Bởi Ý châu Biến Thạch Miêu Nhãn của hắn thật sự rất hi hữu, nên ngoài Thượng Quan Băng Nhi và Lâm Thiên Ngao ra, những người khác nào có nghi ngờ gì mấy! Bọn họ đều nghĩ rằng, kỹ năng Hắc Ám và Lôi kia là do thanh trường cung của Chu Duy Thanh mang lại.
Vì một ít quyển trục Ngưng Hình do Ngưng Hình Sư cấp Tông sư chế tạo cũng có đặc tính này. Bọn họ bỏ qua chỗ khảm nạm trên thân cung, mà trực tiếp ký thác kỹ năng vào trong quyển trục! Khiến cho những vũ khí Ngưng Hình đó có thêm những kỹ năng phụ trợ cực mạnh, nhưng đồng thời Thiên lực tiêu hao cũng hết sức kinh người. Đó là chuyện không cách nào thay đổi và không thể linh hoạt bằng khảm nạm Thiên châu. Có điều như thế lại có hiệu quả che giấu được những kỹ năng cường đại mà bản thân không muốn cho địch thủ biết.
Chiến đội Phỉ Lệ do tám người Chu Duy Thanh kết hợp lại, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Lâm Thiên Ngao cứ như thế rời khỏi thành Phỉ Lệ, một đường nhắm thẳng hướng Đông mà đi.
Qua sự giảng giải của Lâm Thiên Ngao, đám người Chu Duy Thanh bắt đầu có thêm những hiểu biết mới về Thiên Châu đại hội. Lần này, đại hội được tổ chức tại thành Trung Thiên, thủ đô của Trung Thiên Đế Quốc.
Đại lục mênh mông không bờ bến, đại khái phân chia thành mười quốc gia, mạnh yếu cũng ba bảy loại. Cường đại nhất trong số đó, chính là Đế quốc Trung Thiên và Vạn Thú.
Đế quốc Vạn Thú nắm giữ toàn bộ lãnh thổ phía Bắc, chiếm diện tích gần bằng một phần tư đại lục. Đế quốc Trung Thiên còn lớn hơn cả Vạn Thú, quốc gia này nằm chính giữa bình nguyên bao la của đại lục, đất đai màu mỡ phì nhiêu, thích hợp trồng trọt chăn nuôi. Cứ như thế, hai đại Đế quốc này đã sở hữu tới bảy phần mười diện tích toàn đại lục. Cho dù Phỉ Lệ và Bách Đạt ở phía Tây hợp lại cũng không bằng một nửa hai Đế quốc này.
Trên đại lục có chừng năm quốc gia giống như Đế quốc Phỉ Lệ. Trừ Phỉ Lệ và Bách Đạt ra, ở phía Nam đại lục có Đế quốc Đan Đốn, phía Đông có Hoàng triều Bảo Phách và Đế quốc Cách Lý Sai Nặc. Năm quốc gia này cùng hai cường quốc Trung Thiên, Vạn Thú chiếm giữ chín phần mười diện tích của đại lục. Một phần nhỏ lẻ còn lại là của những tiểu quốc thuộc địa. Vương quốc Thiên Cung chính là một trong những tiểu quốc đó.
Bởi vậy, Thiên Châu đại hội vốn là chỗ cho bảy cường quốc kia tung hoành, những tiểu quốc khác thi thoảng cũng xuất hiện vài cường giả, nhưng tuyệt không cách nào lay động được vị thế của bọn họ.
Cũng có một kỳ đại hội Thiên Châu, chiến đội của Đế quốc Phỉ Lệ đạt được thành tích khá tốt, đứng vị trí thứ năm, suýt chút nữa thì lọt vào nhóm bốn quốc gia mạnh nhất. Nhưng những người hiểu biết đều thông suốt một điều, muốn giành lấy chỗ trong bốn vị trí đó, thật sự là quá khó khăn. Mà đại hội lần này, chiến đội của Phỉ Lệ chỉ có mỗi Lâm Thiên Ngao là người đã từng tham gia ba năm về trước.
***
Sau khi vượt qua hồ Phỉ Lệ, Lâm Thiên Ngao bèn mua tám con ngựa tốt rồi tất cả cùng lên ngựa mà đi. Gã dự định càng sớm đến thành Trung Thiên càng hay chừng ấy, vì như vậy có thể dĩ dật đãi lao, tranh thủ thêm thời gian dưỡng sức và bàn bạc chiến thuật.
Trong tám người thì Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi và Ô Nha chưa từng cưỡi ngựa lần nào. Lúc trước ở Thiên Cung Doanh, hai người có ra ngoài làm nhiệm vụ thì đều sử dụng những chiếc xe ngựa hết sức sang trọng và êm ái, nay lần đầu tiên tự thân cưỡi ngựa, đều cảm thấy mới mẻ và háo hức vô cùng. Tuy nhiên bọn họ đều là Thiên Châu Sư, thân thể dĩ nhiên mạnh mẽ hơn rất nhiều so với người bình thường, do đó rất nhanh đã nắm vững thuật kỵ mã.
Kẻ duy nhất buồn bực khó chịu là Ô Nha, trong năm ngày từ lúc rời khỏi thành Phỉ Lệ cho đến khi tiến vào lãnh thổ của Đế quốc Trung Thiên, Ô Nha đã thay đổi tới sáu con chiến mã. Tính ra mỗi ngày cô nàng ngự một con, đơn giản bởi chúng chỉ có thể kiên trì được tới đó. "Đại" mỹ nữ này quả thật "hơi nặng" một chút, tuấn mã cao to hùng dũng cỡ nào, bị nàng ta cưỡi một ngày, đều phải lăn ra mà sùi bọt mép!
- Ô Nha đại tỷ, tỷ thật lợi hại đó! Hôm nay lại thay ngựa ha?
Chu Duy Thanh nín cười nhìn Ô Nha loay hoay trên lưng con tuấn mã lúc này đã phì ra bọt trắng.
Ô Nha hừ lạnh:
- Ta mà nặng cái gì? Mấy con ngựa non này mới thật là ốm yếu đó!
Chu Duy Thanh tò mò:
- Tuy vóc dáng của đại tỷ cao to hơn ta và đội trưởng một ít, nhưng mà vậy thì có nặng hơn bao nhiêu, tại sao ngựa của tỷ lại như thế nhỉ?
Ô Nha trừng mắt nhìn hắn:
- Vậy ngươi nặng bao nhiêu?
Chu Duy Thanh tính toán một lúc rồi nói:
- Chưa tới hai trăm cân mà!*
Hắn cao một thước chín, nặng hai trăm cân, hình dáng cũng khá cân xứng, so với người bình thường là hết sức cường tráng.
Ô Nha tiếp tục nhìn Lâm Thiên Ngao rồi hỏi:
- Đội trưởng, huynh thì sao?
Lâm Thiên Ngao vóc người khôi vĩ, so với Chu Duy Thanh còn đô con hơn, gã toét miệng cười:
- Ta khoảng chừng hai trăm ba chục cân gì đấy!
Ô Nha cười hắc hắc:
- Hai người cộng lại còn nhẹ hơn ta nhiều đó!
- Ồ...
Lúc này ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Chu Duy Thanh và Lâm Thiên Ngao cộng lại cũng hơn bốn trăm có dư. Tuy thân hình của Ô Nha có to hơn nữa, thì nhìn thế nào cũng không thể nặng quá bốn trăm cân chứ?
Ô Nha dương dương tự đắc:
- Nói cho các người biết bí mật này cũng không sao, ta chính là tộc nhân của bộ tộc thiểu số Ô Kim ở biên giới phía Bắc đế quốc Phỉ Lệ. Thiên sinh cốt cách đã nặng một cách kỳ lạ, thần lực vô song mà! Ta á, nặng "chỉ" hơn sáu trăm cân một chút thôi! Hắc hắc...
- Móa ơi! Con ngất a...
Ngoại trừ Thượng Quan Băng Nhi và Lâm Thiên Ngao trầm tĩnh, những người khác không ai không há mồm choáng váng.
- Sáu trăm cân sao? Có còn là người không vậy trời?
Túy Bảo thì thào:
- Khó trách khí lực của cô ta kinh khủng như vậy! Hóa ra là người của tộc Ô Kim! Tộc người này hết sức cuồng chiến. Lúc cường thịnh nhất có hơn mười vạn dân, chọn lấy thanh niên trai tráng mà lập thành Quân đoàn Ô Kim Chiến Phủ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Tề danh với Quân đoàn Nanh Sói nổi tiếng man rợ của Đế quốc Vạn Thú. Bọn họ trời sinh đã có tố chất trở thành những chiến binh cực mạnh, chỉ là không hiểu tại sao, tộc nhân của Ô Kim càng lúc càng ít đi, rồi suy yếu dần. Nhưng cho dù như vậy, một khi có người nào của tộc này gia nhập quân đội, cũng sẽ được đặc cách phong làm Trung đội trưởng. Trên chiến trường, tộc nhân của Ô Kim thật khủng bố không khác gì chiến xa đó!
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi nghe xong thập phần hiếu kỳ. Còn những người kia đều xuất thân từ Đế quốc Phỉ Lệ, đều có biết một hai, nên gật đầu liên tục.
Tiểu Tứ chợt nói:
- Nhưng theo những gì ta biết, người Ô Kim chỉ có thể làm Thể Châu Sư mà thôi! Chứ chưa bao giờ nghe qua có một ai trở thành Thiên Châu Sư cả? Ô Nha, cô là Thiên Châu Sư mà?
Khuôn mặt của Ô Nha chợt ũ rũ hẳn đi:
- Tộc Ô Kim ta trời sinh thần lực, mạnh mẽ vô cùng. Nam nữ trưởng thành bất luận là ai đều nặng từ năm trăm cân trở lên. Tự thân da thịt đã có lực phòng ngự hết sức cường đại. Trên chiến trường, những chiến sĩ Ô Kim Cuồng Phủ bình thường nhất cũng thừa sức đánh bại Ngự Châu Sư. Có điều chẳng hiểu vì sao, khả năng sinh sản của chúng ta lại xuất hiện vấn đề, người Ô Kim lấy nhau không thể nào có con được nữa. Cùng đường, chúng ta đành phải kết hôn với ngoại tộc. Các người cũng biết rồi đấy, thể trọng bọn ta nặng như vậy, ngay cả đứa nhỏ trong bụng mẹ cũng không khác mấy, nên nam nhân tộc ta nào dám cưới vợ khác tộc đâu. Như thế chả khác gì giết chết người mẹ từ thời kỳ thai nghén? Chính vì vậy, chỉ có một con đường, là đám nữ nhi chúng ta đi lấy chồng ngoại tộc mà thôi. Nhưng chư vị thấy rồi, chúng ta trưởng thành thì có hình dáng thế nào? Cho dù ta tại Ô Kim tộc được xem là đệ nhất mỹ nữ! Mà ta đây còn có chút nữ tính đấy, những thiếu nữ Ô Kim, người lùn nhất cũng cao trên hai thước, thử hỏi người khác làm sao mà yêu được chúng ta? Và cứ thế thì tộc nhân ta ngày càng ít dần đi...
- Lần này ta tới thành Phỉ Lệ, gia nhập Học viện Thiên Châu, kỳ thực cũng để tìm hôn phu của ta mà thôi! Tên hỗn đản chết toi đó, sau khi vừa thấy ta đã bỏ nhà trốn đi. Ta nghe nói hắn chạy tới thành Phỉ Lệ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được chút tung tích gì!
- Bản thân ta là kết quả của một cuộc hôn nhân ngoại tộc. Mẹ ta là Tộc trưởng đương thời của Ô Kim, cha ta là Tù trưởng của một bộ lạc Vạn Thú. Trước kia mẫu thân ta đã cứu lấy phụ thân khi ông ngộ nạn, sau hai người lấy nhau mà sinh ra ta. Ta có hai dòng máu, không còn thuần túy là người Ô Kim nữa, chính vì vậy mới có thể trở thành Thiên Châu Sư!
Nghe xong lời kể của Ô Nha, ai nấy trong lòng đều thoáng hiện chút bi ai nặng nề. Đây quả thật là một chủng tộc đầy đau khổ!
Chu Duy Thanh áy náy:
- Xin lỗi Ô Nha, ta vốn không biết cô thiên bẩm dị thường như vậy! Ài..!
Ô Nha lắc đầu:
- Không sao đâu! Ai bảo ta lại nặng như vậy làm gì. Mà nói này Chu huynh đệ, ngươi vóc dáng không tệ, Thể châu cũng thuần lực lượng. Không bằng đến tộc Ô Kim ta một chuyến. Bọn ta không ép ngươi phải lấy bọn ta làm vợ, chỉ để lại cho chúng ta chút nòi giống là được rồi! Nhé..!
Chu Duy Thanh nghe xong rùng mình một cái, suýt chút nữa lăn đùng từ trên ngựa xuống đất. Hắn mất vía trợn mắt nhìn Ô Nha:
- Ối! Ối..! Đại tỷ à, tỷ tha ta dùm đi. Thân thể ta ốm yếu gầy guộc, chịu sao nổi sáu trăm cân đè lên chứ!
Ô Nha liếc nhìn Chu Duy Thanh cười tình:
- Ngươi có thể nằm trên mà...
Lần này, trừ Thượng Quan Băng Nhi đôi má đỏ bừng, ai nấy đều phá lên cười sặc sụa. Những tình huống có thể làm Chu Duy Thanh kinh ngạc gần đây, tựa hồ không nhiều lắm.
Cứ như thế tám người cưỡi ngựa dọc theo quan đạo của Đế quốc Trung Thiên mà đi. Tuy Chu Duy Thanh không biết gì nhiều về đệ nhất cường quốc trên đại lục này, nhưng từ quan đạo mà hắn cũng có thể nhìn ra không ít việc.
Đừng nói Thiên Cung, cho dù Đế quốc Phỉ Lệ thì quan đạo rộng hai mươi thước đã là không tệ. Ấy vậy mà đường ở Đế quốc Thiên Cung cái hẹp nhất cũng ngoài ba mươi thước, rộng rãi và bằng phẳng. Hai bên đường đại thụ xanh um, rất có khí độ và hình tượng của một nước lớn.
Thành Phỉ Lệ nằm hơi chếch về phía Bắc của đế quốc Phỉ Lệ. Mà thành Trung Thiên cũng hơi lệch về phía Bắc của Đế quốc Trung Thiên. Biên giới phía Đông của Đế quốc Phỉ Lệ chính là biên giới phía Tây của Đế quốc Trung Thiên, cho nên hành trình từ thành Phỉ Lệ đến thành Trung Thiên là một con đường thẳng tắp và không quá xa xôi, cưỡi ngựa đi chừng mười ngày là có thể đến nơi. Và lúc này, Phỉ Lệ chiến đội của chúng ta đã đi được gần nữa lộ trình ấy rồi!
Khi Chu Duy Thanh còn đang bị Ô Nha dọa cho sợ mất hồn thì đột nhiên hắn cảm giác được trước ngực mình khẽ rung động. Một tiếng ngao ngao trầm trầm vang lên, rồi vụt một phát, tiểu bạch hổ Mèo Mập đã nhảy ra khỏi lồng ngực hắn.
Mèo Mập mấy ngày nay đều nằm trong lòng Chu Duy Thanh, ai nấy đều đã gặp. Với bọn họ, Mèo Mập tuy kỳ lạ, nhưng thân hình hãy còn nhỏ lắm, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một con Thiên thú còn chưa phát triển, nên không chú ý nhiều.
Lúc nó vừa lao ra, Chu Duy Thanh chợt cảm giác có điều gì đó không đúng, bởi ngay sau khi nó nhảy lên cổ tuấn mã, bộ lông óng mượt đã xù cả lên, thân thể run rẩy một cách kịch liệt. Tựa hồ như lúc này nó đang chịu những cơn đau kinh khủng hành hạ vậy. Nhất là trên người nó, những vệt hoa văn xanh sẫm giống như đang sống lại, uốn lượn quằn quại mà phát ra những luồng sáng kỳ dị.
Thấy ánh sáng của những hoa văn đó, Chu Duy Thanh lập tức nghĩ đến cảnh Tà Ma Biến từng xuất hiện trên thân mình. Nhưng lúc này, khí tức toát ra từ Mèo Mập lại khác hoàn toàn Tà Ma Biến của hắn. Nó không mang đến một chút gì tà ác bạo ngược, mà là một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng như muốn thấm sâu vào tim gan vậy. Cùng lúc đó, Chu Duy Thanh cũng có thể nghe rõ được những tiếng lách cách phát ra trong cơ thể của Mèo Mập.
- Hống!
Một tiếng gầm kinh khủng chợt vang lên.
Tám con ngựa dưới tiếng gầm rít này chợt mềm nhũn, loạng choạng lao tới vài bước rồi ngã quị, ngay cả một tiếng hí sợ hãi cũng không thể cất lên. Từ trong mũi miệng bọn chúng, ứa ra một đám bọt đỏ hồng.
Những người ở đây thân pháp đều không tệ, tuy có kinh nhưng không hoảng, lập tức tung mình nhảy khỏi lưng ngựa, ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì!
Chu Duy Thanh với tay ôm Mèo Mập vào lòng, trên mặt tràn ngập lo lắng và quan tâm. Tuy bình thường hắn hay trêu chọc và ăn hiếp Mèo Mập, nhưng hai năm sống với nhau nửa bước không rời, lại nhiều lần nó đã cứu mạng giải nguy cho hắn, nên Chu Duy Thanh sớm xem nó như một kẻ đồng hành thân thiết và quan trọng. Lúc này Mèo Mập đột nhiên có những biểu hiện kỳ cục như vậy, hắn làm sao không lo cho được?
Khi Chu Duy Thanh vừa ôm Mèo Mập vào lòng, liền phát hiện hai mắt nó lúc này đã nhắm nghiền, thân thể run lên bần bật. Tuy bề ngoài vẫn không hề phát tiết ra năng lượng gì kỳ lạ cả, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được dưới lớp da Mèo Mập, ẩn chứa những chấn động năng lượng cực kỳ to lớn.
- Mèo Mập... Mèo Mập..! Mi làm sao vậy? Đừng có dọa ta đó!
Chu Duy Thanh liên tục kêu lên đầy khẩn thiết.
Lâm Thiên Ngao vẫn bình tĩnh:
- Xem tình trạng nó lúc này, có vẻ như nó muốn tiến cấp thì phải? Chu Duy Thanh, Thiên thú của ngươi cũng mạnh quá nhỉ. Gầm một tiếng đã làm cho tám con ngựa to khỏe phải vỡ mật mà chết. Sau này trưởng thành, không biết nó sẽ cường đại đến mức nào?
Chu Duy Thanh nhìn về phía gã với hi vọng giúp đỡ:
- Vậy ta phải làm sao đây?
Lâm Thiên Ngao nhíu mày:
- Thiên thú tiến cấp, chỉ có thể dựa vào lực lượng của nó. Nhân loại chỉ có thể biết được trạng thái lúc chúng sắp tiến hóa, còn ngoài ra không thể làm gì được. Có điều, thường thì sau mỗi lần tiến cấp như vậy, Thiên thú sẽ vô cùng suy yếu, đồng thời phát ra một loại khí tức kỳ lạ, có thể hấp dẫn những Thiên thú khác tìm đến. Trong tự nhiên chúng đã có bầy đàn bảo vệ, còn hiện tại, chúng ta phải là người bảo hộ nó rồi. May mà đây là lãnh thổ của Đế quốc Trung Thiên, lại đang ở trên đường quan đạo, tuy hai bên là rừng núi, nhưng chưa bao giờ nghe nói có tồn tại loại Thiên thú cường đại nào ở đây! Đi thôi, chúng ta tránh vào rừng, tìm chỗ nào kín đáo, dễ bề thủ thế bảo vệ. Tiểu gia hỏa này tiến cấp, nhiều nhất cũng chỉ ba ngày thôi.
Chu Duy Thanh cười khổ:
- Làm trễ nãi thời gian của mọi người, ta thật xấu hổ!
Túy Bảo cười ha hả:
- Không sao đâu! Thời gian vẫn còn rất dư dả mà. Hơn nữa, nếu chú hổ nhỏ này tiến cấp, năng lực chiến đấu tăng lên, biết đâu sẽ trợ giúp cho ngươi nhiều hơn trong Thiên Châu đại hội!
Chu Duy Thanh ngơ ngác:
- Thiên Châu đại hội cho sử dụng Thiên thú sao?
Túy Bảo bèn giải thích:
- Ngươi chưa nghe nói bên Đế quốc Vạn Thú có một loại người gọi là Khống Thú Sư sao? Thực lực của bọn người này không mạnh, nhưng bù lại có thể khống chế sử dụng Thiên thú chiến đấu. Bởi vậy đại hội Thiên Châu cũng cho phép Thiên thú tham gia. Có điều, sau khi trở thành Khống Thú Sư, thì lại không cách nào Ngưng hình, Thác ấn được nữa. Hơn nữa, số lượng Thiên thú cũng rất hạn chế, chỉ một mà thôi. Có điều chỉ cần Đế quốc Vạn Thú phái những người này dự thi, thì sẽ cực kỳ dễ dàng mà tiến vào nhóm bốn đội mạnh nhất. Đó cũng chính là nguyên nhân làm cho Đế quốc Vạn Thú trở nên hùng mạnh.
Mặc kệ Chu Duy Thanh tò mò suy nghĩ về Khống Thú Sư, lúc này, thân thể Mèo Mập vẫn run rẩy không ngừng, càng lúc càng kịch liệt. Ngựa thì cũng đã chết rồi, nên ai nấy cũng không bận tâm đến nữa, chuyển thân vọt vào cánh rừng bên phải quan đạo. Rất nhanh sau đó, Lâm Thiên Ngao đã tìm được một quả núi nhỏ nằm ẩn khuất bên trong.
Lâm Thiên Ngao nhìn Ô Nha rồi nói:
- Ô Nha, cô hãy làm một cái hang đi! Để Chu Duy Thanh và tiểu gia hỏa kia vào đó ẩn náu, chúng ta trấn thủ bên ngoài là được.
Thân là đội trưởng, Lâm Thiên Ngao không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn được những thành viên trong Học viện Thiên Châu cực kỳ kính nể. Cứ như Diệp Phao Phao kiệt ngạo cỡ nào, đi chung với gã mấy ngày nay, cũng sinh lòng khâm phục trước thái độ bình tĩnh và trầm ổn của Lâm Thiên Ngao. Diệp Phao Phao từng nói với Chu Duy Thanh, người như Lâm Thiên Ngao, cho dù làm gì cũng sẽ hết sức thành công. Nếu trên chiến trường, nhất định sẽ là một vị thống soái ưu tú. Nghe y tán dương Lâm Thiên Ngao như vậy, Chu Duy Thanh cũng chỉ cười cười vu vơ.
Ô Nha gật đầu rồi bảo mọi người đứng chờ một chút. Sau đó nàng bèn duỗi tay ra, hai luồng sáng màu đen bừng lên, từ trên tay nàng, đã xuất hiện một cặp búa thật lớn.
Nhìn lưỡi búa to đùng của Ô Nha, suýt chút nữa thì Chu Duy Thanh rớt luôn tròng mắt. Rốt cuộc hắn đã hiểu thế nào là Cự Phủ rồi, bởi cặp búa này, to không khác gì hai cánh cửa lớn trước Học viện Thiên Châu đâu chứ.
Cự Phủ của Ô Nha toàn thân đen kịt, quang mang lưu chuyển trên thân dày đặc. Chiều dài của lưỡi búa chừng sáu xích*, so với Đại Lực Thần Chùy của hắn còn muốn dài hơn. Cán búa thô tráng như cánh tay của hắn, đầu mút nhọn hoắt, hẳn cũng chỉ có bàn tay cỡ Ô Nha mới có thể nắm lấy cái cán này. Trên mặt lưỡi búa, khắc họa những hoa văn kỳ lạ, lấp lánh tỏa ra những tia sáng màu đen. Khi Ô Nha cầm Cự Phủ nâng lên, thật có hình tượng của hắc lang thôn nguyệt, dũng mãnh mà bá đạo.
- Đây... Đây còn là vũ khí Ngưng Hình sao?
Diệp Phao Phao lắp ba lắp bắp.
Ô Nha cười hắc hắc:
- Không phải, đây là báu vật tổ truyền của tộc ta. Lưỡi búa này gọi là Ô Kim Đồ Thần Phủ! Cái bên trái nặng sáu trăm mười hai cân, bên phải nặng bảy trăm tám mươi mốt cân, tổng cộng là một ngàn ba trăm chín mươi ba cân. Nó vốn là Thần khí trấn Tộc, không phải người Ô Kim thì không cách nào sử dụng được đâu!
Diệp Phao Phao, Thượng Quan Băng Nhi và Chu Duy Thanh đều trợn mắt nhìn nhau. Rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu, vì sao Ô Nha chỉ có Tam châu nhưng lại được tham gia đại hội lần này. Cự phủ trong tay nàng ta tuy không phải vũ khí Ngưng Hình, nhưng thứ "đồ chơi" này dường như so với trang bị Ngưng Hình còn muốn dũng mãnh hơn. Một ngàn cân đó nha!
Chỉ nghe Ô Nha quát lớn một tiếng, tay phải đã nâng cao quá đầu, ba quả Phỉ thúy Thể châu thuần lực lượng sáng bừng lên. Siêu cấp chiến phủ hơn ngàn cân trong tay nàng điều khiển không khác gì hai cọng rơm múa lên xoáy tít, khiến xung quanh Ô Nha lúc này như được bao bọc bởi một lớp màn kim loại đen kịt, rồi ầm ầm lao vào quả núi trước mặt!
Sát na Ô Kim Đồ Thần Phủ chạm vào vách đá, ai nấy đều cảm giác mặt đất dưới chân như chấn động kịch liệt, ngay sau đó, những thanh âm ầm ĩ chát chúa vang lên. Toàn thân Ô Nha giống như một mũi khoan khổng lồ, khoét sâu vào trong núi.
Chu Duy Thanh nhìn mà gan ruột dạ dày gì đều co quắp cả lại. Hắn trước nay vẫn nghĩ rằng, trong cấp Tam châu mình là vô địch. Nào hay nhìn một thân bản lĩnh của Ô Nha, hắn mới nhận ra, cùng cấp với mình không chỉ mỗi hắn là biến thái. Cứ như giờ, hắn có đánh nhau với nàng ta cũng chưa chắc đã nắm phần thắng, trừ khi là hắn kích phát Tà Ma Biến!
Âm thanh của Lâm Thiên Ngao chợt vang lên bên tai Chu Duy Thanh:
- Năng lực của cô ấy, chính là khắc chế ta!
Chu Duy Thanh giật mình quay lại nhìn gã, chỉ thấy Lâm Thiên Ngao nhếch mép cười khổ:
- Không trực tiếp va chạm với cô nàng này, sẽ không biết lực lượng của Ô Kim Đồ Thần Phủ kinh khủng ra sao! Cô ấy phục ta, bởi vì ta có thể chống đỡ được công kích từ lưỡi búa đó. Thế nhưng nàng lại quên rằng mình chỉ mới Tam châu, nếu như đồng cấp với ta, e rằng ta cũng không cách nào chịu thấu được. Ngươi biết không, nha đầu đó quả thật dũng mãnh, khi thi tuyển thành viên, trừ ta ra không một ai dám đối chiến với nàng cả! Nàng chính là người đầu tiên bước vào đội tuyển. Thế nhưng lực lượng tối đa của nàng là bao nhiêu thì ngay cả ta cũng nhìn không thấu! Tộc Ô Kim trời sinh có ai không là chiến binh cường đại, mà nàng lại được thừa nhận là thiên tài ưu tú nhất trong một ngàn năm trở lại đây của người Ô Kim. Nói như thế, chắc ngươi cũng đã hiểu!
Chu Duy Thanh khó nhọc nuốt khan một hơi rồi thì thầm:
- Cô nàng này mà thả ra chiến trường, sẽ không khác gì một cỗ máy xay thịt đâu!
Đúng lúc này, những âm thanh chát chúa cũng đã ngừng lại. Từ trong mù mịt bụi đá, Ô Nha lao ra, để lộ một cái hang lớn bị nàng mạnh mẽ khoét đục, rộng chừng ba thước cao hai thước rưỡi. Mà càng kinh khủng hơn, trên người nàng một chút đất đá cũng không dính phải, gương mặt không hồng, hơi thở tuyệt không gấp gáp hơn lúc nãy tí nào. Nếu không tận mắt chứng kiến, ai cũng đều cho rằng nàng mới vừa... đi dạo trở về!
- Đại tỷ, ta phục rồi...
Chu Duy Thanh giơ ngón cái về phía Ô Nha lắc lắc, sau đó ôm lấy Mèo Mập mà chui tọt vào hang!
Chu Duy Thanh cảm thấy vô cùng may mắn vì ngày đó hắn không đánh cuộc với cô nàng này. Bởi hắn biết rõ, trừ cái đùi phải Tà Ma ra, so sánh về lực lượng thì bản thân còn kém Ô Nha nhiều lắm.
Thân thể Mèo mập càng lúc càng run rẩy mạnh hơn, Chu Duy Thanh vừa mới tiến vào trong động thì đột nhiên Mèo Mập đã ngẩng đầu lên, há miệng phun ra một luồng hơi trắng xóa.
Một mùi thơm nồng gấp mười lần so với trước nhất thời khuếch tán, hương khí vờn quanh thân thể Chu Duy Thanh, theo lỗ chân lông thấm vào người, khiến toàn thân hắn nhất thời nóng rực lên.
Mèo Mập nhảy vụt từ trên người Chu Duy Thanh xuống, bộ lông chợt sáng bừng. Vô số tia bạch quang chói lọi tỏa ra từ thân thể tiểu bạch hổ tạo thành vùng sáng trắng bao bọc lấy cơ thể nó. Sau một tiếng gầm nhẹ, tầng hào quang này liền bay thẳng đến động khẩu, tạo thành một tấm màn ngăn cách ngay cửa động. Đem huyệt động hoàn toàn cách ly, làm cho người ở ngoài không sao thấy được tình huống bên trong.
- Graooo…
Mèo Mập lại gầm nhẹ rồi xoay người nhìn Chu Duy Thanh, cặp mắt của nó lúc này đã biến thành màu tím sẫm. Ngay sau đó, thân thể của nó vụt lớn lên một cách nhanh chóng, trong nháy mắt biến thành một con hổ trắng khổng lồ với chiều cao vượt qua năm thước
Mà lúc này Chu Duy cũng chẳng khác gì! Làn hơi trắng mà Mèo mập phun ra khi nãy đã theo các lỗ chân lông thâm nhập vào trong cơ thể hắn, khiến hắn có cảm giác toàn thân nóng bừng, y phục trên người như muốn bốc khói theo nhiệt độ của thân thể. Quỷ dị hơn, hai tay Chu Duy Thanh chẳng những xuất hiện Thiên châu, mà còn tiến vào trạng thái Tà Ma Biến, làn da trên người hắn đột ngột xuất hiện những đường nét vằn vện như da hổ. Sáu thuộc tính luân chuyển một cách điên cuồng không cách nào khống chế.
Mới đầu còn đỡ, nhiệt khí nóng ấm kia khiến cho Chu Duy Thanh hết sức thoải mái, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác ấm áp kia đã biến thành nóng bỏng. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình như bị thiêu đốt, đôi mắt tràn ngập một màu đỏ, da thịt bành trướng, xương cốt toàn thân chấn động, trên trán đột ngột xuất hiện đường vân chữ Vương. Rõ ràng lúc này Chu Duy Thanh đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái Tà Ma Biến. Hắn không thể ngờ, chỉ với một luồng bạch khí của Mèo Mập phun ra, lại khiến cho hắn bước vào trạng thái này.
Mèo Mập trừng trừng nhìn Chu Duy Thanh, thân thể vẫn không ngừng run rẩy kịch liệt, nhưng ánh mắt nó lại vô cùng tĩnh lặng. Chợt thấy cái thân thể to lớn đó ra sức hít sâu một hơi, toàn thân cũng bởi một lần hít sâu này mà bành trướng thêm mấy phần. Ngay sau đó, một luồng khí màu trắng pha lẫn sắc vàng lại trào ra từ miệng Mèo Mập, bao phủ toàn bộ thân người Chu Duy Thanh vào bên trong.
Tiến vào trạng thái Tà Ma Biến, Chu Duy Thanh dĩ nhiên có được cảm giác cường đại nhất, lực lượng cũng mạnh mẽ nhất, nhưng vào giờ khắc này, hắn phát hiện mình không cách nào chuyển động được. Trong cơ thể Thiên lực điên cuồng di chuyển ngược xuôi, mười hai đại tử huyệt hoàn toàn mở toang rồi cấp tốc xoay tròn, thậm chí vang lên những âm thanh phốc phốc kỳ lạ. Dường như những tử huyệt này đang cực độ tham lam mà cắn nuốt luồng khí do Mèo Mập toả ra, dung nhập vào thân thể Chu Duy Thanh, khiến cho cái cảm giác nóng bỏng như muốn đốt cháy cơ thể hắn thành tro bụi lại càng trở nên mãnh liệt.
Kể từ khi Thiên lực của Chu Duy Thanh từ Thiên Tinh lực tiến vào cảnh giới Thiên Thần lực, thì nó đã biến thành thể lỏng, kinh mạch cũng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều. Có điều, tuy Thiên lực của hắn ở trạng thái lỏng nhưng chỉ nhỏ như một dòng suối, vì dù sao hắn cũng vừa mới tiến nhập vào cảnh giới Thiên thần lực chưa lâu. Lúc này hắn vẫn đang ở Thập nhị trọng chứ chưa đột phá tới Đệ nhất trọng của Thiên thần lực, cũng chính là Thập tam trọng so với cảnh giới cũ.
Nhưng bây giờ Chu Duy Thanh chợt phát hiện, Thiên lực màu trắng sữa trong cơ thể hắn lại một lần nữa hóa khí, chỉ khác ở chỗ nó không còn là màu trắng nữa. Bởi sau khi hấp thu luồng khí mà Mèo Mập phun ra, nó đã chuyển sang màu màu vàng nhạt. Luồng khí màu vàng nhạt cuồn cuộn di chuyển trong cơ thể của hắn, vùng vẫy mãnh liệt như muốn phá tung mọi thứ bên trong.
Tất cả kinh mạch trong cơ thể Chu Duy Thanh hiện tại đều đã bị luồng khí vàng nhạt này bao phủ lấy.
Đúng lúc đó, đôi mắt Mèo Mập đột nhiên bừng sáng chói lọi, hai đạo tử quang lặng lẽ xạ ra, chiếu thẳng đến hai tròng mắt của Chu Duy Thanh. Tử quang như điện phóng tới khiến thân thể Chu Duy Thanh nhất thời run lên kịch liệt, tựa hồ bị sét đánh trúng vậy, lập tức đại não liền trống rỗng chìm vào hôn mê.
Thân hình khổng lồ của Mèo Mập không ngừng run rẩy, nó từng bước tiến về phía trước. Một cảnh tượng kỳ dị chợt xuất hiện! Ẩn trong quầng sáng vàng và trắng hỗn hợp, thân thể của Mèo Mập bỗng nhiên co rút lại rồi cao dần lên, chậm rãi biến đổi. Rồi sau khi vầng sáng mờ đi, con hổ trắng to lớn mất tích, mà thay vào đó là một người. Người này Chu Duy Thanh đã từng gặp, chính là kẻ xưa kia đã cứu Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, sau lại tiếp tục cứu lấy Chu Duy Thanh, Thiên Nhi…
Lúc này, toàn thân Thiên Nhi không một mảnh vải, mái tóc màu trắng lả lướt dài đến tận mông! Tròng mắt nàng ngời sáng hai luồng tử quang, thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Trên làn da trắng như tuyết, những đường vân vằn vện cũng đồng loạt xuất hiện, bừng lên long lanh. Nó có màu xanh biếc, khác hẳn với những đường vân màu đen trên người Chu Duy Thanh. Ma văn trên thân thể hai người phảng phất như hấp dẫn lấy nhau, ngay lúc Thiên Nhi hoàn toàn biến thân thành người, ma văn của hai người lại càng chấn động một cách mãnh liệt dị thường.
Thiên Nhi hướng hai tay đến phía trước phát ra một luồng hấp lực, hút Chu Duy Thanh đến rồi nắm lấy hai vai hắn. Khoảnh khắc, trong mắt Thiên Nhi bỗng toát ra tầng tầng sát khí nồng đậm, mười đầu móng tay lóe lên rồi dài ra đâm sâu vào bả vai Chu Duy Thanh.
Đột ngột, Thiên Nhi vung hữu trảo lên vỗ xuống đầu Chu Duy Thanh, Thiên lực trong người cuồn cuộn tuôn ra! Một trảo này mà giáng xuống, thì cái đầu của Chu Béo sẽ trở thành một đống thịt vụn ngay tức khắc.
Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt của Thiên Nhi chợt xuất hiện chút gì đó do dự không quyết. Trong đầu nàng, những hình ảnh chung sống với Chu Duy Thanh suốt hai năm qua bỗng lần lượt hiện ra.
Hữu trảo giơ lên cách đầu của Chu Duy Thanh một tấc thì đứng sựng lại như thuật định thân.
- Tại sao..? Tại sao ta còn không giết hắn?
Giọng Thiên Nhi vô cùng trong trẻo và lạnh lùng, lúc này chợt ủ rũ:
- Ta phải giết hắn, chỉ có giết hắn rồi, ta mới có thể chiếm đoạt hết. Nhưng mà… nhưng mà tại sao ta không hạ thủ được? Tại sao chứ? Chẳng lẽ… là tình cảm ư..? Không, không thể nào? Ta làm sao mà thích một tên hèn hạ vô liêm sĩ lúc nào cũng khi dễ ta kia? Ta muốn giết hắn...
Thanh âm Thiên Nhi thập phần kiên quyết, nhưng hữu trảo vẫn không thể nào tiếp tục giáng xuống được.
Trong giây lát im lặng, nàng bỗng tiến thêm nửa bước rồi giang rộng tay ôm chặt lấy Chu Duy Thanh. Cả hai người lúc này không một mảnh vải che thân, nếu Chu Duy Thanh còn tỉnh táo… chắc chắn hắn sẽ phụt máu mũi!
Siết chặt Chu Duy Thanh, Thiên Nhi há miệng cắn một phát thật sâu trên bả vai hắn.
Khi thân thể bọn họ dán chặt vào nhau, những đường vân vằn vện trên thân cũng đồng thời tiếp xúc. Lập tức, hoa văn màu xanh cùng màu đen liền vươn dài ra rồi bao trùm lấy cả hai.
Thiên Nhi chợt sửng sốt, tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy? Càng khiến nàng ngạc nhiên hơn, là nàng cắn hắn mạnh thế mà da thịt hắn cứ trơ ra không thèm chảy máu, chỉ để lại những vết răng thật nhạt?
Hơi nóng từ trên người Chu Duy Thanh truyền đến Thiên Nhi, hoa văn vằn vện của cả hai điên cuồng lan rộng và dung hợp vào cơ thể của đối phương.
Trên mặt Thiên Nhi thoáng hiện sự thống khổ nhưng cũng chút gì đó như giải thoát. Mà lúc này, những đường vân màu xanh, đen chợt hóa thành những luồng sáng kỳ ảo, yên lặng tách khỏi cơ thể của bọn họ, bao bọc hai người vào bên trong.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, những luồng sáng xanh và đen càng lúc càng dày đặc, cuối cùng đã không thể nhìn thấy thân ảnh của họ đâu nữa!
Trong động lúc này xuất hiện một cái kén thật lớn, trên cái kén đó, dần dần hình thành bốn quầng sáng rực rỡ. Ở phía đỉnh đầu Thiên Nhi là hai luồng sáng màu vàng và tím, còn đỉnh đầu Chu Duy Thanh là đen và trắng. Bốn luồng sáng này phân ra bốn phương vị, tạo thành một màn hào quang vô cùng kỳ lạ bao bọc thân thể Chu Duy Thanh và Thiên Nhi vào bên trong, khiến cho cái kén lớn càng lúc càng trở nên kỳ dị.
Trong động xảy ra việc thần kỳ như thế, nhưng bên ngoài tuyệt không hề hay biết. Có điều lúc này tình huống ở nơi đó cũng không chút yên tĩnh.
Khi cửa động bị quầng sáng màu trắng che đậy lại, ai nấy đều hoảng kinh. Nhưng ngay sau đó bọn họ liền hiểu, hẳn là do Mèo Mập tạo ra để bảo vệ nó khi tiến cấp. Đồng thời luồng bạch quang đó xuất hiện, cũng đã làm cho đám Lâm Thiên Ngao biết rằng, Mèo Mập chắn chắn không phải là loại Thiên thú bình thường.
- Tất cả phải cẩn thận một chút! Băng Nhi, cô đứng bên cạnh ta. Tiểu Tứ, ngươi đi dọ thám tình hình xung quanh. Tuý Bảo, Ô Nha hai người thủ hai bên. Tiểu Viêm, ngươi và Diệp Phao Phao có Thuỷ, Hoả thuộc tính thì đứng ngay sau ta, có chuyện xảy ra thì chịu trách nhiệm công kích từ xa...
Vài câu nói đơn giản, Lâm Thiên Ngao đã nhanh chóng phân nhiệm vụ cho tất cả. Thân là đội trưởng, gã càng trầm ổn và điềm tĩnh chừng nào thì càng làm cho mọi người vững tin hơn. Vả lại, thực lực của gã ở đây là cao nhất, khi nguy hiểm phát sinh gã hoàn toàn có thể đem mọi người tập trung lại một chỗ để bảo vệ.
Tất cả đều lập tức làm theo lời nói của Lâm Thiên Ngao. Tiểu Tứ liền tung người lên cao, sau lưng loé lên xuất hiện một đôi cánh, trong thoáng chốc đã mất hút trong rừng cây, chẳng những động tác mau lẹ, mà còn không phát ra một chút âm thanh.
Thượng Quan Băng Nhi đứng cạnh Lâm Thiên Ngao, lấy ra từ Giới chỉ cây cung Thanh Linh mà Hoa Phong đã tặng cho nàng lúc gặp mặt. Trường cung màu xanh này so với trường cung màu đen của Chu Duy Thanh thì tinh xảo hơn rất nhiều. Thoáng nhìn liền có cảm giác nhẹ nhàng như gió.
Thấy trường cung trong tay Thượng Quan Băng Nhi, Lâm Thiên Ngao bèn hỏi:
- Băng Nhi, cô cũng là Cung thủ sao?