Trên mặt Thượng Quan Thiên Nguyệt toát lên một tia mỉm cười ôn hòa, gặp lại nữ nhi đã xa cách nhiều năm, trong lòng hắn chỉ có vô hạn từ ái: “Nha đầu ngốc, mặc dù cha con chúng ta vừa mới gặp mặt, nhưng ta như thế nào không nhìn ra tình ý của ngươi dành cho hắn chứ? Đây là cha đang giúp ngươi hiểu ra, một nam nhân ưu tú giống như một lưỡi dao sắc bén, càng ma luyện càng sắc bén. Cái hắn khó khăn mới đạt được, mới làm cho hắn càng quý trọng hơn. Đương nhiên, muốn làm con rể của Thượng Quan Thiên Nguyệt ta, cũng không phải dễ dàng như vậy. Ta là cha ngươi, chẳng lẽ còn không được khảo nghiệm nam nhân mà nữ nhi mình thích hay sao?”
Lúc này, Thượng Quan Băng Nhi nghe những lời Thượng Quan Thiên Nguyệt, sắc mặt mới hòa hoãn lại. Nháy mắt sau đó, bạch quang nhu hòa phía trước làm cho nàng cảm thấy hết sức thoải mái, nó tiếp tục bao trùm toàn thân thể nàng, tất cả xung quanh đều trở nên mờ đi, cha con ba người liền biến mất không thấy gì nữa.
Kỳ thật còn một câu Thượng Quan Thiên Nguyệt còn không nói với nữ nhi, nếu không phải Chu Duy Thanh đã lấy đi ‘tong tắng’ của Thượng Quan Băng Nhi, thậm chí ngay cả nửa phần cơ hội Thượng Quan Thiên Nguyệt cũng sẽ không cho hắn.
Ba người Thượng Quan Thiên Nguyệt đi rồi, Chu Duy Thanh vẫn đứng tại chỗ, thở dốc một hồi rồi dẫn bình phục, nhưng cả người hắn lại tiến nhập vào một trạng thái hết thập phần kì dị.
Không chút tức giận, giờ khắc này, thế nhưng trong lòng hắn không có sinh ra tức hay hay cảm xúc tiêu cực khác, chỉ thấy trong hai mắt hắn lóe ra sự tỉnh táo chưa bao giờ xuất hiện.
Thượng Quan Thiên Nguyệt nói hắn như vậy, hơn nữa còn mang Thượng Quan Băng Nhi đi, nhưng Chu Duy Thanh ngay cả một chút cũng không hận hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, ngay tại thời điểm bị Thượng Quan Thiên Nguyệt bóp chặt cổ, đột nhiên Chu Duy Thanh nghĩ đến, nếu như mình là Thượng Quan Thiên Nguyệt, vậy sẽ làm sao trong tình huống đó? Có lẽ, hắn biết bản thân làm so với Thượng Quan Thiên Nguyệt còn muốn quá đáng hơn.
Bất kỳ một ai đã làm cha, thời điểm nữ nhi mình xuất giá trong lòng đều sẽ không dễ chịu, mà khi lựa chọn con rể lại càng cẩn thận, huống chi Thượng Quan Băng Nhi còn đẹp như vậy. Thượng Quan Thiên Nguyệt cùng nữ nhi đã thất lạc nhiều năm, có thể nghĩ, hắn đối với Thượng Quan Băng Nhi đã sủng ái đến cực điểm, mà sau đó, chính hắn lại thấy được mình có một đứa con rể tương lai không xuất sắc, có thể không tức giận mới là lạ. Trong lòng hắn nhất định đang suy nghĩ, thật vất vả mới tìm lại được nữ nhi, tuyệt không thể dễ dàng lại bị một nam nhân khác mang đi.
Chính bởi vì nghĩ đến điều dó, trong lòng Chu Duy Thanh một chút cũng không hận Thượng Quan Thiên Nguyệt, nhưng không oán hận cũng không có nghĩa là không thèm để ý đến lời nói đó, trong tim hắn nhói đau thật lớn.
Từ việc Thượng Quan Tuyết Nhi xuất hiện đến Thượng Quan Thiên Nguyệt mang Băng Nhi đi, trong quá trình này đưa lại cho Chu Duy Thanh rất nhiều tin tức.
Lúc này, tâm tình của hắn đã tỉnh táo lại, cũng có thể tiến hành phân tích mọi chuyện xảy ra.
Trừ bỏ Phì Miêu quái dị không nói, không hề nghi ngờ gì, Thượng Quan Tuyết Nhi và Thượng Quan Băng Nhi chính là tỷ muội song sinh. Mà theo lời Thượng Quan Tuyết Nhi, giống như nàng còn có một muội muội, mà nàng kêu Thượng Quan Băng Nhi là tam muội, vậy rất có thể, các nàng cũng không phải là song sinh, mà là tam sinh, còn có một người giống các nàng như đúc, nang đứng hàng thứ hai, theo lời của Thượng Quan Tuyết Nhi thì có thể suy đoán ra, nàng hẳn tên là Thượng Quan Phỉ Nhi.
Thượng Quan Tuyết Nhi, Thượng Quan Phỉ Nhi và Thượng Quan Băng Nhi, cư nhiên là ba tỷ muội. Chu Duy Thanh sờ sờ khuôn mặt sưng đỏ của mình cũng không biết nói gì. Chờ lần sau gặp lại Thượng Quan Băng Nhi nhất định cần phải biết rằng, đừng nhận lầm người nữa mà bị đánh vô ích a!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Chu Duy Thanh nhộn nhạo hiện lên một tia mỉm cười cổ quái, cảm giác nhoi nhói trong lòng theo đó mà giảm đi vài phần. Bởi vì lúc này trong lòng hắn suy nghĩ, nếu như sau này mình kết hôn cùng Băng Nhi, có thể cũng sinh đôi, hay sinh ba không? Nàng chính là có di truyền đó nha!
Thượng Quan Thiên Nguyệt có thân phận gì? Đây là vấn đề thứ hai mà Chu Duy Thanh nghĩ đến, lúc trước người trong Ngưng Hình Các xưng hắn là Nhị cung chủ, không hề nghi ngờ gì, địa vị của Ngưng Hình Các tại Trung Thiên đế quốc tuyệt đối không kém Thác Ấn cung, xem như kém hơn thì cũng không kém nhiều lắm. Bởi vậy, nếu Thượng Quan Thiên Nguyệt là Nhị cung chủ Thác Ấn cung thì chắc chắn tất cả quản sự tại Ngưng Hình Các đã không kinh sợ bái kiến như thế.
Nếu không phải đến từ Thác Ấn Cung, vậy thì còn có cái gì cung có thể dung nạp được cường giả như Thượng Quan Thiên Nguyệt? Đáp án giống như chỉ có một, chính là thủ hộ giả của Trung Thiên đế quốc, Đại lão bản phía sau Ngưng Hình Cung, tọa lạc trên Thiên Châu Đảo, đứng đầu Ngũ Đại Thánh Địa – Hạo Miểu Cung.
Nếu như Thượng Quan Thiên Nguyệt là Nhị Cung chủ Hạo Miểu Cung, như vậy, tất cả giải thích đều hợp lý. Dựa theo thứ tự Nhật, Nguyệt, Tinh, hắn hoàn toàn có thể là huynh trưởng của Thượng Quan Thiên Tinh – Hoàng đế Trung Thiên đế quốc. Rất có thể trên hắn còn có một vị huynh trưởng, hay là bọn họ cũng là tam sinh? Huynh trưởng Thượng Quan Thiên Nguyệt sẽ không gọi là Thượng Quan Thiên Nhật chứ? Thật khó nghe nha.
Nhị Cung chủ Hạo Miểu Cung, nghĩ đến cấp bậc này, trong lòng Chu Duy Thanh không nhịn được co quắp một chút, Băng Nhi không chỉ là quận chúa Trung Thiên đế quốc, mà còn là truyền nhân trực hệ của Hạo Miểu Cung. Hạo Miểu Cung cường đại như thế nào? Nhìn từ Thượng Quan Tuyết Nhi liền có thể biết được nhiều điều, nàng là tỷ muội tam sinh với Thượng Quan Băng Nhi, nói cách khác, tuổi nàng cũng chỉ có mười chín, vậy mà tu vi đã đạt đến cảnh giới Bảy Châu a! Chu Duy Thanh tự hỏi mình có thiên phú không tồi, lại có công pháp Bất Tử Thần Công tu luyện nhanh chóng, nhưng hắn cũng biết, lúc bản thân mười chín tuổi, nhất quyết không thể nào tu luyện tới cảnh giới Thất Châu.
Sau khi phán đoán những điểm này, Chu Duy Thanh càng khắc sâu những lời Thượng Quan Thiên Nguyệt nói lúc trước, muốn làm con rể của hắn, hay có thể nói là con rể của Hạo Miểu Cung, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
“Băng Nhi, chờ ta nhé. Nhất định ta sẽ làm cho phụ thân nàng tán thành thực lực của ta, nàng là thê tử của ta, ai cũng không thể cướp nàng đi. Cho dù là phụ thân nàng cũng không thể, ta cũng không phải ở rể, mà là cưới vợ.”
Lầm bầm lầu bầu mấy lời này xong, Chu Duy Thanh dùng hết sức vung cánh tay phải của mình một cái, sự quật cường từ trong xương của hắn đã được kích phát ra rồi. Tính cách của hắn vốn là càng áp chế thì càng gan lỳ, điểm này cùng phụ thân Chu Đại Nguyên Soái cực kỳ giống nhau. Lúc trước, sở dĩ Chu Đại Nguyên Soái cho nhi tử bái Thần nhãn vô lại Mộc Ân làm sư phụ cũng bởi vì sợ nhi tử giống bản thân mình, tính cách quá cương mãnh thì dễ dàng chịu thiệt.
Cứ việc Chu Duy Thanh từ Mộc Ân học được tính sợ chết, cùng với đủ loại năng lực sinh tồn và kỹ xảo chơi xấu, nhưng rấy nhiều điều không thể nào bị thay đổi hoàn toàn. Dù sao trong người hắn cũng đang chảy huyết mạch của Chu Đại Nguyên Soái
Lúc sau Chu Duy Thanh trở lại tửu điếm, liền trực tiếp đi vào phòng Lâm Thiên Ngao. Chờ thời điểm hắn đẩy cửa vào mới phát hiện, đám người trong Phỉ Lệ chiến điện, ngoại trừ Ô Nha, còn tất cả những người khác đều ở đây.
Nhìn thấy Chu Duy Thanh trở về tự nhiên không có gì, nhưng khi mọi người nhìn thấy dấu tay trên mặt hắn, thần sắc đều rất đặc sắc.
Túy Bảo nhíu nhíu lông mày: “Duy Thanh, ngươi lại làm ra chuyện thương thiên hại lý gì? Nhìn mặt mũi sưng phù thế này, cái tát lại tinh tế như thế, nhất định là nữ nhân tát nha. Hắc hắc.”
Tiểu Tứ càng trực tiếp hơn, cười ha ha nói: “Duy Thanh, ngươi đã có Băng Nhi rồi, lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự không được. Chiến đội chúng ta còn có Ô Nha nha, ngươi cần gì phải bỏ gần tìm xa chứ? Àh, ngươi không tìm Ô Nha cũng đúng, bàn tay Ô Nha to như thế, một tát này nếu mà Ô Nha thì…, haha.”
Diệp Phao Phao cùng Lâm Thiên Ngao đều không nói gì thêm, chỉ một mặt nghiềm ngẫm nhìn hắn, cuối cùng lên tiếng tổng kết thì chính là Tiểu Viêm, người bình thường không thích nói chuyện nhất , hắn nói rất đúng: “Không biết ba ngày sau có thể khỏi sưng hay không.”
Nếu ba ngày mà cái tát của nữ nhân này không thể bình phục, thì Chu Duy Thanh sẽ phải mang nó theo lên tranh tài rồi. Kia bẽ mặt cũng không phải chỉ mình bản thân hắn, mà còn là cả Phỉ Lệ đế quốc.
Chu Duy Thanh buồn rầu nói: “Các ngươi không thể có điểm đồng tình sao? Nói như thế nào, ta cũng là người dẫn dắt đội mình đạt được thắng lợi đầu tiên a!”
Tiểu Tứ ôm lấy ba vai Túy Bảo bên cạnh, cười ha ha nói: “Đối với sắc lang, ai lại có điểm đồng tình chứ? Nhìn bộ dạng của ngươi, mặc dù trên mặt bị đánh, nhưng trong mắt lại không có nửa phần hận ý, lại là cái tát của nữ nhân thì chỉ có một khả năng, đó chính là người đùa bỡn người ta sau đó bị người ta đánh, trong lòng đuối lý thì ai đồng tình với ngươi?”
Chu Duy Thanh cả giận nói: “Đám gia hỏa các ngươi, không nói đội trưởng, ta đến tìm các ngươi để nói cho các ngươi biết, trận đấu sau, chỉ sợ Băng Nhi không thể tham gia với chúng ta. Nang vừa gặp lại thân nhân đã thất lạc nhiều năm, bị bọn họ mang về nhà rồi.”
Lâm Thiên Ngao nghi ngờ hỏi: “Gặp lại thân nhân sao? Điều này cũng không ảnh hưởng đến cuộc thi chứ?” Mặc dù năng lực chiến đấu của của Thượng Băng Nhi có thể nói là yếu nhất trong đội, nhưng nếu như là tác chiến đoàn thể hoặc chiến đấu hai đấu hai, tài bắn cung tuyệt đối thần diệu của nàng có thể phát huy hiệu quả rất tốt. Nó có thể dùng để áp chế, phá rồi đối thủ, phụ trợ đồng bạn, đều rất tốt. Có thể nói, trước kia tại thời điểm Phì Miêu tiến hóa, nếu không có Thượng Quan Băng Nhi tiến hành áp chế toàn cục, bọn họ căn bản cũng không chống đỡ được đến cuối cùng. Tổn thất một chiến lực như vậy, đối với Phỉ Lệ chiến đội tuyệt đối không phải là một chuyện gì tốt.
Chu Duy Thanh cũng rất buồn rầu nói: “Nếu thân thích này là người khác thì cũng không sao, nhưng vấn đề là, thân thích của nàng lại đến từ Hạo Miểu Cung, hơn nữa còn là chí thân đã thất lạc nhiều năm. Ta cũng không biết lúc nào nàng có thể trở lại, vì vậy, tốt nhất vẫn là chuẩn bị tâm lý nàng không thể dự thi đi.”
Nghe được ba chữ Hạo Miểu Cung, trên mặt mọi người nhất thời căng thẳng, Lâm Thiên Ngạo nghĩ ngợi nói: “Duy Thanh, trận đấu đợt thứ hai ngươi tính toán như thế nào?”
Chu Duy Thah nói: “Để đảm bảo đạt được mục đích, đến lúc đó đội trưởng đi cùng chúng ta chứ, nếu như ba người chúng ta không ngăn được, ngươi sẽ ra sân.”
Lâm Thiên Ngao gật gật đáp: “Cũng chỉ có như vậy là tốt nhất. Àh mà, trước tiên ngươi đi trị liệu vết thương trên mặt trước đi, đến Thác Ấn Cung tiêu phí chút tiền, tìm Thiên Châu Sư thuộc tính Sinh mệnh hẳn có thể nhanh chóng tiêu trừ.” Nói tới đây, hắn cũng không khỏi toát ra một tia mỉm cười.