[Dịch] Thiên Châu Biến

Chương 70 : Để ta làm chủ!




Chu Duy Thanh liền gật đầu:

- Tới đây. Thể châu của ta là Băng Chủng Phỉ Thúy đại biểu cho lực lượng. Chúng ta đều Tam châu, sợ gì không đọ sức với nhau?

Tiểu Tứ cười ha hả:

- Duy Thanh, là ngươi tự đi tìm phiền phức đó, cần gì phải thế chứ? Không phải chỉ là một lần đại hội Thiên Châu thôi sao? Ô Kim Đồ Thần Phủ của Ô Nha, đến cả lão đại còn phải nhức đầu đấy.

Đúng lúc ấy thì Lâm Thiên Ngao lên tiếng:

- Ô Nha, cô so tài cùng hắn đi.

- A?

Mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Ngao, vẻ mặt hết sức nghi hoặc.

Trên thực tế, phân tích của Chu Duy Thanh đã làm Lâm Thiên Ngao động tâm. Đúng như suy nghĩ của Chu Duy Thanh, Lâm Thiên Ngao cực kì coi trọng lần tham gia Thiên Châu đại hội này. Đó chính là toàn bộ ước nguyện mà mấy năm qua gã luôn cố gắng để hoàn thành. Ba năm trước tham gia đại hội, gã đã có những ấn tượng cực kì sâu đậm. Ba năm qua gã kiên trì phấn đấu, cũng chỉ vì một mục tiêu được thêm lần nữa xông pha trên chiến trường, vì vinh quang của Vương quốc Phỉ Lệ mà chiến đấu.

Ô Nha chậm rãi đứng lên, nhìn Lâm Thiên Ngao đầy nghi ngờ:

- Đội trưởng, huynh không có nói sai đó chứ? Mặc dù trông hắn cũng có chút thịt mỡ, nhưng là hắn muốn so tài về lực lượng đó nha.

- Phụt...

Đang uống nước, Diệp Phao Phao không thể kiềm được mà phun cả ra ngoài, khóe miệng co quắp:

- Cái gì mà cũng có chút thịt mỡ chứ...

Lâm Thiên Ngạo cười nhạt:

- Ta làm như vậy ắt có đạo lý của ta, cô cứ thử qua sẽ biết thôi.

- Được...

Dứt lời, đột nhiên, tay phải Ô Nha đã nâng lên, phóng thẳng tới Chu Duy Thanh.

Người nàng cao, tay lại dài, nên chỉ vung tay bước một bước đã giáng thẳng tới ngay trước mặt Chu Duy Thanh.

Hắn cũng không né tránh mà bước qua trái một bước, chân khẽ khỵu xuống rồi quát khẽ một tiếng, tay phải cũng vung lên, năm ngón tay mở rộng, chộp lấy nắm tay của Ô Nha.

Phịch một cái! Bàn tay hai người lập tức nắm chặt lấy nhau, mười ngón tay đan vào một chỗ.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người bọn họ, lẳng lặng mà nhìn trò vui.

Đối với lực lượng của mình, Ô Nha có lòng tin tuyệt đối. Khi bắt được tay của Chu Duy Thanh, lập tức phát lực, ý đồ đem thân thể hắn quăng đi thật mạnh.

- Hử?

Vốn nghĩ lần phát lực này không có gì quá sức căng thẳng nhưng lập tức trên mặt Ô Nha xuất hiện sự kinh ngạc. Khi nàng kéo mạnh tay hơn, thì bất ngờ thay, Chu Duy Thanh vẫn đứng im bất động. Bàn tay hắn kiên cố như bàn thạch, không chút lung lay.

Ô Nha trời sinh ô kim thiết cốt, lực lượng cực kì khủng bố. Đây dù chỉ là tiện tay phát lực, nhưng lực đạo cũng đến mấy ngàn cân. Nàng dự tính, với tu vi Tam châu như Chu Duy Thanh thì lực lượng như vậy cũng quá đủ dùng rồi.

Thấy khuôn mặt đầy nét kinh ngạc của Ô Nha, Chu Duy Thanh nhếch miệng lộ ra một nụ cười.

Ngay lập tức lòng háo thắng của Ô Nha bị kích phát, đùi phải đột nhiên dẫm mạnh xuống đất rồi hét lớn lên:

- Ngã cho ta!

Toàn thân phát lực, tay phải giằng mạnh ra sau, sức bật mạnh mẽ trong nháy mắt phô diễn.

Lập tức Chu Duy Thanh cũng khẽ quát. Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, da thịt toàn thân trong nháy mắt căng cứng, vai gồng lên, lực lượng toàn thân tập trung hết vào tay phải.

Rồi hắn thình lình hạ thấp người xuống, y phục trên cánh tay phải liền nổ tung thành nhiều mảnh vụn, lộ ra cơ bắp cường tráng, cuồn cuộn da thịt, tràn đầy sức lực, vô cùng mỹ cảm.

Đối mặt với lực bộc phát của Ô Nha, Chu Duy Thanh cũng chỉ lay động một chút chứ không hề tỏ ra bị động hay lúng túng.

Vẻ khiếp sợ đồng loạt xuất hiện trên mặt Diệp Phao Phao và các học viên của Học viện Thiên Châu. Nếu như nói lúc đầu Ô Nha còn xem thường Chu Duy Thanh, thì lần này rõ ràng nàng đã dùng một lực lượng không hề nhỏ chút nào, ấy thế mà Chu Duy Thanh vẫn trụ lại như thường. Những học viên của Học viện Thiên Châu ở đây ai cũng đã từng thử qua sức lực kinh khủng của Ô Nha nên thừa hiểu với đợt bộc phát thứ hai này, lực lượng mà nàng sử dụng đã vượt qua phạm vi thừa nhận của những Thiên châu sư Thể châu bình thường.

Bởi Ô Nha không những xương đồng da sắt mà còn kế thừa một phần huyết mạch Man Nhân của phụ thân, đã mạnh lại càng thêm mạnh. Có điều dù lúc này nàng đã bộc lộ thiên phú của người Ô Kim thì Chu Duy Thanh vẫn không hề tỏ ra nao núng chút nào.

- Tiếp đi...

Chu Duy Thanh hét lớn! Đối mặt với lực lượng của Ô Nha, hắn thật đã cố gắng toàn lực. Nếu là hắn trước khi giúp Mèo mập thăng cấp thì với lực lượng mấy vạn cân ở lần xuất chiêu thứ hai của Ô Nha nhất định sẽ khiến hắn lung lay rồi. Nhưng khi thăng cấp, Mèo mập đã dùng thủ đoạn đặc thù của nó, kích phát toàn bộ tiềm năng của Chu Duy Thanh, thúc đẩy toàn bộ lực lượng chứa trong Hắc Châu trút hết qua thân thể hắn, hòa với hắn thành một thể.

Bây giờ Chu Duy Thanh mới thực sự trở thành người thừa kế hoàn toàn Hắc Châu. Thân thể hắn sau lần bạo tăng này, nếu đơn thuần so sánh về lực lượng thì cô nàng thiên tài của tộc Ô Kim đã không còn giữ vị trí độc tôn được nữa.

Tiếng hét cực lớn của Chu Duy Thanh đã khêu gợi huyết tính của Ô Nha. So khí lực thì trước nay nàng có bao giờ chịu thua ai? Cô nàng lập tức rống lên, ống tay áo bên phải trong nháy mắt nát vụn. Cả cánh tay bừng lên một quầng sáng màu vàng sẫm, rồi như cá lớn quẫy nước đớp hơi, toàn thân cũng theo đó mà bành trướng thêm mấy phần.

Lực kéo một lần nữa được tăng lên và lần này, xương cánh tay của hai người đã phát ra những âm thanh lách cách rất nhỏ.

Thể châu lóng lánh một lớp băng mỏng gần như đồng hiện trên tay bọn họ. Không nghi ngờ gì nữa, vào lúc này lực lượng của bọn họ đã tăng tới cực điểm, thậm chí đã sử dụng tới Thể Châu để phụ trợ lực lượng.

Thật ra, đến lúc này mọi người đã có cái nhìn khác về lực lượng của Chu Duy Thanh rồi.

Bởi Ô Nha dẫu sao vẫn là Ô Nha. Khi toàn bộ lực lượng của nàng bộc phát, người Chu Duy Thanh đã dần dần bị lung lay, thân trên của hắn từ từ nghiêng về phía nàng. Mặc dù khoảng cách rất nhỏ, nhưng thực sự dưới lực lượng tuyệt đối của Ô Nha, Chu Duy Thanh lúc này vẫn còn thua kém một ít. Khi ai nấy đều cho rằng Ô Nha sắp chiến thắng thì bất chợt nhìn thấy một luồng huyết quang bùng lên từ đáy mắt của Chu Duy Thanh. Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú quan sát của tất cả, một lớp ma văn da hổ chậm rãi hiện lên, ngoằn ngèo quấn sát cánh tay Chu Duy Thanh. Vốn cánh tay hắn đã căng cứng thì giờ lại một lần nữa bành trướng, đến cả bàn tay cũng như to ra mấy lần.

- Hát...

Chân phải hắn đột nhiên dẫm mạnh, khiến mặt đất nhất thời rung rinh kịch liệt. Lúc này hắn đã hoàn toàn bạo phát lực lượng kinh khủng của mình. Giờ đây, Chu Duy Thanh giống như ngọn Thái sơn vững chãi bất biến, cương ngạnh chống lại lực kéo từ Ô Nha. Rồi đột nhiên cánh tay hắn gập lại cực nhanh, vùng bước về phía trước, nhấc bổng cái thân hình nặng quá sáu trăm cân của Ô Nha lên cao.

Diệp Phao Phao, Túy Bảo, Tiểu Viêm, Tiểu Tứ, cả bốn người tựa như bốn tên đầu gỗ ngây ngốc chết cứng tại chỗ. Tiểu Tứ thì thào:

- Quát vật, hắn là quái vật sao?

Chính vì bọn họ quá hiểu thực lực của Ô Nha, quá nhiều lần chứng kiến Ô Nha dựa vào lực lượng kinh khủng của nàng mà điều khiển Ô Kim Đồ Thần Phủ phát ra những công kích cực mạnh. Nên lúc này khi Chu Duy Thanh dụng lực mà thắng Ô Nha đã gây nên một cơn địa chấn thật sự trong lòng mọi người.

Cánh tay phải Chu Duy Thanh vung thẳng lên, ném mạnh Ô Nha ra ngoài.

Khi thân thể cực nặng Ô Nha rơi xuống đất rồi dội lên một tiếng vang trầm đục, mọi người mới giật nẩy người thức tỉnh khỏi sự kinh ngạc.

Vẻ mặt Ô Nha lúc này lại càng tràn ngập sự bất ngờ. Cô nàng hết săm soi qua lại bàn tay của mình, rồi tròn mắt nhìn sang phía Chu Duy Thanh cách đó không xa. Bởi cho đến bây giờ có vẻ như nàng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Hắn là Thiên Châu sư cùng cấp với mình, tại sao so đấu lực lượng mà mình lại thua?”

Ma văn da hổ trên cánh tay Chu Duy Thanh cũng đã dần tan. Thật ra chính hắn cũng không biết rõ tại sao, thời khắc mà hắn gần như đã nhập vào trạng thái Tà ma biến, toàn thân chợt hiển lộ một lực lượng vô cùng kinh khủng. Thậm chí sát na đó, hắn còn có cảm giác như mình thừa sức dời non lấp biển vậy.

Cử động cánh tay vài cái, Chu Duy Thanh híp mắt cười:

- Như thế nào? Tiểu Tứ huynh, vừa rồi nếu huynh lại cùng ta đánh cuộc, chỉ sợ thêm lần nữa sẽ bị ta đánh bại nhỉ.

Quả thật, nếu so sánh với trận thắng Tiểu Tứ trước đó, thì lần so lực đả bại Ô Nha này của hắn mới thực sự làm cho mọi người cảm thấy vô cùng chấn động.

Tiểu Tứ vẫn gân cổ lên cãi:

- Cái này… nhưng như thế không phải là toàn bộ. Mỗi lực lượng thôi vẫn chưa đủ. Ô Nha còn có Ô Kim Đồ Thần Phủ chưa xuất ra mà. Uy lực có nó nhất định ngươi chưa thấy, tuyệt đối là gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.

Chu Duy Thanh cười hắc hắc:

- Ta thì không có búa… nhưng ta có chùy! Các người nhìn xem.

Vừa nói, Chu Duy Thanh vừa vung hai cánh tay lên. Bờ vai hắn bừng sáng, Ngưng hình Hộ thể Thần quang màu vàng nhạt mù mịt tuôn trào. Rồi sau đó một luồng sáng màu vàng kim chợt lóe lên, một cặp Đại Lực Thần Chuy đã xuất hiện trên hai tay hắn.

Hai mặt trái ngược của song chùy thay nhau lóe sáng. Ma văn màu vàng nhạt tỏa ra một khí tức vô cùng cường đại. Chu Duy Thanh thân cao một thước chín, cầm trong tay Song Tử Đại Lực Thần Chuy, giống như một Chiến Thần hiển linh, sừng sững trước mắt mọi người.

Nếu so sánh, thì Song Tử Đại Lực Thần Chuy mặc dù không to bằng Ô Kim Đồ Thần Phủ, nhưng nó lại tráng lệ hơn nhiều.

Tiểu Tứ lẩm bẩm:

- Cái đồ chơi này mà đòi so sánh với Ô Kim Đồ Thần Phủ sao? Không phải thương bạc làm bằng sáp đấy chứ, trông thì ngon lành, chẳng biết làm ăn thế nào?

Tiểu Viêm khinh bỉ liếc hắn rồi thản nhiên:

- Không có tri thức thiệt là đáng thương. Đó là Ngưng hình Hộ thể Thần quang, trang bị Ngưng hình cấp Thần sư. Ta đồng ý tiếp tục tham gia đại hội Thiên Châu.

Nói xong câu đó y liền nhắm luôn hai mắt lại, chẳng qua trên khóe miệng luôn mím chặt kia, lần đầu tiên lộ ra một nụ cười.

Vẻ mặt Túy Bảo đầy bất đắc dĩ:

- Thanh niên bây giờ kinh khủng quá, hai người này một búa một chùy, nếu đứng ở cửa lớn làm môn thần, hiệu quả rất đáng kể nhỉ. Ta cũng vậy, đồng ý tiếp tục dự thí.

Chu Duy Thanh lúc lắc song chùy trong tay, mỉm cười nhìn Tiểu Tứ:

- Tiểu Tứ huynh, có muốn thử chút cảm giác từ Song Tử Đại Lực Thần Chuy của ta không?

Nhất thời Tiểu Tứ lắc đầu liên tục:

- Đừng… ta đồng ý, không được hay sao? Mẹ kiếp, lần trước không ngờ đã bị tiểu tử lưu manh này qua mặt. Âm hiểm, thật sự quá âm hiểm mà...

Ngay lúc Chu Duy Thanh đang rung đùi thầm đắc chí vì được mọi người thừa nhận thì Ô Nha đã tiến tới sát hắn. Cô nương cao hơn hai thước, đệ nhất mỹ nhân của tộc Ô Kim, đã nhìn hắn với ánh mắt đầy nhu tình, cất giọng ồm ồm:

- Chán ghét, ngươi vừa rồi làm tay của người ta đau đó nha. Duy Thanh, tới tộc Ô Kim của ta nha. Mặc dù ta đã có hôn phu, nhưng mà tộc ta còn vô số mỹ nữ khác, các nàng thích nhất là những nam nhân có lực lượng như ngươi nha. Yên tâm đi không sao cả đâu, các nàng sẽ không để ngươi phải chịu trách nhiệm, chỉ cần ngươi cho Ô Kim Tộc chúng ta một chút mầm móng là được rồi. Vậy nha?

Một loạt tiếng nha nha khiến da thịt trên mặt Chu Duy Thanh co quắp lại. Hắn nhìn Ô Nha, há hốc mồm hồi lâu, mới ngếch bộ mặt đưa đám lên thảm giọng:

- Đại tỷ, đừng có làm ta sợ aaa…

Nghe câu trả lời của hắn, tất cả đồng loạt cất tiếng cười sảng khoái. Thượng Quan Băng Nhi cũng khẽ mỉm cười. Còn Tiểu Tứ thì cười nghiêng ngả đến nỗi động cả vào vết thương, đau quá nước mắt cũng chảy ra. Nhưng giờ phút này, chiến ý của Phỉ Lệ Chiến Đội đã được Chu Duy Thanh thức tỉnh trở lại.

Thiên Châu đại hội, bọn họ đã sẵn sàng tới rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.