Thượng Quan Băng Nhi khóc nửa ngày cũng không có dấu hiệu ngừng lại, Chu Duy Thanh nhìn trời ngày càng sáng, nhịn không được nhắc nhở nàng: "Doanh trưởng, cũng nên trở về rồi, nếu không chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện nha."
Thượng Quan Băng Nhi tự nhiên biết người này đã quay lại, ngẩng đầu, nhìn hắn một cái: "Ai cần ngươi lo? Sao còn chưa cút đi?"
Chu Duy Thanh rất giỏi về quan sát sắc mặt, liếc mắt qua liền nhìn ra oán hận trong mắt của Thượng Quan Băng Nhi sau khi khóc một hồi yếu đi rất nhiều. Tuy thanh âm vẫn khắc nghiệt như trước nhưng cũng không có nửa phần sát khí.
"Ta lập tức, lập tức, bây giờ cút ngay." Học bộ dáng nói chuyện hôm qua của Thượng Quan Băng Nhi, Chu Duy Thanh liền quay đầu bỏ chạy. Tuy oán khí của Thượng Quan Băng Nhi yếu đi một chút, nhưng vẫn rất có thể đánh hắn một chút cũng không phải không thể.
Mắt thấy Chu Duy Thanh chật vật đào tẩu, Thượng Quan Băng Nhi cắn cắn môi, lúc này mới đứng lên, trở về quân doanh.
Khi Chu Duy Thanh trở lại lều trại của mình, nhất thời hoảng sợ. Lúc hắn thanh tỉnh bị lực hấp dẫn của Thượng Quan Băng Nhi và sinh mệnh lúc đó cũng bị uy hiếp nên cũng không có cẩn thận quan sát bên trong lều trại mình. Lúc này, nương theo ánh mặt trời bên ngoài nhìn thấy, da đầu không khỏi run lên, tự cảm thấy may mắn là mình gặp được người thiện lương nhưThượng Quan Băng Nhi.
Bên trong lều trại là một đống hỗn độn, vải vụn bay tán loạn, nhiều nhất là kiện trang phục màu tím mà Thượng Quan Băng Nhi mặc hôm qua, còn có đồ lót linh tinh của nàng nữa. Vết máu nhiễm quanh giường, có thể thấy được đêm qua điên cuồng đến cỡ nào.
Chu Duy Thanh nhanh chóng đem mấy thứ loạn thất bát tao này gom lại, sau đó bọc vào cái bao của mình, sau đó lại cắt hết mấy nơi có dính vết máu trên chăn nệm, thật cẩn thận cất đi. Đây là "nhân chứng" và "vật chứng", tất nhiên hắn phải giữ lại rồi. Nếu về sauThượng Quan Băng Nhi thật sự theo hắn, sẽ đem mấy thứ này giao cho nàng. Đương nhiên, Thượng Quan Băng Nhi chịu hay không, quyền quyết định vẫn ở nàng.
Làm xong mấy cái này, mồ hôi lạnh của Chu Duy Thanh ứa ra, bởi hắn không tìm thấy bản Bất Tử Thần Công của mình, hiển nhiên bị Thượng Quan Băng Nhi lấy đi rồi. Cũng không phải hắn tiếc gì, mà hắn sợ Thượng Quan Băng Nhi tu luyện theo nó. Đêm qua, khi chân chính tu luyện qua công pháp này, hắn mới hiểu được công pháp này bá đạo đến dường nào. Nếu không phải có khỏa hạt châu màu đen kia hỗ trợ, chỉ sợThượng Quan Băng Nhi chưa đến hắn đã chết rồi. Không được, nhất định phải tìm cơ hội nhắc nhở nàng, ngàn vạn lần không thể để nàng tu luyện. Bất quá, dù nàng muốn tu luyện cũng không phải một hai ngày liền luyện, bị thương nên phải nghỉ ngơi một chút chứ.
Từng đợt cảm giác mệt mỏi dần dần hiện lên, Chu Duy Thanh nhìn hai khỏa Băng Chủng Phỉ Thúy Thể Châu và Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Vì chiêu binh còn chưa kết thúc, hơn nữa trước đó Thượng Quan Băng Nhi vì trừng phạt hắn, cố ý an bài hắn vào một góc hẻo lánh như vậy, cũng không ai đến quấy rầy. Chu Duy Thanh vừa ngủ liền ngủ thẳng đến chiều muộn mới tỉnh dậy.
"Ân, thật thoải mái." Hắn dùng lực duỗi lưng ra, chỉ nghe một trận răng rắc truyền đến từ xương cốt, toàn bộ cơ thể thoải mái vô cùng, nhất là loại cảm giác tràn ngập lực lượng làm cho hắn vui sướng vô cùng. Cúi đầu nhìn hai khỏa Thiên Châu còn ở trên cổ tay, vẫn đang thong thả xoay quanh cổ tay của hắn.
"Vì sao bản mạng châu của người ta đều có thể thu hồi trong cơ thể, hai cái của ta lại không thu vào được? Phải làm sao giờ?" Từ nhỏ đã là phế vật, hắn căn bản không có học tập ngày nào ở Ngự Châu Sư học viện, đối với chức nghiệp này hắn chỉ biết một chút thường thức chứ không nhiều nhặn gì, lúc này tự nhiên không biết nên làm sao.
Quên đi, mặc kệ , trước tiên cứ đi ăn cơm rồi nói sau. Ngủ một ngày, đêm qua lại "vất vả" như vậy, hắn hoàn toàn là bị đói mà tỉnh dậy. Mặc vào quân trang và áo khoác, cố ý thụt tay vào che đi Thể Châu và Ý Châu trên cổ tay, lúc này mới chạy đến căn tin ăn một chút.
Ăn no, người tự nhiên có tinh thần, Chu Duy Thanh ngạc nhiên phát hiện dáng người mình dường như cao lên một chút. Nguyên bản hắn cao tầm một thước bảy, trong đám nhóc 13 tuổi đã xem như rất hiếm thấy rồi, nhưng trải qua tối hôm qua, tựa hồ hắn lại cao thêm mấy cm, cơ thể cũng dường như "đô" ra vài phần.
Trừ bỏ có chút đau lòng Thượng Quan Băng Nhi ra, tâm tình hắn hôm nay thật tốt. Rốt cục cũng có Thiên Châu của mình, không nói đến thuộc tính Ý Châu truyền kỳ, chỉ riêng thân phận Thiên Châu Sư cũng đã đủ làm hắn thấy mỹ mãn. Hắn mơ ước ngày này đã lâu lắm rồi, nếu không phải vìThượng Quan Băng Nhi, hắn đã muốn bay về nhà, đem tin tức này nói với cha mình, đồng thời cũng làm cho kẻ "dùng lỗ mũi nhìn người" Đế Phù Nhã kia biết, mình đã đường đường là một Thiên Châu Sư.
Mang theo tâm tình tốt đẹp, Chu Duy Thanh lại một lần nữa quay về lều trại của mình, nhưng vừa xốc cửa lều lên, theo bản năng, trong lòng hắn sinh ra báo động, lập tức quát: "Ai?"
Phần báo động này hoàn toàn là xuất hiện theo bản năng, ngay cả hắn cũng không rõ chuyện gì xảy ra, lúc này trời đã dần tối, bên trong lều trại nhìn cũng không rõ lắm.
Bất quá, rất nhanh sau đó, thần sắc của Chu Duy Thanh đã biến hóa, thậm chí mang chút nịnh nọt nhìn người trong trướng bồng, cười lấy lòng nói: "Nguyên lai là doanh trưởng đại nhân, sao ngài lại đến đây?" Ngoài miệng nói vậy nhưng một chân hắn bước vào trong lều, một chân khác không chịu vào luôn, có trời mới biếtThượng Quan Băng Nhi đến tìm mình làm gì.
Lúc này Thượng Quan Băng Nhi đã đổi một thân trang phục màu lam, rất tương xứng với mái tóc dài xanh thẳm của nàng. Chu Duy Thanh nhìn bộ quân phục của mình được gấp lại gọn gàng đặt dưới đất, khi hắn đi vào cửa,Thượng Quan Băng Nhi đang nhìn tấm chăn đệm của mình mà ngẩn người.
"Đi vào." Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng quát.
Chu Duy Thanh nhìn kỹ, xác nhận trên người Thượng Quan Băng Nhi không mang theo hung khí, mới cẩn thận bước vào lều trại, bất quá cũng không dám vào sâu lắm, đứng ngay ở cửa, run rẩy nhìnThượng Quan Băng Nhi, bộ dáng nhăn nhó giống như hắn bị chiếm tiện nghi vậy.
Nhìn thấy bộ dáng của người này, khuôn mặt thanh tú của Thượng Quan Băng Nhi nhất thời đỏ lên, trong lòng thầm mắng vì sao lại tiện nghi một hỗn đản như hắn?
"Vải đâu?" Thượng Quan Băng Nhi trách mắng.
"Vải gì?" Chu Duy Thanh không hiểu được ý tứ của nàng.
Thượng Quan Băng Nhi đỏ mặt, liếc liếc chỗ nằm, Chu Duy Thanh lúc này mới hiểu được, thật cẩn thận nói: "Ta thu lại, cất đi làm kỷ niệm rồi."
Bộ ngực đẫy đà của Thượng Quan Băng Nhi phập phồng tức giận: "Ngươi... lấy ra đây!" Nàng thật sự sợ mình nhịn không được giết chết tên hỗn đản này.
Chu Duy Thanh lưu luyến không rời đem đống vải mình thu thập đưa cho Thượng Quan Băng Nhi. Thượng Quan Băng Nhi đương nhiên không thể ở đây nhìn thứ "hại người" đó, bỏ ngay vào trong ngực mình, lại không biết tên đáng khinh này vẫn còn giữ lại một mảnh trên người.
Thượng Quan Băng Nhi đẩy Chu Duy Thanh ra, đi đến cửa trại vén lên màn cửa, làm cho không khí mới ở ngoài bay vào. Nàng hô hấp từng ngụm từng ngụm dài, cố gắng bình phục tâm tình kích động của mình.
Đã qua một ngày, có Thiên Lực tự trị liệu, thương thể trên người nàng đã tốt hơn nhiều. Nhưng thương tổn trong tâm nào dễ dàng khôi phục như vậy? Suy nghĩ suốt một ngày, lý trí rốt cục dần dần chiến thắng, lúc này mới tìm đến Chu Duy Thanh.
"Chu Tiểu Béo." Một lần nữa đi vào trong lều, Thượng Quan Băng Nhi đứng đối mặt với Chu Duy Thanh.
"Có." Chu Duy Thanh nghe nàng kêu mình, vội vàng vâng dạ một tiếng, bộ dáng vâng lời kia lọt vào mắt Thượng Quan Băng Nhi, nhìn thế nào cũng muốn đánh hắn một chút.
Lại hít sâu một hơi, Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, đêm qua chẳng có việc gì phát sinh cả. Nếu làm cho ta nghe được tin đồn gì, ngươi sẽ biết hậu quả."
"A?" Chu Duy Thanh trợn to mắt nhìn Thượng Quan Băng Nhi, mặc dù lúc này bộ dáng bên ngoài của hắn mười phần nghe lời, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý, hắn biết Thượng Quan Băng Nhi nói thế nào đi nữa cũng không giết mình. Lúc này nhìn thế nào cũng thấy nàng thật đẹp. Vừa nghĩ đến bộ dáng uyển chuyển trên ngực mình của mỹ nữ này ngày hôm qua, tim hắn đập ngày càng nhanh hơn.
"Ngươi có nghe không hả?" Thượng Quan Băng Nhi gắt giọng.
"Nghe, nghe rõ. Bất quá, doanh trưởng, ta, ta..." Mặt Chu Duy Thanh mang bộ dám khó nói.
"Ngươi cái gì ngươi? Ấp a ấp úng làm gì? Có chuyện gì, nói!" Thượng Quan Băng Nhi tức giận bước đến, nhịn không được đá người này một cái.
Chu Duy Thanh lập tức lắc lắc đầu: "Thôi ta không nói, ta sợ ngươi đánh ta."
"Nói. Ta không đánh ngươi." Ai cũng có sự hiếu kỳ, Thượng Quan Băng Nhi dù sao chỉ mới 15 tuổi, mặc dù bị hắn chọc giận, nhưng nàng vẫn rất muốn biết Chu duy Thanh muốn nói cái gì.
Chu Duy Thanh trộm nhìn nàng một cái, mới thấp giọng nói: "Thật sự không đánh ta?"
"Ngươi nói hay không?" Sắc mặt Thượng Quan Băng Nhi phát lạnh.
"Ta nói, ta nói còn không được sao?" Chu Duy Thanh thấy thế nào đều là bộ dáng ủy khuất, giống như tế phẩm đêm qua là hắn ấy: "Doanh trưởng, đó là lần đầu tiên của ta a, chuyện đêm qua chỉ sợ ta không quên được! Tuy rằng ngươi không chịu phụ trách với ta, ta cũng không trách ngươi đâu. Lại là, ta sẽ rất khó tránh khỏi nhớ đến ngươi. Mà doanh trưởng, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ. Ta chỉ nói sự thật thôi. A! Giết người!"
Từ lúc Chu Duy Thanh nói ra câu đầu tiên, Thượng Quan Băng Nhi liền hiểu được người này chắc chắn không nói năng đàng hoàng gì, quả nhiên, càng nghe càng giận, sau khi nghe mấy câu cuối, khuôn mặt tuyệt sắc của nàng đã giận đến nỗi lúc trắng lúc xanh. Thân hình lóe lên một cái liền vọt đến cạnh Chu Duy Thanh, tay đưa vào chỗ nhiều thịt ở bên hông, dùng sức nhéo một trăm tám mươi độ, nhất thời tiếng kêu thảm thiết như thiến heo vang vọng bốn phía.
Thượng Quan Băng Nhi khoát tay lên, liền bưng kín miệng Chu Duy Thanh, nàng cũng không muốn thuộc hạ của mình biết đã trễ vậy mình vẫn còn ở trong trướng bồng của người này.
"Còn dám nói bậy nữa, ta thiến ngươi trước." Dưới sự xấu hổ và giận dữ, Thượng Quan Băng Nhi tàn nhẫn nói.
Chu Duy Thanh nháy nháy mắt, không dám lên tiếng, hai tay che hạ thân, nhìn Thượng Quan Băng Nhi với ánh mắt đầy sợ hãi, hắn thật sự sợ.
"Ngươi ngồi xuống cho ta." Thượng Quan Băng Nhi cảm thấy thực may mắn mình không mang theo bội kiếm, nếu không nàng thật sự không dám cam đoan có thể "thịt" tên Chu Tiểu Béo này không nữa.
Chu Duy Thanh ngồi xuống, lần này hắn thực sự thành thật, tuy hắn rất thích nhìn thấy phong thái tức giận của Thượng Quan Băng Nhi khi bị mình chọc ghẹo, nhưng hắn cũng biết không nên quá mức, dù sao hắn cũng có thời gian mà. Cái này chỉ sợ là lạc thú lớn nhất khi hắn tham gia quân ngũ a.
"Chu Tiểu Béo, ta hỏi ngươi. Ngươi biết bao nhiêu về Thiên Châu Sư?" Thượng Quan Băng Nhi cũng ngồi xuống, nhưng vẫn cách Chu Duy Thanh hơn một thước.
"Ách... , trên cơ bản chỉ có mấy cái hôm qua ngươi nói cho ta à." Chu Duy Thanh không chút do dự đáp.
Ba một tiếng, một quyển sách bằng da trâu đã nện lên người hắn, Chu Duy Thanh luống cuống bắt lấy, nhìn thì thấy đúng là bí kíp bảo bối Bất Tử Thần Công của mình.
"Nói đi, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Ban ngày ta không cảm giác được nửa phần Thiên Lực, vì sao ban đêm ngươi lại thức tỉnh được Thiên Châu, hơn nữa là Thiên Châu thuộc loại truyền kỳ như vậy. Đừng nói với ta là vì luyện cái gì Bất Tử Thần Công. Cái này tuy không thể nói không thể thanh công, nhưng tu luyện nó chẳng khác tự sát là mấy. Chỉ bằng thứ này, cho dù ngươi vận khí tốt cũng không thể trong chốc lát vọt đến Thiên Lực tứ trọng, thức tỉnh Thiên Châu được.."
Chu Duy Thanh nói: "Đây hẳn là liên quan đến một viên hạt châu bị ta nuốt a. Trước khi tòng quân, ta đang du ngoạn tại Tinh Thần Sâm Lâm, mệt mỏi liền nằm ngủ ở trỏng. Ai biết sắc trời đột nhiên thay đổi, tối sầm lại, sau đó ta phát hiện mình không thể động được. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe hở, một viên hạt châu màu đen lóe ra ba màu xanh, lam, ngân chui ra từ khe hở, lại chui vào trong miệng ta. Lúc ấy ta cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sau đó ngất đi. Chờ ta tỉnh lại, không phát hiện thấy mình bị gì cả, lúc quay lại thành lại thấy chiêu binh cho nên tòng quân thôi. Đêm qua đúng là ta thử tu luyện Bất Tử Thần Công, khi đánh sâu vào tử huyệt đầu tiên - Kiên Tỉnh Huyệt, đánh sâu vào thì thành công đấy, nhưng toàn thân cũng chết lặng không thể nhúc nhích, sau đó từ trong đan điền sinh ra một dòng nước lạnh mãnh liệt, trong mơ hồ, dường như ta thấy một con lão hổ màu đen có hai cánh, sau đó ta cũng chẳng biết gì nữa. Đến khi ta tỉnh lại, liền phát hiện một nữ nhân trần truồng trước mặt. Sau đó ta lại phát hiện ta đánh sâu thành công đến bốn tử huyệt..."
"Câm miệng." Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt xanh mét vung tay lên, một đạo thanh quang hiện lên, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, "ba" một tiếng, trước mặt hắn liền nhiều ra một đạo liệt ngân. Sợ đến mức hắn câm miệng lại không dám nói lung tung nữa, lần này nếu chỉ xê dịch mấy tấc, chỉ sợ chim nhỏ trong đũng quần của hắn "biết bay" thật.
Hung hăng trừng mắt nhìn Chu Duy Thanh một cái, Thượng Quan Băng Nhi lâm vào suy tư, loại tình huống của Chu Duy Thanh có thể nói là lần đầu tiên nàng nghe được, lấy phong cách nói chuyện của hắn liệu tin được mấy phần đây? Nhưng mà nếu không tin, chuyện ngày hôm qua quả thật không thể giải thích được. Hơn nữa, khi Chu Duy Thanh nói mấy cái này, nàng vẫn nhìn ánh mắt hắn, nàng phát hiện khi hắn nói, ánh mắt coi như chân thành. Lời hắn hẳn là có vài phần tin đươc.
"Nói xuất thân lai lịch của ngươi." Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói. Nàng cũng không phải vì mình, sở dĩ hỏi như vậy là vì khỏa Ý Châu truyền kỳ của hắn, một người có thiên phú dị bẩm đến đâu mà lai lịch không rõ, nàng cũng không thể quyết định có nên chỉ điểm hắn tiến lên con đường tu luyện hay không.
Chu Duy Thanh do dự một chút, nói: "Băng nhi, ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?"
Nghe hắn lại kêu tên mình như vậy, Thượng Quan Băng Nhi tái mặt, tức giận nói: "Gọi ta doanh trưởng, tất nhiên là muốn nghe nói thật."
Chu Duy Thanh cười khổ nói: "Nhưng mà nếu ta nói thật, chỉ sợ không thể tòng quân với ngươi rồi. Kỳ thật xuất thân của ta rất tốt, nhà cũng coi như giàu có, chỉ có từ nhỏ đến lớn, phụ thân luôn trách ta là một phế vật. Dưới sự tức giận ta mới lén ra ngoài tòng quân, tự đi con đường của mình. Chờ ta lập ít danh trạng rồi lại quay về làm rạng rỡ tổ tông. Băng Nhi, nga, không phải, doanh trưởng, ngươi có thể tin tưởng ta không? Không nên hỏi xuất thân của ta nữa, ta dùng sinh mệnh cam đoan với ngươi ta không phải người xấu, nhất định sẽ đối tốt với ngươi."
"Ai cần ngươi đối tốt?" Thượng Quan Băng Nhi lại suýt nữa dâng lên lửa giận, nhưng nàng cũng phát hiện khi Chu Duy Thanh nói, thần sắc cực kỳ chân thành. Không biết vì sao nàng cũng mềm lòng lại vài phần.
"Không hỏi xuất thân của ngươi cũng được, từ giờ trở đi, ngươi phải theo ước pháp tam chương của ta. Ngươi phải lấy bản mạng châu thề, sau đó ta sẽ truyền thụ phương pháp tu luyện về Thiên Châu Sư cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"
Chu Duy Thanh liên tục gật đầu: "Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý." Hiện tại thứ hắn cần nhất là phương pháp tu luyện của Thiên Châu Sư, huống chi lại chínhThượng Quan Băng Nhi truyền thụ nữa. Về phần thề thốt, trước tới giờ hắn cũng không để ý lắm.
Sắc mặt Thượng Quan Băng Nhi rốt cục sáng sủa vài phần: "Thứ nhất, ngươi phải thề vĩnh viễn trung với Thiên Cung Đế Quốc, bất luận sau này ngươi tu luyện đến trình độ nào, ngươi đều là một phần tử của Thiên Cung Đế Quốc."
Chu Duy Thanh lập tức gật gật đầu, phát ra lời thề, lời thề từ hồi mấy năm trước, cha hắn bắt hắn làm trò phát ra trước mặt đế quốc hoàng đế Đế Phong Lăng rồi, lại thề một lần cũng chẳng sao.
"Thứ hai, từ nay về sau, không có sự cho phép của ta, ngươi không được phép tùy tiện hiển lộ thân phận Thiên Châu Sư. Trừ phi có liên quan đến tính mạng, nếu không, không có sự đồng ý của ta, không được dễ dàng thi triển năng lực Thiên Châu Sư."
"A? Không thi triển năng lực Thiên Châu? Vậy ta luyện nó làm gì?" Chu Duy Thanh khó hiểu nói.
Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: "Ngu ngốc, ngươi cho là khỏa Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu đối với ngươi thật sự là chuyện tốt sao? Nếu cho các đế quốc khác biết quốc gia chúng ta xuất hiện một người như ngươi, không biết sẽ có bao nhiêu sát thủ đến giết ngươi nữa. Trước khi tu vi ngươi đạt đến trình độ có thể tự bảo vệ bản thân, tuyệt đối không thể dễ dàng bộc lộ."
Chu Duy Thanh bừng tỉnh, chặn nói: "Cũng là ngươi đau lòng ta, ta thề là được." Lập tức bật mình thề.
Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng nhìn hắn: "Cuối cùng, bất luận tu vi ngươi đạt đến trình độ nào, tuyệt đối không thể ép buộc ta tiếp thụ ngươi."
Chu Duy Thanh ngẩn người: "Ngươi sợ sau này tu vi ta vượt qua ngươi, ép buộc ngươi ở cùng ta?"
"Không sai." Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói.
Chu Duy Thanh sắc mặt thay đổi, vẻ mặt luôn luôn tươi cười biến mất: "Thượng Quan Băng Nhi, ngươi nghĩ ta là ai? Chuyện ngày hôm qua đã không thể tránh né, là ta không đúng, làm mất sự trong sạch của ngươi, về sau ta nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp bù đắp cho ngươi, nhưng ngươi không thể vũ nhục nhân cách của ta. Ta Chu, Chu Tiểu Béo dù hư hỏng đến mức nào cũng không hỏng đến mức bắt buộc cảm tình người khác. Ta thề, trừ phiThượng Quan Băng Nhi tự nguyện, nếu không, ta, Chu Tiểu Béo vĩnh viễn sẽ không buộc nàng làm chuyện gì cả."
Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Chu Duy Thanh, trong lòng Thượng Quan Băng Nhi có chút áy náy, cũng thở nhẹ ra một hơi, trong lòng thầm nghĩ, người này tuy chán ghét, nhưng cũng không phải không có chỗ nên người.
Đáng tiếc, nàng cũng không biết Chu Duy Thanh thề mấy cái này, tuy nhìn như thiệt tình, nhưng hắn cũng tự để lại đường lui cho mình, hắn đều lấy danh nghĩa Chu Tiểu Béo mà thề, cũng không dùng tên Chu Duy Thanh của mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Duy Thanh nhìn đáy mắt Thượng Quan Băng Nhi có một phần thê lương, nhất thời mềm lòng lại. Nói thế nào đi nữa, dù không phải trách nhiệm của hắn, nhưng rõ ràng hắn chiếm thứ trân quý nhất của nữ hài tử người ta.
"Doanh trưởng, ngươi đừng nóng giận mà, về sau cái gì ta cũng nghe ngươi, ngươi bảo ta trộm gà, ta tuyệt đối sẽ không trộm chó, ngươi bảo ta làm gì ta làm cái ấy."
Nhìn sự thân thiết trong mắt Chu Duy Thanh, lại nghe được người này nói bậy, vẻ băng lãnh trên mặt Thượng Quan Băng nhi rốt cục tan đi, nhịn không được bật cười: "Ai bắt ngươi đi ăn trộm, ngươi nghĩ ta giống ngươi à?"
Vừa thấy Thượng Quan Băng Nhi nở nụ cười, Chu Duy Thanh nhất thời phấn chấn, đang muốn thuận đường tiến tới, lại nghe Thượng Quan Băng Nhi nghiêm mặt nói: "Từ giờ trở đi, ta sẽ dạy cho ngươi tất cả những gì liên quan đến Thiên Châu Sư, ngươi phải nhớ kỹ và cố gắng tu luyện đấy."
Nghe nàng nói phải truyền thụ phương pháp tu luyện Thiên Châu Sư, Chu Duy Thanh nhất thời nghiêm túc lại, gật gật đầu.
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Nhân loại, luôn luôn tự nhân là chủng tộc có trí tuệ nhất, bởi vậy chúng ta gọi thân thể của mình là Thiên Thể, thông qua tu luyện mà kích phát tiềm lực của bản thân, gọi là Thiên Lực. Thiên Lực là trụ cột của tất cả, bất luận là Thể Châu Sư, Ý Châu Sư hay Thiên Châu Sư đều không thể thiếu sự duy trì của nó. Thể Châu Sư và Ý Châu Sư chỉ cần tam trọng Thiên Lực là có thể thức tỉnh khỏa bản mạng châu thứ nhất, nhưng hai khỏa bản mạng châu tiếp theo cần phải tăng lên lưỡng trọng Thiên Lực mới có thể ngưng châu. Từ Sư Cấp đột phá lên Tôn Cấp, muốn tăng thêm một khỏa bản mạng châu cần phải tăng tam trọng Thiên Lực cho đến khi đủ cửu châu, đạt đến Tông Cấp. Mà Thiên Châu Sư chúng ta cần Thiên Lực nhiều hơn bọn họ.."
"Bản mạng châu của Thiên Châu Sư khi thức tỉnh đã khác với những Ngự Châu Sư bình thường, chúng ta phải có tứ trọng Thiên Lực mới có thể thức tỉnh khỏa bản mạng châu đầu tiên, đó cũng là vì sao trước đó ta đoán rằng ngươi đã có tứ trọng Thiên Lực. Sau đó, mỗi khi ngưng tụ một khỏa bản mạng châu đều cần tứ trọng Thiên Lực làm cơ sở. Nói cách khác, nếu Thiên Châu Sư chúng ta muốn tu luyện đến Thập Nhị Thiên Châu, cần phải tu luyện Thiên Lực lên đến Thiên Đạo Lực bậc cao nhất - thập nhị trọng mới được. Bởi vì Thiên Châu Sư tu luyện khó khăn, mỗi tứ trọng Thiên Lực mới tăng lên một khỏa châu, bởi vậy quá trình tu luyện của chúng ta cũng được gọi là Thập Nhị Thiên Châu Biến hay Thiên Châu Thập Nhị Biến."
Chu Duy Thanh thật sự nghe giảng, hắn rất khát cầu tri thức ở phương diện này, cho nên khi nghe Thượng Quan Băng Nhi nói, ánh mắt hắn không còn nhìn bậy khắp người nàng nữa.
Nói tới đây, Thượng Quan Băng Nhi lấy ra ngọn đèn châm mình mang đến, làm cho ánh sáng trong lều mạnh hơn một chút, mỹ nhân gần ngay gang tấc làm cho Chu Duy Thanh không khỏi khẽ run, hắn mới 13 tuổi, tự chủ tất nhiên sẽ không quá mạnh, nhất là lại cùngThượng Quan Băng Nhi phát sinh qua cái quan hệ kia, nhất thời có chút không yên, may mắn có tri thức của Thiên Châu Sư hấp dẫn hắn nên mới không biểu hiện ra ngoài.
Thượng Quan Băng Nhi tiếp tục nói: "Bản Bất Tử Thần Công kia của ngươi ta cũng đã xem qua, ngươi vừa nói là qua đêm trước, ngươi đã tu luyện thành công bốn tử huyệt?"
Chu Duy Thanh gật gật đầu.
Thượng Quan Băng Nhi nhíu mày, nói: "Ngươi có biết hay không, công pháp tu luyện Thiên Lực, một khi chọn lựa sẽ không thể sửa đổi. Ngươi nếu chọn Bất Tử Thần Công, cũng chỉ có thể tiếp tục tu luyện. Công pháp tu luyện này tuy rất kỳ lạ nhưng cũng rất nguy hiểm."
"A? Không thể đổi phương pháp tu luyện sao?" Chu Duy Thanh giật mình nói.
Thượng Quan Băng Nhi gật gật đầu, nói: "Bất quá, ngươi cũng không cần quá lo lắng, công pháp này tuy bá đạo, nhưng khó khăn nhất chính là cửa thứ nhất, ngươi đã đả thông tử huyệt chung quanh, tin rằng sau này tu luyện sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa, nếu ngươi nói thật, lực lượng của khỏa hạt châu màu đen của ngươi cũng sẽ tiếp tục che chở ngươi. Chẳng qua, càng về sau tu luyện càng khó, ngươi phải chuẩn bị trước tâm lý."
Chu Duy Thanh gật gật đầu, khẳng định nói: "Ta nhất định sẽ tiếp tục tu luyện." Cơ hội đã đến, hắn quyết không bao giờ làm phế vật nữa.