[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 109 : Cái mông nở hoa




Nhìn Phùng Tư Hoài dưới công đường vẻ mặt vạn phần kinh ngạc, Lương đại nhân lại bỏ thêm một câu: “Đánh thật cho ta!”

Người ở chỗ này đều biết, đánh bằng roi cũng có quy tắc ngầm, nếu là con nhà quan viên chỉ phân phó là “đánh”, đó chính là ý tứ, ai cũng đừng coi là thật, lừa gạt làm dáng vài cái mà thôi, mà “đánh thật” kia tức là thật sự đánh, phải đánh như thế nào liền đánh như thế, có thể chịu được hay không còn phải xem tạo hóa của ngươi; còn có một cái lợi hại nhất, chính là “dụng tâm đánh”, ý này chính là đánh chết, đánh không chết thề không dừng tay!

Lương đại nhân cũng vì Phùng Tư Hoài lặp đi lặp lại nhiều lần, cộng thêm sự việc trầm trọng này càng thêm nổi giận, dĩ vàng xử phát hắn nhẹ nhàng rồi thôi, nhưng lần này liên quan đến mạng người, hơn nữa lại là thiên kim quan gia, hắn tại sao có thể bao che Phùng Tư Hoài làm xằng làm bậy nữa?

Lệnh thiêm đỏ thắm “đát” một tiếng vỡ trên mặt đất, tầm mắt Phùng Tư Hoài cũng rơi theo.

Nhìn lệnh thiêm thể hiện chính mình sắp bị đánh, Phùng Tư Hoài có chút không tin vào mắt mình, Lương đại nhân lại muốn đánh hắn?

Không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, thân thể đã bị nha dịch nặng nề đẩy té trên mặt đất, mặt phanh một chút cúi trên mặt đất, cẩm bào bị người vén lên, lộ ra quần áo bên trong.

Sau lưng, bọn nha dịch không dám chậm trễ, lập tức cao cao giờ gậy lên.

Phùng Tư Hoài lập tức cảm thấy sống lưng tê dại, lập tức kêu lên: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a!”

Chứng kiến bộ dạng bị hù dọa tè ra quần của hắn, Ngọc Linh Lung khinh bỉ chuyển dời tầm mắt.

Gậy còn chưa rơi xuống, ngươi gào khóc cái gì? Thật là một tên nhát chết!

Phùng Tư Hoài vừa mới hô hai tiếng, gậy trong tay nha dịch nặng nề rơi xuống, đánh vào mông hắn!

Đáng thương Phùng Tư Hoài từ khi sinh ra từ trong bụng mẹ vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, đừng nói bị ăn đánh, ngay cả đầu ngón tay cũng không có ai dám động tới hắn một chút, nhưng bây giờ ngay trên công đường bị đánh đòn, quả thật là muốn mệnh hắn mà.

Nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ vừa kêu vài tiếng, lần này đánh cho Phùng Tư Hoài oa oa hét thảm: “Ôi mẹ ơi, đau chết mất–”

Hắn vừa mới gào thét, bản thứ hai đã rơi xuống ngay sau đó, đánh cho hắn liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi kiềm chế sau lưng, nhưng những nha dịch kia mỗi người như lang như hổ, Phùng Tư Hoài làm sao có thể đấu lại bọn họ? Vô luận hắn toàn lực vặn vẹo như thế nào, cũng không tránh thoát nổi.

Lương đại nhân phân phó xuống muốn đánh thật, nha dịch nào dám có ý khác? Chỉ thấy gậy như mưa rơi xuống, đánh cho Phùng Tư Hoài gào khóc thảm thiết, da thịt mềm mịn hắn đâu chịu nổi hình phạt này, mới đánh cho vài cái, trên quần áo đã rịn ra tầng vết máu.

Mười mấy gậy đi xuống, Phùng Tư Hoài ngay cả khí lực kêu cũng không còn, khuôn mặt trắng nõn cọ trên mặt đất dịnh đầy tro bụi, trên mông tràn đầy máu tươi, chỉ có thể nằm sấp không nhúc nhích, vừa rồi còn bộ dáng công tử phú gia, giờ phút này dính đầy bụi đất, nào có nửa điểm phong độ.

Thấy đánh không sai biệt lắm, Lương đại nhân ngừng nha dịch lại, nghiêm nghị quát lên: “Phùng Tư Hoài, ngươi còn chưa chịu nhận tội? Nếu còn không chịu nhận, kia còn dư lại vài bản, liền để cho bọn họ dụng tâm đánh!”

Dụng tâm đánh, đây chính là đánh chết a, hắn Phùng Tư Hoài làm sao mà chịu được?

Giờ phút này Phùng Tư Hoài bị đánh nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên (chết đi sống lại), ngay cả động cũng không động được, vừa nghe còn muốn đánh, lập tức bị dọa sợ nổi da gà, rầm rì nói : “Ta…Ta nhận…Chỉ cần đừng đánh, ta cái gì cũng đều nhận…”

Thanh âm hắn càng nói càng thấp , mấy chữ cuối cùng cũng không thể nghe rõ nữa.

Lương đại nhân hừ lạnh một tiếng, loại người này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đánh hắn vài bản mới có thể thành thật cung khai!

Kinh đường mộc nặng nề vỗ xuống bàn, Lương đại nhân quát lên: “Ngươi là thế nào sát hại Tam tiểu thư Ngọc gia? Còn không mau khai rõ!”

Phùng Tư Hoài đang không biết nên nói cái gì, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp : “Chậm đã!”

Ngọc Linh Lung nâng mắt nhìn đi, chỉ thấy Phùng thượng thư một bộ quan bào chỉnh tề, hiển nhiên vừa mới từ nha môn đi ra, đang thở phì phò hướng đại đường đi tới.

Phùng Tư Hoài thấy cha hắn đến, lập tức bất chấp nhiều người ở đây, nước mắt ào ào khóc rống lên: “Cha, cha! Mau cứu con a!”

Thấy con trai bị đánh thành bộ dạng này, ,Phùng thượng thư sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, giương mắt nhìn về phía Lương đại nhân lớn tiếng nói: “Xin hỏi Lương đại nhân, con ta phạm vào tội gì, vì sao phải đánh hắn thành bộ dạng như thế này!?”

Lương đại nhân hừ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Sáng sớm hôm nay, tại cửa lớn Phùng phủ phát hiện nữ thi toàn thân lõa thể, đúng là Tam tiểu thư Ngọc gia. Có người chứng minh, Tam tiểu thư Ngọc gia khi còn sống cùng Phùng công tử qua lại thân mật, hôm nay lại chết nơi đầu đường, bản quan đang thẩm vấn Phùng công tử, hắn vừa mới nhận tội!”

Phùng Tư Hoài thấy phụ thân đến, lá gan cũng lớn thêm, chịu đựng đau nhúc lập tức kêu lên: “Ta không nhận! Ta là oan uổng! Ta không có giết Ngọc Ngàn Liễu!”

Ngọc tướng quân ở bên nhịn không được tức miệng chửi ầm lên: “Ngươi hỗn đản lật lọng, vừa rồi chính miệng ngươi nói nhận tội, hiện tại lại muốn phản cung? Chẳng lẽ nữ nhi lão tử chết oan uổng vậy sao?”

Phùng thượng thư nhìn thoáng qua Ngọc tướng quân, thật sự là oan gia ngõ hẹp, hết lần này tới lần khác lại là Ngọc phủ!

Hắn cưỡng chế lửa giận xuống, trầm giọng nói: “Ngọc Tam tiểu thư chết vẫn chưa thể xác nhận là do tiểu nhi gây nên, vì cái gì các ngươi một mực chắc chắn là hắn giết người?”

Ngọc tướng quân vốn tưởng rằng Ngọc Ngàn Liễu là Phùng Tư Hoài hại chết, vừa rồi nghe Ngọc Linh Lung nói, lại càng cảm thấy có lý, trong lòng đã xác định hung thủ giết Ngọc Ngàn Liễu chính là Phùng Tư Hoài, giờ phút này thấy Phùng thượng thư còn muốn nỗ lực bảo vệ Phùng Tư Hoài thoát tội, lại càng bi phẫn thêm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai cha con nhà này.

Con của ngươi ngươi liền đau lòng, chẳng lẽ con gái của ta không phải là cha sinh nương dưỡng hay sao?

Phùng thượng thư thật sự là khinh người quá đáng!

Bàn tay bóp chặt phát ra tiếng răng rắc, Ngọc tướng quân cũng không dám đối với Phùng thượng thư xách cổ đánh tơi bời giống Phùng Tư Hoài, ai bảo hắn ta lại là cấp trên của hắn đây?

Lương đại nhân nói: “Ngọc Tứ tiểu thư chứng thực, ngày hôm qua chính miệng Ngọc Tam tiểu thư thừa nhận đi Phùng phủ, sáng sớm hôm nay thi thể Ngọc Tam tiểu thư liền xuất hiện trước cửa Phùng phủ, cái chết của nàng nhất định có quan hệ với Phùng phủ! Bản quan thân là Kinh Triệu Doãn, chẳng lẽ ngay cả quyền thẩm vấn phạm nhân cũng không có hay sao!?”

Không thể trách Lương đại nhân tức giận, Binh bộ Thượng thư thì làm sao? Quan chủ đại đường Kinh Triệu Doãn là Lương đại nhân hắn, đó chính là hắn định đoạt! Nếu như người người đều chạy tới nghi vấn năng lực thẩm án của hắn, chức quan này của hắn còn muốn làm nữa hay không!?

Thấy Lương đại nhân không vui, Phùng thượng thư thoáng thu liễm một chút thái độ hùng hổ dọa người, nói thật, con hắn có đức hạnh gì hắn sao lại không biết, ngay cả hắn cũng không xác định được Ngọc Ngàn Liễu chết có phải do con trai mình gây nên hay không, nhưng mắt thấy con trai bị đánh mông nở hoa, người làm cha như hắn khó có thể giữ được bình tĩnh.

Mày rậm giương lên, Phùng thượng thư nói: “Ngọc Tam tiểu thư chết ở cửa phủ chúng ta, chuyện này thực sự quá kỳ quặc, như vậy đi, ta trở về thẩm vấn người làm, nhất định đem việc này tra ra manh mối, cho Lương đại nhân một cái công đạo, được không?”

Không nói là cho Ngọc tướng quân người nhà khổ chủ một cái công đạo, lại nói cho Lương đại nhân một cái công đạo, Phùng thượng thư này, căn bản là không đem Ngọc tướng quân để vào mắt.

Ngọc tướng quân dù có ngốc đi nữa cũng nghe ra trong lời nói của Phùng thượng thư đối với mình không chút đếm xỉa, hắn nghe lời này, không khỏi tiến lên phía trước một bước, lớn tiếng nói: “Không được!”

Phùng thượng thư tầm mắt lúc này mới rơi trên mặt Ngọc tướng quân: “Như vậy không được, chẳng lẽ ngươi có cao kiến gì sao?”

Ngọc tướng quân nhìn Phùng thượng thư, thù mới hận cũ đồng thời xông lên, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Con gái của ta chết ở Phùng phủ, chẳng lẽ bị ngươi nhẹ nhàng nói vài câu liền bỏ qua rồi? Ta nhất định phải để cho hung thủ giết người phải đền mạng!”

Phùng thượng thư cười lạnh nói: “Ý của Ngọc tướng quân là, con gái ngươi nhất định là do tiểu nhi giết?”

Ngọc tướng quân khẳng định: “Đúng vậy!”

Phùng thượng thư nói: “Ngươi nói con gái của ngươi chết ở trong tay con ta, ngươi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy?”

Thấy Ngọc tướng quân bị mình hỏi khiến cho sững sờ, Phùng thượng thư lại hỏi tới: “Kia ta hỏi ngươi, Ngọc Tam tiểu thư chết như thế nào?”

Ngọc tướng quân cả giận nói: “Tất nhiên là bị Phùng Tư Hoài hành hạ đến chết!”

Phùng thượng thư cười lạnh: “Hành hạ đến chết? Ai có thể chứng minh vết thương trên người nàng là do tiểu nhi gây nên, lại có ai có thể chứng minh tiểu nhi đích thân giết nàng? Vật chứng ở đâu?”

Ngọc tướng quân bị hỏi đến, trong cơn giận dữ cao giọng nói: “Còn muốn vật chứng gì? Thi thể chính là vật chứng!”

Phùng thượng thư khinh bỉ nhếch miệng: “Thi thể? Một cái tiểu thư, toàn thân lõa lồ chết ở trên đường, chẳng lẽ liền nhất định cùng con trai ta có quan hệ? Nói đúng hơn là do các ngươi gia giáo nữ vô phương, mới có thể xảy ra chuyện xấu như vậy–”

Ngọc tướng quân tức giận đến hai mắt đỏ ngầu: “Nói bậy! Ngươi phóng–”

Đột nhiên nhớ tới đối phương là cấp trên của mình, Ngọc tướng quân cứng rắn đem chữ cuối cùng nuốt xuống, cả giận nói: “Con gái của ta bị các ngươi hại chết, chửng lẽ mặc ngươi vài câu ngụy biện liền có thể thoát tội? Nằm mơ!”

Phùng thượng thư không để ý Ngọc tướng quân nữa, xoay người nhìn về phía Lương đại nhân, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nếu thật là tiểu nhi giết Ngọc Tam tiểu thư, cần gì phải đem thi thể ném ngoài cổng chính gây chuyện? Tệ phủ hậu viện quá nhiều, tùy tiện đào một hố chôn là xong, làm sao sẽ lưu ở ngưỡng cửa nhà mình để người ta chỉ trích? Lương đại nhân, ta dùng mũ quan đảm bảo, chuyện này tuyệt đối cùng tiểu nhi không quan hệ!”

Phùng Tư Hoài phục trên mặt đất, khóc thê thảm vô cùng: “Ta là oan uổng a, thật sự là oan uổng a–”

Thấy hai cha con nhà này đem Ngọc tướng quân tức giận nổi trận lôi đình, Ngọc Linh Lung âm thầm lắc đầu, Ngọc tướng quân này, căn bản đấu không lại Phùng thượng thư!

Nàng tự nhiên biết rõ, muốn một lần vặn ngã Phùng Tư Hoài là không thể, cho dù tất cả chứng cứ có thể chứng minh Ngọc Ngàn Liễu là chết trong tay Phùng Tư Hoài, Phùng Tư Hoài cũng sẽ không bị giam vào đại lao ăn nhiều đau khổ a.

Không thể không nói, có một người cha có quyền thật sự rất trọng yếu a!

Nàng nên nói cũng đã nói, có thể làm cũng đã làm, hiện tại phải xem Lương đại nhân quyết định như thế nào!

Lương đại nhân cau chặt lông mày, cảm thấy chuyện này thật sự có chút khó khăn, hôm nay để Phùng Tư Hoài đền tội là không có khả năng, có cha hắn Phùng thượng thư ở đây bảo vệ, lại nghiêm hình bức cung là không thể nào, tình thế cứ như vậy rơi vào khó xử tiến thoái lưỡng nan, không riêng Ngọc phủ cùng Phùng phủ khó chịu, ngay cả hắn cũng khó chịu.

Hiện tại muốn xong việc như thế nào đây?

Dùng kinh nghiệm trước đây của Lương đại nhân, Phùng Tư Hoài hẳn là bị Phùng thượng thư mang đi, nhưng Ngọc phủ bên này, phải nói chuyện như thế nào đây?

Trầm ngâm hồi lâu, Lương đại nhân rốt cuộc làm ra quyết định.

“Đem Phùng Tư Hoài tạm thời giam giữ, vụ này tùy ý một lần nữa mở đường thẩm tra xử lý, bãi đường!”

Ba phải chính là đạo lý cơ bản nhất của việc làm quan, thân là Kinh Triệu Doãn, Lương đại nhân tự nhiên lại càng am hiểu sâu sắc đạo lý này.

Ngoài mặt nói là đem Phùng thượng thư giam giữ, kỳ thật Lương đại nhân biết rõ, sau khi bãi đường Phùng thượng thư sẽ đem con trai hắn đón đi.

Về phần Ngọc phủ ra sao, không còn biện pháp nào khác, ai bảo ngươi không có người nào làm quan lớn như Phùng thượng thư.

Ngọc tướng quân không nghĩ tới kết quả một tiếng sấm hạt mưa nhỏ như vậy, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ không biết nên nói cái gì cho tốt.

Phùng thượng thư nhìn thoáng qua Phùng Tư Hoài quỳ rạp trên mặt đất,, quần áo chỗ mông máu tươi đầm đìa, dùng ánh mắt ra hiệu hắn an tâm chớ nóng vội, liền xoay người dự định rời đi.

Ngay khi quay người lại, hắn đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp, đang lạnh lung đứng trong bóng tối, ánh mắt phức tạp đánh giá hắn.

Phùng thượng thư ngay từ đầu chỉ vội vã muốn cứu con trai hắn, cũng không có chú ý tới Ngọc Linh Lung đứng ở một bên đại đường kia, giờ phút này hắn nhìn thấy thiếu nữ trẻ tuổi này, không biết trong lòng như thế nào lại nổi lên cảnh giác.

Loại cảm giác này không rõ ràng, giống như là bản năng con người, lúc gặp đối thủ cường đại so với mình, luôn sẽ có một loại bản năng sợ hãi.

Giữa không khí rét lạnh của mùa đông, hai mắt giao hội, ánh lửa bắn ra bốn phía.

Nghênh đón ánh mắt quan sát của Phùng thượng thư, Ngọc Linh Lung trên mặt chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh lùng.

Đừng tưởng lần này không thu thập được ngươi, ngươi có thể tránh được một kiếp, chị đây có rất nhiều thời gian từ từ chơi với ngươi!

Ngọc tướng quân cùng Ngọc Linh Lung một trước một sau ra khỏi đại đường Kinh Triệu Doãn, đi trước cùng một cái mục đích.

-Ngọc phủ-

Mặc dù Ngọc Linh Lung đối với mọi người trong Ngọc gia tràn đầy lạnh lùng cùng địch ý, nhưng trước mặt người ngoài bọn họ dù sao cũng vẫn là người một nhà, hơn nữa hôm nay Ngọc Linh Lung chịu ra mặt làm chứng, đây đối với Ngọc tướng quân mà nói thật sự là quá ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ cái nữ nhi không nghe lời này, rốt cuộc biết được bọn hắn là người một nhà, muốn ra tay trợ giúp Ngọc phủ hay sao?

Ngọc tướng quân nghĩ như vậy, lại như cũ không dám quá mức đến gần Ngọc Linh Lung, hai người ngồi hai chiếc xe ngựa, không nói lời nào một đường trở lại Ngọc phủ.

Ngọc tướng quân vừa mới vào cửa, đã nhìn thấy một bà tử cực nhanh chạy tới.

“Lão gia, ngài đã trở lại, mau trở về phòng xem một chút, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Ngọc tướng quân lập tức sợ hết hồn, gần đây trong nhà như thế nào, một chuyện tiếp lấy một chuyện, làm cho người ta chỉ cần một con gió thổi qua cỏ cây lay động cũng dựng cả tóc gáy.

Nhìn lướt qua Ngọc Linh Lung sau lưng cách không xa, Ngọc tướng quân nhấc chân hướng vào trong phòng bước nhanh tới.

Trong phòng, Mai di nương gấp rút đi đi lại lại, thấy Ngọc tướng quân đã trở về, lập tức như nhìn thấy cứu tinh liền nhào tới, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa lê đái vũ: “Lão gia, ngài cuối cùng cũng trở lại!”

Ngọc tướng quân vội vàng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Mai di nương lúng túng cắn môi dưới, rốt cuộc không dám nói, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc ròng nói: “Lão gia, đều là Mai nhi quản gia bất lực, xảy ra chuyện lớn như vậy, Mai nhi thật sự xin lỗi lão gia a…”

Tiểu thiếp chính mình sủng ái nhất cứ như vậy bụng nhô cao quỳ trước mặt, Ngọc tướng quân không khỏi một hồi đau lòng, vội vàng đưa tay đỡ nàng dậy: “Nàng trước đứng lên, có lời gì từ từ nói.”

Thấy Ngọc tướng quân khó có được ôn hòa như vậy, Mai di nương lá gan lớn thêm vài phần, nàng đứng ở trước mặt Ngọc tướng quân, dùng khăn che mặt, đứt quãng nói: “Là…Là Đổng di nương…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.