Tia sáng màu vàng kia cao tới mười thước, mang theo băng tuyết thổi quét qua đây, phần rung động kia căn bản không cách nào có thể diễn tả bằng ngôn từ. Mọi người trong Thiên Cung Doanh nhanh chóng phóng người lên, muốn từ bên trên xẹt qua,nhưng công kích của Băng Phách Thiên Hùng Vương tới thực sự là quá nhanh. Phía trước, Hoa Phong là người đầu tiên bị đánh bay, người còn ở giữa không trung cũng đã lâm vào trạng thái hôn mê. Mấy vị cường giả khác của Thiên Cung Doanh cũng không ngoại lệ, nhảy cao đến mười thước, loại năng lực này bọn họ không phải là không có. Nhưng vấn đề là, ở thời điểm song chưởng của Băng Phách Thiên Hùng Vương nện xuống, cả vùng đất chấn động dữ dội, làm lực phát dưới chân bọn hắn không thể phát huy ra lực cụ thể, La Khắc Địch lúc nhảy lên cao năm thước đã bị cả vùng đất gầm thét nổi lên cuồn cuộn, Cao Sinh cùng Hàn Mạch so với hắn cũng chỉ là hơi khá hơn một chút mà thôi, Mộc Ân thảm hại hơn, xoay người lại muốn đi cứu viện cho Chu Duy Thanh cùng Thương Quan Băng Nhi, từ trên mặt đất liền trực tiếp bị cuốn đi.
Bởi vì Chu Duy Thanh cùng Thương Quan Băng Nhi lúc trước vẫn còn đứng ở phía xa, cho nên, thời điểm Băng Phách Thiên Hùng Vương tiến lại đây, khoảng cách tới bọn họ cũng là xa nhất, trong lúc mấu chốt nhất, Chu Duy Thanh bộc phát ra được ưu thế của tuổi trẻ, đó chính là phản ứng mau lẹ.
Đối với loại băng thứ trước mắt,ký ức của hắn quả thực còn mới mẻ. Vì vậy, vừa lúc nhìn thấy Băng Phách Thiên Hùng Vương lao tới, hắn cũng đã kéo Thượng Quan Băng Nhi trở lại, đồng thời đem thiên lực toàn thân, quán chú toàn bộ vào trên đùi phải của chính mình, hung hăng đập mạnh hướng mặt đất. Một cước này của Chu Duy Thanh đập mạnh vào đất phát ra âm thanh, cơ hồ là cùng lúc Băng Phách Thiên Hùng Vương xuất hiện đánh vào mặt đất. Hắn ôm Thượng Quan Băng Nhi, cả người vận gió lốc mà lên, một cước mạnh mẽ này, trực tiếp đưa hai người bọn họ đến độ cao hơn mười lăm thước, tránh hiểm qua trong đường tơ kẽ tóc. Tránh né được một kích toàn lực của Thiên Băng Phách Hùng Vương làm cho người khác vô cùng rung động .
Nhưng mà sức người có hạn a. Một đám cường giả Thiên Cung Doanh kia không biết bao nhiêu lần sáng tạo ra kì tích lấy yếu thắng mạnh, bất luận là về kinh nghiệm chiến đấu hay là về kế hoạch hợp tác tác chiến, cũng đã có thể đạt đến mức độ đưa thực lực bản thân bọn ho phát huy đến cực hạn. Bằng không, chính diện tương đối, đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương kia đều có thể dễ dàng xé nát tất cả mọi người
Nhưng là, sau đó khi tới lúc bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng đồng thời xuất hiện, mọi người Thiên Cung doanh trong lòng thực sự đã hoàn toàn không còn hi vọng chiến thắng, huống chi, đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương kia đang nổi giận, vừa thấy mặt đã phát ra một kích toàn lực, ngay cả cơ hội cho bọn hắn tách ra phát huy kĩ xảo cũng không có. Mặc dù một kích kia không thể nói là làm bọn họ bị thương nặng, nhưng cả mặt đất gầm thiết mãnh liệt mang lại hiệu quả chấn ngất, đem bọn họ đánh bay ra xa hàng trăm thước, hơn nữa, tất cả đều ngất đi.
Bốn cặp mắt tràn đầy máu huyết và cuồng bạo cơ hồ trong cùng một lúc, tập trung lên trên người Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đang ở trên trời. Nhưng là, ngay sau đó, bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng vô cùng cường hãn này đồng thời đồng tử đều co rút lại một chút, không có lập tức phát ra công kích.
Chu Duy Thanh tích tụ thiên lực, quán chú lực lượng tà ma vào đùi phải để phát lực, hơi thở bản thân hắn thực khó kiềm chế phóng thích ra, cảm nhận được khí tức này ở trên thân, tâm tình của bốn đầu Tông cấp thiên thú cường đại này xuất hiện do dự.
Phải biết rằng, bên trong bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng này, trừ đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương vô cùng cường đại kia ra, ba đầu còn lại cũng không thể so với đầu Thiên Hùng thể hình nhỏ,là thê tử của Băng Phách Thiên Hùng Vương, bị đám Hoa Phong đánh chết.
Bọn chúng nguyên bản là thuộc về một bầy tộc Băng Phách Thiên Hùng khổng lồ, đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương này càng là thân đệ đệ của tộc trưởng, trong trận khiêu chiến giành vị trí tộc trưởng bị thua, lúc này, mới bị xua đuổi ra khỏi tộc, lưu lạc đến nơi này. Phải biết rằng, dưới tình huống khiêu chiến thất bại mà cũng không bị giết, có thể thấy được rằng, đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương này, thực lực bản thân kinh khủng đến cỡ nào. Đừng nói là với những cường giả mạnh mẽ của Thiên Cung Doanh, coi như là Chu Đại Nguyên Soái, cha của Chu Duy Thanh đích thân đến, cũng không có cách này, ở giao đấu chính diện chịu được một kích này của đại gia này.
Chu Duy Thanh mặc dù mang theo Thượng Quan Băng Nhi tránh qua thành công, tránh né được kích thứ nhất này, nhưng trong đầu hai người đồng thời xuất hiện ý nghĩ, đừng nói là bốn đầu, chỉ sợ dù chỉ có một đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương này cũng không phải là đối thủ bọn họ có thể chống lại a!
“Băng nhi, ngươi đi mau, ta ngăn chặn bọn chúng lại”. Vừa nói, Chu Duy Thanh muốn đem Thượng Quan Băng Nhi quăng ra, bằng vào tốc độ của Ngự Phong Ngoa được khảm Bích Tỳ tốc độ, nói không chừng Thượng Quan Băng Nhi còn có mấy phần cơ hội để đào tẩu
Nhưng là, lần này hắn lại không thể nào có thể ném ra, Thượng Quan Băng Nhi sống chết nắm chặt vạt áo của hắn. “Tiểu Béo, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta là nữ nhân sợ chết hay sao? Ta sớm đã là người của ngươi, cho dù có chết, ta cũng phải cùng ngươi chết chung một chỗ”.
Chu Duy Thanh nhìn vào ánh mắt quyết liệt của Thượng Quan Băng Nhi, thân thể hai người đồng thời rơi trên mặt đất. Hắn vốn là rất sợ chết, nhưng không biết tại sao, thấy ánh mắt tuyệt vọng của Thượng Quan Băng Nhi, máu trong cơ thể hắn vốn là một loại bình thường trong nháy mắt bị đốt cháy sôi trào.
Ma văn da hổ màu đen nồng đậm cơ hồ ở trong nháy mắt liền từ đùi phải hướng tới toàn thân lan tràn ra, cũng ngay lúc đó hai mắt của hắn biến thành màu đỏ như máu, nhẹ buông tay phải, buông Thượng Quan Băng Nhi ra, mạnh mẽ đến thô bạo. Hơi thở thị huyết chợt từ trong cơ thể hắn dâng lên mà ra, trên trán xuất hiện một chữ Vương màu đen, xương cốt toàn thân một hồi bạo nổ dày đặc. Tại nơi đây, trong băng thiên tuyết địa, Chu Duy Thanh thực cảm giác được toàn thân mình đầy lửa nóng, tựa hồ trong cơ thể có một loại nóng bỏng vô tận muốn hướng ra bên ngoài mà phóng thích.
Tà ma biến lại tới một lần nữa rồi sao? Ta không thể để mất đi thần trí, ta muốn thanh tỉnh, thanh tỉnh để mang đến bản năng khống chế lần tà ma này. Bởi vì ánh mắt quyết liệt kia của Thượng Quan Băng Nhi kích thích, hắn giờ phút này, đã hoàn toàn lâm vào trong trạng thái biến thành tà ma. So với lúc trước, tà khí nồng nặc gấp mười lần trở lên, từ trong cơ thể hắn chợt bộc phát ra
Có thể thấy rõ ràng, lấy thân thể Chu Duy Thanh làm trung tâm, băng tuyết trên mặt đất trong nháy mắt biến thành màu xám tro, sau đó, lại yên lặng biến mất không một tiếng động, hơn nữa, một loại giống như rung động hướng ra phía bên ngoài mà khuếch tán
So sánh cùng với Băng Phách Thiên Hùng, hơi thở của hắn cơ bản chưa thể nói tới hai chữ cường đại, nhưng trước mắt lại gây cho bốn đầu tông cấp thiên thú vô cùng mạnh mẽ này một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt
Nhất là hai tròng mắt của Chu Duy Thanh đỏ như máu, trên trán có chữ Vương màu đen, lại càng làm cho bọn họ vốn đang lâm vào trạng thái cuồng bạo cảm xúc, cũng liền như vậy hồi phục lại.
Vẫn đứng ở nơi bả vai của Chu Duy Thanh là Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ, lúc này, trong mắt liên tục xuất hiện quang mang kì dị, không ngừng hít thở mạnh, tựa hồ trên người Chu Duy Thanh tản mát ra loại tà khí, chính là một loại thức ăn mà nó thích nhất.
Trên người Chu Duy Thanh hơi hướng về phía trước quỳ xuống, toàn bộ thân thể tại lần biến trạng thái tà ma này được điều chỉnh đến trình độ hoàn mỹ, qua quá trình biến trạng thái tà ma, lực lượng thân thể hắn đã tăng lên gấp ba, đồng thời có thể hoàn hảo bộc phát thiên lực của mình cùng tất cả kỹ năng. Chỉ cần có đầy đủ thiên lực duy trì, hắn hoàn toàn không cần hạn chế, bộc phát mỗi một loại năng lực bản thân.
Bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng dù sao cũng không phải là loại thiên thú yếu nhược như Thảo Nguyên Thiên Lang mà Chu Duy Thanh lúc đầu đối mặt. Mặc dù lực lượng trên người Chu Duy Thanh phóng thích ra làm bọn chúng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm mãnh liệt, nhưng là, bọn chúng cũng không có lùi về phía sau. Hài tử chết đi, đã làm tâm tình của bọn chúng lâm vào tình trạng cuồng bạo cùng tuyệt vọng. Bọn họ chậm rãi tản ra, hơn nữa từng bước hướng về phía sức ép của Chu Duy Thanh. Chỉ sợ dù đã lâm vào trạng thái tà ma, hiện tại Chu Duy Thanh cũng thật sự là quá nhỏ bé. Không nghi ngờ gì, chỉ cần bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng này tâp trung về phía của hắn phát động công kích, trong khoảng thời gian ngắn, hắn nhất định sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch Hổ trên đầu vai Chu Duy Thanh đột nhiên động, bốn tiểu móng vuốt nhìn qua thật trắng trẻo, nõn nã, ở trên đầu vai Chu Duy Thanh vừa dùng lực, cũng đã nhảy ra ngoài. Vốn là do lần tiến vào trạng thái tà ma này, dần dần mất đi sự khống chế với thân thể, nhất thời , Chu Duy Thanh cảm thấy đại não chợt thanh tỉnh. Ngay sau đó, con ngươi đã biến thành huyết sắc kia không khỏi kịch liệt co rút lại.
Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ từ trên bả vai Chu Duy Thanh bổ nhào khi ra ngoài, nhưng thân thể của nó giống như khả năng dựa vào lực gió mà tăng vọt, thân thể trên không trung, nháy mắt đã trở nên to lớn hơn, làm cho bốn chân của nó lúc rơi xuống đât yên lặng không một tiếng động. Thậm chí với thân thể dài ba thước, vai rộng ba thước, cùng với đôi mắt trắng, là một Mãnh Hổ không thể bàn cãi. Hoa văn màu ám lam trên người tản ra một tầng quang thải dày đặc. Phì Miêu ngẩng đầu, tràn đầy ngạo nghễ phát ra tiếng gầm thét.
Bởi vì một tiếng gầm thét này - Hổ Khiếu Sơn Lâm, nhất thời thanh chấn khắp nơi. Chu Duy Thanh chỉ cảm giác rằng, trong cơ thể mình có cái gì đó lực lượng bị kích phát ra, hai cánh tay hướng hai bên thân thể mở ra, chợt ưỡn ngực, cũng từ miệng hắn, một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc bộc phát ra.
Đồng dạng là Hổ Khiếu, Chu Duy Thanh phát ra tiếng huýt gió lại mạnh mẽ mà cao vút, trong khi còn lại Tiểu Bạch Hổ Phì Miêu phát ra tiếng huýt gió sục sôi trầm thấp, hai tiếng Hổ Khiếu một cao một thấp, hỗ trợ lẫn nhau, uy áp vô cùng cường đại của vương giả Thú trung chi vương trong nháy mắt ập lại
Thời điểm thấy thân thể Phì Miêu trở nên to lớn xuất hiện ở trước mặt, bốn đầu Bang Phách Thiên Hùng kia cũng đã ngừng lại cước bộ, ngoại trừ đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương kia, ba đầu Băng Phách Thiên Hùng còn lại trong mắt toát ra thần sắc sợ hãi. Mà khi Chu Duy Thanh cùng Phì Miêu đồng thời phát ra tiếng gầm thét,ngay cả đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương kia, thân thể cũng chậm rãi phủ phục xuống, trong mắt, mặc dù ánh mắt vẫn bén nhọn như cũ, nhưng đã có chút vẻ luống cuống.
Cho tới khi tiếng thét dài kia dừng lại, Phì Miêu gầm nhẹ một tiếng, nó đột nhiên xoay người đi tới trước Chu Duy Thanh, hai cái hổ trảo cào cào vạt áo ở trước ngực Chu Duy Thanh một phen, hai con Tiểu Băng Hùng đã bị nó bới, kéo ra ngoài, dùng miệng cắn, ném xuống đất.
Lúc này, trên người hai con tiểu Băng Hùng kia, cũng có nhiều hơn một tầng màu xám tro, thân thể không ngừng run rẩy, tựa hồ phải thừa nhận thống khổ khổng lồ đến cỡ nào.
Hai mắt Phì Miêu đột nhiên biến thành màu trắng trong suốt, hai đạo bạch quang theo đôi mắt hắn điện xạ ra dày đặc, chia ra chiếu rọi ở trên người hai đầu tiểu Băng Hùng, nhất thời xua tan màu xám tro trên người bọn chúng. Hai đầu Tiểu Băng Hùng kia cũng không còn giãy dụa nữa.
Ngay sau đó, Phì Miêu giơ cái hổ trảo đã trở nên to lớn đặt lên trên người hai con tiểu Băng Hùng, trong miệng không ngừng hướng về phía bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng phát ra tiếng gầm trầm muộn, dường như đang nói điều gì đó
Sau mấy tiếng gầm nhẹ liên tiếp, cái đầu to lớn của Phì Miêu chậm rãi hướng Phương Bắc nhìn lại, màu trắng trong đáy mắt dần dần rút đi. Con ngươi một lần nữa biến về màu lam, nhưng ánh mắt dần dần trở nên băng lạnh. Khí tức xơ xác tiêu điều nồng đậm trên người hắn theo đó bộc phát ra.
“ Ô---” , thân thể khổng lồ của Băng Phách Thiên Hùng Vương đứng thẳng lên, hai cái chân trước khép lại ở trước ngực, nhưng liền làm ra một động tác giống con người, hướng Phì Miêu quỳ xuống lạy. Những đầu Băng Phách Thiên Hùng khác cũng làm giống như thế, liên tiếp quỳ xuống. Sau đó bọn họ chậm rãi đi lên, nhưng không còn ý đối địch.
Phì Miêu giơ chân trước, nâng hai con tiểu Băng Hùng lên, tung mình bổ nhào về phía trước. Đem thân thể bị vây khốn giãy giụa, giành lại quyền khống chế, hắn bổ nhào ngã xuống đất. Hai đạo bach quang từ mắt Phì Miêu tập trung bắn vào đáy mắt của Chu Duy Thanh, trong tức thời, Chu Duy Thanh cảm thấy hai dòng nước ấm áp từ trong mắt rót vào nội tâm thị huyết, thô bạo đủ các loại tâm tình mạnh mẽ như băng tuyết tan rã lặng lẽ trôi qua, hắc sắc ma văn bên ngoài làn da cũng từ từ nhạt đi.
Ở cách đấy không xa, Thượng Quan Băng Nhi hoàn toàn ngây ra, nàng vốn cho là, mình cùng với Chu Duy Thanh táng thân ở nơi này, bên trong băng thiên tuyết địa, cho dù Chu Duy Thanh đã tiến vào trạng thái tà ma, nhưng ý nghĩ trong lòng này cũng không chút thay đổi, Đối mặt với bốn đầu tông cấp thiên thú, còn có cơ hội nào chăng?
Nhưng những âm thanh liên tiếp sau đó, đã đủ để nói cho nàng biết rằng, ở trên thế giới này, không có gì là không thể xảy ra.
Bốn đầu Thiên Hùng to lớn chen chúc vào một chỗ, nhẹ nhàng chạm vào hai tiểu Băng Hùng trên mặt đất, bọn chúng cúi đầu, trông lỗ mũi không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ. Mà Phì Miêu đang đứng bên cạnh thì ngẩng cao đầu, kiêu ngạo, thậm chí không thèm nhìn bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng cường đại kia một cái.
Một lát sau, bốn đầu Thiên Phách Băng Hùng kia dường như cùng với hài tử thân mật đã thỏa mãn, Băng Phách Hùng Thiên Vương mang hai con tiểu Băng Hùng lên, nhưng lại đặt chúng ở trước mặt Phì Miêu, sau đó từ từ bò lui về sau, tựa đầu vào đống tuyết trước mặt Phì Miêu, rồi phục sát xuống đất. Đứng dậy sau, vừa kêu ô ô hai tiếng. Phì Miêu gầm thét một tiếng, đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương kia nhìn hai con tiểu Băng Hùng một hồi lâu, lúc này mới mang theo ba đầu Băng Phách Thiên Hùng khác lưu luyến không chút ý nguyện muốn rời đi.
Lúc này Chu Duy Thanh thần trí cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, mắt thấy bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng này không những bỏ đi, thậm chí còn để lại hài tử. Nhất thời giống như thấy quỷ chăm chú nhìn Phì Miêu Bạch Hổ cao chừng ba thước trước mặt. Người này có thể hù dọa mấy đầu tông cấp thiên thú bỏ đi, vậy chính nó còn cường đại đến cỡ nào nữa?
Chu Duy Thanh dùng sức nuốt một ngụm nước miếng xuống, nhưng hắn rõ ràng nhớ được, lúc bình thường khi bản thân không có việc gì làm, thường nhổ lông, vuốt ve, đánh, đem ra chiêu đãi tiểu Phì Miêu không thiếu một món nào. Bây giờ người ta biến thành đại Phì Miêu, cái này…
Ngay lúc Chu Duy Thanh đang thấp thỏm trong lòng, Phì Miêu đã nâng hai con tiểu Băng Hùng lên, quay người lại, chậm rãi bước tới trước mặt Chu Duy Thanh, đem hai đầu tiểu Băng Hùng này đưa đến trong lồng ngực của hắn.
Chu Duy Thanh theo phản xạ nhận lấy hai con tiểu Băng Hùng, nhưng đúng lúc này, Phì Miêu với thân thể to lớn đã phóng người lên, chạy thẳng về phía hắn đánh tới.
Trả thù không phải là tới sớm như vậy chứ? Chu Duy Thanh theo phạn xạ lùi về sau một bước, lại phát hiện ra hướng phi thân tới của Phì Miêu, thân thể trên không trung đã nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng phiêu phiêu đáp lên trên bả vai của mình, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống dưới, dán chặt vào làn da của hắn bên trong quần áo, tìm cho mình một địa phương ấm áp nhất. Mà hai con tiểu Băng Hùng thì đang xa xa ở phía ngoài áo của Chu Duy Thanh, Phì Miêu tiểu Bạch Hổ này thực sự giống như muốn đi tranh thủ tình cảm của hắn.
Cúi đầu nhìn tiểu tử này, ở trước ngực mình chỉ lộ ra nửa cái đầu, nhắm mặt lại thẳng tiến đến mộng đẹp, Chu Duy Thanh thật không thể đem nó lúc này cùng với lúc hù họa bốn đầu thú trung chi vương tông cấp thiên thú đánh đồng.
Thượng Quan Băng Nhi đi tới bên cạnh Chu Duy Thanh, vẻ mặt bất khả tự nghị(không thể nào tin) nhìn hắn: “Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?”
Chu Duy Thanh bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết, tiểu Phì Miêu này lại có thể trở nên to lớn, hiện tại, có thể khẳng định một cách chắc chắn, nó nhất định là một con thiên thú, bất luận là hiện tại thực lực bản thân nó không mạnh, nhưng tương lai, khi trưởng thành, thì tiềm lực tuyệt đối là siêu cường. Nếu không cũng sẽ không thể hù dọa cho mấy đầu Băng Phách Thiên Hùng kia bỏ đi. Dù sao, sống sót là tốt rồi, hắc hắc. Cái này gọi là nhân phẩm a , Băng Nhi, ngươi có phát hiện ra không? Phu quân của nàng nhân phẩm thật là tốt, luôn có quý nhân phù trợ. Wow, ha ha ha”
Thượng Quan Băng Nhi liếc hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng, thần kinh của hắn cũng thật là mạnh mẽ. Đổi người khác, chỉ sợ sớm đã bị làm cho sợ hãi, không để ý gì tới lai lịch của Tiểu Bạch Hổ, lại nghe hắn khen ngược, một dáng vẻ đắc ý vô cùng, đã vậy còn không quên chiếm tiện nghi cho mình. Nhưng mà, hiện tại, nàng lại càng lúc càng thích cái bộ dạng thẳng thắn kia nhiều hơn, mặc dù hắn có thể xấu xa, hèn mọn một chút, nhưng ít ra hắn cũng làm cho mình cảm giác được sự chân thật. “Trước tiên đem các vị tiền bối cứu tỉnh, sau đó nhanh chóng rời bỏ chỗ này đã rồi nói sau.”
“Ách…”, lúc này Chu Duy Thanh mới nhớ tới mấy vị trong Thiên Cung Doanh còn ngất đầy trên mặt đất, với chuyện vừa phát sinh nói hắn không kinh sợ, đó là không có khả năng, dù sao gặp phải cũng là nguy cơ sinh tử. Nhưng mà, với năng lực điều tiết tâm tình không ai bằng của hắn, lúc này đã sớm khôi phục lại như cũ.
Hai năm sau, trong Tinh Thần sâm lâm, ở Thiên Cung Doanh, “Mộc Ân, Chu Duy Thanh, hai người các ngươi khốn kiếp, có đảm lược thì hai người các ngươi đừng chạy.” Một tiếng gọi bén nhọn mang đầy hỏa dược vang lên, một đạo thân ảnh màu vàng từ bên trong một gian nhà gỗ ở phía trên cung doanh lao nhanh ra.
Nhìn lại thì ra là một nữ tử, nhìn qua khoảng ba mươi, vốn dĩ dung nhan tương đối xinh đẹp, lúc này lại có vẻ mặt cuồng nộ, tóc của nàng còn đang ướt. Trong tay phải là một thanh thái đao, quả thực giống như một dạng núi lửa muốn bộc phát. Nhưng là, trong viện sớm đã không còn chút dấu vết, mục tiêu mà nàng muốn tìm cũng không còn. “Hoa Phong, ngươi ra đây cho ta. Lão nương chịu không được nữa rồi.” Nữ tử tóc ướt vô cùng căm phẫn, bộ ngực to lớn phập phòng kịch liệt, một mảnh đồ sộ kia rung động thật mãnh liệt.
“Ai, hai người này, thật không thể có được chút yên tĩnh.” Hoa Phong có chút bất đắc dĩ, tiêu sái bước ra từ nhà gỗ, nhìn thấp phát nữ tử trong viện, nói: “Tiểu Thảo, bĩnh tĩnh một chút nào, tính tình của Mộc Ân, người còn không biết hay sao?”
Tiểu Thảo thấy Hoa Phong, sắc mặt rõ ràng đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. “Phong ca, ta nhịn không nổi nữa. Đây đã là lần thứ mười hai trong năm nay rồi, tắm rửa cũng không được lúc nào yên bình. Lão vô lại Mộc Ân kia , nói năng hùng hồn, đưa ra lí lẽ là để luyện nhãn lực nên muốn mang theo tiểu vô lại Chu Duy Thanh kia, tính ra trên người của ta có bao nhiêu tóc gáy. Lão nương nếu không phải đánh không lại hắn, ta liền chém chết hắn. Ta mặc kệ, hôm nay ngươi nói gì cũng cho ta một cái công đạo. Khi xưa, có lão vô lại không cũng đủ để cho người đau đầu rồi, bây giờ còn thêm một tiểu vô lại , trò giỏi hơn thầy. Hai năm qua ngươi hỏi mọi người một chút, có người nào là không bị bọn họ trêu ghẹo qua hả?
“Tiểu Thảo, ngươi nói những thứ này cũng vô dụng. Chẳng lẽ ngươi còn không biết, Hoa Phong ca ca của ngươi thực ra đã bị mua chuộc rồi”. Đột nhiên, một thanh âm không ít quái dị, sâu kín vang lên. Từ bên trong một gian nhà gỗ cách không xa,một mỹ nữ thướt tha bước ra. Mỹ nữ này thân cao chừng hơn một thước bảy, một đầu tóc dài màu phấn hồng xõa phía sau lưng, nét mi lả lướt như vẽ, miệng chúm chím anh đào, quả thật xinh đẹp vô ngần.Khổ một nỗi, bộ ngực quá ư là bình thường, đã vậy nơi ngấn cổ, còn có một quả khế, làm cho những chị em khác tự thẹn không sánh kịp.
Hoa Phong không chút tức giận nói: “Y Thi, Tiểu Thảo vốn đang tức giận, ngươi đừng ở đó mà xúi giục thêm. Mộc Ân cùng với Tiểu Duy mặc dù đôi lúc có chút quá mức, nhưng đây cũng là một phương thức học tập đặc thù của hai thầy trò đó”.
Y Thi hừ một tiếng, chỉ ra ngón tay về phía Hoa Phong nói, “Lão Đại, bọn họ đăc tội cũng không phải chỉ mình Tiểu Thảo, ngay cả ta đi tắm, bọn họ cũng dám nhìn”
Hoa Phong nhịn không được cười nói: “Lần đó ta vẫn còn nhớ, Tiểu Duy hỏa hầu vẫn chưa được như lão sư hắn, ngày hôm sau hắn không phải dài quá lỗ kim sao, sau đó cũng không đụng ngươi nữa.”
Tiểu Thảo tức giận, lầm bầm một tiếng, nói: “ Đừng nhắc tới tiểu vương bát đản Chu Duy Thanh kia nữa. Thời điểm Băng Nhi còn ở đây, hắn còn có chút đàng hoàng, lúc Băng Nhi vừa ra ngoài để thác ấn Ý Châu, tiểu tử vô lại kia lại thêm lưu manh, quả thực hợp với La Khắc Địch cùng Mộc Ân thành một tổ hợp khốn kiếp. Dù sao ta cũng mặc kệ, Phong ca, ngươi phải đứng ra cho ta. Ngươi không giải quyết vấn đề này, sau này mỗi ngày lúc trời tối, ta chui vào chăn của ngươi”
Y Thi bật cười nói: “Tiểu Thảo, ngươi không phải là cố ý tìm lý do để làm như vậy a. Ngươi muốn chui vào chăn của hắn cũng phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, tỷ tỷ ủng hộ ngươi.” Tiểu Thảo cả giận nói: “Ngươi, cái đồ biến thái này, lăn ra xa ta chút. Lão nương ghét nhất đúng là yêu nhân.”
Y Thi lầm bầm một tiếng: “Phong ca của ngươi cũng không phải là yêu nhân chắc, hình như là hắn thích nam nhân, đồng tính luyến ái cùng với yêu nhân khác biệt rất lớn sao?
Tiểu Thảo bĩu môi: “ Đó là hướng giới tính bất đồng, ít nhất thì Phong ca ta còn là một nam nhân điển hình.”
Đúng lúc này, một nữ tử từ bên ngoài đi vào, mới vừa rồi những lời mọi người nói nàng cũng nghe được, trong lòng thầm than thở, Thiên Cung Doanh này, quả nhiên một người bình thường cũng không có, một đám biến thái.
Thiếu nữ này thân thể rất dụ người, thân cao chừng một thước bảy, nước tóc dài màu lam xõa ở sau lưng, hơi thở tràn đầy thanh xuân, vóc người rất cân đối, hoàn mỹ mặc dù hơi vẻ ngây thơ, nhưng phần cảm giác mới mẻ này lại càng thêm mê người, đôi mắt màu xanh nhạt ưu nhã, động lòng, vô cùng duyên dáng. “Băng Nhi, ngươi đã trở lại”
“Ngươi nếu không trở lại nữa, lão nương sẽ bắt lấy phu quân ngươi a”. Vừa nhìn thấy thiếu nữ này, Tiểu Thảo nhất thời nhào tới, ôm nàng thật chặt.
Không sai, thiếu nữ từ bên ngoài trở về chính là Thượng Quan Băng Nhi. Hai năm trôi qua, nàng đã mười tám tuổi rồi, chính là độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Trước mặt thiếu nữ là Tiểu Thảo, chính là cô gái theo như lời Mộc Ân nói ban đầu, thầm mến Hoa Phong nhiều năm, thổ thuộc tính Ý Châu sư. Tính tình của nàng hết sức táo bạo, trừ bỏ ôn nhu đối với Hoa Phong ra, thường xuyên phác tác như núi lửa bộc phát. Nói cũng kỳ quái, Tiểu Thảo mặc dù nhằm vào Chu Duy Thanh khắp nơi, nhưng nàng cùng với Thượng Quan Băng Nhi, tình cảm lại vô cùng tốt.
Thượng Quan Băng Nhi bất đắc dĩ nói: “Ta còn chưa được gả đi thì lấy đâu ra lão công. Tiểu Thảo tỷ tỷ, Tiểu Béo nếu lại vừa chọc giận ngươi, ta thay mặt hắn xin lỗi tỷ a. Người này! Mặc dù lưu manh một chút, nhưng thật ra tâm địa hắn rất lương thiện.”
Tiểu Thảo liếc mắt: “Dừng lại. Ta không muốn bàn về nhân phẩm của hắn, ngươi đã trúng phải độc của hắn quá nặng rồi. Ai, về điểm này, ngươi cùng tỷ tỷ thật giống nhau như đúc.” Vừa nói, nàng thở dài, u oán nhìn qua Hoa Phong một cái, làm cho linh hồn ai đó ở xa chợt rùng mình. Y Thi ở cách đó không xa, móng tay đỏ rực, hờ hững nói: “ Đáng tiếc a! Ngươi trúng độc cũng vô dụng, người ta thích lại là nam nhân, ài…”
“Con mẹ nó, đồ biến thái, lão nương liều mạng với ngươi”, Tiểu Thảo giận dữ chừng muốn xông qua…Thượng Quan Băng Nhi vội vàng giữ nàng lại. Ở trong Thiên Cung Doanh này, một trong những người nguy hiểm nhất chính là mỹ nữ yêu nhân xà Y Thi. Hai người bọn họ cãi nhau, đối với Băng Nhi mà nói, thực giống như chuyện cơm bữa.
“Tốt lắm ha. Tất cả im miệng.” Hoa Phong quát lên.
Ánh mắt hai người không khỏi đều tập trung trên người hắn. Hoa Phong nhìn Thượng Quan Băng Nhi, nói: “Băng Nhi…Lần thác ấn châu thứ ba này mỹ mãn chứ?”
Thượng Quan Băng Nhi gật đầu nói: “Phải… lão sư. Tất cả đều thuận lợi”.
“Tốt”, Hoa Phong khẽ phất tay, nói: “ Như vậy cũng tốt, ngươi cùng với Tiểu Duy coi như là tạm đủ năng lực tự bảo vệ. Bàn về tài bắn cung, các ngươi coi như đã có được chân truyền…Chênh lệch cũng chỉ là về hỏa hầu mà thôi. Các ngươi tới đây cũng hai năm rồi nhỉ, đã đến lúc nên rời đi rồi.”
Thượng Quan Băng Nhi trong lòng cả kinh: “Lão sư, ngài muốn cho ta cùng với Tiểu Béo đi?”
Hoa Phong bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng thấy đấy,tiểu tử thúi Tiểu Duy kia, cùng Mộc Ân, La Khắc Địch ở cùng nhau, làm cho Thiên Cung Doanh gà chó không yên. Vốn ta còn muốn lưu hai ngươi thêm mấy tháng, bây giờ nhìn lại để cho hai người các ngươi đi sớm một chút thì tốt hơn, nếu không, Thiên Cung Doanh chúng ta sớm muộn gì cũng bị hắn chia rẽ. Vừa may ngươi cũng đã trở lại, cùng hắn dọn dẹp chút ít tư trang… ngày mai lên đường. Ngươi theo ta vào trong, ta có mấy vấn đề dặn dò.”
Thượng Quan Băng Nhi gật đầu.. Nàng rất rõ ràng, vị lão sư này của mình một khi đã quyết định thì không thể sửa đổi. Ánh mắt không khỏi có chút ảm đạm, đi theo Hoa Phong vào nhà gỗ
Tiểu Thảo hướng Y Thi nhìn lại, nghi ngờ nói: “Lão Đại sẽ không thật muốn cho tên du côn vô lại Chu Duy Thanh kia rời đi chứ?”
Y Thi nói: “Đó chẳng phải là điều ngươi hi vọng sao? Làm sao rồi? Luyến tiếc rồi hả?”
Tiểu Thảo sửa sang lại mái tóc ướt, thì thào nói: “Tiểu tử này mặc dù có chút lưu manh, nhưng khi có hắn, ngươi không cảm thấy Thiên Cung Doanh có nhiều sinh khí hơn sao?”
Y Thi buột miệng cười, cười ngặt nghẽo không kiềm chế: “Nha đầu ngốc, ngươi cho rằng, Lão Đại bởi vì một câu nói của ngươi mà đuổi đi nhi tử của tình nhân hắn thầm yêu sao? Hẳn là hắn đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch rồi. Thật xấu hổ cho ngươi đã nhiều năm thích Lão Đại như vậy, đến cả suy nghĩ của hắn cũng không thể hiểu tường tận? Tiểu tử thúi Chu Duy Thanh này mặc dù gian xảo… nhưng trong chúng ta, có ai không ghen tỵ với thiên phú của hắn? Hai năm, từ mức tinh lực mới ngũ trọng, đạt tới đệ thập nhất trọng, cùng với tài bắn cung của lão vô lại cũng đã mười phần thành thạo. Huống hồ, cực hạn của hắn vốn sẽ không phải chỉ ở mức Thiên Cung Doanh, Chu Thủy Ngưu còn muốn con hắn phải cường giả hơn hắn cơ…
Trong mắt Tiểu Thảo lộ ra tia lo lắng, lúc này tính tình dữ dội của nàng dường như đã đỡ hơn nhiều, “Đúng vậy a! Tình huống của đế quốc thật khiến người ta lo lắng… Bách Đạt đế quốc đối với Khắc Lôi Tây, sự ủng hộ dường như ngày càng mạnh mẽ. Chu Thủy Ngưu mặc dù làm người ta chán ghét… nhưng không thể không thừa nhận, không có hắn, sợ là Thiên Cung Doanh chúng ta sớm không thể nào gánh đỡ nổi”
Hai năm trước, sau khi kết thúc trận chiến với Băng Phách Thiên Hùng, sau đó, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cứu tỉnh mọi người, cũng không làm bại lộ tình huống của tiểu Bạch Hổ, chẳng qua, đám người Hoa Phong thực nghi ngờ, không biết tại sao mấy đầu Băng Phách Thiên Hùng kia lại đột nhiên rời di. Sau khi trở lại Thiên Cung Doanh, chính là hai năm khổ tu. Một bên là tu luyện Bất Tử Thần Công cửu tử nhất sinh, thực lực tăng lên nhanh chóng. Một bên là cùng Mộc Ân học tập kĩ năng bắn cung. Hiện tại cũng được xem như có chút thành tựu.Càng làm cho mọi người trong Thiên Cung Doanh sợ hãi là trong vòng hai năm, thiên lực của hắn thậm chí đã vượt qua được lục trọng. Hiện tại đã đạt đến thiên lực đệ thập nhất trọng cảnh giới, Thượng Quan Băng Nhi mặc dù được coi như là một thiên tài rồi, nhưng hiên tại cũng chỉ là vữa đột phá thiên lực đệ thập nhị trọng, có viên bổn mạng châu thứ ba, bắt đầu tiến vào tầng thiên thần lực mà thôi.
Trong chớp mắt là sẽ bị Chu Duy Thanh đuổi kịp.
Vì để cho Chu Duy Thanh tập trung toàn lực tu luyện, hơn nữa sợ hắn sẽ tự mãn, kiêu ngạo, cho nên hắn mặc dù có thể thác ấn bản mạng châu, nhưng chưa từng ngưng hình thác ấn. Mà thực lực của hắn tự nhiên đã vượt xa so với hai năm trước. Hiện tại cho dù là lần nữa đối mặt với Thể Châu sư La Khắc Địch, Chu Duy Thanh cũng có thể không rơi vào thế hạ phong. Đối với các kỹ năng được thác ấn của đệ nhất khỏa Biến Thạch Miêu Nhãn, sử dụng ngày càng thành thục. Tất cả mọi người Thiên Cung Doanh đều rõ ràng, bất luận là Chu Duy Thanh hay Thượng Quan Băng Nhi, thân là thiên châu sư như bọn chúng, thành tưu trong tương lại tuyệt sẽ không chỉ dừng lại ở Thiên Cung Doanh hoặc Biến Thái Thiên Đường. Bọn họ còn có những võ đài rộng lớn hơn đang chờ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trước cửa Thiên Cung Doanh
Thiên Cung Doanh doanh trưởng Tuyệt sát Hoa Phong, phó doanh trưởng Yêu nhân xà Y Thi, nữ bạo long Tiểu Thảo, Tiễn ttháp Hàn Mạch, Pháo đài Cao Sinh, Túy lưu manh La Khắc Địch cùng Thần nhãn vô lại Mộc Ân, chỉnh tề đứng thành một hàng. Ở trước mặt bọn họ là hai người thanh niên nam nữ, thiếu nữ là Thượng Quan Băng Nhi, lúc này đôi mắt đẹp đã rưng rưng muốn khóc, nét mặt buồn nặng trĩu. Ở bên cạnh nàng, thân cao chừng một thước chin, cường tráng như một đầu nghé con, Chu Duy Thanh vẻ mặt thổn thức, vẻ mặt thật thà kia so với hai năm trước còn muốn thật hơn nhiều.
Trên bả vai Chu Duy Thanh, Tiểu Bạch Hổ phì miêu so sánh với hai năm trước thực khác nhau rất nhiều, nó vẫn vậy một bộ dạng lười biếng, nhưng nếu như chú ý cẩn thận, có thể phát hiện ra, cặp mắt của nó thay đổi màu sắc, vốn là màu lam nay biến thành màu tím nhạt, mỗi một cọng lông trên người càng giống như thủy tinh, phát ra ánh sáng nhu hòa. Nếu để nó đứng bất động ở nơi đó, quả thực giống như một tác phẩm hàng mỹ nghệ hoàn mỹ nhất.
Ở phía sau Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi, một đôi kim mao Hắc Hùng lưng dài, đang quỳ rạp trên mặt đất, bọn chúng cao cũng đã vượt qua hai thước, vóc dáng tương đối hoành tráng. Nhất là khi nhìn qua lão đại tròn vo, lại càng lộ ra dáng điệu ngây thơ, thành thật. Nhưng mà, chỉ cần Ngự Châu sư nhìn thấy bọn chúng, sợ rằng cũng sẽ cảm thấy khủng bố, đây là Băng Phách Thiên Hùng a! Dù bọn chúng còn nhỏ, nhưng tu vi của cả hai cũng đạt tới tôn cấp thiên thú.
Thật ra thì, Băng Phách Thiên Hùng tốc độ trưởng thành vốn là không thể nhanh như vậy, chẳng qua chỉ mới hai năm mà thôi, đã có đươc bộ dáng của bình thường mười năm. Đối với điều này, mọi người trong Thiên Cung Doanh cũng rất kỳ quái, nhưng không thể nào tìm ra được nguyên nhân.
Hoa Phong than nhẹ một tiếng, hướng Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, các ngươi trong Thiên Cung Doanh tu luyện cũng được hai năm rồi, đã học được không ít thứ. Ta chỉ hy vọng, bất luận sau này trình độ các ngươi có cường độ tới mức nào, cũng không nên quên, tổ quốc của các ngươi là Thiên Cung a..”
Thượng Quan Băng Nhi gật đầu mạnh mẽ: “Lão sư, ngài yên tâm đi, ta cùng với Tiểu Béo, hết thẩy đều do tổ quốc cấp cho. Nhất định sẽ không làm cho ngài phải thất vọng. Hảo a”
Tiểu Thảo tức giận nói:“ Phong ca, đến lúc nào rồi , ngươi còn nói đến những thứ đạo lý đao to búa lớn này. Băng Nhi theo ta thấy là cô bé thiện lương nhất, những thứ này mà cũng phải nói tới sao? Băng Nhi, để cho tỷ tỷ ôm cái nữa nào.” Vừa nói, nàng mở rộng hai cánh tay, ôm Thượng Quang Băng Nhi thật chặt. Băng Nhi rốt cuộc cũng không thể ngăn mình không khóc, nằm ở trên đầu vai Tiểu Thảo, tiếng nấc nghẹn ngào. Tiểu Thảo cũng đã tràn ngập nước mắt.
Một hồi lâu, hai người đã bình tĩnh buông ra, đúng lúc ấy, La Khắc Địch chen vào, liền mở rộng hai cánh tay hướng Thượng Quan Băng Nhi ôm vào, “Ta cũng muốn như vậy a!”
Ôm thì đã ôm rồi, nhưng đáng tiếc, người hắn ôm không phải là Thượng Quan Băng Nhi, mà là người so với hắn còn khôi ngô hơn, vẻ mặt cộc lốc, là Chu Duy Thanh.
La Khắc Địch cảm giác xương cốt toàn thân mình bị cái ôm mạnh mẽ của Chu Du Thanh rung động mãnh liệt. Không nhịn được mắng to: “ Hảo, ta kháo a, hỗn tiểu tử mau buông…”
Lúc này Chu Duy Thanh mới buông La Khắc Địch ra, quan tam hỏi: “Sư thúc, ngài không sao chứ? Ta đây chuẩn bị phải đi rồi, thật sự là quá kích động mà..”
La Khắc Địch hừ một tiếng nói: “ Ít diễn cảnh này đi…hỗn tiểu tử ngươi, lão tử ôm Băng Nhi một chút, thực có mất miếng thịt nào nàng đâu a!”
Chu Duy Thanh lắc lắc đầu nói: “Tiểu Thảo tỷ tỷ thì có thể, riêng sư thúc thì không thể. Chỉ cần là phái nữ, cho dù chỉ là heo mẹ, bị ngươi ôm một chút là có thể mang thai. Sư thúc…ngài là mang tước hiệu Lưu manh a! Hơn nữa còn là đệ nhất lưu manh.”
“Hảo a… ngươi được lắm.” La Khắc Địch giận dữ, nhảy chân lên như muốn thu thập Chu Duy Thanh, nhưng nghĩ đến đến khoảng cách trước mắt của hai người như vậy, lão cuối cùng vẫn phải nén sự phẫn nộ lại. Hiện tại, lực lượng của Chu Duy Thanh lớn kinh khủng, có hai châu lực lượng tinh khiết tăng phúc. Nếu đơn thuẩn so đấu khí lực, thậm chí ngay cả có một nửa Thể Châu lực lượng tăng phúc của Lục Châu tu vi như Mộc Ân, so với hắn cũng kém hơn,tinh khiết lực lượng Thể Châu tăng phúc của Chu Duy Thanh là Thể Châu Sư 1,5 lần. Tình huống như thế vốn dĩ không có xuất hiện. Nhưng là, sau khi bản thân hắn kế thừa lực lượng thân thể của Hắc Châu yêu dị kia, trải qua hai năm phát triển, quả thực là một loại cường hãn. Bình thường lúc không chuyện gì làm, hằn thường cầm lấy hai con tiểu Băng Hùng kia để chơi đùa, thậm chí còn là một chấp hai.
“Tiểu Duy, tốt nha…” Hàn Mạch đi tới, không nói nhiều lời,trực tiếp ôm Chu Duy Thanh, “Hãy sống thật tốt!”
Chu Duy Thanh thu lại vẻ cười đùa trên mặt, ôm chặt hắn: “Tốt, ta sẽ a…”
Tiếp theo, Cao Sinh đi tới, cũng ôm Chu Duy Thanh một cái, “Tiểu Duy, thật tốt nhá, nhớ một điểm, giết nhiều người…Nam nhân mà, phải có sát khí mới được, Tốt!”
Kế tiếp là Y Thi, nhưng mà, dù nói như thế nào, Chu Duy Thanh cũng không chịu cho nàng ôm, Y Thi được một phen cười run rẩy hết cả người.
Mộc Ân cùng Hoa Phong song song đi lên, Hoa Phong sờ nhẹ đầu Thượng Quan Băng Nhi, mỉm cười nói: “Người là niềm vinh dự của Lão sư, Tốt a!”
“Lão sư!” Thượng Quan Băng Nhi rốt cục không thể kiềm nén được nội tâm mất mát, u sầu nữa…Đột nhiên, lao vào trong ngực Hoa Phong, khóc rống lên.
Chu Duy Thanh ở một bên, lông mày giật giật. Thực sự vẫn kiềm nén được, không đi tới kéo bọn họ ra. “Tốt a, đừng để ý, tiểu tử thúi. Sau khi rời khỏi đây nếu để cho lão tử biết ngươi quậy phá long trời lở đất thì…Đừng nói với ai ngươi là đồ đệ ta a.” Mộc Ân gầm nhẹ nói.
Chu Duy Thanh dáng vẻ trịnh trọng nói: “Lão sư…. Tựa hồ là đồ đệ của ngài, cũng không phải là điều gì vinh quang lắm a!”