[Dịch] Thiên Tài Triệu Hoán Sư

Chương 48 : Tặng lễ vật cho Lâm Gia




Lâm Sâm và Lâm Miểu sợ hãi, Vân Phong đã chặn hết đường của hai người, dù hai người không rõ thực lực của Vân Phong, nhưng cũng biết là cao hơn mình, nghĩ đến việc hôm nay mình thua trong tay Vân Gia trong lòng không nén được bi phẫn.

“Nhị ca, chia ra đi!” Lâm Miểu hét lớn một tiếng, bây giờ chỉ còn đường chia nhau chạy trốn mới có thể tìm được lối thoát, phải trở về nói cho đại ca Lâm Tuyền biết, để hắn nhanh chóng áp dụng biện pháp khác.

Lâm Sâm và Lâm Miểu không hổ là huynh đệ, không cần nói nhiều nữa, Lâm Miểu di chuyển, Lâm Sâm cũng hành động, hai người hướng về hai phương hướng hoàn toàn khác nhanh, vội vàng chạy đi!

“Hay lắm……” Vân Phong sửng sốt, sau đó mắt hơi trầm xuống, thân mình cũng không do dự đuổi theo một người trong đó, tốc độ của chúng có nhanh, đuổi cả hai có lẽ có chút khó khăn, nhưng cũng không thể không thử một lần!

Bằng tốc độ của Vân Phong, đuổi một chiến sĩ tam cấp quả thực là dễ như trở bàn tay, Lâm Sâm chưa chạy được xa, đã bị Vân Phong chặn lại, Lâm Sâm còn vọng tưởng muốn chạy trốn, nhưng vào tay Vân Phong, hắn có thể chạy đằng nào!

Không phí nhiều tinh lực, Vân Phong trực tiếp một quyền đánh ngất Lâm Sâm, mang theo hắn chạy đến chỗ Lâm Miểu trốn, lại phát hiện phụ thân cũng đang kéo Lâm Miểu đi đến chỗ mình.

Vân Phong lập tức liền vui vẻ, sao nàng lại quên mất, phụ thân là một chiến sĩ ngũ cấp chứ! Bằng thực lực của phụ thân, truy kích Lâm Miểu kia dễ như trở bàn tay, không phải sao?

Hai cha con đều nhìn nhau cười, thân là Người Vân Gia, làm sao có thể để đối thủ một mất một còn là Lâm Gia bình yên rời đi, huống hồ Lâm Gia còn tự mình nộp mạng?

Lâm Sâm và Lâm Miểu bị trói với nhau, ở trước cửa Vân Gia, Vân Phong và Vân Cảnh lạnh lùng nhìn bọn họ, chỉ chốc lát sau, hai người liền từ từ tỉnh lại, Lâm Sâm vừa mở mắt, đã biết mình bị bắt lại rồi.

Lâm Miểu cũng tỉnh lại, giật giật người mới phát hiện mình bị trói, lúc này ngẩng đầu căm tức nhìn Vân Phong cùng Vân Cảnh, ánh mắt giống như tử địch.

“Người Vân Gia quả nhiên mạng như gián, ép buộc thế nào cũng chẳng chết được.”

Vân Cảnh nhẹ nhàng nhíu mày, Vân Phong thần sắc lạnh lùng, đi đến trước mặt Lâm Miểu, híp mắt lại, “Bốp!” Một bạt tai, nửa bên mặt Lâm Miểu lập tức sưng lên, năm ngón tay rõ ràng lập tức hiện lên, Lâm Miểu lúc này giận dữ trừng hai mắt, cao giọng quát, “Con nhãi con này dám đánh ta……”

“Bốp!” Lại một cái tát nưã, Vân Phong mặt không thay đổi, Lâm Miểu sưng vù mặt rất khó coi, có thể thấy được Vân Phong dùng bao nhiêu khí lực.

“Đừng dùng miệng chó của ngươi vũ nhục Vân Gia.” Lạnh lùng phun ra một câu, Vân Phong nhìn nhìn Lâm Sâm một bên trầm mặc không lên tiếng, giờ phút này hai mắt đỏ ửng của Lâm Sâm quỷ dị nhìn Vân Phong, Vân Phong không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày.

“Vân Phong, ngươi đừng quên ngươi còn đại ca Vân Thăng chứ?”

Vân Phong thần sắc phức tạp nhìn Lâm Sâm, Lâm Sâm tưởng Vân Phong bị dọa, lúc này cao giọng cười ha hả, có chút điên cuồng, tràn ngập khoái ý trả thù!

“Con nhãi, ngươi cho là Lâm Gia chỉ đối phó với mình ngươi sao? Ha ha ha, đại ca Vân Thăng của ngươi bây giờ chỉ sợ chỉ là một cái xác không hồn thôi! Ha ha ha, cũng tốt, tuy ngươi không chết, nhưng Vân Gia các ngươi cuối cùng cũng có một kẻ đi theo hầu Tiểu Mông, đúng là ông trời có mắt!”

Trong đại trạch Vân Gia, tiếng cười có chút điên cuồng của Lâm Sâm truyền khắp màn đêm yên tĩnh, Vân Phong và Vân Cảnh không nói chuyện, tình huống Vân Thăng bây giờ như thế nào, bọn họ rất rõ, có Tiểu Hỏa bảo vệ, Vân Thăng chắc chắn bình yên vô sự!

Vân Phong mắt lạnh nhìn Lâm Sâm có chút điên cuồng, Lâm Miểu bị đánh thành đầu heo cũng mơ hồ cười, hai huynh đệ chỉ cần nghĩ đến Vân Gia đã chết một người, trong lòng lại sung sướng!

Lâm Sâm cười xong, hai mắt màu đỏ lộ ra điên cuồng, nhìn Vân Phong có bao phần đắc ý, câu tiếp khiến Vân Phong, thậm chí là Vân Cảnh đều tức giận!

“Còn nhớ rõ nhị ca Vân Khải của ngươi không?”

Mắt Vân Phong đột nhiên tối đi, tiếng nói cũng lạnh vài phần, “Ngươi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ cái chết của nhi ca ta cũng liên quan đến Lâm Gia?”

Vân Cảnh vẫn trầm mặc nắm quyền, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng đứa con thứ hai Vân Khải chết thảm, thê tử ông khóc đến ruột gan đứt từng khúc, sau đó không lâu cũng rời xa nhân thế, Vân Gia vốn ít người lại càng họa vô đơn chí!

“Ha ha ha, đúng vậy! Lâm Gia mướn người giết nhị ca ngươi, nhi ca ngươi chết đúng là thảm …… Chậc chậc, nhưng cũng coi như chết có ý nghĩa, cống hiến cho Lâm Gia chúng ta, bây giờ lại là đại ca ngươi, ta xem Vân Gia còn duy trì hương khói thế nào! Chết hết cả đi!”

Tiếng nói của Lâm Sâm điên cuồng quanh quẩn trong đầu Vân Phong, nhị ca chưa từng thấy mặt bị Lâm Gia mưu hại chết, là người thân cùng huyết mạch với nàng!

Vân Phong đột nhiên phát ra khí thế đến cực điểm, Lâm Sâm và Lâm Miểu không chịu nổi uy áp của Vân Phong, lập tức miệng phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc trắng bệch, mắt Vân Phong như đầm sâu không đáy, ẩn chứa mạch nước ngầm đáng sợ!

“Lâm Gia, toàn bộ đều đáng chết!” Cổ tay mảnh khảnh đột nhiên tóm cổ Lâm Sâm, Lâm Sâm đỏ bừng mặt nhưng vẫn mỉm cười, giống như cười nhạo Vân Phong, cười nhạo nàng không thể bảo vệ Vân Gia!

Lâm Miểu ở bên nhìn động tác của Vân Phong, hét bảo Vân Phong buông tay, nhưng bây giờ Vân Phong đang thịnh nộ chỉ muốn tiêu diệt Lâm Sâm, tiêu diệt toàn bộ Lâm Gia!

“Vân, Thị, tất vong, Lâm, Thị…… Vĩnh tồn!” Lâm Sâm nở một nụ cười, thần sắc Vân Phong đột nhiên lạnh băng, tay giữ cổ Lâm Sâm xoay tròn!

“Bốp!” Đầu Lâm Sâm bị Vân Phong kéo rời khỏi thân thể, nhất thời máu văng tung tóe, bắn lên tay, quần áo, thậm chí lên mặt Vân Phong, mà lúc ấy, một tiếng kêu đầy lo lắng vang lên trước cửa Vân Gia.

“Phụ thân! Phong Nhi!” Là Vân Thăng!

Vân Phong quay đầu lại, liền thấy được đại ca bình yên vô sự chạy tới chỗ mình, mà Lâm Sâm đã chết có lẽ còn chút hồn tàn, đầu rời khỏi thân thể đang nhìn Vân Thăng, lúc này mắt trợn lên, trong đó là phẫn hận, Vân Thăng không chết, Vân Gia không có ai tổn thương!

Nhưng hắn đã không thể nói nữa, chỉ có thể chết không nhắm mắt, chết thê thảm như thế.

Lâm Miểu nhìn thấy Vân Thăng bình yên xuất hiện chỗ này, cũng có chút choáng váng, căn bản không thể tin, Lâm Gia đã phái hai cao thủ ngũ cấp đi diệt Vân Thăng, Vân Thăng chỉ là một ma pháp sư cấp 2, cuối cùng sống sót thế nào! Hai cao thủ ngũ cấp đâu? Chẳng lẽ đã thất bại?

“Chủ nhân.” Tiểu Hỏa nhảy đến bên cạnh Vân Phong, Lâm Sâm bị Vân Phong đánh chết, Tiểu Hỏa căn bản khinh thường, mắt sói thuần đen nhìn Lâm Miểu bị trói ở bên mặt sưng như đầu heo, hơi thở bạo ngược của ma thú nhất thời tản ra.

Lâm Miểu chết lặng, đầu cũng mông lung, giờ hắn chẳng thể suy nghĩ nữa, bị Hỏa Vân Sói này dọa chết khiếp.

Ma thú, ma thú, đây là ma thú! Ma thú xuất hiện ở Vân Gia, hơn nữa kêu Vân Phong là…… Chủ nhân? Chẳng lẽ, chẳng lẽ…… Nàng là!

Lâm Miểu rùng mình, sớm đã không còn cuồng vọng lúc trước, ánh mắt nhìn Vân Phong ẩn chứa một loại sợ hãi thật sâu, bởi vì thân phận của Vân Phong có khả năng, là Triệu hồi sư! Vân Gia xuất hiện Triệu hồi sư thứ hai!

“Chủ nhân, cần giết hắn không?” Tiểu Hỏa liếm liếm răng nanh, nó mới giết có hai mống, đúng là không đủ sướng, tuy trước mắt là một phế vật tam cấp, nhưng cũng đủ mài móng cho nó.

Lâm Miểu nhìn Hỏa Vân Sói, răng nanh sắc nhọn phản quang, trong lòng càng sợ hãi, khiến hắn trực tiếp ngất xỉu, Vân Phong nhìn lên, hừ lạnh một tiếng, tiện tay kéo Lâm Sâm đi, “Mạng của hắn còn có tác dụng, đến Lâm Gia phải mang lễ vật mới được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.