[Dịch] Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 147 : Chương 147




CHƯƠNG 45: Khúc dạo đầu.

-Này mọi người...có phải căn phòng bỗng dưng nhỏ lại, hay là tôi cảm nhận nhầm?

Tôi vừa dứt lời, cả bọn nhìn quanh ngây ra mấy giây mới phản ứng được sự tình.Tôi cũng lay Ô Nha tỉnh dậy cùng mọi người tản ra xem xét.

Mặt tường sần sùi lạnh toát, không cần phải thật nhạy cảm tinh tế cũng có thể nhận ra, chuyển động cực chậm nhỏ, cực trơn mượt từ bức tường truyền tới.

Cả đám quay mặt lại kinh nghi nhìn nhau.Tôi lập tức vọt tới cánh cửa lúc đầu vào, nắm lấy chốt cơ quan cực lực xoay xoay vặn vặn, cứng ngắc.

Tình hình là rất tình hình, hai mặt tường trái phải đứng im nhưng hai mặt trước sau thì đang chậm rì rì di chuyển, không một âm thanh của bánh răng nào phát ra, tựa như tảng băng trôi trên mặt sông êm đềm.

Bạch Ngân lo lắng hỏi.

“Tại sao đột nhiên lại xảy ra tình huống này? Chúng ta vô ý đụng phải cơ quan nào sao?”

-...Không đâu, tất cả chúng ta đều chưa từng chạm qua bất cứ thứ gì trong căn phòng này...

Tôi không chắc chắn ngẫm nghĩ thêm chút rồi trả lời.

-Ngoại trừ...nền nhà?

Chúng tôi lại cúi đầu đăm đăm nhìn nền nhà không có bất cứ hoa văn màu mè trang trí gì?

-Mặc Minh!

Giọng Âu Tử Dạ nhẹ vang.

-Kiểu cơ quan này...địa cung thiết kế tương tự rất nhiều.

Tôi nhìn anh.

Chất giọng lạnh nhạt nhẹ vang.

-Tôi ở trong địa cung một khoảng thời gian rất lâu...Một nơi tràn ngập bóng tối xâm chiếm, tĩnh mịch như tờ nhưng đong đầy hơi thở tử vong...Hệ thống bánh răng nhờ luôn được dầu thô bôi trơn nên dù hơn hai ngàn năm trôi qua, mọi thứ dường như vẫn vận hành vô cùng êm ru nhuần nhuyễn.

Tôi nhìn không dời mắt khỏi anh ta, câu nói nhẹ tênh “Tôi ở trong địa cung một khoảng thời gian rất lâu”, cứ xoắn vào tâm trí khiến đầu óc trống rỗng mà lồng ngực lại như bị siết chặt.

Anh lơ đãng nhìn căn phòng vẫn đang lấy tốc độ của ốc sên để di chuyển.

-Mỗi một canh giờ qua đi một cơ quan mới sẽ thay thế... Cùng một địa phương, 12 canh giờ luân phiên kéo theo phương thức khởi động thay đổi, hình thức phong bế cũng khác trước...Vật tĩnh là vật chết, vật động là vật sinh. Chính là khi nào căn phòng này dịch chuyển, cũng tức là thời khắc cửa sinh được mở ra.

Tôi sốt sắng hỏi.

-Vậy...làm thế nào tìm ra? Ít nhất phải có cái la bàn may ra mới xác định được phương hướng...

-Nói tới cảm ứng thời gian cũng như không gian, ở đây chúng ta có một người không khác gì la bàn sống.

Âu Tử Dạ nói xong liền xoay nhìn Ưu Đàm.

Tôi lập tức hiểu vì sao Ưu Đàm luôn có thể biết được chính xác đường đi trong mớ mê cung chằng chịt.

-Ưu Đàm, nói xem bây giờ canh mấy, phương ở bên nào?

Tiếng sóng radio nhiễu loạn vang lên trong óc nói cho tôi thông tin cần thiết.

-Khoảng giờ Tuất.

Tôi nhìn Âu Tử Dạ, sau đó vung tay chỉ.

-Hướng Bắc...

Âu Tử Dạ gật nhẹ, vừa nói vừa di chuyển.

-Giờ Tuất trong khoảng từ 19 đến 21 thuộc về hướng Tây Nam...Tuất thuộc thổ.

Anh ta xoay người lại.

-Thổ này không thuộc âm lại thuộc dương.

Tôi ngây ngốc đứng nhìn. Âu Tử Dạ mặt lạnh đưa ngón cái ra sau lưng chỉ vào bức tường, phía sau lại đang lấy tốc độ cực nhanh mà xê dịch, căn phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại 1 phần 3.

-Cơ quan chắc chắn nằm trên đó.

Tôi vô thức gật nhẹ một cái, bước tới vươn tay dò tìm.

Cơ thể tôi vốn còn khá yếu vì bị Sâm La Thụ hút đi một lượng lớn nguyên khí. Ban nãy lại chân tay nhanh hơn đầu óc, tạo ra một quả cầu điện không nhỏ, cho nên bây giờ khí lực càng suy kiệt. Thực sự mà nói chỉ muốn nằm xuống xuôi tay nhắm mắt lại.

Tiếp đó lại nghe thấy hàng loạt âm thanh sau lưng chuyển động. Lúc quay người lại thì thấy một cầu thang dẫn lên tầng trên. Cơ quan này không phải bất thình lình tự trồi lên hiện ra, mà là từ cột đỡ trần nhà hình thành. Bàn tay của Ưu Đàm còn ấn lên một ô chìm sâu trong bức tường.

Bất chợt một luồng gió từ cửa trên đầu thổi xuống, giá lạnh xâm chiếm tận cốt tuỷ làm tôi rùng mình. Trong gió nghe như có tiếng còi tàu xa xôi không ngừng réo gọi.

-Á Á Á Á...

Tiếng hét kinh hãi đột ngột vang lên làm tôi giật nảy, nhìn thấy Ô Nha ôm lấy đầu quỳ xuống liền vội vã tới bên ôm bé, vỗ nhẹ cơ thể run rẩy kiếp sợ.

-Sao vậy Ô N ha?

Bé liền ôm chặt lấy tôi, chúi đầu vào lồng ngực, âm thanh lý nhí phát ra.

-Rất đáng sợ, máu ở khắp mọi nơi, con nhìn thấy la liệt xác chết...thi thể của mọi người...

-Ô Nha, bình tĩnh, những chuyện đó không có thật, chỉ là do con tưởng tượng ra thôi.

Nhưng tôi vừa thốt ra lời bỗng dưng rùng mình kinh hãi, ngước nhìn Âu Tử Dạ, chỉ thấy anh ta chăm chú nhìn cái lỗ đen kìn kịt trên đỉnh đầu. Từ nơi đó những cơn gió miên man lùa tới, rất nhẹ, tựa như cái vuốt má cưng chiều lại lạnh lẽo như băng hàn.

-Đừng quá để tâm tới những hình ảnh con nhìn thấy trong tâm trí...điều đó sẽ không xảy ra đâu.

Tôi không còn đủ sức để mà bồng con bé, đành chỉ có thể dìu nó đứng dậy, rồi hai cha con lương tựa nhau mà đi.

Âu Tử Dạ dẫn đầu, Bạch Ngân theo sau rồi tôi, cuối cùng là Ưu Đàm.

Căn phòng đã hẹp tới mức dường như bị biến mất, nhưng vì bị cầu thang chặn lại mà trở thành một hành lang lối đi.

Tầng trên cũng là một hành lang rộng rãi thoáng đãng, trên cao hai bên tường có gắn những ngọn đèn ngọc thạch hình hoa sen, phát ra thứ ánh sáng xanh dương lung linh nhưng ma quái mà mị hoặc.

Hành lang lạnh buốt, như thể được dựng lên từ những tảng băng trong suốt xanh xao. Tiếng bước chân của chúng tôi dù cật lực hạn chế nhưng dường như được bước trên lối đi có gắn mic khuất trương, nên tiếng động phát ra rất rõ ràng. Đôi lúc mơ hồ cảm tưởng như có vô số người cùng chen chúc bước cùng, đôi lúc lại cảm giác chỉ có một mình độc bước.Tôi nhìn sang bên, thấy mọi người vẫn bên cạnh mới an tâm phần nào.

Dựa vào hướng gió thổi chúng tôi tiến về phía đó, trong không gian tối tăm lạnh lẽo, âm thanh còi tàu xa xăm vang vọng, u u kéo dài da diết, tựa như tiếng gọi cầu cứu, tha thiết cấp bách.

Bàn tay lại bị Ô Nha siết chặt, cơ thể bé run lẩy bẩy như sốt rét, da mặt trắng tái yếu nhược cùng cặp mắt đỏ hoe sợ hãi khiến người ta lo lắng bội phần.

-Ô Nha, ở đây có rất nhiều người lớn, chúng ta sẽ bảo vệ con, không cần run sợ, có nguy hiểm ta cũng nhất định giúp con an toàn mà.

Một luồng gió mang theo hương khí nhàn nhạt, mang theo tiếng xôn xao như sóng vỗ miên man...dường như có một đợt sóng lớn chuẩn bị đổ bộ.

Mặc tôi vỗ về, cơ thể bé không hề bớt kinh sợ, vẫn lạnh toát mất nhiệt.

-Có gì đó rất kinh khủng...chúng ta không nên đi về hướng đó...được không bố?

Tôi ngước nhìn Âu Tử Dạ, anh không có nhiều biểu tình...khiến người ta không thể dò mặt đoán ý.

-Âu Tử Dạ...hướng đó... chúng ta có thể đi lối khác không?

Vừa dứt lời, một luồng hàn khí lại mãnh liệt thổi tới, mùi hương nồng nàn lan toả, không giống hương hoa dễ chịu, có chút ngai ngái cỏ dại thoảng mùi rơm dạ lẫn phân động vật. Trong gió, tiếng động xào xạc mãnh liệt truyền tới, nghe như có trăm ngàn con côn trùng vỗ cánh bay đến, ào ạt như sóng triền miên...

Ánh sáng từ những bông hoa ngọc thạch không đủ sức soi sáng, chúng như những ngọn đèn trang trí chỉ càng làm tăng thêm dáng vẻ âm u huyền bí cho nơi này.

-Mặc Minh, tạo được kết giới không?

Giọng Âu Tử Dạ đột nhiên trở lên trầm trọng.

Vừa xoay đầu liền thấy dáng người chắn lối, tiếp đó âm thanh réo gọi xoắn vặn vào nhau, bén nhọn như mũi khoan muốn chui vào óc. Sau đó trong vài giây ngắn ngủi, tôi cảm thấy không gian vốn thoáng rộng bỗng trở lên tù túng chật chội, ánh sáng vốn mờ ảo trở lên tăm tối như bị một tấm vải đen kịt vắt lên, phủ lấp.

Ô Nha ôm chặt cứng lấy tôi, run lập cập vô cùng đáng thương. Tôi không cảm nhận được nỗi khiếp sợ kinh khủng giống như bé. Nhưng tôi nhìn thấy được nỗi bất an kinh hoảng qua ánh mắt qua dáng vẻ của bé, cho nên càng đâm ra vô thức đề cao cảnh giác.

Cả một hàng lang không gian sâu thăm thẳm dài hun hút phủ đầy thứ đen xì gì đó kết nối với nhau, tạo ra một tấm màng dầy như bóng đêm, như cơn ác mộng đày đoạ tinh thần người ta.

Tiếng u u nỉ non như có ai khóc lóc xen lẫn tiếng râm ran dai dẳng như con tằm ngấu nghiến nhai lá dâu...Tiếng động dồ lên ồ ạt như lũ tràn đê cứ thế dội thẳng vào màng nhĩ khiến người ta thất kinh trấn động.

Trong không gian kết giới bảo vệ, thứ quái dị đó lấy khí thế dũng mãnh như hung thần ác thú lao đến chỗ chúng tôi thì đột ngột tách ra. Tựa như gặp một bức tường vô hình chắn lối thì tự động né sang bên.

Tôi ngước đầu, chỉ nhìn thấy bốn bề đen kịt không ngừng xao động kịch liệt, tựa như có trăm ngàn con ruội nhặng chen chúc vẫy vùng chẳng thoát nổi trong miếng dính bẫy, tựa như rang một mẻ cà phê không ngừng nhiệt tình khuấy đảo, tựa như một dòng sông hắc in với tốc độ di chuyển hung hiểm như muốn nuốt chửng vạn vật ngang qua.

Đột nhiên một vật đen đen bé nhỏ tách ra khỏi bầy, tựa như múi mít thối đen ngòm ngòm phóng đầu vào màng kết giới. Đâm không thủng lại lấy đà lao ra húc vào, cho đến khi nó trượt dài theo độ cong của kết giới vô hình, rơi xuống đất bất động.

Tôi nhìn trân trân, một loại côn trùng màu đen tựa như bọ ve hay rệp nhưng to hơn rất nhiều.

-Ô Nha, không có chuyện gì rồi, con xem, chỉ là đám côn trùng vô hại.

Tôi động viên bé. Ô Nha mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn thứ phơi bụng nằm ngửa đang co giật mấy cẳng chân lông lá, bình tĩnh nói.

-Chúng là bọ xít, chuyên hút máu động vật...to như thế, không biết là được ăn no cỡ nào?

Bé vừa dứt lời, tôi cũng trợn mắt nhìn chúng không rời. Bé vốn sống từ nhỏ trong rừng, về vụ phân biệt đám côn trùng nhỏ xíu đúng là rành hơn tôi. Chúng kéo cả đàn chạy đi kiếm ăn sao?Đánh hơi thấy mùi máu tanh?

-Con xem, chúng không thể xâm phạm vào chúng ta.

Tôi vừa dứt lời lại thấy thêm một con nữa đang điên cuồng húc đầu vào màng kết giới.

Tiếp sau đó thêm một con lại một con nữa.

Tôi nhìn Âu Tử Dạ, anh lãnh đạm mở miệng.

-Thứ này có khả năng cảm nhận được nhiệt độ của vật sống, dù là cách một bức tường dầy hay tầng kết giới...Sau đó bọn chúng sẽ như mất trí đồng loạt hướng tới thứ ngăn cản chúng tiến tới con mồi mà công phá...

Tôi nghe mà nổi hết cả gai ốc. Tưởng tượng bị một đám bọ tranh giành xâu xé, tư vị chắc chắn cực kỳ dày vò khó chịu, thà bị sư tử ngoạm một ngoạm thống khoái cho rồi.

Âu Tử Dạ nhẹ nhàng bổ sung.

-Yên tâm, chúng không phá được...

Nếu Âu Tử Dạ đã cam đoan như thế, tôi đương nhiên tin tưởng. Chỉ là, một số ít bọn chúng hành động như động kinh như thế, còn lại đa phần vẫn vội vã cuống cuồng lao qua như chạy giặc. Âm thanh ồn ào hỗn loạn do bọn chúng không ngừng phát ra làm người ta không thể không suy nghĩ sâu xa, liên tưởng tới vấn đề, thứ gì khiến cả đàn lũ lượt bỏ chạy bạt mạng thoát thân?

Một lúc sau độ chi chít dày đặc của cư dân đó giảm bớt, chỉ còn để lại những lỗ hổng loang lổ như tấm vải đen rách nát. Chúng hoặc bay thành đám hoặc bám trên mặt tường thành đàn rồng rắn.

Bất chợt...một đám bò vào phạm vi. Tôi trố mắt nhìn, gậy lân tinh của Ưu Đàm tức khắc phang xuống như giã hồ tiêu.

Tôi cao giọng chất vất.

-Anh huỷ kết giới?

Âu Tử Dạ im lặng nhìn về cái lỗ sâu hoắm trong bóng đen.

Đột nhiên mọi âm thanh thoáng chốc đình chỉ làm người ta vô thức cũng nín thở khẩn trương theo, nhưng tiếp nối ngay sau đó là hàng loạt tiếng động chồng chéo vồ vập lẫn nhau, như âm đập cánh vù vù gấp gáp cấp bách, tiếng cẳng chân mảnh khảnh rào rào phát ra hăm hở, tiếng gọng càng lách cách kẹp mở háo hức, tiếng rít gào bén nhọn đầy dã tính hung hăng, như lũ tràn đê khoan vào màng nhĩ khiến người ta thất kinh trấn hồn.

Một lũ đen xì bất chợt hăng hái chạy đến, thế là cả đám tay chân theo phản xạ nhanh hơn đầu óc cuống cuồng diệt bọ. Tôi dùng chân hậm hực dẫm đạp chúng nó, dùng tay chán ghét bóp chết chúng nó, bực tức gắt gỏng.

Âm thanh nội tạng bị bục vỡ phát ra, “phẹp phẹp”nhầy nhụa làm người ta ghê tay, mùi tanh nồng nhanh chóng bám vào không khí chui vào cánh mũi làm đầu óc người hít phải choáng váng.

-Âu Tử Dạ, anh rốt cục vì sao làm vậy?

Không có một âm thanh nào đáp lại tôi, đột nhiên tất cả trìm trong tĩnh lặng, chúng tôi đều dừng tay căng tai cảnh giác nghe ngóng tiếng hít thở đè nén hết mức, ngay đến lũ côn trùng dường như cũng bất động chết đứng một chỗ.

Sau đó, giống như tiếng sóng từ chân trời vọng tới, ào ào dội đến từng đợt làm người ta bàng hoàng hoang mang, trong gió mang theo mùi biển khơi, mát lạnh, nghe như có ai hát, có ai đang réo gọi thiết tha.

Âm thanh mơ hồ đó tắt ngúm nhường cho tiếng côn trùng “i i u u” dồ lên từ tam phương tứ hướng.Cảm tưởng như một trận bạo động vô cùng điên cuồng sẽ nổ ra.

Một giây sau khung cảnh quỷ dị, cơn gió đầu tiên thổi tới, tôi rùng mình ớn lạnh tận cốt tuỷ, đám côn trùng kích động tới bấn loạn, ré lên như chuông reo báo thức.

Tiếng côn trùng râm ran kêu la như hoảng hốt kinh sợ, thoáng cái đã chạy mất tăm, còn tưởng phải đương đầu chật vật với tình cảnh bị xâu xé tranh giành.

Trận gió thứ hai từ sâu trong lỗ đen hành lang quất tới, buốt giá hoang mang. Ô Nha ôm bụng đứng không vững rên rỉ khó chịu. Trong gió, như có âm thanh gì đó vô cùng da diết mị hồn. Ánh sáng xanh biếc hư ảo từ những ngọn đèn ngọc thạch không ngừng lung lay bất ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.