[Dịch]Thiên Tài Ngục Phi

Chương 109 : Thôn An.




Tiêu Nguyệt không nhớ rõ vị trí của thôn nàng ở lúc trước ở đâu, chỉ nhớ rằng nó nằm cạnh Lạc Nhật sâm lâm và kinh đô Thánh Thổ, tên chỉ có một chữ An. Lúc này đây Mộ Kình Thiên liền trở thành một nhà thám thính đầy tài năng, chưa tới một canh giờ đã hỏi thăm được vị trí của thôn An.

Tiêu Nguyệt quyết định nhanh chóng đến thôn An, đêm nay là giao thừa nếu may mắn nàng có thể đón giao thừa cùng mọi người. Mộ Kình Thiên,Vương Vũ Đồng, Vũ Phong và Lục Lâm cũng cảm nhận được sự vui vẻ của Tiêu Nguyệt nên nhanh chóng chạy đi thôn An.

Nhưng mà chưa đầy một khắc thì Vũ Phong và Lục Lâm đã bị tụt lại phía sau, tốc độ của hai người họ làm sao có thể sánh bằng Lăng Thiên bộ pháp của Tiêu Nguyệt và hỏa dực của Mộ Kình Thiên cơ chứ. Cuối cùng Mộ Kình Thiên một bên cắp Vũ Phong một bên cắp Vũ Phong bay đi, phía sau thì cột dây Vương Vũ Đồng lôi theo.

Tiêu Nguyệt âm thầm lấy ra ký ức khoáng tinh lưu lại hình ảnh lúc này, cả đoạn đường, mặt của Vũ Phong đều không tốt, còn Lục Lâm thì vốn dĩ đã mặt than nên không có gì khác thường cả, Vương Vũ Đồng thì dọc đường có la hét, oán trách. Tiêu Nguyệt khúc khích đem ký ức khoáng tinh cất vào trong Hỗn Độn Giới Chỉ, không biết Thiên Lam lấy thứ này ở đâu ra, nàng thì từ đó đến giờ chưa bao giờ nghe đến sự tồn tại của nó cả.

Thiên Lam chỉ nhàn nhạt đáp một câu, ở đây thì chưa có nhưng ở một nơi thì có đầy, sớm thôi sẽ đến đó.

Hoàng hôn vừa buông xuống thì năm người Tiêu Nguyệt đến được thôn An, đã nhiều năm rồi mà thôn An chỉ thay đổi một chút xíu, cây hòe trước cửa thôn đã lớn lên không ít, lúc Tiêu Nguyệt đi thì nó cũng chỉ gầy cọc, cao tới nóc nhà mà giờ tàn lá xum xuê, thân cũng to lên rất nhiều.

Tiêu Nguyệt theo trí nhớ tìm đến nhà của Vương thị, ngôi nhà này vẫn vậy nhưng tường vây được xây mới hơn, những chỗ gần sụp cũng được trùng tu lại, có không khí hơn trước kia nhiều. Tiêu Nguyệt đưa tay gõ cửa gọi.

“Vương thẩm! Thẩm có ở nhà không?”

Rất nhanh có một giọng nam trẻ tuổi từ trong nhà vọng ra. “Tới đây! Tới đây!” – Cửa nhà được mở ra, nam nhân đó rất quen thuộc hình như à con trai của Vương thẩm tên là Vương Khiêm thì phải, lúc nàng rời đi thì hắn chưa được thả ra.

“Xin hỏi, tiểu cô nương tìm nương tôi sao? Mời cô nương vào nhà, nương tôi ra ngoài một lát sẽ về ngay.”

Vương Khiêm nhìn thấy đám người Tiêu Nguyệt một thân sạch sẽ sang trọng thì vội vàng mời vào trong nhà, đem lên một bình nước ấm và vài cái chun rồi chạy đi tìm Vương thẩm.

Tiêu Nguyệt nhìn bình nước quen thuộc thì nở nụ cười, Vương thẩm vẫn thích men sứ xanh nhỉ, chỉ tiếc là đây không phải là bộ cũ. Tiêu Nguyệt thấy nàng cũng lạ, chẳng lẽ bao nhiêu đó năm trôi qua nàng lại muốn Vương thẩm vẫn sử dụng thứ lúc trước khi nàng đi sao?

Mộ Kình Thiên nhanh chóng đem nước rót ra, đạt trước mặt mọi người rồi nhàn nhã uống một hớp, động tác tao nhã cứ như đang thưởng thức trà làm khóe miệng của những người còn lại co rút, đừng khoa trượng vậy chứ.

Chưa đầy nữa khắc sau, đã nghe thấy bước chân dồn dập từ bên ngoài, cánh cửa lần nữa được đẩy ra. Vương thẩm một thân giản dị vội vã vào nhà xem thì thấy Tiêu Nguyệt ngồi đó, bà ôm chầm lấy nàng. Tuy Tiêu Nguyệt đã thay đổi nhưng đây là đứa trẻ mà bà chăm sóc mấy năm trời, dù xa nhau bao lâu thì bà cũng không thể nào nhận nhầm được.

“Tiểu Nguyệt của thẩm, mấy năm nay con trải qua cuộc sống thế nào?”

Tiêu Nguyệt mỉm cười nhìn Vương thẩm. “Con ổn cả, còn thẩm thì sao? Sau khi Vương Khiêm thúc trở về thì cuộc sống của thẩm có an ổn hơn không?”

Vương thẩm vui vẻ lôi kéo Tiêu Nguyệt ngồi xuống nói chuyện. “Ta thì có gì mà không ổn chứ, nhờ con mà mọi thứ đều tốt cả, nhà mua mấy mẫu ruộng và một con bò, mua mấy con gà con heo nuôi, việc nhà thì ta lo lắng ngoài đồng thì có Tiểu Khiêm, sống rất tốt. Tiểu Khiêm cũng đính hôn rồi, sáu tháng nửa là thành thân, lúc đầu mọi người nghe nói nó ở tù thì cũng xa lánh lắm nhưng rồi mọi chuyện đều tốt.”

Vương thẩm như nhớ đến điều gì đó liền nghiêm túc noi với Tiêu Nguyệt. “Con đi được một năm thì đại xá toàn quốc, nương và a di của con được một người nam nhân trẻ tuổi đón đi, trước khi đi ai di của con có lưu lại một thứ, để ta đi lấy cho con.”

Vương thẩm đi sang phòng phía Đông một lát rồi quay lại, trên tay là một cái bọc nhỏ làm bằng vải gai.

“Đây là thứ mà a di của con lưu lại, con xem đi.”

Tiêu Nguyệt mở bọc làm bằng vải gai ra thì thấy trong đó là một cái lệnh bài rất đặc biệt, lệnh bài này được làm từ đồng thau – một loại kim loại rất bình thường của người dân hay sử dụng – phía trên khắc một chữ Hàm. Hàm! Đây là tên của mẫu thân đi, nhưng lại sao lại làm bằng đồng thau? Người sẽ không nghèo tới mức dùng đồng thau làm vật này chứ? Mà đã là linh giả thì dù nghèo rớt mồng tơi vẫn có thể dùng các loại ngọc thạch bình thường để làm lệnh bài chứ.

Mộ Kình Thiên và Vương Vũ Đồng cùng nhìn qua lệnh bài rồi cùng “A” lên một tiếng nhưng rồi im lặng, bọn họ nghĩ đây không phải là lúc nên nói chuyện.

Vương thẩm dè dặt liếc qua bốn người con lại rồi hiền từ mời. “Các con hay là ở lại đón giao thừa với thẩm đi, tối nay thẩm làm chè trôi nước cho các con ăn.”

Năm cái đầu lúc lắc như một, gật đầu đồng loạt, mục đích của họ đến đây là như vậy mà, không lẽ lại từ chối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.