Bọn người Tiêu Nguyệt ở lại nhà Vương thẩm ba ngày, vào ngày thứ tư cũng chính là ngày mùng ba bọn họ xuất phát trở về học viện. Cứ ngỡ rằng sẽ cứ như vậy mà về ai ngờ khi đến kinh thành Thánh Thổ thì họ nhận được một tin bất ngờ từ Nam Cung Hàn.
“Hiện tại các em không nên trở về học viện, không biết nguyên do vì sao nhưng tất cả các học viên của học viện Thánh Hỏa đều được sơ tán đi khắp nơi, hiện tại ta sẽ về học viện xem sao, các em cứ ở lại kinh thành, ta sẽ truyền tin tức đến, đừng xao lãng việc tu luyện.” Dứt lời, Nam Cung Hàn liền đi vào bên trong truyền tống trận, vẫy tay với đám người Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt nhìn bốn người còn lại hỏi dò ý kiến. “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Cả bốn người đều trầm mặt một lát, Mộ Kình Thiên là người đầu tiên cho ý kiến. “Hay chúng ta đi Lạc Nhật sâm lâm rèn luyện đi, mọi người đều tăng cảnh giới quá nhanh chóng, làm căn cơ chưa ổn định.”
Lục Lâm lại nhàn nhạt nói. “Chúng ta sẽ đi Lạc Nhật sâm lâm nhưng không nên đi vào lúc này, hay là tự thưởng cho bản thân vài ngày, đi xung quanh kinh thành rồi chờ Nam Cung lão sư quay lại xem tình hình.”
Vũ Phong và Vương Vũ Đồng cũng cùng ý kiến với Lục Lâm, thế là cả bọn quyết định đi xung quanh kinh thành Thánh Thổ một chút sau khi lưu lại một tờ giấy ghi địa chỉ khách điếm cho Nam Cung Hàn.
Vương Vũ Đồng đi trên đường thì nhìn thấy một tửu lâu liền lôi kéo mọi người vào trong, ở thế giới này không hề có chuyện cấm đứa nhỏ uống rượu chỉ là hạn chế thôi nên đám người Vương Vũ Đồng bước vào cũng không gây sự chú ý cho lắm. Vương Vũ Đồng chọn một bàn gần cửa sổ rồi kêu một vò tức nhưỡng và vài món ăn.
“Hôm nay ta mời, mọi người cứ thoải mái, đây là tức nhưỡng uống rất ngon và tốt hơn nữa là không sợ say.”
Tiêu Nguyệt không ưa uống rượu nhưng mùi tức nhưỡng này rất thơm nên nhấm môi một ít, sau khi nhấm mọi một tý thì hai mắt Tiêu Nguyệt sáng lên, cái này còn ngon hơn cả nước ép hoa quả nữa, à mà cái này là nhưỡng từ hoa quả kia mà. Tiêu Nguyệt lấy một cái bát đổ một ít cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng rất vui vẻ thưởng thức.
“Các người là mới đến kinh thành Thánh Thổ sao?” – Một nam nhân đi về phía bàn của Tiêu Nguyệt bắt chuyện, nam nhân này có ánh mắt rất tốt, nhìn qua là biết mấy người Tiêu Nguyệt không phải là người ở đây.
Tiêu Nguyệt thoáng kinh ngạc một cái rồi chợt cười. “Không sai, chúng tôi vừa đến kinh thành Thánh Thổ vài ngày.”
Nam nhân kia khẽ chớp mắt, sảng khoái ngồi vào bàn mà không cần ai mời cả, tự rót cho mình một ly rượu rồi cười sang sảng trò chuyện.
“Hì hì, các người đến đây là vì hội đấu giá sao? Mấy ngày nay có rất nhiều người tụ tập về đây vì hội đấu giá này a.” – Câu nói này là hướng về phía Mộ Kình Thiên mà nói, nam nhân này thấy Mộ Kình Thiên là người thành thục nhất trong đây nên nghĩ rằng Mộ Kình Thiên mới là người có tiếng nói.
Mộ Kình Thiên thấy nam nhân hướng mình hỏi hang thì cũng mỉm cười đáp lại, dù sao hắn cũng cảm nhận được nam nhân này không hề có ác ý, mà chuyện bọn họ tới kinh thành Thánh Thổ cũng không phải là nhiệm vụ quan trọng gì cần được bảo mật.
“Không có, chúng tôi đến đây là để tham quan kinh thành, không lẽ hội đấu giá đó có bảo vật gì hay sao mà huynh nói rất nhiều người tụ tập đến đây a?”
Nam nhân thấy vậy thì vui vẻ cười nói. “Không giấu gì các người, ta đến đây chỉ là để uống rượu ké mà thôi nhưng vì các người không có xua đuổi ta như mấy người kia nên ta sẽ cung cấp thông tin cho các người. Thật ra đây cũng không phải là bảo vật gì mà là quyển bút ký của thiên tài luyện đan sư Độ Ngôn của mấy ngàn năm trước, người biết rằng cái này rất hấp dẫn với luyện đan sư và các gia tộc mà.”
Năm người Tiêu Nguyệt nghe được cái tên Độ Ngôn thì giật mình, Độ Ngôn không phải là vị luyện đan sư thiên tài ngàn năm trước ba mươi tuổi đã là cửu phẩm luyện đan sư hay sao? Nghe nói là ông ta sau này mất tích không lưu lại vật gì kia mà. Vương Vũ Đồng nhịn không được tiếp tục hỏi, dù sao hắn cũng là một luyện đan sư, nghe tới chuyện này làm sao mà không kích động cho được?
“Chuyện này có thật hay không? Độ Ngôn rõ ràng là mất tích không ai biết ông ta đang ở đâu, thì làm sao có thề lấy được cbút ký này được.”
Nam nhân lại uống một ngụm rượu lớn, đáp. “Theo ta được biết thì sau khi Độ Ngôn mất tích đã từng ở tạm ở một quán trọ nhỏ trong kinh thành Thánh Hỏa, lúc đó ông nhận ơn của lão bản quán trọ đó nên đem bút ký của mình sao ra một bạn tặng lão bản ở đó, nhưng lão bản vốn không phải là người tu luyện nên không biết nó quý trọng cỡ nào bèn cất đại ở trong thư phòng, sau này con cháu của ông ta dù có trở thành linh giả cũng không biết trong thư phòng tổ tiên mình có vật như vậy. Cuối cùng trong một lần hậu nhân cũng ông ta chơi đùa thì phát hiện phía dưới kệ sách có một quyển sách cũ kỹ nằm đó nên lấy ra chơi, sau này khi lớn lên mới biết đó là vật có giá trị to lớn bèn đem đi đấu giá, dù sao hắn cũng không phải luyện đan sư, vả lại thất phu vô tội, hoài bích có tội.”