Trước lúc gặp Hoàng Thượng, Ngọc Linh Lung đối với hình tượng của vị Hoàng Thượng cổ đại này chỉ là một thân long bào màu vàng, là một nam tử tôn quý ngồi trên ghế rồng cao cao, nhưng tại thời điểm gặp Hoàng Thượng, nàng thật sự kinh hãi.
Trong cung yên tĩnh tại chóp mũi thoang thoảng mùi trầm hương, làm cho người ta dần dần cảm thấy an bình, cung thất cũng không cao lớn trống trải như trong tưởng tượng của Ngọc Linh Lung, chỉ so với phòng ốc bình thường rộng lớn hơn mà thôi. Dưới nền lát đá xanh được quét sạch sẽ không một hạt bụi, bàn ghế bình phong đều là được mài dũa từ loại gỗ tử đàn thượng hạng mà thành. Trong phòng cũng không có nhiều bài trí tinh xảo, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy thiết bị trà cụ trên bàn, bình hoa tươi v.v… đều là đồ cổ thượng thừa. Nếu tại nhân gia bình thường, những vật này có lẽ sẽ rất quý, không thể bỏ ra dùng được, nhưng tại trong hoàng cung này lại được lấy ra làm đồ trang trí bình thường mà thôi.
Ngọc Linh Lung chỉ đánh giá thoáng qua một chút, Húc vương liền kéo nàng quỳ gối trên nệm gấm cung nữ đã chuẩn bị, nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu”.
Ngọc Linh Lung bị hắn lôi kéo không tha, chỉ đành phải có chút không tình nguyện quỳ rạp xuống đất, không đợi nàng nói cái gì, chỉ nghe thấy thanh âm già nua vang lên trên đỉnh đầu: “Mau đứng lên, không cần đa lễ”.
Húc vương kéo Ngọc Linh Lung đứng dậy, Ngọc Linh Lung liền giương mắt nhìn về phía ba người ngồi trên đầu.
Ngồi ở chính giữa hẳn là thái hậu, chỉ thấy nàng ước chừng khoảng bảy mươi tuổi, mặc một bộ cung trang đỏ thẫm, trên đầu búi tóc ngọc đài, hai bên là song loan trâm cài, tóc đã bạc nhiều, mặt mũi hiền lành, mơ hồ lộ ra khí thế không giận tự uy.
Ngồi bên cạnh thái hậu trừ Húc vương, trong cung thấy này cũng chỉ có duy nhất một người là nam nhân, bởi vậy Ngọc Linh Lung lập tức kết luận người này chính là Hoàng Thượng, mặc dù vị Hoàng Thượng này bộ dáng thật sự so với dự đoán của nàng khác nhau một trời một vực.
Hoàng Thượng khoảng chừng năm mươi tuổi, chỉ mặc một bộ cẩm bào màu tím bình thường, trên xiêm y cũng không có Kim Long tinh xảo, thậm chí quanh thân cũng không có một món đồ trang sức nào, chỉ có ngón cái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy, mơ hồ nói lên thân phận bất phàm của hắn.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhìn về phía Thái Hậu rất tôn kính, không có chút uy nghiêm như trong tưởng tượng của Ngọc Linh Lung, nếu là trên đường nhìn thấy một vị nam tử như vậy, Ngọc Linh Lung có lẽ chỉ coi hắn là một công tử nhà giàu.
Tầm mắt Ngọc Linh Lung rơi vào người cuối cùng, này, dĩ nhiên là Hoàng Hậu.
Cam hoàng hậu hiển nhiên bảo dưỡng rất chu đáo. Mặc dù đã hơn 40 tuổi, thoạt nhìn chỉ giống như phụ nữ 30, thân thể có hơi chút đẫy đà, lại không giảm đi sự cao quý xinh đẹp của nàng, lúc này nàng mặc một bộ cung trang màu tím sậm thêu hoa mẫu đơn, trên đầu đeo trâm vàng Phượng Hoàng, búi tóc hình mây, lông mày quét nguyệt, đôi mắt xếch hơi nhếch lên, đang thật sâu đánh giá Ngọc Linh Lung, tầm mắt mang theo vài phần lạnh lùng không dễ phát giác.
Thấy Ngọc Linh Lung giương mắt nghênh tiếp ánh mắt của nàng, Cam hoàng hậu bất động thanh sắc thu lại ánh mắt, phảng phất vừa rồi quan sát Ngọc Linh Lung chỉ là ảo giác.
Thái hậu mỉm cười hướng nàng vẫy vẫy tay nói: “Đứa bé ngoan, mau lên đây cho hoàng tổ mẫu nhìn một chút”.
Bàn tay Húc vương khẽ dùng sức, nắm chặt lấy tay Ngọc Linh Lung, tựa hồ ra hiệu cho nàng không nên hoảng hốt, lúc này mới buông lỏng tay ra.
Ngọc Linh Lung hướng Thái hậu đi tới, dáng người cao thẳng, khí chất siêu phàm, không có chút cảm giác luống cuống. Váy áo vững vàng bất động, một bộ dạng khuê tú đại gia.
Thấy nàng tự nhiên phóng khoáng như vậy, đáy mặt Cam hoàng hậu xẹt qua một tia ngoài ý muốn, rũ mắt xuống, tựa hồ đem sự chú ý của mình đặt ở cốc trà trên tay.
Thái hậu có vẻ rất thích nàng, đưa tay liền kéo Ngọc Linh Lung qua, nheo mắt lại đánh giá nửa ngày mới cười nói: “Quả nhiên là một hài tử chỉnh tề, nghe nói ngươi họ Ngọc?”
Ngọc Linh Lung đáp: “Dạ, nhi thần tên Linh Lung”.
Thái hậu cho nàng cảm giác có chút giống với Ngọc lão phu nhân, nhưng nàng lại nhạy cảm phát hiện được trong đó có chút bất đồng, Ngọc lão phu nhân đối với nàng là thật tâm yêu thích, còn vị Thái hậu này mặc dù mặt thì tươi cười, ôn hòa dễ thân, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được, phía sau nụ cười này là sự khách khí cùng xa cách.
Thái hậu gật đầu cười nói: “Thật là một cái tên dễ nghe”.
Cam hoàng hậu một bên đột nhiên mở miệng: “Ngươi là nữ nhi của tứ phẩm kỵ binh tướng quân dũng mãnh Ngọc Bằng?”
Ngọc Linh Lung đáp: “Vâng”.
Thổi thổi lá trà, Cam hoàng hậu làm như thuận miệng hỏi: “Nghe nói ngươi là thứ xuất?”
Ngọc Linh Lung rũ mắt, cũng không có khiếp đảm hay sợ hãi, như cũ đáp: “Vâng”.
Cam hoàng hậu chẳng nói đúng sai nhấp ngụm trà, không nói gì nữa.
Thái hậu ở một bên lại mở miệng, tựa hồ đối với thân phận thứ xuất của Ngọc Linh Lung cũng lơ đễnh nói: “Xem ra được nuôi dạy rất tốt, ngươi là lớn lên ở bên cạnh phu nhân?”
Ngọc Linh Lung đáp: “Không, nhi thần từ nhỏ đi theo di nương lớn lên ở bên ngoài, năm ngoái mới vào phủ”.
Một câu nói ngắn ngủi, lại lộ ra rất nhiều tin tức, Húc vương ở một bên nói chuyện cùng Hoàng Thượng nghe được câu nói này, không khỏi ngoái đầu nhìn về phía nàng.
Ngọc Linh Lung thần sắc không đổi, cũng không tiếp tục nói hết ý tứ, phảng phất đây chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Đang ngồi ở đây đều là người thông minh, tự nhiên biết rõ hàm nghĩa đằng sau lời nói này của Ngọc Linh Lung, nói cách khác, nàng là một cô gái lớn lên từ dân gian, một mình nàng còn bé phải theo di nương ở bên ngoài phủ lưu lạc sinh sống khó khăn thế nào khỏi cần nói cũng biết.
Thái hậu cười nhạt một tiếng, không dấu vết đổi đề tài: “Khó trách bộ dáng Linh Lung nhìn chất phác như vậy, rất đúng tâm tư ai gia”.
Nói xong liền phân phó cung nữ: “Mang thứ ai gia đã chuẩn bị đến cho Linh Lung đến đây”.
Cũng nữ bưng một cái hộp nạm vàng lên, Thái hậu nói: “Đây là bát âm hộp do Tây Dương tiến cống hôm kia, thưởng cho ngươi”.
Ngọc Linh Lung vừa nghe nói là bát âm hộp liền không nói gì. Chẳng phải chỉ là hộp nhạc sao? Còn phải làm long trọng như vậy?
Đợi đến lúc nhìn thấy gia công tinh xảo, Ngọc Linh Lung không khỏi có chút giật mình.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần bên ngoài hộp đã biết là giá trị xa xỉ, mở bát âm hộp ra, một con chim nhỏ kim quang dâng lên, tiếng hót líu lo ríu rít uyển chuyển thập phần êm tai vang lên.
Lông vũ của con chim nhỏ này màu sắc sặc sỡ, hoàn toàn là do lá vàng tạo thành, sắc thái riêng được tạo thành từ các viên bảo thạch. Ngọc bích, thủy tinh, phỉ thúy, mã não những viên bảo thạch này muốn một viên cũng khó nhưng giờ phút này trên người con chim nhỏ lại có khoảng chừng gần trăm viên, làm nổi bật lên hoa quang sáng chói quanh thân nó khiến người nhìn không mở được mắt.
Ngọc Linh Lung rũ mắt nói: “Đa tạ hoàng tổ mẫu ban thưởng”.
Nàng cũng không phải là người chưa từng trải qua việc đời, nhưng phần lễ vật này quả là quý trọng, ngay cả nàng cũng chưa từng thấy qua.
Thái hậu thưởng đồ, hoàng hậu tự nhiên cũng không thể thua kém, chỉ thấy Cam Hoàng hậu ngồi ở một bên hướng nàng vẫy vẫy tay, mỉm cười nói: “Bản cung cũng có một phần lễ ra mắt tặng cho ngươi”.
Nói xong liền sai cung nữ mang một khay đựng gỗ tử đàn đến, cười nói: “Liệt Dương là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, bản cung đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày hắn thành gia lập thất. Thứ này không coi là quý trọng gì, bất quá chỉ là vật chất, lui về sau ngươi cần phải cùng Liệt Dương sống thật tốt, tranh thủ sớm vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp (sinh nhiều con cái)“.
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên khay để một bình phong Ngọc Dương cao gần ba thước, trên mặt điêu khắc trăm tử đồ. Ngọc Dương khó kiếm, huống chi là một khối lớn như vậy, trên mặt còn được chạm trổ tinh xảo, mỗi tiểu đồng chỉ lớn chừng ngón tay cái, thần thái lại khác nhau, nhìn qua cũng có thể rõ ràng thấy được.
Vật trân quý như vậy nhưng trong miệng Cam Hoàng hậu lại giống như một vật rất bình thường không có gì quý trọng.
Ngọc Linh Lung biết rõ những thứ này đều tràng diện lời nói, vì vậy cũng hưởng ứng theo nói: “Nhi thần tạ ơn mẫu hậu, hi vọng sẽ không cô phụ lời nhắc nhở của mẫu hậu”.
Cam Hoàng hậu trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, hướng Hoàng thượng nói: “Quả là một hài tử nhu thuận, khó trách Liệt Dương nguyện ý vì nàng–“.
Lời mới nói đến đây, Húc vương đột nhiên hướng Hoàng Thượng nói: “Phụ hoàng, nhi thần còn có việc, xin phép cáo lui trước”,
Ngọc Linh Lung có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, nàng không nghĩ tới lá gan của hắn thế nhưng lớn như vậy, ngay cả lời nói của Hoàng hậu mà cũng dám cắt đứt.
Cam Hoàng hậu bị cản lời lại, trên mặt đoan trang vẫn không lộ chút khó chịu nào, chỉ mỉm cười.
Ngọc Linh Lung nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc, vị Cam hoàng hậu này, hỉ nộ đều không lộ ra ngoài, chỉ sợ là một nhân vật không đơn giản.
Hoàng Thượng hướng Húc vương khẽ nói: “Đi đi”.
Húc vương cùng Ngọc Linh Lung hành lễ, vừa muốn lui ra ngoài liền nghe thấy một thanh âm the thé vang lên: “Thái tử phi giá lâm!”.
Cam hoàng hậu trên mặt hiện vui mừng, nói: “Truyền nàng vào”.
Ngọc Linh Lung cùng Húc Vương vừa đi đến cửa, nếu tiếp tục rời đi ngược lại không tốt, hai người nhất tề dừng bước.
Một cô gái mặc bộ màu tím ước chừng hai bảy hai tám tuổi, vóc người trung đẳng, khuôn mặt mượt mà, mặc dù không phải là quá xinh đẹp, nhưng nhìn qua lại đem đến cho người ta cảm giác ôn nhu dễ gần, trong lòng không tự chủ sinh ra cảm giác thân thiện.
Nàng vừa đi vào đã nhìn thấy Húc vương cùng Ngọc Linh Lung đứng ở cửa, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui mừng: “Cửu đệ, đây là đệ muội ngươi mới cưới sao?”.
Húc vương nói: “Vâng”.
Rồi lại hướng Ngọc Linh Lung nói: “Linh Lung, vị này là thái tử phi”.
Thái tử phi cười nói: “Cái gì thái tử phi hay không thái tử phi, không phải đã nói rồi sao, gọi đại tẩu là được rồi”.
Lúc này cung nữ đã thay nàng cởi áo khoác mỏng bên ngoài ra, thái tử phi hướng khẽ hành lễ, cười nói: “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu, đừng trách nhi thần không có quy củ, mới thấy đệ muội, nhi thần nhất thời vui mừng, vì vậy đã quên hành lễ với trưởng bối”.
Thái hậu cười nói: “Ngươi đâu phải lần đầu tiên không có quy củ, hết lần này tới lần khác, lúc này lại tới tự khoe”.
Cam hoàng hậu cũng mỉm cười nói: “Ngươi, đứa nhỏ này, người trong nhà còn khách khí như vậy làm cái gì”.
Ngọc Linh Lung nhạy cảm phát giác được, vị thái tử phi vừa mới đến này tựa hồ như ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi cung thất lạnh như băng này, không khí không tự chủ được cũng sinh động hẳn lên.
Thái tử phi kéo tay Ngọc Linh Lung, quan sát một lúc, hướng Húc vương cười: “Khó trách Cửu đệ nhiều năm như vậy không chịu nạp phi, thì ra đúng là muốn tìm một tuyết sắc như thế, ta mặc dù không dám ba hoa, chỉ là thấy qua các cô gái cũng không ít, nhưng dung mạo giống như đệ muội đây, thật đúng là hiếm gặp”.
Nói xong lại hướng Ngọc Linh Lung cười nói: “Hôm qua muốn qua xem muội một chút, chỉ sợ muội không được tự nhiên, hôm nay tốt hơn, cuối cùng tại nơi của Hoàng tổ mẫu cũng thấy được muội”.
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt cười cười: “Thái tử phi quá khen”.
Nàng không phải là một người dễ thân cận, thái tử phi nhiệt tình như vậy, nàng nhớ rõ lời nói của Húc vương, chỉ gọi là thái tử phi, cũng không gọi là đại tẩu.
Thái tử phi tựa hồ lơ đễnh, cầm tay Ngọc Linh Lung cười nói: “Chỉ là tới vội vàng, chưa kịp chuẩn bị quà ra mắt”. Nói xong liền tháo đôi vòng trên tay xuống, đeo lên cho Ngọc Linh Lung, nói: “Đây là đồ cung trang ta mang theo khi xuất giá, thấy màu này cũng hợp với đệ muội, liền cho muội muội đeo đi”.
Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trên tay truyền đến cảm xúc ôn nhuận, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi vòng tay bích tỉ, màu sắc thông thấu, ánh nhuận, hiển nhiên là cực phẩm.
Sau khi cảm ơn thái tử phi xong, Húc vương liền kéo tay Ngọc Linh Lung nói: “Thần đệ còn có việc, không quấy rầy thái tử phi cùng Hoàng tổ mẫu nói chuyện nữa”.
Thái tử phi cười nói: “Ta biết ngươi bận rộn, ta lần này tiến cung là muốn xin chỉ thị xuân thú an bài, Cửu đệ, đến lúc đó ngươi nhớ phải mang theo đệ muội đi cùng đấy!”
Húc vương khẽ mỉm cười nói: “Dạ, thần đệ nhớ kỹ”.
Thấy hắn đáp ứng, thái tử phi mới cười thả tay ra.
Cuối cùng cũng xuất cung, Ngọc Linh Lung không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cửa ải tiến cung này cũng không khó qua giống trong tưởng tượng của nàng như vậy. Hoàng Thượng, Thái hậu, Hoàng hậu, mỗi người thái độ đều ôn hòa, không có giống trong dự đoán của nàng làm đủ loại khó dễ, chỉ là…
Nhớ tới ngôn từ của Cam hoàng hậu, Ngọc Linh Lung trong lòng chợt rét lạnh.
Nàng nhịn không được ngoái đầu nhìn lại, dưới bầu trời bao la rộng lớn kia, Từ Nghi cung có vẻ đoan nghiêm, lộ ra uy nghi hoàng thất. Nơi này chính là nơi thân nhân của Húc vương ở, nhưng không khí ấm áp của mùa xuân tại nơi vô cùng tôn quý này, nàng lại chẳng cảm thấy được chút ấm áp nào.
Húc vương sinh ra tại nơi đây, lại ở nơi này suốt bảy năm, trong thời gian bảy năm ngắn ngủi đó, hắn rột cuộc đã trải qua bao nhiêu lạnh lùng cùng âm mưu?
Đây là hoàng cung, giết người không thấy máu; đây chính là nơi mà ngay cả người thân cũng có thể chém giết lẫn nhau.
Con ngươi thanh lãnh không tự chủ được rơi trên người hắn, giờ phút này, mặt trời đã lên cao, đang chiếu rọi trên đầu bọn họ, hoa quang vạn trượng, khiến Húc vương giờ phút này càng thêm sáng ngời, chói mắt, rồi lại tràn đầy lãnh ý.
Phát giác được ánh mắt như có điều suy nghĩ của nàng, Húc vương ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa không ít: “Như thế nào?”.
Ngọc Linh Lung dừng một chút, đột nhiên cuống cuồng hỏi: “Ngươi rốt cuộc làm cái gì?”
Húc vương ngẩn ra, lập tức nghĩ đến lời nói chưa hết của Cam hoàng hậu kia, gương mặt tuấn tú nghiêng đi một bên, hời hợt nói: “Cũng không có gì”.
Ngọc Linh Lung bị lời nói của Cam hoàng hậu khơi gợi lên chút lòng hiếu kì, nàng nhớ tới mấy ngày trước, Húc vương liên tục không tới Ngọc phủ, không biết là bận rộn cái gì, bây giờ nghĩ lại một chút, có lẽ nửa câu chưa nói hết của Cam hoàng hậu chính là đáp án nàng muốn biết.
“Không nói thì thôi”. Ngọc Linh Lung cố ý rũ mắt, sắc mặt lãnh đạm trầm xuống.
Húc vương quả nhiên trúng kế, vội vàng nói: “Không phải ta không muốn nói, chỉ là…”.