[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 121 : Muốn chơi lén ta? Ngươi còn non lắm!




“Của hồi môn?” Vừa nghe thấy Thi Huệ Như giải thích rõ mục đích đến, Ngọc Ngàn Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chẳng lẽ ý tứ của Thi Huệ Như là, muốn nàng chuẩn bị của hồi môn cho Ngọc Linh Lung sao? Hiện tại Ngọc phủ rối tung, nàng suốt ngày bị chuyện trong phủ làm cho bù đầu, bây giờ còn muốn thay Ngọc Linh Lung chuẩn bị của hồi môn?

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Ngọc Ngàn Vân, Thi Huệ Như kỳ quái nói: “Đúng vậy, Linh Lung lập tức sẽ phải gả vào Húc vương phủ, đương nhiên là phải chuẩn bị của hồi môn.”

Ngọc Ngàn Vân cúi đầu xuống trầm mặc.

Từ khi Mai di nương bị đuổi đi, nàng vội vàng tiếp nhận công việc trong phủ, đã từng nghĩ phải lấy được quyền lực của Ngọc phủ, nhưng đến lúc thật sự chiếm được mới phát hiện ra sự việc hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của nàng.

Những ngày này, nàng còn chưa đem các khoản trong Ngọc phủ làm rõ ràng, nhưng đại khái cũng biết rõ, bây giờ Ngọc phủ chỉ còn cái vẻ bề ngoài, còn bên trong đã sớm mục nát. Lúc trước Đổng di nương cùng người khác bỏ trốn liền đem theo một khoản tài vật, đợi đến lúc Mai di nương quản gia, lại đem không ít sản nghiệp đáng giá cùng tài vật đều dời ra ngoài, hơn nữa hơn nửa năm nay liên tiếp vài cái tang sự, Ngọc phủ vốn cũng không giàu có hiện tại chỉ còn cái túi da, giá trị duy nhất đại khái cũng chỉ là cái nhà này.

Hiện tại Ngọc Linh Lung sắp phải xuất giá, gả tới Húc vương phủ, không cần nghĩ cũng biết, của hồi môn này nhất định phải chuẩn bị phong phú, bằng không, bị mất thể diện Ngọc phủ là chuyện nhỏ, đắc tội Hoàng gia mới là tội lớn.

Lại nói, của hồi môn nếu đặt mua quá bủn xỉn, nữ nhân hung hãn Ngọc Linh Lung kia có thể buông tha chính mình sao?

Nhưng tình hình hiện nay của Ngọc phủ, cho dù táng gia bại sản, chỉ sợ cũng không mua được của hồi môn a.

Thấy Ngọc Ngàn Vân không nói, Thi Huệ Như lại tưởng nàng còn nhỏ không hiểu quy củ, sợ đem chuyện này làm hỏng, liền cười an ủi: “Vân nhi muội muội, ngươi không cần lo lắng, những đồ Thái hậu nương nương cùng Hoàng Hậu nương nương ban thưởng không dùng thì cứ gom lại rồi đưa qua là được rồi, về phần những thứ khác, hay nói chính xác hơn là điền sản (tài sản đất), cửa hàng, gia dụng, đồ cổ, tranh chữ, đồ trang sức các loại, còn có thị tì thiếp thân, nữ đầu bếp, bà tử, nha hoàn những thứ này là những thứ thường ngày của Linh Lung , những thứ khác thì tùy ý, xem Linh Lung thích gì thì mang tới vương phủ cho nàng đi…”

Mỗi một món Thi Huệ Như nói, Ngọc Ngàn Vân mí mắt không nhịn được nhảy lên một chút, một hồi thịt đau, ngày đó Lễ bộ quan tuyên chỉ đưa vật ban thưởng đến, nàng tận mắt nhìn thấy, kiện kiện đều giá trị liên thành, nàng ở quê nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, nàng ngay cả sờ cũng chưa sờ qua, tất cả đều phải đưa ra ngoài sao?

Hơn nữa Ngọc phủ muốn tặng của hồi môn gì đó, chỉ sợ bây giờ gom hết của cải lại, cũng không đủ làm của hồi môn cho Ngọc Linh Lung.

Coi như miễn cưỡng gom đủ, để Ngọc Linh Lung thuận lợi vui vẻ gả đi, vậy sau này, cuộc sống của nàng phải làm sao? Làm sao không có ai nghĩ cho nàng, về sau nàng lập gia đình lấy đâu ra của hồi môn?

Thi Huệ Như một lời khí thế ngất trởi nói xong, lại không biết trong lòng Ngọc Ngàn Vân đã sớm nảy ra nhiều ý niệm.

Răng ngọc thầm cắn, Ngọc Ngàn Vân nỗ lực nở nụ cười ôn hòa, ôn nhu nói: “Đa tạ Thi tỷ tỷ chỉ điểm, Tứ tỷ tỷ có người như vậy giúp đỡ nàng, thực là phúc khí của nàng.”

Không nghe được Ngọc Ngàn Vân ý tại ngôn ngoại, Thi Huệ Như mặt mũi đều tràn đầy vui vẻ chân thành nói: “Vân muội muội quá khen, ta bất quá chỉ là muốn giúp Linh Lung chuyện nhỏ mà thôi.”

Ngọc Ngàn Vân mĩm cười rũ mi mắt xuống, che kín tia âm lãnh trong đáy mắt, thấp giọng nói: “Vậy ta trước dựa theo lời Thi tỷ tỷ đi chuẩn bị, có chỗ nào không rõ, còn mong Thi tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn.”

Thi Huệ Như cười nói: “Vân muội muội quá khách khí, chỗ nào không hiểu chỉ cần sai người tới tìm ta là được.”

Ngọc Ngàn Vân cùng Thi Huệ Như hàn huyên vài câu, liền tiễn Thi Huệ Như ra cửa, không quên lại khách sáo một phen.

Nhìn xe ngựa Thi Huệ Như rời đi, nụ cười trên mặt Ngọc Ngàn Vân dần biến mất.

Ngọc Linh Lung, ngươi nghĩ thuận lợi làm vương phi của ngươi sao? Ta liền không cho ngươi như ý nguyện!

Có lẽ bởi vì Húc vương không ngừng thúc giục, Khâm Thiên Giám rất nhanh định ra ngày thành thân vào 28 tháng giêng.

Mặc dù sắp phải rời khỏi Ngọc phủ, Ngọc Linh Lung vẫn không quan tâm đối với những chuyện xảy ra trong Ngọc phủ, nhưng là đối với động tĩnh của Ngọc Ngàn Vân, nàng vẫn chưa khi nào buông lỏng cảnh giác.

Nàng chưa từng tin tưởng vị Ngũ tiểu thư này, trực giác nói cho nàng biết, Ngọc Ngàn Vân tuyệt đối sẽ không giống như ngoài mặt đơn giản như vậy.

Cho nên, khi nghe người nàng an bài theo dõi động tĩnh của Ngọc Ngàn Vân bẩm báo cũng không có nhiều bất ngờ.

Nghe xong nha hoàn hồi báo, Ngọc Linh Lung lộ ra nụ cười thanh lãnh.

Ngọc Ngàn Vân, lần ngươi thật sự muốn động thủ sao?

Còn nửa tháng nữa là nàng phải xuất giá, đáng tiếc, có người ngay cả vài ngày như vậy cũng không đợi được.

Huyên Thảo đưa cho nha hoàn kia mười lượng bạc rồi dẫn ra cửa, quay người lo lắng hướng Ngọc Linh Lung hỏi: “Tiểu thư, hiện tại nên làm sao bây giờ?”

Mặc dù kế hoạch của Ngọc Ngàn Vân còn chưa thực hiện, nhưng nghe vào trong tai Huyên Thảo lại cảm thấy thập phần đáng sợ, nàng không dám tưởng tượng, nếu như tiểu thư nhà mình không sắp xếp nhiều tai mắt trong Ngọc phủ như vậy, liệu bây giờ sẽ là cái tình huống dạng gì.

Nếu quả thật rơi vào bẫy của người ta, các nàng coi như là xong rồi!

Ngọc Linh Lung nhếch môi cười lạnh, trầm giọng nói: “Nếu đã là chủ ý của nàng ta, vậy chúng ta liền–“

Đem cốc trà trong tay một hơi cạn sạch, nụ cười Ngọc Linh Lung thoáng hiện lên tia âm ngoan lạnh lùng: “…Gậy ông đập lưng ông!”

Nghĩ chơi lén nàng, Ngọc Ngàn Vân còn quá non!

Bất quá ở tuổi của nàng ta mà có thể nghĩ ra chủ ý như vậy đã là không tệ, đúng là không uổng phí ở quê ăn nhiều khổ như vậy.

Chỉ tiếc, loại thủ đoạn âm hiểm này Ngọc Linh Lung thừa sức chơi lại, làm sao có thể thoát khỏi con mắt của nàng.

Nàng vốn muốn để Ngọc phủ lưu lại cho Ngọc Ngàn Vân, chỉ tiếc có người có thói quen nghĩ xấu cho người khác, thà rằng giết nhầm cũng không chịu buông tha.

Dám trêu chọc nàng, vậy cũng đừng trách nàng ra tay không lưu tình.

Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào trong sân Phẩm Lan Uyển, tuyết đọng lại cuối hành lang được gió nhẹ thôi rơi trên mặt đất, tản ra ngân quang lốm đốm.

Cả khu vườn tựa hồ như ngủ say, một tia thanh âm cũng không nghe thấy.

Trong bóng tối, một cái bóng đen bay qua tường, lặng yên không một tiếng động rơi trên mặt đất, hắn cực nhanh nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai phát hiện, cước bộ liền hướng phòng chính lẻn vào.

Cúi thấp người ghé sát vào cửa sổ, bóng đen kia liền lấy tay chấm một lỗ trên giấy lót cửa sổ, sau đó từ trong ngực lấy ra một ống nhỏ nhét qua lỗ trên cửa sổ thổi vào.

Chờ một hồi lâu, xác định người bên trong bị mê hương làm hôn mê, bóng đen mới đi đến cửa chính, dùng một thanh đao nhỏ xuyên qua khe cửa, động tác hết sức nhẹ nhàng.

Tiếng động nhỏ vang lên, then cửa mở ra, bóng đen lập tức dùng khăn sớm đã được chuẩn bị che mặt lại, lúc này mới đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, người bên trong tựa như ngủ say, không chút phát giác nguy hiểm tới.

Trên giường gần cửa sổ, một bóng đen đang nằm, đại khái là nha hoàn gác đêm, bóng đen cẩn thận không chạm vào bất kỳ vật gì, lần mò đi vào phòng trong.

Mượn ánh trăng, hắn trông thấy một chiếc giường trang trí hết sức tinh xảo, rèm buông thỏng, che đi thân ảnh bên trong nó.

Trong bóng tối vang lên thanh âm nuốt nước bọt, bóng đen liên tục rón rén này hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, lập tức đưa tay vung rèm che lên.

Rèm vừa nhấc lên, không đợi hắn thấy rõ người bên trong, trên mặt không kịp chuẩn bị đã trúng một cước nặng nề!

Thanh âm sống mũi bị vỡ vụn, tại đêm khuya yên tĩnh càng phá lệ rõ ràng, bóng đen đau đớn ngã trên mặt đất rên rỉ, đau đớn che lấy máu tươi đang chảy ròng ròng.

Ánh nến lập tức được đốt lên, Huyên Thảo cùng Linh Nhi trên mặt đều quấn một chiếc khăn được thấm nước, quanh thân ăn mặc chỉnh tề, xuất hiện ở hai giường.

“To gan lớn mật, ngay cả tiểu thư chúng ta cũng dám chọc!” Linh Nhi đã sớm không kiềm nén được, tiến lên hung hăng đá bóng đen kia vài cước: “Nói, ai phái ngươi tới?”

Người nọ còn đang rên rỉ lăn lộn trên mặt đất, Huyên Thảo ngồi xổm xuống, giật khăn che mặt của hắn, cẩn thận đánh giá khuôn mặt mơ hồ, hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu thư, hình như là con trai thứ tư của Mã gia.”

Ngọc Linh Lung từ trên giường đi xuống, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên thân thể nàng, khiến nàng giống như tiên tử xuất trần thoát tục, rồi lại giống như Tu La địa ngục lệ khí quanh thân.

Con trai thứ tư của Mã gia, nghe giống như là gã sai vặt trong phủ, Ngọc Ngàn Vân cũng thật là ngốc, lại tìm một tên ngu xuẩn như vậy.

Tên đại ngốc này dùng mê hương, sắc đảm, nửa đêm mò lên giường tiểu thư…

Bước tiếp theo, Ngọc Ngàn Vân muốn diễn xuất trò hay như thế nào?

Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thanh lãnh, trầm giọng nói: “Tiến hành theo kế hoạch.”

“Vâng.” Huyên Thảo cùng Linh Nhi lập tức đáp ứng, đem gã sai vặt mặt mũi tràn đầy máu tươi ném ra khỏi gian phòng.

Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, Ngọc Linh Lung trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đem quần áo trên người nhanh chóng cởi bỏ, nằm xuống trên giường.

Rất nhanh, Huyên Thảo cùng Linh Nhi trở lại, Linh Nhi đi đến bên giường , vừa buông rèm xuống, vừa thấp giọng nói: “Tiểu thư, đều đã làm xong.”

Huyên Thảo thì cực kỳ nhanh chóng đóng cửa sổ lại, đem dấu vết trên mặt đất quét sạch sẽ, ngay cả lỗ nhỏ trên cửa sổ kia cũng sửa lại cẩn thận.

Mọi thứ trong phòng khôi phục lại như ban đầu, giống như cái gì cũng chưa xảy ra.

Huyên Thảo dập tắt nến, cùng Linh Nhi lui ra ngoài.

Trong bóng tối, Ngọc Linh Lung chậm rãi nhắm mắt lại.

Nếu như đúng theo nàng dự liệu, rất nhanh sẽ có một hồi náo nhiệt đến xem nàng.

Quả nhiên, chưa đợi nàng chìm vào giấc ngủ, bên ngoài Phẩm Lan Uyển đã vang lên một hồi đập cửa rung trời.

Linh Nhi bật dậy khỏi giường, tựa hồ có chút nóng lòng, Ngọc Linh Lung thấp giọng nhắc nhở: “Đừng có gấp, chờ một chút.”

Linh Nhi lúc này mới phát giác chính mình thất thố, xấu hổ cười, cùng Huyên Thảo lẳng lặng ngồi bên ngoài, đối với ồn ào bên ngoài làm như không nghe thấy.

Bên ngoài viện tử, một thanh âm kêu lên: “Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư có ở đây không? Mau mở cửa a!”

Ngọc Linh Lung cười lạnh, lúc này nàng không có Phẩm Lan Uyển thì còn ở chỗ nào? Người nói chuyện này ngược lại rất có vài phần ý tứ ám chỉ, không phải do người khác không có suy nghĩ.

Tiếng gõ cửa lớn như thế, rất nhanh, sương phòng trong Phẩm Lan Uyển liền sáng lên ánh đèn, đại nha hoàn đi ra ngoài, cất giọng kêu: “Tiểu thư đã sớm đi ngủ rồi, ai ở bên ngoài vậy?”

Một giọng nói ôn hòa vang lên, mang theo vài phần ân cần lo lắng: “Mau mở cửa, ta có chuyện quan trọng cần tìm Tứ tỷ tỷ.”

Đại nha hoàn quản môn sững sờ, không ý thức nói: “Ngũ tiểu thư?”

Ngọc Ngàn Vân bên ngoài đáp: “Ừ, là ta, mau mở cửa đi.”

Ngọc Linh Lung luôn luôn quản lí rất nghiêm, đại nha hoàn nghe Ngọc Ngàn Vân nói như vậy, nhưng vẫn không dám ra mở cửa, nói: “Ngũ tiểu thư xin chờ chút, nô tỳ trước đi xem một chút tiểu thư còn thức hay không.”

Nghe lời nói của nha hoàn, Ngọc Ngàn Vân tựa hồ nóng nảy nói: “Ngươi trước mở cửa, chỗ Tứ tỷ tỷ ta sẽ tự nói chuyện.”

Ngọc Linh Lung lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, trên mặt mang theo vài phần mỉa mai, Ngọc Ngàn Vân thật đúng là không kiên nhẫn, ý vị thúc giục nha hoàn mở cửa, là sợ thời gian càng kéo dài, nàng sẽ nghĩ ra biện pháp đối ứng sao?

Đại nha hoàn còn chưa dám mở cửa, Ngọc Ngàn Vân chờ giây lát, không khỏi nôn nóng, thanh âm chợt trở nên nghiêm khắc: “Còn không mau mở cửa? Nếu có chuyện gì xảy ra, coi chừng tiểu thư các ngươi sẽ phát các ngươi!”

Vừa nghe lời này, nha hoàn liền không thể không tiến lên mở cửa: “Ngũ tiểu thư–“

Vừa ngẩng đầu, đại nha hoàn đã bị trận thế ngoài cửa dọa cho miệng há to, một chữ cũng không nói nên lời.

Bên ngoài Phẩm Lan Uyển , bọn gia đinh cầm mười mấy cây đuốc, khiến đêm tối sáng như ban ngày, Ngọc Ngàn Vân mặc thật chỉnh tề, mang theo mười nha hoàn bà tử đứng ở ngoài cửa, phía sau là mấy chục gã sai vặt cùng hộ viện, bên cạnh Ngọc Ngàn Vân là vài nha dịch.

Nha hoàn hoàn toàn ngây dại, thanh âm rung động hỏi: “Ngũ tiểu thư, đây là–“

Thấy cửa lớn mở ra, Ngọc Ngàn Vân cũng không có thời gian đi để ý nha hoàn này, vội vàng hướng vài tên nha dịch nói: “Quan sai Đại ca, đây là viện tử Tứ tỷ tỷ ta.”

Nha dịch gật gật đầu, hướng người phía sau phất tay: “Mau lục soát!”

Bà tử ở cửa lập tức đẩy nha hoàn mở cửa sang một bên, cùng nhau vọt vào.

Ngọc Ngàn Vân rũ rèm mắt xuống, một bộ dáng sợ phiền phức: “Vậy làm phiền quan sai đại ca.”

Không ai nhìn thấy, đáy mắt nàng xẹt qua tia mừng rỡ như điên.

Ngọc Linh Lung, lần này để xem người trốn như thế nào!?

Bọn nha dịch vào hai sương phòng, cửa chính liền mở ra, thẳng đến chính phòng đi đến.

Ở bên ngoài náo loạn động tĩnh lớn như vậy, bên trong sương phòng lại vẫn tối đen như mực như cũ, tựa hồ người bên trong đang còn ngủ say.

Ngọc Ngàn Vân khóe miệng nhịn không được nổi lên một tia cười đắc ý, trên mặt lại giả vờ lo lắng vạn phần, luôn miệng kêu lên: “Tứ tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ , mau mở cửa a!”

Mê hương này thật đúng là mạnh, đã lâu như vậy mà Ngọc Linh Lung vẫn còn chưa tỉnh.

Vừa nghĩ tới sự việc sắp phát sinh , Ngọc Ngàn Vân không khỏi thập phần khẩn trương, nàng ngoái đầu nhìn về phía vài nha dịch kia, đôi mắt nai tràn đầy kinh sợ, run giọng nói: “Quan sai đại ca, này…Vậy phải làm sao bây giờ?”

Nha dịch nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đập cửa!”

Vừa lúc đó, cửa phòng chậm rãi mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.