[Dịch] Thiên Châu Biến

Chương 75 : ạo Miểu Vô Cực Sáo Trang




Nghe người hướng dẫn giới thiệu, Chu Duy Thanh và Băng Nhi đều hít một hơi thật sâu sợ hãi nhìn Ngưng Hình Các này, muốn lên tầng bốn phải có tu vi Bảy Châu, thế nhưng tầng năm là Chín Châu, nhưng còn phải là người của Thác Ấn cung Trung Thiên đế quốc hoặc là Ngưng Hình Các mới được. Đây là ước thúc bá đạo bậc nào? Nhưng người ta cứ làm như vậy a.

Bạch y thanh niên nhìn hai người đang kinh ngạc rồi tiếp tục nói: “Thật ra thì hai vị cũng đừng không thoải mái khi không lên được hai tầng đó. Kỳ thật, Ba tầng dưới của chúng ta bán đồ cũng đều là tinh phẩm. Mặc dù giá cả có cao hơn bên ngoài một chút, nhưng phẩm chất tuyệt đối đảm bảo.”

Chu Duy Thanh kinh ngạc chỉ trong phút chốc, cảm xúc liền khôi phục bình thường: “Vậy phòng đấu gía trên tầng sáu thì sao? Ở đó có thể mua được thứ tốt hay không?”

Gã thanh niên nói: “Nhất định là được. Tiến hành bán đấu giá tại phòng đấu giá của chúng tôi, đều là hàng cực phẩm. Mỗi lần đấu giá chỉ có một, hai vật phẩm mà thôi, bất quá, muốn đi vào phòng đấu giá, cũng yêu cầu ít nhất phải là khách quý tầng bốn mới được.”

Nghe hắn nói như thế, Chu Duy Thanh đột nhiên hiểu được, đúng a! Nếu như mình là chủ nhân của Ngưng Hình Các hoặc là chính phủ phía sau Trung Thiên đế quốc, nhất định mình cũng sẽ yêu cầu như thế. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể đem những tài nguyên tốt nhất lưu lại trong quốc gia mình.

Bạch y thanh niên nhìn Chu Duy Thanh đang suy nghĩ, nói: “Tiên sinh, ngài có muốn tìm hiểu thêm gì nữa không?”

Chu Duy Thanh lắc đầu, nói: “Không cần, cảm ơn ngươi. Trước tiên, chúng ta đi xem xung quanh tầng một này một chút đã.”

Bạch y thanh niên giới thiệu đơn giản các khu vực tại tầng một xong, rồi lúc này mới rời đi.

Thượng Quan Băng Nhi thì thào nói: “Tiểu Béo, khó trách có nhiều người muốn lên Thiêu Châu đảo như vậy, Trung Thiên đã có Ngưng Hình Các như thế này, vậy trên Thiên Châu Đảo lại càng nhiều tinh phẩm sao? Ta nghĩ, những thứ ở tầng bốn, tầng năm rất có thể được đưa ra từ Thiên Châu đảo.”

Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Nàng nói đúng, rất có thể như vậy. Phương pháp thu hút nhân tài của Trung Thiên đế quốc quả nhiên cao minh hơn nhiều so với các quốc gia khác. Đi thôi, chúng ta từ từ đi dạo.”

Hai người đi vào tầng một Ngưng Hình Các, đi xung quanh các khu vực, nhìn những thứ không quan trọng mấy này, Chu Duy Thanh cũng phải hít sâu một hơi. Hắn vẫn cảm thấy, hiện tại giá cả của Quyển trục ngưng hình đã là rất cao, nhưng vừa nhìn trong Ngưng Hình Các này, hắn mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng đến cỡ nào.

Ở trong này, đừng nói là Quyển trục thành phẩm, coi như là một phần Ngưng hình dịch dành cho Ngưng Hình Sư sơ cấp dùng cũng đã gần ba nghìn kim tệ. Một phần Ngưng hình dịch dành cho Ngưng Hình Sư cao cấp lại vượt qua hai vạn kim tệ. Bên khu vực quyển trục thành phẩm thì giá cả lại càng cao thái quá. Cho dù là Quyển trục ngưng hình sơ cấp đều có giá không thấp hơn mười vạn kim tệ.

Bởi cái gọi là, Vật hiếm thấy là quý, mặc dù đồ vật nơi này đắt tiền, nhưng chỉ vẹn vẻn tầng một, hắn đã thấy bán ra mấy trăm loại Quyển trục ngưng hình. Tuyệt đại đa số đều là sơ cấp và trung cấp, nhưng thậm chí còn có mấy bộ Quyển trục ngưng hình cao cấp.

Sau khi nhìn đơn giản một vòng, hai người đứng trước một khu bán Quyển trục thành phẩm, Thượng Quan Băng Nhi thấp giọng nói: “Tiểu Béo, nới này bán Quyển trục thật đúng là quá đắt. Đắt đến mức khó làm cho người ta có thể tưởng tượng được. Ngươi xem, cửa hàng này chỉ có duy nhất một bộ Quyển trục ngưng hình cao cấp lại muốn bán tám mươi vạn kim tệ. Hiện tại ta cảm thấy lần trước Hô Duyên tiền bối bán quyển trục quả thật vô cùng tiện nghi.

Lúc trước, Chu Duy Thanh mua được quyển trục Phách Vương Cung có lỗ tương khảm từ Hô Duyên Ngạo Bác, bất quá Hô Duyên Ngạo Bác cũng chỉ chào giá ba mươi vạn kim tệ mà thôi. Mà Hô Duyên Ngạo Bác luyện chế chính là Quyển trục ngưng hình cấp đại sư.

Chu Duy Thanh nhíu mày nói: “Giá cả nơi này cao thái quá rồi. Ta cảm thấy có chút kỳ quái, nàng chờ ta đi hỏi một chút.”

Vừa nói, hắn đi đến trước quầy, nhìn một vị trung niên thân mặc trường bào màu trắng, hỏi: “Ngài là ông chủ của cửa hàng này sao?”

Người trung niên đang ngồi phía sau quầy, nhắm mắt dưỡng thần, nghe Chu Duy Thanh hỏi, liền ngước mắt liếc hắn một cái, gật đầu nói: “Ta chính là ông chủ cửa hàng này, ngài cần gì sao?”

Chu Duy Thanh nói: “Ta muốn hỏi một chút, ngài bán Quyển trục ngưng hình thành phẩm có phải là quá đắt hay không, Quyển trục ngưng hình cao cấp lại muốn bán tám mươi vạn kim tệ. Sơ cấp cũng đã hơn mười vạn kim tệ.”

Trung niên này cũng không có khách khí như người hướng dẫn vừa rồi, bĩu môi nói: “Quyển trục tại nơi này đều do hoàng thất định giá. Hai vị không phải là người bản quốc, ta nói cho các ngươi biết, đây chính là trong Trung Thiên thành chúng ta, đổi lại nơi khác, cho dù là hoàng thất đế quốc khác cũng chưa chắc có thể đưa ra nhiều quyển trục như vậy. Nơi này bán đắt như vậy cũng không có sai, nhưng cam đoan tuyệt đối chất lượng.

Chu Duy Thanh trong lòng vừa động, nói: “Ông chủ, nơi này có thu mua Quyển trục ngưng hình không? Ta cũng là một Ngưng Hình Sư.”

“Nha? Ngươi là Ngưng Hình Sư!” vừa nghe Chu Duy Thanh là Ngưng Hình Sư, thái độ của người trung niên kia cũng tốt lên vài phần, cũng từ trên ghế đứng lên, nói: “Mua, chúng ta đương nhiên mua. Có bao nhiêu mua bấy nhiều. Quyển trục Sơ cấp mua năm vạn kim tệ, Trung cấp phải xem chất lượng, giá khoảng mười đến mười lăm vạn kim tệ, Quyển trục cao cấp thì mười lăm đến ba mươi vạn kim tệ. Tiểu huynh đệ đã là Ngưng Hình Sư chắc ngươi cũng biết, chênh lệch khổng lồ giữa Quyển trục cao cấp cùng Quyển trục cấp Đại sư. Nếu là Quyển trục cấp Đại sư, giá liền phải ngoài năm mươi vạn kim tệ.”

Nghe ông chủ này nói xong, Thượng Quan Băng Nhi bên cạnh cũng không nhịn được, nói: “Ông chủ, các ngươi cũng muốn lãi quá cao chứ hả. Thu mua Quyển trục cao cấp giá từ mười lăm vạn đến ba mươi vạn, nhưng các ngươi lại bán ra tám mươi vạn kim tệ. Điều này cũng…”

Người trung niên cười ha ha, nói: “Các ngươi không phải là người của bản quốc chúng ta. Nếu nơi này bán giá cả tiện nghi cho các người, thì chẳng phải là các quốc gia khác đều chạy đến nơi này mua Quyển trục ngưng hình sao? Nếu như là người của Thác Ấn cung bản quốc hoặc Ngưng Hình Các chúng ta, lúc mua bất kỳ vật gì đều được giảm giá ba mươi phần trăm. Cho nên mới nói, giá thu mua quyển trục của ta tuyệt đối không lừa một ai. Món lãi kếch sù này đều là từ ngoại nhân các ngươi mà có a.”

Thượng Quan Băng Nhi hơi nhíu mày: “Đây là không phải các ngươi đang khi dễ người khác sao?”

Người trung niên kia nhìn về phía nàng, cười hắc hắc nói: “Cũng không thể nói là khi dễ người, cái này phải gọi là bảo vệ tài nguyên. Trung Thiên chúng ta tuy là một đại quốc, nhưng cũng không thể tiện nghi cho các nước nhỏ…” Hắn đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của Thượng Quan Băng Nhi trong lòng liền cả kinh, không thốt ra được lời.

Chu Duy Thanh lôi kéo Thượng Quan Băng Nhi, nói: “Chúng ta đi thôi. Xem ra ở Ngưng Hình Các này cũng không mua được gì.” Nói xong, hai người liền xoay người rời đi.

Đồ vật này nọ ở tầng một Ngưng Hình Các cũng chưa chắc đã mạnh hơn vật phẩm ở Phỉ Lệ đế quốc, chưa nói đến là lên trên tầng cao hơn nữa còn phải trả giá quá lớn, chỉ riêng giá cả nơi này là bọn họ đã không tiếp nhận được rồi. Nếu như mua tài liệu luyện chế Quyển trục ngưng hình ở trong này, chỉ sợ giá vốn cũng chưa chắc thu lại được.

Hai người vừa mới bước chân đi, ông chủ cửa hàng đã đứng nơi đó dụi dụi mắt, thì thào: “Ta sẽ không nhìn nhầm chứ? Vừa nói, vừa rồi là…. Trời ạ!” Ngay khắc trước hắn còn dương dương đắc ý, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đã trở thành tái nhợt, toàn thân túa mồ hôi lạnh, khiến cho quần áo phía sau lưng đều ướt đẫm.

“Không được, ta phải nhanh bẩm báo với Quản sự. Thật đáng chết, tại sao lại đụng tới…” Vừa nói, hắn đã từ phía sau quầy chạy như bay ra ngoài.

Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi căn bản không biết chuyện gì xảy ra sau khi bọn họ đi, ngẫu nhiên liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ bất đắc dĩ.

Ngưng Hình Các này cấp cho bọn họ cảm giác chính là bất đắc dĩ.

“Vừa rồi, lão bản kia nói rất đúng, Quyển trục ngưng hình chính là tài nguyên trọng yếu, nếu như hắn là hoàng thất Trung Thiên đế quốc, cũng sẽ không cho phép loại tài nguyên này dễ dàng mất đi. Bán Quyển trục ngưng hình với giá cao, lại dùng tiền để mua Quyển trục và tài nguyên của các quốc gia khác đúng là một biện pháp tốt. Lấy địa vị của Trung Thiên đế quốc, khi mua các loại tài nguyên khác nhất định giá cả sẽ rất thấp. Đây chính là vì muốn quốc gia mình ngày càng mạnh. Chính là nguyên nhan mà quốc gia cấp bậc như Thiên Cung đế quốc chúng ta sinh tồn lại ngày càng khó khăn.”

Chu Duy Thanh vừa nói vừa lắc đầu, lúc này khách nhân trong Ngưng Hình Các cũng không phải là quá nhiều, rất nhanh, bọn họ đã đi đến đại sảnh, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một âm thanh vội vã liền vang lên: “Chờ chút, chờ một chút…”

Hai người quay đầu nhìn lại, nương theo tiếng bước chân, chỉ thấy người trung niên bạch y vừa rồi cùng với một lão giả mặc trường bào màu trắng có viền vàng đi theo sau lưng, cước bộ rất nhanh cơ hồ không chạm đất, chạy đuổi đến hai người.

Cơ hồ khi Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi liếc nhìn lão giả đi phía sau kia ngay trong một khắc thì đã thấy vọt tới trước mặt hai người với tốc độ cực nhanh, dù tốc độ là phương diện Thượng Quan Băng Nhi am hiểu nhất, cũng cảm thấy xem thế là đủ rồi, hơn nữa trên người lão giả này mang cho hai người cảm giác áp bách rất mãnh liệt. Không hề nghi ngờ gì nữa, vị này nhất định là một cường giả có tu vi xa xa bọn họ.

Sau khi thân hình dừng lại, Lão giả kia cũng không thèm nhìn tới Chu Duy Thanh, ánh mắt hoàn toàn dừng tại trên người Thượng Quan Băng Nhi. Ngay sau đó, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, rất nhanh lùi về sau hai bước, rồi xoay người cúi chào thật sâu: “Gặp qua tiểu thư, thuộc hạ là Vũ Văn Kiệt – Quản sự Tầng một Ngưng Hình Các.

Còn vị lão bản cửa hàng lúc nãy còn khoa trương hơn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt căng thẳng hướng Thượng Quan Băng Nhi bái xuống: “Thuộc hạ, thuộc hạ có mắt không tròng. Thỉnh tiểu thư trách phạt.”

Nhìn hai người cung kính như vậy, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi không khỏi có chút không hiểu. Chu Duy Thanh nghi ngờ nhìn Thượng Quan Băng Nhi: “Băng Nhi, nàng biết họ sao?”

Thượng Quan Băng Nhi mờ mịt lắc đầu, nói: “Hai vị, trước tiên các ngươi dứng đậy đã, ta không quen các ngươi a!

Vị quản sự Vũ Văn Kiệt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thượng Quan Băng Nhi, như chợt toát ra vài phần hiểu rõ: “Vâng, tiểu thư tự nhiên không biết chúng ta, tiểu thư cứ thị sát Ngưng Hình Các, có việc gì xin ngài cứ phân phó. Thuộc hạ đại biểu cho quản sự các tầng Ngưng Hình Các kiến lễ ngài.”

Thượng Quan Băng Nhi nhích người lại gần Chu Duy Thanh, nói: “Thật sự ta không biết các ngươi a.”

Vũ Văn Kiệt cung kính nói: “Vâng, vâng, tiểu thư ngài không biết chúng ta, có thể là do chúng ta nhận lầm người, ngài xem thế này có được không? Nếu ngài đã đến Ngưng Hình Các chúng ta, thuộc hạ chỉ sợ lại có mấy người có mắt không tròng làm chậm trễ ngài, ngài cầm lấy lệnh bài này của thuộc hạ, bất luận là lên tầng nào cũng không bị ngăn trở, nếu ngài cùng vị bằng hữu của ngài có cần gì, trực tiếp cầm lấy là được.”

Vừa nói, hai tay của hắn đưa ta một khối lệnh bài màu vàng, hai tay cung kính đưa đến trước mặt Thượng Quan Băng Nhi.

Chỉ thấy trên lệnh bài kia có vài chục khỏa bảo thạch lớn nhỏ có màu sắc khác nhau, được khảm thành tên bản thân, lại càng tỏa ra khí tức Thiên Lực nhàn nhạt.

Thượng Quan Băng Nhi đang muốn cự tuyệt, thì Chu Duy Thanh đã nhận lấy lệnh bài kia, hơn nữa còn nhìn nàng nháy mắt một cái. Lúc này Thượng Quan Băng Nhi mới nói: “Vậy thì cảm ơn ngài.”

Vũ Văn Kiệt kinh sợ nói: “Không dám, không dám, có thể vì ngài phục vụ chính là vinh hạnh của thuộc hạ. Thuộc hạ xin cáo lui trước, nếu ngài có gì cần nói, có thể nói cho bất kỳ người nào trong Ngưng Hình Các, thuộc hạ cáo lui.” Nói xong, hắn tiếp tục hướng Thượng Quan Băng Nhi cúi đầu thi lễ, xong rồi mới cùng bạch y trung niên kia rời đi.

Nhìn lệnh bài có giá trị xa xỉ trong tay Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi không hiểu ra sao nói: “Cuối cùng thì chuyện gì xảy ra? Tại sao bọn họ lại gọi ta là tiểu thư?”

Chu Duy Thanh cười ha ha nói: “Ta cũng không biết, trước ngạo mạn sau cung kính, biến hóa thật là nhanh, ta nghĩ hẳn là bọn họ nhận lầm người, có lẽ trong Ngưng Hình Các này có nhân vật trọng yếu nào đó tương đối giống nàng thì sao.”

Thượng Quan Băng Nhi nói: “Chúng ta thực sự muốn dùng lệnh bài này sao?”

“Đương nhiên phải dùng, người ta đưa tới tận cửa sao lại không dùng? Cũng không phải là ăn trộm, coi như thân phận chúng ta thật sự bị phát hiện cũng là do sai lầm của bọn họ, không có quan hệ gì đến chúng ta?” Chu Duy Thanh nói.

Thượng Quan Băng Nhi bật cười, nói: “Vừa rồi hắn còn nói cho chúng ta tùy tiền cầm thứ gì cũng được a.”

Chu Duy Thanh nói tiếp: “Cầm đồ thì quên đi, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, chúng ta đi xem một chút còn có thể, loại tiện nghi này cũng không thể tùy tiện chiếm.” Mặc dù hắn chưa bao giờ coi mình là người tốt lành gì, nhưng tùy tiện chiếm tiện nghi như thế này hắn cũng không muốn, huống chi nơi này là Trung Thiên đế quốc, hết thảy vẫn cẩn thận mới thỏa đáng.

Cầu thang lên tầng hai nằm ngay cạnh đại sảnh, bên cạnh còn có hai gã bạch y trung niên thủ hộ. Có lẽ bởi vì lúc trước bọn họ nhìn thấy được Vũ Văn Kiệt cung kính với hai người Chu Duy Thanh như vậy, cho nên lúc hai người muốn lên lầu cũng không ngăn trở chút nào, cũng không cần bọn họ đưa ra lệnh bài hay cái gì đó.

Khi hai người vừa đi lên tầng, Vũ Văn Kiệt cùng tên bạch y trung niên kia mới từ góc bên kia đi ra.

Gã trung niên kia không nhịn được nói: “Quản sự, kia đúng là tiểu thư a? Ta trước kia đã gặp qua tiểu thư một lần, tiểu thư tuyệt sắc như thế này, ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm.”

Trước mặt hắn, Vũ Văn Kiệt lộ rõ khí độ uy nghiêm vô cùng, trầm giọng nói: “Chuyện lần này ngươi làm không sai, đó chính là tiểu thư không thể nghi ngờ.”

Gã trung niên nghi ngờ nói: “Nhưng vừa rồi tiểu thư làm sao lại không thừa nhận? Nàng nhất định là biết ngài nha!”

Vũ Văn Kiệt liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cái này ngươi không biết rồi, vị này hẳn là nhị tiểu thư. Tính cách nhị tiểu thư hoạt bát, ranh mãnh cổ quái, nàng thích nhất là giả trang chơi đùa, đừng nói là chúng ta nơi này, xem như mấy vị Cung chủ trên Thiên Châu Đảo cùng bị Tiểu ma nữ này làm cho nhức đầu không thôi. Cũng không biết người trẻ tuổi lúc nãy đi bên cạnh Nhị tiểu thư là ai, nhưng nhìn hắn lôi kéo tay nàng như vậy là chuyện trước nay chưa từng có.”

Bạch y trung niên cung kính nói: “Vậy chúng ta có nên hồi báo chuyện này lên trên không?”

Vũ Văn Kiệt trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Hồi báo cái gì? Đừng nói là ngươi, xem như ta, nếu trêu chọc Nhị tiểu thư mất hứng, đều cũng không chịu nổi. Mặc dù tính tình Đại tiểu thư có chút lạnh lung, nhưng ít ra vẫn còn phân rõ phải trái, nhưng vị Nhị tiểu thư này của chúng ta chính ai cũng không chọc nổi. Chuyện này hôm nay ngươi xem như không biết đi, cứ như chưa từng gặp qua Nhị tiểu thư, hiểu chưa?”

Bạch y trung niên lặng đi một chút, vội vàng gật đầu, hiểu ý nói: “Ta hiểu được.”

Đúng lúc này, trước cửa chính Ngưng Hình Các xuất hiện một thiếu nữ đi vào. Chỉ thấy nàng một thân váy trắng dài chấm đất, cổ tay và cổ áo có hoa văn được thêu bằng chỉ màu tím vàng, một đầu tóc đen, dùng một sợi dây màu tím vàng cài lên rồi vòng phía trước hai đầu lông mày, mang theo vài phần trong trẻo không giống ở cõi trần nhưng rất lạnh lùng.

Nhìn thấy thiếu nữ này xuất hiện, Vũ Văn Kiệt cùng bạch y trung niên kia đều sửng sốt, Vũ Văn Kiệt phất tay, nói: “Có nhìn thấy không? Vị này chính là Đại tiểu thư, chỉ có Đại tiểu thư mới có khí chất cao quý thanh nhã tựa như nữ thần như vậy, ngươi lui xuống trước đi, ta đi lại chào hỏi Đại tiểu thư.”

“Vâng.” Bạch y trung niên liếc nhìn thiếu nữ kia một lần nữa rồi mới quay người rời đi.

Vũ Văn Kiệt sửa sang lại quần áo một chút, rồi bước nhanh ra.

Ánh mắt bạch y thiếu nữ rất tự nhiên nhìn Vũ Văn Kiệt đang bước tới, cũng dừng bước lại.

Đi đến đoạn còn cách nàng khoảng năm thước, Vũ Văn Kiệt liền dừng bước: “Thuộc hạ là quản sự tầng một Ngưng Hình Các, gặp qua Đại tiểu thư.”

Bạch y thiếu nư thản nhiên nói: “Vũ quản sự không cần khách khí, ta chỉ lên tầng năm nhìn xem có tài liệu cần thiết hay không thôi, tự mình đi thôi.” Trong âm thanh của nàng giống như không hề có bất cứ cảm xúc gì, mặc dù không thể nói là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng âm thanh nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng này lại làm cho người ta có cảm giác uy áp trong nội tâm.

“Vâng.” Vũ Văn Kiệt vội cung kính đáp. Ngay lúc bạch y thiếu nữ chuẩn bị tiến lên lầu thì đột nhiên hắn giật mình, nói theo đằng sau: “Àh, đúng rồi Đại tiểu thư, vừa rồi Nhị tiểu thư cũng tới đây.”

“Sao?” Bạch y thiếu nữ nghe hắn nói như thế trên mặt mới xuất hiện một chút dao động: “Nhị muội sao cũng tới đây? Nàng ở nơi nào?

Vũ Văn Kiệt nói: “Vừa rồi Nhị tiểu thư đang lên tầng cùng với một đồng bạn.”

“Ta biết rồi.” bạch y thiếu nữ nhạn nhạt trả lời một câu. Mũi chân điểm nhẹ trên đất, lập tức phiêu nhiên nhẹ nhàng giống như mây bay tiến lên cầu thang.

Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi tự nhiên không biết chuyện gì xảy ra sau đó, từ tầng hai trở đi, mặc dù cũng có người trông coi, nhưng đã có lệnh bài Vũ Văn Kiệt cấp cho họ nên dễ dàng thông qua trạm gác đi lên tầng cao hơn.

Mắt thấy bọn họ đã đi lên tầng bốn, từ tầng ba lên tầng bốn, cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, ba tầng trước đều dùng Tinh Thần Mộc kiến tạo, mà lên đến lối vào tầng bốn này lại dùng Tử Thần Mộc, bên cạnh còn treo một tấm bình phong cực lớn. Tấm bình phong này chính là một khối thanh ngọc khổng lồ, phía trên điêu khắc một bức tranh sơn thủy, chim hoa cây cảnh, nhìn qua khiến người ta có một cảm giác ấm áp.

“Tiểu Béo, ta muốn đi tiểu tiện một chút, ngươi ở nơi này chờ ta nhé.” Thượng Quan Băng Nhi có chút ngượng ngùng thấp giọng nói.

Chu Duy Thanh buông tay nàng ra, cười ha ha: “Vậy nàng cầm lệnh bài đi, ta đứng đây thưởng thức bức họa trên tấm bình phòng này.” Bức họa trên tấm bình phong này tạo cho hắn một loại cảm giác thập phần kỳ dị, một đạo đường nét đều trôi chảy tự nhiên, giống như tìm thiên địa chí lý chỉ một lần là xong, cư nhiên không có nửa điểm dấu vết của nhân công tạo hình, giống như bức họa này là do thiên nhiên hình thành vậy. Chu Duy Thanh mơ hồ cảm giác được đường nét kỳ dị này mơ hồ có quan hệ đến luyện chế Trang bị ngưng hình, giống như đồ án hắn đã nhìn thấy trên bản thiết kế Trang bị ngưng hình Cấp truyền kỳ vậy.

Thượng Quan Băng Nhi xoay người đi, Chu Duy Thanh vẫn cứ tiếp tục đứng đó thưởng thức bức họa trên khối thanh ngọc này, càng xem hắn càng cảm thấy trong lòng mình nhiều thêm một thứ gì đó, giống như nội tình Ngưng Hình Sư lại tăng lên, đó là một loại cảm giác không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được, nhưng hắn khẳng định, đường nét trên ngọc thạch này đã làm lý niệm trong thiết kế Quyển trục ngưng hình của hắn đã xảy ra một chút biến hóa.

Đúng lúc này, Chu Duy Thanh không khỏi cảm thấy một trận rét run, giống như phía sau mình đang có một tảng băng đi đến gần. Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, không khỏi sửng sốt tức cười một chút.

Chỉ thấy Thượng Quan Băng Nhi đang ở dưới lầu đi lên, chỉ là nàng không còn mặc đồng phục của Phỉ Lệ chiến đội nữa, mà là một thân váy dài màu trắng trang nhã.

Bộ váy màu trắng kia làm Thượng Quan Băng Nhi giống như một hoa sen, đang từ cầu thang chậm rãi dâng lên.

Chu Duy Thanh không nghi ngờ gì, cảm nhận được khí chất Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong lòng nhất thời nóng lên, hắn nhìn xung quang không còn người nào, thân hình chợt lóe, Không Gian Bình Di đều đã dùng ra, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt nàng, đem nàng bế lên rồi dùng hết sức hôn lên đôi môi dịu dàng.

‘Thượng Quan Băng Nhi’ đang từ phía dưới cầu thang đi lên đột ngột bị đánh lên, cả thân thể đều cứng ngắc, ánh mắt trừng thật to, nhìn ánh mắt tràn đầy lửa nóng của Chu Duy Thanh gần trong gang tấc, cả người nàng không hề nhúc nhích giống như đã biến thành tượng đá. Giờ phút này, đầu óc nàng đều lâm vào trống rỗng, từ nhỏ đến bây giờ, đều chưa có một người đàn ông nào dám đối đãi với nàng như thế này. Đừng nói là ôm hôn nàng, coi như là đến gần nàng trong phạm vi ba mét cũng chỉ có mấy thân nhân mà thôi.

Đích thân hôn lên đôi môi đỏ mọng của ‘Thượng Quan Băng Nhi’, Chu Duy Thanh mới cảm giác được có chút không đúng. Ngày thường, hắn cũng không phải là không có hun qua, mặc dù đa số là đánh lén, nhưng mùi vị đôi môi của nàng hắn vẫn nhớ rõ, ôn nhu, mềm mại, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Mà lúc này, hắn lại cảm nhận được một loại mùi vị trong trẻo nhưng lạnh lùng rất đặc thù, mùi thơm tựa hồ như cũng có chút không giống. Mà mấu chốt là, đôi môi đỏ mọng kia trong nháy mắt liền cứng lại, còn đôi mắt liền trừng lớn rồi dại ra, làm cho Chu Duy Thanh cảm giác được có chút không đúng.

Hắn theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm, lúc này mới cảm nhận được cảm giác lạnh lùng kia giống như bị hòa tan vài phần. Bất quá, hắn vừa động, cũng đã liếm tỉnh chủ nhân của đôi môi đỏ mọng kia.

Đột nhiên một luồng sức mạnh mênh mông vô cùng từ trong cơ thể nàng phát ra, vô luận như thế nào Chu Duy Thanh cũng không nghĩ ra ‘Thượng Quan Băng Nhi’ sẽ động thủ với mình, cánh tay đang ôm nàng nhất thời đị đánh văng ra, nháy mắt sau đó, một ngọc chưởng mang theo tàn ảnh liền tiếp xúc thân mật với mặt của hắn.

Ba…

Một âm thanh thanh thúy vang lên, thân thể Chu Duy Thanh liền bay lên không trung santo vài vòng rồi hung hăng va vào bức tranh ngọc thạch trên tường. Mà tiểu bạch hổ Phì Miêu cũng bị văng ra từ trong lồng ngực hắn.

May là da mặt Chu Duy Thanh còn dày hơn da mặt người bình thường vài lần, lần này cũng chỉ làm hắn thất điên bát đảo, nửa khuôn mặt bên trái đã hoàn toàn chết lặng.

Đây là sau khi ‘Thượng Quan Băng Nhi’ bị hắn đánh lén đắc thủ, nàng bị vây trong trạng thái không bình thường, nên một tát này cũng không mang quá nhiều lực, nếu không, chỉ sợ Chu Tiểu Béo đồng học cũng không phải rơi xuống ở chỗ này.

“Ta giết ngươi.” Một âm thanh lạnh băng đến tận cùng, giống như thiên địa đều bị đông kết lại vang lên. Một đạo hàn quang lành lạnh chợt từ trong tay ‘Thượng Quan Băng Nhi’ nở rộ, dường như trong Ngưng Hình Các này lại có nhiều hơn một đạo lãnh điện, đâm thẳng tới hậu tâm của Chu Duy Thanh.

Tốc độ của ‘Thượng Quan Băng Nhi’ thật sự là quá nhanh, hơn nữa, dưới tác dụng của hàn quang hoàn toàn kềm chế không khí xung quanh, khiến cho thân thể Chu Duy Thanh bị trói buộc hoàn toàn, huống chi một cái tát kia còn khiến cho đầu óc hắn một mảnh mờ mịt, làm sao có thể phản ứng kịp đây?

Đang trong lúc nguy cơ sinh tử, một lần nữa Phì Miêu bị văng ra từ trong lồng ngực hắn lại cứu mạng hắn. Bị văng ra, nó cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mắt thấy ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đột nhiên không biết tại sao lại muốn giết Chu Duy Thanh, nhưng một kích kia ẩn chứa uy lực cường đại, đừng nói Chu Duy Thanh lúc này căn bản không thể phản ứng, xem như ở trạng tháu hoàn toàn đề phòng, cũng chưa hẳn có thể ngăn cản được.

Thân thể Phì Miêu ngưng tụ trong không trung, một đạo kim quang bắn ra từ trong miệng nó, liền va chạm với đạo hàn quang kia. Một tiếng vang giòn phát ra, âm thanh vù vù mãnh liệt tựa như xung quanh cũng theo va chạm này mà rung động mạnh vậy.

Lúc này mới có thể thấy rõ trong tay ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đã xuất hiện một thanh lợi kiếm trắng như tuyết. Kiếm dài ba xích, rộng một tấc(1 tấc=10cm), trên thân kiếm không có bất kỳ hoa văn nào, nhưng khí tức lành lạnh lại làm cho người ta cảm giác run sợ mãnh liệt khó có thể hình dung được. Mà thời điểm kết thúc va chạm, tầng quang mang màu váng xám trên người ‘Thượng Quan Băng Nhi’ cũng vừa rút đi. Đối với loại quang mang này, Chu Duy Thanh cũng quen đến mức không thể quen hơn nữa, đó chính là Ngưng Hình Hộ Thể Thần Quang mà chỉ Trang bị ngưng hình cấp Truyền Kỳ mới có thể xuất hiện.

Trong miệng Phì Miêu phun ra một đoàn kim quang, thân hình to ra, đã muốn dài hơn ba thước, chắn trước người Chu Duy Thanh, song mâu lóe lên quang mang, chăm chú nhìn ‘Thượng Quan Băng Nhi’ cũng toát ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hai tai Chu Duy Thanh bị âm thanh ông ông làm ù đầu, lúc này cũng đã trở lại bình thường. Hắn đưa tay lên sờ má trái của mình thì toàn bộ nửa mặt bên đó đều sung phồng lên, quai hàm cũng có chút sai lệch.

“Băng Nhi, nàng điên rồi? Sao lại đánh ta?” Chu Duy Thanh kinh sợ đan xen hỏi. Mắt nhìn trường kiếm tuyết trắng trong tay ‘Thượng Quan Băng Nhi’ càng hiện lên vẻ kinh dị.

Giờ khắc này, bộ váy trắng của ‘Thượng Quan Băng Nhi’ tung bay phát ra khí tức rét lạnh phảng phất như đều khiến huyết dịch Chu Duy Thanh muốn đông lại. Nàng chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, chỉ thẳng vào Phì Miêu, dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng đặc trưng của nàng nói: “Tuyết Thần Sơn, Thần Thánh Thiên Linh Hổ. Ta bất kể ngươi là vị nào trên Tuyết Thần Sơn, hiện tại mời người tránh ra. Nếu như ngươi vẫn cố ý bảo vệ hắn, như vậy, Hạo Miểu Cung cùng Tuyết Thần Sơn, Không… Chết… Không… Ngừng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng phải chịu ủy khuất như thế, chưa từng bị vũ nhục như thế, cũng chưa bao giờ tức giận giống như hôm nay. Nụ hôn đầu tiền, đây chính là nụ hôn đầu tiên của mình a!!! Cũng chưa rõ ràng thế nào lại bị tên háo sắc này cướp đi. Ủy khuất, tức giận trong lòng ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đều đã đạt đến đỉnh.

Nghe này nói như vậy, ánh mắt Phì Miêu cũng dần trở nên ngưng trọng, bởi vì nàng biết rõ, vị ‘Thượng Quan Băng Nhi’ trước mắt này đang cầm chính là bộ Trang bị ngưng hình cấp Truyền kỳ mà chỉ Cung chủ Hạo Miểu Cung lịch đại hoặc người thừa kế mới có thể tiến hành ngưng hình – Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang.

Trong Hạo Miểu Cung trên Thiên Châu Đảo, đó cũng là bộ sáo trang Ngưng hình cấp Truyền Kỳ cao cấp nhất.

Trên Thiên Châu Đảo, có một bảng danh sách tên là Ngưng Hình phổ, trong đó ghi lại nhũng Quyển trục ngưng hình mạnh nhất đương thời, mà Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang, thủy chung đều bài danh vị trí thứ nhất của sáo trang. Nghe nói, Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang có tổng cộng mười một kiện, đương thời cũng là bộ sáo trang cấp Truyền Kỳ duy nhất có mười một kiện tổ hợp, thậm chí nó còn được gọi là Thần chi sáo trang.

Cường giả cấp Thiên Đế tu vi Mười một châu nếu như mặc bộ đồ này vào, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến cường giả đạt tới cảnh giới cuối cùng Thiên Châu thập nhị biến – Cấp Thiên Thần.

Hạo Miểu Cung cũng chính được đặt tên theo Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang, cũng chính dựa vào nó mới có thể trấn áp được Vạn Thú đế quốc Tuyết Thần Sơn, trong Ngũ Đại Thánh Địa thủy chung vẫn xếp hàng thứ nhất.

Bởi vậy, ngay lúc ‘Thượng Quan Băng Nhi’ trước mắt có bộ sáo trang đó nói như vậy với Phì Miêu, cũng không phải là uy hiếp đơn giản, mà rất có thể trở thành sự thật. ‘Thượng Quan Băng Nhi’ này hiển nhiên không thể là Cung chủ Hạo Miểu Cung, nhưng rất có thể là người thừa kế Cung chủ Hạo Miểu Cung.

“Băng nhi, nàng muốn giết ta, lại còn không chết không ngừng?” Chu Duy Thanh vô cùng giật mình nhìn ‘Thượng Quan Băng Nhi trước mặt. Lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên, hắn kinh hô một tiếng: “Không, không đúng, ngươi không phải là Băng Nhi. Bảy Châu, dĩ nhiên là Bảy Châu.”

Đúng vậy, trên cổ tay phải của ‘Thượng Quan Băng Nhi’ này chính là bảy khỏa Băng Chủng Phỉ Thúy lóng lánh sặc sỡ lóa mắt, cùng phối hợp với hàn khí trên trường kiếm tuyết trắng kia càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo mãnh liệt.

Đúng vây, bạch y thiếu nữ trước mắt này không thể là Thượng Quan Băng Nhi. Tu vi thượng Quan Băng Nhi bất quá chỉ là Ba Châu mà thôi, so sánh với thực lực của thiếu nữ trước mắt này quả là trên trời dưới đất, làm sao có thể là Băng Nhi của mình? Nhưng là tướng mạo của nàng quả thật giống Băng Nhi như đúc một khuôn a! Lấy sự quen thuộc của Chu Duy Thanh đối với Thượng Quan Băng Nhi, làm sao lại có thể dễ dàng nhận lầm người đâu?

Bạch y thiếu nữ nhìn thấy Phì Miêu vẫn không có nhanh chóng làm ra ý tứ gì, nhất thời hàn khí trên người càng tăng lên, nàng căn bản không có để ý đến Chu Duy Thanh đang nói gì, trong mắt nàng, Chu Duy Thanh chỉ có thể là một người chết.

‘Tránh ra, ta không muốn khơi mào chiến tranh không chết không ngừng giữa hai đại thánh địa. Xem khí tức của ngươi, tu vi tối đa cũng sẽ không vượt qua ta. Ngươi nên biết, nơi này là Trung Thiên, hơn nữa còn là Ngưng Hình Các, ngươi không có khả năng ngăn cản được ta.” Trên người bạch y thiếu nữ tản mát ra hàn khí ngày càng mạnh, thế nên lông mao trên người Phì Miêu đều nhiều hơn một tầng băng sương nhàn nhạt.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ bên cạnh đi tới, nhìn thấy tất cả trước mắt, nàng nhất thời ngây dại: “Tiểu Béo.”

Nương theo tiếng kêu này, ánh mắt của Chu Duy Thanh, Phì Miêu cùng bạch y thiếu nữ kia đều nhìn qua, ánh mắt hai ngươi một hổ đồng thời trở nên quái dị. Bởi vì, lại thêm một Thượng Quan Băng Nhi nữa xuất hiện. Lúc này, nàng đang mặc đồng phục của Phỉ Lệ chiến đội, vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn cục diện trước mắt. Đầu tiên nàng nhìn tự nhiên là Chu Duy Thanh, mắt thấy nửa mặt bên trái của Chu Duy Thanh biến thành như vậy, vội vàng chợt lách người nhào tới, vẻ mặt đau lòng.

“Tiểu Béo, ngươi, mặt của ngươi làm sao lại như vậy? Ai đem đánh ngươi thành cái dạng này?” Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng vuốt ve nửa bên mặt bị sưng của Chu Duy Thanh, trong đôi mắt toát ra phẫn nộ cực kỳ hiếm thấy, thậm chí còn mang theo vài phần sát khí. Đột nhiên nàng quay đầu lại nhìn bạch y thiếu nữ kia.

Trước đó, Thượng Quan Băng Nhi vừa đến cũng đã cảm giác được ngoại trừ Phì Miêu còn có một người khác nữa, chẳng qua nàng liếc mắt nhìn thấy thương thế trên mặt Chu Duy Thnah mới không chú ý đến bộ dạng của người đó. Không hề nghi ngờ gì, ngoại trừ Phì Miêu cùng Chu Duy Thanh ra, cũng chỉ có một người ngoài này, hiển nhiên là người này động tay. Bởi vậy, nàng mới vừa quay đầu lại, liền nhìn tới phía trước, dư quang quét đến chính là thân ảnh phía trước.

Vừa nhìn thấy, Thượng Quan Băng Nhi cũng ngây dại. Bất luận là ai, đột nhiên nhìn thấy một người khác giống mình như đúc không khác gì soi gương chỉ sợ vẻ mặt đều như Thượng Quan Băng Nhi.

Bạch y thiếu nữ lúc này đã kịp phản ứng, nhìn Thượng Quan Băng Nhi cả giận nói: “Nhị muội, ngươi đang làm cái quái quỷ gì vậy? Nhanh tránh ra, ta muốn giết hắn.”

Thượng Quan Băng Nhi cũng bị câu này của nàng mắng tỉnh, bất luận là cô nàng này có giống mình như thế nào, nhưng cũng không cách nào thay đổi sự thật nàng đã làm tổn thưởng Tiểu Béo. Nhất thời, nàng cũng nổi giận: “Ai là nhị muội của ngươi, nếu muốn giết Tiểu Béo, trước tiên ngươi giết ta đi.”

Vừa nói, Thượng Quan Băng Nhi liền phóng xuất Thiên lực, thanh quang nồng đậm xung quanh người nở rộ, Ba khỏa Thể Châu Long Thạch Phỉ Thúy cùng Ba khỏa Ý Châu Đế Vương Bích Tỳ đồng thời phóng thích ra, tay trái vừa nhấc, liền bắn ra năm đạo Phong Nhận nhắm thẳng bạch y thiếu nữ kia mà tới.

Bạch y thiếu nữ nhìn Ý Châu cùng Thể Châu trên tay Thượng Quan Băng Nhi liền dại ra, thậm chí lại càng thêm cổ quái. Mắt thấy năm đạo Phong Nhận mang theo tiếng rít lăng lệ đã đến trước mặt nàng, bạch quang chợt lóe, một tầng Thiên lực rực rỡ yên lặng phóng thích ra, năm đạo Phong Nhận liền giống như chìm xuống đáy biển, dung nhập vào luồng bạch quang kia biến mất không thấy.

“Ngươi, ngươi không phải là Phỉ Nhi?” Bạch y thiếu nữ ngơ ngác nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.