[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 132 : Tặng thiếp song minh châu




Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ngọc Linh Lung, Húc vương thở dài: “Thật sự không có gì, chỉ là phía nam có bão tuyết, dân chúng chịu nạn, ta tiên phong cùng với quan lại triều đình quyên bạc giúp nạn nhân thiên tai thôi”.

Ngọc Linh Lung hơi sững sờ, không khỏi hỏi: “Ngươi giúp bao nhiêu?”.

Húc vương nhàn nhạt nói: “Mười vạn lượng mà thôi”.

Ngọc Linh Lung trầm mặc, mười vạn lượng, tại trong mắt hoàng tộc cũng không coi là gì, nhưng đối với nạn dân mà nói, có thể cứu giúp được rất nhiều nhà.

Trong mắt dân chúng trước đây, Húc vương là một tên quần là áo lụa, bởi vậy, qua lần này, hình tượng Húc vương trong lòng dân chúng thay đổi rất nhiều, Hoàng Thượng hiển nhiên cực kỳ vui mừng, vì vậy mới đáp ứng yêu cầu của Húc vương tứ hôn cho hắn cùng Ngọc Linh Lung.

Lúc trước nàng luôn cảm thấy kỳ quái, Húc vương rốt cuộc làm cái gì mới có thể khiến Hoàng Thượng đáp ứng hôn sự này. Theo lý thuyết, lấy thân phận thứ nữ của nàng, vô luận như thế nào cũng không thể xứng với Húc vương. Tại trong Hoàng thất vô cùng coi trọng xuất thân cùng địa vị, với thân phận của nàng, chỉ sợ ngay cả làm tiểu thiếp cho Húc vương cũng không xứng.

Vì nàng, hắn thật đúng là nhọc lòng…

Thấy nàng không nói lời nào, Húc vương tựa hồ có chút luống cuống.

“Linh Lung, nàng có phải đang trách ta mấy ngày qua ta không đến thăm nàng hay không? Bởi vì giúp nạn nhân thiên tai quá nhiều ngân lượng, cho nên ta chủ động xin đi giết giặc, tự mình đi đến phía nam giúp nạn nhân, cho nên mới…”

Ngọc Linh Lung rũ mắt, cắt đứt lời hắn: “Đừng nói nữa”.

Húc vương lập tức ngừng lại, mang theo vài phần áy náy nhìn nàng.

Ánh mắt thanh lãnh dưới ánh dương nhẹ nhàng buông xuống, không thấy rõ thần sắc, lông mi như cánh chim nhẹ nhàng rung rung, tựa hồ từ khuôn mặt bạch ngọc bay đi.

Dừng một lát, Ngọc Linh Lung mới nhẹ giọng nói tiếp: “Ta biết rồi”.

Hắn vì nàng làm nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, vậy mà nàng vẫn không biết.

Cho đến giờ phút này, nàng mới phát hiện mình đã không thèm để ý đến hắn cỡ nào, trước mặt thì giả giả thật thật ân cần, sau lưng lại nỗ lực trả giá, nàng cho tới bây giờ cũng không biết, thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua, chỉ là một chút mâu thuẫn cùng bài xích.

Hắn vì nàng bỏ ra nhiều như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, nếu là một cô gái tầm thường, chỉ sợ sớm đã không thể cảm động hơn nữa rồi chăng? Nhưng nàng ngay cả nụ cười cũng keo kiệt cho hắn.

Hai người mang theo tâm sự riêng, một trước một sau ra khỏi cửa cung.

Trở lại vương phủ, vừa mới vào cửa chính, quản gia liền tiến lên nghênh đón.

“Khởi bẩm vương gia, chuyện ngài phân phó nô tài, nô tài đã làm xong, chỉ là…” Quản gia cực nhanh giương mắt lên nhìn thoáng qua Ngọc Linh Lung, rồi lại cúi đầu xuống, “… Hành Vân cô nương nói cái gì cũng không chịu, khóc nói chỉ cần có thể hầu hạ vương gia, nàng tình nguyện giao chìa khóa quản gia, làm một tỳ nữ bình thường”.

Ngọc Linh Lung nghe được những lời này không khỏi sững sờ, hôm qua mới cùng Húc vương nói qua chuyện này, hôm nay đã đem người đuổi đi? Người này, hành động cũng thật mau lẹ.

Húc vương khẽ chau mày, trong thanh âm mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Không đi thì trực tiếp lôi ra, việc nhỏ như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng không làm được sao?”

Nghĩ cũng không ngờ tới Húc vương lại nói như vậy, thần sắc nghiêm nghị khiến quản gia sợ hết hồn, khúm núm vâng lệnh.

Ngọc Linh Lung thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi cười nhạt một tiếng, đột nhiên hỏi: “Ngươi họ gì?”

Quản gia cúi đầu thật sâu, nói: “Hồi bẩm vương phi, nô tài họ Triệu”.

Ngọc Linh Lung gật gật đầu, nói: “Triệu quản gia, ngươi đi nói cho Hành Vân, giao ra chìa khóa quản gia, nàng có thể lưu lại”.

Húc vương ngẩn ra: “Linh Lung?”.

Ngọc Linh Lung không để ý tới hắn, hướng Triệu quản gia nói: “Đi đi”.

Triệu qua gia nhìn qua thần sắc của Húc vương, thấy hắn không có phản đối gì, lúc này mới lui xuống truyền lời.

Húc vương mày kiếm khẽ cau lại, nói: “Nàng không phải là không thích nha đầu kia sao? Trực tiếp đuổi ra ngoài là được, cần gì phải giữ lại?”

Ngọc Linh Lung trực tiếp đi về phía trước, nụ cười mơ hồ xẹt qua một tia lãnh ý: “Nàng không phải muốn hầu hạ ngươi sao? Vậy thì cho nàng ta cơ hội đi”.

Cho ngươi một con đường sống ngươi không đi, lại cứ thích đâm đầu vào chỗ chết, vậy chị đây sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!

Hiện tại Ngọc Linh Lung đã có thể xác nhận hoàn toàn, Hành Vân kia nhất định có vấn đề. Ngày hôm qua nàng ác độc đối đãi như vậy, nha đầu lại vẫn không sợ, sống chết còn muốn ở lại vương phủ không chịu đi, rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Nàng có thể không tin một chút lòng trung thành của Hành Vân chỉ là biểu diễn, nếu Hành Vân chỉ là muốn leo lên đầu Húc vương, cái giá nàng ta phải trả cũng không khỏi quá lớn.

Huống chi, nàng đã chứng kiến qua thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, mọi người lại đều biết Húc vương đối với Ngọc Linh Lung một lòng si tình, nàng chỉ là một nha đầu nho nhỏ, không nên tại thời điểm Húc vương cùng Vương phi kết hôn mà chen chân vào, nàng có thể khiến Húc vương vừa ý sao? Cho dù lùi một bước mà nói, nàng có thể trở thành người của Húc vương, nhưng có một chính phi hung hãn Ngọc Linh Lung ở đây, nàng liệu có được ngày tốt lành sao?

Hành Vân thoạt nhìn không giống một người si tình, nếu như không phải vì muốn câu dẫn Húc vương, vậy nàng muốn ở lại Húc vương rốt cuộc là có mục đích gì? Là vì lí do gì mà có thể khiến nàng ta liều lĩnh nguy hiểm, nhất định muốn ở lại Húc vương phủ đây?

Đưa Ngọc Linh Lung về phòng, Húc vương liền đi thư phòng.

Vừa xóa bỏ lớp trang điểm, bên ngoài liền có người bẩm báo: “Khởi bẩm vương phi, quà tặng hôm qua đã kiểm kê xong, thỉnh vương phi qua xem”.

Đối với bạc, Ngọc Linh Lung từ trước đến nay dù là ai cũng không hề cự tuyệt, càng nhiều càng tốt, hôm nay từ trong hoàng cung thu lại lễ vật, nàng đã cho Huyên Thảo thu lại, vừa nghe bên ngoài còn có, liền nói: “Tiến đến”.

Một người quản sự đi đến, cung kính hành lễ nói: “Nô tỳ Ngô Mậu Tài xin thỉnh an vương phi”.

Ngọc Linh Lung ừ một tiếng nói: “Đứng lên đi”.

Ngô Mậu Tài đứng lên, đem một quyển sách đưa lên: “Bẩm vương phi, đây là khoản quà tặng, đồ đều được thu lại tại khố phòng phía tây, thỉnh vương phi xem qua”.

Ngọc Linh Lung tiếp nhận, mở ra nhìn chỉ thấy trên khổ nhỏ cực kì rõ ràng, đơn giản chút ít vàng bạc, đồ trang sức đeo tay, vật trang trí, đồ cổ v.v… xem sơ qua cũng không có đồ gì xuất chúng.

Trong lúc vô tình giương mắt, lại trông thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Ngô Mậu Tài, phảng phất thập phần khó xử, Ngọc Linh Lung liền hỏi: “Còn có chuyện gì?”.

Không ngờ tới Ngọc Linh Lung lại khôn khéo như thế, Ngô Mậu Tài trên mặt lộ ra thần sắc kinh hoàng sợ hãi, cung kính nói: “Dạ… Là Cam công tử của Cam phủ đưa quà tới, nói nhất định muốn mời vương phi tự mình xem qua”.

Cam Hạn Vũ?

Ngọc Linh Lung dừng một chút, nói: “Là cái gì?”.

Ngô Mậu Tài nói: “Nô tỳ không dám xem”. Nói xong liền dâng hộp ngọc khắc Phượng lên.

Ngọc Linh Lung mở hộp ra, bên trong là một tơ lụa bạch sắc, nhẹ nhàng vén lên làm lộ ra đồ vật bên trong.

Hai khỏa minh châu to tương đương quả trứng gà nằm yên trên tơ lụa mềm mại trong hộp, tỏa ra ánh sáng chói lọi. Khó được chính là hai hòn ngọc quý lại cùng cỡ, màu sắc tính chất đều giống nhau như đúc, cực kì khó khăn mới kết hợp thành một đôi.

Bên cạnh minh châu là một tờ giấy, Ngọc Linh Lung cầm giất lên, nhìn cũng không nhìn, tiện tay ném vào lò hương.

Màu đỏ sậm trên than củi ánh lên ngọn lửa nho nhỏ, rất nhanh, tờ giấy liền biến thành tro bụi.

Ngô Mậu Tài ở một bên chứng kiến tất cả, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vương phi vừa mới gả vào trong phủ, nếu đọc thư này, chính mình sẽ rơi vào tội danh tiếp truyền tư tình, nhưng nếu không đem lễ vậy này lên, một kẻ nô tì như nàng làm sao dám đắc tội Cam công tử.

Hơn nữa, tính tình vị tân vương phi này, còn ai mà không rõ, ai lại dám tự mình phỏng đoán tâm tư chủ tử.

Hôm nay vương phi xử trí như vậy, nàng mới buông xuống tâm bị treo nửa ngày nay.

Ngọc Linh Lung đem nắp hộp đóng lại thật tốt, đưa trả lại cho Ngô Mậu Tài, nói: “Cam phủ đưa tới quà tặng, cứ theo sự thực mà đăng kí”.

Ngô Mậu Tài “dạ” một tiếng, liền thối lui ra khỏi phòng.

Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Ngọc Linh Lung nhìn lư hương bốc lên khói nhẹ lượn lờ, trên mặt không chút cảm xúc.

Mặc dù không có đọc qua nhiều từ cổ, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy minh châu kia, nàng liền đoán được ngụ ý tặng châu của Cam Hạn Vũ.

Quân biết thiếp có phu, tặng thiếp song minh châu.

Nàng không cần nhìn tờ giấy, cũng không muốn xem, tình cảm của hắn, cho tới bây giờ nàng cũng chẳng quan tâm.

Hương thơm như có như không lượn lờ quanh chóp mũi, Ngọc Linh Lung thu hồi lại suy nghĩ, trầm giọng kêu: “Linh Nhi”.

Linh Nhi lên tiếng: “Vương phi có gì phân phó?”.

Ánh mắt Ngọc Linh Lung rơi trên bộ may vá bằng vàng ròng Thi phu nhân tặng, khuôn mặt thanh lệ không khỏi nổi lên một tia cười lạnh lùng.

“Theo dõi Hành Vân kia, nếu có nửa điểm bất thường, lập tức bắt lại”.

Hành Vân cũng không để nàng chờ lâu, ngay buổi tối hôm sau, nàng đã bị người trói lại, đưa đến phòng Ngọc Linh Lung.

Húc vương ra ngoài chưa về, Ngọc Linh Lung mặc một bộ quần áo Tứ Xuyên đỏ gấm, đoan đoan chính chính ngồi trên ghế cao, nhìn về phía Hành Vân, trên mặt tràn đầy lãnh lệ.

Hành Vân lúc trước nếm qua thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, gặp tình hình này liền nhanh chóng phịch một tiếng quỳ xuống, khóc ròng nói: “Vương phi, xin người tha cho nô tỳ, nô tỳ biết rõ mình sai rồi”.

“Biết rõ sai rồi?” Ngọc Linh Lung cười lạnh, “Lời này, ta nghe đều chán rồi”.

Lần trước không phải Hành Vân cũng luôn miệng nói biết rõ sai rồi sao? Mới chưa đầy hai ngày, không phải lại phạm tội rồi sao?

Linh Nhi ở một bên tiến đến đá Hành Vân một cước, thoáng cái liền đem nàng ta ngã lăn ra đất, quay đầu hướng Ngọc Linh Lung nói: “Vương phi, có người trông thấy nàng ta tại bên ngoài thư phòng vương gia lén lén lút lút nhìn quanh, nhất định là nàng ta có ý đồ không tốt. Không thể dễ dàng buông tha nàng!”.

Hành Vân nghe lời này, lập tức kêu oan uổng: “Vương phi, nô tỳ oan uổng quá, nô tỳ chỉ muốn xem chút vương gia có phải có gì muốn phân phó hay không, lúc này mới…”.

Ngọc Linh Lung hừ lạnh, trầm giọng nói: “Vương gia nếu có gì phân phó, tự sẽ gọi người tiến vào, ngươi cũng không phải ngày đầu làm nha hoàn, chẳng lẽ ngay cả một ít quy củ cũng không hiểu?”.

Nghĩ đem chuyện ma quỷ đến lừa gạt nàng? Hành Vân không khỏi quá coi thường nàng rồi!

Hành Vân co quắp trên mặt đất, trên mặt trang điểm khóc đến loang lổ, tay lại bị trói chặt, ngay cả lau cũng không thể lau, chỉ có thể nước mắt cầu xin tha thứ: “Nô tỳ thật sự là oan uổng! Vương phi tha mạng, ô ô”.

Ngọc Linh Lung sớm đã đuổi những người bên ngoài đi, nên không sợ nàng ta khóc lớn kêu to, đợi tiếng khóc nàng ta thấp xuống chút, nàng mới ung dung mở miệng.

“Nói đi, là ai phái ngươi tới giám thị vương gia?”.

Những lời này giống như sét đánh bên tai, hù dọa Hành Vân cơ hồ đến quên cả hô hấp.

Không thể nào, vương phi mới gả đến hai ngày, làm sao lại biết rõ thân phận của nàng? Nàng rõ ràng không lộ sơ hở gì, vương phi làm sao có thể biết được ý đồ của mình?

Vương phi nhất định là đang gạt nàng!

Nghĩ đến đây, tiếng khóc Hành Vân càng phát ra thê thảm: “Vương phi, nô tỳ… nô tỳ không hiểu người đang nói cái gì, nô tỳ thực sự chỉ là một tâm hầu hạ vương gia cùng vương phi, tuyệt không hai lòng!”.

Nhìn Hành Vân bộ dạng trung thành đến liều mạng, khóe miệng Ngọc Linh Lung xẹt qua một tia cười lạnh.

Giấu đầu hở đuôi!

Mới đầu, nàng chỉ hoài nghi thân phận của Hành Vân, nếu như nàng chỉ là một nô tỳ bình thường, là thành thật không dám trêu chọc tân vương phi nàng, nhưng Hành Vân chẳng những trêu chọc, hơn nữa còn dám mở miệng chống đối, cái này sao có thể không khơi gợi lên lòng nghi ngờ của nàng được?

Nếu không phải có chỗ dựa sau lưng, một cái nô tỳ nho nhỏ sao lại có lá gan lớn như vậy được?

Trong phủ này ngoại trừ Ngọc Linh Lung, chính là Húc vương. Lấy tính tình của Húc vương, quyết sẽ không để một đứa nha hoàn đến dò xét nàng, hắn càng không có lý do làm như vậy.

Như vậy, chủ nhân sau lưng Hành Vân là ai chứ?

Húc vương sai Triệu quản gia đuổi những người khả nghi đi, Hành Vân lại sống chết không chịu đi, thà nhượng lại quyền quản gia, cũng muốn ở lại Húc vương phủ, vậy mục đích của nàng là gì đây?

Một cái nô tỳ nho nhỏ, không muốn chủ tử ân sủng, cũng không muốn quyền lực quản gia, lại cam tâm lưu lại làm một tỳ nữ bình thường, kia cũng chỉ còn lại một khả năng: Sau lưng Hành Vân là một người hoàn toàn khác.

Mà hôm nay, Hành Vân lại vừa vặn bị bắt tại bên ngoài thư phòng Húc vương, càng xác định suy đoán của Ngọc Linh Lung. Hành Vân ở lại vương phủ, là vì muốn giám thị hành tung của Húc vương.

Nghĩ tới đây, Ngọc Linh Lung thực cảm thấy Húc vương này cũng đủ bi ai rồi, ngày ngày bên cạnh dù sáng dù tối luôn có một đám người theo dõi, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng nhất cử nhất động của hắn.

Có lẽ, đây chính là lý do hắn muốn ngụy trang.

Quét mắt qua gương mặt ủy khuất của Hành Vân, Ngọc Linh Lung nhấp nhẹ một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Không muốn nói? Ngươi có muốn ta giúp người một chút hay không?”.

Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, Hành Vân nhịn không được run rẩy một cái, cánh tay bị đâm ngày đó lập tức mơ hồ có cảm giác đau.

Hành Vân cắn răng, gắng hết sức từ mặt đất bò dậy, hướng phía Ngọc Linh Lung quỳ xuống, cái trán nặng nề dập xuống mặt đất, phát ra tiếng bang bang trầm đục.

Trong thanh âm tràn đầy nức nở, giọng nói còn mang theo vài phần ngượng ngùng, thấp giọng khóc không ra tiếng: “Vương phi tha mạng, kỳ thật nô tỳ… nô tỳ thật sự ngưỡng mộ vương gia, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh vương gia, cho nên lúc này mới…”.

Nàng nói chuyện ấp a ấp úng, một bộ nữ nhi xấu hổ muốn nói lại thôi, chọc Huyên Thảo cùng Linh Nhi ở một bên khóe miệng không nhịn được nổi lên tia khinh thường.

Nha hoàn câu dẫn chủ tử, cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng trước mặt chính phi, lại còn muốn bày ra bộ dạng xấu hổ này, không khỏi làm cho lòng người khinh bỉ.

Thật đúng là không biết liêm sỉ!

Mắt lạnh nhìn bộ dạng xấu hổ, ngượng ngùng của Hành Vân, Ngọc Linh Lung bỗng bật cười một tiếng.

Hành Vân kinh dị ngẩng đầu nhìn, mọi lý do thoái thác trong bụng, thế nhưng thoáng cái đều không nói ra được.

Khăn lụa nhẹ nhàng che miệng, Ngọc Linh Lung cười đến hai mắt cong cong, giống như đang nhìn vai hề trên sân khấu diễn hí khúc.

Nhìn qua đôi mắt giống như nhìn rõ hết thảy kia, sống lưng Hành Vân không tự chủ được ớn lạnh.

Nụ cười Ngọc Linh Lung dần biến mất, nhìn về phía Hành Vân, ánh mắt một lần nữa trở nên lãnh khốc, chỉ là so với lúc nãy thêm vài phần khinh miệt.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.