[Dịch] Thiên Châu Biến

Chương 47 : Nữ tử tóc trắng thần bí




Cho đến khi nữ tử tóc trắng thần bí kia biến mất, thần trí của đám kim giáp hộ vệ mới từ từ thanh tỉnh.

“ Các ngươi nhìn ra được tuổi của nàng không?”

“ Nhìn không ra. Thượng vị Thiên tôn a! Lâu lắm chưa thấy Thiên Châu Sư cường đại như vậy đến Thác Ấn cung chúng ta tiến hành thác ấn. Tại sao nàng không trực tiếp đến Vạn Thú đế quốc tìm kiếm đầu Thiên thú thác ấn thích hợp?”

“ Có trời mới biết được. Vị này Ý Châu thuộc tính hẳn là Quang Minh, nàng cùng mặt trời tựa hồ đều chói mắt giống nhau.”

Nữ tử tóc trắng sau khi đi vào Thác Ấn cung cước bộ không có dừng lại chút nào, trực tiếp đi vào đại môn thác ấn của Không Gian thuộc tính. Mỗi một bước nàng bước ra, tựa hồ đều một cách tự nhiên phiêu xuất qua mười thước, giống như không có thật thể bình thường. Trong giây lát, đã đi đến địa phương phân cấp thác ấn.

Hai gã Ngự Châu Sư ở chỗ này thủ hộ Thác Ấn cung vừa mới đứng lên định hỏi nàng muốn thác ấn Thiên thú cấp bậc gì, thì tay trái nàng nhẹ nhàng vung lên…, một đạo bạch quang nhàn nhạt hiện lên. Hai gã Ngự Châu sư thân thể đã lặng lẽ mềm mại ngồi xuống. Bạch quang chợt léo, thân thể của nàng đã đến trước địa phương vừa mới mở cửa không lâu, chính là giam cầm duy chỉ một đầu Vương cấp Thiên thú Ngân Hoàng Thiên Nhĩ bên trong.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, nàng đã đến trước mặt Ngân Hoàng Thiên Nhĩ.

Tựa hồ như cảm nhận được khí tức của nàng, Ngân Hoàng Thiên Nhĩ bị vây nhốt trong phong ấn chợt ngẩng đầu lên. Thời điểm nó thấy nữ tử tóc trắng này, không khỏi kêu lên chi chi. Toàn thân lông vũ màu trắng bạc lóe sáng, con ngươi màu trắng để lộ ra quang mang cực kỳ kích động.

Tay trái nữ tử tóc trắng này giơ lên, nồng đậm quang mang bạch sắc lưu chuyển, lặng lẽ thổi quét trên người Ngân Hoàng Thiên Nhĩ. Khi luồng quang mang này cùng ấn ký màu đen trên trán cùng hai cánh của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ tiếp xúc, nháy mắt khiến cho toàn thân nó run rẩy kịch liệt.

Đột nhiên, quang mang bạch sắc kia đột hóa thành kim sắc, ba đạo ấn ký màu đen trong luồng quang mang này giống như băng tuyết tan rã trong lửa.

Toàn thân Ngân Hoàng Thiên Nhĩ kịch chấn, hai cánh đột nhiên mở ra, khí thế trong nháy mắt bạo phát vô cùng kinh khủng, âm thanh chói tai của kim chúc bể tan tành, xiềng xích trên người nó đã vỡ vụn từng khúc. Một tiếng kêu to bén nhọn không biết bị đè nén đã bao lâu từ trong miệng nó phát ra.

Nữ tử tóc trắng đối với hết thảy phát sinh trước mắt, trong tử nhãn không hề xuất hiện bất kỳ tâm tình ba động nào. Ngón giữa tay trái gảy nhẹ, một đạo kim quang đã lặng lẽ rơi trên trán Ngân Hoàng Thiên Nhĩ. Nhất thời, thân thể Ngân Hoàng Thiên Nhĩ được bao phủ lên một tầng kim quang nồng đậm. Mà khí tức kinh khủng nó phát ra trong nháy mắt cũng đề thăng lên không biết bao nhiêu lần. Vốn ánh mắt có chút suy yếu đã trở nên bén nhọn, mà trên trán của nó cũng đã xuất hiện nhiều thêm một cái ấn ký màu vàng.

Bạch nữ cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh của nàng hết sức nhu hòa dễ nghe, mềm mại động lòng người, nhưng không có nửa phần tâm tình ba động.

“ Cứu ngươi thoát khỏi khổ hải, sau này ngươi vì thuộc quyền Tuyết Thần, đi theo ta…”

Ngân Hoàng Thiên Nhĩ gật đầu lia lịa, âm thanh kêu to cũng đột ngột dừng lại, vốn đang là Vương cấp Thiên thú tràn đầy lệ khí cường đại nhưng lại trở nên vô cùng biết điều, hai cánh nó mở ra chạm vào đầu vai của bạch nữ. Quang mang ngân sắc nhàn nhạt bao phủ nàng bên trong, ngay lúc đó nàng liền phiêu nhiên nhi khởi(bay lên), hóa thành một luồng bạch quang nồng đậm nhanh như chớp bay khỏi Thác Ấn cung.

Ngay lúc Ngân Hoàng Thiên Nhĩ kêu to một khắc kia, cả Thác Ấn cung đều bị chấn động, hơn mười cỗ khí tức cường đại chợt bạo phát, toàn bộ hướng bên này mà xông đến.

Thời điểm khi bọn hắn chạy đến, đã tháy một luồng bạch quang từ trong Thác Ấn cung bay ra. Nhất thời, chủ nhân của hơn mười cỗ khí thể cường đại này cực độ kinh sợ thật nhanh xông tới.

Một đạo ngân quang thiểm điện thét dài tràn ngập thô bạo vang lên, tiếng xé rách chói tai phảnh phất như muốn đem cả tòa Thác Ấn cung cắn nuốt. Bên trong guang mang chớp diệu, xung quanh đã là một mảnh đen kịt. Sau một khắc, ngân quang cùng bạch quang đại phóng, cản trở toàn bộ công kích đen kịt kia khiến nó lặng lẽ biến mất. Nguyên bản thân ảnh ngân sắc cùng bạch sắc đã biến mất không thấy tung tích.

Khi đám cường giả của Thác Ấn cung sắc mặt xanh mét đi đến trước thạch thất nơi lúc trước giam giữ Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, nhìn qua thì thấy trên tường lưu lại một đạo chữ nhỏ màu vàng.

“ Vương cấp Thiên thú há lại bọn ngươi có thể nô dịch? Nó đã trở về Tuyết Thần sơn ôm ấp. Nếu còn them muốn, tất cả bọn ngươi sẽ bị tiêu diệt.”

Tất cả cường giả của Thác Ấn cung sau khi nhìn qua đều không tránh khỏi linh hồn run rẩy một cái, tất cả đồng thanh nói: “ Tuyết---- Thần-----Sơn-----Tặc sao?”

Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự.

“ Tiểu Béo, tỉnh lại. Buổi lễ tựu trường đã kết thúc.” Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhành đẩy đẩy Chu Duy Thanh đang ngủ bên cạnh.

“ A? Kết thúc? Các lão sư nói khiến cho người khác thật phấn chấn.” Ánh mắt Chu Duy Thanh còn chưa có mở ra thì trong miệng đã nói lên. Các vị học viên bên cạnh thấy người này ngủ cũng chảy nước miếng vừa dậy đã phát ngôn như thế khiến cho ai cũng một trận co quắp.

Chu Duy Thanh vừa mở mắt nhìn, mấy vị lãnh đạo học viện trên đài chủ tịch cũng đã không còn thấy đâu. Tất cả học viên cũng đều tự mình đứng dậy rối rít rời đi.

“ Phấn chấn sao?” Âm thanh giễu cợt của Minh Hoa truyền vào trong tai Chu Duy Thanh khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, “ Học viên bình dân nhất ban, theo ta trở về phòng học.”

Theo Minh Hoa ra lệnh một tiếng, một đám học viên cùng nàng đi ra ngoài lễ đường.

Minh Hoa vô ý như hữu ý nhìn Chu Duy Thanh một cái, hai người bốn mắt nhìn nhau… khiến long mày Chu Duy Thanh giật giật mấy cái, mà vẻ mặt Minh Hoa lại mỉm cười thật động lòng người, không chút nào có thể nhìn ra hôm qua họ vừa trải qua một trận đại chiến.

Phòng học của đám bình dân nhất ban ở tầng một Giáo Học lâu, ra lễ đường không bao xa đã đến.

Trong phòng học có chừng bốn mươi chỗ ngồi, chính là bọn họ chỉ có hai mươi chín học viện tự nhiên chỗ ngồi có thừa, trong lớp hai người Mã Quần cùng Chu Duy Thanh vóc người to lớn chắc chắn ngồi phía sau. Vốn là hắn muốn Thượng Quan Băng Nhi cùng hắn ngồi với nhau, nhưng Thượng Quan Băng Nhi nói gì cũng có ý kiến bất đồng, lý do rất đơn giản, nếu cùng ngồi với ngươi…, ngươi có thể tránh khỏi động thủ cước sao? Như thế thì còn học tập gì?

Minh Hoa đứng ở phía trên bục giảng, lúc này nụ cười trên mặt nàng đã thu liễm, cũng có mấy phần bộ dạng lão sư. Chẳng qua là, nàng thật sự quá mê người, nam học viên nhìn nàng ánh mắt đơn thuần một chút cũng không có. Bọn họ lần đầu tiên cảm giác được, thì ra ở bình dân ban lại chính là một loại hạnh phúc. Ít nhất những thứ quý tộc kia sợ rằng không có cấp bậc mỹ nữ như Minh Hoa này làm lão sư.

Minh Hoa nói: “ Mọi người, ta tên là Minh Hoa. Bốn năm sau này ta chính là chủ nhiệm lớp. Những thứ khác ta không muốn nói gì nhiều…, bàn về thiên phú, lớp chúng ta còn muốn hơn so với đám quý tộc kia. Sau này ở bất kỳ khảo hạch nào của học viện, mục tiêu của chúng ta tự nhiên cũng chỉ có một, đó chính là đệ nhất. Chương trình học bắt đầu từ ngày mai, đây là thời khóa biểu, mọi người phân xuống đi.” Cổ tay nàng vừa lật, một chồng giấy cũng đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Hiển nhiên, nàng cũng có không gian trữ vật hạng liên.

Đem thời khóa biểu giao cho đám học viên hàng đầu phân xuống.

Chu Duy Thanh ngồi ở phía sau, tự nhiên là cũng nhận được cuối cùng. Vừa nhìn thời khóa biểu trong tay, hắn cũng có chút nhức đầu. Chương trình học chủ yếu có Đại lục lịch sử, Địa lý đại lục, Tình báo học, Phân tích trận chiến điển hình, Rèn luyện quân sự hằng ngày, Sử dụng sa bàn, Chiến tranh mẫu… vân vân, có hơn mười loại chương trình học. Mỗi ngày cũng là sáng, chiều hai buổi học. Mãi cho đến thời điểm xé chiều gần đem mới kết thúc buổi học, mà mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ ngơi. Chương trình học an bài có thể nói là tương đối chặt chẽ. Đối với Chu Duy Thanh loại này mà nói, chưa từng trải qua sơ cấp học viện quân sự nên hai mắt hoàn toàn là trợn ngược.

Minh Hoa thấy phát thời khóa biểu đã xong, liền nói: “ Đi học không được phép muộn, không cho về sớm. Mỗi tháng có một lần khảo nghiệm thành tích học tập, cuối năm lại có thêm một lần khảo hạch. Không thể thông qua khảo hạch cuối năm thì ngươi cũng trực tiếp xin nghỉ học đi. Xế chiều mọi người có thể đến giáo vụ nhận lấy tài liệu học tập của các ngươi. Sau này có vấn đề gì, có thể trực tiếp đến hỏi ta. Ta chủ yếu giảng dạy Tình báo học, Phân tích trận chiến điển hình, Rèn luyện quân sự hằng ngày.”

Mã Quần ngồi bên cạnh Chu Duy Thanh vừa nghe thấy lời này lập tức hưng phấn nói: “ Lão sư, chương trình học Rèn luyện quân sự hằng ngày là không phải có thể cùng ngài tiến hành thực chiến a? Nếu là có cái gì thân thể tiếp xúc một chút, lão sư cũng không trách chúng ta chứ?”

Minh hoa khẽ mỉm cười, trong nụ cười còn toát ra mấy phần khí tức tà dị: “ Đương nhiên sẽ không. Nhưng chắc chắn là ta sẽ không hạ thủ lưu tình a. Ngươi tên là Mã Quần đúng không? Nghe nói ngươi chính là Thiên Châu Sư tinh thuần phongg ngự hình.”

Mã Quần lập tức ưỡn ngực: “ Đúng vậy. Lão sư, Thiên lực của ta đã tu luyện đến Đệ thất trọng Thiên tinh lực, sắp tiến giai lên cảnh giới Nhị châu.”

Minh Hoa gật đầu nói: “ Được. Ngày mai chúng ta sẽ có một buổi Rèn luyện quân sự hằng ngày. Ta không ngần ngại cùng ngươi tiến hành thực chiến nha.”

Mã Quần vui mừng quá đỗi. Minh Hoa mặc dù là lão sư, nhưng nơi này là Học viện quân sự, hắn cũng không nhận ra thực lực của Đại mỹ nữ thích nũng nịu này có thể mạnh hơn bao nhiêu sơ với hắn, cho dù mạnh hơn một chút cũng không có gì. Hắn đối với lực phòng ngự của mình rất có tự tin, bị lão sư đại mỹ nữ này đánh mấy lần, đây cũng là một loại hưởng thụ a!!! Vạn nhất nếu có thể… mò tới núi đôi kia…, àh không, đụng đến lão sư một chút, vậy cũng là kiếm lợi lớn a.

Chu Duy Thanh nhìn Mã Quần có chút thương hại. Dĩ nhiên, chắc là hắn sẽ không nhắc nhở Mã Quần. Cùng Minh Hoa tiến hành “thiết tha” một chút, chỉ sợ tiểu tử này sẽ phải có trăm ngàn vết thương mà giác ngộ.

Ánh mắt Minh hoa từ Mã Quần chuyển sang trên người Chu Duy Thanh: “ Mới vừa rồi tại lễ đường, Chu Duy Thanh đồng học nói muốn làm lớp trưởng lớp chúng ta, hơn nữa còn cung cấp kinh phí thác ấn cùng Ngưng hình trang bị cho toàn bộ ban chúng ta. Ta rất vui mừng khi lớp chúng ta có một vị đồng học đại công vô tư như thế. Đối với Chu Duy Thanh đồng học nhậm chức lớp trưởng, ai có ý kiến gì không?”

Không nghi ngờ chút nào, toàn bộ vé phiếu thông qua. Ánh mắt Chu Duy Thanh nhìn Minh Hoa không khỏi có vài phần đắc ý.

Lúc này, Minh Hoa cũng không có một chút thể hiện ra cá tính mà hôm qua nàng chiến đấu cùng Chu Duy Thanh, giống như chỉ là một vị lão sư bình thường: “ Đã như vậy, Chu Duy Thanh từ bây giờ chính là trưởng lớp của ban chúng ta. Khấu Duệ, ta đã xem qua bài thi khảo hạch nhập học của ngươi, ở môn Phân tích trận chiến điển hình, ngươi dùng phần thu thập tình báo, phương thức chiến đấu nhiều mặt quấy rối có ý tưởng rất mới. Tin tưởng ngươi tại phương diện này hắn có thành tựu. Ngươi liền từ các đồng học thu thập tư chất cần tiến hành thác ấn cùng ngưng hình trang bị trước, sao đó giao lại cho lớp trưởng. Sao?”

Khấu Duệ gật đầu đáp ứng. Sau khi chứng kiến Chu Duy Thanh trước mặt mọi người luyện chế Ngưng hình quyển trục, hắn đối với Chu Duy Thanh đã có chút ít sùng bái mù quáng.

Minh Hoa cao giọng: “ Mọi người phía dưới thay phiên nhau đứng dậy tự giới thiệu về bản thân mình một chút. Cũng là đồng học nhận biết nhau một chút.”

Giới thiệu từ trước rồi đến sau, lần này, Chu Duy Thanh lắng nghe rất nghiêm túc. Người thứ nhất đứng lên chính là Khấu Duệ, bởi vì hắn vóc người nhỏ con cho nên ngồi ở phía trước.

“ Mọi người, ta tên là Khấu Duệ, mười bảy tuổi, tốt nghiệp trung cấp học viện quân sự tại Âu Đăng thành, chủ tu Tình báo học. Trung vị Thể sư, Thể Châu thuộc tính Nhanh nhẹn cùng Phối hợp.”

Kế tiếp mỗi một học viên đều đứng lên giới thiệu như vậy. Đến lúc Ngôn Tích Triết đứng lên giới thiệu khiến cho Chu Duy Thanh có chút chú ý: “ Ngôn Tích Triết, mười bảy tuổi, Trung vị Thiên sư, Thể Châu thuộc tính Sức chịu đựng.” Dựa theo quy củ của Thiên Châu Sư, hắn cũng không nói đến thuộc tính Ý Châu của mình.

Thuộc tính Sự chịu đựng? Đối với thuộc tính này Chu Duy Thanh vẫn có hiểu rõ chút ít, nhưng Thể Châu thuần túy là Sức chịu đựng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Ngự Châu sư có được thuộc tính Sức chịu đựng thì năng lực kéo dài chiến đấu cực mạnh, hơn nữa cũng là hạng người có tính cách kiên định. Mộc Ân đã từng nói với hắn, đối thủ có được thuộc tính Sức chịu đựng là khó chơi nhất. Nhất định phải nhanh chóng đem tiêu diệt hoàn toàn.

Cuối cùng đến Chu Duy Thanh tiền hành tự giới thiệu. Đến phiên, hắn chậm rãi đứng lên, cảm thụ được những học viên khác chăm chú nhìn lễ độ, hắn ưu nhã cười: “ Ta tên Chu Duy Thanh, Thượng vị Thiên sư, Thể Châu thuộc tính Lực lượng, Ý Châu thuộc tính Không Gian, cái này mọi người đều biết nên cũng không có gì giấu diếm. Nói thật, ta chưa từng có học qua kiến thức quân sự gì, nhưng ta biết lực ngưng tụ trọng yếu. Nếu đã ta làm trưởng lớp, ta liền hy vọng bốn năm sau, lớp chúng ta có thể trở thành một ban xuất sắc nhất từ trước đến nay của Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự.”

Minh Hoa mỉm cười vỗ tay: “ Ta cũng hy vọng như vậy. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể đi nghỉ ngơi. Lớp trưởng, ngươi theo ta đến phòng làm việc.” Nói xong, nàng hướng bên ngoài đi ra.

Vẻ mặt Mã Quần đầy ghen tỵ hướng Chu Duy Thanh nói: “ Lớp trưởng đại nhân, Minh Hoa lão sư không phải là coi trọng ngươi chứ? Nói như thế nào ta bộ dạng cũng không thua kém ngươi a.”

Chu Duy Thanh cười hắc hắc: “ một tên đại ngốc, ngày mai còn muốn cùng nàng luận bàn ư? Ngại phúc bản thân quá nhiều sao. Ngươi có thể đi hỏi thăm một chút cái gì gọi là Minh Hoa Chi Giới.” Vừa nói, hắn cũng đứng lên, duỗi lưng một cái, lúc này mới tiêu sái đi ra ngoài. Thời điểm đi qua Thượng Quan Băng Nhi, thấy ánh mắt nàng rõ ràng có chút lo lắng, hắn mới mỉm cười nói: “ Yên tâm, ta biết xử lý thế nào. Ngươi về nhà trước đi.”

“ Ừh.” Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng đáp ứng, nụ cười nhưng mặt có chút đỏ lên, nàng chỉ cảm thấy Chu Duy Thanh dặn dò thật giống như là trượng phụ đang dặn dò thê tử của mình. Mặc dù cảm giác như vậy làm nàng có chút ngượng ngùng nhưng lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn.

Minh Hoa đứng ở cửa phòng đợi Chu Duy Thanh đi ra mới tiếp tục đi phía trước. Chu Duy Thanh đi sau lưng nàng nhìn cái eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, lại thêm cặp mông đầy đặn như trái đào mật chín mọng thơm ngon(chỉ muốn úp mặt vào một cái), không khỏi thầm nuốt nước miếng. Hắn tuổi này vốn dục vọng cực kỳ cường thịnh, mặc dù có Thượng Quan Băng Nhi bên cạnh nhưng là thấy nhưng không được ăn. Hơn nữa hiện tại sức hấp dẫn của Minh Hoa quả là cường đại, trong lúc nhất thời ánh mắt hắn không khỏi dại ra.

Mắt thấy đi đến cầu thang, Minh Hoa đột nhiên dừng bước lại, xoay người lại nhìn về phía vẻ mặt đầy Trư ca(Bát Giới) của Chu Duy Thanh bật cười, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “ Nhìn cái gì vậy? Có muốn sờ một chút hay không?”

Âm thanh của nàng ôn nhu uyển chuyển, giống như là nhẹ nhàng gãi một chút trong lòng Chu Duy Thanh, Chu Duy Thanh cơ hồ không chút do dự thốt ra: “ Muốn…”

Minh Hoa mỉm cười nói: “ Cho ta xem Biến Thạch Ý Châu của ngươi một chút, ta sẽ xem xét một chút.”

Nghe được hai chữ Biến Thạch, Chu Duy Thanh nhất thời tỉnh táo lại, bộ dạng lẫm liệt, dường như không hiểu cái gì hỏi: “ Biến Thạch cái gì? Sao…”

Minh Hoa liếc hắn một cái, sẵn giọng nói: “ Ngươi đừng giả bộ.” Nói xong, nàng lại lần nữa bước đi lên lầu.

Ở dưới sự dẫn dắt của Minh Hoa, cả hai người đi thẳng lên tầng bốn Giáo Học lâu, nơi này cũng là phòng làm việc của lão sư. Minh Hoa đi đến trước cửa một gian mở cửa, đem Chu Duy Thanh đi vào trong.

Phòng làm việc không lớn, chỉ có chừng hai mươi thước vuông. Bên trong phòng có chừng mấy bồn cây xanh, lộ vẻ sinh cơ dào dạt. Chỉ có một bàn làm việc, hiển nhiên đây là phòng làm việc của Minh Hoa. Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự là một trong học viện cao cấp nhất ở Phỉ Lệ đế quốc, đãi ngộ lão sư vô cùng ưu đãi.

Minh Hoa ý bảo Chu Duy Thanh ngồi tại ghế tràng trước bàn làm việc, nàng thì tựa vào trên bàn làm việc, có chút khinh bạc nói: “ Trưởng lớp đại công vô tư của chúng ta, nợ ngày hôm qua tính làm sao đây?”

Chu Duy Thanh giả ngu nói: “ Nợ cái gì? Ta đây chưa bao giờ nợ tiền ai.”

Minh Hoa hừ lạnh một tiếng: “ Ngày hôm qua ngươi đánh người ta bị thương như vậy, chẳng lẽ không tính gì sao? Tiền thuê nhà hay là xem như phí người ta dạy kèm tại nhà a.” Âm thanh của nàng mềm nhũn, nói tựa hồ như không ra tiếng. Bất quá, tuy Chu Duy Thanh mặc dù rất dại gái, nhưng bởi vì lúc trước có cảnh giác nên trong lòng hết sức cẩn thẩn.

“ Minh Hoa lão sư, đây chính là ngài chủ động tìm đến cửa, cũng không nên trách ta. Hơn nữa, ta đã hạ thủ lưu tình a! Nếu không, chủ nhiệm chúng ta đã phải đổi lại một vị.”

Minh Hoa cười nhạt một tiếng: “ Chu Duy Thanh, chúng ta nói thẳng ra đi. Cho ta nhìn Biến Thạch Ý Châu của ngươi, ta bảo vệ tương lai bốn năm học an ổn vượt qua. Nếu không, lấy địa vị của ta trong học viện, muốn để không chút yên tĩnh vẫn là rất dễ dàng. Đừng xem ngươi nhận được tán thành của Tiêu Thệ chủ nhiệm, ta chỉ cần đem chuyện ngươi có thuộc tính Tà Ác nói ra, Thác Ấn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, cũng không ai có thể bảo vệ ngươi.”

Nghe được bốn chữ Thuộc tính Tà Ác, Chu Duy Thanh trong lòng chấn động mãnh liệt, ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng sắc mặt cũng trầm xuống, thản nhiên nói: “ Minh Hoa lão sư, ta không rõ ý của ngài?”

Minh Hoa tựa hồ như đã nắm chặt trong tay, tự nhiên cười một tiếng, cầm lấy chén nước trên bàn uống, “ Ngươi thật không rõ sao? Đừng nói với ta ngươi không có thuộc tính Tà Ác. Nếu như không có thuộc tính Tà Ác mà nói, hôm qua tại sao ngươi có thể đối với Minh Giới Chi Hoa của ta phản cắn nuốt? Ngươi chẳng những có, hơn nữa thuộc tính Tà Ác của ngươi cực mạnh, bình sinh ta mới lần đầu thấy qua. Nếu ta đoán không có sai, ngươi thậm chí có thể khống chế thi triển Tà ma biến. Ta nói không sai chứ, Chu Duy Thanh đồng học?”

Roạt một tiếng, Chu Duy Thanh đột nhiên đứng lên. Trong nháy mắt tại nơi này, trên người hắn bộc phát sát cơ cường đại không có gì sánh được. Nhất là huyết quang trong đáy mắt nồng nặc chợt lóe lên. Khí thế hung lệ kia làm Minh Hoa suýt nữa làm rơi cầm chén nước trong tay, sắc mặt nhất thời cũng trở nên tái nhợt mấy phần.

“ Chu Duy Thanh, ta cảnh cáo ngươi, không được làm loạn. Nơi này là học viện, xung quanh phòng làm việc của ta đều là lão sư học viện, thực lực mạnh hơn ngươi chỗ nào cũng có. Nếu ngươi dám ở chỗ này động thủ với ta, như vậy ngươi nhất định phải chết.” Lúc này trong lòng Minh Hoa cũng có chút thấp thỏm, mới vừa rồi Chu Duy Thanh bộc phát khí thế thô bạo thật dọa người.

Lệ khí chợt lóe lên rồi biến mất. Thần sắc Chu Duy Thanh nhanh chóng trở lại bình thường, khẽ nhìn Minh Hoa mỉm cười: “ Lão sư, ta nghĩ là ngài đã hiểu lầm, ta chẳng qua là cảm thấy ta phải đi. Ngươi mới vừa nói, không để cho ta ở chỗ này động thủ với người, vậy có phải hay không, trở về nhà chúng ta cùng động thủ a?”

Minh Hoa cười lạnh một tiếng: “ Ngươi dám rời khỏi nơi này một bước, ta liền công bố ngươi có thuộc tính Tà Ác. Ngươi cho rằng còn cơ hội cho ngươi động thủ với ta?”

Chu Duy Thanh than nhẹ một tiếng, ưu nhã nói: “ Có lúc, không nên tự quá cho là đúng. Rất nhiều thứ, không phải giống như mặt ngoài ngươi nhìn thấy. Ai… Lão sư đã vội vã dùng dâm uy. Xem ra ta chỉ còn nước cho ngươi xem Ý Châu của ta là cái gì. Ngươi không phải rất muốn sao? Vậy liền nhìn đi.”

Vừa nói, hắn chậm rãi kéo ống tay trái của mình lên, lộ ra cổ tay. Thiên lực khẽ vận chuyển, Thiên Châu kèm theo một đạo bạch quang đã từ cổ tay trái hắn hiện ra.

Lần này, đến phiên Minh Hoa sắc mặc thay đổi. Tổng cộng có ba khỏa Kim Lục Miêu Nhãn Ý Châu long lánh quang thải chói mắt lặng lẽ xuất hiện trên cổ tay trái của Chu Duy Thanh. Đặc biệt khí tức Không Gian hệ đập thẳng vào mặt.

“ Không thể nào!!!” Minh Hoa cơ hồ thất thanh kinh hô. Nàng đối với phán đoán của mình tuyệt đối tự tin, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra, Ý Châu của Chu Duy Thanh đúng là ba khỏa Không Gian hệ Kim Lục Miêu Nhãn.

Chu Duy Thanh mỉm cười nói: “ Cho nên ta nói lão sư ngài tự cho là đúng. Nếu như không có chuyện gì nữa ta sẽ không quấy rầy ngài. Nếu buổi tối lão sư còn tò mò mà tới phòng ta, ta sẽ không buông tha cho một bữa tiệc mỹ vị như vậy đâu. Nếu như ta không nhìn lầm mà nói, Lão sư ngài vẫn là xử nữ sao. Xử nữ giả bộ dâm phụ. Chậc chậc, cuối cùng vẫn là không giống như vậy a! cáo từ.”

Nói xong câu đó, Chu Duy Thanh xoay người rời đi. Nhưng sau khi hắn ra ngoài, thần sắc trên mặt đã có chút ngưng trọng. Minh Hoa thế nhưng lại đoán được hắn có Tà Ác thuộc tính, thậm chí còn đoán ra được hắn có thể khống chế Tà ma biến. Cái này uy hiếp thật sự quá lớn. Mình hẳn là phải đem nàng giết người diệt khẩu chứ?

Mà sau khi Chu Duy Thanh đi ra ngoài, Vẻ mặt Minh Hoa đã tức giận đến tái nhợt. Đột nhiên nàng vung tay một cái, đem cái chén trên bàn ném nát bấy. Nghiến răng nghiến lợi nói: “ Chu Duy Thanh, tên khốn khiếp này. Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Một hồi lâu, Minh Hoa thở hổn hển mới dần bình phục lại, trong mắt lại toát ra vẻ thanh minh, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

"Không đúng. . . Hắn quyết không có thể nào không có Tà Ác thuộc tính. Hơn nữa, ngày hôm qua thời điểm hắn công kích ta lần cuối cùng, rõ ràng có sử dụng loại kỹ năng hạn chế khác, không phải thuộc về Không Gian hệ. Ta chính là Hạ vị Thiên tôn, đối với mấy cái này làm sao có phán đoán sai lầm chứ? Nhất định là có điểm gì ta không nghĩ đến, hoặc là hắn có cái gì che dấu năng lực Ý Châu chân chính của mình hoặc là có vật phẩm đặc thù. Nhất định là như vậy.”

“Chu Duy Thanh. . . Ta nhất định sẽ tra ra chân chính thuộc tính của ngươi. . . Ngươi chờ xem. . . . ,”

Lầm bầm lầu bầu một lúc đến chỗ này, trong mắt Minh Hoa hiện lên một tia tà khí nồng đậm, nàng chợt cả kinh, vội vàng thu nhiếp tinh thần, tà khí kia mới nhạt đi dần dần.

“ Đến tột cùng có biện pháp gì mới có thể làm cho hắn đi vào khuôn khổ đây?” Minh Hoa dần dần lâm vào trầm tư.

Bên kia, Chu Duy Thanh vừa mới đi xuống tầng thì nội tâm cũng chấn động. Thượng Quan Băng Nhi đã từng nói với hắn, kẻ có được thuộc tính Tà Ác, nhất là Thiên Châu Sư có Tà ma biến, bị Thác Ấn cung của các quốc gia trên đại lục truy lùng. Một khi bại lộ, cho dù có thể may mắn sống sót, nhưng cũng sợ rằng sau này không còn có chỗ đặt chân. Thậm chí cũng không thể trở về Thiên Cung đế quốc, cả đời chỉ có thể sống chui lủi trong bóng tối.

Không được, tuyệt đối không được. Mặc dù có thể nói hắn trong lòng ôm chí lớn, nhưng nguyện vọng duy nhất của hắn chính là làm cho Thiên Cung đế quốc ngày càng cường đại, để cho mỗi con dân vì mình là một thành viên của Thiên Cung đế quốc mà tự hào.

Dùng sức hít sâu một cái, trong lòng Chu Duy Thanh tự nói với mình, đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng như vậy, tuyệt không thể mềm lòng(tâm từ thủ nhuyễn). Cho dù Minh Hoa là muội muội của Minh Dục, tuyệt cũng không thể bỏ qua cho nàng. Phải thừa dịp nàng chưa xác định được mình quả thật có thuộc tính Tà Ác mà đem chuyện này nói cho người khác biết, Nhất định đem nguy cơ này diệt ngay từ trong trứng nước.

Sát cơ nồng đậm từ trong lòng Chu Duy Thanh lóe lên rồi biến mất. Mặc dù hắn không muốn giết nữ nhân, lại càng không muốn giết một mỹ nữ như Minh Hoa. Nhưng chuyện này liên quan đến minh cùng tương lai tổ quốc mình, thậm chí là an nguy của Thượng Quan Băng Nhi. Quyết định thật nhanh, hắn đã hạ quyết tâm. Đêm hôm nay, chỉ cần Minh Hoa dám trở lại ở, liền nhất định phải đem chuyện này hoàn toàn chấm dứt. Nếu không, sau này cuộc sống của mình nhất định sẽ càng khó khăn.

“ Chu Duy Thanh.” Đang lúc ấy thì có một âm thanh thâm trầm đưa hắn từ trong suy nghĩ thức tỉnh.

Chu Duy Thanh ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, trong lúc vô thức mình đã trở lại tầng một Giáo Học Lâu, Tang Lãng đang đứng trước cầu thang nhìn hắn.

“ Chúng ta nói chuyện một chút.” Ánh mắt Tang Lãng hơi có chút ảm đạm.

“ Có việc gì cứ nói thẳng đi.” Lúc này bởi vì chuyện Minh Hoa nên tâm tình Chu Duy Thanh có chút không tốt, cũng không muốn dây dưa với Tang Lãng quá nhiều.

Tang Lãng nói: “ Ngươi cùng ta thời điểm vừa đến học viện rất giống nhau. Bất quá, lúc đó đó ta đây xa xa không cường đại như ngươi. Lại càng không có bản lĩnh Ngưng Hình sư như ngươi vậy. Ngươi biết không? Nếu có lựa chọn, thật ra thì không có một ai nguyện ý bị nô dịch. Nhưng thân là Ngự Châu sư, nếu như không thể ngưng hình, thác ấn thì vĩnh viễn cũng không có thể xuất đầu. Vì vậy, rất nhiều học viên bình dân từ nhỏ chịu khổ rất nhiều sao ý chí không kiên định sẽ chọn đầu nhập vào quý tộc hoặc là Thác Ấn cung, từ đó nhanh chóng tăng lên tự thân thực lực, bộc lộ tài năng. Cũng chính bởi vì vậy, bọn họ bỏ qua tương lai tự do, nhưng ta lại không có biện pháp ngăn cản lựa chọn của bọn họ. Bởi vì ta không có năng lực trợ giúp bọn họ.”

Chu Duy Thanh thản nhiên nói: “ Ngươi nói với ta những thứ này thì có ý nghĩ gì?”

Tang Lãng nói tiếp: “ Ta không có năng lực, nhưng ngươi có. Chu Duy Thanh, thời điểm ngươi bộc lộ ra thân phận Ngưng Hình sư, có lẽ ngươi cũng không có chú ý tới. Tất cả các học viên bình dân nhìn ánh mắt của ngươi đều là vô cùng nồng nhiệt. Ta lần này là đại biểu những lão sinh không có thần phục đám quý tộc đến. Chúng ta tổng cộng có bốn mươi bốn người, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp đỡ chúng ta giống như giúp đỡ học viên ban của ngươi vậy. Như vậy, tất cả chúng ta hướng ngươi thần phục.”

Chu Duy Thanh cười cười, ánh mắt nhìn Tang Lãng có thêm mấy phần hài hước: “ Hướng ta thần phục? Tang Lãng niên trưởng, ngươi không phải là đang nói đùa chứ? Tại sao ta phải tin tưởng các ngươi hướng ta thần phục? Các ngươi lựa chọn như vậy, đơn giản cũng bởi vì ta không có cách nào hạn chế các ngươi thôi. Không có phong ấn trói buộc, đây còn không phải là các ngươi nghĩ muốn đi khi nào thì đi sao? Ngươi có biết cần nuôi sống hơn bốn mươi tên Ngự Châu sư thì cần phải trả giá bao nhiêu không? Hàng năm cũng sẽ không ít hơn năm trăm vạn kim tệ, coi như là tổ quốc của ta Thiên Cung đế quốc cũng nuôi không nổi các ngươi, bao gồm nhiều Thiên Châu sư ở bên trong như vậy. Mà trả giá thật lớn như vậy chỉ đổi lấy một lời hứa hẹn đơn giản kiểu thần phục mà thôi. Ngươi làm như ta là kẻ điên sao?”

Tang Lãng sửng sốt một chút, cả giận nói: “ Chu Duy Thanh, ngươi đây là đang vũ nhục nhân cách của ta.”

Chu Duy Thanh khinh thường hừ một tiếng: “ Nhân cách sao? Vật nào bao nhiêu tiền một cân? Chuyện ta nguyện ý làm, bất luận bao nhiêu khó khắn, bất luận trả giá thật nhiều ra sao ta cũng sẽ hết sức cố gắng làm. Nhưng chuyện ta không muốn làm, tuyệt đối không ai có thể bức bách ta đi làm. Ta nuôi dưỡng học viên lớp chúng ta, đó là bởi vì ta không hy vọng thấy người bên cạnh ta hướng đến đám quý tộc kia thần phục. Mà một câu này của ngươi, hứa hẹn vu vơ có thể có cái ý nghĩa gì chứ? Muốn có sự trợ giúp của ta không phải là không được, nhưng ta muốn cũng muốn các ngươi tiếp nhận phong ấn của ta, các ngươi dám sao? Nếu như vậy, cùng thần phục đám quý tộc có cái gì khác nhau sao?”

Tang Lãng hít sâu một hơi, trên cái đầu trọc mơ hồ có gân xanh nhảy lên. Hai đấm nắm thật chặt, trừng mắt nhìn Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh từ cầu thang đi xuống, đi đến bên cạnh hắn: “ Ta biết, ngươi muốn nói chỉ có học viên bình dân chúng ta đoàn kết lại như một sợi dây thừng thì mới có thể chống đỡ được đám học viên quý tộc. Nhưng ta thật không có tin tưởng lý do của ngươi. Chỉ bằng câu nói suông vô ích của ngươi là ta liền phải giao ra hơn ngàn vạn kim tệ ư? Điều này hiển nhiên không phải là một việc làm cho người ta thích thú. Niên trưởng, ngươi nghĩ sao? Ngươi cũng quá rõ ràng đi mà.”

Rất nhanh hai nắm đấm của Tang Lãng chậm rãi buông lỏng, Ánh mắt vốn dữ tợn cũng từ từ trở nên mờ mịt, không ngừng hít sâu, hết sức ổn định tâm tình của mình.

“ Vậy ngươi có điều kiện gì?” Tang Lãng trầm giọng nói.

Chu Duy Thanh thản nhiên nói tiếp: “ Ý nghĩ mỗi người cũng theo số tuổi tăng lên mà thay đổi. Hứa hẹn vĩnh viễn luôn kém tin cậy hơn ước thúc. Các ngươi tổng cộng có bốn mươi bốn người, ta muốn là có bốn mươi bốn cái phong ấn ước chế theo mỗi người. Tang Lãng niên trưởng, ta không phải là người… nhưng ta tuyệt đối là một người bao che khuyết điểm. Cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta vẫn chưa đến mười bảy tuổi đã là một Trung cấp Ngưng Hình Sư rồi, trước lúc tốt nghiệp học viện, ta ít nhất có thể trở thành Cao cấp Ngưng Hình Sư. Nội trong mười năm, ta nhất dịnh sẽ lên Ngưng Hình Đại sư, Ngưng Hình Tông sư. Tương lai có thể trở thành một vị Thần sư hay không thì ta không biết, nhưng ta có bảy thành nắm chắc. Đồng dạng là phong ấn, đi theo một gã tương lai trở thành Thần sư, có thể nhận được tin tưởng như thế nào ta cũng không cần nhiều lời. Các ngươi cũng không cần vội vã quyết định làm gì, ta còn ở học viện này mấy năm nữa. Nếu như trước lúc tốt nghiệp, ta không thể đạt được trình độ Cao cấp Ngưng Hình sư mà nói, ngươi cứ xem như là hôm nay ta thúi mồm thúi miệng đi.”

Tang Lãng đầy do dự, nguyên nhân đơn giản cũng chính bởi vì hai chữ Thần Sư kia.

Ở trong lịch sử đại lục, Mỗi một vị Thần sư Cấp đều là nhân vật truyền kỳ oai phong một cõi, tung hoành thiên hạ mà không người nào dám có nghịch ý. Mà đi theo bên cạnh Thần sư, đều là Thiên Châu sư thực lực vô cùng cường đại. Mặc dù Chu Duy Thanh không có nói rõ, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, Nếu như tương lai Chu Duy Thanh trở thành một bị Thần sư, khi đó coi như là một gã Thiên Châu sư có cấp bậc Thiên tong cũng sợ không có đủ tư cách trở thành người đi theo hắn. Chính là bởi vì hiện tại Chu Duy Thanh còn chưa đạt được đến trình độ kia, nên lúc này những Ngự Châu sư bao gồm cả Thể Châu Sư hay Ý Châu sư ở bên trong như bọn họ mới có tư cách lựa chọn đi theo. Mà một khi tương lai Chu Duy Thanh trở thành một vị Thần sư, như vậy không hề nghi ngờ chút nào, người đi theo hắn nhất định có thể trở thành một thế hệ cường giả.

“ Chu Duy Thanh, nếu như chẳng qua là đi theo một mình ngươi, như vậy, cần thiết phải từng người đến ngươi thi triển phong ấn. Mặc dù trong Không Gian hệ cũng có một chút kỹ năng phong ấn, nhưng cực kỳ thưa thớt. Cho dù chúng ta lựa chọn đi theo ngươi, thì ngươi có thể hoàn thành phong ấn như thế nào đây?”

Chu Duy Thanh giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai Tang Lãng: “ Ta đã nói như vậy, dĩ nhiên là có thể làm được. Ngươi suy nghĩ đi.” Nói xong câu đó, hắn sải bước rời đi. Mà cũng trong một khắc đó, trong lòng Tang Lãng sóng gió đã dậy lên.

Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ hắn đã không có cách nào động đậy. Cảm giác bị trói buộc mãnh liệt truyền khắp toàn thân, cảm giác hắc ám âm lãnh tràn đầy làm da mặt ngoài của hắn nổi lên một tầng da gà. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mình giống như bị hơn mười sợi dây vô hình vô ảnh trói lại.

Thân là một gã Thiên Châu sư, Tang Lãng dĩ nhiên hiểu đây là cái gì… Hắc Ám… Đây rõ ràng là kỹ năng trói buộc của thuộc tính Hắc Ám a! Không phải Hắn là một Thiên Châu Sư Không Gian hệ sao? Hắc Ám thuộc tính này, chẳng lẽ, chẳng lẽ Ý Châu của hắn có nhiều thuộc tính sao?

Trong nháy mắt tại đây, trong đầu Tang Lãng đã trống rỗng. Nụ cười đùa cợt của Chu Duy Thanh trong lúc rời đi đã khắc thật sâu trong đầu hắn.

Chu Duy Thanh hướng lớp mình đi tới, buổi lễ tựu trường đã kết thúc. Đã không còn chuyện gì, hắn muốn dẫn Thượng Quan Băng Nhi về nhà, đồng thời cũng muốn suy nghĩ một chút làm sao để đối phó Minh Hoa.

Thật ra thì mới vừa rồi cùng Tang Lãng nói chuyện, trong lòng đã nảy lòng tham. Dựa theo kế hoạch của hắn vốn là không ngừng đi làm ảnh hưởng những học viên bình dân kia, từng bước đạt được mục đích của mình. Nhưng hôm nay nhận được kích thích chuyện Minh Hoa, Chu Duy Thanh khắc sâu cảm giác bước tiến của mình không thể quá chậm.

Lúc buổi lễ tựu trường, mọi việc hắn làm nhìn như điên cuồng, nhưng kỳ thật đều có toan tính thật kỹ. Hắn đánh Đinh Thần bị thương nặng chính là bày ra thực lực, cũng là một loại chấn nhiếp… để nói cho đám học viên quý tộc cùng học viên bình dân, đến tột cùng hắn cường đại như thế nào… đối đãi với địch nhân lại càng không hạ thủ lưu tình. Cứ như vậy, chẳng những có thể làm cho trong lòng bọn họ khắc sâu ấn tượng, đồng thời cũng có thể giảm bớt người chú ý đến Thượng Quan Băng Nhi trên phạm vi lớn.

Sau đó, thái độ của hắn lại cực kỳ lớn lối yêu cầu tân sinh cùng lớp không được hướng quý tộc thần phục. Khi đó, mọi người đều cho là hắn điên rồi, chẳng qua là chứng kiến thực lực của hắn, chỉ có mình Ngôn Triết Tích dám mở miệng phản đối. Mà sau Chu Duy Thanh lại không chút do dự thể hiện ra thực lực Ngưng Hình sư của mình, đây mới chính là một bước trọng yếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.