Ngọc Ngàn Liễu ngẩng mặt lên, nhìn tường gạch đá xanh cao cao trước mặt này, khuôn mặt trắng bệch hiện vẻ mê võng.
Nàng mặc dù lớn lên trong kinh thành, cũng là một tiểu thư của một đại gia đình, trong ngày thường cùng lắm chỉ ngồi xe ngựa đi quý phủ người khác dự tiệc, làm sao biết đây là địa phương nào.
Bất quá, cứ việc nàng không biết nơi này là nơi nào, nhưng từ trong lời nói tràn đầy ớn lạnh của Ngọc Linh Lung, nàng cảm giác được nơi này nhất định là địa phương rất nguy hiểm.
Toàn thân không kiềm được run rẩy, Ngọc Ngàn Liễu khiếp đảm nhìn Ngọc Linh Lung, chờ đợi nàng công bố đáp án.
Nàng cũng không cần phải đợi quá lâu, Ngọc Linh Lung môi anh đào khẽ mở, thanh âm dễ nghe trong gió rét lại khí định thần nhàn như vậy.
“Bát Đại Tiểu Lộng, nghe nói qua chưa? Nơi này chính là cửa sau của Như Ý lâu.”
Bát Đại Tiểu Lộng? Nghe nói như thế, con mắt Ngọc Ngàn Liễu lập tức lộ ra ánh mắt hoảng sợ vạn phần.
Nàng mặc dù cô lậu quả văn (học thức, kiến văn thiển bạc), nhưng cũng biết hàm nghĩa của bốn chữ này, đây là địa phương dơ bẩn mà cô gái đàng hoàng trong toàn bộ kinh thành đều tránh không kịp, nam nhân chỉ cần có bạc liền đối với nữ nhân muốn làm gì thì làm tại địa phương hạ lưu này, nơi đây là địa phương đáng sợ mà các cô gái chỉ cần bước vào một bước liền sống không bằng chết….
Ngọc Linh Lung vì sao lại mang nàng tới đây, nàng ta muốn làm gì!?
Ánh mắt sắc bén không khách khí chút nào đánh giá nàng, Ngọc Linh Lung phảng phất như đang thưởng thức hổ giết sơn dương, suy tính ăn trước một miếng thịt kia sẽ càng thêm ngon.
Ngọc Ngàn Liễu rốt cuộc vẫn không quá ngốc, nàng bất chấp quanh thân lạnh buốt vừa đau lại tê dại, đem toàn lực bò người lên, bổ nhào về phía chân Ngọc Linh Lung, há miệng run rẩy nói: “Tứ muội muội, ta thật sự là một mảnh hảo tâm, ngươi đừng hiểu lầm ta–“
Ngọc Linh Lung đã không còn kiên nhẫn tiếp tục cùng nàng dây dưa, loại người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phương thức giải quyết của nàng xưa nay đều rất nhanh gọn dứt khoát.
Ngọc Linh Lung nhìn về phía Linh Nhi, Linh Nhi hiểu ý, trực tiếp vào cổng sau Như ý lâu, rất nhanh dẫn theo một nữ nhân trung niên trang diễm đi ra.
Giày thêu nhẹ giơ lên, Ngọc Linh Lung không chút lưu tình đem Ngọc Ngàn Kiều đang ôm chân mình đá văng, hướng nữ nhân trung niên kia chỉ chỉ: “Chính là nàng.”
Ngọc Ngàn Liễu thấy người đến đây là kẻ xa lạ, mặc dù là nữ tử, nhưng nàng không tự chủ được ôm chặt bờ vai mình, tận lực che giấu da thịt lõa lồ, đôi mắt tràn đầy cầu khẩn hướng Ngọc Linh Lung: “Tứ muội muội…”
Nàng biết rõ, giờ phút này vận mệnh của mình đã rơi vào trong tay Ngọc Linh Lung, kế sách hiện giờ chỉ có thể cầu xin Ngọc Linh Lung giúp đỡ, hi vọng nàng có thể còn một con đường sống.
Chủ Như Ý lâu cúi người, bàn tay đầy đặn nâng khuôn mặt nàng lên quan sát một lát, lại không chút nào thương tiếc nhéo nhéo ngực cùng m*ng nàng, lúc này mới phủi tay đứng dậy, hướng Ngọc Linh Lung duỗi ra ba ngón tay: “Mặt hàng có thể nhận, ta ra giá ba mươi lượng bạc.”
Trên người bị chủ kia nhéo đau, hơn nữa trong lòng đầy khuất nhục, Ngọc Ngàn Kiều vừa đau nhức vừa sợ, nước mắt ngăn không được rơi xuống, nàng phục ở trên mặt tuyết, tay lạnh run rẩy vươn tới Ngọc Linh Lung, đem toàn lực bò về phía nàng.
Da thịt lõa lồ trên mặt tuyết cọ thành vết thương nhẹ, giọt máu rơi trên mặt đất đầy tuyết trắng, nhìn thấy mà giật mình.
“Tứ muội muội, tha cho ta đi, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội…”
Ngọc Linh Lung rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống thân thể trần truồng giãy giụa trên mặt đất, đáy lòng cũng chỉ sinh ra từng đợt chán ghét.
Tỷ muội? Nàng thật muốn xé tấm da mặt của Ngọc Ngàn Liễu này ra, để xem da mặt của nàng ta dày bao nhiêu!
Không sai, trong cỗ thân thể này cùng Ngọc Ngàn Liễu có một nửa dòng máu chung, không sai, các nàng là tỷ muội sống dưới cùng một mái hiên, nhưng Ngọc Linh Lung lại biết rõ trong lòng Ngọc Ngàn Liễu chưa từng có một ngày coi nàng như tỷ muội ruột của mình!
Từ lúc đầu dùng ngôn ngữ vũ nhục, kế tiếp làm chuyện xấu, đến bây giờ lại dụ nàng vào bẫy, Ngọc Ngàn Liễu chẳng những không biết hối cải, còn muốn dùng “tình nghĩa tỷ muội” đến cầu xin nàng?
Nàng nằm mơ!
Ngươi không nhận tội thì liền hết cách với ngươi sao? Nghĩ ta là kẽ dễ gạt như vậy sao?
Chết đến nơi lại vẫn cố cắn chặt răng không chịu nói, Ngọc Linh Lung giờ phút này thật sự có một chút hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho Ngọc Ngàn Liễu dù bị bán mạng vào kỹ viện nguy hiểm cũng không dám khai?
Thấy bà chủ móc ra túi tiền nặng trịch, Ngọc Linh Lung cúi người, nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt lạnh băng của Ngọc Ngàn Kiều.
Thấy Ngọc Linh Lung khuôn mặt gần trong gang tấc, Ngọc Ngàn Liễu đáy lòng dâng lên tia chờ mong cuối cùng: “Tứ muội muội, ngươi chớ bán ta, ta về sau nhất định–“
Không đợi lời thề của nàng nói ra khỏi miệng, đã bị lời nói của Ngọc Linh Lung khiến cho nuốt trở lại.
“Còn nhớ rõ lần trước, ngươi vì Ngọc Ngàn Kiều lừa gạt ta chuyện gì không?”
Nghe được câu này, Ngọc Ngàn Liễu lập tức như rơi vào trong hầm băng.
Nàng còn tưởng rằng quỳ trước Phẩm Lan Uyển một ngày, Ngọc Linh Lung sẽ tha cho nàng, nhưng đến giờ nàng mới biết rõ, Ngọc Linh Lung cho tới giờ chưa từng quên chuyện này, cho tới bây giờ cũng không có ý định tha cho nàng!
Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ánh mắt cười nhạo nhìn về phía Ngọc Ngàn Liễu, phảng phất nhìn kẻ thiên hạ đại chê cười.
“Ngươi đã lừa gạt ta một lần, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin tưởng ngươi?”
Thấy Ngọc Linh Lung đứng dậy, ra hiệu Linh Nhi tiếp nhận túi tiền từ tay bà chủ, liền xoay người rời đi, Ngọc Ngàn Liễu kiểu này xong luôn rồi.
Còn tưởng rằng cùng lắm là bị Ngọc Linh Lung đánh một trận thôi, ai ngờ nàng còn muốn đem mình bán vào kỹ viện!
Ngọc Ngàn Liễu cho dù gan lớn bằng trời cũng không dám giấu giếm nữa.
Thanh âm khàn khàn hoảng sợ hét chói tai, cơ hồ thay đổi hoàn toàn–
“Ngươi đừng đi, ta nói! Tất cả ta đều nói cho ngươi!”
Ngọc Linh Lung cước bộ ngưng lại, ngừng một hồi lâu mới chậm rãi quay người lại.
Nghênh tiếp đôi mắt rét lạnh của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Liễu biết rõ, cơ hội thoáng qua rồi biến mất, nếu như nàng lại không nắm bắt, liền thật sự bị bán vào kỹ viện, vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy nữa!
Bất chấp thân thể lạnh như băng, Ngọc Ngàn Liễu run rẩy, đem tất cả tình hình nói: “Là…Là Phùng công tử, kể từ sau khi bị ngươi đánh, hắn liên tục ghi hận ngươi…Là hắn để ta lừa ngươi ra ngoài, dẫn ngươi tới một viện nói là địa phương tốt…”
Ngọc Ngàn Liễu ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngọc Linh Lung, trên mặt tràn đầy cầu khẩn: “Về chuyện sau đó, ta thật sự không biết! Tứ muội muội, ta cũng chỉ biết có như vậy, van cầu ngươi tha cho ta đi!”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, còn tưởng rằng là ai, thì ra lại là tên Phùng Tư Hoài kia!
Phùng Tư Hoài nhất định là nửa đường thiết lập mai phục, báo thù ngày đó bị đánh. Nhìn không ra, tên tiểu tử du đầu phấn diện này tâm tư cũng rất độc ác!
Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Ngọc Ngàn Liễu, Ngọc Linh Lung lạnh lùng mở miệng: “Hắn cho ngươi chỗ tốt gì?”
Có thể làm cho Ngọc Ngàn Liễu liều lĩnh đại hiểm, đem nàng lừa gạt ra ngoài Ngọc phủ, Phùng Tư Hoài sẽ đáp ứng cho nàng ta hồi báo phong phú đi!
Ngọc Ngàn Liễu vô ý thức co rúm lại một chút, cúi đầu thật sâu, thanh âm run rẩy khó nghe: “…Hắn, hắn nói sẽ lấy ta làm chính thê!”
Không phải Ngọc Ngàn Liễu ngây thơ, mà là cái này đối với nàng có sức hấp dẫn thật quá lớn, nàng chỉ là một thứ nữ phủ tướng quân, mẹ cả lại qua đời, hiện tại ai quản được hôn sự của nàng? Cho dù có người ta cầu hôn, gả bất quá cũng chỉ là con nhà tiểu quan lại, thân phận địa vị sao so được với con trai trưởng phủ Binh bộ Thượng thư? Vì có thể gả vào nhà cao cửa rộng, nàng không thể không mạo hiểm một lần.
Nghe được lời của nàng, Ngọc Linh Lung nhịn không đượcphát ra một tiếng châm chọc giễu cợt.
Ngọc Ngàn Liễu này có phải là ngu ngốc quá rồi không? Một câu hứa hẹn như vậy cũng tin là thật?
Không nói đến Phùng Tư Hoài này không thể tin cậy, chỉ nói đến dòng dõi Binh bộ Thượng thư, Ngọc Ngàn Liễu nàng có thể xứng sao? Cho là mình sau này sẽ như con chim sẻ bay lên thành Phượng Hoàng?
Ngọc Ngàn Liễu ngẩng đầu nhìn Ngọc Linh Lung, mặt mang theo băng tuyết tràn đầy thống khổ: “Tứ muội muội, ngươi còn có Húc vương gia, nhưng ta đây không có gì cả, ta chỉ có thể dựa vào chính mình…Van cầu ngươi đại phát từ bi, tha thứ cho ta đi…”
Nhìn Ngọc Ngàn Liễu tuyệt vọng cầu khẩn, khóe môi Ngọc Linh Lung câu lên một tia cười lạnh.
Tha thứ cho ngươi? Bởi vì ngươi muốn tìm một hôn sự tốt, liền muốn tự tay đem muội muội mình đẩy vào nơi nguy hiểm, bây giờ lại còn mặt mũi đi cầu xin tha thứ?
Nàng dựa vào cái gì đại phát từ bi, dựa vào cái gì tha thứ!?
Nếu như không phải nàng cảnh giác, chỉ sợ hiện tại đã sớm rơi vào bẫy của Phùng Tư Hoài, đến lúc đó, ai sẽ đến phát từ bi cho nàng, ai sẽ đến cứu nàng!?
Từ trong tay Linh Nhi tiếp nhận gang tay, tỉ mỉ mang vào, con mắt cũng không giơ lên, liền hướng Như Ý lâu chủ nhàn nhạt nói: “Dẫn nàng đi thôi.”
Nghe nói như thế, Ngọc Ngàn Liễu lập tức giống như bị điên, dùng cả chân tay bò về phía Ngọc Linh Lung, trên mặt tràn ngập sợ hãi: “Tứ muội muội, cái gì biết ta đều đã nói! Ngươi tha cho ta đi, ngươi tha cho ta đi!”
Ngọc Linh Lung lẳng lặng đứng im, nhìn Ngọc Ngàn Liễu kiệt lực hướng nàng vươn cánh tay, nhẹ giọng nói: “Ta khi nào thi đáp ứng ngươi, nói ra sự thật liền sẽ tha thứ cho ngươi?”
Ngọc Linh Lung nàng cũng không phải hạng người lương thiện gì, cũng không có thiện tâm đối với kẻ ba lần bảy lượt muốn hại mình, loại người như Ngọc Ngàn Liễu, nếu tha nàng lúc này, còn có thể có lần sau nữa, Ngọc Linh Lung cũng không có nhiều tâm tư đi khắp nơi đề phòng như vậy.
Đã cho nàng ta cơ hội, nhưng nàng ta không biết quý trọng, như vậy cũng chỉ có thể làm cho nàng ta hoàn toàn biến mất.
Nhìn bóng lưng quyết tuyệt rời đi của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Liễu phát ra tiếng kêu rên thê lương: “Ngọc Linh Lung, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi–“
Tiếng thét chói tai im bặt, đại khái bị bà chủ chặn miệng lại.
Ngoài ngõ hẻm, xa phu Ngọc Phủ cùng tiểu nha hoàn Ngọc Ngàn Liễu run lẩy bẩy nhìn Ngọc Linh Lung, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Ngọc Linh Lung lần lượt quét mắt qua bọn họ, trong ánh mắt mơ hồ sinh uy, hai người hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Vung tay vẩy đi hạt tuyết rơi trên tay, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: ” Cuộc sống trong phủ của các ngươi cũng không ngắn, mấy ngày nữa ta liền đem khế ước đưa cho các ngươi, muốn đi chỗ nào thì đi.”
Hai người như được đại xá, quỳ rạp xuống đất cuống quýt dập đầu: “Cảm ơn Tứ tiểu thư! Tiểu nhân cả đời không quên đại ân đại đức này của Tứ tiểu thư!”
Đã trải qua cuộc sống nhà cao cửa rộng nhiều năm, hai người há có thể không hiểu tính nghiêm trọng của chuyện ngày hôm nay? Ngọc Linh Lung không giết bọn họ diệt khẩu đã là không tệ rồi, thả bọn họ ra khỏi Ngọc phủ đây đã là tha cho bọn họ một mạng.
Linh Nhi cấp cho hai người một chút ngân phiếu, mặt không thay đổi nói: “Nếu có người hỏi các ngươi chuyện ngày hôm nay, biết nói sao rồi chứ?”
Xa phu cùng tiểu nha hoàn liếc nhau một cái, cũng là nha hoàn cơ trí, nhỏ giọng nói: “Dạ nói là Tam tiểu thư tự mình xuống xe đi dạo, sai nô tỳ mang Tứ tiểu thư hồi phủ.”
Ngọc Linh Lung chậm rãi lắc đầu, theo cử động của nàng mà hai người không ngăn được run một cái, nha hoàn nhút nhát hỏi: “Kia… Ý của Tứ tiểu thư là…”
Ngọc Linh Lung ánh mắt sâu thẳm, nhàn nhạt nói: “Các ngươi nói là, Tam tiểu thư đi tới phủ Phùng thượng thư.”
Hai người không hiểu, chỉ có thể đáp ứng.
Linh Nhi đỡ Ngọc Linh Lung lên xe, buông màn xe xuống: “Hồi phủ.”
Ngọc Linh Lung ôm lò sưởi tay do Linh Nhi đưa tới, từng trận ấm áp dần dần bao trùm đến, xua tan khí lạnh quanh thân.
Phùng Tư Hoài, lần này không cho ngươi chết, cũng muốn lột da ngươi!