[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 138 : Thật nhỏ mọn




Tựa hồ không nghĩ tới Ngọc Linh Lung sẽ một mực từ chối, nữ quan có chút ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ: “Vương phi–“.

Ngọc Linh Lung lại nâng chung trà lên uống, hoàn toàn không hề liếc nàng một cái.

Nữ quan trù trừ chỉ chốc lát, chỉ đành hành lễ lui ra, đi đáp lời cho Thái tử phi.

Cảm giác được Thái tử phi bên kia ánh mắt kinh ngạc, Ngọc Linh Lung giống như chưa tỉnh, chỉ là lẳng lặng ngồi tại vị trí của mình, mặt trầm như nước, khuôn mặt lãnh diễm tựa hồ không nhiễm khói lửa nhân gian.

Đúng như nàng dự liệu, Thái tử phi thấy nàng không chịu qua, ngược lại cũng không miễn cưỡng, nhìn nàng vài lần rồi quay đầu đi, cùng người ngoài chuyện trò vui vẻ.

Cũng không phải Ngọc Linh Lung cố làm ra vẻ dè dặt, chỉ là từ lần đầu nhìn thấy Thái tử phi, nàng liền mơ hồ cảm giác được từ thái độ của Húc vương, Thái Tử phi này tuyệt đối không như ngoài mặt biểu lộ ôn hòa dễ thân như vậy, mà ngày hôm qua nàng được Húc vương cố ý dặn dò, cũng làm cho nàng đối với chuyện hôm nay phát sinh đề phòng.

Cho dù là Thái tử phi không có ác ý, chỉ đơn thuần muốn mời nàng qua ngồi cùng bàn, nàng cũng không muốn để cho mình bại lộ ở ngoài sáng dễ dàng như vậy, ở đây nhiều người, mặc dù đều là nữ quyến, nhưng cũng khó phân biệt địch ta, dưới tình huống này, tốt nhất là để cho mình lưu ở trong bóng tối.

Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, trên bàn chỉ đặt trà quả, v.v… Trong bữa tiệc đều là những người không quen biết, ngẫu nhiên có người đến gần Ngọc Linh Lung, cũng không thể nói vài câu liền bị mất hứng.

Mặt trời lên tới đỉnh, xa xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng vó ngựa. Trong bữa tiệc có người khó nén nổi hưng phấn nói: “Đã trở lại, bọn họ đã trở lại!”.

Trong nháy mắt, đoàn người săn bắn liền đến trước mặt mọi người, chỉ thấy bọn họ ước chừng ba bốn mươi người, phân biệt mang theo người hầu, mỗi người quần áo rõ nét, hăn hái, ngựa chạy băng băng đã lâu chóp mũi phun khí trắng, hai bên túi da treo đầy con mỗi, hiển nhiên là mệt mỏi đến cực điểm.

Người hầu đi theo cởi con mồi trên ngựa xuống, rối rít bày ra trước mặt Hoàng Thượng, chỉ trong chốc lát, đủ loại con mồi chất thành núi nhỏ.

Nhìn xem nhiều con mồi như vậy, long nhan Hoàng Thượng cực kỳ vui vẻ, vê râu cười nói: “Tốt, rất tốt, quả nhiên đều là hảo nhi lang của trẫm!”.

Dù ở giữa rất nhiều vương tử long tôn, Ngọc Linh Lung vẫn có thể liếc mắt liền thấy Húc vương, chỉ thấy hắn một bộ cẩm bào màu trắng, trêu đầu đội Ngân Phượng dưới ánh mặt trời lóng lánh chói lọi, giữa một đám nam tử mồ hôi đầm đìa có vẻ thoát trần, cho dù ngồi ở trên ngựa, cũng là một bộ ung dung nhàn nhã, phảng phất vừa đi tản bộ trở về.

Ngọc Linh Lung khẽ mỉm cười, xem ra tiểu tử này hôm nay lại ăn trộm mánh mung, người người đều ra sức như vậy, phía sau tiếp trước muốn ở trước mặt hoàng thượng bộc lộ tài năng, Húc vương lại lang thang thanh thản, có vẻ không tranh quyền thế.

Rũ mắt, nàng đột nhiên rất muốn biết, hắn rốt cuộc là đang sợ cái gì đây, hắn nhọc lòng che giấu thân phận như vậy, rốt cuộc là không muốn để ai biết ý đồ chân thật của hắn?

NGẩng đầu quét mắt một vòng các hoàng tử đứng trên mặt đất, Ngọc Linh Lung suy đoán, Húc vương muốn giấu giếm người kia, nhất định là ở trong đám người này.

Lúc này, chỉ nhìn thấy nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc bước ra khỏi hàng tiến lên, hướng Hoàng Thượng nói: “Phụ hoàng, nhi thần bắt được một con gấu, cố ý hiến tặng cho phụ hoàng, mong ước phụ hoàng giang sơn vĩnh cố, phúc trạch dài lâu”.

Nói xong liền hướng phía sau vẫy tay, ra hiệu tùy tùng mang gấu lên.

Trong bữa tiệc có người cúi đầu kinh hô: “Định vương vậy mà lại săn được một con gấu? Thật sự là bất khả tư nghị!”.

“Nghe nói gấu rất hung dữ, Định vương gan dạ sáng suốt thật sự là hơn người!”.

Nghe được mọi người nghị luận, Định vương đứng trên mặt đất, trên mặt khó nén nổi đắc ý.

Nhìn gấu lớn bị năm, sáu người hợp giơ lên tiến vào, Ngọc Linh Lung cảm thấy có chút tức cười.

Lúc này còn chưa xuân về hoa nở, gấu vẫn còn trong thời kỳ ngủ đông, làm sao sẽ du đãng ở bốn phía, còn vừa vặn rơi vào trong tay Định vương?

Chỉ sợ là có người chuẩn bị trước, cố tình chi phối, giúp Định vương ở trước mặt Hoàng thượng lập công đi?

Đạo lý này cũng không khó nghĩ, chỉ là không có người nào dám ở thời khắc này khiến Hoàng thượng mất hứng, hoặc là đặc tội với Định vương, liền đều giả bộ hồ đồ.

Chứng kiến con gấu to lớn kia, Hoàng Thượng quả nhiên hết sức cao hứng, miệng tán thưởng không thôi, còn sai ngươi mang Chén Vàng ngự dựng đến, cố ý thưởng Định Vương một chén rượu.

Thấy Định Vương được vinh quang như thế, những Hoàng tử khác cũng không cam chịu yếu thế, rối rít tiến lên tranh công thỉnh phần thưởng: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần săn được một con miêu sơn”.

“Nhi thần nơi này có hai con heo rừng!”.

“Đây là chồn đen nhi thần bắt được…”.

Chứng kiến con mồi muôn màu rực rỡ như thế, Hoàng Thượng không ngừng vuốt râu mỉm cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Thất Hoàng tử Chu vương thủy chung nhìn Húc vương ở một bên mỉm cười, nhịn không được kêu lớn: “Cửu đệ, ngươi bắt được cái gì, sao không lấy ra để phụ hoàng xem một chút?”.

Lục Hoàng tử Tề vương cũng cười phụ họa nói: “Đúng vậy, Cửu đệ ở trên nước Nguyên lớn lên, công phu cưỡi ngựa bắn cung nhất định vô cùng tốt, nhất định có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt!”.

Cả hai kẻ xướng người họa, ngoài mặt thoạt nhìn một đoàn huynh đệ hòa khí, nhưng Ngọc Linh Lung có thể nghe được âm hiểm cùng cười nhạo trong đó.

Thấy Hoàng Thượng đưa mắt chuyển dời trên người mình, Húc vương đem roi ngựa ném cho tùy tùng, phủi phủi bụi đất không tồn tại trên cẩm bào, lúc này mới lơ đễnh cười nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần săn được một con thỏ hoang”.

“Ha ha ha–” một hồi tiếng cười nhạo đột nhiên bạo phát, trong đó tiếng cười vui vẻ nhất là của Định vương.

Hắn chỉ vào con thỏ trên yên ngựa của Húc vương, cười đến không thở nổi: “Cửu đệ, này hơn nửa công phu, ngươi, ngươi đã bắt một con thỏ?”.

Cũng không để ý thanh âm trào phúng của Định vương, Húc vương vỗ vỗ ngựa, bộ dáng sủng ái: “Đây chính là ngọc đỉnh ô chuy, trên đường nói khó khăn, nếu là mau chạy trốn, chỉ sợ sẽ chạy hư vó ngựa”.

Nói xong còn cố ý gọi người hầu tới phân phó nói: “Kéo về đi tắm rửa thật tốt, nhớ rõ kiểm tra vó ngựa, nếu có hòn đá nhỏ thì phải lấy ra, chớ có làm thương móng nó”.

Thấy hắn coi con ngựa như bảo bối này, những người khác trên mặt đều lộ ra vẻ mặt khinh thường, trong đám nữ quyến có người thấp giọng cười khẩy nói: “Rốt cuộc là địa phương nghèo ra ngoài, ngay cả một con ngựa cũng được coi thành bảo bối”.

Ngọc Linh Lung môi hồng bĩu lại, ánh mắt bén nhọn lập tức quét qua, người vừa nói bị ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào, không ý thức cúi đầu xuống.

Lúc này, bên cạnh Hoàng Thượng đột nhiên vang lên thanh âm mềm mại: “Không biết Thái tử điện hạ liệu thu hoạch cái gì?”.

Theo tiếng này, mọi người lập tức đồng loạt hướng về phía thân ảnh màu vàng hơi đỏ, Ngọc Linh Lung cũng không ngoại lệ.

Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Thái tử.

Thái tử ước chừng ba mươi tuổi, chỉ thấy hắn mặc bộ cẩm bào màu vàng hơi đỏ, trên ức thêu bốn trảo Kim Long, đầu đội Bàn Long châu quan, vóc người cao to, mặt như bạch ngọc, giữa lông mày thập phần ôn hòa, lại vẫn khó nén quanh thân lộ ra hơi thở tôn quý.

Lời vừa nói ra chính là của Võ Chiêu phi, giờ phút này nàng tựa hồ mới nhìn rõ một đống chim trĩ thỏ hoang trước mặt Thái tử, không khỏi làm bộ lỡ lời che miệng lại, mỉm cười nói: “Thái tự điện hạ quả nhiên thân thủ phi phàm, săn những thứ này xem ra cũng không tệ”.

Lời tuy nói thế, nhưng khinh thị trong lời nói lại không cần nói cũng biết.

Định vương ở một bên quét con mồi trước mắt Thái tử, khóe miệng khinh miệt nhếch lên, nói: “Chẳng lẽ là do Thái tử đại ca suốt ngày đọc sách quá nhiều, không có thời gian luyện tập cưỡi ngựa bắn cung sao?”.

Thái tử nhàn nhạt cười một tiếng, tựa hồ không thèm để ý, ôn hòa nói: “Lần săn bắn này, là Nhị đệ đứng thứ nhất”.

Nét mặt Định vương biểu lộ đắc ý, ngay cả hai chữ đa tạ cũng không chịu nói, chỉ là chắp tay, hiển nhiên tự cho là đúng.

Bất chợt một thanh âm trầm ổn truyền tới: “Phụ hoàng, thỉnh Dung nhi được nói vài lời”.

Người vừa nói là Tam Hoàng tử Lỗ vương mặc cẩm bào xanh đen.

Hoàng Thượng lông mi nhảy lên, nói: “Ngươi có lời gì nói?”

Lỗ vương cất cao giọng nói: “Hôm nay săn bắn, nhi thần cùng Thái tử đại ca cùng một chỗ, Thái tử Đại ca không phải tài nghệ không bằng người, chỉ là người mang lòng nhân đức, mỗi lần trông thấy thú con thú mẹ, đều hét ra lệnh thủ hạ không được bắn tên, để tránh ngộ thương, không dễ dàng mới săn một con nai, lại phát hiện đang có mang, thái tử đại ca liền sai người rút mũi tên ra, băng bó vết thương, rồi lại thả lại núi rừng, vì vậy trì hoãn hơn nửa ngày…”

Thái tử khẽ nhíu mày nói: “Tam đệ!”.

Lỗ vương chuyển hướng hắn nói: “Đại ca, săn bắn điềm có trước có sau, có thể là đại ca nhân đức từ bi như thế, ngay cả đám nai cái cũng không đành lòng tổn thương, lại cam nguyện vì thế mà bị người khinh thị, ta nào có thể trơ mắt nhìn mọi người hiểu lầm đại ca, không vì đại ca bộc bạch?”.

Lỗ vương nói năng kịch liệt, trong giọng nói tình chân ý thật, mọi người nghe không khỏi gật đầu liên tục, thấp giọng nghị luận cử chỉ nhân đức của Thái tử.

Có đại thần từ trong bữa tiệc đứng dậy, lớn tiếng nói: “Chúc mừng Hoàng Thượng, Thái tử mang lòng từ bi, nhân đức hiếu nghĩa, thật sự là phúc của Hoàng Thượng, là phúc của ngàn vạn dân chúng Đông Sở ta!”.

Trong lúc nhất thời các đại thần rối rít bước ra khỏi hàng, núi thở vạn tuế, cùng kêu lên nói: “Chúng thần chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng thượng!”.

Hoàng Thượng vuốt râu mỉm cười, chậm rãi gật đầu: “Thái tử có nhân tâm như thế, xác thực khó có được. Người đâu, ban thưởng!”.

Thái tử khiêm tốn cúi đầu, nói: “Bất quá chỉ là chuyện nhỏ, nhi thần thực tại thẹn không dám nhận”.

Mọi người nghe hắn nói vậy liền rối rít tiến lên, thanh âm tán thưởng liên tục không ngớt, tất cả đều khen Thái tử thiện tâm lại không chịu kể công kiêu ngạo.

Mới vừa rồi Định vương còn đại xuất danh tiếng, trong nháy mắt liền bị người lãng quên.

Qua một hồi lâu, mọi người mới lần nữa ngồi xuống, vừa rồi con mồi còn chồng chất như núi, đã bị người thu thập đem xuống rửa sạch, rất nhanh làm thành rất nhiều món cao lương mĩ vị, như nước chảy bưng lên, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Bữa tiệc này, Ngọc Linh Lung ăn rất không được tự nhiên, gió lạnh thổi, thức ăn nóng hổi bưng lên, đảo mắt liền nguội lạnh, thực tại là một chuyện rất không thoải mái.

Nàng cũng không am hiểu trường hợp này, lại phải đề phòng động tĩnh xung quanh, bữa tiệc này, quả thực là một hồi hành hạ.

Không dễ dàng đến giờ thân, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.

Ngọc Linh Lung giương mắt tìm kiếm trong đám nữ quyến, không tìm được thân ảnh của Thi Huệ Như, xem ra nàng tựa hồ đã rời tiệc trước.

Nàng cùng mọi người cùng nhau đứng dậy, từ phía sau tấm bình phong đi ra, liền nhìn thấy Húc vương.

Húc vương mặc một bộ áo bào trắng, nụ cười ôn hòa, đối với ánh mắt kinh ngạc bên cạnh làm như không thấy, trực tiếp hướng nàng đi tới.

“Linh Lung, ta tới đón nàng”.

Tại giữa một đám nữ quyến hoa y ăn mặc chỉnh tề, trang trọng, thân ảnh của hắn giống như hạc giữa bầy gà, dễ dàng làm cho người khác chú ý.

Dương quang xán lạn rơi xuống tràn đầy khuôn mặt, Ngọc Linh Lung cơ hồ mở mắt không được, thân thể lạnh buốt đã rơi vào bàn tay kiên cố.

Hắn thấp giọng nhỏ nhẹ bên tai, mang theo bình thản ung dung không coi ai ra gì: “Có lạnh không?”.

Ngọc Linh Lung nhàn nhạt cười một tiếng, khuôn mặt phảng phất hoa tươi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Húc vương nắm chặt tay nàng, nói: “Tay lạnh như vậy, còn nói không lạnh”.

Ở trước mặt mọi người, hai người một bộ chàng chàng thiếp thiếp ngọt ngào, phảng phất tất cả mọi người bên cạnh đều không tồn tại.

Vừa lúc đó, một thanh âm cay nghiệt đột nhiên vang lên, phá vỡ màn trước mắt.

“Thật sự là đồi phong bại tục!”.

Ngọc Linh Lung liếc qua cô gái vừa nói chuyện, chỉ thấy nàng vóc người cao gầy, trang điểm tươi đẹp, đôi mắt xếch lộ ra hào quang bén nhọn, tựa hồ hận không thể đâm thủng hai người ở trước mắt đang khanh khanh ta ta này.

Nhẹ nhàng nắm chặt tay Ngọc Linh Lung, Húc vương trên mặt là nụ cười như có như không nói: “Tề vương phi, ngươi vừa rồi đang nói ta?”.

Tề vương phi hếch môi mỏng, hiển nhiên rất khinh thường: “Cửu đệ, ngươi dù sao cũng là Hoàng tử, tại sao có thể trước mặt mọi người như vậy, còn ra thể thống gì? Hừ hừ, ta lại đã quên, Cửu đệ chưa từng lớn lên ở bên cạnh phụ hoàng cùng mẫu hậu, thiếu dạy bảo, khó trách không biết lễ nghi như thế!”.

Nói xong vẫn không quên khinh miệt liếc qua Ngọc Linh Lung, nói: “Đây là tiểu thư nhà nào dạy dỗ, thực quá không tự trọng!”.

Ngọc Linh Lung môi anh đào khẽ mím, trong lòng đã giận tím mặt, Tề vương phi này vừa rồi trong bữa tiệc cũng không cùng mình chính diện trao đổi, mấy lần châm chọc khiêu khích, nàng cũng không có để ở trong lòng, không nghĩ tới giờ phút này, Tề vương phi dám ở trước mặt mọi người mỉa mai Húc vương cùng nàng, còn lấy dáng vẻ trưởng bối nói đạo lý lớn, thật sự là muốn ăn đòn.

Tựa hồ phát giác được lửa giận của Ngọc Linh Lung, Húc vương âm thầm nắm chặt tay nàng, ra hiệu nàng bình tâm một chút chớ nóng vội, trên mặt lại thủy chung rạng rỡ, phảng phất căn bản không nghe được lời nói chanh chua của Tề vương phi.

Hắn khẽ mỉm cười, nói: “Nơi này rất lạnh, Tề vương phi chưa phải còn muốn ở trong đầu gió, nên sớm trở về đi, nói không chừng còn có ngạc nhiên mừng rỡ ngoài ý muốn”.

Nói xong, hắn mang theo Ngọc Linh Lung xoay người rời đi, trước khi đi lại bay bổng một câu: “Đúng rồi, trước khi trở về trướng ta nghe Lục ca nói, lần này ra ngoài, hắn dẫn theo nhiều cơ thiếp xinh đẹp, muốn hảo hảo hưởng thụ thời gian nhàn nhã khó có được này đây”.

Ngọc Linh Lung nghe vậy, trong bụng cơ hồ cười đến lạc giọng, trên mặt vẫn còn phải làm bộ đoan trang vô cùng, quả thực muốn nhịn đến nội thương.

Không cần quay đầu lại nàng cũng có thể tưởng tượng ra được, giờ phút này mặt Tề vương phi chỉ sợ tức đến tái rồi.

Người này, ngoài mặt thì cười mị mị, trên thực tế cũng là một tên phúc hắc.

Cho đến khi đi xa, Ngọc Linh Lung mới nhịn không được mà bật cười, cười đến mặt mày cong cong, nói: “Ngươi thật nhỏ mọn”.

Nàng khó được cười nói như vậy, gương mặt tuấn tú lại tràn đầy lãnh ý kia, cùng với vẻ mặt tươi cười vừa rồi cơ hồ tưởng như hai người.

Duỗi tay ra, tựa hồ là kìm lòng không được đem nàng ôm vào lòng, thanh âm Húc vương trầm thấp ở trên mặt tuyết vang lên, mang theo lạnh lẽo.

“Đây coi như là còn nhẹ, ai bảo dám khi dễ nàng!?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.