[Dịch] Thiên Châu Biến

Chương 57 : Mười Kiện Đối Đầu Chín Kiện?




Quyển trục Ngưng Hình thứ hai trong chớp mắt đã được Chu Duy Thanh vẽ xong, trừ hai người thì đám đông xung quanh không một ai nhận thấy biến hóa kinh dị này. Bởi sự chú ý của bọn họ đều đặt cả vào người Vân Ly, bị động tác khắc họa quyển trục như nước chảy mây trôi, vô cùng lưu loát sinh động của hắn thu hút mất rồi.

Tần Phong và Thượng Quan Băng Nhi vừa thấy tốc độ khắc họa quyển trục thứ hai khác biệt như vậy, liền lặng người đi, vẻ mặt tràn ngập ngạc nhiên. Khi bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, thì Chu Duy Thanh đã mở tờ Ngưng Hình thứ ba ra, đồng thời một đạo kim quang lóe lên, quyển trục Ngưng Hình lập tức hoàn thành.

Nói về chế tác quyển trục thì động tác vốn phải hoàn hảo và tỉ mỉ. Chu Duy Thanh quả kém Vân Ly về mặt lưu loát sinh động, động tác của hắn lại có chút cứng ngắc và máy móc, thế nhưng, tốc độ so với Vân Ly thì hơn nhiều lắm. Hắn chế tác quyển trục không giống như vẽ một bức tranh đẹp, căn bản không cần nửa phần ngưng tụ tinh thần, thuần túy như là có sẵn rồi in ra vậy, không chỉ tiết kiệm tâm lực, mà tốc độ cũng nhanh chóng vô cùng.

Thượng Quan Băng Nhi lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, Tần Phong thì hai mắt đều như muốn lồi ra ngoài! Hắn đột nhiên cảm thấy, điều kiện tuyển người mà Chu Duy Thanh viết ở phía sau kia, tựa hồ cũng không quá khoa trương.

Lúc này trên mặt Chu Duy Thanh không có bất luận biểu tình gì, chỉ có hai con mắt hơi hơi nheo lại, động tác, tiết tấu như hòa nhập vào nhau. Giấy Ngưng Hình trên tay hắn không ngừng thay mới. Kim quang tượng trưng cho quyển trục Ngưng Hình được khắc họa thành công cũng không ngừng sáng lên, càng ngày càng dày đặc, rốt cục cũng khiến cho người khác bắt đầu chú ý tới biến hóa bên này. Rồi lập tức, mỗi một ánh mắt chuyển sang bàn Chu Duy Thanh đều không thể dứt ra được, cả vị lão bản Chu Trường Khê cũng không ngoại lệ.

Vân Ly đang chế tác quyển trục Bá Đạo Cung vô cùng thuận buồm xuôi gió, toàn tâm toàn ý chế tác nên đối với ngoại giới cũng không để ý mấy, mắt thấy quyển trục thứ hai mươi lăm cũng sắp hoàn thành! Trong lòng hắn bây giờ đang suy nghĩ, sau này có nên tìm các Ngưng Hình Sư khác tỷ thí hay không? Bởi hắn rõ ràng có thể cảm giác được, kĩ xảo chế tác quyển trục Ngưng Hình của mình đang không ngừng nâng cao! Loại cảm giác này vốn đâu dễ gặp! Đương nhiên, khi tìm Ngưng Hình Sư khác quyết đấu, hắn cũng sẽ không tiến hành đổ ước như vậy.

Sau khi hoàn thành quyển trục Ngưng Hình thứ hai mươi lăm rồi ném sang một bên, Vân Ly mới khẽ thở phào một hơi. Hắn vốn nghĩ tốc độ của Chu Duy Thanh vẫn chậm hơn so với hắn, nên tuyệt không sốt ruột, ngẩng đầu nhìn Chu Trường Khê:

- Chu ca, cho ta chút nước uống.

Ngay lúc Vân Ly ngẩng đầu lên, thì hắn cũng lập tức phát hiện không khí có chút gì đó không đúng. Chu Trường Khê đứng sát ngay cạnh hắn vậy mà như không nghe thấy gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía đối diện. Mà không chỉ riêng y, tựa hồ tất cả mọi người chung quanh đều có chung biểu tình này. Trong mắt của rất nhiều người, còn lộ ra thần sắc không thể nào tin được.

Vân Ly sầm mặt, liền nhìn sang phía đối diện, vừa lúc thấy một đạo kim quang lóe lên. Chu Duy Thanh đã tiếp tục hoàn thành một quyển trục Ngưng Hình, vung tay ném sang một bên. Không chỉ như vậy, Vân Ly còn thấy rõ ràng, quyển trục đó được ném vào chỗ một đám quyển trục còn to gấp đôi đám của hắn.

Không có khả năng! Đây chính là ý niệm đầu tiên trong đầu Vân Ly. Hắn suýt nữa té nhào, thế nhưng ngay lập tức hắn đã thấy được thủ đoạn chế tác quyển trục Ngưng Hình của Chu Duy Thanh.

Động tác rập khuôn, đường nét ngòi bút không nửa phần thay đổi, thế nhưng, lại khiến Vân Ly mắt như dại đi! Chu Duy Thanh dụng Ngưng Hình Bút nhanh như thiểm điện, chỉ trong khoảng mười lần hô hấp, lại một đạo kim quang sáng ngời, lại hoàn thành một quyển trục mới.

Vân Ly đứng phắt dậy, đi tới cạnh Chu Duy Thanh, hắn không tin được, không thể nào tin tốc độ chế tác quyển trục Ngưng Hình của Chu Duy Thanh lại có thể nhanh như vậy được. Mặc dù quyển trục mà bọn họ chế tác chỉ là Ngưng Hình trung cấp, nhưng kể cả Ngưng Hình Sư cấp Tông Sư quyết cũng không có khả năng nhanh như vậy?! Điều này hoàn toàn đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn. Phải biết rằng, hắn có đến mười sáu năm lịch lãm, kinh nghiệm không phải là không phong phú?

Chu Duy Thanh vẫn tiếp tục chế tác, lúc này đây Vân Ly đã thấy rõ, động tác của hắn cực nhanh, nhưng thập phần xảo diệu, mặc dù không tạo ra cảm giác tự nhiên tùy ý, lưu thủy hành vân, nhưng sự thật vẫn là sự thật, hắn vẫn đang khắc họa hết sức thành công.

Cho dù không muốn tin, nhưng sự thực lại sờ sờ trước mắt, tinh thần Vân Ly vốn đã tiêu hao không ít, bây giờ lại chịu đả kích này khiến hắn cảm giác đại não mình như tê bại. Hắn chỉ bám lấy hy vọng, những chuyện kia không phải là thật, là do hắn mệt mỏi mà tưởng tượng ra thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác, sự việc rành rành ra như thế, đã khiến hắn không còn lời nào để nói. Hắn đột nhiên nghĩ đến một điều, trận đổ ước này, có thể là quyết định sai lầm nhất trong cả cuộc đời.

Người thanh niên kia dùng một thủ pháp chế tác quyển trục Ngưng Hình mà hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Và cũng chỉ có hai chữ đủ để hắn hình dung, là “biến thái”!

Chu Duy Thanh khắc họa như một cái máy, tự nhiên không tiêu hao bao nhiêu tinh thần, hắn cũng biết Vân Ly đi tới trước mặt, bất giấc ngẩng đầu lên nhìn y mỉm cười.

Một phút đồng hồ sáu cái, đó cũng là cực hạn của Chu Duy Thanh, từ lúc khắc họa xong tờ thứ nhất cho đến tờ cuối cùng bây giờ, tổng cộng cũng chỉ mất hai giờ.

Nhẹ nhàng đặt Ngưng Hình Bút xuống, cảm thụ sự yên lặng kỳ lạ chung quanh một chút, Chu Duy Thanh mới đem mấy tờ giấy Ngưng Hình sửa sang sắp xếp lại chỉnh tề, rồi ngẩng đầu nhìn Vân Ly, trong mắt của hắn tràn ngập ý cười:

- Vân Ly huynh, đa tạ quan tâm. Không biết là huynh đã khắc họa xong chưa?

Vân Ly căn bản chưa có trở lại bàn của mình, hắn vẫn chỉ có hai mươi lăm quyển trục mà thôi. Giờ khắc này, sắc mặt của hắn đã tái nhợt đi, ánh mắt nhìn Chu Duy Thanh càng thêm cổ quái, miệng mấp máy mấy lần rồi vẫn không nói được, song quyền nắm chặt. Một lát sau, mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.

- Ta thua. Mặc dù ta không biết ngươi làm cách nào, nhưng ta đã thua! Có thể nói cho ta biết được không? Ngươi làm như thế nào vậy? Lấy hiểu biết của vài chục năm làm Ngưng Hình Sư, ta chưa bao giờ thấy ai có tốc độ chế tác nhanh như ngươi! Cái này đã vượt ra khỏi nhận thức thông thường rồi!

Chu Duy Thanh mỉm cười:

- Nhận thức thông thường vị tất lúc nào cũng đúng! Nếu như ta cho ngươi biết đây là thiên phú, ngươi có tin không?

Vân Ly không chút do dự đích nói:

- Ta tin! Xem ra, ta quá coi thường anh hùng trong thiên hạ rồi. Ta hướng ngươi nhận lỗi! Ta thừa nhận, trong tương lai, ngươi xác thực có khả năng thành công trở thành Thần Sư.

Vân Ly vừa dứt lời, xung quanh đã ồ lên náo động. Đám người bu đen bu đỏ xem cuộc chiến cũng đã sực tỉnh, ánh mắt bọn họ nhìn Chu Duy Thanh tràn ngập nóng bỏng. Vốn chỗ này lúc đầu đứng xem chỉ khoảng hai đến ba mươi người mà thôi, nhưng hiện tại đã hơn sáu mươi người chen chúc. Phải biết rằng, có thể vào Trung Tâm Ngự Phẩm, tuyệt đại đa số đều là Ngự Châu Sư, mỗi người đều phải đóng phí hội viên cực kỳ đắt đỏ. Mà một đám đông như vậy tụ tập trước một cửa hàng, là điều không hề bình thường chút nào. Nhưng mỗi người ở đây đều cảm thấy chuyến đi này không tệ, không chỉ được xem hai Ngưng Hình Sư đối chiến, mà còn được chứng kiến một kỳ tích Ngưng Hình ra đời. Đến lúc hai chữ Thần Sư theo miệng Vân Ly thốt ra, đã khiến vài tên Ngự Châu Sư trẻ tuổi trở nên vô cùng háo hức. Bởi nếu như có thể trở thành tùy tùng của một Thần Sư, thì tuyệt đối không phải là sỉ nhục gì, mà là vô hạn vinh quang. Điểm này, dù bất cứ nơi đâu trên đại lục, cũng đều chung một ý nghĩ như vậy.

Nghe Vân Ly nói xong, Chu Duy Thanh cười ha ha:

- Mất đi lòng tin không phải là biểu hiện tốt! Trận cá cược giữa chúng ta, Vân Ly lão huynh, xem chừng ngươi đã thua một nửa rồi.

Vân Ly thở sâu, trong mắt bắn ra chiến ý trước giờ chưa từng có, trầm giọng:

- Cờ đang dở cuộc, chưa kết thúc, chưa nói được ai thắng ai thua! Đến đây đi, để ta xem đề mục thứ hai của ngươi là cái gì?

Chu Duy Thanh gật đầu:

- Vậy mới thống khoái, chúng ta cứ hoàn thành đổ ước trước, sau này sẽ có cơ hội giao lưu. Trận thứ hai, ta muốn cùng với ngươi so một chút năng lực chế tác.

- Ta và ngươi đều lấy ra một bản thiết kế mà bản thân cho rằng khó khăn nhất, sau đó chế tạo nó. Không cần thành công, chỉ cần ai hoàn thành được nhiều phần hơn, người đó thắng! Thế nào?

Tròng mắt Vân Ly bỗng nhiên đảo ngược:

- Ngươi định nhắm vào bí thuật của ta?

Vân Ly hoàn toàn minh bạch ý tứ của Chu Duy Thanh khi hắn ra đề mục này. Hầu như trên người mỗi một Ngưng Hình Sư đều có vài bản thiết kế mà bản thân không làm sao chế tác được, những bản thiết kế này phần lớn là tuyệt chiêu của sư môn, cũng chính là mục tiêu bọn hắn theo đuổi! Bản thiết kế phẩm chất càng cao, càng khó chế tác. Vì thế không hề nghi ngờ gì, khả năng hoàn thành nó thấp đến thảm thương, thậm chí cả Ngưng Hình Dịch cũng chưa chắc đã chế tạo ra được.

Vân Ly hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh thần quang khiến Chu Duy Thanh đột nhiên giật thót mình. Bởi vì, hắn thấy được trong mắt Vân Ly có sự tự tin không gì sánh được. Hỏng rồi, đừng nói là trong tay người này cũng có bản thiết kế Ngưng Hình Sáo Trang trong truyền thuyết đó nha. Chu Duy Thanh âm thầm thầm nghĩ, nếu như vậy, hắn quả thật rất xui xẻo. Đáng ra, loại tình huống này không nên xuất hiện mới đúng chứ!? Bởi đề mục của trận thứ ba là đến lượt Vân Ly ra rồi! Bất quá, Chu Duy Thanh cũng rất nhanh bình tĩnh, cùng lắm thì liều mạng thủ hòa trận này. Trận thứ ba bất quá là thua đi. Thế là hoà cả đám, xong việc!

Vân Ly trầm giọng hỏi:

- Nếu như chúng ta đều không thể chế tạo ra Ngưng Hình Dịch để tiến hành Ngưng Hình thì sao?

Chu Duy Thanh lạnh nhạt:

- Đã vậy chúng ta dựa vào phẩm chất của bản thiết kế, chất lượng bản vẽ của người nào cao hơn người đó sẽ thắng.

Vân Ly gật đầu:

- Được, cứ như vậy đi! Có điều ta không muốn để cho người khác thấy bản thiết kế của ta, ngươi hẳn cũng vậy, chúng ta tìm chỗ nào không có người rồi nói tiếp! Được chứ?

- Cửa hiệu “Bảy mươi bảy” của chúng ta có tĩnh phòng, đủ điều kiện cho hai vị đại sư tiến hành đổ ước. Mời hai vị!

Tần Phong phản ứng nhanh vô cùng! Từ lúc Chu Duy Thanh thắng lợi, tim của hắn đã đập bình bình không ngớt, thầm nghĩ trong lòng, ngày hôm nay hắn thật đúng là có vận khí cứt chó rồi! Ngơ ngơ ngáo ngáo làm sao mà lại đụng phải một vị Ngưng Hình Sư thiên tài! Cho nên, bất luận giá nào cũng phải khiến hắn ta trở thành khách nhân của mình cho bằng được! Y đã âm thầm quyết định, nếu như Chu Duy Thanh có cần cái gì đi nữa, bản thân y sẽ kiếm bằng được mà bán cho Chu Duy Thanh, chỉ cần lưu lại chút nhân tình với nhân vật thiên tài này, còn sợ sau này sinh ý kém sao chứ? Vạn nhất tương lai Chu Duy Thanh trở thành Thần Sư, vậy hắn đã có thể đem cửa hàng của mình đổi tên thành Thần Sư Diêu Tam (lò đào tạo Thần Sư) được rồi!

Bởi vậy, vừa nghe hai người muốn tìm một chỗ an tĩnh, hắn lập tức nhảy ra tranh phần với Chu Trường Khê.

Chu Trường Khê tiếc hận vô cùng! Tức giận hằm hằm nhìn Tần Phong. Nhưng nói gì thì nói, y cũng là người có thân phận, đành phải kìm nén cảm xúc của mình không hé môi lấy nửa lời. Có thể được Vân Ly tán dương, y cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Chu Duy Thanh hướng Vân Ly làm ra một cái thủ thế mời, Vân Ly gật đầu ôm quyền:

- Xin mời!

Rồi hai người đi theo Tần Phong lên tầng hai của của cửa hiệu ‘Bảy mươi bảy”.

Mãi đến khi thân ảnh cả hai tiêu thất, đám người bên ngoài mới nhao nhao ồn ào oán giận ỏm tỏi lên. Tuy bọn họ không dám đắc tội với Chu Duy Thanh và Vân Ly, nhưng lại rất muốn nhìn xem hai vị Ngưng Hình Sư vì sao lại khẩn trương và thần bí đến như vậy. Có người thử đi theo vào, liền bị bọn tiểu nhị của cửa hiệu ‘Bảy mươi bảy” chặn lại.

- Xin các vị thứ lỗi, đây là do lão bản của chúng ta phân phó, nếu cần mua sắm gì, cứ đợi hai vị đại sư chấm dứt đổ ước đã."

Đi theo Vân Ly và Chu Duy Thanh cũng chỉ có Thượng Quan Băng Nhi với Tần Phong, ngay cả Chu Trường Khê cũng bị chặn bên ngoài.

Vào cửa hiệu, hai người Chu Duy Thanh cũng không có tâm tình thưởng thức vật phẩm bên trong, đã cùng Tần Phong trực tiếp lên lầu hai. Tần Phong đi đến trước một căn phòng cuối cùng của dãy hành lang, mới nhã nhặn nói:

- Nhị vị đại sư, mời vào. Gian phòng này bình thường ta dùng để nghỉ ngơi, tuyệt đối an tĩnh. Ta sẽ ở bên ngoài để bảo vệ nhị vị.

Hắn quả rất thức thời, tỏ ra một điểm cũng không muốn theo vào. Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com

Thượng Quan Băng Nhi cũng đã đứng lại, bởi nàng luôn luôn tin tưởng Chu Duy Thanh, nhưng đồng thời quả tim nàng cũng đập càng lúc càng nhanh, tâm tình có chút kích động. Khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, một màn vừa rồi đối với nàng mà nói thật sự là quá mức kích thích. Nàng nãy giờ vẫn không dám tin Chu Duy Thanh thắng, vì như vậy, sau này đế quốc Thiên Cung không phải đã có thêm một vị Ngưng Hình Sư cao cấp rồi sao. . . Một Ngưng Hình Sư cao cấp trẻ tuổi của đế quốc Phỉ Lệ đó. Có thể nói, đế quốc Thiên Cung sau này muốn quật khởi, thì đây chính là một nhân tố không thể thiếu rồi.

Đi vào tĩnh phòng, Chu Duy Thanh cùng với Vân Ly cũng phải thầm khen một tiếng! Tĩnh phòng này khiến hai người có chút choáng ngợp, tuy rộng chừng năm mươi thước nhưng trang trí cực kỳ xa hoa. Mặt đất trải thảm nhung, không cần nhìn kỹ, chỉ riêng sự co giãn khi dẫm lên cũng đủ cho hai người đoán được, chất liệu của tấm thảm này chỉ sợ là da của Thiên thú a! Dùng da Thiên thú làm thảm, đây là hành vi xa xỉ bực nào kia chứ? Cho dù là loại da cấp thấp nhất, giá cũng không hề rẻ. Huống chi cả tấm thảm lớn này rõ ràng đều từ một loại thiên thú may thành, chất liệu hoàn toàn như nhau.

Ghế tựa cũng được bọc một lớp da trắng toát thập phần trang nhã. Sâu bên trong còn có một cái giường lớn, thành giường khắc hoa văn rồng ẩn trong mây, khảm nạm vô số vật trang sức, đường nét tinh xảo. Trên đỉnh không ngờ có gắn cả một viên Thiên hạch của Thiên thú Tôn cấp.

Vân Ly bĩu môi, lẩm bẩm:

- Lão bản này cũng biết hưởng thụ nhỉ!

Chu Duy Thanh không chút khách khí ngồi lên chiếc ghế tựa bọc da trắng:

- Vân Ly lão huynh, chúng ta bắt đầu được chưa?

Vân Ly nghiêm mặt nhìn Chu Duy Thanh, trầm giọng:

- Xem hoành phi bên ngoài, ngươi gọi là Chu Duy Thanh đúng không? Chu huynh đệ, trận đổ ước thứ hai hôm nay giữa ta và ngươi, bất luận thắng bại thế nào, xin hãy giữ bí mật. Bản thiết kế này với ta vô cùng quan trọng. Mọi người đều là Ngưng Hình Sư, ta tin tưởng ngươi có thể hiểu được ta, đương nhiên, ta cũng tuyệt sẽ không đem thiết kế của ngươi nói ra."

Chu Duy Thanh gật đầu:

- Được!

Vân Ly ngồi xuống ghế đối diện, xem bản thiết vốn tiêu hao rất nhiều tinh lực, nhất là những bản thiết kế loại này, càng không phải thứ một sớm một chiều là xong.

Quang mang trên tay Vân Ly chợt lóe, một tờ Ngưng Hình dáng vẻ cổ xưa đã liền xuất hiện, Chu Duy Thanh cũng đồng thời lấy ra bản thiết kế trong túi trữ vật.

Hai người nhìn nhau, đồng thời một tay trao, một tay nhận. Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com

Vào giờ khắc này, trong lòng bọn họ hầu như có cùng một cảm giác hết sức tỉnh táo! Đương nhiên, tỉnh táo là một chuyện, đổ ước lại là một chuyện khác. Không ai hy vọng mình thành nô bộc của người kia? Để Ngưng Hình Sư làm nô bộc không phải là chuyện chưa từng có, nhưng người có thể khiến Ngưng Hình Sư theo về dưới trướng cũng phải là siêu cấp cường giả ngạo thị quần hùng a.

Hai người đồng thời nhìn bản thiết kế quyển trục Ngưng Hình trong tay. Ngay lập tức, thật buồn cười là cả hai đều run tay lên, trong mắt toát ra quang mang bất khả tư nghị.

Đúng như Chu Duy Thanh suy đoán, thứ hắn đang cầm chính bản thiết kế cấp Thần Sư, còn nó có phải là Ngưng Hình Sáo Trang trong truyền thuyết hay không thì phải xem mới biết.

Vân Ly cũng đồng dạng không nghĩ ra, Chu Duy Thanh vậy mà cũng có bản thiết kế tương tự hắn. Hai người hầu như cùng ngẩng đầu lên nhìn lẫn nhau, tuy rằng không ai mở miệng, nhưng cả hai đều có thể thấy rõ ràng vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.

Nếu đều là bản thiết kế cấp Thần Sư, như vậy, tiếp theo cần phải so phẩm chất rồi. Thân là Ngưng Hình Sư, trận so đấu này bọn họ căn bản không cần ngoại nhân làm chứng, ai hơn ai kém, trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Ánh mắt một lần nữa trầm xuống, họ tập trung tinh thần nhìn kỹ, trong lòng khẩn trương như nhau. Trận này đối với hai người đều cực kỳ trọng yếu. Nhất là với Vân Ly, nếu như hắn thua nữa, như vậy, hắn sẽ phải trở thành nô bộc cả đời cho Chu Duy Thanh, mất đi tự do. Đổ ước này rất nhiều người chứng kiến, hơn nữa hắn là một Ngưng Hình Sư kiêu ngạo, vô luận như thế nào cũng không có khả năng nhục nhã nuốt lời. Cho nên, chỉ có thể đem hết toàn lực tranh thủ một trận thắng, chỉ cần kéo dài tới trận thứ ba, hắn tin rằng hắn chắc chắn sẽ thắng.

Bản thiết kế cấp Thần Sư thật sự là quá khoa trương, hơn nữa loại cấp bậc này, bản thân còn ẩn chứa Tinh Thần Lực cực kỳ cường đại.

Dù sao tu vi Vân Ly cũng đã đạt tới cảnh giới Tứ châu, đồng thời là Ngưng Hình Sư cao cấp, thêm vừa rồi lại chưa hoàn thành toàn bộ quyển trục Ngưng Hình trung cấp, nên chỉ hoa mắt choáng váng một chút, vẫn có thể miễn cưỡng xem tiếp.

Còn Chu Duy Thanh bên này lại xảy ra vấn đề, dù hắn là Ngưng Hình Sư khống chế được Thời Gian, vẫn vô pháp so sánh với Vân Ly. Ngay lúc ánh mắt của hắn nhìn sâu vào thiết kế đồ thì một trận đảo điên choáng váng mặt mày nhất thời ập đến, làm lồng ngực hắn vô cùng khó chịu, suýt nữa đã phun ra một búng máu. Trước mắt hắn vô số trăng sao xoay vòng vòng, nói cái gì mà xem được nội dung bản thiết kế chứ?

Lúc bày mưu tính kế, Chu Duy Thanh nào nghĩ sẽ phát sinh loại tình huống này? Mà hắn nếu như ngay cả thiết kế đồ cũng không đọc được, thì dựa vào cái gì mà so kè phẩm chất với người ta? Lập tức, hắn mạnh mẽ ngưng thần, nhưng mà, Tinh Thần Lực bộ nói đề thăng là có thể đề thăng vậy sao!? Mặc cho hắn có cố gắng như thế nào, chỉ thấy trong ngực càng lúc càng đau nhói mãnh liệt. Nếu như hắn cứ cường hành mà xem, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma. Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com

Đúng lúc này, đột nhiên Chu Duy Thanh cảm giác Mèo Mập trong lòng hắn chợt run lên, rồi ngay sau đó, như có một dòng nước mát lạnh trong nháy mắt chảy vào đại não. Vốn đầu óc hắn đang vô cùng khó chịu lại nhận thêm một trận đau đớn kịch liệt đến tê buốt, làm hắn suýt nữa phải rống to. Thế nhưng, nương theo sự đau đớn đó, dòng nước mát lạnh trong nháy mắt đã trải rộng khắp đại não, làm tinh thần hắn trở nên thanh tỉnh chưa từng có, cặp mắt cũng sáng bừng.

Bản thiết kế trước mặt từng làm hắn mày hoa mắt váng dần dần trở nên rõ ràng, Chu Duy Thanh rốt cục đã có thể thấy được những đường nét thiết kế bên trong.

Chu Duy Thanh tâm tình sảng khoái vô cùng, lấy tay vuốt ve Mèo Mập, lòng thầm nghĩ, Mèo Mập à Mèo Mập! Ta đây có mi như có được bảo vật vô giá a!

Cả không gian trở nên vắng vẻ yên tĩnh, tâm trí hai người toàn bộ đặt vào bản thiết kế. Thấn sắc bọn họ theo đó cũng không ngừng biến hóa. Xuất hiện nhiều nhất chính là vẻ cảm thán, đôi khi, thậm chí không nhịn được phải rung đùi đắc ý.

Chu Duy Thanh lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai bản thiết kế cấp Thần Sư dĩ nhiên lại có sự hấp dẫn lớn như vậy! Rất nhanh, hắn liền trầm mê vào trong đó đến nỗi không kềm chế được, thậm chí còn không nhớ rằng mình đang thực hiện một vụ đổ ước chưa từng có nữa.

Bên ngoài, sắc trời đã dần mờ mịt, hoàng hôn đã buông, ngày đã chuyển sang đêm. Mà Chu Duy Thanh và Vân Ly đã tiến nhập tĩnh thất cũng tròn một canh giờ.

Chu Trường Khê tuy không thể đi vào, nhưng đầu óc của hắn cũng không chậm, mắt thấy sắc trời u ám, lập tức chuẩn bị đồ ăn thức uống, bao nhiều khách nhân Ngự Phẩm đều tập trung ở lại đây, không lẽ bỏ đói họ?

Tuy rằng không thấy tình huống bên trong, nhưng những người này đều chung một mục đích, đều muốn biết kết quả cuối cùng!

Trong tĩnh thất…

- Ài!

Vân Ly thở dài một hơi, rốt cục cũng dứt mắt được khỏi bản thiết kế. Tinh Thần Lực của hắn đã cạn kiệt, đích xác khó có thể xem tiếp. Nếu còn gượng ép, nhất định sẽ khiến cho thân thể tổn thương không nhẹ...

Nhưng hắn lập tức kinh ngạc khi phát hiện ra, gã Ngưng Hình Sư trung cấp Chu Duy Thanh ấy thế mà vẫn đang nhìn bản thiết kế, hơn nữa còn nhìn với bộ dạng vô cùng si mê, không hề có ý định ngừng lại.

Tinh Thần Lực của tiểu tử này chẳng lẽ nào còn mạnh hơn cả ta sao? Vân Ly thầm giật mình, phải biết rằng, hắn đối với Tinh Thần Lực của mình rất có lòng tin. Tuy còn chưa đạt đến cấp Ngưng Hình Đại Sư nhưng cũng không kém bao xa. Mười sáu năm cần mẫn chế tác quyển trục Ngưng Hình đâu phải là chuyện đùa.

Hắn nào biết Chu Duy Thanh là nhờ Tinh Thần Lực của Mèo Mập mới có thể kiên trì như vậy. Có điều không bao lâu sau khi Vân Ly dừng lại, Chu Duy Thanh cũng cảm nhận được dòng nước mát lạnh kia đột nhiên tiêu thất, khiến cho hắn từ trong mê đắm mà bừng tỉnh.

- Ơ?

Chu Duy Thanh bối rối nhìn quanh, một hồi lâu mới sực nhớ ra mình đang ở nơi nào và đang làm cái gì.

- Chu huynh đệ, thế nào?

Vân Ly thấy hắn tỉnh lại, hơi vội vàng hỏi.

Chu Duy Thanh tán thán, vươn ngón tay cái:

- Tuyệt tác, cái này tuyệt đối là tuyệt tác mà! Nếu như ta không nhìn lầm, đây là tờ thứ nhất trong một bộ quyển trục Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì, thích hợp với tất cả các thuộc tính của Thiên Châu Sư.

Quyển trục Ngưng Hình là nhằm vào Thể châu, cái Chu Duy Thanh nói tự nhiên cũng là thuộc tính của Thể châu. Không sai, đúng là Vân Ly vừa đưa cho hắn tờ đầu tiên của quyển trục Ngưng Hình cấp Thần Sư. Có điều thích hợp nhất vẫn là dành cho những Thiên Châu Sư có thuộc tính mẫn tiệp nhạy bén như Vân Ly và Thượng Quan Băng Nhi.

Vân Ly gật đầu:

- Hảo nhãn lực! Bản thiết kế của ngươi cũng là một tuyệt tác vậy! Cũng là tờ thứ nhất trong bộ quyển trục Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì! Xem ra, lần này chúng ta phải phân thắng bại bằng chỉ số phụ rồi. Là một Ngưng Hình Sư, ta dám nói, không có quá mười bản thiết kế hoàn hảo hơn cái của mình, không ngờ chúng ta thế mà lại có tao ngộ này! Thảo nào Chu huynh đệ dám cùng ta đánh cuộc như vậy!

Chu Duy Thanh cười ha hả:

- Đúng! Vận khí của ta đúng là quá kém. Có điều, tuy chúng ta đều sở hữu bản thiết kế Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì, thế nhưng, giữa chúng chắc chắn cũng có phân cao thấp chứ!"

Vân Ly lặng người:

- Làm sao mà phân cao thấp được? Trừ phi có thể đem toàn bộ Ngưng Hình thành công, nếu không, căn bản làm gì phương pháp so sánh.

Chu Duy Thanh lắc đầu:

- Ta không có ý này! Vẫn có một cách đánh giá, đó chính là dựa vào số lượng. Đánh giá Ngưng Hình Sáo Trang trên tiêu chuẩn số lượng. Số lượng cùng với thực lực vốn có quan hệ trực tiếp. Quyển trục Ngưng Hình Sáo Trang do càng nhiều bộ phận cấu thành, uy lực cũng tự nhiên sẽ càng lớn, ta nói không sai chứ?

Vân Ly thầm rùng mình:

- Không sai, nhưng thường thì một bộ Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì đều chỉ có chín kiện, lẽ nào cái của ngươi không giống như vậy?

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, lắc đầu:

- Bêu xấu rồi!

Vừa nói, hắn vừa lấy từ túi trữ vật ra nguyên một bộ thiết kế, đặt lên bàn.

Vân Ly ánh đảo mắt qua, toàn thân chấn động, khiếp sợ:

- Mười ... mười cái!?

Chu Duy Thanh kiêu ngạo:

- Trước kia tổ sư của ta thiết kế ra bản vẽ này, bởi vì tiêu hao tinh lực quá độ mà chết, thậm chí còn không kịp chế tác! Lão nhân gia cũng là một thế hệ Thần Sư. Mà dùng mười kiện trang bị để tạo thành một bộ quyển trục như vậy, ta dám nói là độc nhất vô nhị. Ngoài việc chế tác cực kỳ khó khăn, thì so với những bộ Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì khác, nó hẳn chiếm ngôi vị độc tôn. Cho nên, nếu so sánh đơn thuần giữa phẩm chất bản thiết kế mà nói, ta e rằng, lần này ta lại thắng rồi! Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com!

Lúc đối phương xuất ra bản thiết kế cấp Thần Sư, hắn cũng vô cùng khiếp sợ, thế nhưng cũng tỉnh táo lại rất nhanh. Bởi dù sao, chỉ cần trận này có thể thủ hòa, thì cuối cùng hắn cũng sẽ không thua Vân Ly! Cho nên khi trong lòng đã bình tĩnh, hắn mới nhớ tới lời Hô Diên Ngạo Bác nói, bản Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì này tuy có thể chẳng bao giờ chân chính thành hình, thế nhưng, nó lại là bản thiết kế độc nhất vô nhị. Một tấm bản đồ đã tiêu hao toàn bộ tâm huyết và tinh lực của một vị Thần Sư mới vẽ thành công mười kiện, không dám nói sau này không có, nhưng tuyệt đối trước đó chưa từng.

Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kỳ giống nhau ở chỗ, là đều do Thần Sư thiết kế, chế tác từ tám quyển trục Ngưng Hình Sáo Trang trở lên, đỉnh cao là tạo ra chín kiện. Ngàn vạn lần không nên coi thường chút chênh lệch này, chính là vì để hơn một cái thôi mà tổ sư của Chu Duy Thanh phải dốc hết tâm huyết rồi chết, có thể nghĩ được, phần thiết kế này gian nan đến thế nào!

Nghe Chu Duy Thanh nói xong, sắc mặt Vân Ly nhất thời trở nên khó coi vô cùng, trong mắt lóe ra thần sắc hoang mang bất định. Thậm chí còn hiện lên vài đạo hàn quang. Trận đổ ước này đã kết thúc sao? Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải trơ thành nô bộc của Chu Duy Thanh cả đời, làm sao có thể cam tâm cơ chứ? Chưa nói đến chuyện suốt đời không thể rửa sạch tai tiếng, mà vĩnh viễn từ đó về sau sẽ không bao giờ có cơ hội tỏa sáng. Cả đời nô bộc, cả đời chịu phong ấn, nghĩ đến đây thôi, nội tâm Vân Ly tựa như bị vạn xà cắn xé thống khổ tột cùng. Sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn, song quyền xiết chặt, hai mắt nhìn chằm chằm mười cái bản thiết kế trên bàn, nhất thời, tâm trí hắn đấu đá gay gắt.

“Giết hắn, phải giết chết hắn!” Một tiếng gầm thét chợt vang lên trong đầu Vân Ly.

Chỉ cần giết chết Chu Duy Thanh là hắn không cần thực hiện đổ ước nữa rồi, thậm chí còn có thể lấy được mười bản thiết kế quyển trục Ngưng Hình cấp Truyền Kì. Cùng lắm thì vĩnh viễn ly khai đế quốc Phỉ Lệ, không bao giờ trở về nữa! Lẽ nào trên thế giới này không có một nơi nào cho hắn dung thân hay sao?

Nội tâm giằng xé kịch liệt như khiến cho bầu không khí trong phòng cũng phải thay đổi! Mâu thuẫn của lòng tham cuộn trào mãnh liệt công kích vào đạo đức và lương tâm Vân Ly. Một khi phòng tuyến bị phá, chính là lúc hắn xuất thủ. Hắn cho rằng bản thân đạt cấp Tứ châu, giết chết một kẻ mới Tam châu chỉ là việc đơn giản! Song phương đều là Thiên Châu Sư Không Gian Hệ, hắn lại am hiểu tốc độ, giết Chu Duy Thanh rồi chạy đi hẳn không phải là việc quá khó?

Thế nhưng, Vân Ly vẫn không hề động đậy, quá trình đấu đá dằn vặt trong tâm thậm chí đã làm thân thể hắn run lên nhè nhẹ, trong mắt hung quang ẩn hiện, nhưng, hắn tuyệt nhiên vẫn không hề động. Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com!

Tuy có ngạo khí, nhưng hắn thủy chung không phải loại tiểu nhân bội bạc! Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn tuyệt đối không muốn trở thành một kẻ bị vạn người khinh khi, thóa mạ. Bên ngoài có bao nhiêu người chứng kiến trận đổ ước này? Càng quan trọng hơn, nếu như trận đổ ước ngày hôm nay hắn lật lọng, như vậy, trong lòng hắn sẽ không thể nào xóa nhòa bóng ma nhơ nhớp ám ảnh lương tâm. Một khi nỗi ám ảnh kia còn tồn tại, thì cả đời hắn vĩnh viễn không bao giờ có thể vươn đến đỉnh cao của Ngưng Hình Sư, vĩnh viễn không bao giờ có khả năng trở thành Thần Sư được nữa.

Chu Duy Thanh vẫn thản nhiên đứng đó, trên mặt thủy chung vẫn mang theo một nét cười hờ hửng! Hắn không hề có ý định bức bách Vân Ly, hắn đang chờ đợi lựa chọn của y. Mặc dù phong ấn có thể ràng buộc, nhưng nếu như đơn thuần chỉ là phong ấn ràng buộc như thế, sẽ không gọi là hoàn hảo. Dù sao, bằng mặt mà không bằng lòng là sự tình hắn không mong muốn chút nào? Điều Chu Duy Thanh trông đợi chính là Vân Ly toàn tâm toàn ý trở thành thuộc hạ của hắn! Kỳ thực trong lòng hắn cũng rất khẩn trương, không phải vì sợ Vân Ly sẽ xuất thủ với hắn, bởi căn cứ theo những gì Chu Duy Thanh phán đoán, tu vi Vân Ly mặc dù là Tứ châu, trong tay lại có bản thiết kế Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì, nhưng trang bị Ngưng Hình của hắn nhiều nhất không quá hai kiện. Ngay cả Minh Hoa mặc bốn kiện Sáo Trang còn không phải là đối thủ của hắn chứ đừng nói hai kiện như Vân Ly. Nếu thật sự phải chiến, Chu Duy Thanh nắm chắc mười phần đánh bại y.

- Ta thua rồi!

Ba chữ kia, rốt cục cũng được Vân Ly nhọc nhằn thốt lên, dút lời cả người y giống như một quả bóng xì hơi, ngã phịch xuống ghế, hai mắt nhắm nghiền! Mặc dù y đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn khống chế nổi giọt nước mắt bi thương, mặc tình để nó chảy xuống.

- Sự kiêu ngạo đã hại ta, lão sư, con xin lỗi người. Con đã thua, đã bại bởi một Ngưng Hình Sư tu vi không bằng mình!

Vân Ly đột nhiên khóc rống lên, thân thể kịch liệt run rẩy, tâm tình mặc nhiên phóng thích.

Cùng với tiếng khóc rống của y là nụ cười của Chu Duy Thanh, hắn rốt cuộc đã có thể hoàn toàn thả lỏng! Bởi hắn biết, cuối cùng hắn đã có được một thuộc hạ ra hồn ra vía rồi. Nhận tên này làm kẻ đồng hành đúng là không tệ, đáng để tín cậy! Bởi dưới tình huống như vậy vẫn không thay lòng đổi dạ, vẫn chấp nhận thua hắn. Trận cá cược này không hề có cái gì ước thúc, nếu như y bội ước mà bỏ đi, Chu Duy Thanh cũng chẳng thể làm gì được.

Chu Duy Thanh yên lặng ngồi đối diện với Vân Ly, lặng lẽ cất những bản thiết kế đi.

Hắn một chút cũng không nóng nảy, mặc cho Vân Ly khóc rống. Người ta thua cả đời tự do, còn không cho người ta phát tiết hay sao chứ?

Lúc này, bạn học Chu Béo của chúng ta đang vô cùng hồi hộp, tuy hắn đã mất không ít khí lực, nhưng kết quả lại thu được một Ngưng Hình Sư cao cấp đi theo! Loại chuyện tốt bậc này, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lần thứ hai.

Ở bên ngoài, Tần Phong và Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên nghe được trong phòng truyền ra tiếng khóc, liền hoảng sợ điếng hồn. Dù Thượng Quan Băng Nhi nghe được trong tiếng khóc không phải là âm điệu của Chu Duy Thanh, nhưng chính vì thế trong lòng nàng lại càng thêm bất an.

- Cô nương, hãy bình tĩnh một chút, giờ vẫn chưa thể vào được đâu!

Tần Phong khẽ động thân đứng chắn trước mặt Thượng Quan Băng Nhi, đề phòng nàng đột nhiên tông cửa ào vào. Hắn đương nhiên hiểu rất rõ tầm quan trọng của lần đổ ước này. Đã hứa giữ yên lặng cho tĩnh thất, thì hắn nhất định sẽ làm cho tròn!

Khi Thượng Quan Băng Nhi đang vô cùng lo lắng, thì đúng lúc này, một thanh âm rất nhỏ len lỏi vào tai nàng! Nàng ngạc nhiên một lúc, rồi lập tức an tâm trở lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dần dần hồng nhuận hơn, trên khóe miệng điểm thêm một nụ cười xinh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.