Hội đấu giá diễn ra vào hai ngày nữa, trong hai ngày này số lượng linh giả đến kinh thành Thánh Thổ càng ngày càng tăng. Buổi chiều một ngày trước ngày đấu giá, danh sách vật phẩm bán đấu giá được truyền ra ngoài, trong đó có một thứ mà Tiêu Nguyệt gửi bán đó là hơn một ngàn viên tam phẩm Chân Linh Đan thập thành.
Nhờ đó mà hội đấu giá càng được nhiều người đến hơn nữa, lúc đầu chỉ có những người có tài lực hùng hậu mới tới đấu giá nhưng bây giờ rất nhiều linh giả muốn tham gia, đan dược thập thành rất thích hợp đối với bọn họ. Nếu đan dược có độ hòa hợp kém sẽ sinh ra tác dụng phụ và một số tạp chất tích lũy trong cơ thể linh giả, tuy không nhiều nhưng lâu dần sẽ trở thành một lượng đáng lo ngại.
Ai có công pháp đặc thù tẩy luyện cơ thể thì tốt còn không thì phải mua Tẩy Thể Đan phục dụng để đẩy tạp chất ra ngoài, tu vi mới tăng tiến nhanh chóng được. Mà Tẩy Thể Đan không hề rẻ, thậm chí là cung không đủ cầu. Chỉ cần mua được một phần mười số đan dược thập thành nếu mua được thì họ sẽ không phải lo lắng về việc phục dụng đan dược sẽ có tạp chất lắng đọng trong cơ thể một thời gian khá dài.
Cũng nhờ lần bán đan dược này mà số điểm tích lũy của Tiêu Nguyệt tăng lên bốn ngàn điểm, vừa đủ để đổi thành thẻ chanh sắc.
Ngày bán đấu giá, khi sắc trời tối dần, Tiêu Nguyệt mới thoát khỏi trạng thái tu luyện, tắm rửa một lần rồi ra ngoài ăn tối với đám người Vũ Phong, cả năm người thả bộ đến hội bán đấu giá của Thạch Lữ thương hội.
Nhìn đám người vội vội vàng vàng và lượng lớn xe ngựa xa hoa đậu bên ngoài Tiêu Nguyệt thầm cảm thán, rõ ràng là linh giả đâu cần tới xe ngựa lại phô trương thanh thế vác xe ngựa tới hội đấu giá.
…
Năm người Tiêu Nguyệt đến đến trước chỗ bán vé của đấu giá hội thì không khỏi kinh ngạc, bình thường phí để vào bên trong đấu giá hội chỉ có năm mươi hắc tệ vậy mà lần này lên đến năm trăm hắc tệ một người, có lẽ là vì hạn chế số lượng người vào trong hội đấu giá đi, xem ra Thạch Lữ thương hội đã dự trù trước tình huống sẽ có nhiều linh giả đến chỉ để xem, chiếm mất chỗ làm nhiều người không thể vào hội đấu giá được.
Khi năm người Tiêu Nguyệt xếp hàng được tới chỗ bán vé thì chỉ còn lại một vé, sau khi thanh toán tiền cho thu ngân xong thì Tiêu Nguyệt dở khóc dở cười không biết làm sao cho phải. Đúng lúc đó Vương Vũ Đồng lại lên tiếng.
“Không nhất thiết phải có vé, chỉ cần có được thẻ của thương hội vẫn có thẻ vào, thương hội luôn giành ra một số chỗ để cho những người có thẻ chanh sắc vào. Ở đây huynh có thẻ lục sắc có thể dẫn thêm một người vào cùng, thêm một vé trên tay muội nữa là bốn vé, vậy trong đây có ai còn có không?”
Lục Lâm và Mộ Kình Thiên lắc đầu tỏ ý mình không có, Lục Lâm là thực sự không có thẻ còn Mộ Kình Thiên là không tiện lấy thẻ ra, dù sao hắn còn đang trong thời gian lẩn trốn. Tiêu Nguyệt thì từ trong túi càn khôn lấy ra thẻ chanh sắc của nàng, nàng có nên cảm thấy may mắn vì vừa mới đổi được tấm thẻ này hay không a.
Khiến mọi người không ngờ tới là Vũ Phong lấy ra một thẻ bạch kim, trực tiếp đánh vào vẻ mặt đắc ý của Vương Vũ Đồng một cái thật kêu. Vương Vũ Đồng một lúc sau mới kích động hỏi.
“Thẻ bach kim này dư sức mang tất cả chúng ta vào bên trong, Vũ Phong, từ đâu đệ có được tấm thẻ này?”
Vũ Phong chỉ trầm lại rồi đáp. “Sinh ra đã được thương hội cấp cho.”
Ngeh đến đây thì Vương Vũ Đồng không hỏi tiếp nữa, đúng vậy, có một số người khi vừa sinh ra đã được thương hội cấp cho thẻ bạch kim nhằm lôi kéo, đa số những người này đều là con cháu của những thế lực hùng mạnh. Mà Vũ Phong đã không muốn nói thì Vương Vũ Đồng cũng không muốn hỏi thêm, sắc mặt của Vũ Phong lúc đó có chút không được tốt.
Mộ Kình Thiên lướt nhìn Vũ Phong một cái rồi thu hồi ánh mắt, xem ra tên nhóc Vũ Phong này cũng giống hắn, có một quá khứ không muốn cho người khác biết nhưng ít nhất Vũ Phong còn dám đem những đặc quyền của bản thân ra sử dụng còn hắn thì không, hắn bây giờ cứ như một con chuột trốn chui trốn nhũi, làm gì cũng dè dặt sợ người biết thân phận.
Tiêu Nguyệt nhìn tràn diện im lặng thì mở miệng đánh gãy bầu không khí này, cầm lấy tấm thẻ bạch kim trong tay Vũ Phong đi vào cửa hội bán đấu giá.
“Đi thôi, chúng ta vào trong hội đấu giá, cầm thẻ bạch kim đi thử một lần xemc ảm giác ra sao, chắc hẳn là sẽ rất oách.” – Dứt lời thì Tiêu Nguyệt nháy mắt với mọi người một cái.
Vũ Phong và Mộ Kình Thiên nhìn thấy Tiêu Nguyệt như vậy thì không khỏi buông lỏng tâm trạng, mỉm cười đi phái sau nàng. Tiêu Nguyệt có lẽ là người mà ông trời phái xuống ở bên cạnh họ đi, tuy nàng không làm gì đặc biệt nhưng lại không dấu vết làm cho lòng họ bình thản lại.