Ngươi nói là ta phạt ngươi, còn chưa phảMặc dù đối với hôn lễ cổ đại lễ tiết rườm rà đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng trên thực tế hôn lễ Húc vương so với trong tưởng tượng của Ngọc Linh Lung càng phiền toái hơn, từ dưới kiệu, đến lụa đỏ, chiếu gương đồng, quá bồn, giẫm mảnh ngói, tế bái thiên địa, lễ hợp hoan, vào động phòng, một chuỗi dài các việc, ngay cả Ngọc Linh Lung đều bị huyên náo đến đầu óc quay cuồng, cũng may, cũng may có bà mai luôn theo sát bên cạnh, mọi chuyện đề điểm, đợi sau khi làm xong hết các lễ lớn, cuối cùng nàng có thể vào trong phòng nghỉ ngơi.
Hỉ bạc luôn treo tại trên đầu khiến nàng buồn bực không thở nổi, nàng chỉ có thể bị động để Húc vương dùng lụa đỏ đồng tâm dẫn đi.
Mắt chỉ có thể nhìn một chút ít trên mặt đất, chân hắn mang một đôi giày mực sắc sa tanh hoa văn hình mây, vạt áo dùng chỉ kim tuyến thêu bàn long phập phồng lên xuống, dẫn nàng bước qua ngưỡng cửa cao cao, đi vào động phòng.
Húc vương tự mình đỡ nàng ngồi trên giường, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy dưới thân bị vật gì đó đâm phải đau, nghĩ lại mới biết đại khái là đậu phụng, hạt sen, táo đỏ, cây long nhãn, v.v…, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Bên tai là thanh âm trầm thấp dễ nghe của hắn, tựa hồ mang theo vài phần không thôi, Húc vương thấp giọng nói: “Linh Lung, nàng ở nơi này ngồi đợi một lát, ta sẽ quay trở lại ngay.”.
Ngọc Linh Lung buông tay khỏi lụa đỏ, khẽ gật đầu một cái.
Húc vương đứng dậy, hướng người trong phòng phân phó: “Hầu hạ vương phi cho thật tốt.”, rồi liền đi ra cửa.
Nghe thấy thanh âm rời đi của Húc vương, Ngọc Linh Lung liền mở hỉ bạc treo từ lâu ở trên đầu ra, lúc này mới có thể hít thở thoải mái.
Chưa kịp để hỉ bạc trong tay xuống liền nghe thấy thanh âm kinh ngạc vạn phần : “Ai yêu, vương phi, người sao có thể đem khăn vén lên rồi? Mau đeo lên, chờ lát nữa vương gia trở lại mới có thể–“.
Cái thanh âm này nàng nghe hơn nửa ngày, sớm đã có điểm không nhịn được, Ngọc Linh Lung tiện tay ném hỉ bạc đi, nói: “Làm gì nhiều chuyện như vậy? Ta nói không mang, cũng không đeo!”.
Người săn sóc bị nghẹn nói không ra lời, ngượng ngùng cúi đầu.
Người nào không biết Húc vương phi trước kia lúc chưa xuất giá, tính tình hỏa bạo, nàng cho dù ăn gan hùm mật gấu cũng không dám động thủ trên đầu thái tuế.
Ngọc Linh Lung vén hỉ bạc lên, mới có thể quan sát gian phòng này, chỉ thấy phòng dài chừng bảy, tám trượng, rộng bốn, năm trượng, lại không có vẻ trống trải, nhìn qua, chỉ cảm thấy trong phòng đều là màu hồng, tất cả bài trí gia dụng đều dùng tấm vải đỏ thêu tinh xảo phủ lên, tràn ngập không khí vui mừng.
Ngọc Linh Lung nhìn qua cả mảnh màu hồng này, có chút không biết nói gì, đây cũng quá tục đi!?
Gian phòng to như vậy, giờ phụt này có vẻ thập phần chật chội, bởi vì ngoại trừ người săn sóc hầu hạ bên người Ngọc Linh Lung cùng toàn bộ đám người tâm phúc Huyên Thảo, Linh Nhi , trên mặt đất còn có một vài nha hoàn lạ mặt, mỗi người ăn mặc đều không tầm thường, vừa nhìn chính là nha hoàn được sủng ái trong vương phủ.
Ngọc Linh Lung mệt mỏi hơn nửa ngày, trông thấy nhiều người như vậy vây quanh, không khỏi có chút phiền, trầm giọng nói: “Huyên Thảo cùng Linh Nhi lưu lại, những người khác đi ra ngoài.”.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy thanh âm thanh thúy của một nha hoàn: “Vương gia phân phó nô tỳ hầu hạ vương phi thật tốt, nô tỳ không dám tự ý cách hành động.”.
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người nói chuyện là một người có vóc dài mảnh khảnh, mặc một bộ áo gấm màu xanh, trên mặt phủ một tầng phấn mỏng, có vẻ rất thanh tú, bên cạnh buộc một cái khăn tay màu trắng, bên hông mang theo một xâu chìa khóa, có vẻ là một kẻ khôn khéo.
Ngọc Linh Lung đánh giá qua nàng, cũng không lộ vẻ mặt tức giận, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi tên là gì?”
Nha hoàn kia hành lễ, lưu loát đáp: “Hồi vương phi, nô tỳ tên Hành Vân, là người từ giờ sẽ hầu hạ cuộc sống hàng ngày của vương gia cùng–“.
Ngọc Linh Lung cắt đứt lời của nàng: “Được rồi, ta không hỏi ngươi nhiều như vậy.”.
Hành Vân mặt hơi đỏ lên, mi mắt buông thõng xuống nhìn như cung kính.
Ngọc Linh Lung tiếp nhận chén trà Huyên Thảo vừa bưng lên, nhấp nhẹ một ngụm, bình tĩnh nói: “Ta chưa cần các ngươi, hiện tại, đi ra ngoài hết đi.”.
Hành Vân vẻ mặt vi cương, nhẹ giọng nói: “Vương gia nói–“.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, đem cốc trà đưa cho Huyên Thảo, trầm giọng nói: “Lưu ma ma.”.
Lưu ma ma lập tức đi lên trước: “Có nô tỳ.”
Ngọc Linh Lung sửa sang lại ống tay áo, nhàn nhạt hỏi: “Theo như quy củ, nô tỳ mà cãi lại lời chủ nên xử trí như thế nào?”
Lưu ma ma mặt không đổi sắc nói: “Làm nô tỳ nếu như không chịu nghe lời phân phó của chủ tử, nên vả miệng.”
Không đợi Ngọc Linh Lung nói cái gì, Hành Vân lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai, thỉnh vương phi trách phạt!”.
Nhìn bộ dạng không chờ đợi được chịu phạt của nàng ta, Ngọc Linh Lung ngược lại nở nụ cười, nói: “Ai nói ta muốn phạt ngươi?”
Hành Vân ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung vịn tay Huyên Thảo, chậm rãi đứng dậy, hỉ phục đỏ thẫm khoác trên người khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng tăng thêm không ít uy nghiêm.
Đầu ngón tay đỡ mũ phượng trên đầu, Ngọc Linh Lung nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của ta cùng vương gia, nếu ta trách phạt ngươi, người ngoài sẽ nói như nào?”
Đây là ngày đầu tiên nàng đến Húc vương phủ, lại có một đứa nha hoàn dám trước mặt mọi người không nghe nàng phân phó, nếu dựa theo ý nghĩ bình thường, Ngọc Linh Lung cần phải hung hăng phạt nàng để răn đe, cũng coi như là vì mình mà lập uy.
Nhưng Ngọc Linh Lung lại không muốn làm như vậy, nha hoàn tên Hành Vân này bộ dạng khôn khéo, như thế nào lại hết lần này tới lần khác muốn hướng vào họng súng của nàng? Nàng không tin, Hành Vân này chưa nghe qua tên của nàng, lại dám trước mặt mọi người đối với nàng như vậy.
Nếu không phải vô tình thì đó chính là cố tình làm vậy.
Hành Vân bị nói trúng tâm tư, trên mặt hơi đỏ lên, thật sâu cúi đầu: “Vương phi khoan hồng độ lượng, nô tỳ… Nô tỳ không dám nữa.”.
Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng cười một tiếng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, lại lộ ra vài phần lãnh ý mơ hồ : “Nhưng nếu ta không phạt ngươi, người ta sẽ nói như thế nào? Người ta sẽ nói, ta ngay cả một nha hoàn cũng không dám đắc tội, một người yếu đuối không có năng lực như vậy, làm sao xứng làm Húc vương phi?”.
Nàng chậm rãi cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Ngươi nói muốn ta phạt ngươi, còn chưa phải phạt ngươi?”.
Hành Vân đang quỳ trên mặt đất không khỏi run lên, cúi đầu phục trên mặt đất, có vẻ sợ hãi nói: “Vương phi thứ tội, nô tỳ biết sai rồi.”.
Ngọc Linh Lung đứng lên, có chút lười biếng nâng mũ phượng trên đầu, mỉm cười nói: “Nếu đã biết sai rồi, ngươi nên làm như thế nào?”.
Hành Vân từ từ giơ tay phải lên, giọng nói mang theo vài phần nức nở: “Nô tỳ… Nô tỳ chính mình tự vả miệng!”.
Tay của nàng còn chưa rơi trên mặt, đã bị Ngọc Linh Lung một bả nắm lấy.
Hành Vân chỉ cảm thấy trên tay truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, không khỏi hô ra tiếng: “Vương phi, người đây là…”.
Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu bị đánh sưng lên, không khỏi cũng quá khó nhìn.”.
Nàng đã xác định, nha hoàn này chính là đến để cho mình ra oai phủ đầu, mặc dù không biết chủ tử sau lưng Hành Vân là ai, nhưng theo trực giác của nàng mách bảo, đây chính là một cái bẫy, nàng không thể cho Hành Vân mang theo thương tổn từ trong phòng của mình đi ra.
Nhưng cứ như vậy buông tha nha hoàn không biết tốt xấu này thì nàng cũng không khỏi quá vô dụng rồi.
Nếu để cho Hành Vân hoàn hảo không tổn hao gì đi ra khỏi phòng, như vậy nàng dám khẳng định, không tới ngày mai, danh tiếng Húc vương phi nhu nhược ngu xuẩn sẽ lan truyền cả Húc vương phủ , đến lúc đó, đám hạ nhân kia sẽ mặc sức khi dễ trên đầu nàng.
Khóe miệng mang theo nụ cười diễm lệ tuyệt luân, Ngọc Linh Lung cho Linh Nhi một cái nháy mắt, Linh Nhi đem một hộp gỗ tử đàn trên bàn trang điểm tới, dâng lên cho Ngọc Linh Lung.
Ngọc thủ vươn nhẹ, mở ra hộp trang, lộ ra vật bên trong.
Đây là do Thi phu nhân, mẫu thân của Thi Huệ Như cho nàng, chính là một bộ may vá trọn vẹn bằng vàng ròng, ngón tay trắng nõn xẹt qua khay kim, kéo, thước v.v…, cuối cùng nhặt lên một cây kim dài gần một tấc lên.
Nhìn chiếc kim châm trong tay Ngọc Linh Lung, Hành Vân bị hù dọa không ngừng lui về phía sau, lần này trên mặt rốt cục cũng lộ ra vẻ sợ hãi thật sự.
“Vương phi, nô, nô tỳ thật sự biết sai rồi! Cầu xin vương phi tha cho nô tỳ, nô tỳ không dám nữa!”.
Người nào không biết bị kim đâm đau nhức như thế nào. Đáng sợ hơn chính là, vô luận bị kim đâm sâu thế nào, cũng sẽ không lưu lại trên người bất kì vết thương nào, Ngọc Linh Lung đây là đoán chắc tâm tư Hành Vân mới dùng độc chiêu như vậy.
Trong mắt Hành Vân tràn đầy nước mắt hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm cây kim lạnh như băng kia, trên người không tự chủ được nổi da gà.
Vị chủ tử kia không phải đã nói rồi sao, nàng chỉ cần dò xét một chút vị Húc vương phi này, nếu nàng không bị phạt, như vậy về sau, Húc vương phủ này chính là do Hành Vân nàng định đoạt, sẽ không có người nào đem vị Húc vương phi mềm yếu này để trong mắt; nếu nàng bị phạt, như vậy hôm sau danh tiếng Húc vương phi hung hãn điêu ngoa sẽ truyền ra, không được ai ưa thích, người làm trong Húc vương phủ tự nhiên sẽ không ủng hộ nàng, Hành Vân sẽ vẫn như xưa làm người quản lý Húc vương phủ.
Vô luận là kết quả nào, đối với Hành Vân nàng đều là có lợi không có hại, cho nên nàng mới lớn mật mở miệng khiêu khích.
Nhưng tình hình trước mắt, vương phi muốn phạt nàng, hơn nữa phạt nàng có khổ mà không nói được, nếu là trên người nàng không có vết thương, ai sẽ tin tưởng vương phi thật sự trách phạt nàng? Nói không chính xác, nàng còn phải chịu tội danh vô oan vương phi!
Hành Vân cũng không phải người ngu, thiệt thòi trước mắt này, nàng không thể cứ như vậy ăn vào.
Mắt đảo tròn, Hành Vân đột nhiên lớn tiếng khóc lên, phảng phất hồn phách bị dọa: “Vương phi tha mạng a! Nô tỳ sẽ không–“.
Lớn tiếng như vậy, bên ngoài nhất định sẽ có người nghe thấy, đến lúc đó xem Ngọc Linh Lung ra tay như thế nào!
Chỉ tiếc, âm điệu của nàng vừa mới bắt đầu lên cao, miệng mở to liền bị nhét vào một khối khăn thật dày.
Là Linh Nhi ở bên nhanh tay lẹ mắt, thấy nàng muốn gọi, lập tức dùng khăn chặn miệng nàng ta lại.
Ngọc Linh Lung hướng Linh Nhi cười một tiếng tán thưởng, nhìn về phía Hành Vân lúc này ánh mắt lại nhiều thêm vài phần lãnh lệ.
Xem ra, cái nha đầu này thật đún là to gan lớn mật, chẳng lẽ thật sự xem nàng là ngốc tử hay sao?
Hành Vân bị nhét khăn vào miệng, không khỏi càng thêm kinh hoảng, nàng muốn giãy giụa, lại bị Linh Nhi gắt gao ngăn chặn, nàng chỉ có thể bị động quỳ trên mặt đất, sợ hãi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngọc Linh Lung.
Hành Vân tựa như một con dê đợi làm thịt, trừng hai con mắt nhìn Ngọc Linh Lung, nhưng Ngọc Linh Lung lại không vội vàng ra tay mà lại từ trong hộp may vá lựa ra một kim tuyến (chỉ dùng trong may vá), ung dung thong thả xâu vào kim.
Đừng nói Hành Vân, ngay cả Linh Nhi cùng Huyên Thảo cũng đều cảm thấy có chút kỳ quái, tiểu thư đây là muốn làm cái gì? Không phải là muốn trừng phạt Hành Vân sao, như thế nào còn có xe chỉ luôn kim vậy?
Sợi chỉ thật dài xuyên qua đuôi kim, Ngọc Linh Lung nhìn nhìn, hiển nhiên đối với kiệt tác của mình rất hài lòng.
Đầu ngón tay trắng mịn nhặt kim lên, ánh mặt Ngọc Linh Lung rốt cuộc rơi trên người Hành Vân.
“Ngươi đây chính là muốn tìm chết, vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!”.
Lời còn chưa dứt, không trung xẹt qua một đạo kim quang sắc bén, đâm vào cánh tay Hành Vân!
“Ngô–” Hành Vân đang bị bịt miệng lập tức phát tiếng kêu rên tràn đầy đau đớn, châm này của Ngọc Linh Lung dùng hết lực đạo, kim châm dài gần tấc lập tức chui vào hơn phân nửa, châm thấu da thịt nàng, cơ hồ muốn đem cổ tay của nàng đâm xuyên!
Không đợi đau đớn thứ nhất qua đi, Ngọc Linh Lung đã cầm lấy sợi chỉ, lưu loát rút kim châm, đổi địa phương khác, mạnh mẽ đâm lần thứ hai!
Châm này cũng không sâu hơn so với châm thứ nhất, không phải Ngọc Linh Lung độ mạnh yếu không đủ, mà là vì, châm này trực tiếp đâm vào xương cánh tay Hành Vân, đau đến khiến nàng hai mắt trợn trắng, thiếu chút nữa ngất đi.
Tim đau thấu xương, làm cho trán Hành Vân không khỏi toát mồ hôi, ở chỗ sâu nhất trong cổ họng phát ra thanh âm ô ô , không rõ là cầu xin tha thứ hay là rên rỉ.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, lần nữa rút kim châm ra.
Đang khi Hành Vân nghĩ rằng cực hình đã kết thúc, châm thứ ba đã đâm tới.
Châm thứ ba cũng không mạnh mẽ nhanh chóng đâm vào như hai kim trước, trên mặt Ngọc Linh Lung như có như không nụ cười, đầu ngón tay chậm rãi dùng sức, đem từng chút từng chút kim châm từ từ đâm vào da thịt Hành Vân.
Nếu như hai châm trước thế tới hung mãnh, thì châm thứ ba này lại là một hành hạ kéo dài, đau nhói sắc bén từng điểm từng điểm đâm sâu vào trong thân thể nàng, mỗi cái đều là một tầng đau nhức kịch liệt, nàng trốn không thoát, sợ hãi trong lòng không ngừng lan tràn.
Đây rốt cuộc là cô gái gì, vì sao lại lòng dạ độc ác như vậy!?
Hành Vân cũng không phải là một người yếu đuối, thậm chí lúc trước tại Húc vương phủ , nàng cũng đã từng chịu qua các loại tra tấn, nhưng thủ đoạn đó toàn những cái đơn giản như vả miệng, bị đánh, châm đâm các loại, đều chỉ là chút ít thương tổn da thịt, coi như là bị kim châm, bất quá chỉ đâm vào một chút mà thôi, nào đã từng bị châm sâu như vậy?
Loại đau này, phảng phất là bị châm đâm vào tận lục phủ ngũ tạng, đau đến tâm muốn run rẩy, quả thực là sống không bằng chết.
Cho đến khi toàn bộ kim châm tiến hoàn toàn vào thân thể Hành Vân, Ngọc Linh Lung mới ung dung thu tay về.
Lúc này Hành Vân sớm đã không cần Linh Nhi áp chế, trán của nàng tràn đầy mồ hôi lạnh như băng, thân thể càng không ngừng run rẩy, không biết là do sợ hãi hay là do đau đớn nữa.
Ngọc Linh Lung tiếp nhận khăn do Huyên Thảo đưa tới, ung dung xoa xoa tay, mỉm cười nói: “Lúc này, biết rõ về sau nên làm như thế nào rồi chứ?”.
Linh Nhi rút khăn trong miệng Hành Vân ra, Hành Vân giờ phút này ngay đến cả khí lực để rên rỉ cũng không có, chỉ lo cắn chặt răng chống cự lại đau đớn truyền đến từ nơi bị kim châm.
Ngọc Linh Lung hiển nhiên không có kiên nhẫn, thấy Hành Vân không đáp, liền nâng chỉ lên, một phát liền đem châm rút ra!
Đau nhức đột nhiên xuất hiện, làm cho Hành Vân phát ra một tiếng thét chói tai thảm thiết.
Cùng lúc đó, Linh Nhi cầm cốc trà trên bàn lên, hung hăng đập ở trên mặt đất.
Cừa ngoài truyền tới một hồi tiếng bước chân dồn dập, hiển nhiên là bị tiếng kêu của Hành Vân đưa tới, một cái thanh âm ở bên ngoài cửa hỏi: “Vương phi , người có khỏe không?”.
Linh Nhi cất giọng nói: “Không có việc gì, nha hoàn sơ ý làm rơi cốc trà thôi.”.
Người bên ngoài lúc này mới yên tâm lại, cung kính nói: “Vậy nô tỳ xin phép cáo lui trước.”.
Nghe tiếng bước chân từ từ rời đi, Hành Vân rốt cuộc cũng ý thức được, nàng muốn phản kháng Ngọc Linh Lung, quả thực là không biết tự lượng sức.
Kiệt lực nhịn đau đớn trên người lại, Hành Vân khó khăn nói: “Nô tỳ sẽ nhớ kỹ, về sau, vương phi… Vương phi chính là chủ tử nô tỳ, vương phi nói cái gì… Chính là cái đó, nô tỳ cũng không dám làm trái nữa.”.
Ngọc Linh Lung lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Con mắt đen lãnh khốc nâng lên, nhìn về phía vài nha hoàn trong phòng đang run lẩy bẩy khác.
Thổi thổi chiếc kim bén nhọn trên tay, Ngọc Linh Lung ung dung hỏi: “Các ngươi đều trông thấy cái gì?”.
Vài nha hoàn bị hoảng sợ nhất tề quỳ xuống, run giọng nói: “Nô tỳ, nô tỳ cái gì cũng không nhìn thấy.”.
i phạt ngươi?