, đây đã là một loại thiên đường, ít nhất, bọn họ không cần phải ở trong tuyết chịu lạnh.
Húc vương nhặt cành khô lá rụng trong sơn động thành một đống, từ trong ngực móc ra một hộp quẹt đốt lên, trong sơn động liền sáng lên một ngọn lửa nho nhỏ, tản ra từng đợt ấm áp.
Phảng phất ăn ý với nhau, Ngọc Linh Lung lặng yên đem cành cửu khô kiếm được ngoài cửa động, để bên cạnh đống lửa hơ khô, thỉnh thoảng lại ném vào, đống lửa từ từ cháy lớn, trong sơn động lạnh như băng, dần dần trở nên ấm áp.
Cuộc sống thật sự là kỳ diệu, ở vài canh giờ trước, nàng còn trong trướng ấm áp như xuân, đang trên đệm giường đắp da lông thật dày, mà giờ khắc này, nàng lại ngồi tại trong sơn động nhỏ hẹp này, chính mình tự đi gom củi đốt lửa.
Đem chủy thủ trong lửa hơ hơ, Ngọc Linh Lung vén trường bào của Húc vương lên, lộ ra chỗ vết thương của hắn.
“Kiên nhẫn một chút”.
Húc vương gật gật đầu, Ngọc Linh Lung ngưng thần quan sát một chút miệng vết thương của hắn, tên nỏ này đêm vào rất sâu, bất quá máu tươi chảy ra vẫn là màu đỏ, không thấy biến thành đen, hẳn là không có độc, trong lòng nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cầm chủy thủ tới, xem chuẩn vết thương, cực nhanh đâm một nhát, lại khoét một cái, mang theo máu tươi đầm đìa cũng đầu mũi tên hất rơi xuống đất.
Cả quá trình, Húc vương mím môi thật chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi, lại không nói tiếng nào.
Kéo tà áo xuống, đem vết thương trên đùi hắn băng bó lại, Ngọc Linh Lung rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Cúi đầu xuống, nàng nhẹ nhàng phủi vết máu trên chủy thủ, trên vai bỗng dưng trầm xuống, một kiện áo choàng trên bả vai của nàng.
“Ngươi…” Vừa ngẩng đầu, nàng liền đón nhận đôi mắt thâm trầm kia, mang theo thần sắc phức tạp, lại không thể che hết đau lòng, làm cho nàng hơi chậm lại, lại nói không ra lời.
“Coi chừng cảm lạnh”. Hắn thấp giọng nói, thân thể lại lui về phía sau.
Cho đến giờ phút này, hắn vẫn còn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình, nàng không chịu, liền tuyệt sẽ không miễn cưỡng nàng.
Ngọc Linh Lung kẽ thở dài một cái, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, chủ động đem áo khoác khoác lên thân hai người, sóng vai cùng hắn ngồi.
Nàng cũng không biết động tác này thân cận mập mờ cỡ nào, tại địa phương băng thiên tuyết địa thế này, còn chú ý cái gì nam nữ chi phòng, quả thực là cổ hủ đến buồn cười.
Húc vương đáy mắt ảm đạm xẹt qua một tia ngạc nhiên mừng rỡ, đưa tay liền nắm lấy vai nàng, dùng áo khoác che cho hai người.
“Linh Lung, nàng có sợ hay không?”.
Ánh mắt mã não sáng ngời nhìn qua đống lửa, Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không sợ”.
Bên cạnh là lồng ngực ấm áp của hắn, chóp mũi lại truyền đến hương thơm dễ ngửi trên người hắn, mặc dù là trong sơn động ngăn cách, nàng lại vẫn có thể cảm thấy an tâm, đây là một loại cảm giác không nói nên lời, tựa như giờ phút này, hắn không cần phải nói gì, nàng tự nhiên hiểu tâm tư của hắn, nàng cũng không cần nói gì, hắn tự nhiên sẽ hiểu được nàng.
Đưa tay dùng nhánh cây khơi lửa, Ngọc Linh Lung hỏi: “Người vừa rồi kia, là ai?”.
Húc vương từ trong tay nàng tiếp nhận nhánh cây, trong mắt thần sắc trở nên lãnh khốc nói: “Hắn tên Phúc Lộc, là người của phủ thái tử”.
Một câu nói ngắn ngủi, lại làm cho nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, những thứ bí ẩn trước kia liên tiếp hiện lên trong đầu, đáp án dần dần rõ ràng, chỉ có một cái đáp án kia, mới có thể giải thích hết thảy.
Bàn tay nhỏ bé không tự chủ được nắm bàn tay to của hắn, thanh âm nàng không phát giác được có chút ân cần: “Những người giám thị ngươi, đều là người do thái tử an bài?”.
Tỷ như nhiều con mắt vụng trộm như vậy, tỷ như Hành Vân ở phủ Húc vương, tỷ như Tòng Hồng cùng Hữu Thanh do thái tử ban thưởng…
Thái tử rốt cuộc đang hoài nghi cái gì, tại sao phải an bài nhiều người như vậy giám thị hắn?
Gương mặt tuấn tú của Húc vương xẹt qua một tia mỉm cười bất đắc dĩ, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Linh Lung, nàng có phải rất thất vọng về ta hay không?”
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn về phía hắn: “Tại sao?”
Húc vương lắc lắc đầu, đưa tay đem nàng ôm chặt vào trong lòng, thấp giọng nói: “Ta không thể cứu nàng, ngược lại còn hại nàng. Ta rõ ràng đã sớm biết thái tử muốn thừa dịp đi xuân thú lần này hành động, nhưng vẫn mắc mưu hắn, hơn nữa còn làm liên lụy tới nàng”.
Cũng không phải hắn không đủ tỉnh táo cùng lý trí, chẳng qua khuya hôm nay khi nghe nói nàng xảy ra chuyện, lập tức quên mất mọi an bài dự đoán, một người chạy lên trên núi, nghĩ phải nhanh một chút cứu Ngọc Linh Lung ra, lúc này mới lọt vào bẫy của thái tử.
Nàng là tử huyệt của hắn, Thái tử nhất định đoán chắc điểm này, cho nên mới hao tổn tâm cơ, dẫn Ngọc Linh Lung lên núi, bởi vì hắn biết rõ, chỉ có Ngọc Linh Lung mới có thể làm rối loạn Húc vương.
Hồng Tiên là một con mồi cá nhỏ, mục đích là dụ ra Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung là mồi cá lớn, mục đích chính là câu con cá lớn Húc vương.
Một khâu trừ một khâu, chung quy đoán chắc tâm ý của bọn họ, dụ bọn họ từng bước rơi vào ván cờ.
Ngọc Linh Lung nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, mặc dù bị thiết kế lừa gạt, tuy nhiên cũng do trong lúc nguy nan trước mắt bộc phát ra ngoài tình ý giữa hóa thành hư ảo.
Trở tay ôm sát eo hắn, Ngọc Linh Lung đem mặt chôn vùi thật sâu vào bờ vai của hắn, nếu không phải bởi chiếc bẫy này, nàng còn không biết, trên đời này vậy mà lại có một nam tử thâm tình như thế, vì cứu nàng, bỏ qua tất cả dự đoán an bài; vì cứu nàng, hắn mất đi tất cả lý trí cùng tỉnh táo; vì cứu nàng, hắn giao ra tính mạng của mình cũng không tiếc.
Lấy được một người chồng như vậy, còn cầu gì hơn.
Trán nàng tựa trên vai hắn, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy cuống họng dần nghẹn ngào, thanh âm nhẹ đến cơ hồ không nghe thấy, không biết là đang nói hắn hay là đang nói mình: “Đồ ngốc”.
Chưa bao giờ cảm thụ nàng thân mật như vậy, Húc vương một cử động cũng không dám, chỉ là vô ý thức ôm chặt lấy nàng, chiếc căm kiên nghị tựa lên mái tóc của nàng, cảm thụ ôn tồn cùng ngọt ngào chưa bao giờ có: “Linh Lung…”.
Không biết qua bao lâu, trong không gian yên tĩnh, vài thanh âm không hài hòa đột nhiên truyền ra phá vỡ không khí mập mờ giữa hai người.
Ngọc Linh Lung nhịn không được cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi đói bụng?”.
Khuôn mặt tuấn lãng của Húc vương không khỏi hơi đỏ lên, nói: “Không có”.
Có thể bụng hắn muốn kháng nghị, lại kêu rột rột hai tiếng, thể hiện là hắn đang nói xạo.
Ngọc Linh Lung cười, từ trong ngực hắn thoát ra, vén tóc mai ra sau,đưa tay từ trong ngực móc ra một cái bọc giấy: “Coi như ngươi vận khí tốt, cầm đi”.
Húc vương có chút kì quái, tiếp nhận bọc giấy mở ra, không khỏi càng lấy làm kỳ: “Đây là–“.
Trong gói giấy, dĩ nhiên là vài miếng bánh quy xốp.
Mặt Ngọc Linh Lung đỏ lên, quay qua chỗ khác, làm bộ nhìn đống lửa, không quan tâm đến Húc vương.
Húc vương cầm bánh xốp lên, trong thanh âm mang theo vài phần ngạc nhiên mừng rỡ: “Đây là bánh xốp ta mang cho nàng? Không phải là nàng đem cho chó ăn sao?”.
Ngọc Linh Lung khẽ cáu: “Đút cho ngươi, ngươi có ăn hay không?”.
Khuôn mặt tuấn lãng của Húc vương trở nên rạng rỡ, phảng phất quên mất vết thương đau nhức trên người, cười vui vẻ như tiểu hài tử: “Nàng đút, ta liền ăn, coi như là độc dược, ta cũng sẽ ăn”.
Ngọc Linh Lung gắt một cái, nhịn không được cười nói: “Miệng lưỡi trơn tru, lại muốn ăn đòn sao?”.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời nhớ tới cuộc sống ngươi đuổi ta theo trước đây, trong sơn động nhỏ bé lập tức tràn đầy ấm áp.
Húc vương đến gần đống lửa, đem điểm tâm nướng nướng, đưa cho Ngọc Linh Lung: “Còn không biết bao lâu mới có thể đi ra ngoài, nàng ăn đi”.
Ngọc Linh Lung lắc lắc đầu: “Ta không đói bụng, ngươi bị thương, ngươi ăn trước đi”.
Hai người đang nhường nhau, đột nhiên trong sơn động đột nhiên vang lên một hồi thanh âm sột soạt, phảng phất có vật gì đó bò ra ngoài.
Liếc nhìn nhau, Ngọc Linh Lung cầm chủy thủ lên, hướng chỗ phát ra tiếng động nhìn lại.
Chỗ khe hở sơn động hắc ám, có mấy con rắn to bằng bắp tay đang chậm rãi hướng phía ngoài bò ra, hiển nhiên là bị nhiệt độ đống lửa đánh thức, còn tưởng rằng đã đến mùa xuân liền tỉnh.
Húc vương nhặt hòn đá nhỏ trên mặt đất, trong sơn động vang lên vài tiếng sưu sưu, mấy con xà liền rơi xuống, hiển nhiên là bị đánh trúng, động vài cái rồi dừng hẳn.
Tiếp nhận chủy thủ từ tay Ngọc Linh Lung, Húc vương lên xuống vài nhát, đem đầu rắn chém đứt, dùng nhánh cây lấy từ bên ngoài động, lúc này mới đem da rắn tróc ra, dùng nhánh cây cố định, đặt trên lửa nướng.
Nhìn động tác thành thạo của hắn, Ngọc Linh Lung có chút kinh ngạc: “Ngươi trước kia đã nếm qua xà sao?”.
Kiếp trước nàng cũng đã từng nếm qua xà, long phượng đấu, xà canh, nàng đều đã từng hưởng qua, hương vị coi như không tệ, chỉ là nàng không cách nào tưởng tượng, Húc vương sống an nhàn sung sướng, thế nhưng lại từng ăn xà.
Dưới ánh lửa, gương mặt có vẻ có chút ủ dột, thấp giọng nói: “Lúc trước ở nước Nguyên, đừng nói xà, ngay cả thằn lằn, chuột cũng đã từng nếm qua”.
Đáy lòng Ngọc Linh Lung khẽ chấn động, nhìn mặt của hắn, trong lòng không ý thức dâng lên một hồi đau lòng nhàn nhạt.
Nàng đã từng đoán, cuộc sống của hắn ở trên nước Nguyên cũng không như ý, nhưng nàng không nghĩ tới, đường đường Hoàng tử Đông Sở, thế nhưng lại phải chịu đãi ngộ hà khắc như vậy.
Hắn làm thế nào sống sót trên nước Nguyên? Hắn làm thế nào vượt qua được quãng thời gian 9 năm?
Phảng phất cảm nhận được ánh mắt đau lòng của nàng, Húc vương đưa tay kéo eo nhỏ của nàng qua, ngón tay ôn nhu mơn trớn mi tâm đang cau lại của nàng, nhẹ giọng nói: “Người người biết ta là Hoàng tử được sủng ái nhất, nhưng nàng biết, ta vì cái gì lại được sủng ái sao?”.