Gia Hân vào lớp ổn định cảm xúc lại ngồi vị trí của mình, có vài người quen biết chào hỏi. Một lúc sau giáo viên vào điểm danh lớp cô, hôm nay vắng mặt rất nhiều người gần như là 1/3 lớp không có mặt tại lớp. Mọi người điểm danh xong cũng nhao nhao hỏi người khác những bạn học sao không đi học, Gia Hân cũng bị hỏi tới cô lấp lững nói cho qua dù sao bọn họ chỉ là con nít rất dễ lừa. Thời gian trôi qua tới giờ ra chơi mọi người kết bè kết nhóm chơi với nhau, một tốp nữ thấy còn mình Gia Hân ở lại lớp nên vào kéo cô ra chơi cùng dù sao họ cũng thiếu người.
_“ Trịnh Gia Hân ra ngoài chơi cứu mỹ nhân đi.” một người trong đó tới trước bàn Gia Hân lên tiếng nói.
_“ Phải đó mau ra chơi chung đi”
_“ Phải đó, phải đó.”
Cả nhóm ngươi một câu ta một câu nhao nhao cả lên, sau dức khoát kéo luôn Gia Hân ra ngoài cho dù có đồng ý hay không.
Cứu mỹ nhân là trò mới bây giờ dành cho bé gái nào thích vận động, tụ tập nhóm người khoản 8 dến 10 người chia làm hai phe gọi là phe chính, phe tà. Vào chơi ai phe tà chịu trách nhiệm bắt mỹ nhân bên phe chính làm tù binh nhốt ở một góc cây 《 thật chất là đứng kế thôi, xung quanh được vẽ hình tròn đứng đó đợi người cứu.. 》 còn phe chính giải cứu con tin là một còn phải lưu ý không để bị bắt được, phe chính gặp phe là thì giết chết là xong chuyện. Chỉ cần tháo được miến gỗ đeo trên tay là bạn đã bị bắt hoặc bị chết.
Bị mọi người nhiệt tình nên Gia Hân cũng thật lòng gia nhập chơi trò chơi dù chưa bao giờ chơi cả kiếp trước và kiếp này, thấy Gia Hân hăng hái chơi tuy là bất ngờ nhưng không người nào nghĩ nhiều chỉ đơn giản là nghĩ cô thích chơi vậy thôi.
Chơi thấm mệt cả nhóm luôn Gia Hân kéo nhau đi uống nước ngồi nghỉ, nghỉ một lác lại muốn chơi nữa nhưng Gia Hân nói phải về lớp ôn tập cho giờ học sau rồi tạm biệt mọi người quay vào lớp học.
Khi vào lớp Gia Hân gục đầu xuống bàn nằm, thật chất là mệt chết rồi lúc chơi không khi nào là cô không bị quần ẩu cả chạy hết sức mới có thể sống tới cuối cùng nên giờ toàn thân Gia Hân không chổ nào là không ê ẩm. Nằm một hồi thì cảm giác có ai đó đang nhìn cô, cô ngồi dậy đàng hoàn nhìn quanh lớp không có ai nha lớp vẫn vắng vẻ, nhìn đồng hồ treo tường trước cửa lớp còn 10 phút nữa mới vào học a. nghĩ không ra Gia Hân cho mình mệt quá thôi, tiếp tục úp mặt lên bàn nhưng không lâu sau có tiếng gọi vang lên bên tai cô.
_“ Trịnh ... Gia ... Hân ... ... theo ... ta ... đi ... ... Trịnh ... Gia ... Hân ... ... theo ... ta ...đi ... ...”
Nghe tiếng gọi trong nháy mắt Gia Hân tĩnh táo lại, đứng phắt dậy. Đây không giống như một người nào đó gọi mà như vọng từ xa xăm vọng vào lỗ tai Gia Hân, tiếng gọi ngưng một lúc lại vang lên nhưng bây giờ là rất nhiều tiếng trẻ con.
_“ Gia Hân... Mau thoát ly...Mau thoát ly... ... ...”
_“ Trịnh Gia Hân... Cùng bọn tớ chơi đi... ... ... Cùng chơi đi... ... ...”
_“ Theo chúng tớ đi... ... ... ”
_“ Ngươi không thể chạy... ...Trịnh Gia Hân... ... ...”
... ... ... ... ... ... ... ...
Gia Hận nghe vang trong tai là tiếng bạn bè trong lớp còn có cả Ngọc Linh và Giang Hữu Đồng, lòng cô run lên tay nắm chặt viên ngọc cố gắn tĩnh tâm lại. Những tiếng nói cứ vang bên tai như muốn kéo cô đi theo chúng, giống như lực húc vậy. Nắm viên đá trong tay nhớ lời dặn dò của Diệp Kim Quang phải đợi oán mẫu xuất hiện mới ném vào người nó ngọc tự bể và giam cầm nó lại, nhiệm vụ được xem là hoàn thành, cô sẽ có thời gian mà thoát khỏi đó đợi ông cứu. Gia Hân một lúc sau tĩnh tâm lại xem những tiếng bên tai như là luồng gió thổi qua không quan tâm đến nữa, cố gắn cho hết giờ học.
Đến giờ về Gia Hân thở ra một cái xách cặp đi ra ngoài, thật sự là càng muốn tránh lại càng gặp được. Vừa ra cổng trường thì nhìn thấy cô Yến đang đứng trước cổng, bộ quần áo lúc sáng vẫn còn trên người trên đầu cái nón rộng vành che khuất mặt không nhìn kỷ không nhận ra là ai. Giống như thấy được Gia Hân cánh tay cô Yên bắt đầu đưa lên hướng chính xát về Gia Hân vẫy vẫy. Không còn cách trốn chỉ có đối mặt, Gia Hân từ từ đi tới chổ cô Yến, đến nơi cô Yến xoay người đi dọc theo tường bao của trường. Gia Hân khó hiểu cô quyết dịnh không đi theo nhắm hướng nhà mà về, giống như có mắt phía sau cô Yến quay người, lại động vẫy tay hướng về Gia Hân. Gia Hân phát hiện cô Yến từ đầu một mực điều không lên tiếng, cứ như vậy máy móc vẫy tay gọi cô. Không thể làm khác đành phải theo, nhiều người nhìn thấy nếu không theo thì phiền phức lập tức tới nơi.
Dọc theo bờ tường ra phía sau trường học, Gia Hân không ngờ phía sau này có rất nhiều cây cối cũng có rất nhiều mộ phần của người chết thật đáng sợ, Đi theo cô Yến thêm một đoạn nữa thì thấy có hai ngôi mộ trống được đào vẫn chưa lấp đất, không biết sao Gia Hân cảm thấy giống như có một ngôi mộ dành cho cô làm Gia Hân lạnh sống lưng. Chỉ chớp mắt suy nghĩ Gia Hân quay qua nhìn cô Yến thì cô Yến đã đi đâu mất rồi. Ngơ ngác nhìn xung quanh, Gia Hân thấy cô không phải ở sau trường mà là một bãi tha ma nghĩa địa hoang. Tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lòng ngực, kinh hoảng làm Gia Hân hai chân mềm nhũng ra. Cố gắn đứng vững nhìn trời tối đen như mực, rõ ràng là cô ra khỏi trường trời vẫn sáng đi một lúc không lâu sao lại tối nhanh như vậy được. Lục lọi trong cặp tìm được hợp diêm và mấy cây đèn cầy nhỏ nhanh chóng đốt lửa lên, đèn cầy quá nhỏ cháy không lớn chỉ có thể chiếu sáng mặt của Gia Hân còn xung quanh thì ánh sáng không tới, nhưng như vậy cũng làm Gia Hân từ từ bình tĩnh lại. Gia Hân đưa đèn đánh giá xung quanh chỉ toàn là mộ hoang, cỏ dại mọc cao tới đùi của cô thẩm chí có chổ cao hơn. Có rất nhiều ngôi mộ không tên chỉ một gò đất đắp nặn lên, có cả trẻ con và người lớn vì mộ đất có lớn có nhỏ nên Gia Hân đoán thế. Đang muốn tìm đường ra khỏi chỗ này thì sau lưng vang lên tiếng động.
Cạch... Cạch... Cạch... Cạch...
Từng chuỗi tiếng động vang lên giống như ai đó đang đống thứ gì đó hoặc đang cạy .
Gia Hân quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, nơi đó cá ánh sáng lập lòe chập chờn. Gia Hân ngập ngừng một lác rồi hít sâu một hơi hướng về phía đó mà đi tới, tới nơi cảnh tượng làm Gia Hân sút ngất đi.
Một cô gái mặt váy đỏ, tóc dài che đi khuôn mặt, ngồi trên một miến gỗ, tay trái cầm đầu lâu, tay phải cầm búa gõ gõ vào đầu lâu tạo ra âm thanh cạch. cạch, cùng lúc nãy Gia Hân nghe là giống nhau. Miệng còn ngân nga giai điệu nào đó vì quá nhỏ nên lúc nãy Gia Hân không nghe thấy được, cô ta vừa gõ đầu lâu vừa hát rồi giống như không hợp ý thẩy nó vào góc cây không xa rồi tiếp tục lấy một đầu lâu khác gõ. góc cây kia khi đầu lâu lăn tới chỉ thấy nơi đó chất thành tòa núi nhỏ chỉ toàn đầu lâu. Miệng cô gái vẫn còn hát khúc ca ghê gợn.
Ai là đầu cứng, ai là xương to.
Ai đập tiếng vang lên máu chảy ra rồi
À ơi! À ơi! Con ngủ cho ngoan.
Tiếng vang nổi lên con còn chưa thức.
Máu ai đổ rơi lên hình con tôi.
Gia Hân nếu là cô bé mới mấy tuổi thì sẽ hét ầm lên rồi chết ngất mất tuy nhiên linh hồn cô là 23 tuổi người trưởng thành lại còn trùng sinh lực chống cự mạnh mẽ rất nhiều, Gia Hân bụm miệng khồn cho mình thét lên nhưng khi nhìn thấy núi đầu lâu nghe xong ca từ trong miệng cô gái váy đỏ xong rồi thì không thể chịu thần kinh căng thẳng được nữa ngất đi. Gia Hân ngất đi nhưng cô lại đến một thế giới khác.
Gia Hân cảm thấy người như đang bay rất nhẹ, tỉnh lại mở mắt ra cô thấy mình dang ở một ngôi nhà sang trọng dang nằm ở trên ghế sopha. cẩn thận nhìn xung quanh, nơi này hoàn toàn xa lạ với cô. Trong nhà không có ai im ắng lạ thường, chủ nhà này là ai.
“ Cạch ” cửa nhà mở ra đầy tiên bước vào là một người phụ nữ khoản 36 tuổi theo sau là một cô gái 20 tuổi, cô ta vào nhà đống cửa lại bước vào bếp còn người phụ nữ thì đến sopha ngồi xuống cầm điều khiển xem tivi. Kỳ lạ là Gia Hân ngồi ngay cạnh người phụ nữ nhưng bà ấy giống như không phát hiện, chuyện này là sao hai người vào nhà cố ý không nhìn hay là không thấy cô thật sự. Gia Hân với tay bắt lấy cái điều khiển của người phụ nữ nhưng bàn tay cô xuyên qua chiếc điều khiển đó, Gia Hân sợ hải hét lên nhưng không ai nghe thấy. Nhìn người trong nhà này cô biết là mình là vật thể trong suốt không thể chạm hay nói gì với họ, tự động loại bỏ lý đo mình đã chết vì cô biết mình chết sẽ không ở đây, lặng lẽ theo những biến hóa trong nhà này ngày qua ngày. Chỉ thấy hai người ngày nào sáng cũng ra ngoài trưa về ăn cơm rồi lại ra ngoài chiều tối lại về ăn cơm buổi tối chỉ mình người phụ nữa ra ngoài còn cô gái thì ở nhà. Cô gái tên Huân nhi là con dâu của nhà này còn người phụ nữ là mẹ chồng cô. Huân nhi luôn ra vào cùng mẹ chồng phục vụ mẹ chồng chu đáo từ nấu cơm, dọn dẹp kể cả pha nước tắm cũng là Huân nhi làm nhưng lại luôn bị mắng tát nước lâm đầu.
Ngày qua ngày như thế đêm nào Huân nhi cũng khóc tới mệt lã rồi ngủ. Cô thắt mắt vì sao không thấy chồng Huân nhi đâu mà nhà chỉ có mẹ chồng nàng dâu như thế. Qua thêm vài hôm buổi chiều đó chồng Huân nhi có mặt tại nhà, cả gia đình nói cười vui vẻ Huân nhi vui tới khóc ôm chồng mình. Mẹ chồng Huân nhi khó chịu ra mặt nhăn mày nhìn Huân nhi, Huân nhi nhanh chóng buôn chồng ra rồi lui vào bếp nấu cơm. Chồng Huân nhi về nhà gia đình luôn ở nhà không đi ra ngoài, hai người rất ân ái với nhau chỉ mẹ chồng là khó chịu khi nhìn hai người cùng một chổ luôn la mắng Huân nhi nhiều hơn chỉ có lúc có chồng Huân nhi ở tại đó thì không. Qua hơn một năm chồng Huân nhi lại xếp hành lý lên đường, Huân nhi khóc đưa chồng lên xe. Khi chồng Huân nhi đi mẹ chồng làm khó Huân nhi cả tháng trời mới êm diệu lại.
Hai tháng sau Huân nhi phát hiện mình mang thai, vui mừng về kể lại cho mẹ chồng và đưa báo cáo xét nghiệm cho bà. Từ đó Huân nhi được thoải mái hơn, tuy vẫn làm việc nhà nhưng không còn bị mắng và thúc ép nữa. Trôi qua ngày thanh thản không lâu Huân nhi đến ngày sanh, mẹ chồng đưa Huân nhi đến bệnh viện rồi bỏ mặt Huân nhi chỉ nói sanh xong thì gọi điện cho bà hay. Huân nhi sanh con trai rất đáng yêu , báo cho mẹ chồng xong Huân nhi ở bệnh viện hai ngày rồi về nhà. Một mình Huân nhi tay bế con tay dọn hành lý lên xe về, tới nhà vào nhà thì không có ai Huân nhi bế con lên phòng sắp xếp đồ đạc lại, cho con bú dỗ bé ngủ Huân nhi cũng ngủ theo bé.
Từ lúc Huân nhi về nhà đã qua nữa tháng nhưng mẹ chồng và chồng Huân nhi không hề về nhà này, tới bé con một tháng thì chồng Huân nhi về nhưng mặt anh ta không vui vẻ gì mà cáu khỉnh nhăn nhó. Huân nhi không để ý vì đang mừng chồng về nhà, Huân nhi nhắc chồng cho con làm đầy tháng nhưng chồng Huân nhi chỉ lạnh nhạt cười rồi nói không cần sau đí bỏ qua phòng khác ngủ cũng không vào nhìn con. Huân nhi đau đớn khóc vào ôm con xin lỗi, lại tiếp vài ngày trong nhà chồng Huân nhi luôn lạnh nhạt không nhìn đến Huân nhi dù Huân nhi làm gì anh ta cũng không nhìn tới.
Ngày bé con được một tháng rưỡi, buổi tối chồng Huân nhi uống say về nhà lúc đó Huân nhi đang ôm con ngủ, anh ta vào phòng nhìn thấy ánh mắt hiện lên ác độc, ra nhà kho cầm búa vào nhà tới phòng Huân nhi cằm búa nện xuống vừa nện vừa cười máu chảy ước cả giường, bắn lên người anh ta. Sau khi giết Huân nhi lại bế bé con lên dùng sức đập xuống sàn nhà còn chưa đủ lầm búa nện vào đứa bé.