Từ ngày đó trở đi, Húc vương không tới tìm Ngọc Linh Lung nữa, cũng không phái người tới tặng nàng đồ, những tin về chuyện Húc vương gây chuyện thị phi dần dần cũng không còn nữa, phảng phất tên lãng tử trong kinh thành coi trời băng vung mấy chục năm qua cứ như vậy hoàn lương.
Mà ngay cả Ngọc Linh Lung cũng có chút kì quái, chẳng lẽ người này thật đúng là đổi tính, chẳng lẽ hắn thật sự đối với nàng động tâm ?
Cuộc sống gió êm biển lặng cứ như vậy trôi qua hơn mười ngày, Phẩm Lan Uyển đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.
Nói là khách không mời mà đến, kỳ thực người này cũng là người trong Ngọc phủ, chỉ là đã lâu không cũng chưa từng qua lại với Ngọc Linh Lung, cho nên cũng coi là cái khách quý ít gặp.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó Ngọc Linh Lung nghỉ ngơi vừa mới tỉnh, Linh Nhi vừa vào bẩm : “Tiểu thư, Tam tiểu thư đến đây, ở bên ngoài đợi đã nửa ngày.”
Ngọc Linh Lung có chút kinh ngạc, Ngọc Ngàn Liễu ? Nàng tới đây làm gì ?
Từ lần trước Ngọc Ngàn Liễu vì trợ giúp Ngọc Ngàn Kiều lừa gạt nàng đi tới một chỗ vắng vẻ, dụ nàng lâm vào vòng vây chó săn, kết quả lại bị nàng chém chết hết, cái nha đầu xảo trá Ngọc Ngàn Liễu này vẫn không dám trêu chọc nàng, cho dù không cẩn thận gặp phải ở trong vườn cũng là ngoan ngoãn cụp đuôi gửi lời thăm hỏi rồi bỏ chạy cuống quít, hôm nay làm sao lại đột nhiên đến bái phỏng nàng ?
Ngọc Linh Lung chậm rãi từ trên nhuyễn tháp đứng dậy, Huyên Thảo thay nàng phủ thêm một kiện áo ngoài nói : “Tiểu thư muốn ra ngoài gặp sao ?”
Ngọc Linh Lung cười lạnh : “Tất nhiên là muốn đi !”
Người ta đều đã tới cửa, nàng còn muốn đuổi người ta đi sao ? Ngược lại nàng lại muốn nhìn một chút, xem cái tiểu nha đầu này muốn làm cái gì.
Gian ngoài, Ngọc Ngàn Liễu mặc một bộ tay áo ngắn màu đỏ thêu phù dung, đai lưng màu hồng tím, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa cài trâm vàng, có vẻ thập phần xinh đẹp chỉnh tề, đoan đoan chính chính ngồi trên băng ghế, trên tay cầm cốc trà, miệng nhỏ mím môi nhấp ngụm trà.
Thấy Ngọc Linh Lung đi ra, Ngọc Ngàn Liễu liền vội vàng đứng dậy, cười làm lành nói : “Tứ muội muội gần đây có khỏe không ?”
Ngọc Linh Lung đánh giá nàng vài lần, chỉ cảm thấy Ngọc Ngàn Liễu so với ngày trước trưởng thành hơn chút, nhìn không giống thiếu nữ mới 15 tuổi, ngược lại có nhiều phần quyến rũ của cô gái trưởng thành.
Xem ra, sau khi Mộ thị chết, cuộc sống của Ngọc Ngàn Liễu trôi qua rất tốt, tinh thần tốt không ít, ngay cả mồm miệng cũng lanh lợi hơn nhiều. Ít nhất khi nhìn thấy Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Liễu không giống như trước liêc tục cúi đầu rụt rè sợ hãi.
Chỉ là Ngọc Linh Lung không quan tâm cuộc sống của Ngọc Ngàn Liễu như nào, nàng chỉ quét qua vài lần Ngọc Ngàn Liễu, trực tiếp đi lên phía chủ tọa ngồi, tiếp nhận chén trà bằng sứ trắng nắp ngũ sắc từ tay Huyên Thảo. nhàn nhạt hỏi : “Sao ngươi lại tới đây ?”
Ngọc Ngàn Liễu tiến lên trước, đến khoảng cách thích đáng liền dừng lại cười nói : “Ta hôm kia vừa mới được tặng bốn bức tranh thêu hoa thượng đẳng, màu sắc hoa văn đều vô cùng tốt, một mình ta dùng thì cũng không thỏa đáng, nghĩ lại cũng sắp đến tết, không bằng chia cho tỷ muội, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội tốt.”
Ngọc Linh Lung nghe được mấy lời mà cảm thấy buồn nôn, tỷ muội tốt ? Ai cùng nàng ta là tỷ muội tốt ? Lúc trước Ngọc Ngàn Liễu há mồm liền mắng, nàng cũng đâu có đề cập qua cái gì tỷ muội tốt, lừa gạt nàng đến chỗ bẫy của Ngọc Ngàn Kiều rồi bị chó bao vậy, cũng không nhìn ra các nàng có gì mà là tỷ muội tốt !
Ngọc Linh Lung trong lòng âm thầm cười lạnh, nhưng vẫn là bất động thanh sắc, muốn xem một chút Ngọc Ngàn Liễu này rốt cuộc muốn làm gì.
Vô sự không lên điện tam bảo (không có việc gì thì không lên chùa), Ngọc Ngàn Liễu này trước ki khi dễ lừa gạt nàng, sau đó lại trốn tránh thật xa, làm sao có thể không có việc gì tới tìm nàng bày tỏ ?
Thấy Ngọc Linh Lung lộ thần sắc hoài nghi, Ngọc Ngàn Liễu gấp rút bỏ thêm vài câu : “Ta mới vừa qua chỗ Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ đã có rồi, còn lại cái này là ta cố ý lưu cho muội muội.”
Nói xong liền chỉ chỉ vải vóc thất hoa trên mặt bàn, trên mặt lộ ra tươi cười nịnh bợ.
Ngọc Linh Lung không nói, thật sâu đánh giá nàng, Ngọc Ngàn Liễu chỉ cảm thấy cặp mắt kia giống như hai băng đao lạnh lùng, nhìn gần khiến sống lựng không ngừng dâng lên trận hàn khí.
Một hồi lâu, Ngọc Linh Lung mới nhàn nhạt nói : “Huyên Thảo, đem vải vóc thu lại, đừng làm mất hảo ý của người ta !”
Đây là nhận, Ngọc Ngàn Liễu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cố ý làm bộ như không nghe được trong giọng nói của Ngọc Linh Lung có ý khác, đến gần nói : “Muội muội gần đây ở nhà làm gì ?”
Không để ý tới Ngọc Ngàn Liễu nói nhảm, Ngọc Linh Lung nhấp ngụm trà, nói : “Ngươi còn có chuyện gì ?”
Ngọc Ngàn Liễu dừng đề tài lại, trên mặt không khỏi ngượng ngùng, vốn cho là dùng khối vải tốt có thể khiến quan hệ của mình với Ngọc Linh Lung được hòa hoãn, thuận tiện nói chuyện, đáng tiếc người ta chỉ để ý thu đồ lại không cho sắc mặt tốt.
Xấu hồ cười cười, Ngọc Ngàn Liễu nói : “Gần đầy khí trời chuyển lạnh, ta là sợ Tứ muội muội ở nhà buồn bực, nghĩ hẹn muội muội cùng đi hội làng mua đồ.”
Đôi mi thanh tú Ngọc Linh Lung nâng lên, Ngọc Ngàn Liễu lá gan thật lớn, cũng dám hẹn nàng ra cửa ?
Thấy Ngọc Linh Lung ánh mắt chăm chú, Ngọc Ngàn Liễu chột dạ rời đi tầm mắt, hắng giọng một cái : “Nếu Tứ muội muội ngại chỗ đông người, vậy không đi hội chùa cũng được. Ta biết rõ có một chỗ vừa mới mở một gian cửa hàng, nghe nói chỗ đó tú công rất tốt, nếu không, chúng ta cùng đi may vài bộ quần áo ? Vừa vặn vải vóc lại có sẵn.”
Ngọc Linh Lung khóe miệng xẹt qua một tia mỉm cười không dễ phát giác, Ngọc Ngàn Liễu đây là thay đổi phương thức muốn nàng ra cửa đây !
Xem ra trước khi nàng tới đã chuẩn bị nhiều lần, nhất kế không thành liền tìm lý do khác, đưa vải vóc đến, một là thể hiện mình ân cần, hai là có thể tạo cơ hội đi cửa hàng may quần áo, cũng thật khó khăn cho Ngọc Ngàn Liễu phải mất nhiều tâm tư như vậy.
Ngọc Linh Lung hừ lạnh, lần trước bị ngươi lừa gạt đến chỗ bẫy của Ngọc Ngàn Kiều ta còn chưa tính đây, lần này lại nghĩ ra chuyện xấu gì ?
Ngươi đã tự mình đưa lên cửa, vậy cũng đừng trách ta không khách khí !
Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười thản nhiên, ngay cả căn phòng cũng ấm áp thêm vài phần, Ngọc Linh Lung môi anh đào hé mở, nói : “Tốt, sáng mai chúng ta liền cùng nhau đi.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Liễu phảng phất thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười đứng dậy cáo từ : “Vậy sáng mai ta tới đây đón muội muội.”
Đợi Ngọc Ngàn Liễu đi rồi, Ngọc Linh Lung nói : “Đem vài vóc lấy ra xem một chút bên trong có vấn đề gì hay không ?”
Huyên Thảo cùng Linh Nhi vội vàng đem cuộn vải vừa thu vào để trong tủ kia ra, mở ra nhìn nhìn, lại cắt một phần nhỏ thiêu trên ngọn nến ngửi mùi, nói : “Tiểu thư, không phát hiện gì khác thường.”
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, nếu đã không có vấn đề, đó chính là chuyện ra cửa có mờ ám.
Ngọc Linh Lung trầm giọng nói : “Đi cho người theo dõi nàng ta.”
Biết rõ trong lòng tiểu thư nổi lên nghi ngờ, hai nha hoàn gấp rút đồng ý, Linh Nhi lập tức đi ra cửa.
Đến buổi chiều, Linh Nhi đã trở lại, thừa dịp bọn nhà hoàn bày cơm, đem tin tức nghe được một năm một mười bẩm báo cho Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung nghe lời Linh Nhi nói, khóe miệng gảy nhẹ, lộ ra một tia cười lạnh lùng.
Ngọc Ngàn Liễu này thật đúng là không thành thật,trời lạnh thế này, sáng mai lại muốn đi cửa hàng may, nhưng khuya này lại gọi xe đi ra ngoài.
Xem ra, mình không thu thập Ngọc Ngàn Liễu, tiểu nha đầu này còn tưởng là mình dễ bị khi dễ, vậy mà lại đi thiết kế nàng ?
Cho rằng nàng là con thỏ nhỏ đây, một lần lại một lần ngoan ngoãn hướng cạm bẫy nhảy vào ?
Ngọc Linh Lung thu hồi nụ cười trên mặt, đầu ngón tay ưu nhã cầm đũa lên, gặp miếng nấm xào rau chân vịt, nhai kĩ nuốt chậm bắt đầu ăn.
Lúc này, nàng cũng sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.
…
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Ngàn Liễu quả nhiên tới Phẩm Lan Uyển.
Chưa vào cửa, nàng liền cười hướng trong phòng chào hỏi : “Tứ muội muội thức dậy chưa ?”
Huyên Thảo tiến lên vén mành lung, Ngọc Ngàn Liễu vào phòng liền trông thấy Ngọc Linh Lung ngồi bên cạnh bàn, Linh Nhi ở một bên hầu hạ nàng súc miệng.
Ngọc Ngàn Liễu tiến lên trước cười nói : “Tứ muội muội chờ lâu, chúng ta liền đi thôi.”
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười : “Ừ, đi thôi.”
Có người thật đúng là nôn nóng, ngay cả muốn chết cũng nóng lòng như vậy.
Ánh mặt trời của mùa đông lạnh lùng chiếu lên thân ảnh hai người, Ngọc Linh Lung mặc một bộ tương đỏ nhạt hoa văn hình mây, bên hôm buộc thanh kim treo ngọc như ý xanh lục, rủ xuống tựa như ánh trăng màu lam trên váy, bên ngoài khoác chiếc áo màu chồn tía phong dẫn, đường viền khảm lông hồ ly màu xám khói, hai gò má xinh đẹp như phù dung, đôi mắt đầy sao, môi hông non mềm như cánh hoa, làm người ta nhìn thấy không dời nổi mắt.
Ngọc Ngàn Liễu ở bên mặc bộ áo gấm xanh lá mạ, mặc dù cũng cố ý chăm chút cách ăn mặc, nhưng ở bên Ngọc Linh Lung lại khiến nàng lập tức ảm đạm thất sắc.
Hai người một trước một sau đi trong vườn, Ngọc Ngàn Liễu ở sau lưng thủy chung cách một khoảng với Ngọc Linh Lung, thỉnh thoảng tìm chút ít chuyện tán gẫu, Ngọc Linh Lung chỉ ngẫu nhiên gật gật đầu, xem như đáp lại.
Nay trời đã định trước là một cuộc sống không an tĩnh, hai người đi không bao xa liền gặp một vị tiểu thư khác của Ngọc gia.
Ngọc Ngàn Vân mặc áo nhỏ thanh gấm, bên dưới là làn váy trắng, bên cạnh là một tiểu nha hoàn, đang từ hành lang gấp khúc đi tới.
Nhìn thấy Ngọc Linh Lung hai người, Ngọc Ngàn Vân chậm rãi tiến lên, tròng mắt cười yếu ớt nói : “Tam tỷ tỷ tốt, Tứ tỷ tỷ tốt !”
Kể từ khi Ngọc lão phu nhân qua đời, Ngọc Ngàn Vân vẫn ở trong Ngọc phủ, vốn là Ngọc lão phu nhân muốn tìm cho Ngọc Ngàn Vân một hôn sự tốt, xem như cho di nương nàng một cái công đạo, nhưng còn chưa kịp tìm người thích hợp, Ngọc lão phu nhân liền qua đời, sau Ngọc phủ lại liên tiếp xảy ra không ít chuyện, người người tự lo còn không xong, Ngọc Ngàn Vân này là Ngũ tiểu thư vừa mới hồi phủ không bao lâu liền không người nào nhớ tới.
Ngọc Linh Lung nghe Linh Nhi nói qua mấy lần, Ngọc Ngàn Vân liên tục không ra cổng trước không bước cổng trong, trong ngày chỉ ở trong sân làm nữ công hoặc đọc sách viết chữ, thập phần thuận theo. Bên người nàng đều là những người đã ở bên Ngọc lão phu nhân, cuộc sống của Ngũ tiểu thư này cũng coi như trôi qua thoải mái.
Ngọc Ngàn Liễu nhìn thấy Ngọc Ngàn Vân, vừa rồi còn không tự chủ được cúi bả vai, giờ lại hiện ra bộ dáng cay nghiệt đã lâu Ngọc Linh Lung chưa từng thấy qua : “Ngũ muội muội thật đúng là nhàn hạ thoải mái a, trời lạnh như thế này không tuân thủ ở trong phòng, chạy ra bên ngoài làm cái gì ?”
Xem ra Ngọc Ngàn Liễu tính tình vẫn không đổi, vừa thấy thứ xuất muội muội liền giẫm mấy cước .
Phảng phất không nghe ra trong giọng nói Ngọc Ngàn Liễu đầy khinh thị, Ngọc Ngàn Vân dịu dàng cười cười, ôn nhu nói : “Ta mời từ hậu viện trở lại, đi xem một chút chỗ kia hoa mai nở có nở không.”
Ngọc Ngàn Liễu nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn trong tay cầm hai cành cây khô sau lưng nàng, trên cành có lốm đốm vài nụ hoa nho nhỏ, không khỏi châm chọc nói : “Ngươi thật đúng là có lòng rảnh rỗi, còn có tâm tư đi lấy cái này.”
Ngọc Ngàn Vân khóe miệng mang theo mỉm cười như cũ, âm thanh cũng ôn hòa hôn, lời nói lại tựa hồ có ý khác : “Ta là đi hái hoa cung phụng lão phu nhân.”
Ngọc Ngàn Liễu bị nghẹn không nói ra lời, khóe mắt nâng lên, con mắt thẳng tắp hướng Ngọc Ngàn Vân, lại không biết nói gì cho phải.
Ngọc Linh Lung mắt lạnh nhìn hai tỷ muội ngươi một lời ta một lời đấu võ mồm, đột nhiên cảm thấy có vài phần buồn cười.
Ngọc Ngàn Vân này nhìn thì nhu nhu nhược nhược, nhưng cũng không phải là đồ ngốc để người ta tùy ý khi dễ.
Ngọc Ngàn Vân hiển nhiên không muốn cùng Ngọc Ngàn Liễu dây dưa, nhẹ nhàng dời đi đề tài : “Hai vị tỷ tỷ này là muốn đi chỗ nào ?”
Ngọc Linh Lung đột nhiên cảm thấy hào hứng, nhàn nhã mở miệng đáp : “Chúng ta muốn ra ngoài đi bách bộ.”
Khó có dịp thấy Ngọc Linh Lung nói chuyện vẻ mặt ôn hòa như thế, Ngọc Ngàn Vân cùng Ngọc Ngàn Liễu đều hơi ngẩn người.
Ngọc Ngàn Vân lập tức hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía khuôn mặt Ngọc Linh Lung mang theo nhu nhu vui vẻ : “Cửa trước có rất nhiều địa phương thú vị,, hai vị tỷ tỷ nhất định đi dạo sẽ rất vui.”
Ngọc Ngàn Liễu đánh gía bộ xiêm y cũ trên người Ngọc Ngàn Vân, khinh miệt hừ một tiếng, bả vai Ngọc Ngàn Vân đột nhiên run rẩy không dễ phát giác..
Ngọc Linh Lung nghiêng mắt nhìn một màn này, khóe miệng không khỏi hiện lên một tia cười đầy thâm ý : “Tam tỷ tỷ ngươi vừa mới được mấy cuộn vải tốt, chúng ta muốn đi cửa hàng may vài bộ xiêm y.”
Nghe nói như thế, Ngọc Ngàn Liễu quay mặt đi, lộ ra chút vẻ mặt lúng túng.
Không cần đoán, Ngọc Linh Lung cũng biết, Ngọc Ngàn Liễu chắc chắn sẽ không tặng vải vóc cho Ngọc Ngàn Vân, nàng nói như vậy chính là muốn cho hai tỷ muội này nhìn nhau không vừa mắt thêm một mồi lửa.
Quả nhiên, Ngọc Ngàn Vân liên tục cười ôn hòa liền có chút miễn cưỡng, cúi đầu xuống nhàn nhạt nói : “Hai vị tỷ tỷ đi đường tốt.”
Ngọc Linh Lung rút tay ra khỏi ống tay áo tử bạc da cáo, chỉnh chỉnh trâm trên đầu, nhẹ nhàng cười cười, liền dẫn Ngọc Ngàn Liễu ly khai.
Dù cho không quay đầu lại, nàng cũng có thể camrnhaanj được ánh mắt phức tạp ở đằng sau kia, dừng lại thật lâu trên bóng lưng của hai người.
Cửa lớn, một chiếc hắc bồng xe ngựa sớm đã chờ lâu, Ngọc Linh Lung cố ý rơi ở phía sau vài bước, hướng Linh Nhi nháy mắt.
Ngọc Ngàn Liễu cũng không chú ý tới màn này, nàng có chút nóng lòng lên xe trước, liền tự mình đưa tay kéo Ngọc Linh Lung : “Tứ muội muội nhanh chút.”
Ngọc Linh Lung thật sâu nhìn nàng một cái, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, đặt ở trên tay Ngọc Ngàn Liễu.
Lòng bàn tay bỗng dưng truyền đến nhiệt độ lạnh như băng, phanngr phất một thanh hàn đao đâm vào cốt tủy của nàng, Ngọc Ngàn Liễu tay không khỏi chấn động.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương như vậy, tại sao lại có sức mạnh cường đại, cường đại đến mức làm người ta nhịn không được run rẩy.
Ngọc Ngàn Liễu cố gắng kiềm chế sợ hãi trên mặt, cùng Ngọc Linh Lung vào xe ngựa, thiếp thân nha hoàn của Ngọc Ngàn Liễu cũng chui vào.
Linh Nhi lại ở bên ngoài buông rèm xuống, cùng xa phu ngồi trên càng xe.
Ngọc Ngàn Liễu trấn định tâm thần, theo miệng hỏi : “Nha hoàn Tứ muội muội sao không cùng vào ?”
Ngọc Linh Lung ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, mũ trùm đầu, vòng quanh có da lông hiện ngân quang lóng lánh, càng phát ra chiếc cằm nhọn nổi bật của nàng, ánh mắt lay động.
Giờ phút này nàng nhìn Ngọc Ngàn Liễu, khẽ cười một tiếng, nói : “Nha hoàn của ta thô kệch, để cho nàng tại bên ngoài ngồi đi.”
Ngọc Ngàn Liễu cũng không để trong lòng, bất quá chỉ là nha hoàn, ngồi ở bên trong hay bên ngoài nàng như thế nào cần để ý tới.
Nàng chỉ cần lừa Ngọc Linh Lung ra ngoài, chỉ cần Ngọc Linh Lung ra khỏi Ngọc phủ, nhiệm vụ của nàng coi như xong.
Chỉ là, nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Liễu trong lòng không nhịn được dâng lên chút sợ hãi, nếu lần này cùng lần trước giống nhau, Ngọc Linh Lung chắc chắn sẽ không tha cho nàng.
Nhớ tới thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, nàng không hỏi sợ run cả người.
Nhưng lập tức, một người khác cuồng nhiệt hiện lên trong đầu liền trấn áp nỗi sợ hãi sâu trong đáy lòng, chỉ cần nàng làm xong chuyện này, kkhoong những có thể vĩnh viễn thoát khỏi Ngọc Linh Lung thứ muội này liên tục ức hiếp nàng, cũng có thể lấy được lời hứa của người nọ, lấy được một hôn sự tốt, thì nàng nửa đời sau không cần lo nghĩ.
Hơn nữa, người kia cũng không phải đần như Ngọc Ngàn Kiều, thiết kế một cái bẫy còn trăm ngàn chỗ hở…
Lúc này đây bọn họ nhất định sẽ thành công !
Xe ngựa chậm rãi rục rịch, trong xe ngoài xe một mảnh trầm lặng.
Đi một hồi lâu, Ngọc Ngàn Liễu xem chừng thời gian không sai biệt lắm, liền cố ý nhấc rèm vải bên cửa sổ lên, lớn tiếng ho khan vài tiếng, giống như che giấu nói : “Nhanh đến đi—”
Đợi nàng nhìn thấy tình hình ngoài cửa sổ, không khỏi lập tức thay đổi sắc mặt.
Bên ngoài đâu phải là chỗ đó, dĩ nhiên là một chỗ ngõ nhỏ cực yên tĩnh !
Ngọc Ngàn Liễu chấn động lập tức kêu lên : “Dừng xe !”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng nổi lên một tia vui vẻ không dễ phát giác.
Ngọc Ngàn Liễu còn không phát giác chuyện không thích hợp, nàng vung màn xe lên, hướng về phía xa phu tức giận mắng : “Tại sao lại làm vậy ? Không biết đường rồi ? Đây là địa phương nào ? Làm sao chúng ta lại đi đến chỗ này ?”
Tiếng quát liên tục vang lên đem xa phu thành thật mắng phải đầu cũng không dám ngẩng, chỉ lúng túng nói : “Đây là Tứ tiểu thư phân phó…”
Ngọc Linh Lung !?
Ngọc Ngàn Liễu sắc mặt đại biến, phút chốc quay đầu lại, vừa vặn thấy cặp con ngươi rét lạnh của Ngọc Linh Lung.
“Có lời gì, xuống xe nói đi !”
Ngọc Ngàn Liễu lập tức lấy lại tinh thần, Ngọc Linh Lung đã sớm biết đó là một âm mưu, lại tương kế tựu kế theo sát nàng ra ngoài, nàng đây là muốn làm gì !?
Mới vừa rồi còn từ trong xe thò đầu ra, cao giọng mắng chửi xa phu,, Ngọc Ngàn Liễu giờ phút này đột nhiên rút vào trong toa xe, đem tiểu nha hoàn ngăn cản trước mặt mình, phảng phất như vậy có thể thoát được xử trí của Ngọc Linh Lung.
“Không ! Ta không xuống, ta không xuống—”
Ngọc Linh Lung khinh bỉ nhìn Ngọc Ngàn Liễu run rẩy thành một đoàn, lá gan bé như vậy, còn muốn học người ta thiết kế hãm hại ? Thật sự là kẻ vô dụng !
Ngọc Linh Lung liếc nhanh Linh Nhi, Linh Nhi hiểu ý, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc kín đáo đưa cho xa phu, nói : “Ngươi đi đầu ngõ coi chừng, chăm chú nhìn bên ngoài có động tĩnh gì.”
Đợi xa phu đi rồi, Ngọc Linh Lung xuống ngựa, lạnh giọng phân phó : “Đem nàng lôi ra ngoài cho ta.”
Linh Nhi lập tức lên xe ngựa, một tay đẩy tiểu nha hoàn ngăn cản trước mặt Ngọc Ngàn Liễu ra, không khách khí chút nào đem Ngọc Ngàn Liễu đang run rẩy từ trong xe tóm đi ra !
Ngọc Ngàn Liễu bị Linh Nhi một bả đẩy ngã trong đống tuyết trên đường, hù dọa bả vai nàng co rúm lại, mặt tràn đầy cầu khẩn nhìn Ngọc Linh Lung : “Tứ muội muội, có chuyện gì từ từ nói—”
Ngọc Linh Lung đôi mi thanh tú cau lại, nhìn nàng một bộ tội nghiệp, lạnh lùng hỏi : “Nói đi, ai bảo ngươi làm như vậy ?”
Ngọc Ngàn Liễu bị hù dọa toàn thân giật mình, chẳng lẽ nàng đã biết rồi ?
Không, không thể nào ! Nàng cực nhanh đem kế hoạch của mình từ đầu tới cuối suy nghĩ một lần, nàng không có lộ ra sơ hở gì a , Ngọc phủ cũng không một ai biết rõ chuyện này, Ngọc Linh Lung làm sao có thể biết được ?
Nhất định là Ngọc Linh Lung lừa gạt nàng !
Nghĩ tới đây, Ngọc Ngàn Liễu ôm bả vai, khóc đến hoa lê đái vũ, một bộ oan uổng : “Tứ muội muội, ngươi đang nói cái gì a, ta thật sự không hiểu !”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh, đến lúc này rồi vẫn còn dám mạnh miệng !
“Không hiểu, Ta nhìn ngươi là không nghĩ ra đi, Linh Nhi, giúp nàng suy nghĩ thật kĩ !”
Linh Nhi đi theo Ngọc Linh Lung lâu như vậy, tự nhiên biết rõ ý tứ Ngọc Linh Lung, nàng không chút do dự đi lên trước, nhặt từ trong đống tyết một khối liền nhét vào trong miệng Ngọc Ngàn Liễu !
Ngọc Ngàn Liễu không kịp chuẩn bị, trong miệng lập tức lạnh buốt, trên mặt còn mang theo lốm đốm cát đá, nàng liều mạng loạng choạng đầu, muốn thoát khỏi tay Linh Nhi.
Linh Nhi mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng xuất thân nhà võ, khí lực há lại có thể để Ngọc Ngàn Liễu thiên kim tiểu thư yếu đuối thoát khỏi ? Chỉ thấy nàng mootjt ay vững vàng vê cằm Ngọc Ngàn Liễu, một tay không ngừng đút đầy khối lớn nhỏ tuyết vào trong miệng nàng ta.
Băng tuyết lạnh như băng dần dần hóa thành nước, theo khóe miệng Ngọc Ngàn Liễu chảy xuống, Ngọc Ngàn Liễu bị sặc ho khan, ngay cả thở cũng không thở được.
Ngọc Linh Lung thấy tạm được, liền phân phó nói : “Được rồi, dừng tay !”
Linh Nhi vừa mới dừng lại động tác trong tay , Ngọc Ngàn Liễu liền phủ phục trên đống tuyệt, kịch liệt nôn mửa, nôn đến ngay cả điểm tâm cũng ói sạch, mới hữu khí vô lực ngồi dậy.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói : “Hiện tại nghĩ ra rồi sao ?”
Ngọc Ngàn Liễu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, suy yếu ngay cả tiếng nói đều nghe không được : “Ta, ta thật không có—”
Nàng không thể nói ! Nếu như nàng nói sự thật, Ngọc Linh Lung nhất định sẽ lập tức giết nàng ! Nếu như nàng không thừa nhận, nói không chừng còn có thể tránh được một mạng.
Ngọc Linh Lung nhìn nàng ta lệch nghiêng trên đống tuyết, nhưng vẫn một bộ liều chết không nói, không khỏi khẽ cười lạnh
Bàn tay nhỏ bé rút ra khỏi tay áo, tiện tay đưa gang tay ném cho Linh Nhi, Ngọc Linh Lung từ từ đi đến trước mặt Ngọc Ngàn Liễu.
Ngọc Ngàn Liễu bị hù dọa mặt cắt không còn giọt máu, không tự chủ được lui về sau, Ngọc Linh Lung bỗng ra tay tóm lấy cổ áo nàng, nhẹ nhàng linh hoạt nhấc nàng lên !
“Ngươi không chịu nói có phải hay không ?” Cằm nhọn giương lên, Ngọc Linh Lung ánh mắt sắc bén như mài dao, “Hỏi ngươi một lần cuối cùng, nói, có chưa chịu nói !”
Ngọc Ngàn Liễu mặt mũi tràn đầy nước mắt, trong gió rét kết thành vệt băng tinh tế, hai mặt còn không ngừng chảy ra nước mắt, miệng môi run rẩy, một bộ điềm đạm đáng thần sắc cầu khẩn : “Tứ muội muội, ngươi hiểu lầm, ta thật sự chỉ là tới tìm ngươi đi cửa hàng may…”
Con ngươi nhuận nước rùng mình, đột nhiên hóa thành hàn băng vạn trượng , Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, hay tay vê cổ áo Ngọc Ngàn Liễu chậm rãi tăng sức.
Chết đến nơi, còn dám mạnh miệng !
Ồn ào một tiếng, Ngọc Ngàn Liễu trên người áo da mới tinh lập tức bị giật thành một cái khe hở dài, đại cổ gió rét không chút lưu tình chui vào bên trong áo Ngọc Ngàn Liễu.
“A—” Ngọc Ngàn Liễu lập tức thét ra tiếng chói ta !
Không đợi nàng hét thảm xong, Ngọc Linh Lung đã thuần thục đem xiêm y của nàng bung ra, quần áo bên trong liền bị xé không còn một mảnh, chỉ còn lại cái yếm cùng quần ***.
Ngọc Ngàn Kiều lập tức đông lạnh co thành một đoàn, màu xám trắng trên đống tuyết, nàng da thịt mềm mại đảo mắt biến thành sắc xanh tím, thoạt nhìn mà thấy giật mình.
“Còn không nói ?” Ngọc Linh Lung lạnh lùng phun ra ba chữ, âm thanh như lưỡi dao sắc bén.
Ngọc Ngàn Liễu đông lạnh một câu đều nói không nên lời, chỉ là lắc đầu, liều chết không nhận.
Không phải là nàng không muốn nói, mà là nàng biết rõ, một khi nói, kết cục của mình so với giờ phút này còn thảm hại hơn !
Thấy nàng còn không chịu khai, Ngọc Linh Lung giận quá hóa cười, hơi tiếc nuối lắc đầu.
Ngón tay mảnh khảnh vươn ra, chỉ hướng bức tường to lớn sau lưng Ngọc Ngàn Liễu, Ngọc Linh Lung trên mặt mang theo vui vẻ, nhẹ giọng hỏi : “Ngươi có biết, địa phương này là nơi nào hay không ?”