[Dịch]Thông Linh Nhãn

Chương 7 : Chương 7




Trở lại với Gia Hân nhà ta.

Sau khi về nhà vẫn phải nằm trên giường không được xuống, ba mẹ Trịnh còn bốn ngày phép nữa là hết số ngày nghỉ trong năm nếu không đi làm thì sẽ bị trừ lương hoặc là đủi việc. Ba Trịnh làm cho nhà máy của nhà nước lên được chức quản lý khu xưởng, mẹ Trịnh làm cho xưởng dệt mặt dù không phải là làm cho nhà nước nhưng chế độ giống nhau.

Gia Hân về nhà không làm được gì nên đem bài vở ra nhìn, cô đã học lớp 1 đối với Gia Hân bài vở này chẳng là gì cả nhìn để giết thời gian thôi, hôm nay 15/3 cô nhớ không lầm thì còn hai ngày nữa cô phải đi học lại, nhớ kiếp trước khi cô đi học lại thì bà nội có tới nhà cô ở vài ngày, thật ra là tới xem nhà cô còn bao nhiêu tiền thì đúng hơn. Cô đi học được một ngày thì bà nội tới nói là ở nhà chú út mấy đứa nhỏ bệnh nặng, không thể lo cho bà để bà qua đây ở vài ngày khi nào tụi nhỏ hết bệnh bà lại về bên đó. Còn trách móc đủ điều. Ba mẹ vì chữ hiếu nên không thể không nghe dù nhà hết tiền mua đồ ăn vẫn tìm cách để cho bà nội ăn uống đầy đủ. Cô luôn ganh tị với đồ ăn của bà nội, nhiều khi cô nhìn bà ăn mà thèm. Bà nội nhìn thấy cô nhìn bà ăn thì mắng cô đủ điều, lúc mắng điều là không có ba mẹ cô ở nhà. Những lời thậm tệ điều dùng trên người cô, cô không dám nói đúng hơn là không thể nói gì uất ức chỉ ngồi khóc một mình trong phòng nếu không ai biết thì thôi, còn mà bà nọi biết thì cô không ăn mắng cũng ăn goi. Lý do tất cả tiền của con bà làm ra điều là của bà vì sao dồn hết lên người hàng lổ vốn như cô chứ.

Gia Hân nằm trên giường nghĩ tới những lời bà nọi mắng cô kiếp trước, nó khắc sâu vào trí nhớ không phai được. Kiếp này cô sẽ không chịu mắng không như thế nữa, bà muốn mắng được thôi tôi phụng bồi tới cùng.

Chớp mắt tới ngày Gia Hân đi học, thời này học sinh như cô không có bài vở nhiều, chỉ học thuộc lòng là tốt rồi. Sáng sớm Gia Hân không cần mẹ gọi dậy sớm hơn thường ngày, cô lấy cặp, sách vở rồi thay đồ. Cặp của cô là do mẹ may cho cô, dùng vải vụng trong xưởng ghép lại dây đeo làm bằng dây xích loại xích nhỏ nên ghép lại ba bốn dây. Quần áo đi học cũng là đồ thường ngày nhưng được xếp riêng biệt, thay xong quần áo Gia Hân nhanh chống chạy đi rửa mặt rồi chạy vào bếp thổi lửa nấu cháo hâm lại bánh ráng.

Nhà cô vẫn sử dụng bếp củi chứ không mua bếp ga như những gia đình khá giả khác, vì mẹ cô nói bếp ga nấu cơm không ngon bằng. Thời này đã có bếp ga chỉ có gia dình nào dư giã mới mua được, nhà chú út có bếp ga do bà nọi nói nhà chú út nhiều con còn phải đi làm bà thì không thể nấu bằng bếp củi được rất mệt và trong người có bệnh muốn ba mẹ mua cho nhà chú út bếp ga.

Cô vo gạo rồi đổ nước vào bắt lên bếp, củi lửa cô đã thổi xong, bánh ráng cô cho vào một cái lòng đặt trên nồi cháo canh lửa vừa vừa khi nước sôi chừng bảy tám phúc lấy bánh ráng ra ngoài rồi bắt đầu khấy cháo, phải khấy không ngừng nếu không gạo sẽ dính vào đấy nồi làm cháy cháo sẽ không ngon. Điều là mẹ dạy cô nấu ăn nói sau này cô nấu cho chồng con của cô và hầu hạ mẹ chồng, tay nghề nấu ăn của cô điều do mẹ truyền thụ.

_“ Tiểu Hân. Con làm gì vậy?.”

Mẹ Trịnh thức dậy rửa mặt xong muốn chạy đi gọi con gái dậy chuẩn bị đi học, vào buồn con gái thì không thấy con bé đâu, bà bước ra gần phòng bếp thì nghe tiếng động trông bếp, bà nghĩ chắc là con gái đói bụng lục đồ ăn, bà vừa bước vào bếp, tiếng nói vừa dức thì bà kinh ngạc há to miệng, bà nhìn thấy gì, có phải thật không?. Con gái bà đang nấu đồ ăn sáng.

Gia Hân giật mình khi nghe tiếng mẹ gọi, sau đó quay lại thấy mẹ ngạc nhiên nhìn thì cười khổ. Cô nói thế nào đây lúc cô 12 tuổi mẹ mới bắt đầu dạy cô nấu ăn, lúc này thì cô chỉ biết nhốm lửa cho mẹ thôi. Bây giờ lại viết nấu ăn làm sao mà mẹ cô không ngạc nhiên cho được. Chết cô rồi.

_“ Con nấu cơm sao, con nấy làm sao, có bị thương không?” mẹ cô lo lắng hỏi

Sau khi ngạc nhiên đi qua thì bà càn lo lắng không biết con gáu có bị phỏng không. Bà đi tới kiểm tra kỷ lưởng con gái không sao bà mới thở ra một tiếng. lên tiếng trách móc

_“ Con đó, sao không đợi mẹ dậy nấu cho lở phỏng người thì sao” nhìn cô không nói tưởng là cô bị bà dọa sợ nên bà nhẹ giọng lại“ Thôi được rồi con lên nhà trên đi ở đây có mẹ là được, một chút nữa mẹ đưa con đi học sau khi ăn sáng, đi đi con. ”

Biết mạ nghĩ mình nhỏ tò mò học hỏi bị bắt gặp nên sợ không dám nói chuyện. Thật ra thì cô không biết nói gì a, không lẽ nói cô biết nấu ăn do mẹ dạy vậy không khác nào bảo cô chui đầu vào rọ a, ai sẽ tin ai sẽ tin.....

Gia Hân không làm gì khác hơn dạ nột tiếng rồi dứa mui cho mẹ chạy lên nhà trên. Khúc nhạt đệm buổi sáng cũng kết thúc sau khi ba Trịnh thức dậy cả nhà ăn sáng xong, mẹ đưa cô đi học, bây giờ mới 7:00 nên trên đường toàn là trẻ con đi học, một số được ba hoặc mẹ dắt đi giống cô, số ít hơn lớn hơn cô thì đi một mình. Gia Hân cũng không muốn mẹ đưa đi nhưng cô không nhớ đường đành để mẹ đưa, ngẩm lại thì bây giờ cô 7 tuổi chứ không phải 23 tuổi, đành chịu vậy.

Hai mẹ con Gia Hân đi chừng 10 phút thì tới trường tiểu học Mai Thanh. Đây là trường tiểu học dạng trung tại chổ này, đáng lý cô được học trường tốt nhưng vì bà nội và chú út đưa cháu trai, con trai của họ tới nhà nói muốn cho nó được học trường tốt nhất về sau làm rạng rỡ dòng họ, nó là con trai nên phải được học tốt mà nhà chú út không đủ diều kiện nên làm anh làm chú lớn phải giúp, còn cô là con gái con người ta không cần học cũng chẵng sao.

Trước cổng trường Gia Hân tạm biệt mẹ rồi bắt đầu tìm lớp của mình, cô đi vào cổng, trường Mai Thanh không lớn lắm được chia làm 3 khu. Khu 1 tập trung từ lớp 1-1 tới lớp 3-5. Khu 2 bao gồm 4-1 tới 5-5. Khu 3 là dành cho giáo viên và thư viện. Xung quanh trường vẫn chưa xây tường bao như những năm sau này chi là tường đất tạm bợ. Sân trường trồng vài cây cảnh lớn, đối diện cổng vào là bụp chào cờ, thứ hai nào cũng phải hát bài Yêu Tổ Quốc trước lá cờ được cắm trên bụp. Gia Hân nhìn quanh một chúc, thật là cô không nhớ vị trí lớp ở đâu. Đang lúc tần ngần không biết làm sao thì bị ai đó vỗ vai một cái rõ đau, rồi tiếng nói trẻ con vang lên.

_“ Hân Hân. Khỏe rồi hả?. Nghe nói cậu bệnh, thế nào khỏe hẳng chưa mà đi học đây?. Cứ tưởng chết rồi a.”

Quay lại nhìn, trước mặt cô một khuôn mặt tròn tròn, mắt to, mày nhỏ, môi trái tim, mũi cao, thân hình trẻ con mập mạp nhưng không quá lố. Nhìn kỹ một chúc cô đưa tay đỡ trán. Trời ơi! khắc tin kiếp trước của cô. Phiên bản thu nhỏ của Ngô Linh, học cùng một lớp với cô suốt tiểu học, trung học lên tới đại học luôn.

_“ Ngô Linh. Cậu muốn chết.” Gia Hân gần như gằm lên

_“ Này làm gì kinh thế nhở, cẩn thận coi chừng tớ cho cậu trực nhực cả tuần đấy nhá. hì hì” Ngô Linh cười nham nhở nói, nói rồi còn lôi trong cặp ra quyển vở lậc xem.

_“ Cậu dám cho tớ trực nhật, xem tớ có cho cậu mượn vở bài tập không.” đầu Gia Hân nổi ba đường hắt tuyến, thật là mệt cậu ta nghĩ ra, không biết kiếp trước làm sao cô có thể mắc mưu nghe lời cậu ta răm rắm thế không biết.

_“ Không nóng mà” vừa sờ tráng cô vừa nói“ Hôm nay cậu biết phản kháng nha, rất tốt sau này phát huy, tớ không cần ra mặt dùm cậu nữa ha ha.” Ngô Linh đưa tay sờ cằm làm bộ dáng suy nghĩ nói, nói xong còn phá lên cười lớn một trận làm mọi người ngoái lại nhìn cậu ta như người ngoài hành tinh.

_“ Vào lớp thôi tới giờ rồi.” Gia Hân bắt dắt dĩ lắc đầu nhìn, thật là mất mặt. Đưa tay kéo kéo cậu ta cho cậu ta đi trước, nói thật cũng may có cậu ta ở đây nếu không không biết khi nào cô mới về lớp được

Hai đứa cô là bạn thân của nhau nhà Ngô Linh và nhà cô cũng quen biết với nhau nhưng ít qua lại vì hai nhà ở xa, tuy nhiên không hề mất tình cảm với đối phương, lễ tết hay có diệp là lại đến thăm. Cô và Ngô Linh nhìn như khắc khẩu có thể nói có khi bị người ta nói là kẻ thù nữa kia. Vậy mà ai đụng tới cô thì biết tay cậu ta ngay, còn cô thì vở bài tập cho cậu ta mượn, chép bài dùm cậu ta. Hai đứa cứ như vậy chơi với nhau. Lúc này có Ngô Linh cô cĩng không thấy chán ngán lắm khi ở trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.