Đó là một đôi mắt như thế nào? Khi Thượng Quan Băng Nhi nhìn thấy đôi huyết nhãn, nàng chỉ cảm thấy choáng váng, khí tức âm lãnh so với bên ngoài mạnh hơn trên mười lần trong chớp mắt tụ tập đên quanh nàng.
Bên trong cặp mắt huyết sắc tràn ngập băng lãnh, tà ác, bạo lực, yêu dị và nhiều nhưng hoàn toàn thuộc loại cảm xúc phản đối tồn tại. Tu vi của nàng tuy không coi như rất mạnh nhưng dù sao cũng là Thiên Châu Sư, nhưng dù vậy khi nàng nhìn thấy cặp mắt kia cũng cảm thấy trời đất cuồng quay, giống như linh hồn mình bị đôi mắt huyết sắc kia câu mất vậy.
Chỉ trong một chốc mê muội này, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ập đến, Thượng Quan Băng Nhi chỉ cảm thấy thân thể của mình đã tiến nhập vào trong một vòng tay chắc khỏe. Phản ứng bảo hộ của nữ tính làm nàng thanh tỉnh vài phần, mở to hai mắt ra, đôi tròng mắt huyết sắc kia đã đến gần ngay trước mặt, mà chủ nhân của nó đúng là Chu Tiểu Béo kia.
Lúc này toàn cơ thể Chu Duy Thanh phồng lên, cả người như mập ra một vòng, bên ngoài làn da còn ẩn hiện hai đường văn hoa đen xám, cả người tản ra một cỗ khí tức phóng đãng. Quân trang trên người đã sớm biến mất, trên cơ thể chỉ còn một cái nội giáp màu bạc, may mắn là gân Ma Nhận Xà rất cứng cỏi mới không bị nứt vỡ.
"Buông." Thượng Quan Băng Nhi giận quát một tiếng, muốn thúc dục Thiên Lực trong cơ thể giãy ra khỏi hai tay của Chu Duy Thanh, nhưng lúc này tà quang trong mắt Chu Duy Thanh lóe lên, đột nhiên cúi đầu hôn xuống trên đôi môi nàng.
Thượng Quan Băng Nhi chỉ cảm thấy một cỗ khí tức vô cùng băng lãnh từ miệng Chu Duy Thanh nhanh chóng xâm nhập trong cơ thể mình. Thiên Lực vừa thúc giục như bị đông cứng lại, không thể nào thúc dục được nữa. Càng làm nàng lâm vào sợ hãi là, trong người nàng, bên trọng khí tức băng lãnh kia còn mang theo một cỗ dục vọng thú tính đặc thù, làm cho cả thân nàng bủn rủn, thân thể lạnh lẽo, nội tâm lại lửa nóng, một loại khát vọng nguyên thủy nhất của nhân loại được khí tức trong miệng Chu Duy Thanh dẫn phát.
Tế phẩm. Trong lúc này, dù cho thần chí Thượng Quan Băng Nhi đã không còn thanh tỉnh, nhưng tiềm thức vẫn nghĩ đến hai chữ này.
Đó là một truyền thuyết, trong truyền thuyết, bên trong những Thiên Châu Sư cường giả, có một nhóm tồn tại đặc thù, số lượng của bọn nó rất ít, nhưng tất cả đều là Thiên Châu Sư cường đại nhất. Nhưng mà bọn họ cũng là tượng trưng của tà ác. Khi bản mạng châu của bọn họ thức tỉnh, tự thân sẽ sinh ra một loại thuộc tính đặc thù mạnh hơn cả các nguyên tố thuộc tính khác, loại thuộc tính này được gọi là Tà Khí, Tà Khí dẫn đường, làm cho trong một khắc thức tỉnh bản mạng châu, bọn họ sẽ trở nên cường đại mà thị huyết vô cùng, trong lúc này bọn họ cần một tế phẩm mới có thể bình ổn Tà Khí quấy nhiễu thân thể. Mà tế phẩm thường thường là thân nhân gần bọn họ nhất. Nhất là khác phái. Mà một khi bọn họ tìm được tế phẩm thành công thức tỉnh bản mạng châu, bên trọng thuộc tính của họ sẽ thêm một loại thuộc tính Tà Ác này, trở thành cường đại hơn Thiên Châu Sư bình thường.
Nhưng là, những Thiên Châu Sư này sau khi dùng tế phẩm để thức tỉnh, thân nhân trở thành tế phẩm của bọn họ chỉ có một kết cục là tử vong, có một ít thậm chí bị cưỡng hiếp xong lại bị giết chết. Căn bản không phải Thiên Châu Sư có thể khống chế. Bởi vậy sau khi bọn họ tỉnh lại, phát hiện hành vi man rợ của mình, có một ít sẽ không thể tiếp thụ sự thật mà tự sát, dù không tự sát, tính cách cũng đại biến, trở thành một thành viên trong nhóm đứng ngoài những Thiên Châu Sư bình thường. Nhóm này trong Thiên Châu Sư là nhóm không dễ chọc nhất, cũng là kinh khủng nhất.Thượng Quan Băng Nhi tuyệt đối không nghĩ đến chuyện này sẽ rơi vào mình.
Kỳ thật, đó cũng là nàng đại ý, dù sao nàng cũng mới chỉ 15 tuổi, mặc dù cảm nhận được năng lượng dao động cường đại từ bên ngoài lều trại, nhưng nàng tự nhiên cho rằng Chu Tiểu Béo vừa mới thức tỉnh làm sao có thể sánh với Thiên Châu Sư có hai khỏa Thiên Châu như nàng đây? Cho nên không thúc dục Thiên Châu của mình đã xông vào rồi, lúc này mới bị Chu Duy Thanh chế phục trong nháy mắt.
Xong rồi, hết thảy đều xong rồi, ta cứ như vậy mà chết đi sao? Mụ mu, mụ mu..., Trước khi thần trí của Thượng Quan Băng Nhi biến mất, nàng nghĩ đến mẫu thân của mình, hai hàng thanh lệ từ trên khuôn mặt chảy xuôi xuống, ngay sau đó, thân thể của nàng và Chu Duy Thanh toàn bộ đều lâm vào bên trong dục vọng điên cuồng.
Luồng khí lưu màu đen xám điên cuồng phát ra từ trong cơ thể Chu Duy Thanh, tựa như một cái kén thật lớn bao Thượng Quan Băng Nhi và hắn vào trong.
Từng kiện từng kiện quần áo của Thượng Quan Băng Nhi bị tê thành mành nhỏ bay ra khỏi cái kén lớn kia, tiếng thở dốc ồ ồ, âm thanh yêu kiều "đau cũng khoái hoạt" không ngừng truyền ra từ bên trong.
Cốt cách Chu Duy Thanh không ngừng phát ra âm thanh khanh khách, lục phủ ngũ tạng đều rung động kịch liệt, máu trong cơ thể tuần hoàn nhanh hưn bình thường chừng 5 lần, thân thể hắn được cỗ khí tức tà ác mà thần kỳ kia điên cuồng cải tạo. Ma văn màu đen trên người cũng ngày càng đậm lên, màu xanh, màu lam màu bạc liên tiếp xuất ra bên ngoài cái kén.
Không biết qua bao lâu, tất cả mới dần bình ổn lại, huyết sắc trong đôi mắt Chu Duy Thanh càng nồng đậm hơn, lúc này, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc cực kỳ mãnh liệt muốn cắn nuốt "sơn dương" trong lòng. Giống như khỏa màu Ma Châu muốn cắn nuốt Đế Vương Bích Tỳ vậy. Nhưng đúng lúc này, khi luồng khí lưu màu xám đen còn không hoàn toàn biến mất, hắn thấy rõ nước mắt nổi lên trên khuôn mặt kia, lại thấy đôi mắt màu lam vô cùng xinh đẹp.
Không thể, không thể cắn nuốt nàng. Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu Chu Duy Thanh, ngay sau đó hắn đã ôm chặt thân thể Thượng Quan Băng Nhi, cả hai thân thể cùng run rẩy kịch liệt, Chu Duy Thanh cũng ngất đi ngay khi "tế phẩm" kia mang đến cảm giác "cực lạc đỉnh", hết thảy giống như thủy triều rút đi. mà trên hai cổ tay của hắn xuất hiện một khỏa hạt châu.
Khi thần chí Thượng Quan Băng Nhi dần dần khôi phục lại, thứ đầu tiên nàng ngửi được là một cỗ hương vị kỳ dị, sau đó mới dần tỉnh táo lại. Thân thể đau đớn kịch liệt làm cho nàng không khỏi rên ra tiếng.
Ta làm sao vậy? Hôn mê quá sâu lúc trước làm cho ý thức của nàng không thanh tỉnh ngay được, mờ mịt mở hai mắt ra. Nàng phát hiện mình đang nằm bên trong một cái ngực rắn chắc, trong nháy mắt thân thể nàng run rẩy không ngừng. Bởi nàng phát hiện, bất luận là nàng hay hắn đều thân không mảnh vải. Bên dứoi còn không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Miễn cưỡng chống đỡ bằng thân thể của Chu Duy Thanh, trở mình đi xuống, trí nhớ lúc trước mới dần dần khôi phục lại.
Ta, ta vậy mà trở thành tế phẩm thức tỉnh bản mạng châu của hắn. Nước mắt từ trong đôi mắt xinh đẹp nàng chảy xuống, nàng không bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên của mình lại không minh bạch như vậy cho hắn. Giết hắn, ta muốn giết hắn.
Khi nàng muốn đề tụ Thiên Lực, lại bi ai phát hiện Thiên Lực của mình chỉ còn lại một tia, mà ngay cả Thể Châu và Ý Châu cũng không thể điều động được. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể tìm lợi khí bên cạnh.
"Ân..." Đúng lúc này, Chu Duy Thanh hừ nhẹ một tiếng, cũng từ trong hôn mê thanh tỉnh lại. Hắn tỉnh lại là vì khi Thượng Quan Băng Nhi trở mình từ trên người hắn xuống đúng vào cánh tay hắn.
Khi mơ mơ màng màng mở mắt ra, hắn nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi thân không sợi vải, nhất thời hắn trừng to hai mắt. Động tác của Thượng Quan Băng Nhi trong nháy mắt cũng ngừng lại, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vô tận phẫn nộ và sát khí, hung hăng nhìn hắn. Nhưng nàng kinh ngạc khi phát hiện Chu Duy Thanh chỉ giật mình trong chốc lát lại bình thường trở lại, hơn nữa lại lập tức nhắm mắt lại, miệng thì thào nói: "Làm ta sợ hết hồn, nhất định là mộng xuận. Tiếp tục mơ, không chừng có thể phát sinh cái gì với nàng."
"Ta —— phải —— giết —— ngươi ——." Bốn chữ này cơ hồ rít ra từ trong hàm răng nàng, nàng cũng đã tìm được lợi khí, miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình, từ trong túi tiễn rút ra một cây vũ tiến, đâm về phía Chu Duy Thanh..
Mà khi Chu Duy Thanh nghe tiếng hét của nàng cũng đả tỉnh táo lại, vừa mở mắt lại thấy Thượng Quan Băng Nhi đâm tới, kinh hoảng, vội vàng lật người lại, tốc độ so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, trực tiếp từ chỗ nằm trở mình xuống, cũng tránh thoát một kích củaThượng Quan Băng Nhi. Mà phát ra một kích kia, một chút thể lực Thượng Quan Băng Nhi vừa tích tụ được cũng hao hết hơn nửa, không thể tiếp tục truy kích.
"Đây là thật sao?" Chu Duy Thanh trợn mắt há mồm nhìn Thượng Quan Băng Nhi. Hắn cũng dần dần thanh tỉnh lại, lúc này hắn thật sự không phải giả vờ. Thật sự là một màn trước mắt này quá mức rung động.
Hắn nhìn thấy không chỉ là Thượng Quan Băng Nhi đang trần như nhộng, mà trên da thịt nõn nà của nàng cơ hồ chỗ nào cũng có vết máu bầm, trên đôi đùi thon dài tựa hồ còn ẩn hiện vết máu.
Ý niệm đầu tiên của Chu Duy Thanh là xong đời rồi, hắn đã hồi tưởng lại một ít chuyện phát sinh đêm qua, nhưng hắn chỉ nhớ rõ hình như mình nhìn thấy một con quái dị lão hổ có hai cánh, đuôi hạt vĩ, còn lại hoàn toàn không khống chế được thân mình, lâm vào trạng thái nửa hôn mê, cả người đều đắm chìm vào thống khổ vô cùng. Nhưng sau đó lại cảm giác khác, hắn như tìm được một chỗ phát tiết, một loại cảm giác thoải mái đến cực điểm dần dần thay thế thống khổ. Luồng khí lưu điên cuồng trong cơ thể cũng dần dần rút đi, thống khổ dần biến mất, hắn còn nhớ rất rõ tại lúc đó, tựa hồ hắn thanh tỉnh trong nháy mắt, mà khi đó nhìn thấyThượng Quan Băng Nhi, lúc đó hình như nàng đang "nhẹ nhàng rên rỉ" dưới thân mình...
Chu Duy Thanh mặc dù có chút đáng khinh, có chút giảo hoạt, phát dục so với bạn cùng lứa sớm hơn chút, thân hình cao lớn hơn chút, nhưng trên thực tế bản tính hắn cũng không xấu. Gặp loại chuyện này đầu óc hắn cũng trống rỗng. Lấy mất đi sự trong sạch của người ta, hơn nữa còn bạo ngược như vậy, bất luậnThượng Quan Băng Nhi đối với hắn như thế nào hắn cũng không có nửa câu oán giận.
Thượng Quan Băng Nhi giãy dụa đứng lên, nước mắt vẫn như trước không ngừng tuôn rơi, có chút gian nan giơ vũ tiễn trong tay lên, lại đâm về Chu Duy Thanh.
Đinh! Một tiếng vang nhỏ vang lên, vũ tiễn lại đâm lên ngực Chu Duy Thanh, bị Thái Hợp Kim nội giáp của hắn ngăn cản, Thượng Quan Băng Nhi lúc này không có bao nhiêu khí lực, lại kiệt lực tấn công ngược lại làm cho nàng trực tiếp nhào vào trong lòng Chu Duy Thanh.
Cơ hồ theo bản năng, Chu Duy Thanh ôm lấy thân thể mềm mại nơi nơi đều có vết máu bầm của nàng, một đâm này của Thượng Quan Băng Nhi làm cho hắn thanh tỉnh hơn vài phần.
"Đúng, rất xin lỗi, ta thật không phải cố ý , ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Tuy rằng ta biết ta không xứng với ngươi, nhưng nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ phụ trách với ngươi." Khi Chu Duy Thanh nói ra những lời này, hắn rất chân thành, không có chút đùa bỡn như bình thường. Trước kia, khi ở nhà, chỉ có khi hắn phạm vào sai lầm lớn mới xuất hiện tình huống như vậy.
Thân thể Thượng Quan Băng Nhi tựa hồ nằm trọn trong lòng Chu Duy Thanh, lúc này vì nhào vào trong lòng Chu Duy Thanh, nghiêng đầu qua, ánh mắt đúng lúc nhìn lên cổ tay trái của Chu Duy Thanh, trên đó có một khỏa bảo thạch màu đỏ như hoa hồng, rất giống Hồng Bảo Thạch Ý Châu. Sở dĩ nói nó rất giống là vì nhan sắc của nó cơ hồ giống y như đúc, nhưng lại có một nơi hoàn toàn khác với Hồng Bảo Thạch, trên khỏa bảo thạch màu đỏ, có một đạo ngân quang cực kỳ rõ nét, giống như một đôi mắt mèo híp lại vậy. Đúng vậy, đây đúng là đặc thù của Miêu Nhãn Bảo Thạch.
Thân là Thiên Châu Sư, Thượng Quan Băng Nhi cực kỳ mẫn cảm với Thiên Châu Sư Ý Châu, cứ việc lúc này bị vây trong bi ai cùng cực, cũng không thể thay đổi bản năng của nàng. Thân thể nàng bất đồng là vì nhìn thấy khỏa Thiên Châu quái dị này. Trong trí nhớ của nàng không có bất cứ khỏa Thiên Châu nào giống vậy.
Miêu Nhãn Thiên Châu tồn tại, tượng trưng cho thuộc tính Không Gian Hệ trong Ý Châu, nhưng Ý Châu Sư bình thường, nếu có được Miêu Nhãn Ý Châu, như vậy khỏa Miêu Nhãn Ý Châu này sẽ có màu vàng đậm. Mà Thiên Châu Sư nếu có được Miêu Nhãn Ý Châu, Ý Châu sẽ là hình thái của cực phẩm Miêu Nhãn Bảo Thạch, cũng là đẹp nhất, huyễn lệ nhất - Kim Lục Miêu Nhãn. Màu của nó lại là màu vàng nhạt, thêm một dải màu xanh lá ở trên, cũng không phải là màu đỏ của hoa hồng này.
Thượng Quan Băng Nhi giơ tay lên, muốn lau nước mắt để thấy rõ hơn một chút, nhưng Chu Duy Thanh lại hiểu lầm. Hắn nghĩ Thượng Quan Băng Nhi lại muốn động thủ một lần nữa.
Trên người Chu Duy Thanh mặc dù có Thái Hợp Kim nội giáp, nhưng cũng chỉ có thể phòng hộ nửa người trên, Thượng Quan Băng Nhi lại là Thiên Châu Sư a! Thiên tính sợ chết làm hắn theo bản năng buông lỏng Thượng Quan Băng Nhi ra, thân thể cũng phóng đến góc lều.
Thượng Quan Băng Nhi lại ngã về chỗ nằm, đau đớn vô cùng làm thân thể nàng không khỏi cuộn mình lại, cũng từ trong khiếp sợ khôi phục lại, oán hận mãnh liệt lại xuất hiện.
Đêm qua Chu Duy Thanh bắt đầu tu luyện đã cởi áo khoác ra, bởi vậy khi thân thể xảy ra biến dị, chỉ có nội y hắn bị xé nát thôi, ý niệm sợ chết vừa xuất hiện, nhất thời giống như thủy triền ào ào dâng lên, hắn ôm quần và áo khoác mình, nghiêng người một cái vọt ra bên ngoài, tốc độ nhanh hơn bình thường nhiều.
Lúc này đã là sáng sớm, bên ngoài chỉ vừa tờ mờ sáng. Xa xa phía chân trời, vầng thái dương đang lặng lẽ khuếch trương ra bốn phía.
Vừa ra lều trại, Chu Duy Thanh mặc nhanh áo khoác và quần vào, sau đó nhanh chân bỏ chạy, hắn biết mình thực có lỗi với Thượng Quan Băng Nhi, nhưng dù sao đi nữa, trước tiên cũng phải giữ được cái mạng rồi tính.
Vừa chạy, Chu Duy Thanh liền phát hiện biến hóa của thân thể mình, so với trước khi tựa hồ nhẹ hơn gấp mười lần, mũi chân hơi chạm xuống chất cả người liền bắn về phía trước năm, sáu thước, cảm giác đau nhức của việc mang phụ trọng chạy bộ hôm qua đã không còn sót lại chút gì.
Lúc này Chu Duy Thanh mới nhớ đến vì sao lại phát sinh như vậy, không khỏi thầm than: Hỏng rồi. Khi hắn chạy đi, bản Bất Tử Thần Công kia vẫn còn ở trong lều.
Bất quá, rất nhanh hắn liền kinh hỉ, chẳng lẽ nói Bất Tử Thần Công của ta đã luyện thành? Lúc này hắn đã chạy ra ngoài quân doanh, nhìn chuẩn một hướng liền vọt đi, đồng thời cũng tập trung ý niệm đến Kiên Tỉnh Huyệt.
Nhất thời, Chu Duy Thanh phát hiện Kiên Tỉnh Huyệt của mình tựa hồ biến thành một cái lốc xoáy, chẳng qua không giống như đêm qua khi bị phá tan nó không ngừng đem lực lượng của nó xả ra ngoài mà giống như đang cố gắng hút thứ gì, tạo thành một luồng khí xoáy kỳ dị.
Khi hắn tập trung ý niệm tại luồng khí xoáy này, Chu Duy Thanh cảm giác được hấp lực của luồng khí tăng cường rõ rệt, nhè nhẹ lương khí không ngừng từ bên ngoài rót vào trong cơ thể, cuối cùng chìm vào đan điền. Không chỉ vậy, Chu Duy Thanh còn phát hiện những biến hóa khác của thân thể.
Khi hắn đem ý niệm tập trung ở hai Kiên Tỉnh Huyệt, ba bộ vị khác của thân thể cũng xuất hiện loại cảm giác tương tự.
Đầu tiên là ở ngay chỗ lõm xuống của hai cổ tay, tuy Chu Duy Thanh không học thuộc toàn bộ Bất Tử Thần Công, nhưng vài từ đầu tiên hắn cũng xem đi xem lại rất nhiều lần, lập tức nhớ đến đây là huyệt thứ hai trong phần đầu tiên của Bất Tử Thần Công: Thái Uyên. Thái Uyên Huyệt nếu bị điểm trúng, sẽ ngăn cản trăm mạch, gây nội thương. Thái Uyên và Kiên Tỉnh giống nhau, cũng là song huyệt, mỗi cổ tay một cái.
Trừ bỏ Thái Uyên Huyệt ra ở ngoài, còn có hai huyệt, cách đầu gối ba tấc, nằm cạnh xương ống chân là huyệt thứ ba Túc Tam Lý, cách mắt cá chân ba tấc, nằm cuối xương ống chân là huyệt thứ tư Tâm Âm Giao, bốn đại tử huyệt này giống như Kiên Tỉnh Huyệt, mỗi nơi đều sinh ra một luồng khí xoáy, yên lặng hấp thu năng lượng bên ngoài cơ thể.
Chu Duy Thanh rất nhanh hiểu ra đây là công lao của khỏa màu đen hạt châu kia, là nó giúp ta đả thông các tử huyệt chung quanh, nói cách khác, phần đầu Bất Tử Thần Công của ta chỉ còn thiếu một huyệt cuối cùng là có thể lỵyện thành. Thiên Lực cũng đã vọt đến Thiên Tinh Lực thứ bốn trọng..
Người này thần kinh thật khác người, một khắc trước còn vì thương tổn Thượng Quan Băng Nhi mà vô cùng hối hận, lúc này lại hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn tu luyện thành công Bất Tử Thần Công.
Thiên Lực thứ bốn trọng, như vậy chẳng phải là bản mạng châu của ta đã thức tỉnh rồi sao?
Nghĩ vậy, Chu Duy Thanh cúi đầu xuống, nhìn về phía cổ tay mình, vừa thấy, hắn chạy cũng không chạy được nữa, dừng lại, đứng tại chỗ, giơ hai tay lên trước mặt mình, sau đó có thể nghe được một tiếng cuồng tiếu đủ để con nít không dám khóc đêm từ trong miệng người này vang lên.
"Ha ha, oa ha ha ha, Thiên Châu, ta rốt cục có Thiên Châu , ta cũng là Thiên Châu Sư . Oa ha ha, có cái này xem còn ai dám nói ta là phế vật."
Nụ cười này suýt nữa làm nước miếng hắn chảy ra ngoài, buồn bực nhiều năm đến bây giờ mới được phóng thích, tự nhiên không chút che dấu thống khoái trong lòng.
Ở trên hai cổ tay của Chu Duy Thanh, bên phải là một khỏa hạt châu màu trắng, cả khỏa châu trong suốt vô cùng, tựa như băng tinh, bên trong không có một tia tạp chất. Đó cũng là Phỉ Thúy, hơn nữa là thuần sắc Phỉ Thúy đại biểu cho Thiên Châu Sư. Nhưng khác với Long Thạch Phỉ Thúy, mai Thể Châu trên cổ tay của Chu Duy Thanh chính là Băng Chủng Phỉ Thúy. Lực Lượng Chi Băng Chủng Phỉ Thúy, nó thuần túy tăng phúc lực lượng cho Chu Duy Thanh.
Mà trên cổ tay trái của Chu Duy Thanh lại là một mai hạt châu kỳ dị, cả vật thể màu xanh thẫm, mặt trên có một đạo quang ngân sáng ngời màu trắng, hơn nửa sẽ di chuyển theo cổ tay Chu Duy Thiện làm cho đạo ngân quang kia vĩnh viễn nằm ở trên. Khác vớiThượng Quan Băng Nhi nhìn thấy, hiện ra trong mắt Chu Duy Thanh là một khỏa màu xanh thẫm Miêu Nhãn Ý Châu. Cẩn thận quan sát còn có thể lờ mờ phát hiện bên trong đạo quang ngân ngẫu nhiên hiện lên một tia khí lưu màu xám.
Đây là cái Ý Châu thuộc tính gì? Chẳng lẽ là Không Gian? Chu Duy Thanh chỉ biết Ý Châu Sư có được Miêu Nhãn Ý Châu là Không Gian thuộc tính, hắn tuy không biết rõ ràng nhưThượng Quan Băng Nhi, nhưng cũng biết Miêu Nhãn Ý Châu Không Gian thuộc tính không phải màu này. Hơn nữa, Chu Đại nguyên soái là Hắc Ám Ý Châu, hắn là con ổng, sao lại biến thành loại Miêu Nhãn quái dị này?
Đáng tiếc, không thể đi về hỏi Thượng Quan Băng Nhi. Xem ra, mình khong thể làm lính được rồi, chạy trước nói sau. Về phần Thượng Quan Băng Nhi, chờ sau này năng lực mình mạnh lên lại hồi báo nàng, bây giờ mình cũng là Thiên Châu Sư, nói không chừng sau này thật sự có thể ở cùng một chỗ với nàng a? Hắc hắc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Duy Thanh vô cùng tiếc hận, có chiến quả "huy hoàng" với Thượng Quan Băng Nhi như vậy, ý thức mình lại không nhớ rõ trong đoạn thời gian đó đến tột cùng mình làm bao nhiêu chuyện khiến nhân thần đều phẫn nộ a! Một bên mắng mình, trong lòng, ở một góc tối nào đó, một tên đáng khinh nào đó lại nghĩ nếu lúc đó trạng thái mình là thanh tỉnh thì tốt biết bao.
Ngay khi Chu Duy Thanh chuẩn bị lại chạy đi, hắn chỉ cảm thấy sau gáy lạnh ngắt, sau đó truyền đến cảm giác đau đớn, cả người nhất thời khựng lại.
"Chu Tiểu Béo, ngươi hủy trong sạch của ta xong rồi nghĩ cứ như vậy chạy?" Âm thanh tràn ngập oán hận làm Chu Duy Thanh không rét mà run, hắn vội giơ hai tay lên: "Ta không chạy, chắc chắn không chạy, tuyệt đối không chạy. Doanh trưởng, chuyện gì cũng từ từ, đừng động thủ, ngươi nghe ta giải thích a!"
Thượng Quan Băng Nhi từ đằng sau vọt lên trước Chu Duy Thanh, một cây vũ tiễn trong tay điểm ngay cổ họng Chu Duy Thanh, tóc tai nàng tuy vẫn hỗn độn, nhưng thân thể mềm mại đã được bộ quân phục của Chu Duy Thanh còn sót che lại.
Thượng Quan Băng Nhi dù sao cũng là Thiên Châu Sư, thân thể so với người bình thường mạnh hơn nhiều lắm.
Nếu đổi thành cô gái bình thường, nếu bị Chu Duy Thanh chà đạp như vậy, cho dù không chết cũng phải nằm mười ngày nửa tháng. Nhưng thân thểThượng Quan Băng Nhi đã được hai khỏa Thiên Châu tăng phúc, cũng rất kiên cường dẻo dai. Sau khi thanh tỉnh, Thiên Lực khoi phục một chút nàng đã có thể hành động rồi. Nhìn thấy Chu Duy Thanh muốn chạy làm sao nàng có thể cam tâm đây? Mặc lên bộ quân phục của Chu Duy Thanh liền đuổi theo.
Khi nàng nhìn thấy Chu Duy Thanh, người này đang giơ cao hai tay lên, đắc ý vô cùng cười to, mà khi nhìn thấy cổ tay hắn, Thượng Quan Băng Nhi cũng ngẩn người ra, cho nên mới chậm một chút chế trụ người này lại.
"Đưa tay trái ngươi ra đây." Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng nhìn Chu Duy Thanh, nguyên bản ánh mắt nhu hòa xinh đẹp, ở trong đã nhiều hơn vài đạo tơ máu, che kín bởi oán hận. Nếu không phải khỏa Ý Châu bên tay trái Chu Duy Thanh làm nàng rung động vô cùng thì một mũi tên kia đã đâm xuống rồi.
Chu Duy Thanh tất nhiên không dám chậm trễ, vội vàng đưa tay trái mình ra trước mặt Thượng Quan Băng Nhi.
Cẩn thận nhìn Ý Châu trong tay trái Chu Duy Thanh, thân thể Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng run lên, trong đôi mắt xinh đẹp đầy oán hận cũng có chút kinh hoảng.
Âm thanh có chút gian nan từ trong miệng nàng thốt ra: "Biến Thạch, Biến Thạch Miêu Nhãn. Đúng thật là Biến Thạch Miêu Nhãn, trời ạ, vì sao lại cho Biến Thạch Miêu Nhãn xuất hiện trên người hắn"
Nói lảng sang chuyện khác là một trong những biện pháp tốt làm đối phương bớt phẫn nộ, Chu Duy Thanh vội vàng hỏi: "Doanh trưởng, Biến Thạch Miêu Nhãn này là gì vậy? Sao đến tận bây giờ ta vẫn chưa nghe qua có loại Ý Châu này?"
Thượng Quan Băng Nhi thì thào nói: "Biến thạch, là một loại bảo thạch kỳ dị, dưới ánh mặt trời, nó sẽ hiện ra màu xanh lá, biến thạch đẹp nhất thậm chí sẽ hiện cả sáu màu. Đến buổi tối, dưới ngọn đèn hoặc ánh nến, nó lại biến thành màu đỏ của hoa hồng hoàng màu hồng tím. Bởi vậy nó cũng được gọi là ban ngày Tổ Mẫu Lục, ban đêm Hồng Bảo Thạch. Là một trong những bảo thạch hi hữu nhất. Mà khi loại bảo thạch này xuất hiện quang ngân Miêu Nhãn, nó sẽ trở thành Biến Thạch Miêu Nhãn, là loại bảo thạch trân quý nhất trên đại lục, giá trị của nó trên Toản Thạch ít nhất hơn trăm lần."
Đối với loại Biến Thạch Miêu Nhãn này, Chu Duy Thanh cũng chưa bao giờ nghe thấy, cẩn thận nhìn lại khỏa Ý Châu trên cổ tây mình, quả nhiên là như vậy, theo vâng thái dương dâng lên, màu sắc của khỏa Ý Châu kia cũng dần dần chuyển từ màu xanh thẫm sang màu xanh lá, mà quang ngân Miêu Nhãn kia tựa hồ cũng rõ ràng hơn.
"Ý ngươi là, khỏa Ý Châu của ta là Biến Thạch Miêu Nhãn? Nhưng mà, thuộc tính của Biến Thạch Miêu Nhãn này là cái gì?" Chu Duy Thanh tò mò hỏi, thậm chí đã quên mất cây vũ tiễn treo trên cổ mình.
Thượng Quan Băng Nhi vẫn trong loại tình trạng thất thần này, thì thào nói: "Biến Thạch trở thành Ý Châu chỉ có thể xuất hiện tại Thiên Châu Sư, ngoài phẩm chất rất cao, tăng phúc rất nhiều so với Ý Châu Sư bình thường, còn có một loại năng lực đặc thù là hỗn tạp nhiều thuộc tính. Khi Ý Châu của Thiên Châu Sư xuất hiện hai thuộc tính trở lên, như vậy Ý Châu của hắn sẽ xuất hiện dưới hình thái Biến Thạch.."
Chu Duy Thanh trừng to hai mắt: "Nói như vậy, thuộc tính Ý Châu của ta vượt qua hai loại sao? Có phải là tốt hơn chỉ một loại thuộc tính không?"
Thượng Quan Băng Nhi chậm rãi ngẩng đầu, mê mang trong mắt nàng đã tiêu thất, thay thế là một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp, lắc lắc đầu, cây cung tiễn trong tay chọc chọc về phía trước, cổ họng đau đớn làm Chu Duy Thanh cảm thấy run rẩy, nhất thời không dám mở miệng.
"Không phải ngoài hai loại, mà là ngoài bốn loại. Biến Thạch Miêu Nhãn, hình thái Ý Châu chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khi Biến Thạch Miêu Nhãn xuất hiện, nghĩa là thuộc tính Ý Châu của Thiên Châu Sư đã vượt qua bốn loại."
Chu Duy Thanh ngây ngốc nhìn Thượng Quan Băng Nhi, hắn lại bật cười: "Ca là truyền thuyết?" Mười ba năm mang danh phế vật, đột nhiên lại trở thành Thiên Châu Sư cấp truyền thuyết, cứ việc lúc này đang bị uy hiếp nhưng hắn cũng không khỏi đắc ý lên.
Lúc này tâm tình của Thượng Quan Băng Nhi đang vô cùng rối loạn. Cho dù Chu Duy Thanh chỉ là một gã Thiên Châu Sư, Ý Châu đơn thuộc tính, nàng cũng không hạ thủ được. Khi nàng từ trong trướng bồng truy đến đây, cảm xúc của nàng đã ổn định một ít. Nàng biết rõ hôm qua tất cả đều là ngoài ý muốn. Khi Thiên Châu của Chu Duy Thanh thức tỉnh cần tế phẩm, mà tự mình nhảy vào làm tế phẩm của hắn. Dựa theo hiểu biết của nàng, dưới tình huống đó, Chu Duy Thanh đã mất đi lý trí, hẳn là sẽ giết mình. Nhưng mình vẫn chưa chết, rõ ràng là ý chí của Chu Duy Thanh khá cứng cỏi, cuối cùng vẫn không xuống tay, giữ lại cho nàng một mạng. Tuy rằng đã tạo thành sai lầm lớn, làm nàng mất đi sự trong sạch, nhưng hắn cũng không cố ý, tất cả đều do tà khí biến dị khi thức tỉnh Thiên Châu tạo thành.
Nhưng mà, cứ như vậy mà quên đi sao? Thượng Quan Băng Nhi không cam lòng, thật sự không cam lòng. Cô gái nào chẳng có mộng xuân? Trong lòng nàng từ vô số lần ảo tượng về trượng phu của mình, hắn phải anh tuấn, khiêm tốn, phẩm chất thật tốt, tốt hơn hết là một Thiên Châu Sư, lại thực sự yêu thương mình, che chở, trân quý mình như bảo vật quốc gia đến tận ngày động phòng hoa chúc, mình đem tất cả của mình hiến dâng cho hắn.
Nhưng mà tất cả ảo tưởng của nàng cũng đã trở thành cát bụi, trong sạch của nàng cứ mơ mơ hồ hồ đánh mất như vậy, đánh mất trong tay một tên bề ngoài hàm hậu, thực tế lại thập phần giảo hoạt đáng khinh, tướng mạo cũng thực bình thường. Đừng nói là cảm tình, thậm chí là một chút hảo cảm cũng không có.
Nàng thật muốn giết hắn, nhưng lý trí nói cho nàng biết, dù nàng có giết hắn cũng không thể vãn hồi được cái gì. Hắn là một Thiên Châu Sư, lại là Thiên Châu Sư chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, là một Thiên Châu Sư có Biến Thạch Miêu Nhãn a! Vì quốc gia, nàng không thể giết hắn. Nếu tương lai hắn có thể trưởng thành, có khí có thể trở thành Thiên Châu Sư mạnh nhất đại lục a. Một thiên tài như vậy sao có thể giết đây?
Thở sâu một hơi, Thượng Quan Băng Nhi cố gắng hết sức làm mình bình tĩnh lại, đột nhiên rút vũ tiễn về, quát lớn: "Ngươi cút, cút ngay cho ta."
Đã không bi uy hiếp, Chu Duy Thanh giống như được đại xá: "Ta cút, ta cút ngay lập tức." Vừa nói vừa xoay người như muốn cao chạy xa bay.
"Hỗn đản, ngươi trở lại cho ta, ta bảo ngươi cút về quân doanh ấy." Mắt thấy người này muốn chạy, Thượng Quan Băng Nhi nhất thời nổi nóng, phi thân lên đá hắn một cước, nhưng đồng thời hạ thân cũng truyền đến cảm giác đau đớn. Lúc này tên này cũng làm mình tức giận được.
Chu Duy Thanh cúi đầu như chịu nhiều ủy khuất vật: "Ngươi đừng giận nữa, ta quay lại quân doanh còn không được sao? Ta cam đoan sau này dù ngươi chà đạp ta như thế nào ta cũng không phản kháng nữa."
Ngay khi Thượng Quan Băng Nhi thu hồi vũ tiễn, trong lòng Chu Duy Thanh bỗng nhói đau, đó là cảm giác đau lòng. Nàng thật sự rất thiện lương, mình đối với nàng như vậy, nàng vẫn có thể bỏ qua cho mình. Ngay tại một khắc kia, Chu Duy Thanh đã yêuThượng Quan Băng Nhi mất rồi. Nếu trước kia hắn đối mặt với Thượng Quan Băng Nhi còn tự cảm thấy xấu hổ thì lúc này hắn đã không còn cảm xúc đó nữa. Hắn cũng đã trở thành một gã Thiên Châu Sư, hơn nữa lại có Biến Thạch Miêu Nhãn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, chỉ cần cố gắng tu luyện, hắn tin tưởng mình sẽ xứng đôi vớiThượng Quan Băng Nhi. Trong lòng hắn âm thầm quyết định về sau nhất định phải đối xử thật tốt với nàng.
Bất luận là khi nào, trong đầu Chu Duy Thanh cũng sẽ không thiếu ý tưởng đáng khinh, sau khi cảm động, người này lại "tự sướng", nếu có một ngày, mình mangThượng Quan Băng Nhi về nhà, nói với cha mình đây là lão bà của mình, không biết lão cha chưa bao giờ biết cười của mình sẽ giật mình đến mức nào nữa.
Nhìn Chu Duy Thanh mang bộ dáng đáng thương rời đi, Thượng Quan Băng Nhi giống bong bóng xì hơi, ngã ngồi xuống đất, ném vũ tiễn trong tay, hai tay ôm đầu gối khóc lớn. Nàng vốn không phải loại cô gái có tính cách đặc biệt kiên cường, trong nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang, chỉ có thể khóc rống lên.
Chu Duy Thanh mới vừa đi mấy bước, nghe tiếng Thượng Quan Băng Nhi khóc, nhất thời dừng lại, rón ra rón rén quay lại, đầu tiên đem vũ tiễn mà Thượng Quan Băng Nhi ném xuống lại quăng ra xa xa, sau đó mới cẩn thận ngồi xuống cách nàng không xa, hắn cũng không biết nên an ủi nàng ra sao, chỉ có thể một bên ngồi một bên nghĩ: Không hổ là đế quốc đệ nhất mỹ nữ nha, cho dù khóc cũng xinh đẹp đến vậy!