Ngọc Linh Lung ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy trong trời tuyết mù mịt, một thân ảnh mặc mực sắc áo choàng vải bông đang đứng.
Lông hồ ly bạc bao quanh gương mắt trắng nõn của Cam Hạn Vũ, ở cuối khảm một viên đông châu oánh nhuận, càng tôn khuôn mắt hắn sinh huy, quý khí bức người.
Ngọc Linh Lung dừng bước nhưng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trên mặt đẹp là lạnh nhạt cùng xa cách.
Đứa bé này, thật đúng là quật cường.
Đôi mắt hắc to bạch phân minh cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, đáy mắt không che giấu nổi đau xót.
Người thiếu nữ này là cỡ nào xinh đẹp, ở trong tuyết giống như hoa mai nở rộ, lãnh ý bức người, rồi lại hoàn mỹ không tỳ vết, làm cho người ta không thể không ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng, nàng cũng không thuộc về hắn.
Cước bộ không tự chủ được đến gần nàng, cho đến khi cách nàng hai bước, Cam Hạn Vũ mới dừng lại.
Ngọc Linh Lung chờ giây lát, Cam Hạn Vũ cũng không có ý tứ nói chuyện, nàng liền mở miệng nói: “Ngươi đang trách ta lừa ngươi?”
Cam Hạn Vũ chậm rãi lắc đầu: “Không, ta chưa bao giờ trách nàng.”
Ngọc Linh Lung không nói gì, không biết ở cổ đại giáo dục như thế nào, rõ ràng hắn vẫn là con nít, mà lời nói lại cứ như của ông cụ non.
So sánh thì nàng vẫn quen nam hài vừa mới từ sơn động thoát ra hơn, hắn sít sao lôi kéo tay nàng, gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, phảng phất nàng trên đời này là chỗ dựa lớn nhất để hắn dựa vào.
Chỉ sợ, chỉ sợ hắn đời này sẽ không bao giờ còn gọi mình là tỷ tỷ nữa.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ngọc Linh Lung, Cam Hạn Vũ con ngươi trong suốt ảm đạm, rốt cuộc vẫn hỏi một lần: “Ngươi tại sao phải gạt ta?”
Ngọc Linh Lung dừng một chút, trầm giọng nói: “Ta chỉ không muốn chọc phải phiền toái thôi.”
Cam Hạn Vũ mãnh liệt ngẩng đầu, trên mặt là lòng tự trọng bị đả kích khuất nhục: “Linh Lung, ta rất phiền toái sao?”
Ngọc Linh Lung cũng không phủ nhận, gật đầu nhẹ nói: “Đúng vậy, thân phận của ngươi đối với ta mà nói chính là một phiền toái rất lớn.”
Từ khi biết rõ thân phận của Cam Hạn Vũ, nàng liền biết mình đã lọt vào xoáy nước lớn, mặc dù không ở trung tâm, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại của xoáy nước kia, cường đại đến mức nàng không thể nào thoát ra được.
Ngu Liệt Dương, hắc y nhân, Phượng Hiên Viên, Thanh Liên giáo, hiện tại lại thêm Cam Hạn Vũ cháu ruột Cam hoàng hậu, nàng chỉ muốn bảo vệ mình, chỉ muốn trốn tránh lún sâu vào, cho nên khi Cam Hạn Vũ hỏi tên nàng, nàng theo bản năng lựa chọn nói dối.
Nàng cũng không sai, thậm chí vốn không phải là chuyện gì quá lớn, nhưng Cam phủ lại tình nguyện đến cầu hôn Ngọc Ngàn Kiều, mới khiến làm lớn chuyện, biến thành cục diện hôm nay không thể nào thu thập được.
Chuyện đã ra khỏi tầm khống chế của nàng, ngay cả nàng cũng không nghĩ tới, vì một câu nói vô tâm của mình, thế nhưng lại liên quan đến nhiều người như vậy.
Nhìn đôi mắt thu thủy lạnh băng kia, Cam Hạn Vũ quật cường nói: “Ta sẽ không trở thành phiền phức của ngươi.”
Ngọc Linh Lung lắc lắc đầu, nói: “Đây không phải là chuyện ngươi có thể định đoạt được.”
Mặc kệ Cam Hạn Vũ là hạng người gì, thân phận của hắn nhất định không thể trở thành một người đơn giản, càng không có khả năng có một cuộc sống bình thường, cùng người như vậy tiếp xúc nhiều, chỉ khiến đưa tới nhiều phiền toái cho nàng.
Ngọc Linh Lung không muốn cùng Cam Hạn Vũ nói thêm nữa, nàng quay đầu, để Linh Nhi đỡ tay nàng, trèo lên xe ngựa.
“Ngươi đừng đi!” Liên tục cố gắng trấn tĩnh, Cam Hạn Vũ đột nhiên tiến đến, kéo nàng lại, trên mặt tràn đầy đau đớn cùng không cam lòng: “Linh Lung, ngươi vì cái gì không chịu nói lời thật lòng, có phải ngươi có nổi khổ tâm gì không?”
Hắn không tin! Không tin nàng chỉ vì không muốn chọc tới phiền toái mới tìm tên giả, càng không tin nàng đối với mình lại không thèm ngó tới, hắn đường đường là cháu ruột đương kim hoàng hậu, là con trai trưởng duy nhất của Cam thái phó quyền thế ngút trời, làm sao lại bị nàng chán ghét mà vứt bỏ!? (ta nói tác giả này, tại sao người có thể ác với các soái ca như vậy, sao ko sinh thêm mấy Ngọc Linh Lung nữa để chia cho các soái ca a :((, Tiểu Vũ thật đáng thương! *khóc* )
Lực đạo trong tay không tự chủ gia tăng, Cam Hạn Vũ thanh âm kiên định cùng tự tin không phù hợp với tuổi: “Ngươi rốt cuộc có nổi khổ tâm gì? Ngươi nói cho ta biết! Ta là nam nhân, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp!”
Ngọc Linh Lung không nói gì, nàng giương mắt nhìn Cam Hạn Vũ còn chưa trưởng thành hết, bất đắc dĩ thở dài.
Nhẹ nhàng vùng vẫy, nàng liền thoát ra khỏi Cam Hạn Vũ toàn lực bắt lấy tay mình.
“Cam công tử, ngươi suy nghĩ nhiều.”
Ngọc Linh Lung giơ chân lên, vững vàng bước lên ghế nhỏ, Linh Nhi vung rèm lên, nàng liền tiến vào trong xe.
Thấy nàng phải đi, Cam Hạn Vũ tình thế cấp bách bắt lấy càng xe, lớn tiếng nói: “Vậy ngươi vì cái gì không chịu gả cho ta? Ta có cái gì không tốt!?”
Trong mành vải bông ấm áp, Ngọc Linh Lung mặt thập phần bình tĩnh: “Ngươi không có gì là không tốt, ta chỉ là không thích!”
Một câu nói khiến Cam Hạn Vũ im bặt, không biết nói gì cho phải.
Ngươi dù có tốt muôn vàn, nhưng người ta không thích, vậy ngươi tốt còn có ích lợi gì?
Linh Nhi đẩy tay đang ở trên càng xe của Cam Hạn Vũ ra, lời nói giòn giã: “Cam công tư, làm phiền ngài nhường một chút, tiểu thư của chúng ta phải trở về phủ rồi.”
Cam Hạn Vũ kinh ngạc buông lỏng tay ra, nhìn xe ngựa khẽ đung đưa, mắt thấy mình sẽ phải tránh ra, đột nhiên hỏi: “Ngươi thật sự thích Húc vương?”
Trong buồng xe Ngọc Linh Lung nghe được rõ ràng rành mạch những lời này, nhưng lại không trả lời.
Nàng lâu rồi cũng chưa có tin tức của Húc vương, ngay đến cả bóng dáng của hắn cũng không thấy, vô luận đi đến đâu, đều có người hướng nàng nhắc tới hắn.
Này còn nhờ Húc vương trước gióng trống khua chiêng theo đuổi, hiện tại danh tiếng Tứ tiểu thư đã cùng Húc vương sít sao cùng một chỗ.
Nàng lười giải thích, cũng không muốn giải thích.
Cam Hạn Vũ thấy nàng không đáp, cho rằng nàng ngầm đồng ý, ngón tay thon dài không khỏi nắm chặt thành quyền.
“Linh Lung, Húc vương sẽ bị chỉ hôn…” Câu nói kế tiếp hắn không nói, nhưng hắn nghĩ nàng nghe hiểu được.
Tất cả mọi người biết rõ, Hoàng Thượng cấp cho Húc vương chỉ hôn, nhất định sẽ chọn khuê tú môn đăng hộ đối, mà sẽ không chọn khuê nữ của tứ phẩm võ tướng, càng không có khả năng là một thứ nữ.
Đợi đến khi Húc vương thành thân, Ngọc Linh Lung lại nên đi nơi nào? Làm sao có gia đình nào dám mạo hiểm đắc tội với Húc vương đi cầu hôn nàng?
Nghĩ đến đây, Cam Hạn Vũ tựa hồ có một tia hi vọng, hắn hướng xe ngựa đuổi theo vài bước, thanh âm kiên định rõ ràng nói: “Ta, nguyện ý chờ ngươi.”
Trong buồng xe yên lặng không tiếng động, Ngọc Linh Lung làm như không nghe thấy, không phản ứng chút nào.
Xe ngựa dần dần đi xa, biến mất tại khúc quanh góc đường, để lại Cam Hạn Vũ một mình kinh ngạc đứng tại chỗ.
Băng thiên tuyết địa, thân ảnh thon dài của thiếu niên như vậy cô tịch, như vậy thê lương.
…
Kể từ khi Ngọc Ngàn Kiều bị Ngọc Linh Lung đem răng giả đánh bay, bị xấu mặt trước mặt mọi người, liền sống chết không chịu ra khỏi Ngọc phủ, mà trong kinh thành mọi người đều biết, Ngọc phủ dòng chính nữ Ngọc Ngàn Kiều, là một xấu nữ không có răng miệng méo.
Lúc này cho dù Cam gia không từ hôn, cũng không thể có bất kì người nào tới cầu hôn nàng.
Thử hỏi, công tử đứng đắn nhà nào, nguyện ý cưới một nữ nhân không có răng, cả đời bị người khác chế nhạo, cười nhạo?
Ngọc Ngàn Kiều lúc này hoàn toàn xong rồi.
Bị chuyện này ảnh hưởng lớn tất nhiên là Ngọc tướng quân, dựa vào thân phận thân gia Cam phủ, hắn đã nghĩ thông phương pháp giúp phục chức, ai ngờ tại thời khắc mấu chốt này, Cam gia thế nhưng cùng Ngọc phủ lui cưới, lần này tất cả nỗ lực của hắn đã thành công dã tràng.
Càng làm cho hắn buồn bực chính là, mất Cam gia bảo vệ, Phùng phủ cùng Ngọc tướng quân oán hận chất chứa đã lâu lập tức đem điều lệnh lật ra, cưỡng chế hắn phải đi Nam Cương trình diện ngay.
Mắt thấy sắp đến năm mới, quan viên chuyển đi đều trở về kinh thành, Ngọc tướng quân lại phải mạo hiểm giá lạnh đi Nam Cương đốc chiến, người sáng suốt vừa nhìn liền biết, đây là Phùng thượng thư quan báo tư thù.
Có thể là bất kể người ta xuất phát từ tâm lý gì, quan lớn một cấp đè chết người, Nam Cương này, Ngọc tướng quân là không đi không được.
Về sau Mai di nương cho hắn chủ ý, Ngọc tướng quân cảm thấy kế này đại hay, ngày hôm sau liền tự mình áp dụng.
Giờ ngọ ngày hôm sau liền truyền đến tin tức, Ngọc tướng quân cưỡi ngựa xuất hành, kết quả không cẩn thận từ trên ngựa ngã xuống, xương đùi bị gãy.
Tổn thương gân cốt cần 100 ngày tĩnh dưỡng, lúc này Ngọc tướng quân có đầy đủ lý do, đem chuyện đi Nam Cương kéo dài thêm thời gian.
Mặc dù hắn bởi vì “chân bị thương”, không cách nào ra cửa vui đùa, nhưng trả giá cao như vậy đổi lấy ở nhà bình an, việc này cũng rất đáng.
Ngọc tướng quân ngày ngày ở nhà, buồn bực sinh ra vô số cơn giận không đâu, hết lần này tới lần khác trút giận trên người làm Ngọc phủ.
Con lớn nhất chết, con thứ hai đi, con thứ ba chạy…. (=]])
Nhị nữ suốt ngày niệm kinh, tam nữ phơi thây đầu đường, tứ nữ chọc không nổi, ngũ nữ cẩn thận đến không tìm được sai lầm…
Nhìn tới nhìn lui, hắn phát hiện mình xem không vừa mắt nhất lại là Ngọc Ngàn Kiều nữ nhi Mộ thị lưu lại kia.
Tại Ngọc tướng quân xem ra, Ngọc phủ bị từ hôn, tất cả đều là do Ngọc Ngàn Kiều sai, còn làm hại hắn bị liên lụy, mất đi cơ hội tốt bàng thượng Cam phủ, hôm nay nữ nhi tiếng xấu lan xa, gả đều không ai thèm lấy, rơi vào kết cục ở nhà ăn không ngồi rồi, thật sự càng nhìn càng khiến người ta tức giận.
Một đại nam nhân ở nhà quá lâu, tâm lý cũng không bình thường, mỗi khi hắn uống rượu say mèm, nhớ tới tiền đồ cẩm tú chính mình bị Ngọc Ngàn Kiều cái nữ nhi bất hiếu này hủy diệt, hắn lại cầm roi lên, cuống cuồng trút lên người nàng.
Ngọc Ngàn Kiều đâu chịu được ủy khuất bực này, sau mấy lần bị Ngọc tướng quân đánh, rốt cuộc khóc chạy tới Mộ phủ, cầu xin Mộ gia thay nàng làm chủ.
Mộ nhị phu nhân ngược lại rất sung sướng, trực tiếp chứa chấp cốt nhục duy nhất Mộ thị này, chỉ sai người đưa tin cho Ngọc tướng quân, lời nói mặc dù là khách khí, nhưng chủ quan chính là: “ngươi không muốn nữ nhi này, Mộ phủ chúng ta liền lưu lại, qua năm, Mộ phủ sẽ sai người đem Ngọc Ngàn Kiều về với ông bà.
Mộ phủ không lưu cũng không được, lúc trước vì những thứ hồi môn của Mộ thị làm Ngọc phủ huyên náo tới mức gà bay chó sủa, hiện tại có được đồ của người ta rồi, lại không muốn nữ nhi người ta, đạo lý này cũng không thông a.
Cho nên Mộ nhị phu nhân cũng rất “rộng lượng” chưa chấp Ngọc Ngàn Kiều nương chết cha không cần này, chỉ là lưu lại cho mình đường lui, đem Ngọc Ngàn Kiều về với ông bà, còn những thứ này sao (của hồi môn), tự nhiên là ở trong tay Mộ nhị phu nhân.
Mặc dù trên danh nghĩa là giữ lại làm của hồi môn cho Ngọc Ngàn Kiều, nhưng Ngọc Ngàn Kiều hôm nay, làm sao còn hi vọng gả ra ngoài? Nàng một ngày không ai thèm lấy thứ này liền ở lại Mộ phủ một ngày, cho dù chỉ riêng địa tô, Mộ nhị phu nhân cũng có thể thu được khoản lợi nhuận không nhỏ.
Về phần chuyện sau này, cho dù Ngọc Ngàn Kiều có thật gả được ra ngoài, nhưng nàng cũng chỉ là cô thân thế cô một cái mất nương cha đánh phải ra cửa, có thể đấu được với Mộ phủ sao?
Loại kết quả này hiển nhiên đối với tất cả mọi người đều tốt, đối với Ngọc Ngàn Kiều mà nói, nàng rốt cuộc không cần phải chịu Ngọc tướng quân đánh; đối với Mộ phủ mà nói, càng có lý do để chiếm lấy tài vật Mộ thị; đối với Ngọc tướng quân mà nói, Ngọc Ngàn Kiều sao chổi này cuối cùng cũng biến mất khỏi mắt mình.
Cho nên, tất cả đều vui vẻ.
Ngọc Linh Lung nghe được tin tức này, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, Ngọc Ngàn Kiều kết cục này, ngược lại coi như được lợi, nếu là nàng tiếp tục ở lại Ngọc phủ, không bị Ngọc tướng quân đánh chết cũng bị người cười chết.
Ngày đó nàng nguyền rủa mình cái gì? Cô độc sống suốt quãng đời còn lại?
Hiện tại nàng ngược lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai cô độc sống suốt quãng đời còn lại!?
Ngọc Ngàn Kiều nữ nhân chướng mắt này biến mất, sự chú ý của Ngọc Linh Lung đặt tại chuyện khác.
Nàng nhận được tin tức, gần cuối năm, phần lớn sản nghiệp của Ngọc phủ cũng đều đã đưa tới, nhưng chỗ Mai di nương lại vẫn không có động tĩnh, nhận lời cho nàng ba thành thu vào của Ngọc phủ, hôm nay một tiền bạc cũng không thấy.
Mai di nương này là đã quên, hay không chịu đưa?
Ngọc Linh Lung ngược lại không thiếu bạc, nhưng ai ngại nhiều tiền hơn bao giờ, lại nói, lúc trước Mai di nương đúng là nói hay lắm, nàng giúp Mai di nương thượng vị, Mai di nương cho nàng bạc, hôm nay chưa tới nửa năm thời gian, nữ nhân này đã thay đổi rồi?
Nghĩ nàng là ai, dễ gạt lắm à?
Tối hôm đó, Ngọc Linh Lung phải người tới hai lần, Mai di nương rốt cuộc tới Phẩm Lan Uyển.
Ngọc Linh Lung đánh giá Mai di nương, chỉ thấy trên người nàng ăn mặc, trang sức đẹp đẽ quý giá, nhưng giữa lông mày lại tràn đầy mệt mỏi, phảng phất như già đi vài tuổi.
Vào phòng, Mai di nương cũng không hành lễ, đỡ eo trực tiếp ngồi tại bên ghế thái sư, lúc này mới nhìn về phía Ngọc Linh Lung.
“Tứ tiểu thư bảo ta đến, là có chuyện gì cần phân phó?”
Ngọc Linh Lung cười lạnh, ơ a, Mai di nương đây là đang giả bộ hồ đồ với nàng sao?
Thấy Mai di nương không còn cung kính như trước đây, Ngọc Linh Lung dứt khoát nói thẳng: “Phần bạc kia của ta, ngươi chừng nào thì đưa tới?”
Vừa nhắc đến việc này, đầu Mai di nương liền to như cái đấu, từ lần trước Ngọc Ngàn Vân cản việc tây giao thôn trang nộp thuế đất, vị Ngũ tiểu thư này liền bắt đầu vô tình hay cố ý nhúng tay vào chuyện trong phủ, nhất là chuyện tiền bạc, cho dù Mai di nương xử trí, nàng cũng sẽ trùng hợp xuất hiện, nói ra cho oai là hỗ trợ sắp xếp, thật ra là ngầm vụng trộm nhưng lại ngang ngược can thiệp.
Có một người giám thị khoản thu của Ngọc phủ như thế, Mai di nương thực không có cơ hội gian lận tiền bạc, đừng nói cho Ngọc Linh Lung phần này, ngay cả chính nàng đều không được cái gì béo bở.
Mai di nương vừa muốn mở miệng giải thích, giương mắt lại nghênh tiếp cặp con ngươi đen lạnh lùng của Ngọc Linh Lung.
Đôi mắt này mang theo nhìn kỹ, mang theo nghiêm khắc, phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy, khiến nàng sợ run người.
Nhớ tới thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, Mai di nương vô ý thức nâng tay lên, vuốt ve cái bụng cao cao của chính mình.
Tứ tiểu thư này, không phải có thể dễ dàng hồ lộng qua.
Mai di nương tâm niệm hơi đổi, đột nhiên có chủ ý.
Ngọc Linh Lung không phải muốn bạc sao? Kia chính mình dựa vào thực tế nói, nàng có thể giúp mình một lần cũng có thể giúp mình lần thứ hai.
Quyết định chủ ý, Mai di nương trên mặt hiện lên nụ cười tươi tắn, nói: “Tứ tiểu thư, lúc này ngài phải giúp ta một chút!”