[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 101 : Cho ngươi đi đoàn tụ với nương của ngươi !




Ngọc Linh Lung không nghĩ tới, Ngọc Duy Võ thế mà rất nhanh được thả ra.

Ngọc Duy Võ bởi vì lén lấy trộm binh phù từ chỗ Ngọc tướng quân, tự tiện điều binh, bị bãi bỏ chức vị hộ trường quân úy. Ngọc tướng quân vì không làm tròn chức trách nên bị giáng xuống ba cấp, từ tam phẩm xuống tứ phẩm, tạm thời không lãnh binh, ở nhà nghiền ngẫm lỗi lầm.

Lúc nghe được tin tức này, Ngọc Linh Lung tay bưng cốc trà liền dừng một chút, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nhấp ngụm trà.

Xem ra, lực lượng Cam gia quả nhiên không thể khinh thường, ngay cả tội danh lớn như vậy cũng có thể dễ dàng hóa giải.

Bất quá đây mới là do Cam gia gây nên, hay là do tên chủ mưu sau lưng mà Ngọc Duy Võ hết lòng tin đây ? Ngọc Linh Lung không biết được.

Trước mắt nàng muốn giải quyết tên đáng ghét Ngọc Duy Võ luôn một lòng một dạ muốn đưa nàng vào chỗ chết đã.

Nàng biết rõ, việc không có chứng cớ, nhưng Ngọc Duy Võ lại vững tin nàng là hung thủ giết Mộ thị, đối với nàng căm thù đến tận xương tủy, hận không thể lập tức giết nàng, vì diệt trừ nàng, Ngọc Duy Võ ngay cả chuyện lén trộm binh phù tự tiện điều binh đáng bị rơi đầu mà cũng dám làm, Ngọc Linh Lung biết rõ, nàng cùng Ngọc Duy Võ giờ đây không chết không ngừng.

Linh Nhi cùng Huyên Thảo biết được tin này, vẻ mặt lo lắng, Linh Nhi cẩn thận hỏi : “Tiểu thư, bây giờ nên làm gì?”

Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng buông cốc trà xuống, trên mặt lại không có chút nào hoảng loạn nói : “Tất nhiên là khiến hắn phải chết.”

Giết người có rất nhiều cách, nhưng giết thế nào cho đẹp, giết thế nào để không lưu lại dấu vết, cái này cần Ngọc Linh Lung phải phí chút tâm tư.

Linh Nhi có chút khẩn trương cúi đầu, nàng tuổi không lớn lắm, trong lòng vẫn có chút sợ, đặc biệt là lần này người chết lại là chủ tử trong Ngọc phủ.

Nhìn thoáng qua nét mặt hoảng sợ của Linh Nhi cùng Huyên Thảo, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói : “Sợ cái gì ? Tình hình hiện giờ không phải hắn chết thì chính là ta chết, chúng ta đương nhiên muốn tiên hạ thủ vi cường.” (ra tay trước là kẻ mạnh)

Linh Nhi cùng Huyên Thảo trao đổi ánh mắt, tâm thần tạm kiên định, cùng kêu lên nói : “Nô tỳ nhất định toàn lực trợ giúp tiểu thư.”

Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt u trường nhìn ra bên ngoài cửa sổ : “Lần trước, hắn thiết kế gạt ta đi ra ngoài, lần này, ta cũng như vậy cho hắn nếm mùi – gậy ông đập lưng ông !”

….

Đám cao thấp trong đại lao được Ngọc tướng quân cho bạc nên Ngọc Duy Võ trong đó cũng không bị làm khó, trở lại tắm rửa, ăn cơm no, rất nhanh liền khôi phục tinh thần.

Chỉ là nghĩ đến mình đường đường là một nam tử hán, lại bị một tiểu cô nương thiết kế hãm hại, còn bị nhốt vào đại lao nếm chịu vài ngày đau khổ, Ngọc Duy Võ liền tức giận lôi đình.

Hắn thề, nhất định sẽ giết Ngọc Linh Lung, vì chính mình rửa sạch sỉ nhục trước đây !

Dù sao hiện tại hắn không cần phải đi làm, vì vậy hắn sai người đi hỏi thăm hành tung của Ngọc Linh Lung, nghĩ phải tìm được một cơ hội tốt đem Ngọc Linh Lung giết chết.

Trời không phụ lòng người, hắn rất nhanh nhận được tin tức. Kể từ khi Ngọc lão phu nhân chết, Ngọc Linh Lung cứ bảy ngày là đi đến từ đường bái tế một lần, mắt thấy Ngọc lão phu nhân qua đời đã đến bảy bảy bốn chín ngày, Ngọc Duy Võ biết rõ, Ngọc Linh Lung nhất định sẽ đi từ đường bái tế Ngọc lão phu nhân.

Đó là một cơ hội tốt khó có được, từ đường Ngọc phủ ở vị trí vắng vẻ, chỉ là một gian ốc cô linh, bốn phía không có tường viện lan can,từ Phẩm Lan Uyển đến đây rất dễ dàng. Nếu như Ngọc Duy Võ quyết định ở chỗ này động thủ, cho dù động tĩnh lớn cỡ nào, cũng không cần lo lắng bị người phát hiện.

Đảo mắt đã đến ngày Thất Thất (49 ngày) của Ngọc lão phu nhân, vào ban ngày, sau khi Ngọc tướng quân dẫn người tới bái tế xong liền đóng cửa phòng từ đường lại, Ngọc Duy Võ đợi lúc mọi người đi rồi, lại một mình trở lại từ đường.

Hắn biết rõ, hiện tại tất cả mọi người trong Ngọc phủ cực sợ Ngọc Linh Lung, đừng nói muốn giết nàng, ngay cả ở xa xa nhìn thấy nàng đều là đường vòng mà đi, cho nên hắn dứt khoát không nói cho bất luận kẻ nào, bí mật phân phó hai gã sai vặt tâm phúc thân thủ nhanh nhẹn, ở trong từ đường thiết lập mai phục.

Vào đêm, Ngọc phủ dần dần chìm vào yên tĩnh, trăng lưỡi liềm cũi đầu rủ xuống bầu trời đêm, chiếu sáng một mảnh thanh lãnh hôn ám.

Ngọc Duy Võ mang theo hai gã sai vặt, nằm ở hắc ám (chỗ tối) trong từ đường , không nhúc nhích nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Rốt cục, xa xa một bóng người áo trắng đi tới, dưới ánh trăng, bóng người kia dáng người thướt tha, không thể nghi ngờ là một nữ tử.

Phía sau nàng còn đi theo là hai nha hoàn một cao một thấp, Ngọc Duy Võ biết, hẳn là Huyên Thảo cùng Linh Nhi.

Ngọc Duy Võ rất nhanh cầm bội đao trong tay, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi lạnh.

Chỉ cần Ngọc Linh Lung mở cửa phòng, hắn liền một đao bổ về phía nàng, cho dù Ngọc Linh Lung phản ứng nhanh hơn nữa, cũng không thể né tránh được một đao này !

Ngọc Duy Võ nghiêng đầu nhìn về phía linh vị đầy rẫy trong từ đường, chỗ đó, gần đây thêm vào tục danh Mộ thị.

Bàn tay chậm rãi tăng thêm sức mạnh, siết chặt chuôi đao trong tay , Ngọc Duy Võ toàn thân tràn đầy quyết tâm báo thù, hết sức căng thẳng.

Mẫu thân, xem ta báo thù cho ngươi như thế nào !

Rất nhanh, bạch y nữ tử đã đi tới gần từ đường, giày thêu màu trắng nâng lên, nhẹ nhàng rơi ở trên bậc thang.

Một bước, hai bước, cô gái bước từng bước, Ngọc Duy Võ gắt gao nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, dính tại trên lông mi của hắn, hắn cũng không dám nháy một cái.

Rốt cục, cửa từ đường chậm rãi bị đẩy ra.

Cánh cửa cũ kỹ vang lên thanh âm chi nha, tại đêm khuya yên tĩnh càng thêm chói tai.

Bạch y nữ tử tiến vào trong từ đường, Ngọc Duy Võ vẫn luôn đợi chờ cơ hội liền mạnh mẽ nhảy dựng lên, lưỡi đao sắc bén dưới ánh trăng lóe ra quang mang lạnh lẽo, thẳng tắp bổ về phía đỉnh đầu cô gái.

Nương theo đao phong rơi xuống, thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Ngọc Duy Võ vang lên trong bóng đêm : “Tiểu tiện nhân, chịu chết đi !”

Cô gái mặt đột nhiên nâng lên, kinh hoảng nhìn đao trên đỉnh đầu mình, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Ngọc Duy Võ vừa nhìn khuôn mặt cô gái, không khỏi chấn động.

Cô gái này đâu phải là Ngọc Linh Lung,dĩ nhiên là Huyên Thảo !

Ngọc Duy Võ sững sờ tại chỗ, đao trong tay duy trì ở thế chưa rơi xuống, nhất thời không hiểu phát sinh chuyện gì.

Ngọc Linh Lung đợi chính là thời khắc này, chỉ thấy nàng từ phía sau Huyên Thảo nhảy ra tiến lên, chủy thủ giấu nơi cổ tay lóe ra thẳng đến cổ họng của Ngọc Duy Võ.

“Không muốn chết thì đừng động !”

Nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc của Ngọc Linh Lung, Ngọc Duy Võ hai mắt muốn phun lửa, chỉ là cảm giác rét lạnh nơi cổ họng truyền đến nhắc nhở hắn, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đao trong tay, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.

Hai gã sai vặt ngược lại rất thức thời, vừa thấy chủ tử bị quản chế, lập tức buông đao, quỳ rạp xuống đất, liên tục kêu tha mạng.

Ngọc Linh Lung cho Linh Nhi một cái nháy mắt, Linh Nhi liền lấy ra sợi dây thừng, trói chặt tay hai gã sai vặt lại, nhét miệng, đẩy tới gian phòng cách vách rồi xoay người trở lại.

Huyên Thảo nhanh nhẹn móc ra một bó dây dài, cùng Linh Nhi đem Ngọc Duy Võ trói lại thật chặt.

Chủ tớ ba người cùng nhau động thủ, đem Ngọc Duy Võ treo lên trên cao.

Ngọc Duy Võ cắn răng, cả giận nói : “Tiểu tiện nhân, ngươi muốn làm gì ?”

Ngọc Linh Lung nhìn hắn một vòng, hiển nhiên đối với bộ dạng của hắn bây giờ rất hài lòng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nghe được Ngọc Duy Võ quát mắng, Ngọc Linh Lung dừng bước, đôi mắt đẹp chớp cũng không chớp nhìn về phía Ngọc Duy Võ, cười doanh doanh nói : “Ngươi chọn địa phương như vậy để ra tay, không phải là sợ bị người khác phát hiện sao ? Lúc này như ngươi mong muốn.”

Ngọc Duy Võ nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm mắng, hắn còn tưởng rằng nơi này yên lặng, dễ dàng ra tay, không nghĩ đến người mình tính kế lại là mình.

Ngọc Duy Võ muốn dùng sức tay thoát khỏi sợi dây thừng nhưng bị trói quá chặt, tay căn bản không có cách nào hoạt động được, khắp người vô luận dùng sức thế nào cũng đều không thoát khỏi sợi dây thừng, chỉ càng làm thân thể mình trên không trung đung đưa , nhìn rất buồn cười.

Nụ cười trên mặt Ngọc Linh Lung dần biến mất, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Duy Võ trở nên lãnh khốc cực điểm : “Ngươi chọn chỗ này để động thủ, là muốn cho mẫu thân của ngươi tận mắt nhìn thấy, ta chết như thế nào ?”

Khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi đến gần hắn, từng chữ từng câu lạnh như băng phun ra, giống như thanh âm đến từ địa ngục, lọt vào tai chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng.

“Chỉ tiếc, nàng sẽ thấy, con trai nàng chết như thế nào !”

Ngọc Duy Võ không khỏi sợ run cả người, tâm niệm chuyển một cái, hắn lập tức mạnh miệng quát lên : “Ngọc Linh Lung, ngươi không thể ở chỗ này giết ta ! Bằng không, ngày mai sẽ có người muốn mạng của ngươi !”

Đây chính là từ đường Ngọc phủ, nếu như Ngọc Duy Võ chết ở nơi này, Ngọc tướng quân sao chịu để yên ? Nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân, báo thù rửa hận cho hắn !

Cho dù Ngọc tướng quân không có chứng cớ chứng minh Mộ thị là chết trong tay Ngọc Linh Lung, nhưng nếu Ngọc Duy Võ chết ở đây ? Trước giết thê, sau giết con, cho dù Ngọc tướng quân sợ hãi Ngọc Linh Lung cũng sẽ không giữ lại thứ nữ này !

Ngọc Duy Võ tin tưởng Ngọc Linh Lung nhất định không dám giết hắn !

Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ mỉa mai, Ngọc Linh Lung chậm rãi đi đến chỗ sáng, dưới ánh trăng, khuôn mặt của nàng lãnh tuyệt : “Ta còn tại phòng ngủ mẹ ngươi giết chết nàng, thì phải làm thế nào đây ?”

Nhắc tới cái chết của Mộ thị, Ngọc Duy Võ trên mặt tràn đầy bi phẫn : “Tiện nhân, thật sự là ngươi giết chết mẫu thân !”

Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười : “Đúng vậy, nàng trước khi chết còn quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin ta tha thứ, mong ta tha cho nàng một mạng—”

Ngọc Duy Võ rốt cục nghe không nổi nữa, thân hình cao lớn của hắn ở trên không trung điên cuồng giãy dụa, phát ra tiếng kêu rên : “Tiện nhân, ngươi chết không tử tế !”

Con mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Linh Lung, trên mặt vặn vẹo dữ tợn, Ngọc Duy Võ giận dữ hét lên : “Tiện nhân, ngươi nếu như dám giết ta, nhất định sẽ có người khiến ngươi đền mạng !”

Ngọc Linh Lung hừ lạnh duỗi tay ra, Linh Nhi ở sau lưng lập tức đưa lên một cái roi da.

Roi trong tay rung rung, phát ra thanh âm bành bạch làm lòng người lạnh buốt, Ngọc Linh Lung khóe miệng mang theo một tia châm biếm, nói : “Ngươi còn nhớ, gia pháp Ngọc phủ là cái gì không?”

Nhìn roi trong tay Ngọc Linh Lung vô cùng quen thuộc, trong lòng Ngọc Duy Võ lập tức hiểu rõ, chính mình vừa trộm binh phù của Ngọc tướng quân, bởi vậy liên lụy Ngọc tướng quân bị giáng xuống ba cấp, với tính tình Ngọc tướng quân, nhất định sẽ nổi trận lôi đình với mình, lấy gia pháp quất hắn là bình thường, vạn nhất nhỡ tay, không cẩn thận đánh chết hắn…

Ngọc Linh Lung chẳng những muốn đánh chết hắn, hơn nữa còn muốn đem tội giết người đổ lên đầu Ngọc tướng quân !

Ngọc Duy Võ dù lá gan lớn hơn nữa, giờ phút này cũng nhịn không được thay đổi sắc mặt, hàm răng cắn vào nhau vang lên tiếng lộp cộp, cao giọng mắng : “Ngươi là tiện nhân lòng dạ rắn rết !”

Ngọc Linh Lung khẽ mỉm cười, lạnh giọng nói : “Ngươi yên tâm, cha cho dù có đánh chết con trai, nói là ngỗ nghịch bất hiếu là xong, về phần Ngọc Bằng, ta còn muốn giữ lại hắn a !”

Ngọc Bằng cái lão già kia, nàng cũng không cho hắn chết dễ dàng như vậy !

Ngọc Duy Võ bị treo trên không trong miệng tuôn ra một trang uế ngữ (kiểu nói bậy), tiếng mắng không dứt, Ngọc Linh Lung lười phải cùng hắn nói nhảm, tay rung nhẹ, roi da mang theo tiếng gào thét vang lên, hướng thẳng vào Ngọc Duy Võ !

Roi da quất tới, nơi đi qua liền nổi lên một vết máu, Ngọc Duy Võ mắng đến một nửa liền im bặt, biến thành tiếng kêu thê lương thảm thiết !

Một tiếng chưa kịp kêu xong, roi thứ hai, thứ ba đã liên tiếp tới, vài roi đi xuống, Ngọc Duy Võ tóc đã bị đánh cho tán loạn rơi xuống, trên người quẩn áo rách thành mảnh vụn !

Vết thương trước sau lại thêm sâu hơn, da thịt từ từ trở nên sưng đỏ, sung huyết, cuối cùng rách da chảy máu !

Không khí rét lạnh đầy mùi máu tươi, không trung vung vẩy ra từng điểm huyết nhục, trên roi thấm đầy máu tươi.

Vừa rồi Ngọc Duy Võ còn cao giọng tức giận mắng, thanh âm đãn sớm thấp xuống, uế ngữ không tự chủ trở thành tiếng van xin tha thứ, đáng tiếc những thứ này nghe vào trong tai Ngọc Linh Lung hoàn toàn bị xem như không khí, lực đạo trên tay Ngọc Linh Lung không giảm chút nào, ngược lại càng lúc càng nhanh.

Rốt cục, một roi chí mạng rơi xuống, Ngọc Duy Võ ngay cả kêu đau cũng không còn khí lực, mới vừa rồi còn ngẩng cao đầu, giờ phút này rủ xuống trước ngực, không còn nhúc nhích.

Nhìn Ngọc Duy Võ hấp hối, Ngọc Linh Lung lạnh lùng mở miệng : “Ta đây sẽ đưa ngươi đi đoàn tụ với nương ngươi !”

Roi da giơ lên cao, mắt thấy sẽ phải rơi xuống, bên ngoài từ đường đột nhiên vang lên một hồi tiếng gõ cửa dồn dập.

Huyên Thảo cùng Linh Nhi giật mình liếc mắt nhìn nhau một cái, đã trễ như thế này, còn ai đến từ đường ?

Như trả lời nghi vấn của các nàng, nương theo tiếng đập cửa, một thanh âm khóc nức nở của nữ tử vang lên.

“Tứ muội muội, ta là đại tẩu ngươi, van cầu ngươi mau mở cửa a !”

Là Khương Nguyệt Trinh ? Nàng làm sao tới ?

Ngọc Linh Lung khẽ nhíu mày, hướng Huyên Thảo gật đầu nhẹ, Huyên Thảo tiến lên mở cửa từ đường.

Khương Nguyệt Trinh nhào vào trong từ đường, chỉ thấy tóc nàng xõa tung, trên đầu không cài trâm, trên người chỉ mặc một bộ quần áo sắc, hiển nhiên là vừa biết được tin tức liền vội vàng chạy tới.

Vừa thấy Ngọc Duy Võ toàn thân huyết nhục mơ hồ, Khương Nguyệt Trinh hai chân mềm nhũn, đứng không vững, lảo đảo chạy tới trước người Ngọc Duy Võ, chứng kiến bộ dạng hắn sinh tử không rõ, không khỏi thật thanh khóc rống lên.

Ngọc Linh Lung vừa trông thấy Khương Nguyệt Trinh, lập tức nháy mắt với Linh Nhi, Linh Nhi cả kinh, lập tức chạy đến gian phòng cách vách, đảo mắt đã quay trở lại, vẻ mặt ảo não tự trách.

Nhìn ra được, hẳn là hai gã sai vặt kia chạy ra ngoài báo tin cho Khương Nguyệt Trinh.

Khương Nguyệt Trinh gạt nước mắt, xoay người thẳng tắp hướng Ngọc Linh Lung quỳ xuống, thê lương nói : “Tứ muội muội, ta van cầu ngươi, buông tha chàng đi !”

Ngọc Linh Lung trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói : “Dựa vào cái gì ?”

Ngọc Duy Võ ba phen mấy bận muốn đưa nàng vào chỗ chết, nàng dựa vào cái gì thả hắn ? Chỉ là Khương Nguyệt Trinh, có tư cách gì yêu cầu nàng như vậy ?

Khương Nguyệt Trinh gắt gao cắn môi, do dự một lát mới lên tiếng : “Tứ muội muội, gia nghĩ muốn giết ngươi chuyện này không phải giả, có thể là hắn muốn vì phu nhân báo thù a. Trong phủ này mặc dù không ai dám nói, nhưng người nào không biết phu nhân có thể là chết trong tay ngươi ? Van cầu ngươi, nể tình gia cũng là một mảnh hiểu tâm, tạm tha cho hắn lần này đi ! Ta bảo đảm, hắn về sau sẽ không dám hại ngươi nữa !”

Ngọc Linh Lung khóe môi nhảy lên, hừ lạnh nói : “Hắn nghĩ muốn báo thù cho mẫu thân ? Vậy ngươi hỏi hắn một chút, vì cái gì không thay tổ mẫu hắn báo thù ? Ngươi hỏi hắn một chút, lão phu nhân là chết trong tay ai !?”

Khương Nguyệt Trinh mặt lập tức trắng bệch, miệng nàng không ngừng run rẩy, phảng phất nội tâm kịch liệt giãy giụa, một hồi lâu nàng rốt cục mở miệng : “Tứ muội muội, lão phu nhân là do phu nhân độc chết, việc này gia không biết, ta tuy biết rõ, nhưng không dám nói…Tứ muội muội, này đều là lỗi của ta, ngươi muốn phạt thì phạt ta đi !”

Ngọc Linh Lung nghe lời này, lập tức lên cơn giận dữ : “Ngươi đã sớm biết lão phu nhân là trúng độc ?”

Thấy khuôn mặt tức giận của Ngọc Linh Lung, Khương Nguyệt Trinh bị hù dọa đến run người, cúi đầu thật sâu : “Đúng, ta nhìn thấy chén cháo phu nhân đưa cho lão phu nhân có độc….Nhưng ta không dám nói, ta không dám nói a !”

Vừa là mẹ chồng, vừa là lão thái bà, nàng vừa mới gả vào Ngọc phủ, nào dám đắc tội bên nào ?

Ngọc Linh Lung giận quá hóa cười : “Đúng vậy, ta như thế nào lại quên mất, ngươi là tiểu thư nhà Thái y viện Khương viện sử, tự nhiên là cực kì hiểu rõ dược tính.”

Nàng vẫn cho là do Đổng di nương sơ sẩy mới để cho Mộ thị có cơ thội lợi dụng, nhưng nàng bây giờ mới biết được, thì ra là sớm có người biết Mộ thị hạ độc lão phu nhân,lại trơ mắt nhìn Ngọc lão phu nhân bị độc chết mà không nói tiếng nào !

Khương Nguyệt Trinh không động thủ, nhưng Ngọc lão phu nhân chết, cùng nàng cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ ! Loại hành vi này của nàng, khác gì nối giáo cho giặc !

Lửa giận khó kiềm chế, Ngọc Linh Lung giương cao roi trong tay, hung hăng đánh về phía vợ chồng bọn họ !

“Ngươi muốn cùng hắn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi !”

Chiếc roi bén nhọn mang theo ngọn lửa báo thù, trầm trọng rơi vào trên người Khương Nguyệt Trinh, Khương Nguyệt Trinh không kịp trốn tránh, quần áo trắng trên người lập tức nổi lên một vết máu thật dài.

Khương Nguyệt Trinh nhịn đau không kêu, vô ý thức né ra sau, rồi lại quỳ gối về phía Ngọc Linh Lung khóc ròng nói : “Tứ muội muội, ngươi muốn đánh thì đánh chết ta đi, chỉ cần ngươi buông tha cho gia…”

Thấy khuôn mặt tái nhợt của Khương Nguyệt Trinh, Ngọc Linh Lung không biết như thế nào, chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt tại bên ngoài kính thiện đường, Khương Nguyệt Trinh một thân hỉ sắc đỏ thẫm hướng về phía nàng lộ ra nụ cười dịu dàng hiền hòa.

Mà giờ khắc này, một cô gái ôn nhu dễ thân như vậy, lại phủ phục dưới chân của nàng, chỉ cầu nàng bỏ qua cho phu quân của mình.

Chiếc roi trong tay Ngọc Linh Lung chậm rãi để xuống, nàng lạnh lùng nói : “Hắn đối với ngươi vô tình vô nghĩa như vậy, ngươi tại sao phải liều mạng xin tha chết cho hắn ?”

Ngọc Linh Lung đã sớm nghe nói lúc trước tại trước quan tài Mộ thị, Ngọc Duy Võ ở trước mặt mọi người đối với nàng bực bội, cũng trong quá trình Mai di nương tranh quyền, Ngọc Duy Võ đối với nàng hoài nghi cùng nghi kị.

Nàng khó có thể tưởng tượng, một người nam nhân như vậy, làm sao đáng để Khương Nguyệt Trinh toàn tâm như vậy, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng bảo vệ.

Khương Nguyệt Trinh sợ sệt trong chốc lát, nước mắt chậm rãi chảy xuống, từng giọt rơi trên mặt đất.

“Bởi vì…hắn là phu quân ta.”

Thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Khương Nguyệt Trinh, Ngọc Linh Lung bỗng dưng nhớ tới kiếp trước của mình.

Nàng cũng đã từng như vậy liều chết che chở cho một người nam nhân, nàng cũng cam tâm vì một người nam nhân trả giá tất cả, nhưng đến cuối cùng, nàng nhận lại được cái gì đây ?

Nữ nhân như Khương Nguyệt Trinh, trên đời này thật sự nhiều lắm, mù quáng mà tin tưởng một người, mù quáng mà vì một người trả giá, cũng không cầu xin bất kì hồi báo nào. Có lẽ, cái mà các nàng hưởng thụ chính là loại trả giá này mang đến loại cảm giác thỏa mãn, mà không yêu cầu đối phương đối đãi như vậy với mình.

Đây rốt cuộc là ngu xuẩn hay là vĩ đại ?

Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn về phía Ngọc Duy Võ trên không trung không nhúc nhích, tàn nhẫn quất khiến hắn giờ phút này không biết sống chết ra sao, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào đầy đủ da thịt, có chỗ thậm chí còn lộ cả xương.

Người như vậy, không chết cũng tàn phế.

Roi trong tay Ngọc Linh Lung buông xuống.

Nàng xoay người, không nói một lời đi ra ngoài, Huyên Thảo cùng Linh Nhi theo sát phía sau.

Trong từ đường tối đen như mực, Khương Nguyệt Trinh kinh ngạc quỳ nguyên tại chỗ, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng bò dậy, hướng Ngọc Duy Võ vội vàng chạy qua: “Gia, ngày mau tỉnh lại—“

Ngoài phòng, Linh Nhi quay đầu nhìn thân ảnh Khương Nguyệt Trinh, vẻ mắt nghi ngờ hỏi Ngọc Linh Lung: “Tiểu thư, người cứ như vậy buông tha bọn họ sao?”

Ngọc Linh Lung cước bộ dừng một chút, ánh mắt nhìn về trăng tàn phía bầu trời, nhẹ giọng nói: “Không cần để ý nàng, sớm muộn nàng cũng sẽ thương tâm mà chết.”

Huyên Thảo cùng Linh Nhi nhìn nhau, không ai có thể hiểu rõ thanh âm của tiểu thư tại sao lại nặng nề như vậy.

Khương Nguyệt Trinh mặc dù từ trong tay Ngọc Linh Lung cứu được Ngọc Duy Võ ra, nhưng Ngọc Duy Võ lại không có vận khí tốt như vậy, mời lang trung giỏi nhất đến chữa trị, dùng thuốc tốt nhất chữa thương nhưng Ngọc Duy Võ vẫn không tỉnh lại.

Năm ngày sau, Ngọc Duy Võ luôn hôn mê rốt cuộc cũng ngừng thở.

Khương Nguyệt Trinh thành thân chưa đầy ba tháng, trượng phu liền qua đời, nàng trở thành một quả phụ trẻ tuổi.

Có lẽ vì e ngại Ngọc Linh Lung, hoặc có lẽ vì mất trượng phu nên quá đau xót nên sau khi Ngọc Duy Võ chết, Khương Nguyệt Trinh sắp xếp xong tang sự, liền trở về Khương gia, một ngày cũng không nán lại tại Ngọc phủ.

Liên tiếp tang sự khiến Ngọc tướng quân đầu óc rối tung, cũng không để ý quyết định của con dâu.

Vào đêm Ngọc Duy Võ bị đánh, hắn uống chút rượu liền bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh lại thấy mình đang ngủ trong sân hoang phế của Ngọc phủ.

Không có người biết rõ hắn làm gì tại đó, ngay cả Ngọc tướng quân chính mình cũng hoàn toàn không nhớ rõ khi say rượu đã làm chuyện gì, hơn nữa trùng hợp là đêm đó Ngọc Duy Võ bị quất đến sống dở chết dở, người làm trong Ngọc phủ liền lén lút đồn đãi, nhất định là Ngọc tướng quân say rượu cuồng tính, dùng roi hung hăng dạy dỗ con trai mình, kết quả đem Ngọc Duy Võ đánh chết.

Mà ngay cả Ngọc tướng quân cũng không chắc chắn rằng mình có làm chuyện này hay không, trong tiềm thức, hắn đối với đứa con trai này có oán hận, oán hận hắn dùng thế lực Mộ phủ bức hiếp mình, oán hận hắn bap hen mấy bận chống đối mình, oán hận hắn trộm binh phù khiến mình bị giáng xuống ba cấp…

Với tính tình của hắn, hoàn toàn có thể lúc say rượu rút roi đánh Ngọc Duy Võ, nhưng thật sự hắn đem Ngọc Duy Võ đánh chết?

Hắn không thể tin được, lại càng không dám tin, lúc còn nghi ngờ, hắn tự nhiên không dám báo quan, Ngọc Duy Võ chết, cứ như vậy không giải quyết được gì.

Ngọc Duy Võ vừa mới chết không lâu, Ngọc Duy Đức mượn cớ đi du học ( ra ngoài học hỏi) hướng Ngọc tướng quân giã từ, Ngọc tướng quân người thô kệch, ngay cả du học tên gì cũng không hiểu, chỉ biết là người đọc sách thường làm chuyện phong nhã, hơn nữa hôm nay Ngọc phủ đúng lúc thời buổi rối loạn, liền thống khoái đáp ứng, bảo Mai di nương cho hắn một khoản bạc, cho phép thiếu niên mười lăm tuổi này rời khỏi nhà.

Ngọc Linh Lung biết được tin này, chỉ nhẹ gật đầu, không nói một câu.

Trong Ngọc phủ, có lẽ chỉ có Ngọc Duy Đức là người thông minh, thông thấu mọi chuyện, cũng không phải là người thích tranh chấp, mà từ khi Ngọc lão phu nhân rồi đến Mộ thị qua đời, giờ lại đến Ngọc Duy Võ chết, Ngọc Duy Đức có lẽ là người thứ nhất mơ hồ cảm giác được Ngọc phủ tình cảnh kham ưu.

Hắn nên biết, bằng sức một mình mình căn bản không thay đổi được gì, cho nên hắn mới lựa chọn vì mình, sớm một chút ly khai khỏi Ngọc phủ.

Ngọc Linh Lung nhìn ra ngoài cửa sổ, nhánh cây trong sân đã trở nên trụi lủi, mùa đông sắp đến rồi đây.

——–lời ngoài mặt của tác giả——-

Tâm tính của Khương Nguyệt Trinh này, có thể lý giải vì cô gái cổ đại là phải tam tòng tứ đức, vô luận trượng phu đối với các nàng bạo lực lương bạc, các nàng đều phải nên vì trượng phu trả giá hết thảy.

Thật đáng buồn, đáng tiếc~

Khương Nguyệt Trinh không phải người xấu, nàng chỉ là đã làm sai một chuyện, cho nên không lưu nàng lại nữa~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.