Sáng hôm sau, năm người Tiêu Nguyệt nhận được thư tín của Nam Cung Hàn gửi tới, trong thư nội dung không nhiều nhưng họ có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Thánh Hỏa học viện bị tấn công bởi một người thần bí, thực đoán chừng là trên cả Linh Thánh. Trong học viện cũng có Linh Thánh tọa trấn nhưng lại bị người thần bí nhanh chóng đánh trọng thương.
Người thần bí từ đầu tới cuối đều không nói một lời, chỉ cầm đi một viên châu trong bảo khố của học viện, tất cả lão sư đều bị đánh trọng thương nhưng kỳ lạ là người thần bí đó không đụng tới học sinh, chẳng lã là khinh thường động vào đám tiểu bối này sao? Chắc hẳn là vậy, có thể đánh bại Linh Thánh tọa trấn trong học viện thì chỉ cần ách xì một cái cũng đủ giết đám học viên rồi.
Cảnh giới càng cao chênh lệch một tinh cũng là vấn đề muốn chi là chênh lệch mấy cấp, có vài học viên loi nhoi thể hiện tinh thần yêu học viện bị người thần bí liếc một cái hôn mê bất tỉnh. Thật là! Sau đó tất cả lão sư còn có thể di chuyển mang theo học viên đi về nhiều hướng khác nhau, đề phòng người thần bí đó buồn buồn tới tàn sát học viện.
Nhận được tin tức của Nam Cung Hàn rồi năm người quyết định đi vào Lạc Nhật sâm lâm rèn luyện ổn định cảnh giới. Mộ Kình Thiên nhìn bức thư trong tay thì khẽ lắc đầu, Thánh Hỏa học viện xong rồi, sau này sẽ không có ai dám đưa con cháu tới đó học nữa, một học viện bị tấn công thảm hại tới mức di chuyển học viên đi khắp nơi chắc chắn sẽ mất đi danh dự của chính học viện. Muốn khôi phục lại xem ra sẽ rất lâu.
Vương Vũ Đồng thở dài một tiếng. “Aizz, vào học viện chưa được bao lâu, chưa học được bao nhiêu, cả thư viện còn chưa vào đọc được mấy lần mà. Thiệt tình, lão già đáng ghét!”
Ở một thư phòng nào đó, có một nam nhân ngồi nhìn phong thư nằm lặng lẽ trên bàn nhếch miệng, nếu có ai nhìn thấy thì sẽ thấy gương mặt nam nhân tỏa ra sát khí nhưng lại ôn nhu vô cùng, một tổ hợp cảm xúc thật kỳ lạ.
Ám Quang quốc, Mộ Dung Tĩnh nhìn tin tức vừa mới thu được vui vẻ cười, haha, trong lúc ả vinh quang gia nhập Ám Quang quốc thì Tiêu Nguyệt lại như chó nhà có tang theo chân lão sư chạy khắp nơi. Nhưng sự thật thì không phải vậy.
---
Nội vi Lạc Nhật sâm lâm vô cùng rộng lớn, lần trước Tiêu Nguyệt chỉ là men theo nội vi của Lạc Nhật sâm lâm tiến tới Hỏa quốc nhưng lần này lại tiến thẳng vào bên trong đó. Nội vi hoàn toàn khác ngọai vi.
Bước vào trong đó là một thế giới hoàn toàn khác, những gốc cổ thụ không biết là bao nhiêu ngàn năm, mọc khắp nơi, tán cây rộng lớn như che hết cả bầu trời, chỉ có vài tia sáng có thể le lói xuyên xuống mặt đất, cả dại thì mọc um tùm, gai cũng mọc thành búi dày đặt. Mỗi lần bước tới là chân đạp xuống những lá khô là lại phát ra tiếng động cùng với tiếng xào xạc. Âm thanh thì lớn, tầm nhìn lại hạn hẹp, đối với những người không có công pháp tham trắc thể sử dụng trực giác mà thôi. Vương Vũ Đồng dáo dát nhìn xung quanh rồi thở dài.
“Loại rừng rậm này tồn tại đã lâu lắm rồi, đó giờ chỉ được nghe tên mà chưa từng được đến, bên trong đây mà có linh thú cách chúng ta chừng nằm trăm mét chắc cũng không dễ dàng nhận ra.”
Mộ Kình Thiên đi phía sau nhẹ mở miệng. “Đừng lo, ta có học qua một bộ công pháp gọi là Tinh Thần Chi Thám, trong bán kính một ngàn mét có thể phát hiện ra linh thú ẩn nấp.”
Tiêu Nguyệt nhìn Mộ Kình Thiên rồi im lặng, nàng biết nếu lúc Mộ Kình Thiên ở thưc lực đỉnh phong chắc chắn sẽ rất mạnh, không biết lúc này hắn cảm thấy thế nào khi thực lực đại giảm như thế, nàng thì còn khá lâu mới có thể giúp được cho hắn.
Tiêu Nguyệt bỗng dưng nhớ tới lời của Thiên Lam nói lúc sáng, “Tiêu Nguyệt, ta không thể nào mãi giúp ngươi được, trong chuyến đi này, ngươi có đồng đội, hãy cố gắng rèn luyện và sống sót, nếu người không nguy hiểm tới tính mạng, ta sẽ không giúp ngươi bất cứ thứ gì. Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì ta sẽ chỉ là một giới linh bình thường giúp ngươi quản lý Hỗn Độn giới chỉ, chăm sóc linh thảo mà thôi.”
“Tiểu chủ nhân, phía trước cách chúng ta chừng hai trăm mét có năm đầu Hỏa Đột Trư, loại linh thú này là linh thú cấp ba tương đương với Đại Linh Sư của nhân loại, nhưng dã tính của Hỏa Đột Trư rất mạnh, mỗi lần công kích giống như là liều mạng vậy.”
Tiêu Nguyệt gật gật đầu, nhìn về phía ba người còn lại, “Mỗi người một con nhé? Chiều nay ăn thịt nướng và một ít canh rau.”
Ba người còn lại đương nhiên là không dị nghị nhanh chóng phóng người về phía trước đột kích Hỏa Đột Trư, Hỏa Lạc Trư vốn không hề nhạy cảm với âm thanh, vừa mới cảm giác được có vật thể lạ tới liền quay đầu lại. Năm con Hỏa Lạc Trư nhanh chóng cuồng bạo, hai con mắt đỏ ngầu như muốn phóng ra lửa, và sự thật là con mắt nó không phóng ra lửa mà là cái sừng trên đầu nó phóng ra.
Hỏa Đột Trư là một loài linh thú khá đông đảo cho nên trong năm người khong một ai là không biết dã tính của nó, nhanh chóng xoay người né tránh, vũ khí trên tay mang theo kình phong giáng lên người Hỏa Đột Trư. Hỏa Đột Trư điên cuồng dùng sừng nhọn công kích, dù là lực công phá rất mạnh nhưng sẽ vô dụng nếu nó không đánh trúng. Cả năm người chỉ có Vương Vũ Đồng là te tua nhất, Vương Vũ Đồng không hề am hiểu về tốc độ, dù né tránh được thì quần áo cũng bị Hỏa Lạc Trư làm rách nát.
Tới khi cả bốn xử lý xong con Hỏa Lạc Trư của họ rồi thì Vương Vũ Đồng vẫn còn hăng say chiến đấu với Hỏa Lạc Trư của hắn, rất may là bản tính của Hỏa Lạc Trư hiếu thắng nên không bỏ chạy, Vương Vũ Đồng mới có cơ hội rèn luyện như vậy. Là một luyện đan sư được nhiều người tôn kính nhưng nếu không có thực lực thì chỉ có thể làm một lao động lương cao cho cường giả mà thôi.