Diệp Phao Phao đại diện cho Phỉ Lệ Chiến Đội xuất chiến trận thứ hai, và lần này Mễ Âu chiến đội phái ra một gã thanh niên dáng người nhỏ gầy. Vừa lên đài, hắn đã cẩn thận đánh giá Diệp Phao Phao một chút, khi xác định đối phương không biến thái như Ô Nha mới nhẹ nhàng thở ra. Một màn vừa rồi thật sự ai cũng cảm thấy rất rung động.
"Phỉ Lệ Chiến Đội, Diệp Phao Phao."
"Mễ Âu chiến đội, Chu Hắc Tam."
Trọng tài hô lớn: "Trận thứ hai, bắt đầu." Ngày hôm nay tổng cộng có mười hai trận đấu, cần phải tranh thủ thời gian.
Cổ tay Diệp Phao Phao rung lên, chuôi ngưng hình pháp trượng cũng đã xuất hiện trong lòng bàn tay, còn thân hình Chu Hắc Tam liền động, bay thẳng đến chỗ Diệp Phao Phao, tay phải cầm ngược một thanh ngưng hình chủy thủ đen nhánh. Tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ trong một bước đã tới trước mặt Diệp Phao Phao.
Thể Châu của Diệp Phao Phao là cứng rắn chủ phòng ngự, đối mặt với công kích nhanh như điện của đối phương, hắn cũng không chút hoang mang. Tay trái vừa giơ lên, một tấm Thuẫn ngưng hình cũng đã xuất hiện trước người.
Tấm thuẫn của hắn đem so sánh với Lâm Thiên Ngao chính là đệ tử gặp sư phụ, thể tích nhỏ hơn nhiều, đường kính chỉ lớn chừng một thước, coi như là một tấm thuẫn nhỏ. Nhưng ở mặt trước lại được khảm một viên Tinh Quang Lam Bảo Thạch, chính là Ý Châu của hắn.
Một tiếng đinh vang lên, lần đầu tiên va chạm giữa hai người đã diễn ra. Có lẽ là do thua trận đầu, trận thứ hai Mễ Âu chiến đội lên sân vẫn là một Thiên Châu Sư có tu vi Bốn Châu giống như trước. Với lại, Thể Châu của Chu Hắc Tam chính là Long Thạch Phỉ Thúy hệ Nhanh nhẹn.
Kích thứ nhất của Chu Hắc Tam bị Diệp Phao Phao dùng tấm Thuẫn ngưng hình ngăn trở, nhưng đúng giờ phút này công kích của hắn lại toàn diện bộc phát, một tầng quang mang màu xanh từ cổ tay trái phóng ra, nhất thời cả người hắn phiêu hốt mơ hồ giống như tia chớp, trong phút chốc vài chục lần công kích đã theo từ mọi phương hướng khác nhau tấn công đến Diệp Phao Phao.
Trong phòng nghỉ, Thượng Quan Băng Nhi kinh hô một tiếng: "Thiên Châu Sư hệ Nhanh nhẹn." Đúng vậy, Chu Hắc Tam đúng là một Thiên Châu Sư hệ thuần Nhanh nhẹn giống như Thượng Quan Băng Nhi. Ý Châu Đế Vương Bích Tỳ cộng thêm Thể Châu Long Thạch Phỉ Thúy.
"Không sao cả." Chu Duy Thanh bình thản ung dung nói: “Sự khống chế của hệ Thủy là mạnh nhất trong các kỹ năng cấp thấp. Vận khí của chúng ta cũng không tệ."
Chu Duy Thanh còn chưa dứt lời, cục diện trên sân cũng đã bắt đầu xuất hiện biến hóa. Đối mặt với công kích giống như cuồng phong bạo vũ của Chu Hắc Tam, Diệp Phao Phao chỉ bằng tốc độ nhất định là không thể ngăn cản được, pháp trượng ở tay phải hắn vung lên, một cái Băng thuẫn đã xuất hiện sau lưng hắn. Băng thuẫn ngưng tụ lại bảo vệ đằng sau cùng hai bên, còn tấm thuẫn trong tay trái của hắn không ngừng di chuyển trong biên độ nhỏ, ngăn cản công kích từ trước mặt của Chu Hắc Tam, khó khắn lắm mới bảo trụ được.
Có được Thể Châu chủ phòng ngự, bản thân Diệp Phao Phao am hiểu chính là công kích từ xa, đối với phòng ngự cận thân rất có thủ đoạn. Huống chi, trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng thỉnh giáo Tiểu Viêm, học được không ít phương pháp khống chế kỹ năng và Thiên lực, thực lực có tiến bộ không ít.
Hiện tại, tốc độ Chu Hắc Tam đã phát huy hoàn toàn, bằng vào kỹ năng thác ấn Tật Phong Thuật, khiến cho thân mình như làn khói, công kích lại càng bất tận từ mọi nơi. Nhưng mỗi lần hắn công kích đều gặp trở ngại, tốc độ Diệp Phao Phao cũng không nhanh, nhưng phòng ngự vô cùng vững vàng, dựa vào kỹ năng Băng thuẫn cùng tấm thuẫn nơi tay trái, chặn lại tất cả công kích của hắn.
Cũng giống như Thượng Quan Băng Nhi, nhược điểm lớn nhất của Thiên Châu Sư hệ Nhanh nhẹn đó là lực công kích không đủ. Bản thân Diệp Phao Phao lại là Thiên Châu Sư hệ Phòng ngự, chỉ cần hắn vững vàng phòng ngự, Chu Hắc Tam muốn chiếm được tiện nghi tuyệt không dễ dàng.
Đại đa số đều không có chú ý tới, khi song phương vừa mới bắt đầu chiến đấu, dưới chân Diệp Phao Phao cũng đã có băng vụ tỏa ra nhàn nhạt. Người khác nhìn vào cũng đều nghĩ chẳng qua là băng vụ do Băng thuẫn tạo ra. Băng vụ vẫn đang khuếch tán trên mặt đất, một lát sau, đã lan ra khắp phạm vi mười mét.
Ngay khi Chu Hắc Tam thoáng có chút dừng lại, băng vụ đang lặng yên không một tiếng động mới phóng lên, Chu Hắc Tam chỉ cảm thấy nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ thấp rất nhiều, khi hắn phát hiện ra có điểm không đúng, chuẩn bị lui lại. Chỉ nghe Diệp Phao Phao quát nhẹ một tiếng: "Cấp Đống Thuật."
Băng vụ trong nháy mắt ngưng đọng, Chu Hắc Tam chỉ cảm thấy có vô số hạt băng nhỏ xuất hiện xung quanh thân thể rồi bám lại trên người mình, lạnh lẽo thấu xương dường như cũng làm huyết mạch của hắn bắt đầu đông cứng lại.
Thời khắc mấu chốt, cũng là lúc phải đưa ra lá bài tẩy rồi, Chu Hắc Tam không có nửa phần do dự, tay phải vừa nhấc, liên tiếp ba đạo thanh quang từ trong tay hắn bay ra, hóa thành ba đạo tinh quang, chợt lóe trên không trung lên rồi biến mất. Kia rõ ràng là ba cái phi tiêu, mỗi một cái đều phóng thích ra năng lượng sáng chói đặc thù của Long Thạch Phỉ Thúy.
Ai có thể nghĩ đến, trong bốn khỏa Thể Châu của Chu Hắc Tam lại có ba khỏa ngưng hình dĩ nhiên là cùng một loại vũ khí, chính là phi tiêu.
Ba chiếc phi tiêu trên không trung va chạm lẫn nhau, nháy mắt hợp lại một chỗ, quang mang Long Thạch Phỉ Thúy dày đặc, dung hợp thành một, trên không trung họa xuất một đạo ánh sáng màu xanh biếc, bay thẳng đến vị trí ngực phải của Diệp Phao Phao.
Đúng vậy, thân là Thiên Châu Sư thuần Nhanh nhẹn Chu Hắc Tam luôn cho rằng công kích của mình không đủ mạnh, ba thanh phi tiêu hợp lại cũng giống như tổ hợp thuẫn của Lâm Thiên Ngạo, chỉ khác nhau về cách làm nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Bất quá thứ hắn dùng công kích, với lại cũng chỉ là tổ hợp ba châu mà thôi, thêm nữa bản thân hắn am hiểu cũng không phải năng lực công kích, bởi vậy, so sánh với tổ hợp thuẫn của Lâm Thiên Ngao, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Mặc dù như thế, lực công kích của ba thanh phi tiêu hợp lai một chỗ, cũng hơn xa lực công kích bình thường của Chu Hắc Tam. Hơn nữa một kích này vừa bất ngờ lại nhanh chóng, làm cho Diệp Phao Phao ngay cả cơ hội đưa tay cũng không có.
Trong phòng nghỉ, Chu Duy Thanh đột nhiên biến sắc, nhưng tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh, căn bản không có thời gian cho hắn đi cứu viện.
Tại thời khắc nguy hiểm này, ngược lại tỉnh táo nhất vẫn là Diệp Phao Phao, khi hắn nhìn thấy Chu Hắc Tam giơ tay phải lên về phía mình, thì trong thời gian ngắn nhất hắn cũng đã có phản ứng.
Chu Hắc Tam bị hắn lấy Thiên lực hệ Thủy phóng thích Băng vụ lại thêm Cấp Đống Thuật, kế tiếp tốc độ nhất định giảm đi. Không hề nghi ngờ, bây giờ bất kể đối phương có năng lực gì, trước lúc thi triển cũng sẽ bị hạn chế. Trong lúc chiến đấu, Diệp Phao Phao cũng rất thông minh, cái hắn muốn chính là bức đối phương tung ra đòn sát thủ.
Vèo một cái, tổ hợp phi tiêu ngưng hình xuyên qua ngực Diệp Phao Phao, nhưng Diệp Phao Phao lại không hề tổn thương. Bởi vì, ngay lúc phi tiêu phóng ra, trên sân đã có hai Diệp Phao Phao.
Kính Ảnh Thuật – kỹ năng phụ trợ hệ Thủy được đánh giá thất tinh , có thể tạo ra một cái ảo ảnh giống bản thân trong một thời gian nhất định. Trong lúc sử dụng Kính Ảnh Thuật, tất cả các năng lực hệ Thủy cũng được tăng phúc. Kính Ảnh Thuật cảnh giới Bốn Châu, lực tăng phúc đối với hệ Thủy đã tăng lên tới hai mươi phần trăm.
Diệp Phao Phao hoàn thành Kính Ảnh Thuật, tuy tránh được một kích này nhưng hắn vẫn lạnh cả người, Tất sát kỹ của Chu Hắc Tam uy lực mạnh, đã vượt ra khỏi dự tính của hắn.
Tổ hợp phi tiêu bắn ra, ngay sau đó cũng đã bay trở về trong tay Chu Hắc Tam, bất quá, Diệp Phao Phao đã không cho hắn bất cứ cơ hội nào nữa.
Cấp Đống Thuật trải qua Kính Ảnh Thuật tăng phúc, hiệu quả càng mạnh vài phần, tốc độ của Chu Hắc Tam đã bị hạn chế hoàn toàn, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình đều đông lại.
Một tấm Băng thuẫn chân thật tự nhiên xuất hiện dán chặt trước mặt hắn, làm hắn căn bản không có cách nào phát ra phi tiêu, khi hắn muốn lui về phía sau thì cũng xuất hiện ba tấm Băng thuẫn khác, mạnh mẽ giam cầm Chu Hắc Tam trong đó.
Ngay lúc một cái Băng mâu ngưng tụ trong tay Diệp Phao Phao, thì trong phòng nghỉ Mễ Âu chiến đội vang lên một giọng nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lung: "Trận này chúng ta nhận thua."
Diệp Phao Phao cũng không làm gì thêm nữa, dù sao vừa nãy Chu Hắc Tam tấn công ngực phải mà không phải là trái tim hắn. Song phương không có thù hận gì, cần gì phải hạ tử thủ đâu?
Giải trừ Băng mâu cùng Băng thuẫn, Diệp Phao Phao nhìn Chu Hắc Tam mỉm cười, nói: "Đa tạ."
Chu Hắc Tam có chút ảo não nói: "Ta thua rồi, ngay lúc bắt đầu ta nên dùng tổ hợp kỹ năng, có lẽ còn có cơ hội thắng."
Tổng hợp thực lực, Chu Hắc Tam thật đúng là không kém gì Diệp Phao Phao, chỉ là hắn không muốn bại lộ lá bài tẩy quá sớm, muốn đợi đến trận đấu sau sẽ dùng, ai biết lại bị Diệp Phao Phao bắt ép, nếu không, cuộc tranh tài này thật sự rất khó nói.
Trọng tài tuyên bố song phương thắng bại, hai người hành lễ rồi xuống đài.
Đây cũng là một trận so tài bình thường, bất quá, không đợi khán giả định thần lại, con người vừa rồi cực kỳ không bình thường – Ô Nha cũng đã lại xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Phỉ Lệ Chiến Đội – Mễ Âu chiến đội, trận thứ ba, hai đấu hai.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Ô Nha lại lên sân. Chu Duy Thanh cười hắc hắc, khởi động thân thể một chút, lúc này mới sải bước đi tới.
"Tiểu Béo, coi chừng một chút." Thượng Quan Băng Nhi thân thiết nhắc nhở. Vừa rồi tổ hợp phi tiêu làm nàng rất hoảng sợ. Tại Thiên Châu đại tái này, các loại kỹ năng đều có thể xuất hiện.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: "Yên tâm đi, an toàn là hàng đầu."
Mắt thấy Ô Nha lại lên sân lần nữa, bên phía Mễ Âu chiến đội, Ngô Chính Dương cũng không chút lựa chọn vọt lên. Trận đầu hắn thất bại thật sự là quá biệt khuất cũng quá mất mặt, không đem mặt mũi lấy về hắn thật không có chỗ đứng trong đội.
Theo sau Ngô Chính Dương là một thiếu nữ. Thiếu nữ nhìn qua khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người nhỏ xinh, tướng mạo xem như là gần thượng đẳng, chỉ là trên gương mặt thủy chung vẫn mang vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Ô Nha lộ vẻ cảnh giác.
Ô Nha nhìn về phía Chu Duy Thanh, thấp giọng nói : "Muốn làm thế nào đây?"
Nụ cười trên mặt Chu Duy Thanh liền cứng lại: "Cái gì mà muốn làm thế nào? Ngươi muốn chọn đối tượng sao? Mỗi người một đứa, tiểu bạch kiểm vẫn là của ngươi, mỹ nữ là của ta, hợp lý."
"Tốt thôi."Ô Nha lập tức gật gật đầu.
"Phỉ Lệ chiến đội, Ô Nha."
"Phỉ Lệ chiến đội, Chu Duy Thanh."
“Mễ Âu Chiến Đội, Ngô Chính Dương."
"Mễ Âu Chiến Đội, Giang Phi."
Sau khi Bốn người xưng tên, trọng tài hô một tiếng bắt đầu, cuộc tranh tài thứ ba giữa Phỉ Lệ chiến đội và Mễ Âu chiến đội chính thức bắt đầu. Khi song phương lộ ra bản mạng Thiên châu, trên Trung Thiên quảng trường liền tràn ngập tiếng kinh hô của dân chúng. Không chỉ bởi vì Chu Duy Thanh có tu vi Ba châu, mà còn vì thiếu nữ tên Giang Phi xinh xắn lanh lợi kia thế nhưng có tu vi Năm châu. Ở độ tuổi nàng có tu vi như vậy tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, không hề nghi ngờ nàng chính là đội trưởng của Mễ Âu chiến đội.
Theo một tiếng ra hiệu, cuộc so tài giữa hai đội chính thức bắt đầu.
Mặc dù vẻ mặt Ngô Chính Dương đầy phẫn hận cùng không cam lòng, nhưng hắn cũng không vọng động xông lên. Hắn thả chuôi trọng kiếm kia ra lần nữa, cùng lúc đó, kim quang trên mũi kiếm chợt lóe, trọng kiếm vung lên hóa thành một đạo quang nhận vàng kim xông thẳng đến phía Chu Duy Thanh và Ô Nha.
Khoảng cách song phương chừng hai mươi mét, uy lực một kiếm này căn bản không thể công kích xa như vậy, mục đích của nó chỉ là ngăn cản Chu Duy Thanh và Ô Nha tiến tới gần. Mặc dù ở trận chiến trước hắn thua không cam lòng, nhưng hắn không thể không thừa nhận, đơn thuần so đấu lực lượng hắn không thể bằng Ô Nha. Mà kỹ năng hắn phóng ra có tên là Quang Trảm Kiếm, là kỹ năng thác ấn trong Ý Châu được khảm trên trọng kiếm, uy lực tuyệt đối không tầm thường, hắn không tin có ai dám can đảm thừa nhận công kích này ở khoảng cách gần như vậy.
Nhưng ai biết, Chu Duy Thanh và Ô Nha vẫn đứng nguyên tại chỗ, cũng không có ý di chuyển, nhìn đạo kim quang tan biến trong không trung cách người không xa. Ô Nha quay sang chỗ Chu Duy Thanh hỏi: “Hắn làm gì vậy? Cắt không khí à. "
Chu Duy Thanh nhún vai nói: “ Ta đâu có biết, có lẽ lúc nãy té xuống đầu bị va chạm nên vẫn còn u mê a. "
Nhìn bộ dạng của Ô Nha và nụ cười thật thà trên mặt Chu Duy Thanh, hai người một tung một hứng làm trong các phòng nghỉ không ít kẻ bật cười.
Ngô Chính Dương bị chọc tức đến sắc mặt tái mét, đang muốn phát tác thì Giang Phi bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Không nên, tập trung phòng ngự."
Nói cũng kỳ quái, khi nghe xong lời nói của Giang Phi, sắc mặt tức giận của Ngô Chính Dương lập tức khôi phục, nâng trọng kiếm lên, ánh mắt đọng lại trên người Chu Duy Thanh và Ô Nha.
Thiên Châu Sư tu vi Bốn Châu, Ý Châu có thuộc tính Quang Minh, khả năng phối hợp tuyệt đối không tầm thường. Trong các thuộc tính Thượng vị, mặc dù Quang Minh là thuộc tính có nhiều nhất, nhưng dù sao cũng thuộc tính Quang Minh a.
Lấy thực lực của Chu Duy Thanh, bằng vào Ý Châu Biến Thạch Miêu Nhãn cùng với trang bị ngưng hình, khiêu chiến vượt cấp với Thiên Châu Sư Bốn Châu cũng không có vần đề gì, nhưng gặp phải tu vi Năm châu thì cũng tương đối phiền toái. Dù sao Thiên lực song phương chênh lệch quá lớn. Trước đây, hắn có thể chiếm được tiện nghi khi chiến đấu với Minh Vũ là bởi vì hai người chênh lệch quá lớn, Minh Vũ thực sự rất xem thường hắn, cho nên mới bị Chu Duy Thanh thừa cơ đánh lén đắc thủ.
Dĩ nhiên, bây giờ Chu Duy Thanh cũng rất mạnh, kỹ năng của hắn có thể vận dụng nhiều hơn gấp mấy lần so với các Thiên Châu Sư bình thường khác. Hắn thác ấn nhiều kỹ năng hạn chế cao cấp, vì vậy, tất cả đều nhìn trong tình huống thực chiến cụ thể.
Giang Phi đang đứng sau lưng Ngô Chính Dương đang giơ hai tay lên, có thể thấy rõ ràn, năm viên Thể Châu Hồng Phỉ chủ Phối hợp đồng thời sáng lên trên tay phải nàng.
Trong lòng Chu Duy Thanh không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ, lại là ngưng hình sáo trang sao? Chẳng phải Quyển trục ngưng hình rất hiếm sao? Tại sao trong Thiên Châu đại tái này lại xuất hiện nhiều như củ cải vậy? Lúc trước đến giờ, đã có hơn mười tên tham gia thả ra Ngưng hình sáo trang rồi.
Nhưng rất nhanh, Chu Duy Thanh liền phát hiện phán đoán của mình sai rồi, Giang Phi thả ra năm kiện Thể Châu ngưng hình không phải là ngưng hình sáo trang.
Phàm là ngưng hình sáo trang, đều có những hoa văn đồng nhất, liên kết chặt chẽ với nhau. Nhưng trên năm kiện trang bị ngưng hình của Giang Phi cũng không giống nhau.
Một cái bao tay màu đen bằng kim loại, một cây pháp trượng màu đen, một cái bao cổ tay màu đen, một mảnh khải giáp bảo vệ vai phải, còn thêm một cái băng đầu màu đen. Năm Trang bị ngưng hình không ngoại lệ đều bảo vệ nửa người bên phải của nàng. Mỗi một Trang bị đều có một lỗ tương khảm, và đã khảm một viên Ý Châu Hắc Âu Bạc Bảo Thạch – đại biểu cho Thiên Châu Sư thuộc tính Hắc Ám.
Chu Duy Thanh không chỉ là một Thiên Châu Sư mà còn là một Ngưng Hình Sư, nhìn thấy trên người xuất hiện trang bị như vậy, hắn không khỏi kinh sợ, nghĩ đến một loại tình huống. Hắn trầm giọng quát: “Ô Nha cẩn thận, Nàng là Thiên Châu Sư toàn công kích, chủ công kích từ xa."
Nếu một Thiên Châu Sư toàn công kích thì bất luận là Ngưng hình hay Thác ấn, tất cả các năng lực đều toàn bộ vì công kích. Ngưng hình trang bị có thể thêm vào kỹ năng nhất định, tuyệt đại đa số đều là tăng phúc, ví dụ như tăng phúc lực lượng hoặc là phòng ngự của mình. Nếu như Trang bị ngưng hình có chứa lỗ tương khảm, như vậy, tăng phúc rất có thể là uy lực kỹ năng thác ấn trên Ý Châu. Từ nhưng Trang bị đối phương mặc trên người cùng với cây pháp trượng cầm trên tay phải của nàng, Chu Duy Thanh lập tức phán đoán chính xác.
Không thể nghi ngờ, Thiên Châu Sư toàn công kích hoàn toàn buông tha việc phòng ngự đó là một việc làm cực đoan, căn bản không hề để ý đến bản thân mình. Nhưng dưới tình huống như thế, nhất định năng lực của bọn họ cũng cực mạnh.
Đúng là như vậy, năm kiện Trang bị ngưng hình của Giang Phi được thêm vào đều là tăng phúc – tăng phúc cho Thiên lực thuộc tính Hắc Ám của nàng, toàn bộ kỹ năng thác ấn thuộc tính Hắc Ám trên Ý Châu đều được tăng cường. Đối với phương thức cực đoan này, lực công kích của nàng đơn thuần có thể so sánh với một Thiên Châu Sư có tu vi Sáu Châu. Chu Duy Thanh cũng không nghĩ tới ngay vòng đầu tiên đã phải gặp đối thủ khó chơi như vậy.
Vừa nhắc nhở Ô Nha, đồng thời trên tay Chu Duy Thanh đã xuất hiện Phách Vương Cung, một khi Ngô Chính Dương đã đặt toàn bộ tinh thần vào việc phòng ngự thì không dễ dàng công phá, mà ở Giang Phi ở phía sau hắn toàn lực công kích nhất định cũng rất kinh người, phải áp chế nàng từ xa, mới có khả năng ngang bằng với đối phương.
Mặc dù Chu Duy Thanh đã nhắc nhờ, nhưng Ô Nha vẫn ngang nhiên xông lên, cùng lúc Giang Phi cũng bắt đầu tấn công.
Giơ pháp trượng lên, một quả cầu đen nhánh đánh về phía Ô Nha, cùng lúc đó, một đạo bóng đen trong nháy mắt lan tràn ra từ dưới chân nàng, lặng lẽ hướng Chu Duy Thanh lan đến.
Thời điểm đối phương tấn công, Chu Duy Thanh cũng đã động. Phách Vương Cung trong tay chợt lóe, một mũi tên cũng đã bay ra như điện xẹt.
Đối diện, Ngô Chính Dương thấy Chu Duy Thanh phóng ra Phách Vương Cung, ngay lập tức cũng phóng ra Quang thuẫn. Một đạo kim quang ngưng tụ che trước mặt hắn và Giang Phi. Ngàn vạn không nên xem thường tấm thuẫn trong suốt này. Kỹ năng thác ấn Quang Diệu Hộ Thuẫn này được đánh giá sáu sao, lực phòng ngự cũng tương đối cường hãn. Không thể nghi ngờ, Giang Phi là Thiên Châu Sư toàn công kích, có thể phối hợp với nàng thì nhất định phải có lực phòng ngự tương đối cường hãn mới được.
Tên thứ nhất của Chu Duy Thanh không phải tấn công hai người mà nhắm về phía quang cầu do Giang Phi thả ra. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, trong không khí đột nhiên sinh ra chấn động dữ đội, quang cầu màu đen cùng mũi tên của Chu Duy Thanh cơ hồ đồng thời biến mất.
Giang Phi sửng sốt, khẽ cau mày nhìn Chu Duy Thanh. Giang Phi không thể ngờ với tu vi Ba Châu của Chu Duy Thanh lại có thể ngăn được đòn tấn công của nàng.
Mũi tên vừa rồi của Chu Duy Thanh cũng không đơn giản, trong đó có kèm theo kỹ năng thác ấn Thiên Lôi Chấn, lấy năng lực phá hoại đặc biệt của Thiên Lôi Chấn, cộng thêm tính bạo phá của bản thân Phách Vương Cung mới miễn cưỡng đỡ được đòn công kích của đối phương. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng, khi mũi tên của mình chạm vào quang cầu đen kia, nó đã bị hòa tan. Nếu không phải kỹ năng được phụ thêm trên mũi tên phóng ra kịp thời, thì thậm chí ngay cả kỹ năng cũng có thể đã bị đối phương cắn nuốt sạch.
Đây chính là sự chênh lệch tu vi.
Bất luận Chu Duy Thanh có bao nhiêu kỹ năng, nhưng hiện tại hắn chỉ có tu vi Ba Châu mà đối thủ của hắn có tu vi Năm Châu, hơn nữa lại là Thiên Châu Sư toàn công kích thuộc tính Hắc Ám. Trong tình huống này, nếu như chính diện chống lại công kích của đối phương, xem như Chu Duy Thanh bằng vào Song Tử Đại Lực Thần Chuy tăng phúc cũng chưa chắc có thể chống đỡ.
Sự kinh ngạc của Giang Phi chỉ kéo dài trong chốc lát, ánh mắt của nàng vẫn lạnh băng như cũ, pháp trượng trong tay vung lên. Lần này, tổng cộng có năm quang cầu màu đen bay ra, mục tiêu như cũ vẫn là Ô Nha, mà tốc độ tấn công của năm quang cầu này nhanh hơn rất nhiều. Dường như còn có một đạo hắc tuyến nối liền, làm cho năm quả cầu có mấy phần ý nghĩa như đồng khí liên chi(anh em huynh đệ ruột thịt).
Cùng lúc đó, bóng đen dưới chân Giang Phi cũng đã tới cạnh Chu Duy Thanh.
Trong trận hai vs hai này, có thể thấy sự phối hợp giữa Giang Phi và Ngô Chính Dương không tầm thường, một người Quang Minh, một người Hắc Ám, một người tấn công, một người phòng ngự, phối hợp tương đối ăn ý.
Chu Duy Thanh cũng không biết bóng đen đang tiến đến gần mình là cái gì, nhưng hắn rất rõ ràng, đó tuyệt đối không phải là kỹ năng đơn giản, một khi bị cuốn vào nó, nếu không phải là phong ấn năng lực của mình thì cũng là bị công kích cường lực.
Dưới tình huống như vậy, thành tựu tiễn pháp mà Chu Duy Thanh học được từ Thiên Cung Doanh cũng được thể hiện ra ngoài. Năm cái mũi tên đồng thời xuất hiện trên cung và liền được bắn ra. Cũng chỉ nghe tiếng gió rít, ngay sau đó là kèm theo năm tiếng nổ lớn đồng thời vang lên. Hắn vẫn trợ giúp Ô Nha hóa giải đòn tấn công của Giang Phi, đồng thời thân thể Chu Duy Thanh cũng đã nhảy lên tại chỗ. Vì trợ giúp Ô Nha, hắn cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề của mình trước.
Bóng đen đang lan đến chân Chu Duy Thanh chợt vọt lên, giương năng múa vuốt theo chặt Chu Duy Thanh như hình với bóng.
Đến lúc này, Chu Duy Thanh đã có thể hoàn toàn khẳng định, đây là một kỹ năng phong ấn tương đối cường hãn. Hơn nữa, lúc trước nó tiến đến thì tốc độ rất thong thả, nhưng lực công kích nhất định hết sức kinh khủng. Một khi bị nó phong ấn, đừng nói là cuộc tranh tài này, chỉ sợ là những cuộc tranh tài còn lại hắn cũng đừng hòng tham gia được.
Thân tại không trung, Chu Duy Thanh mạnh mẽ xoay mình, tay phải nắm lấy Phách Vương Cung, tay trái quét ngang người. Ngân quang lóng lánh, một vết rách dài đến ba thước đã xuất hiện dưới chân hắn.
Nhất thời, bóng đen cùng vết rách kia tiếp xúc cùng một chỗ, một tiếng nổ chói tai vang lên. Vào lúc này, lực công kích kinh khủng của kỹ năng hắc ám kia mới hiện lộ ra ngoài. Cho dù là đối mặt với Không Gian Cát Liệt của Chu Duy Thanh thì kỹ năng phong ấn này của Giang Phi vẫn không bị phá giải hoàn toàn, một bộ phấn hóa thành khói đen rồi biến mất, nhưng còn có một bộ phân vòng qua Không Gian Cát Liệt tiếp tục đuổi theo Chu Duy Thanh. Nhưng có điểm quỷ dị là, trên không trung nơi bóng đen này đi qua để lại một đạo dấu vết màu đen thật sâu, cho dù là bị Không Gian Cát Liệt làm yếu bớt nhưng dấu vết màu đen này vẫn tồn tại như cũ.
Nếu tu vi của Chu Duy Thanh và Giang Phi giống nhau, đều là Năm Châu. Cho dù hắn không có Trang bị ngưng hình tăng phúc, thì chỉ bằng vào kỹ năng Vương cấp Không Gian Cát Liệt cũng có thể ngăn cản kỹ năng phong ấn hắc ám này. Đáng tiếc, Thiên lực song phương cùng với kỹ năng tăng phúc chênh lệch quá lớn. Kỹ năng Vương cấp cũng không thể hóa giải hoàn toàn công kích của Giang Phi.
Đúng lúc này, lại có hai tiếng nổ đồng thời vang lên. Ô Nha dựa vào sự che chở của Chu Duy Thanh cũng đã phóng tới trước mặt Ngô Chính Dương. Trước lúc song phương va chạm, nàng cũng cảm thấy đối thủ trước mặt khó đối phó, liền phóng xuất Ô Kim Đồ Thần Phủ của mình, hung hăng bổ vào Quang Diệu Hỗ Thuẫn trước mặt Ngô Chính Dương.
Tu vi của Ngô Chính Dương còn cao hơn Ô Nha Một Châu, Nhưng quả thật lực công kích của Ô Nha không hề để ý đến tu vi. Ô Kim Đồ Thần Phủ nặng hơn một ngàn cân, kết hợp với lực lượng mạnh mẽ vô cùng của Ô Nha. Vậy lực công kích kia sẽ kinh khủng đến bậc nào?
Tuy Chu Duy Thanh có Song Tử Đại Lực Thần Chuy, nhưng vũ khí ngưng hình cấp Truyền Kỳ này có thêm tác dụng tăng phúc, nếu như dưới tình huống không thi triển bất kỳ kỹ năng gì, Chu Duy Thanh có thể hoàn toàn khẳng định, lực công kích hắn thi triển ra tuyệt không bằng Ô Nha.
Cho dù là lực phòng ngự của Quang Diệu Hộ Thuẫn mạnh như vậy, nhưng bị đôi phủ của Ô Nha bổ lên, trong nháy mắt cũng xuất hiện vết rách. Mà phủ thứ hai cũng đã bổ xuống, hiển nhiên là Quang Diệu Hộ Thuẫn không ngăn được nữa.
Lúc này, Hoàng đế Trung Thiên Đế Quốc – Thượng Quan Thiên Tinh đang tươi cười, nói: “Hai tiểu tử đều có tu vi Ba Châu này cũng có chút ý tứ. Ngay cả Không Gian Cát Liệt cũng xuất hiện. Mà đôi búa của tiểu nha đầu có thân hình vạm vỡ kia cũng không phải là vật thường. Thực lực tiểu nha đầu Mễ Âu vương quốc cũng không đơn giản, thực lực đã gần tiếp cận đội viên dự bị trong chiến đội chúng ta.”
Giang Phi căn bản cũng không có nhìn Chu Duy Thanh, khi công kích thứ hai của nàng bị Chu Duy Thanh ngăn cản, ngay lập tức liền phát ra công kích lần thứ ba vẫn như cũ là năm quả hắc cầu. Mà lúc này, Chu Duy Thanh muốn trợ giúp Ô Nha cũng không còn dễ dàng như vậy. Bởi vì hắn cũng đang gặp phải truy kích của bóng đen kia.
Lúc này, không thể nghi ngờ lựa chọn tốt nhất của Chu Duy Thanh là dùng Không Gian Bình Di thoát khỏi bóng đen kia, cho dù là nó vẫn tiếp tục đuổi theo nhưng hắn vẫn có chút thời gian thở dốc. Nhưng nếu như vậy, Ô Nha cũng chỉ có thể một mình đối mặt với hai người bọn họ. Vì vậy, Chu Duy Thanh làm ra một động tác mà tuyệt đại đa số người ở đây không ai giải thích được.
Thân trên không trung, Chu Duy Thanh không tiếp tục né tránh, mà chỉ dùng chân phải của mình quét tới bóng đen đang đuổi theo sát nút, nhìn qua giống như là một động tác theo bản năng mà thôi. Cùng lúc đó, hắn trực tiếp bắn ra mũi tên bay thẳng lên bầu trời, nếu bắn năm tên, thì sẽ không kịp cứu viện Ô Nha, hắn cũng sẽ không còn nhãn rỗi nữa.
Trong nháy mắt, bóng đen còn sót lại cũng đã cuốn vào chân phải Chu Duy Thanh, mà không phát ra nửa điểm tiếng động. Mà ở phía xa, trên miệng Giang Phi cũng đã nở một nụ cười, nàng xem Chu Duy Thanh xong rồi, nếu mình không giải trừ, coi như là muốn mạng của hắn cũng không thành vấn đề. Dĩ nhiên, nàng cũng không muốn giết Chu Duy Thanh, nhưng là phải đợi cuộc tranh tài ngày hôm nay kết thúc mới có thể giải trừ cường lực phong ấn mà bản thân mình gọi nó là Hủ Cốt Chi Thư.
Bên kia, khi rìu thứ hai của Ô Nha chém xuống tới thì năm quả hắc cầu cũng đã đến trước mặt nàng.
Giang Phi có lòng tin, đừng nói là Ba Châu, coi như là đối thủ đồng dạng Năm Châu như nàng muốn ngăn cản công kích mà mình dùng toàn bộ Trang bị ngưng hình tăng phúc cũng cực kỳ khó khăn. Đặc điểm lớn nhất của thuộc tính Hắc Ám chính là tính công kích duy trì lâu dài. Một khi mục tiêu bị trúng công kích, như vậy, lực phá hoại có thể kéo dài thời gian rất lâu.
“ Phá Thiên.” Ô Nha hét lớn một tiếng, chỉ thấy đôi phủ trong tay nàng đồng thời sáng lên một tầng ánh sáng màu hồng yêu dị, cùng lúc đó, hai ống tay áo của nàng cũng đã bay toe tua để lộ hai cánh tay tráng kiện hữu lực. Hồng quang giống như huyết quang hung ác ngoan độc, hai tay huy động chiến phủ trên không trung nhanh như chớp. Hồng quang lướt qua, năm quả hắc cầu thế nhưng đều bị chém tan, rồi mất đi khống chế rơi xuống mặt đất.
Xuy Xuy!!!!
Âm thanh chói tai vang lên, từng quả hắc cầu rớt xuống đất, ngay cả Kim Cương nham cứng rắn cũng bị hòa ra một cái hố có đường kính rộng hơn một thước, độ sâu cũng hơn một thước, hơn nữa sự ăn mòn này còn đang tiếp tục lan ra xung quanh.
Lúc này, Đôi phủ manh theo hồng quang yêu dị đã hung hang nên lên Quang Diệu Hộ Thuẫn lần thứ hai. Quang Diệu Hộ Thuẫn nổ ầm ầm, hóa thành kim quang rồi biến mất không thấy gì nữa. Mà Ô Nha cũng như một cơn gió lốc, chạy thẳng tới Ngô Chính Dương.
Trên đài Chủ tịch, thời điểm nhìn thấy Chiến phủ của Ô Nha tỏa ra hồng quang mãnh liệt, từ trong miệng những siêu cấp cường giả kia đồng thời phun ra một câu giống nhau: “Huyết tế thần binh?”
Sắc mặt Thượng Quan Thiên Tinh cũng không khỏi thay đổi: “Khó trách ta cảm thấy đôi búa kia không tầm thường. Hẳn là cần chủng tộc huyết thống mới có thể phát huy ra Huyết tế thần binh. Nàng đến từ Phỉ Lệ Đế Quốc, hơn nữa thân hình như vậy, xem ra nha đầu kia thuộc Ô Kim Tộc. Phỉ Lệ chiến đội này đúng là không đơn giản.”
Chẳng ai ngờ được Ô Nha lại bưu hãn như vậy. Chu Duy Thanh cũng không biết Ô Nha còn có biện pháp đánh tan công kích của đối phương, thế nên xuất hiện vấn đề ăn ý giữa hai người. Đang xông vê phía trước, đột nhiên Ô Nha cảm thấy thân thể của mình hơi chậm lại, một đoàn ngân quang bao phủ trên người nàng, làm nàng đang xông lên đột nhiên ngừng lại. Mà Ngô Chính Dương lúc này mới tránh được một búa, nếu không, chỉ sợ trọng phủ trên tay Ô Nha đang đến như gió lốc kia sẽ đánh vào trên người hắn.
Thì ra là, mặc dù Chu Duy Thanh không còn kịp bắn tên, nhưng vì bảo vệ Ô Nha, sau khi bắn đi một mũi tên, hắn liền hướng Ô Nha thi triển một cái kỹ năng Không Gian Tù Lung. Nếu như Ô Nha không có chủ động đánh tan năm quả hắc cầu kia, như vậy, công kích của Giang Phi sẽ đánh trúng trên người nàng, đồng thời Không Gian Tù Lung kia cũng xuất hiện. Không Gian Tù Lung công phòng nhất thể, ít nhất có thể ngăn cản phần lớn lực công kích của đối phương, mà khi đó, Chu Duy Thanh cũng thời gian xuất thủ. Chu Duy Thanh nghĩ rất tôt, nhưng hắn đâu biết Chiến phủ của Ô Nha lại mạnh mẽ như vậy, thế nên cuối cùng hắn lại làm trở ngại Ô Nha, khiến hắn dở khóc dở cười.
Oanh!!!
Không Gian Tù Lung chặn Ô Nha lại không đến hai giay đã bị hiệu quả của Ô Kim Đồ Thần Phủ mang theo Phá Thiên đánh tan, nhưng Ngô Chính Dương cũng mượn cơ hội này trì hoãn một hơi, sau lại tạo nên thêm một Quang Diệu Hộ Thuẫn bảo vệ. Cùng lúc đó, trọng kiếm trong tay cũng chém ra, Quang Trảm Kiếm mang theo từng đạo kim mang từ Quang Diệu Hộ Thuẫn hướng Ô Nha chém tới.
Vào lúc này, người kinh ngạc nhất chính là Giang Phi, không phải Chiến phủ của Ô Nha khiến cho nàng kinh ngạc, mà là bởi vì Chu Duy Thanh. Sau khi Chu Duy Thanh rơi xuống đất, thế nhưng lại kéo trường cung lên thêm lần nữa, mà phong ấn Hủ Cốt Chi Thư dường như hoàn toàn không có tác dụng gì với hắn.
Bất quá, kinh ngạc thì kinh ngạc, Giang Phi đã giơ tay lên phòng ra năm quả hắc cầu, chẳng qua lần này cũng không phải dùng công kích Ô Nha. Năm quả cầu này vừa xuất hiện, liền bay lơ lửng thành một vòng trên đỉnh đầu nàng, hắc khí tương hỗ lẫn nhau trở nên dày đặc giống như một tấm thuẫn màu đen, vừa lúc chặn lại mũi tên đang trên trời lao xuống, lấy công làm thủ, phần thao túng lực nào có thể nói là vô cùng kì diệu. Nhưng nàng cũng sẽ không cho rằng Chu Duy Thanh bắn mũi tên lên trời là bắn tên không đích.
Sự thật đúng là như thế, Chu Duy Thanh bắn một mũi tên trong không trung, rất kéo dài thời gian, nhưng nếu để đánh lên thì có hiệu quả cũng rất tốt.
Chiêu này chính là tuyệt học của yêu nhân Y Thi trong Thiên Cung Doanh, tên là Không Lạc Tiễn. Mặc dù Chu Duy Thanh chỉ học được có năm, sáu thành, nhưng vận dụng cũng tương đối không tầm thường.
Phốc!!!
Không Lạc Tiễn rơi vào đỉnh đầu của Giang Phi, nơi hắc quang do năm quả hắc cầu tạo thành. Trong nháy mắt, mũi tên liền bị hòa tan, nhưng kỹ năng nó được phụ gia vào cũng được phóng thích.
Một mũi tên này chính là mũi tên mà Chu Duy Thanh dùng để xoay chuyển càn khôn, há có thể đơn giản?
Ầm ầm!!!
Trong tiếng nổ, vô số lôi điện vặn vẹo trong không trung bùng nổ. Tự nhiên Giang Phi lông tóc không tổn thương gì, bởi vì trên đầu có năm quả hắc cầu kia bảo vệ, lấy Thiên lực Chu Duy Thanh, coi như Phách Vương Cung sau khi tăng phúc cũng không thể gây được tổn thương cho nàng. Nhưng Chu Duy Thanh phụ thêm kỹ năng trên mũi tên cũng không chỉ là vì công kích một mình nàng.
Thiên Lôi Thiểm, kỹ năng quần công duy nhất của Chu Tiểu Béo đồng học nhà ta. Sau khi nổ tung, nếu tính theo phạm vi, ngay cả Ô Nha cũng bị bao phủ vào trong đó. Nhưng bởi vì… một tên này là từ trên trời giáng xuống, ngay trước người Ngô Chính Dương cùng Giang Phi có Quang Diệu Hộ Thuẫn bảo vệ, Quang Diệu Hộ Thuẫn này nhanh chóng chặn Thiên lôi đang lan ra, vừa lúc tránh cho Ô Nha không bị liên lụy. Mà xui xẻo nhất ở đây chính là một mình Ngô Chính Dương.
Mặc dù công kích của Thiên Lôi Thiểm chủ yếu nằm trên phạm vi nên lực lượng cũng không quá mạnh mẽ, nhưng nó cũng khiến toàn thân Ngô Chính Dương tê dại, đầu tóc dựng đứng, nhất thời mùi vị khét lẹt như thịt cháy từ trên người hắn bốc ra.
Mà lúc này, Giang Phi cũng tuyệt không thoải mái, bởi vì, mũi tên kia của Chu Duy Thanh mang theo một cái kỹ năng khác, chính là: Tuyệt Đối Chậm Chạp.