Ngọc tướng quân đương nhiên đến là vì chuyện chỉ hôn, nhưng Huyên Thảo nào dám nói? Tiểu thư đang nổi nóng, ai dám chọc vỡ tổ ong chứ.
Đang trầm mặc, Ngọc tướng quân đã tươi cười vào phòng, tiến đến khoa trương khom lưng hành lễ với Ngọc Linh Lung:”Cựu thần tham kiến vương phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! ha ha ha–“
Tiếng cười vui vẻ của hắn vang vọng trong căn phòng yên lặng càng thêm phá lệ chói tai.
Ngọc Linh Lung chán ghét trừng mắt liếc hắn một cái, cả giận nói: “Cười cái bà nội nhà ngươi!”
Ngọc Linh Lung sững sờ, lúc này mới ngưng được tiếng cười, kinh ngạc nhìn về phía Huyên Thảo cùng Linh Nhi:”Tiểu thư các ngươi đây là thế nào, ai dám chọc vương phi nương nương của chúng ta tức giận?”
Hắn mở miệng một tiếng vương phi nương nương khiến Ngọc Linh Lung vô cùng rộn lòng, căm tức mắng: “Vương phi nương nương cái chó má, con mẹ nó ai muốn làm vương phi!?”
Ngọc tướng quân rốt cục cảm thấy lời này không hợp khẩu vị, hắn hoang mang gãi gãi đầu nói: “Ngươi thế nhưng không muốn làm vương phi?”
Tại trong mắt bọn tiểu nhân chỉ biết nịnh nọt này, có thể lên làm vương phi nương nương, đây chính là thiên đại phúc khí, làm Húc vương phi, vinh hoa phú quý liền tới, Ngọc Linh Lung làm sao sẽ không vui?
Ngọc Linh Lung không muốn để ý tới hắn, trực tiếp nói một câu gọn gàng dứt khoát: “Ta không lấy chồng! Phải gả, chính ngươi gả đi!”
Nụ cười trên mặt Ngọc tướng quân hoàn toàn biến mất: “Cái gì? Ngươi không lấy chồng?”
Hắn thực tại không dám tin vào lỗ tai của mình, chuyện tốt khó có được như vậy, người khác đi cầu xin còn không được, Ngọc Linh Lung thế nhưng lại nói không muốn lấy chồng?
Ngọc Linh Lung lười phải dây dưa, lạnh lùng nói: “Không có việc gì cút nhanh! Bản tiểu thư nhìn thấy ngươi là phiền!”
Ngọc tướng quân lăng đầu lăng não (bướng bỉnh) đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ không nghe thấy lời nói của Ngọc Linh Lung, hắn không có cách nào tiếp nhận sự thật này, mặc dù biết tính tình nữ nhi này rất bướng bỉnh, nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, nàng cũng dám kháng chỉ cự hôn!?
Ngày hôm nay hắn thật sự chịu đả kích rất nhiều, từ buổi sáng Lý đại nhân đến truyền đạt lời nói của Phùng thượng thư, lệnh hắn lập tức lên đường đi Nam Cương, ngay sau đó chính là Lễ bộ quan tuyên chỉ đến tuyên chỉ, đem Ngọc Linh Lung chỉ hôn cho Húc vương, lại đến bây giờ, Ngọc Linh Lung mặt mũi tràn đầy giận dữ kiên quyết không lấy chồng, tâm này của Ngọc tướng quân giống như từ trên mặt đất bay lên bầu trời, còn chưa kịp nóng chỗ lại từ trên trời rơi xuống mặt đất.
Không thể không nói, hắn người này thật đúng là trầm bổng phập phồng.
Giờ phút này thấy Ngọc Linh Lung đuổi hắn đi, Ngọc tướng quân cũng không dám đi, hắn thật sự không thể nhận cái nguy hiểm lớn như vậy, Ngọc Linh Lung nếu thật sự kháng chỉ cự hôn, chỉ sợ hắn cho dù đến Nam Cương cũng sẽ bị đuổi trở lại kinh thành chém đầu thị chúng.
Thánh chỉ của Hoàng Thượng là đùa giỡn à? Ngươi nói không lấy chồng cũng không gả?
Nhưng nữ nhi này của hắn cũng không phải dễ trêu, nếu hắn dùng phương thức hành hung tức giận mắng nàng, chỉ sợ thua thiệt chính là bản thân hắn.
Lấy lại bình tĩnh, Ngọc tướng quân nỗ lực giả bộ bộ dáng phụ thân hiền từ nói: “Nữ nhi a, ngươi làm sao? Có ủy khuất gì, nói cho cha nghe, cha sẽ suy nghĩ biện pháp cho ngươi.” (sặc sặc, edit câu này mà ta bị sặc nước miếng)
Này có thể là từ khi hắn từ trong bụng mẹ sinh ra, lần đầu tiên có vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với con cái.
Nhìn khuôn mặt khiến người ta buồn nôn kia, Ngọc Linh Lung thật sự không thể nhịn được nữa, nàng tiện tay cầm giỏ may vá trên bàn, trực tiếp đập vào mặt Ngọc tướng quân.
“Bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao!?”
Cho rằng nàng dễ gạt lắm sao? Cho rằng nàng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì hay sao? Trong đầu hắn đều là vinh hoa phú quý, bán nữ cầu vinh, bây giờ còn giả bộ khuôn mặt tươi cười đến lừa gạt nàng? Nằm mơ đi!
Kim chỉ lộn xộn trong giỏ may vá nện trên mặt Ngọc tướng quân, mấy cây kim nhỏ thật sâu đâm vào trên mặt hắn, trên râu ria còn treo mấy sợi chỉ đỏ, rung rung không ngừng.
Ngọc tướng quân đau đớn nhe răng trợn mắt, nhưng không dám phát hỏa, chỉ phải tiếp tục tử khất bạch lại (cố sống cố chết) xin Ngọc Linh Lung: “Nữ nhi a, không nói dối ngươi, hôm nay người Binh bộ đến, lệnh ta ngày mai phải đi Nam Cương, ngươi xem chúng ta hiện tại chỉ còn lại vài người, nếu ta đi nữa, về sau ai tới bảo vệ vài cái tỷ muội các ngươi? Nếu không, ngươi đi van cầu Húc vương, để cho hắn nói một câu–“
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nhìn Ngọc tướng quân, bộ dạng ích kỷ bạc tình, vô liêm sỉ này, thật là làm cho cho người ta ngay cả cơm hôm qua ăn đều muốn nôn ra.
Biết mình sắp trở thành cha vợ của hoàng tử, Ngọc tướng quân thật đúng là đắc ý đến quên mình. Ngoại trừ tiền đồ của chính hắn, trừ vinh hoa phú quý của hắn, hắn không cân nhắc đến cảm thụ của nữ nhi mình sao? Hắn có thể nghĩ tới, nữ nhi gả cho Húc vương có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ hay không?
Đến lúc này, Ngọc tướng quân còn muốn lợi dụng nàng, làm cho nàng đi cầu Húc vương, chỉ vì muốn mình được lưu lại ở kinh thành.
Vô sỉ như vậy, da mặt dày như vậy, Ngọc tướng quân bây giờ so với lần đầu hướng nàng vung roi còn khiến nàng khinh thường hơn.
Ánh mắt rét lạnh chậm rãi dời khỏi khuôn mặt khúm núm, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nở nụ cười.
“Ngươi cảm thấy, ta sẽ đi nói với ngươi chuyện gì sao?”
Ngọc tướng quân tựa hồ không nghe ra lời nói châm chọc của Ngọc Linh Lung, lại tiến lên vài bước, cầu khẩn nói: “Nữ nhi a, hiện tại cũng chỉ có ngươi mới cứu được cha, dùng thân phận của ngươi bây giờ, đừng nói Binh bộ, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ cho ngươi ba phần mặt mũi–“.
Ngọc Linh Lung càng nghe càng buồn nôn, nhìn kim trên khuôn mặt run run rẩy rẩy của Ngọc tướng quân, Ngọc Linh Lung đột nhiên giơ tay lên, vung chung trà úp vào mặt tướng quân.
“Cho ngươi con mẹ nó mặt mũi!”.
Nặng nề đập một cái, hung hăng vỗ vào kim nhỏ trên mặt, kim nhỏ bén nhọn lập tức đâm sâu vào mặt Ngọc tướng quân, trong đó có một cái trực tiếp từ gò má đâm sâu vào trong miệng của hắn.
Ngọc tướng quân đau đến kêu ‘ái da’ một tiếng, há mồm không ngừng hít khí lạnh, trong miệng đều truyền đến đau đớn cùng mùi máu tươi, làm cho hắn rốt cuộc không khép được miệng, không còn cách nói ra chữ nào.
Thanh âm Ngọc Linh Lung lạnh như lưỡi dao, phá không mà đến, mạnh mẽ chui vào trong tai Ngọc tướng quân:”Muốn chết thì chết xa một chút cho bản tiểu thư, đừng con mẹ nó ở chỗ này khiến ta buồn nôn nữa!”
Nhận một màn của Ngọc Linh Lung, Ngọc tướng quân rốt cuộc hiểu rõ, vô luận Ngọc Linh Lung là Ngọc phủ thứ nữ hay chính phi Húc vương, nữ tử trước mặt này tính tình cũng sẽ không thay đổi, nàng chính là nàng, dù cho cha đẻ cũng há mồm liền mắng, đưa tay liền đánh, không lưu tình chút nào.
Ngọc tướng quân khó khăn há to miệng, đầu lưỡi vừa động liền đụng vào cây kim trong miệng, kim đâm vào đau, khiến hắn hít khí, không dám làm động tác gì nữa, chỉ sợ cây kim kia lại đâm vào đầu lưỡi của hắn.
Giờ phút này hắn không phải không muốn nói chuyện, mà là không thể nói chuyện.
Ngọc tướng quân bất đắc dĩ cúi đầu xuống, xoay người đi ra ngoài, so với bộ dáng cao hứng bừng bừng lúc đến, hắn hiện tại giống như trái cà héo, ỉu xìu không cao hứng nổi.
Chẳng những mộng đẹp lên làm cha vợ của Húc vương rơi vào khoảng không, hơn nữa còn phải gánh chịu hậu quả kháng chỉ, Ngọc tướng quân cảm thấy, đi Nam Cương cũng là một kết quả không tệ.
Đuổi Ngọc tướng quân đi, Ngọc Linh Lung tâm tình không chút nào khá lên được, đột nhiên xuất hiện thánh chỉ, làm cho nàng không kịp chuẩn bị tâm lý, nhất thời không nghĩ ra biện pháp thỏa đáng để cự hôn.
Đào hôn? Đây chỉ là hạ sách nhất, mặc dù đến cổ đại chưa đầy một năm, nhưng nàng cũng hiểu được đạo lý, khắp nơi trong thiên hạ đều là đất của vua, nàng muốn trốn, có thể trốn đi nơi nào? Hơn nữa, trốn tránh cũng không phải là biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề.
Phản kháng? Cái thời đại này, Hoàng Thượng chính là trời, lời hắn nói ai có thể phản kháng? Hoàng Thượng cũng không rảnh rỗi giảng đạo lý với người giang hồ, muốn phản kháng hắn chỉ có một hậu quả, chết. Ngọc Linh Lung mặc dù hung hãn, nhưng cũng không phải đồ ngốc chỉ biết khinh xuất.
Đi cầu Húc vương, để hắn thỉnh Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ? Đây càng không thực tế, mặc dù không hiểu rõ con người Húc vương, nhưng nàng có thể cảm giác được, tiểu tử này chắc chắn sẽ không buông tha mình, cầu xin một người nam nhân như vậy, không khác gì tự rước lấy nhục.
Ngọc Linh Lung lần đầu tiên cảm thấy khó có thể lựa chọn, chẳng lẽ mình cứ ủy khuất như vậy mà gả cho tên kia?
Không giống với nữ nhân khác, Ngọc Linh Lung không yêu thích danh hiệu vương phi, hai chữ này, khiến nàng ràng buộc với tên nam nhân kia, ý nghĩa nàng lệ thuộc vào nam nhân này, đây là điều nàng không thể chấp nhận được.
Không ý thức, trời đã tối đen, Huyên Thảo cùng Linh Nhi tiến đến đem bữa tối dọn ra xong, nhỏ giọng nhắc nhở Ngọc Linh Lung: “Tiểu thư, nên dùng cơm.”
Ngọc Linh Lung xoa xoa trán, khẽ thở dài một cái.
Nếu đã không nghĩ ra biện pháp, vậy trước tiên không cần nghĩ nữa, cùng lắm thì học tập mấy nội dung cẩu huyết trong mấy truyện kia, đào hôn, đỡ phải ở chỗ này bó tay bó chân, một chút cũng không được tự do.
Rời khỏi Ngọc phủ, nàng còn có tài sản kia, thành lập một bang phái cổ đại, so với cảnh tượng bây giờ còn vui vẻ hơn.
Nghĩ tới đây, tâm tình Ngọc Linh Lung mới tốt một chút, cầm lấy đũa ăn cơm.
Thấy sắc mặt Ngọc Linh Lung tốt lên chút ít, Huyên Thảo cùng Linh Nhi thoáng thở phào nhẹ nhõm, Linh Nhi không ngừng nói nhảm : “Tiểu thư, người biết không? Lão gia đang thu dọn đồ đạc đây, nghe nói sáng mai muốn đi sớm.”
Ngọc tướng quân tại nơi này đụng phải cái đinh Ngọc Linh Lung, biết mình lần này tất phải đi Nam Cương, ngược lại tiếp nhận sự thật, ngoan ngoãn thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường.
Linh Nhi thấy Ngọc Linh Lung ngưng thần trầm tư, liền rõ ràng nói: “… Sáng mai chính là đêm ba mươi rồi sao, nghe nói Binh bộ bên kia đến đây truyền lệnh, bắt lão gia ngày mai phải lên đường, muốn ở nhà qua đêm ba mươi cũng không được, ai, lão gia cũng thật không dễ dàng…”
Ngọc Linh Lung cười lạnh, nghĩ đến Phùng thượng thư bên kia hận Ngọc tướng quân đến chết, chuyến đi Nam Cương này của Ngọc tướng quân, chỉ sợ là muốn tự sinh tự diệt.
Chỉ là, Ngọc Linh Lung cũng không có ý định để cho hắn cứ như vậy mà rời đi.
Ngọc tướng quân cứ như vậy đi? Nhớ tới Ngọc lão phu nhân trước khi chết còn băn khoăn về đứa con trai này, hắn lại ở bên ngoài chơi bời, tên bất trung bất nghĩa bất hiếu này, Ngọc Linh Lung không muốn buông tha cho hắn đơn giản như vậy.
Chỉ tiếc Ngọc tướng quân ngày mai sẽ phải đi, bằng không, nàng còn có chiêu hung hăng trừng trị hắn một trận.
Cho là hắn đi, có thể tránh được một kiếp? Nghĩ khá lắm!
Ngọc Linh Lung để đôi đũa xuống, trầm ngâm một lát, liền có chủ ý.
Trong chuyến đi Nam Cương này, chắc hẳn hắn sẽ mang theo một chút rượu ngon trong hầm rượu Ngọc phủ, muốn động tay động chân, không bằng dùng rượu đi.
Ngọc Linh Lung nhìn về phía Linh Nhi, đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười.
“Linh Nhi, ta nhớ có một lần, ngươi nói có một loại thuốc–“
…
Ngày kế sáng sớm, Ngọc tướng quân liền lên đường.
Mùa đông tại kinh thành rất lạnh, Ngọc tướng quân cưỡi hắc mã chậm rãi đi trên đường lớn trống trải.
Mới sáng sớm, rất nhiều nhà đang chuẩn bị keo dán, chuẩn bị dán câu đối lên cửa, mơ hồ tiếng cười rộn rã từ trong viện truyền ra, xen lẫn tiếng pháo bên ngoài, thập phần vui mừng.
Cả nhà đoàn tụ, Ngọc tướng quân lại cô đơn ở trên đường, rời nhà đi xa.
Náo động ồn ào, tiếng pháo ngày càng xa, theo đó là nhà ấm áp, thân nhân của hắn cũng dần dần cách xa.
Mẫu thân qua đời, thê tử kết tóc mất, con trai lớn chết, con thứ đi xa, ấu tử mất tích, còn lại mấy nữ nhân, người thì đi, người thì chết, một người tiểu thiếp thì chạy theo người khác, một tiểu thiếp khác thì cùng người khác có tư tình, hắn người nam nhân này, làm sao lại thất bại đến như vậy? ( =]] đúng là thảm)
Một cổ vị cay ấm theo cổ họng đi xuống, khiến toàn thân hắn có cảm giác ấm áp không chân thực, Ngọc tướng quân hung hăng uống ngụm lớn, có chút say sưa đứng dậy.
Nữ nhân chết thì thế nào, hài tử mất thì thế nào? Hắn vẫn còn tráng niên, nữ nhân còn sẽ có, con trai cũng sẽ có!
Nặng nề quất vào mông ngựa, Ngọc tướng quân hướng cửa thành nhanh bước đi.
Cùng lúc đó, trong Ngọc phủ lại không có chút không khí năm mới, hết thảy đều yên tĩnh.
Sau khi Mai di nương bị đuổi, chuyện tình Ngọc phủ liền rơi trên vai Ngọc Ngàn Vân, bởi vì chuyện phát sinh quá đột ngột, Ngọc Ngàn Vân đối với việc an bài cũng không có quá nhiều chuẩn bị, chỉ là theo lẽ thường dán mấy câu đối, phân phó phòng bếp chuẩn bị sủi cảo, làm bữa cơm đoàn viên, phát cho bọn hạ nhân chút phần thưởng là xong.
Cũng không thể trách Ngọc Ngàn Vân an bài quá đơn giản, hôm nay Ngọc phủ chỉ có nàng, Ngọc Ngàn Phương cùng Ngọc Linh Lung ba vị tiểu thư, một năm nay chuyện xảy ra quá nhiều, thực tại không có cách nào giống trống khua chiên đón năm mới.
Bất quá dù đơn giản như vậy, trừ bữa cơm đoàn viên cần ăn, Ngọc Ngàn Vân phái người đi biệt viện mời Ngọc Ngàn Phương cùng Ngọc Linh Lung đến, ở chính sảnh bày tiệc.
Một bàn to như vậy xếp đặt hơn mười món thức ăn nóng hổi, xung quanh bàn lại chỉ có ba người ngồi, nhìn hết sức vắng lạnh.
Ngọc Linh Lung hồi lâu chưa thấy qua Ngọc Ngàn Phương, hôm nay mặc dù là trừ tịch, Ngọc Ngàn Phương như cũ chỉ mặc một thân áo vải , trên đâu búi tóc đơn giản, cầm trong tay Phật châu ngồi bên cạnh bàn, không động đũa cũng không nói chuyện, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Ngọc Ngàn Vân kiệt lực thu xếp hai nha hoàn thay các nàng xếp thức ăn, chỉ tiếc hai người một lãnh một tĩnh, không có người nào cùng nàng nói chuyện phiếm.
Ngọc Ngàn Vân sai nha hoàn bưng cho Ngọc Ngàn Phương một món ăn, vừa cười vừa nói: “Nhị tỷ tỷ, ngươi gần đây gầy đi không ít, uống chút canh gà đi, ta phân phó các nàng thả mấy vị thuốc Đông y vào, rất là bổ dưỡng.”
Ngọc Ngàn Phương nhìn canh gà trước mắt tỏa ra mùi hương, nhàn nhạt nói: “Ngũ muội muội có điều không biết, ta đã như làm.”
Ngọc Ngàn Vân có chút trố mắt, không hiểu Ngọc Ngàn Phương lời này là có ý gì, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Ngọc Ngàn Phương để đũa xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Ta nghĩ cùng hai vị muội muội nói một việc.”
Ngọc Ngàn Vân miễn cưỡng cười nói: “Nhị tỷ tỷ có lời gì, cơm nước xong rồi hẵng nói.”
Ngọc Linh Lung lại buông đũa xuống: “Ngươi nói đi.”
Nàng có thể cảm giác được, Ngọc Ngàn Phương so với trước đây như hai người, nàng muốn nói hẳn là có quan hệ tới tương lai của nàng.
Quả nhiên, Ngọc Ngàn Phương mở miệng nói: “Đây là bữa cơm cuối cùng ta cùng ăn với hai vị muội muội, qua năm này, ta muốn quy y.”
Cho dù Ngọc Ngàn Vân không hiểu cái gọi là như làm, cũng nên hiểu được cái gọi là quy y, vừa nghe Ngọc Ngàn Phương nói như vậy, nàng lập tức hiểu ý tứ của Ngọc Ngàn Phương.
Ngọc Ngàn Vân cả kinh, chiếc đũa cầm trong tay rơi xuống đất.
Bất chấp nhặt đũa lên, Ngọc Ngàn Vân lập tức nói: “Nhị tỷ tỷ, lời này không thể nói trước.”
Ngọc Ngàn Phương cười nhạt một tiếng: “Có cái gì không thể nói trước, ta đã quyết định, Ngũ muội muội không cần nhiều lời.”
Ánh mắt của nàng rơi vào trên mặt Ngọc Linh Lung, khuôn mặt liên tục bình thản như nước, lộ ra một chút phức tạp.
Ngọc Linh Lung nhìn lại nàng, thần sắc không gợn chút sóng, chậm rãi nói: “Nếu đã quyết định, cũng không có gì là không tốt.”
Ngọc Ngàn Vân nhìn hai vị tỷ tỷ trước mặt này, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Một hồi lâu, nàng mới chần chờ nói : “… Tứ tỷ tỷ, người khuyên Nhị tỷ tỷ đi.”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng: “Khuyên cái gì, mỗi người tự có phúc của mình, nàng nguyện ý xuất gia, đối với nàng mà nói không phải là chuyện gì không tốt.”
Ngọc Ngàn Vân nghe lời nói kinh thế hãi tục, không khỏi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Ngọc Linh Lung có thể hiểu ý nghĩ của Ngọc Ngàn Phương, Ngọc Ngàn Phương không phải Ngọc Ngàn Liễu, nàng càng trầm ổn, cũng càng thành thục, nửa năm qua tất cả biến cố phát sinh trong Ngọc phủ, Ngọc Ngàn Phương mới nghiệm ra sự đời, quyết định bỏ qua hồng trần, xuất gia quy y cửa Phật.
Nhớ tới lúc trước mình dưới cơn nóng giận đem tóc Ngọc Ngàn Phương cạo sạch, không nghĩ tới thế nhưng gieo nhân quả như vậy.
Ngọc Ngàn Vân sợ run một hồi, còn chưa chịu nguôi hy vọng mở miệng nói: “Nhị tỷ tỷ, ngươi cẩn thận ngẫm lại, phụ thân hôm nay cũng đi, trong phủ chỉ còn tỷ muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau…”
Ngọc Ngàn Vân sống ở ngoài đã lâu, nhiều năm qua chưa từng có cái gọi là thân tình, lúc này mới hồi phủ không bao lâu, lại gặp phải chuyện như vậy, cho nên mới muốn giữ Ngọc Ngàn Phương lại.
Ngọc Ngàn Phương lại mỉm cười lắc đầu, trong giọng nói có chút thương cảm: “Đúng vậy, chỉ còn lại chúng ta vài cái tỷ muội. Một gia nghiệp lớn như vậy, trong nháy mắt phải gánh vác di tôn.”
Nàng giương mắt nhìn về phía Ngọc Ngàn Vân, lẳng lặng nói: “Ngũ muội muội, ta khuyên ngươi cũng vì tương lai của chính mình mà tính toán một chút đi, lưu trong phủ, cũng không phải là kế sách lâu dài.”
Ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Ngọc Linh Lung, giọng nói kiên quyết: “Qua đêm nay, ngày mai ta liền rời đi.”
Ngọc Ngàn Vân không cách nào khuyên được nữa, Ngọc Linh Lung thủy chung thờ ơ lạnh nhạt, trong phòng lâm vào mảnh trầm mặc.
Thức ăn tinh xảo trên bàn dần nguội lạnh.
Hồi lâu, Ngọc Ngàn Phương rốt cuộc đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Ta đi đây, hai vị muội muội bảo trọng.”
Nhìn qua Ngọc Ngàn Phương không quay đầu lại quyết tuyệt rời đi, trên mặt Ngọc Ngàn Vân lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung.
“Tứ tỷ tỷ, hiện tại chỉ còn lại ngươi và ta.”