Ngay khi chín khỏa Thể Châu tràn ngập băng vụ xuất hiện trước mắt Chu Duy Thanh, đại não của hắn chợt hiện ra một cảm giác trống rỗng trong khoảnh khắc.
Chín khỏa Băng Chủng Phỉ Thúy thuần khiết đồng thời xuất hiện trên tay một người có ý nghĩa thế nào, hắn hoàn toàn hiểu rõ. Đẳng cấp Thượng vị Thiên Tông, đừng nói là hắn mà ngay cả trong giới Thiên Châu Sư cũng là một tồn tại vô cùng cường đại, người người kính ngưỡng.
Tu vi Chu Duy Thanh chỉ là Tam Châu, Minh Hoa còn hơn hắn một châu, là Tứ châu cấp bậc, nhưng dù lấy tất cả Thiên Châu của cả hai người cộng lại một chỗ, cũng xa không bằng vị Minh Vũ, Thượng vị Thiên Tông này. Thực lực của Thiên Châu Sư cũng không phải cứ lấy số châu của nhiều người cộng lại mà thành (3+4=7 châu, chưa chắc là đối thủ của Thất Châu). Minh Hoa ở cấp bậc Tứ châu đã có thể thực hiện Ngưng hình sáo trang, huống hồ là Minh Vũ, Thượng vị Thiên Tông này còn kinh khủng như thế nào nữa.
Minh Vũ lặng lẽ đứng đó quan sát Chu Duy Thanh, tại thời điểm hắn đem thực lực Cửu châu phóng xuất lực lượng tinh thuần, ánh mắt hắn vẫn gắt gao trên người Chu Duy Thanh, chăm chú suy nghĩ về người tuổi trẻ này. Hắn phát hiện ra Chu Duy Thanh tuy vẫn xuất hiệp vẻ khiếp sợ, nhưng trong chốc lát, sự khiếp sợ kia đã tiêu thất, tiếp tục bảo trì sự trầm tĩnh.
Trong lòng Minh Vũ âm thầm kinh ngạc, lúc này hắn mới phát hiện trên mặt Chu Duy Thanh vẫn bảo trì sự trầm ổn mà một người đã 30 tuổi, trải qua phong sương, nếm đủ mùi vị cuộc đời cũng không bằng được. Dưới uy áp do mình phóng thích, hắn vẫn một mực trấn tĩnh. Theo lời Minh Hoa nói với hắn, Chu Duy Thanh chỉ là cấp bậc Tam châu, chính vì vậy hắn càng kinh ngạc hơn nhiều. Đối với thực lực nữ nhi của mình, Minh Vũ thập phần hiểu rõ, dù trong đẳng cấp Tứ châu, không không có mấy người là đối thủ của nữ nhi mình (mà còn bị tên Béo sờ…sờ…). Bởi vậy, hắn cũng không phái thuộc hạ đến mà tự mình thân lâm, thu thập tàn cục.
Sự thật chứng minh, Minh Vũ biết mình hôm nay đến đây là chính xác, người trẻ tuổi trước mắt mình còn chưa xuất thủ, hành động cử chỉ tỏ ra ngả ngớn khinh bạc, có thể thấy Minh Hoa bại dưới tay hắn là sự thật. Ngay cả Tứ châu cấp bậc như nữ nhi của mình còn nếm quả đắng thì thuộc hạ của hắn, dù có đến cũng chuốc lấy thất bại mà chạy. Loại tình huống như thế này một khi xảy ra, hắn tin tưởng chắc chắn Chu Duy Thanh không nghi ngờ gì nữa, sẽ tuyệt đối có cơ hội chạy trốn ra ngoài ngàn dặm.
“Điều kiện của ta ngươi còn muốn thế nào nữa? Là phụ thân, chấp nhận Minh Hoa làm tiểu thiếp cho ngươi đã chứng tỏ quyết tâm của ta, ngươi nên hiểu được!”, âm thanh của Minh Vũ dần dần trầm trọng. Chu Duy Thanh dưới uy áp do hắn phát ra, mặc dù khoảng cách giữa hai người ngôn ngắn nhưng nội tâm của hắn cũng đã phát lạnh từng đợt.
Hít một hơi thật sâu, Chu Duy Thanh cảm nhận mười hai tử huyệt đã khai thông của mình cũng vận chuyển kịch liệt, nhanh chóng hấp thu thiên địa tinh hoa trong không khí, mà trạng thái của hắn luc này cũng đã bảo trì ở trình độ tốt nhất.
Cười khổ một tiếng, Chu Duy Thanh nhẹ nhàng cuối đầu, “Tiền bối, một khi ngài đã nói đến bước này, nếu ta còn dấu diếm gì nữa thì cũng không hay. Không sai, đúng như các người dự đoán, ta đúng làcó thuộc tính Tà Ác, cũng sở hữu năng lực Tà ma biến. ” Nghe hắn nói như vậy, ánh mắt phụ tử Minh Vũ đều sáng ngời, địch ý của Minh Vũ đối với hắn cũng chậm rãi mà lui bớt mấy phần.
Minh Hoa hằn học nói: “Hừ…cuối cùng ngươi cũng thừa nhận à? Ta còn tưởng ngươi vẫn muốn khinh khinh bạc bạc, dù có chết cũng thà gãy chứ không cong!”.
“Hoa Hoa, Bắt đầu từ bây giờ, nếu ta không cho phép, ngươi cũng đừng mở miệng.” Minh Vũ nhàn nhạt nói. Dù âm thanh của hắn rất bình thản nhưng Minh Hoa cũng biến sắc mặt, nếu có một người làm cho nàng e ngại, thì đó chính là phụ thân của nàng. Thật sự trong lòng Minh Hoa rất khó chịu, dựa vào cái gì mà muốn nàng phải làm tiểu thiếp của hắn? Nhớ lại những điều đáng hận của tên gia hỏa này, nàng thật tức giận nhưng vẫn không có chỗ phát tác, nếu phụ thân không ở chỗ này, nàng đã hướng đến Chu Duy Thanh mà trút giận.
Nhìn Minh Hoa ủy khuất im lặng, Chu Duy Thanh thích thú cấp cho nàng một ánh mắt mang đầy ý tứ gây hấn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Minh Vũ tiền bối, tựa hồ lệnh ái cũng không quá thích ta a! Thẳng thắn mà nói, tuổi tác của nàng mà làm tiểu thiếp của ta, thật sự là hơi lớn một chút. Năm nay ta còn chưa đến mười bảy tuổi nha!”.
“Ngươi…” Minh Hoa hận đến mức đã bùng nổ đến nơi, đã hạ mình làm tiểu thiếp cho hắn, vậy mà hắn còn dám mang chính mình ra đùa giỡn, còn chê mình lớn tuổi. Tên khốn hỗn đản này…
Nhìn ánh mắt mang cuồng bạo sát ý của Minh Hoa, Chu Duy Thanh thủy chung vẫn giữ ý cười nhàn nhạt. Trên thực tế, trong lòng hắn lại thập phần hy vọng, bởi vì hắn phát hiện thần sắc của Minh Vũ trước sau vẫn bảo trì bình tĩnh, căn bản vẫn không bị ảnh hưởng bởi những gì hắn nói. Tại tình huống đối mặt với vị Cửu cấp Thiên Châu Sư này, quả thật đến một tia cơ hội hắn cũng không có.
Minh Vũ có chút buồn bã nói: “Nếu như ngươi không thích Hoa Hoa, bản tôn còn rất nhiều mỹ nữ khác, ngươi có thể tùy ý chọn lựa. Nhưng ngươi phải cho ta một câu trả lời thuyết phục, không cần ra vẻ đùa cợt hoa dạng nhu thế. Như vậy mà nói, đối với ngươi sẽ có chỗ tốt, ta cũng không hy vọng thấy ngươi chưa kịp trưởng thành thì đã ngã xuống.”
Trong lòng Chu Duy Thanh bắt đầu trở nên nghiêm túc, kỳ thật ngôn ngữ ở thời điểm hắn thừa nhận mình là Tà Châu Sư, cũng tràn đầy tính toán, ngầm tạo cho mình một chút lợi thế.
Thừa nhận mình là là Tà Châu Sư đời thứ nhất, Minh Vũ cho dù muốn giết hắn thì cũng phải kỹ lưỡng cân nhắc. Sau đó lại khiêu khích Minh Hoa cũng là hy vọng Minh Vũ lộ ra ít sơ hở. Đáng tiếc, lại không như hắn mong muốn, một phen tâm cơ trở nên phí công.
Chu Duy Thanh thở dài một hơi, kính cẩn nói: “Hiện tại người đã mạnh mẽ nắm giữ tình thế, ta thật sự chính là không có sự chọn lựa”.
Minh Vũ chính là vẫn mỉm cười, không nói.
Chu Duy Thanh lại nói: “Minh Vũ tiền bối, ta là một kẻ sợ chết, nhưng đồng dạng ta cũng là người thích tự do. Điểm này, Minh Hoa lão sư hẳn đã nói cho ngươi biết. Chính vì như thế, ta mới bằng thực lực của mình tranh thủ đi vào Phỉ Lệ Hoàng Gia Học viện”.
Minh Vũ chợt át lời hắn: “tự do cư nhiên là tốt, nhưng so với tính mạng của người thì cái nào quan trọng? Hơn nữa, ta có thể hứa với ngươi, chỉ cần ngươi gia nhập bản giáo, bản tôn sẽ cùng ngươi làm một cái ước hẹn. Chỉ có những nhân vật cao tầng của bản giáo mới biết được sự tồn tại của ngươi, hơn nữa không có quyền ra mệnh lệnh đối với ngươi. Ngươi dù cho có làm ra cái sự tình gì, bản giáo cũng cùng ngươi toàn lực ứng phó”.
Chu Duy Thanh yên lặng gật đầu, “Cảm tạ tiền bối đã ưu ái ta như vậy. Ta nghĩ hay sẽ thử mạo hiểm một lần, không bằng ta và tiền bối đánh cuộc, thế nào?”.
Minh Vũ cười ha hả nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”. Hắn phát hiện, chính mình ngày càng thưởng thức Chu Duy Thanh, trong tình huống thực lực của song phương cách xa như thế, tiểu tử này không ngờ vẫn một mực tìm cơ hội thoát ly áp chế của mình.
Chu Duy Thanh nghiêm mặt nói “Từ lúc sinh ra đến giờ, ngài là Thiên Châu Sư cường đại nhất mà ta từng gặp. Ta muốn được một lần lĩnh giáo thực lực của ngài. Ta ở đây đánh cuộc chính là đào tẩu, ta toàn lực chạy trốn, ngài cũng toàn lực bắt ta. Ta có thể lấy bản mạng châu ra thề, sẽ không tiết lộ nửa điểm về Thiên Tà Giáo, mà ngài lại không được áp bức ta gia nhập. Nếu ta thua, ta sẽ gia nhập Thiên Ta Giáo, ngài thấy thế nào?”.
Minh Vũ có chút kinh ngạc nhìn Chuy Duy Thanh: “Người trẻ tuổi, xem ra sự tự tin của ngươi thật sự không bình thường a. Ngươi đã muốn đùa giỡn, ta đương nhiên là đáp ứng, để ngươi hảo hảo hiểu được, trước thực lực tuyệt đối, mọi tâm kế cùng tiểu xảo đều trở nên vô dụng. Bây giờ ngươi có thể chạy, sau khi ta đếm đến ba sẽ bắt đầu đuổi theo. Nhớ lấy những gì ngươi nói, ta hy vọng sau khi kết thúc, ngươi sẽ không dại dột làm ra sự tình gì khác!”.
Chu Duy Thanh căn bản là không có trả lời Minh Vũ, thậm chí cũng không chờ hắn đếm, đã lập tức xoay người nhẹ nhàng bỏ chạy. Tam châu tu vi bạo phát, chân phải ầm ầm đạp lên mặt đất, lúc Ý Châu thuộc tính luân bàn xoay tròn đến khu vực màu xanh của Phong thuộc tính, hắn toàn lực phát huy hết tốc độ, nhắm thẳng đường về Phỉ Lệ Thành mà phóng đi.Bằng tốc độ hắn biểu hiện, cho dù là tốc độ Phong thuộc tính của Thượng Quan Băng Nhi cũng không thể so sánh, thật là trâu bò a, cái chân phải của hắn thật là biến thái a.
“Một…” âm thanh của Minh Vũ hùng hậu súc tích, cô đọng trong tai của Chu Duy Thanh, không vì tốc độ của hắn khi thoát đi mà suy giảm.
Lúc này Minh Vũ cũng hơi có chút giật mình, lấy thực lực của hắn, làm sao nhìn không ra lúc này Chu Duy Thanh chỉ dùng có Thiên lực Phong thuộc tính đâu. Điều dọa hắn suýt nhảy dựng chính là lực đạo bộc phát trên đùi của Chu Duy Thanh. ” Xem ra, nữ nhi của mình bại trên tay của hắn quả thật là không oan a! Tà Châu Sư đời thứ nhất thức tỉnh quả thực không thể lấy Thiên Châu Sư bình thường ra so sánh.”
Từ bờ hồ đến Phỉ Lệ Thành quả thực không xa, Chu Duy Thanh có phần nắm chắc sau khi Minh Vũ đếm đến ba, hắn có thể vọt tới dưới thành. Ở phía sau, dù Minh Vũ có kinh thế hãi tục thế nào đi nữa, chỉ cần qua được tường thành, là hắn thắng chắc!
“Hai…” âm thanh của Minh Vũ tựu không nóng không lạnh, dường như không vì tốc độ của hắn mà trở nên dao động. Vượt qua khoảng cách này, nội tâm của Chu Duy Thanh càng trở nên trầm trọng. Đúng vậy, hắn căn bản không bao giờ dám ôm ý nghĩ sẽ liều chết với Thiên Tà Giáo. Nhưng, dù chỉ có một tia cơ hội, hắn cũng quyết tâm tìm kiếm tự do. Hắn cùng Minh Vũ định ra giao ước này, mục đích kỳ thật cũng chính là mình có hay không thể tránh thoát một kiếp này. Dù sao, hắn còn rất nhiều năng lực mà Minh Hoa không biết, trước mắt do đổ ước, Minh Vũ cũng không thể nuốt lời.
Tường thành Phỉ Lệ đã hiện ra trước mắt, trong giây lát, cổ chân của Chu Duy Thanh đạp mạnh lên mặt đất, mang thân thể của mình bay lên, tựa như chớp giật hướng đầu tường mà phóng thẳng lên.
“Ba…” từ cuối cùng đã được Minh Vũ nói ra, cũng là thời điểm trong tai của Chu Duy Thanh nghe được âm thanh này. Trong nháy mắt, khi đang bay lên, mắt thấy khoảng cách chỉ còn bảy mươi thước, chỉ cần hai đến ba lần mượn lực nữa là đến đầu tường, Chu Duy Thanh lại cảm giác được có một cỗ hấp lực cường đại vô pháp chống cự từ phía sau hắn hướng đến.
Hắn vốn dĩ đang tận lực hướng tới đầu tường chạy như bay, thân thể không ngờ bắt đầu bị bay ngược về phía sau, tường thành vốn gấn trong gang tấc giờ lại trở nên xa vời.
Làm sao có thể như vậy? Hắn còn cách mình ngoài mấy trăm thước a! Lúc này, sự khiếp sợ của Chu Duy Thanh đã lên đến cực điểm, thân hình đang trên không miễn cưỡng hồi chuyển xoay người lại. Mắt thấy Minh Vũ đã bằng tốc độ như tia chớp hướng về phía mình phóng đến. Mà cỗ cường đại hấp lực đang bao phủ mình lại xuất phát từ một đóa hoa lớn màu đỏ.
Đồng dạng là Minh Giới Chi Hoa, nhưng Minh Giới Chi Hoa của Minh Vũ so với Minh Hoa còn cường đại hơn gấp mười gấp trăm lần. Chu Duy Thanh vẫn đang bị hấp lực khủng khiếp của nó kéo mạnh về phía sau, không thể chống cự được. Nếu tình trạng vẫn như thế, chỉ cần thời gian một lần hô hấp, Minh Vũ chắc chắn sẽ đuổi kịp Chu Duy Thanh, bắt hắn trở lại.
Ngay sau đó, Chu Duy Thanh cuối cùng cũng phải xuất ra toàn bộ thực lực, tay trái phách mạnh về phía sau, “Bá…” một tiếng rít chói tai xé rách không khí vang lên, cùng một đạo ngân quang chói mắt bay vụt ra. Đó chính là kỹ năng Không Gian Cát Liệt!
Không Gian Cát Liệt xuất ra đã tạo ra hiệu quả ngăn chặn không thể nghĩ được, bởi vì thực lực chênh lệch giữa hai bên quá lớn, tuy rằng không thể hoàn toàn thôn phệ hấp lực của Minh Hoa Chi Giới nhưng cũng hấp thu được đại bộ phận. Cùng lúc này, Chu Duy Thanh cũng thi triển ra một kỹ năng không gian khác, Không Gian Bình Di, lập tức mang thân thể hắn truyền tống xa mười thước. Sau khi thực lực đạt đến Tam châu cấp bậc, Không Gian Bình Di đã nâng cao cự li truyền tống từ ba thước lên đến mười thước, mà thời gian giữa hai lần thi triển cũng ngắn hơn rất nhiều.
Không chỉ thi trển hai kỹ năng trên, ngay lúc xuất ra Không Gian Bình Di, trên cổ tay đã hiện ra băng vụ Thể Châu, quang mang đại phóng, tràn ngập băng khí, trong tay hắn cũng đã xuất hiện Phách Vương Cung.
Sở dĩ phải phóng thích Phách Vương Cung, bởi vì Chu Duy Thanh biết rằng nếu chỉ đơn thuần là đào tẩu, hắn dựa vào những kỹ năng kia là không có khả năng. Chỉ có thể liên tục xuất ra Ngưng hình sáo trang, hắn mới có một phần cơ hội.
Chân phải đạp mạnh vào không khí phát ra tiếng nổ ầm ầm, Chu Duy Thanh quay lại, toàn lực phóng về hướng tường thành, cùng lúc đó Phách Vương Cung đã bắn ra, thân hình xoay nửa vòng, Phách Vương Cung trong tay trái xoay tròn một vòng , kia thiên lực hoàn toàn ngưng tụ thành dây cung cũng theo đó mà quấn quanh một vòng, một tên bằng Thái hợp kim đã cài trên dây phát ra, “Vút…” một tiếng thoát ra ngoài.
Lúc này Chu Duy Thanh xuất ra một tiễn, chính là tuyệt học giữ nhà của Mộc Ân, Ninh Huyền Pháp (phương pháp vặn xoắn dây cung). Dựa vào hình thái biến hóa của dây cung, lực vặn xoắn càng lớn, hiệu ứng đinh ốc với sức kéo dây cung lớn hơn nữa, phóng ra tối cường công kích.
Thực lực của Mộc Ân chẳng qua chỉ có tu vi Lục châu Thể Châu Sư, nhưng có thể dựa vào Ninh Huyền Pháp đánh trọng thương Tông cấp Thiên thú, có thể thấy tiễn pháp này có bao nhiêu lợi hại. Huống chi, thực lực của Chu Duy Thanh tuy không bằng lão sư của hắn nhưng sức mạnh thân thể thì hơn Mộc Ân rất nhiều.
Hơn nữa, lúc này hắn đang sử dụng chính là Lực lượng hình Thiên Châu Sư, có tác dụng đối với Phách Vương Cung tốt hơn nhiều.
Dùng Ninh Huyền Pháp phát ra một tiễn, cộng với lực lượng bản thân là bạo phá, thêm vào đó, đặc tính của Phách Vương cung cũng là bạo phá. Dưới tác dụng của song trọng bạo phá, lực bắn đã tăng lên theo cấp số nhân. Đừng quên rằng, hiện nay Chu Duy Thanh đã không còn là một gã Thiên châu chiến sĩ nữa mà đã trở thành một vị Thiên Châu Cung tiễn thủ. Trên tay có cung, mới chính là lúc hắn mạnh nhất! Trải qua thiên chuy bách luyện, cho dù là tác dụng của Song Tử Đại Lực Thần Chùy cũng không bằng được.
Minh Vũ, khi đã dám cho Chu Duy Thanh chạy trước, tự nhiên hắn nắm chắc có thể bắt trở lại. Lấy tu vi của hắn, nếu để Chu Duy Thanh có thể chạy vào trong thành, đó chính là một sự chê cười.
Mắt thấy hấp lực do Minh Giới Chi Hoa sinh ra đã có hiệu quả, trong khoảnh khắc chớp mắt bản thân đã có thể tiến vào phạm vi ba mươi thước gần Chu Duy Thanh, Minh Vũ đã nắm chắc đã làm cho Chu Duy Thanh mất đi năng lực phản kháng.
Nhưng trong thời điểm hắn nghĩ đã chắc mẩm, Chu Duy Thanh bất ngờ xuất ra Không Gian Cát Liệt, làm cho hắn lắp bắp kinh hãi. Nghe nữ nhi nói lại là một chuyện, nhưng chân chính chứng kiến tận mắt lại là một chuyện khác. Kiến thức của Minh Vũ so với Minh Hoa còn rộng hơn biết bao nhiêu lần, Minh Hoa có thể không nhận biết kỹ năng này,nhưng Minh Vũ thì biết rất rõ.
“Ngân Hoàng Thiên Nhĩ Không Gian Cát Liệt! Làm sao có thể? Tu vi của hắn chỉ mới thế này bằng cách nào hắn có thể thác ấn thành công kỹ năng cường đại này trên người của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ.” Minh Vũ đến lúc này đã thật sự chấn kinh rồi! Ngân Hoàng Thiên Nhĩ là cái gì? Đó chính là Vương cấp thiên thú a! Dù có là Không Gian thuộc tính Thiên Châu sư trên cấp hắn, cũng không có khả năng thác ấn thành công trên thân thể của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ.”
Thiên thú từ Tông cấp đến Vương cấp cũng giống như đệ tử từ Tông cấp đến Vương cấp, đồng dạng cũng là được tăng mạnh về chất. Vô số Thiên Châu Sư và thiên thú cũng như nhau bị đạo lý này khống chế. Luận về kiến thức, Minh Vũ từ trước đến giờ cũng chưa hề được nghe nói Thiên Châu Sư dưới Vương cấp có khả năng thác ấn thành công Vương cấp thiên thú a! Cửa ải này, tuyệt đối là không có khả năng vượt qua!
Hơn nữa, Minh Vũ khẳng định nếu mình không nhìn lầm, đây chính là kỹ năng Không Gian Cát Liệt của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ! Đồng thời, hắn cũng biết, chỉ có thể tại Thác Ấn Cung mới có khả năng bắt được một đầu Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, vì chỉ có Thác Ấn Cung mới có khả năng cường đại như vậy.
Tuy trong lòng sinh ra ý tưởng phức tạp, kinh nghi bất định, tốc độ của Minh Vũ cũng không như thế mà bị chậm lại, dù Minh Hoa Chi Giới không sinh ra tác dụng, dựa vào tu vi Cửu châu, hắn cũng nắm chắc sẽ bắt được Chu Duy Thanh trước khi hắn chạy đến đầu tường thành.
Cũng là phía sau, Chu Duy Thanh dùng Phách Vương Cung bắn ra một mũi tên kia đã bay đến.
Cảm thán một tiếng, Minh Vũ đối mặt với lực công kích như nước biển sôi trào, cấp tốc luân chuyển của Chu Duy Thanh cũng rất kinh ngạc. Dù cho ở đẳng cấp của hắn, cũng không dám để cho một tiễn này bắn vào người, nhất định sẽ bị tổn thương.
Đang ở không trung, Minh Vũ phẩy nhẹ cổ tay tạo thành một thủ thế, nhẹ nhàng đón tiếp một tiễn bắn tới này. Cùng lúc đó, bạch quang chói mắt nhanh chóng bạo phát ra, cứng rắn bao phủ hoàn toàn thân tiễn.
Không thể nghi ngờ, bằng vào cung tên, Chu Duy Thanh hoàn toàn không có khả năng tạo uy hiếp đối với Minh Vũ. Nhưng một màn quỷ dị xảy ra, không ngờ tốc độ của Minh Vũ thoáng bị chậm lại, mặc dù vẫn nhanh chóng hướng về phía trước, nhưng so với tốc độ ban đầu của hắn thì lại khác nhau một trời một vực.
Chuyện gì đã xảy ra? Sắc mặt của Minh Vũ lần đầu tiên xuất hiện biến hóa rõ rệt, sai lầm, kinh dị, thậm chí còn mang theo vài phần sợ hãi. Hắn cũng nhìn ra một tên vừa rồi có tuy uy lực mạnh mẽ, nhưng dựa vào tu vi Thiên lực đỉnh phong của mình có thể nhẹ nhàng hóa giải. Nhưng sau khoảnh khách tiễn này nổ tung, tốc độ của mình lại bị giảm đi rõ rệt một cách quỷ dị, trở nên vô cùng chậm chạp. Hơn nữa, hắn làm cách nào làm cho Thiên lực cùng Sinh mệnh lực trong Ý châu của mình phát ra đều không thể hoàn toàn chậm rãi hóa giải, còn giằng co được trong thời gian ba giây?
Ba giây, nhìn thì rất ngắn nhưng tại thời điểm nào đó cũng trở nên quá dài. Ví dụ như hiện tại.
Sau một tiễn đó, Chu Duy Thanh cũng không bị hút về phía Minh Vũ, hắn xoay người, chân phải đạp mạnh vào vách tường, mạnh mẽ bắn người lên, sau ba giây thời gian, hắn nhanh như thiểm điện đã xuất hiện trên đầu tường, thậm chí còn kịp hướng đến Minh Vũ chắp tay chào tạm biệt. Lúc này, hắn mới từ đầu tường đi, thậm chí miệng còn hú lên một tiếng quái dị, làm kinh động tất cả binh lính thủ hộ trên tường thành, tạo nên một mảnh hỗn loạn. Không thể nghi ngờ, càng loạn thì hắn càng có nhiều cơ hội chạy thoát.
Ngay sau ba giây ngắn ngủi đó, Minh Vũ cũng đã dừng lại trong Phỉ Lệ Thành. Lúc này, sắc mặt của hắn cũng trở nên rất khó coi, hắn cũng không rõ trước đó Chu Duy Thanh thi triển ra cái gì mà không ngờ lại có thể làm tốc độ của mình chậm mất ba giây. So sánh chênh lệch về tu vi giữa hai người, loại sự tình như thế này vốn là không có khả năng phát sinh.
Vừa tiến vào Phỉ Lệ Thành, Chu Duy Thanh cũng không dừng lại chút nào, lập tức tiếp tục bỏ chạy. Hắn lúc này có một suy nghĩ là làm cách nào có thể mang Thượng Quan Băng Nhi bỏ trốn khỏi Phỉ Lệ Thành. Là đệ tử, đã gây ra sự tình như vậy, hắn đã không còn khả năng ở lại Phỉ Lệ Học viện Quân sự Hoàng Gia tiếp tục giỡn mặt nữa. Huống chi, lúc nào cũng có thể gặp tai ương ngập đầu.
Đột nhiên, Chu Duy Thanh chợt dừng hẳn lại. Bởi vì, cách hắn không xa, một đạo nhân ảnh hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng, dường như đứng đó đã lâu. Đó không phải là Minh Vũ sao!
Lúc này, Minh Vũ đứng đó, mày cau lại, ánh mắt không ngừng lóe lên, dường như trong nội tâm đang phải đấu tranh chuyện gì.
Chu Duy Thanh trong khoảnh khắc này chợt trở nên nghiêm túc, nhe răng ra cười, “Tiền bối, nhanh như vậy đã gặp được ngài. Xin ngài yên tâm, tuy rằng tuổi của ta còn nhỏ, thực lực còn xa mới bằng ngài, nhưng là người đã hứa thì tuyệt đối giữ lời, tuyệt không bao giờ tiết lộ điểm nào về Thiên Tà Giáo. Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, đây mới là lời nói của hảo hán tử!”
Minh Vũ chợt thở dài một hơi. “Đủ rồi, đáng lẽ ra ngươi không nên đối mặt với ta.”
“Ta thừa nhận, vừa rồi ngươi đã làm ta kinh ngạc. Đổ ước vừa rồi là ngươi thắng! Thật không nghĩ đến, ngoài kỹ năng Không Gian Cát Liệt, ngươi còn có một kỹ năng hạn chế cường đại khác mà ngay cả ta cũng không biết được. Bất quá, ta cũng không có nhìn lầm, kỹ năng của ngươi ít nhất cũng bao gồm ba loại thuộc tính là Phong, Không gian cùng Tà ác a…”
Chu Duy Thanh nói: “Trời cũng không còn sớm nữa. Tiền bối, một khi đổ ước của chúng ta đã chấm dứt, vãn bối còn phải trở về ngủ đây.” Lời nói vừa dứt, thân hình hắn đã chợt xoay theo hướng khác, đảo người phóng đi.
Không ai ngờ được, nhân ảnh chợt lóe, Minh Vũ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Lúc này, sắc mặt Minh Vũ trở nên cực kỳ khó coi, thở dài nói: “Không sai, Người trẻ tuổi! Ta thật sự đang muốn vứt đi tín nghĩa, phản bội lời hứa. Vì tương lai của bản giáo, dù có thất hứa đi nữa ta cam tâm tình nguyện chịu mọi hậu quả. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, hôm nay ta vẫn quyết tâm bắt ngươi gia nhập Thiên Tà Giáo. Ngươi thật sự rất vĩ đại, ngay cả bản thân ta còn kinh hãi. Ta tin rằng, nếu ngươi gia nhập bản giáo, trong tương lai gần, dưới sự dẫn dắt của ngươi sẽ đi lên càng mạnh mẽ.”
Hai mắt của Chu Duy Thanh đang nhìn Minh Vũ chợt kinh ngạc mở lớn hết cỡ. Hết thảy những điều đã xảy ra hắn không thể tưởng tượng nổi. Lấy tu vi Thượng vị Thiên Tông của Minh Vũ và địa vị của hắn trong giới Châu sư, đã đánh cuộc thua mình mà giờ này lại muốn phản ước.
Bội ước, nói thì rất dễ, nhưng từ miệng một Thượng vị Thiên Tông nói ra thì khó khăn thế nào? Giờ phút này, Chu Duy Thanh như đang rơi vào địa ngục. Minh Vũ đã phản lại lời hứa, đủ thấy hắn rất quyết tâm bắt mình phải gia nhập Thiên Tà Giáo.
Vào lúc này, Chu Duy Thanh đã không cách nào giữ được sự tỉnh táo nữa. Theo lời nói của Minh Vũ, hắn chỉ có một chút tin tưởng là tuyệt đối Minh Vũ sẽ không giết mình!
Trong lòng Chu Duy Thanh tràn ngập chấp niệm. “Không lẽ chẳng có biện pháp nào hay sao?”. Hắn không muốn chết và cũng không thể chết! Kỳ vọng của rất nhiều người đang đặt trên vai hắn. Hắn không thể buông tay để mất đi tự do của bản thân a! Giờ khắc này, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, dù có thế nào đi nữa, hắn sẽ không đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của Minh Vũ. Dù thực lực so với Minh Vũ chênh lệch một trời một vực, hắn vẫn muốn đánh một trận! Vì tự do của mình mà chiến!
Đối mặt với áp lực cường đại như thế, huyết mạch thô bạo núp trong Chu Duy Thanh dần dần buông thả. Mục quang của hắn trở nên lăng lệ, màu đỏ nhàn nhạt đang không ngừng tăng cường. Nếu như lúc này, thà Chu Duy Thanh lớn tiếng mắng chửi, có lẽ trong lòng Minh Vũ còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng Chu Duy Thanh lại không làm như thế mới nói, chẳng qua hắn cứ đứng như vậy chăm chú nhìn hắn. Đối với một cường giả như Minh Vũ mà nói, nội tâm của hắn lại dấy lên một sự đau khổ.
Nhưng, hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác. Những gì Chu Duy Thanh thể hiện thật là quá ưu tú, thêm vào đó một ý chí kiên định, không thể nghi ngờ chút nào, chỉ cần có thời gian đủ dài, Chu Duy Thanh sẽ trở thành một siêu cường giả! Tà Châu Sư thức tỉnh đời thứ nhất đối với Thiên Tà Giáo mà nói, điều này thật quá trọng yếu. Nếu như phần huyết mạch này có thể truyền thừa, như vậy, chỉ cần Chu Duy Thanh có thể lưu lại cũng đủ cho tương lai Thiên Tà giáo cường đại không cách nào tượng tưởng. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Minh Vũ lại đáp ứng hắn tùy ý chọn mọi thiếu nữ. Trên góc độ nào đó từ người khác, sẽ tuyệt không có khả năng bỏ qua cho hắn.
Quang mang chợt lóe, Phách Vương Cung nhẹ nhàng xuất hiện lần nữa trong tay Chu Duy Thanh. Lúc này, khoảng cách giữa hắn và Minh Vũ chẳng qua chỉ là hai mươi thước. Thiên lực nồng đậm lặng lẽ hiện lên, một mũi tên bằng thái hợp kim nhẹ nhàng đặt trên dây cung chuẩn xác ngắm thẳng vào Minh Vũ. Đối với tạo nghệ cung tiễn của Chu Duy Thanh, với một cự ly gần như thế, cho dù là Minh Vũ đi nữa thì cũng khó có khả năng tránh khỏi.
“Hừ…muốn ta thần phục! Chỉ bằng vũ lực của ngươi hay sao?” , trong âm thanh của Chu Duy Thanh lộ ra một cổ hơi thở tà dị, dưới sự thúc dục của thiên lực, trên đùi xuất hiện kín ma văn da hổ, trong cơ thể, huyết mạch do cổ khí tức cuồng bạo kia thúc dục, cũng bắt đầu sôi trào.
Trên tay trái cầm Phách Vương Cung của Chu Duy Thanh, Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu đã xuất hiện, lặng lẽ khảm lên, hào quang chợt lóe, mang theo tiếng rít chói tai, dây cung chợt buông ra, một tiễn vẽ thành đường dài nhắm thẳng Minh Vũ mà đến.
Lúc này, trong lòng Minh Vũ có chút lo lăng, hắn đối với Chu Duy Thanh vẫn không có một tia sát ý nào, thầm nghĩ tiên phát chế nhân, bắt Chu Duy Thanh trở về rồi mới thuyết phục hắn gia nhập Thiên Tà Giáo, cũng không cần sốt ruột.
Tại khoảnh khắc Chu Duy Thanh xuất ra Phách Vương Cung, mọi khí lực của Minh Vũ đều tập trung trên người hắn, lấy tu vi thiên lực đã đạt đến Thiên Hư lực đỉnh phong của Minh Vũ, trong khoảng cách vài thước, căn bản Chu Duy Thanh không thể thoát được cảm ứng của hắn. Nếu không có kỹ năng trì hoãn kỳ lạ của Chu Duy Thanh, Minh Vũ hoàn toàn có khả năng phất tay một cái là bắt được hắn. Dưới tình huống không có hạn chế, ở cấp bậc Tam châu, Chu Duy Thanh ngay cả nửa cơ hội trốn thoát cũng không có.
Minh Vũ qua loa bước lên trước nửa bước, một quyền như chớp giật phát ra, tốc độ và phản ứng của hắn quá nhanh, mặc dù thuộc tính Thể Châu của hắn không phải là tốc độ, nhưng dù sao, thiên lực của hắn quá mạnh mẽ, những Thiên Châu sư bình thường đã không thể so sánh được.
Bạch quang chói mắt chính diện phát ra, thái hợp kim tiễn nháy mắt đã bị hóa thành mạt phấn. Năng lực của song trọng bạo phá cũng không cách nào làm nhiễu loạn Minh Vũ như thường lệ, trong không gian của Thiên hư lực, ngay cả âm thanh nổ mạnh đều bị Thiên hư lực của Minh Vũ dễ dàng xóa đi.
Bất chợt, sắc mặt của Minh Vũ chợt cứng lại. Bởi vì, khi một quyền của hắn oanh tạc mũi tên kia, đồng thời quang mang lôi điện chói mắt bất ngờ trải rộng, bao phủ toàn thân của hắn. Luận tu vi của Minh Vũ, cũng do sơ xuất không tính đến tác dụng của quang mang nên mới bị lôi quang bao phủ, thất thần trong khoảnh khắc. Ngay sau đó, một tầng ngân quang hình tròn đã bao phủ toàn bộ thân thể hắn vào trong. Đó chính là Không Gian Cấm Cố.
Đúng vậy, một tiễn này của Chu Duy Thanh, chính là một tiễn đỉnh phong từ trước đến nay của hắn! Trong một tiễn này, không chỉ có Ninh Huyền Pháp, cộng thêm sự tăng phúc của Phách Vương Cung, hắn còn lợi dụng thêm hai lỗ tương khảm đồng thời phụ gia thêm hai kỹ năng khác. Sau khi sử dụng quyển trục tương khảm thành công, đây là lần đầu tiên Chu Duy Thanh đồng thời sử dụng hai kỹ năng cùng một lúc ở trên Phách Vương cung, không ngờ lại mang đến hiệu quả tốt như vậy.
Trong khoảnh khắc Minh Vũ đang thất thần vì Chưởng Tâm Lôi, Không Gian Cấm Cố cũng nhân lúc đó mà toàn bộ bao phủ lên thân hắn.
Sau một tiễn đầu tiên phát ra, trong nháy mắt, đệ nhị tiễn, cũng nhẹ nhàng bắn tới như một tia chớp, tiễn thứ ba cũng bắn ra, chính là hơn tiễn thứ hai nửa nhịp. Hắn cũng không lập tức bỏ chạy, mà nếu có thể chạy, hắn cũng không chạy. Nếu hắn chạy, Thượng Quan Băng Nhi sẽ như thế nào? Bởi vậy, hắn phải liều mạng, hắn biết, làm như vậy thì sẽ không có cơ hội, nhưng nếu có một phần vạn cơ hội, hắn cũng sẽ liều mạng.
Theo bản ghi chép, Biến Thái Thiên Đường có thể đánh chết Thập cấp Thiên Châu Sư, không quản hiện tại hắn không có năng lực đó, nhưng tổng hợp thực lực, hắn cũng không kém gì một thành viên của Biến Thái Thiên Đường. Chỉ có đánh chết Minh Vũ, hắn mới có thể mang Thượng Quan Băng Nhi an toàn trốn đi.
"Oanh…oanh…", trong nháy mắt, lồng giam không gian đã nhẹ nhàng vỡ tan, mà Chu Duy Thanh cũng tính toán như thần, ngay lúc Minh Vũ phá tan Lồng Giam, đệ nhị tiễn của hắn cũng đã đánh tới.
Phách Vương Cung kết hợp vặn dây pháp, uy lực công kích tương đối mạnh mẽ, rơi vào đường cùng, Minh Vũ cũng chỉ có cách phát ra một quyền, đánh tan tiễn này. Nhưng mà, trên mặt hắn, thần sắc cũng không thể nào kìm nổi hiện lên vẻ khiếp sợ.
Tuyệt Đối Trì Hoãn, hắn từ trước đến nay khi thi triển kỹ năng này lên người đối thủ, ở cấp bậc Tam Châu, kỹ năng này có thể phát huy lên đến thời gian ba giây. Theo lời Đường Tiên, kỹ năng này đã là cấp bậc tồn tại nghịch thiên, dù đối thủ có tu vi Thiên lực cao đến đâu cũng đừng hòng phá nổi.
Hơn nữa, khi phát ra Tuyệt Đối Trì Hoãn, một tiễn của hắn còn phóng ra kỹ năng Phong Chi Trói Buộc. Lại là một tiễn mang song trọng kỹ năng, so với một tiễn lúc trước hoàn toàn bất đồng, làm Minh Vũ có chút thất kinh. “Tên tiểu tử này rốt cục là có bao nhiêu kỹ năng?”…”Có bao nhiêu loại thụôc tính”, đến lúc này, hắn cũng không thể tính ra.
Trong trạng thái bị bó buộc bởi Tuyệt Đối Trì Hoãn cộng thêm Phong Chi Trói Buộc điệp gia tăng mạnh, Minh Vũ cũng không thể di động cước bộ, hắn chỉ có cách thúc dục Thiên lực, phóng thích càng lúc càng mạnh trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Duy Thanh. Giờ hắn đang nghĩ, Chu Tiểu Béo kia có thể có khả năng chạy trốn mất.
Nhưng là, khi hắn phóng thiên lực ra ngoài, Chu Duy Thanh đã phát ra tiễn thứ ba. Đến lúc này, sắc mặt của Chu Duy Thanh đã trở nên tái nhợt, hắn tuy rằng có thể phát ra nhiều kỹ năng, nhưng tần số phát ra lại quá nhiều, thiên lực lại phát ra trên diện rộng, về mặt chịu đựng của thân thể sẽ sinh ra ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhưng Chu Duy Thanh không không thể quản nhiều như vậy, hắn biết, đối với chính mình, chỉ có một lần cơ hội như thế.
Ngay lúc phát ra tiễn thứ ba, ở thắt lưng và cổ chân của Chu Duy Thanh bạo phát lực lượng, hắn không lùi mà tiến tới, một tiễn xuất ra, bắn thẳng tới Minh Vũ.
“Oanh…..”, tiễn thứ ba đã ngừng ngay màn Thiên lực hộ thể của Minh Vũ, kịch liệt gầm rú, lông mày của Minh Vũ cũng hơi nhíu lại. Lấy thực lực của hắn, khi phát ra Thiên lực hộ thể, cho dù Chu Duy Thanh phóng xuất Phách Vương Cung, cũng không không có cách nào phá vỡ.
Bên trong tiễn thứ ba này cũng không có gì khác, chính là lấy “Nhất Hoàng Công Kích” làm tinh túy, khóe miệng Minh Vũ chợt hiện liên nét cười, trong lòng hắn thầm nghĩ, “Tiểu hồ ly, đối với tu vi của ngươi là không thể a! Sử dụng nhiều Thiên lực như vậy, một lúc sau sẽ không thể giằng co được nữa. Huống chi, dù có kéo dài đến bao lâu, ngươi cũng vô pháp làm ta bị thương!”.
Thời gian của “Tuyệt Đối Trì hoãn” cộng thêm “Phong Chi Trói Buộc” đã qua hơn một giây. Mà Chu Duy Thanh cũng đã nhẹ nhàng lao thẳng đến, tại quá trình hắn xông tới, một giây thời gian cũng đã trôi qua.
Trong mắt của Minh Vũ, trên người Chu Duy Thanh hiện ra thanh quang chói mắt, sau khi lựa chọn, hắn cũng không cần lấy kỹ năng “Không Gian Cát Liệt”, mà chỉ có thể sử dụng Phong thuộc tính công kích từ phía sau mình. Xem ra, thiên lực của hắn thật dồi dào. “Hài tử này, thật là vĩ đại a! Để lát nữa, khi bắt được hắn, chính mình cũng chỉ có thể hảo hảo khuyên hắn gia nhập Thiên Tà Giáo, mà không làm khó hắn!”
Lúc này, khi cảm thấy không có uy hiếp đáng kể từ phía Chu Duy Thanh, Minh Vũ đang cân nhắc suy nghĩ nên phải thuyết phục hắn như thế nào. Bất chợt, cũng chính tại lúc này, sắc mặt của hắn chợt âm trầm biến đổi.
Thanh quang bao phủ trên người Chu Duy Thanh, làm tốc độ lao tới lúc này tăng lên gấp đôi, rõ ràng đây là một kỹ năng phóng thích. Hơn nữa, thân thể của hắn cũng không phải nhắm thẳng về hướng Minh Vũ mà lại hơi chếch lên phía trên. Cùng lúc đó, ám quang sắc trên người hắn toàn bộ bạo phóng, cùng với khi khi Thanh quang mất đi, Phách Vương cung cũng được thu lại, trong tay Chu Duy Thanh lúc này đã hiện ra Đại Lực Thần Chùy, to lớn đến mức khoa trương.
Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân chính làm hắn phải biến sắc, mà hắn phải biến sắc vì giờ phút này, trên mặt Chu Duy Thanh đã toàn bộ bao phủ bởi ma văn da hổ, một chữ Vương hiện rõ trên trán cùng với hai mắt màu đỏ làm cho hắn nhìn rõ, đúng là Tà Ma Biến.
Đúng vậy, dựa vào Giáp Thạch Miêu Nhãn đệ nhị Ý Châu của Băng Phách Thiên Hùng mà Chu Duy Thanh đã tự mình thác ấn, thêm vào Phong thuộc tính bất ngờ đồng thời đánh tới, thân thể hắn cũng đã tiến vào trạng thái Tà Ma Biến. Lực lượng cơ thể bất ngờ bạo tăng đến ba lần, cảm giác đối với ngoại giới cũng tăng gấp ba, mà khả năng hấp thụ tinh hoa trong không khí cũng tăng ba lần. Nhưng, quan trọng nhất là hắn vẫn giữ được thần trí hoàn toàn tỉnh táo, không chế hoàn hảo bản thân trong trạng thái Tà Ma Biến.