[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 103 : Ta chỉ nghĩ bảo vệ nàng!




Mặt nạ trong tuyết kéo lê một đoạn, bay ra ngoài xa, sáng như ban ngày trong tuyết đêm, khuôn mặt hắc y nhân không thể che giấu.

Không đợi Ngọc Linh Lung thấy rõ mặt hắn, hai mảnh môi mỏng nóng rực đột nhiên rơi trên giữa mi tâm của nàng, chặn lại ánh mắt lợi hại của nàng.

Trên trán giống như bị in một khối than lửa, thiêu đốt những bông tuyết trên tóc nàng dần hòa tan, Ngọc Linh Lung kinh ngạc trong nháy mắt, ngay sau đó lại có cảm giác kì dị.

Đáp án cách mình gần như vậy, chân thật như vậy, nhưng nàng bị hắn ôm trong ngực, không cách nào thấy rõ mặt của hắn.

Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng thủy chung không cách nào thoát ra khỏi vòng sắt kiên cố của hắn, chủy, đá, nhéo, cắn, nàng làm đủ các kiểu, nhưng không cách nào đẩy hắn ra.

Tức giận, bại hoại.

Đang lúc nàng cực kỳ căm tức, bên tai lại vang lên thanh âm trầm thấp : “Ta là ai, đối với ngươi quan trọng như vậy sao ?”

Ban tay đem nàng giao vào trong ngực mình, nam tử giọng nói tràn đầy từ tính cùng bất đắc dĩ, phảng phất như dụ dỗ đứa bé không hiểu chuyện.

Ngọc Linh Lung dừng lại động tác trong tay, cái trán trơn bóng bị buộc căng chống đỡ lồng ngực của hắn, trong thanh âm tràn đầy quật cường cùng bất khuất : “Nếu không phải là trong lòng ngươi có quỷ, vì cái gì không để cho ta biết rõ ngươi là ai !?”

Hắn cũng không trả lời nàng, chỉ trầm mặc, lực đạo trong tay cũng không giảm chút nào, bá đạo đem nàng giam trong lồng ngực của mình.

Giữa trời tuyết, hắn và nàng, hai cái thân ảnh hợp thành một tư thế bất động thật lâu.

Tại hắn, động không chịu động ; tại nàng, muốn động không thể động.

Trong lòng hắn dần truyền đến nhiệt độ ấm áp của cơ thể, cho dù cách lớp xiêm y dày, nhưng nhiệt độ kia cứ một tầng lại một tầng truyền đến, khiến trong lòng ngứa ngáy, dụ hoặc người ta nhịn không được tham luyến.

Ngọc Linh Lung không dám buông lỏng chút nào, toàn thân đề phòng chờ đợi, thời khắc chú ý động tác của hắn, nhưng qua thật lâu, hắn lại không nhúc nhích giống như một pho tượng, không biết đang suy tư cái gì.

Trầm mặc, trầm mặc kéo dài, thân thể mảnh khảnh của nàng lúc nào cũng đều khẩn trương, quật cường không chịu nhượng bộ, nhất định muốn hắn cho nàng một cái đáp án.

Hồi lâu, bên tai mới truyền đến một tiếng thở dài xem như là thỏa hiệp của hắn : “Đi với ta một chỗ.”

Gió cuốn một cái, đem nàng ôm chặt trong lòng, không đợi Ngọc Linh Lung phát ra tiếng âm thanh kháng nghị, thân thể của nàng đã vọt lên không trung, cùng hắn nhảy vào trong bão tuyết.

Thân thể Ngọc Linh Lung đều được bao bọc trong áo choàng, trước mắt một mảnh tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể không nhúc nhích nằm trong ngực của hắn, khóa chặt trong hương vị thanh lãnh độc hữu trên cơ thể của hắn.

Nếu không phải hương vị này, có lẽ nàng cũng không thể tưởng tượng được hắn là ai…

Nàng không biết hắn muốn dẫn nàng đi nơi nào, chỉ có thể cảm nhận được thân thể bị hắn mang đi lúc cao lúc thấp, rõ ràng là hắn thi triển khinh công nhảy lên không trung, không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc cảm nhận được cước bộ của hắn chậm lại.

Bên tai vang lên thanh âm đóng cửa, rất nhanh, nàng liền được an trí tại trên nhuyễn tháp, trên đầu lập tức buông lỏng, áo choàng đã bỏ ra khỏi mặt nàng.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, đưa tay không thấy được năm ngón, trong bóng tối chỉ có tiếng xột xoạt, không biết hắn đang làm cái gì.

Ngọc Linh Lung vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy một đám lửa nho nhỏ được đốt lên.

Nam tử lấy ra cây quẹt, đốt sáng ánh nến.

Ngọc Linh Lung ánh mắt lập tức rơi trên mặt của hắn, tia sáng từ đèn cung đình tản ra ánh sáng mông lung, cũng đủ để dung nhan tuấn lãng của hắn hiện rõ không xót cái gì.

Ngọc Linh Lung hừ lạnh : “Thật sự là ngươi.”

Húc vương nhìn về phía nàng, cũng không còn bộ dáng quần lụa áo là ngày thường, trên mặt trầm tĩnh chưa bao giờ có, đôi mắt đen trầm tĩnh nhảy lên hai ngọn lửa màng vàng kim, như có điều suy nghĩ nhìn nàng.

“Nàng đã sớm biết đó là ta ?”

Ngọc Linh Lung quay đầu đi chỗ khác, không muốn trả lời vấn đề này của hắn. Nàng không thể nói là do mùi hường bạc hà độc hữu trên người của hắn nên mới đoán được hắn đi ? Nếu bị hắn biết rõ nguyên nhân, nói không chừng lại phải biến thành tên đánh không đi mắng không chạy cứ dính như kẹo cao su.

Nàng đánh giá bốn phía, chỉ thấy nơi này là một gian phòng không lớn, bàn ghế giường nhỏ đầy đủ mọi thứ, thập phần sạch sẽ gọn gàng, không có một chỗ bài trí dư thừa, bốn bề tường đều được thả rèm đen, có vẻ yên lặng mà riêng tư.

“Đây là chỗ nào ?” Ngọc Linh Lung mi thanh tú cau lại, nhìn về phía hắn.

Mặc kệ người này là thân phận gì, cũng không nên ở tại một địa phương nhỏ hẹp như vậy, nơi này thấy thế nào cũng không giống Húc vương phủ.

Húc vương nhàn nhạt đáp : “Một chỗ biệt viện.”

Ngọc Linh Lung nghiêng đầu, một đôi thu thủy như hàn tinh đánh giá hắn, rốt cục mở miệng hỏi : “Ngươi rốt cuộc là ai ?”

Khóe môi như có như không lộ ra một tia cười nhạt, hắn nói : “Ta sao, tất nhiên là Ngu Liệt Dương.”

Ngọc Linh Lung cứng họng, nàng biết hắc y nhân này chính là hắn, nhưng trong đầu nàng còn có vô số nghi vấn, nhưng không biết được điểm mấu chốt, tự nhiên không tìm được đáp án.

Tỷ như, hắn vì cái gì trong ngày thường hoàn toàn là bộ dáng Tiểu vương gia quần áo lụa là, lãng phí, muốn làm gì thì làm ? Tại sao lại có người theo dõi hắn, giám thị nhất cử nhất động của hắn ? Vì cái gì hắn khi thi là nam tử hắc y thần bí, võ công cao cường, cơ trí lãnh khốc, toàn thân tràn đầy sát khí ?

Hắn rốt cuộc là ai ? Hắn đến tột cùng là đang ẩn giấu cái gì ? Mà nàng lại nằm trong kế hoạch của hắn, sắm vai một người như thế nào ?

Tựa hồ phát giác được ánh mắt dò xét của nàng, Húc vương chậm rãi ngồi trước mặt nàng, trầm giọng nói : “Nơi này rất an toàn, nàng muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.”

Trăm ngàn nghi vấn tuôn đên môi nàng, nàng lại mở miệng hỏi một vấn đề không liên hệ với nhau : “…Vì cái gì để cho ta biết rõ ?”

Với thân thủ của hắn, hoàn toàn có thể tránh được lúc nàng vén mặt nạ của hắn lên, hoặc là thi triển khinh công rời đi, vô luận dùng loại phương pháp nào, hắn cũng có thể ở trước mặt nàng ẩn giấu thân phận thật của mình, mà không cần lo lắng bí mật của mình bị vạch trần.

Tựa hồ không ngờ tới nàng sẽ hỏi như vậy, Húc vương nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười nói : “Cho dù ta không nói cho nàng, nhưng với sự thông minh của nàng, sớm muộn gì cũng đoán ra được.”

Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói : “Ngươi không sợ ta nói cho người khác biết ?”

Hắn trăm phương ngàn kế che giấu thân phận của mình, không tiếc biến mình thành một nam tử vô dụng, ngay cả danh tiếng cũng vứt bỏ không cần, nhất định là có một nguyên nhân cực kì quan trọng, nhưng hắn tại sao lại cho mình biết rõ ?

Hắn nhàn nhạt nói : “Ta tin nàng.”

Ba chữ, ngăn chặn loại truy vấn khiêu khích của nàng, làm cho đáy lòng nàng vọt lên cảm giác ấm áp xa lạ.

Nàng cúi đầu vuốt ve đêm dưới thân, đầu ngón tay trắng muốt vuốt theo đường thêu Tô Châu chằng chịt, có một loại cảm giác khác thường. Căn biệt viện này hẳn là chỗ bí mật của hắn, hắn chịu mang nàng tới đây, chịu cho nàng tiếp xúc với bí mật ẩn sâu của hắn, đối với nàng mà nói, là một loại tín nhiệm to lớn.

Trước mặt người khác, hắn một bộ áo bào trắng, cả ngày giả ngây giả dại, lúc ban đêm, hắn là một hắc y nhân, lãnh khốc trác tuyệt sát phạt quả cảm, mà chỉ có ở chỗ này, ngồi cạnh nàng, hắn có thể bỏ mặt nạ xuống, trở về chính mình.

Hắn quen thuộc như vậy, rồi lại xa lạ như vậy, nàng quen thuộc mùi hương trên người hắn, quen thuộc hắn vĩnh viễn như có như không mỉm cười, quen thuộc giọng nói lạnh như băng, cùng thanh âm bá đạo của hắn, nhưng những thứ này, là con người thật của hắn sao ?

Đen cung đình ánh sáng yếu ớt lại ấm áp, nhàn nhạt quang hoa bắt đầu lay động, dù tương đối trầm mặc, nhưng không hiểu sao lại lộ ra vẻ yên bình cùng hòa hợp.

Loại cảm giác kì dị này làm cho nàng sợ hãi cả kinh, ý thức đột nhiên trở về, đôi mắt nhuận nước dao động vừa rồi chỉ chợt lóe lên, một lần nữa trở nên lạnh lùng đến cực điểm.

“Ngu Liệt Dương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì ?”

Từ lúc nàng tháo mặt nạ của hắn, nàng cũng biết, một khi biết được thân phận chân thật của hắn rồi, chính mình sẽ hoàn toàn bị rơi vào dòng nước xoáy thật lớn, không cách nào thoát ra được.

Nhưng không biết thân phận thật của hắn, nàng có thể thoát khỏi sao ?

Nàng đã từng nghĩ rời đi, nhưng nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, mỗi một chuyện giống như mảnh vụn chứa đầy sức mạnh, đem nàng vững vàng hấp thu trong đó, không cách nào thoát ra.

Sức mạnh này quá mức khổng lồ, nàng mặc dù chỉ tiếp xúc ở biên giới của dòng nước xoáy, lại vẫn không cách nào thoát ra, chỉ có thể thân bất do kỷ bị hãm sâu vào trong đó.

Nếu đã tránh không khỏi, không bằng đối mặt, có lẽ sẽ tìm được một đường ra.

Giờ phút này, nàng lạnh lùng nhìn Húc vương, muốn từ trên người hắn tìm được một chút manh mối, nếu như có càng nhiều tin tức, có lẽ nàng sẽ không phải bị động giống như bây giờ.

Húc vương trầm ngâm một lát nói : “Ta không có thời gian để giải thích cho nàng nhiều như vậy, nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng không thể gả cho Cam Hạn Vũ.”

Nghe được lời của hắn, Ngọc Linh Lung tức giận, cái gì đều không nói cho nàng, lại bắt nàng làm theo yêu cầu của hắn ? Ngu Liệt Dương hắn dựa vào cái gì chỉ huy nàng, xem nàng như cái tượng gỗ không chút cảm giác để cho hắn tùy ý loay hoay sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quật cường giương lên, nàng lạnh như băng nói : “Vì cái gì ?”

Không cho nàng một nguyên nhân hợp lí, đừng mơ tưởng nàng ngoan ngoan nghe theo phân phó của hắn !

Dưới ánh nến, gương mặt tuấn tú của Húc vương mang theo quang mang nhàn nhạt, thanh âm từ tính tràn đầy ung dung cùng tự tin.

“Bởi vì, nàng chỉ có thể gả cho ta !”

Ngọc Linh Lung sững sờ, vốn cho là hắn sẽ lạnh lùng cự tuyệt nàng, hoặc cho nàng một lý do thích hợp, nhưng nàng không nghĩ tới lại nghe được một câu tuyên ngôn tràn đầy ý chiếm hữu như vậy.

Khuôn mặt tuyệt mỹ trong nháy mặt bao phủ một tầng sương lạnh, Ngọc Linh Lung tiếu ý trên mặt trầm xuống, cả giận nói : “Gả cho ngươi ? Nằm mơ !”

Tựa hồ không nghĩ đến nàng lại phản ứng kịch liệt như vậy, Húc vương trên mặt mag cười, bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng rơi bên tai nàng, giúp nàng day nhẹ thái dương.

Động tác thân mật ôn nhu, nương theo lời nói trầm tĩnh bá đạo của hắn : “Chỉ cần ta nghĩ muốn, nàng liền trốn không thoát.”

Ngọc Linh Lung giận quá hóa cười, nhớ tới tết Trung Nguyên lần đó hắn tận lực đường hoàng, nàng môi hồng hé mở, mỉa mai nói : “Ngươi từng bước thiết kế, cũng chỉ vì muốn lấy được ta ? Ta có cái gì tốt, đáng giá để ngươi phí tâm tư lớn như vậy ?

Cho rằng nàng là tiểu hài tử ba tuổi sao, khinh nàng dễ bị lừa gạt như vậy ? Nàng cũng không phải là thiếu nữ u mê ngu ngốc, bằng vào vài câu hoa ngôn xảo ngữ liền mắc mưu hắn !

Ở nơi xã hội cổ đại này phân chia giai cấp, thân phận hắn là Húc vương điện hạ, nàng là thứ nữ hèn mọn của tứ phẩm tướng quân, hắn tại sao phải phí lớn tâm tư như vậy để lấy được nàng ? Đừng lấy cái cớ gì mà là tình yêu, trong mắt nàng, tình hiêu chỉ là cái con mẹ chó má !

Nghe được nghi vấn bén nhọn của nàng, bàn tay đang thay nàng day nhẹ thái dương bỗng dừng lại, thoáng qua lại mạnh nâng cằm tinh xảo của nàng lên.

Hắn bức nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, con mắt thâm thúy mang theo nổi giận, hung hăng nói : “Nàng không phải nói muốn gả cho Cam Hạn Vũ là vì Cam phủ quyền thế ngút trời sao ? Như thế nào, thân phận ta không bằng Cam gia ? Chẳng lẽ tại trong lòng nàng, ta còn không bằng một tiểu tử miệng còn hơi sữa ?”

Ngọc Linh Lung hung hăng uốn éo mặt thoát khỏi kiềm chế của hắn, môi hồng phung ra lời nói lạnh như băng : “Ngươi cho rằng ngươi là ai !? Trong mắt ta, ngươi cái gì cũng đều không phải ! Ngươi không cho ta gả, ta mạn phép phải gả–”

Lời còn chưa dứt, vòng eo mềm mại của nàng đã bị hắn một phát kéo qua, âm thanh bá đạo lãnh khốc vang bên tai nàng như tiếng sấm rền vang—

“Ngọc Linh Lung, nàng chỉ có thể gả cho ta !”

Đôi môi nóng hổi rơi vào sau tai nàng, rơi vào mái tóc dài của nàng, đột nhiên dày như mưa rơi, mang theo hơi thở cường thế, tựa hồ biểu thị công khai nàng thuộc sở hữu của hắn.

Ngọc Linh Lung không kịp chuẩn bị, bàn tay trắng nõn vô ý thức đẩy hắn ra, lại giống như đẩy phải bức tường vô cùng cứng rắn, dùng hết tất cả khí lực vẫn không được. Mắt thấy đôi môi hắn bắt đầu dời đến gò má, đảo mắt sẽ xâm nhập tới cánh môi như hoa của hàng, nàng nhịn không được cao giọng cả giận nói : “Dừng lại ! Ta không thành thân là được !”

Đây đại khái là lần đầu tiên nàng nhận thua.

Húc vương rốt cục cũng buông nàng ra, môi mỏng khẽ mím lại, gương mặt tuấn tú còn mang theo một chút lưu luyến, ánh mắt đảo quanh trên khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng của nàng, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Này còn tạm được.”

Ngọc Linh Lung tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, giọng nói căm hận : “Ta không lấy hắn, cũng không gả cho ngươi !”

Nụ cười vừa mới giương lên lại biến mất, Húc vương trên mặt giận tái đi, quát lên : “Nàng nói cái gì !?”

Ngọc Linh Lung đứng dậy, hung hăng nói : “Ta không gả cho ngươi ! Ngươi chết tâm này đi !”

Con ngươi đen láy như mã não nhảy lên hai ngọn lửa giận, Húc vương duỗi tay ra, lần nữa nắm vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Đã sớm dự liệu được hắn lại muốn diễn trò cũ, Ngọc Linh Lung tay vừa lộn, mau lẹ đánh văng cánh tay của hắn, trong miệng cả giận nói : “Cút !”

Còn tưởng hắn sẽ không chịu để yên, không nghĩ tới Húc vương thực sự ngừng tay.

Dung nhan tuấn lãng rất nhanh khôi phục lại tỉnh táo, hắn nhìn nàng đứng ngạo nghễ trước mặt mình, tức giận khiến toàn thân như muốn phóng hỏa, nhất không không biết phải nói thế nào cho phải.

Một hồi lâu, hắn mới thở dài, vươn tay cầm lấy tay của nàng, không để ý tới nàng giãy giụa phản kháng, giọng nói khó có được ôn hòa : “Linh Lung, nàng ngồi xuống đây nghe ta giải thích đã.”

Không lay chuyển được hắn, nàng chỉ đành phải lần nữa ngồi xuống, quanh thân vẫn luôn đề phòng.

Húc vương ngồi trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn mỹ không nhiễm bụi trần, đôi con ngươi đen như mực, quần áo càng khiến ngũ quan hoàn mỹ của hắn thêm vài phần lạnh nhạt, vài phần thần bí, lại không thể che hết anh khí của hắn.

Hắn châm chước ngôn từ, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng : “Cam gia không phải đơn giản như nàng tưởng tượng đâu, Cam phủ mặc dù nhân khẩu không nhiều, nhưng cũng chiếm vị trí trọng yếu trong triều đình, cũng là một trong những phủ có quyền thế nhất trong kinh thành. Nàng thông tuệ như vậy, vì cái gì không cẩn thận suy ngẫm lại : Cam gia hiển hách như thế, Cam Hạn Vũ là con trai trưởng duy nhất, vì cái gì Cam thái phó lại đích thân tới Ngọc phủ để cầu hôn, tại sao phải để Cam Hạn Vũ lấy nàng ?”

Ngọc Linh Lung xác thực không nghĩ tới vấn đề này, dù sao nàng cũng đem phiền toái này ném cho Ngọc Ngàn Kiều, nên cũng không có suy nghĩ qua về chuyện này nữa, hôm nay nghe Húc vương nói vậy, Ngọc Linh Lung mới phát hiện ra, Cam thái phó chủ động muốn Cam Hạn Vũ lấy Ngọc Ngàn Kiều, chuyện này xác thực có chút quỷ dị.

Ánh mắt Húc vương nhìn ánh nến bắt đầu lay động, tiếp tục nói : “Cam gia quyền thế quá lớn, Cam Hạn Vũ lại có địa vị đặc biệt như thế, cho nên Cam thái phó mới không có cách nào quyết định hôn sự của Cam Hạn Vũ, vô luận Cam gia cùng nhà nào làm đám hỏi, đối với quyền lực của triều đình cũng ảnh hưởng rất lớn. Quan trọng hơn là—”

Húc vương dừng một chút, trầm giọng nói : “Cam thái phó biết rõ, phụ hoàng liên tục chú ý tới hôn sự của Cam Hạn Vũ, theo lý thuyết, Cam Hạn Vũ thân là cháu ruột duy nhất của Hoàng hậu, cần phải do phụ hoàng tự mình ban hôn, nhưng phụ hoàng lại chậm chạp không chịu. Ta đoán, Cam thái phó nhất định sợ phụ hoàng mượn cớ này để khảo nghiệm hắn, mới có thể trong tình thế khó xử, không dễ dàng chịu đáp ứng lời cầu hôn của bất kì nhà nào.”

Ngọc Linh Lung phấn quyền không tự chủ được nắm lại, nàng thực sự không nghĩ tới, chính mình trong lúc vô tình hành động, đằng sau lại có bối cảnh phức tạp như thế, thậm chí liên quan đến các thế lực trong triều đình.

Ý tứ của Húc vương nàng hiểu, Cam gia quyền cao chức trọng, ngay cả hôn sự đều không thể làm chủ được, thậm chí phải cẩn thận, suy nghĩ mọi cách. Nếu ngay cả Hoàng thượng đều đang âm thầm chú ý tới hôn sự của Cam Hạn Vũ, như vậy chuyện này đích xác là một vấn đề cực kì nan giải.

Cam thái phó rất rõ ràng, Hoàng thượng muốn mượn hôn sự của Cam Hạn Vũ để khảo nghiệm thái độ Cam gia, quan lại trong kinh thành, cái nào không phải rắc rối khó gỡ, trong đó quan hệ lại càng rắc rối phức tạp, Cam gia nếu đi nhầm một bước, chắc chắn sẽ làm Hoàng thượng nghi ngờ bọn họ kết bè kết cánh, đến lúc đó không chỉ dính dấp tới tiền đồ của Cam thái phó, mà còn quan hệ đến hậu cung Cam hoàng hậu.

Nghĩ đến đây, Ngọc Linh Lung mỉa mai nở nụ cười : “Cho nên Cam thái phó mới chọn Ngọc gia ?”

Ngọc tướng quân trong tay tuy có binh quyền, nhưng bất quá chỉ là tam phẩm võ quan, hiện tại lại bị hạ xuống làm tứ phẩm, trong kinh thành, nhà như vậy nhiều vô số kể, hoàn toàn không thuộc phạm vi thế lực lớn. Huống chi Ngọc tướng quân hàng năm chinh chiến bên ngoài, nên ở kinh thành quan hệ thân hữu cực kỳ đơn giản, không đến mức ảnh hưởng đến bất kì đảng phái nào trong triều đình. Còn có điểm quan trọng nhất là , Ngọc tướng quân đầu óc ngu si, nghe nói Cam gia tới cầu hôn liền mừng rỡ như điên một lời đáp ứng, căn bản sẽ không cự tuyệt, càng sẽ không suy nghĩ sâu xa.

Thân gia như vậy là lựa chọn thích hợp nhất cho hôn sự của Cam Hạn Vũ.

Cho nên Cam gia lợi dụng nguyên nhân tiểu thư Ngọc gia cứu Cam Hạn Vũ, thuận lý thành chương đưa ra hôn sự, bên ngoài có thể chặn lại miệng lưỡi dân chúng, phòng ngừa có người không ngừng ngấp nghé hôn sự Cam Hạn Vũ, hơn nữa còn có thể hướng hoàng thượng bày tỏ lòng trung thành, tỏ rõ chính mình tuyệt không có thái độ kết bè kết cánh ; bên trong lại có thể bảo trụ vị trí ở hậu cung của em gái ruột mình là Cam hoàng hậu, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.

Húc vương nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng, không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ : “Đúng, Ngọc gia cùng đảng phái triều đình không quan hệ, đây mới là nguyên nhân trọng yếu nhất Cam gia lựa chọn nàng.”

Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung chau lại : “Đã như vậy, ngươi vì cái gì không để ta gả cho Cam Hạn Vũ ?”

Nếu hắn đã phân tích đạo lý rõ ràng như thế, vậy hẳn là tùy ý nàng gả cho Cam Hạn Vũ mới phải, đây là song doanh cục diện, nhưng hắn hiện tại vì sao lại tìm mọi cách ngăn trở ? Rốt cuộc mục đích chính của hắn là gì ?

Húc vương lạnh lùng cười một tiếng : “Cam gia suy đi nghĩ lại tự cho là một nước đi hay lấy lui làm tiến, chỉ tiếc, bọn họ đã chọn sai người.”

Tinh mâu chuyển hướng Ngọc Linh Lung, dưới ánh nến dung nhan của hắn càng thêm tuấn mỹ vô song, Húc vương trầm giọng nói : “Biết rất rõ nàng là nữ nhân của ta còn dám đoạt, bọn họ thật sự là si tâm vọng tưởng !”

Ngọc Linh Lung tới hôm tết Trung Nguyên ngẫu nhiên gặp Cam Hạn Vũ, Húc vương chính là bộ dáng bá đạo này, không khỏi nhịn không được cười lên.

Hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Ngọc Linh Lung rốt cuộc đem tình hình thực sự nói cho Húc vương.

“Vậy ngươi có thể yên tâm, người Cam Hạn Vũ thành thân không phải là ta, mà là Ngọc Ngàn Kiều.”

Nếu đã biết Húc vương chính là hắc y nhân, Ngọc Linh Lung dứt khoát đem sự thật nói cho hắn, nàng như thế nào cứu Cam Hạn Vũ, thế nào lại kêu tên Ngọc Ngàn Kiều, chỉ là bớt bỏ đi quá trình cứu Phượng Hiên Viên ra.

Nghe được lời của nàng, khuôn mặt lạnh nhạt của Húc vương dần dần hòa hoãn, nghe được Ngọc Linh Lung thuận tiện nói ra tên Ngọc Ngàn Kiều, hắn lại đưa tay lên cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt ở khóe môi hôn một cái, cười nói : “Linh Lung của ta, thật sự là thông minh.”

Đột nhiên có hành động thân mật như vậy khiến cho trong lòng Ngọc Linh Lung không khỏi kinh hãi, chưa kịp tránh né, đôi môi của hắn đã dán lên bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng.

Ngọc Linh Lung giống như bị nóng một chút, lập tức rút tay về, cảnh giác nhìn về phía Húc vương, lạnh giọng nói : “Ngươi cao hứng cái gì ? Cho dù ta không gả cho Cam Hạn Vũ thì cũng không gả cho ngươi !”

Lời này của nàng một lần lại một lần nói, nói đến phiền rồi, nhưng người ở trước mắt này hết lần này tới lần khác lại coi như không nghe thấy, mặc kệ nàng như thế nào cự tuyệt, như thế nào phát giận, hắn cũng chính là muốn làm gì thì làm cái đó.

Biết rõ Ngọc Linh Lung sẽ không gả cho Cam Hạn Vũ, Húc vương hiển nhiên tâm tình rất tốt, hắn nhìn Ngọc Linh Lung, con ngươi như mặc ngọc mang theo vui vẻ, nói : “Đợi Ngọc Ngàn Kiều đến Cam phủ, Cam Hạn Vũ chắc chắn biết mình bị lừa, đến lúc đó, Cam gia như thế nào chịu để yên ? Ngoại trừ gả cho ta, nàng không còn cách nào khác.”

Chỉ có gả cho Húc vương, Cam gia mới có thể nuốt xuống khẩu khí này, không truy cứu việc Ngọc Linh Lung lừa gạt bọn họ nữa, nếu không chỉ bằng vào Ngọc Linh Lung một thứ nữ nho nhỏ không nơi nương tựa, không quyền không thế, làm sao có thể đấu được với Cam gia quyền thế ngút trời ?”

Ngọc Linh Lung hừ lạnh : “Ngươi không phải vừa mới nói, Cam gia là vì tìm cho Cam Hạn Vũ một hôn sự bình thường sao ? Một cái Ngọc Ngàn Kiều là đủ rồi, bọn họ như thế nào phiền phức đến tìm ta?”

Húc vương lắc đầu : “Nàng không hiểu, Cam Hạn Vũ mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lại cực kỳ quật cương kiêu ngạo—”

Ánh mắt thâm thúy nhìn về phía ánh đèn mông lung, suy nghĩ của hắn liền rơi vào một mảnh quá khứ : “…Ta nhớ, lúc hắn bảy tuổi đã từng rất thích một ca cơ của phủ Thái tử, tự mình mở miệng hỏi thái tử muốn nàng hầu hạ, ai ngờ thái tử khi đó lại đang sủng hạnh ca cơ kia, nghĩ Cam Hạn Vũ là tiểu hài tử không hiểu chuyện, liền tùy tiện đem hai ca cơ khác cho hắn. Đến khi hai ca cơ kia đến phủ, Cam Hạn Vũ biết đó không phải người hắn muốn, lập tức phát giận, đem hai ca cơ kia đánh một trận rồi trục xuất khỏi phủ. Tưởng rằng chuyện này cứ như vậy là xong, ai ngờ không lâu sau trong một lần tại yến hội của phủ thái tử, Cam Hạn Vũ đích thân ban rượu, ban cho ca cơ mà hắn muốn nhưng không được kia, ca cơ kia uống chén rượu đó xong, ở trước mặt mọi người độc phát, che lấy cuống họng ở trên mặt đất vặn vẹo, rốt cuộc không cách nào phát nào bất kỳ thanh âm gì…”

Húc vương khóe miệng vẽ lên một đường con phức tạp, trầm giọng nói : “Ngay trước mặt thái tử, Cam Hạn Vũ nói : “ta không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng !”

Một tiểu hài tử mới bảy tuổi đã ngang ngược như vậy, hắn hiện tại sẽ là tính tình như thế nào ?

Thật sâu nhìn về phía nàng, Húc vương nở nụ cười có thâm ý khác : “Nàng đoán, nếu như hắn cưới Ngọc Ngàn Kiều sẽ có kết quả gì ?”

Một tờ hưu thư thì còn nhẹ ! Cho dù đem Ngọc gia xét nhà diệt hộ cũng hoàn toàn có thể !

Ngọc Linh Lung không động chút nào, khinh thường quay mặt đi : “Ngươi nghĩ làm ta sợ ?”

Húc vương lắc lắc đầu, tinh mâu lộ ra thần khí trầm tĩnh nghiêm túc, yên lặng ngưng mắt nhìn Ngọc Linh Lung : “Không, ta chỉ nghĩ bảo vệ nàng !”

Ngọc Linh Lung cười lạnh, một chưởng đẩy bàn tay đang duỗi ra của hắn : “Bảo vệ ta ? Đừng dối trá được không, ngươi nghĩ rằng ta không biết ? Ngươi vẫn luôn là đang lợi dụng ta !”

Mặc dù không biết vì sao hắn phải ẩn giấu thân phận thật sự của chính mình, nhưng nàng rành mạch biết rõ, hắn dùng các loại phương thức theo đuổi nàng, không phải là muốn mượn nàng để che giấu thân phận của hắn, đi lừa gạt những tên đang âm thầm giám thị hắn ư.

Cho tới bây giờ, nàng cũng đã biết một thân phận khác của hắn, hắn vẫn còn muốn dây dưa không rõ, luôn miệng nói phải bảo vệ nàng ? Nói đùa gì vậy, nếu thật sự hắn nghĩ muốn bảo vệ nàng, sẽ không cứng rắn kéo nàng vào vũng nước đục này !

Húc vương đáy mắt xẹt qua một tia thần sắc phức tạp, làm như đau đớn rồi lại bất đắc dĩ, hắn cầm tay Ngọc Linh Lung, tùy nàng mọi cách thoát ra vẫn không chịu buông.

“Linh Lung, lúc ban đầu thật sự là ta từng muốn lợi dụng nàng, như về sau—”

Vừa nghe xong nửa câu đầu của hắn, Ngọc Linh Lung đã giận tím mặt, cũng không biết lấy ở đâu ra khí lực, nàng mạnh mẽ thoát khỏi kiềm chế của hắn, nở nụ cười lạnh như băng, nghiêm nghị quát lên : “Câm miệng !”

Vừa mới thoát khỏi tay hắn, thân thể nàng liền bị vây trong vòng ôm cứng rắn cố chấp, Húc Vương thanh âm bá đạo vang lên bên tai, cường thế không cho nàng cự tuyệt.

“Nàng nghe ta nói hết đã !”

Ngọc Linh Lung căm tức đánh hắn, cong hắn, đá hắn, biết rõ tránh không thoát khỏi giam cầm của hắn, lại vẫn không quan tâm, vẫn nỗ lực giãy giụa.

Cái tên đáng chết này, vì cái gì lại quấn quýt lấy nàng không tha ! ?

Ôm chặt thân thể nhỏ xinh của nàng, sức lực bàn tay lúc tăng lúc giảm, tựa hồ hận không thể đem nàng khảm vào trong thân thể mình, rồi lại sợ làm đau nàng, cứ như vậy khó có thể khống chế mâu thuẫn dùng cánh tay cứng rắn ôm nàng, không cho nàng thoát ra.

Tiếng nói trầm thấp đầy khí phách vang lên, từng câu từng chữ đều tràn đầy nghiêm túc—

“Nhưng bây giờ, ta thật sự thích nàng ! Làm sao nàng không hiểu !?”

Nàng thông tuệ vô song như vậy, làm sao liên tục không hiểu tâm tư của hắn ? Vì cái gì hắn muốn đem toàn lực, khắp nơi tìm kiếm đồ tốt nhất đến nịnh nọt nàng ; vì cái gì hắn muốn cho toàn bộ kinh thành đều biết, nàng là người trong lòng của hắn, bất luận kẻ nào cũng không được có ý với nàng ; vì cái gì hắn bất chấp việc Phượng Hiên Viên chạy chốn là rất nguy hiểm, cũng không chịu tổn thương nàng chút nào ; tại sao phải chịu đựng tương tư hành hạ, chỉ cần có thể để nàng rời xa nguy hiểm, toàn thân mà lui…

Cho tới bây giờ, hắn lại càng cam tâm tình nguyện ở trước mặt nàng lộ ra bộ mặt thật, chỉ vì không muốn mất đi nàng, chỉ vì không muốn lừa gạt nàng.

Ngọc Linh Lung thân thể cứng đờ, thậm chí quên mất giãy giụa, giống như chết lặng, nàng bị động tựa vào ngực hắn, rõ ràng nghe được thanh âm tim hắn đập, lại làm cho lòng ngươi an tâm như vậy.

Cảm xúc ngoài ý muốn chợt lóe, Ngọc Linh Lung khôi phục lý trí, lạnh lùng nói : “Ngươi có bị bệnh không, ta đánh ngươi mắng ngươi, ngươi lại vẫn nói yêu thích ta ?”

Nàng mới không tin tưởng lời của hắn, từng có kinh nghiệm ở kiếp trước, kiếp này nàng nếu lại tin tưởng vào tình yêu, chính là đồ ngốc trăm phần trăm.

Ngọc Linh Lung đương nhiên nhớ rõ, mỗi lần nàng đánh mắng hắn như thế nào, ác ngữ như thế nào. Nàng như vậy, hắn sẽ thích sao ? Nếu như hắn không phải gạt nàng, vậy hắn chính là cái đồ đê tiện !

Húc vương kéo nàng từ trong ngực ra, bàn tay nóng hổi cầm lấy cằm nàng, ngưng mắt nhìn vào đôi tròng mắt của nàng, nghiêm túc nói : “Nàng đối với ta như vậy, là vì như vậy thật sự là ta làm cho nàng chán ghét. Về sau, ta sẽ để cho nàng biết con người thật của ta—”

Ngọc Linh Lung lạnh lùng đẩy tay hắn ra, trầm giọng nói : “Không cần, ta không có hứng thú !”

Cái tên nam nhân tính tình biến ảo thất thường, trên người tràn đầy bí mật, nàng không muốn, cũng không muốn hiểu rõ hắn, cho dù hắn thật lòng đối đã thì sao ? Nàng đã quyết định chủ ý, sẽ không lâm vào vực sâu tình cảm nữa !

Cho nên, hắn yêu như thế nào thì kệ hắn, chỉ là một cắt cũng không quan hệ với nàng !

Quyết tuyệt đứng lên, Ngọc Linh Lung lạnh giọng nói : “Thả ta ra, ta phải đi về !”

Húc vương trầm mặc một lát, tựa hồ sửa sang lại tâm tình của mình, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi đứng dậy nói : “Chuyện của Cam gia, ta sẽ giúp nàng giải quyết !”

Ngọc Linh Lung một mực từ chối : “Không cần !”

Nàng không cần hắn hỗ trợ, cũng sẽ không tiếp tục nhận hảo ý của hắn, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, nàng cũng sẽ không nghĩ cùng hắn quá mức thân cận.

Không biết là giờ gì, bọn họ ở nơi này dừng chân quá lâu, ánh nến lóe lên vài cái, đột nhiên tắt.

Trong bóng tối, bàn tay to của hắn nắm chặt thành quyền, tựa hồ đang không chế chính mình không cần đưa tay bắt lấy nàng, thanh âm hắn mang theo nỗi khổ riêng cùng nghiêm nghị, cân chữ sang sảng nói : “Ngọc Linh Lung, ta muốn nàng sống, hảo hảo mà sống ! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ thủ hộ bên cạnh nàng, tuyệt không rời đi !”

Ngọc Linh Lung không muốn nói thêm nữa, tuyệt nhiên đi ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, bông tuyết vẫn bay múa đầy trời, thân ảnh thon dài kia, dần dần biến mất trong cơn tuyết lớn !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.