“Cho sờ cái đầu ngươi!” Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: “Sáng ngày hôm qua chuyện ngươi đụng vào mặt ta tính thế nào đây? Ngươi cho ta cắt đứt cái vật xấu xa đó, ta lập tức thưởng cho ngươi.” Chu Duy Thanh cơ hồ theo bản năng kẹp chặt hai chân, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt hoảng sợ “Băng nhi, chuyện này không thể xúc động, vì hạnh phúc sau này của ngươi mà. Ta không muốn thưởng nữa.”
“Sao? Ngươi đừng có giả vờ nữa.” Thượng Quan Băng Nhi vừa tức giận, vừa buồn cười nhìn hắn, trong đầu lại hiện lên đủ chuyện phát sinh lúc trước, ánh mắt của nàng cũng dần trở nên nhu hòa. Đột nhiên, chung quanh thân thể nàng thanh quang lóe ra. Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt, một cái thân thể mềm mại cũng đã dựa vào trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng ôm mình một lần. Không đợi hắn phản ứng, trong nháy mắt thân thể ôn nhu mềm mại này đã hóa thành thanh quang tiêu thất. Chỉ có rèm cửa trướng bồng từ từ rơi xuống. “Ha ha ha” Chu Duy Thanh đứng đó cười ngây ngô, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch hổ trong lòng ngực nói: “Nhìn thấy không? Nàng ôm ta, nàng chủ động ôm ta . Lớn lên đẹp trai thật là có lợi!”
Tiểu Bạch hổ quay mặt xem thường, tựa hồ muốn nói: “Nhìn ngươi chỉ có từng này tiền đồ. Sau cũng không để ý tới ngươi nữa.”, tựa vào trong lòng ngực của hắn tiếp tục ngủ. Trong nháy mắt, nửa tháng đã trôi qua. Phía Khắc Lôi Tây đế quốc cũng không có bởi vì bị đánh lén mà có hành động gì, song phương thám báo xung đột quy mô nhỏ cũng chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên phát sinh mà thôi.
Nửa tháng vừa rồi Thượng Quan Băng Nhi đóng cửa tu luyện, ngoại trừ một ngày ba bữa, cũng không chui ra khỏi trướng bồng. Chu Duy Thanh cũng vui vẻ thanh nhàn tự quản bản thân tu luyện trong lều của mình. Ngoại trừ tu luyện thiên lực, thời gian còn lại hắn đều dành để nhớ lại ngày đó, lúc chiến đấu với đủ mọi thủ đoạn của đám Thảo Nguyên Thiên Lang đều dựa vào bản năng chiến đấu trong trạng trái tà ma biến, cũng nghĩ đến khả năng phối hợp giữa các kỹ năng đầu tiên của các loại thuộc tính của mình.
Bây giờ tốc độ khôi phục thiên lực của hắn đã nhanh hơn trước gấp đôi, mấy cái kỹ năng này đã có thể miễn cưỡng phối hợp thêm một chút. Chu Duy Thanh cảm thấy kỳ quái nhất chính là: nửa tháng qua, Tiểu Bạch hổ dĩ nhiên cái gì cũng không ăn. Ban đầu, hắn còn có chút lo lắng nhưng theo thời gian trôi qua, con vật nhỏ này vẫn sinh long hoạt hổ, tuyệt không uể oải một chút nào. Chu Duy Thanh từ trước đến nay cũng vô tư, nghĩ rằng đây là đặc tính của thiên thú nên không để ý nhiều.
“Tiểu Duy có ở nhà hay không?”. Bên ngoài trướng truyền đến thanh âm quen thuộc của Tiêu Như Sắt.
Trong thời gian tu luyện Chu Duy Thanh có thể chấm dứt tùy ý. Hơn nữa, sau khi nghiên cứu, hắn phát hiện ra chỉ cần toàn lực thúc dục năm đại tử huyệt vận chuyển, tốc độ hấp thu thiên lực có thể đạt tới nhanh nhất. Bởi vậy, bất luận là nằm hay ngồi, hiệu quả đều giống nhau. Hắn lựa chọn dĩ nhiên là nằm. Đương nhiên, có đôi khi ngủ quên cũng khó tránh khỏi.
Nghe được âm thanh của Tiêu Như Sắt, hắn vội vàng đáp: “Như Sắt tỷ tỷ, ta ở trong. Ngươi vào đi.” Tiêu Như Sắt một thân quân phục, tư thế oai hùng bừng bừng từ bên ngoài đi vào, mấy ngày nay trong lúc Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi nhàn rỗi, nàng phải vội vàng chỉnh quân, huấn luyện tam doanh cùng Cung Tiễn tân binh để bổ sung thêm vào các doanh.
Chu Duy Thanh lúc này có thể từ trên người nàng rõ ràng cảm giác được một cổ quân nhân uy nghiêm. “Ai da!” Chu Duy Thanh trộm nhìn thoáng qua vị trí miếng hộ tâm nơi ngực của Tiêu Như Sắt, không khỏi than nhẹ một tiếng. Tiêu Như Sắt sao không biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, nhất thời nổi nóng “Tiểu Duy chết tiệt, ngươi nhìn chỗ nào đó?” Chu Duy Thanh vẻ mặt mờ mịt nói: “Không có a! Ta xem chỗ nào cơ?” Mặt dày chính là thế mạnh của hắn. Tiêu Như Sắt hừ một tiếng “Tiểu tử thối, theo ta nhanh. Ta còn phải đi gọi Thượng Quan Băng Nhi.” Chu Duy Thanh lười biếng nói: “Để làm gì vậy?” Tiêu Như Sắt thần sắc trên mặt nhất thời trở nên có chút quái dị, cười hắc hắc nói: “Ngươi theo ta đi thì biết. Quân bộ có lệng về bổ nhiệm Thượng Quan Băng Nhi truyền xuống, ngươi muốn đi nghe một chút sao chứ? Tỷ mang ngươi đi. Dù sao ngươi cũng là Thượng Quan Băng Nhi thân binh.”
Nghe nàng nói vậy, Chu Duy Thanh lập tức nổi lên hứng thú, mặc dù Thượng Quan Băng Nhi làm gì, trước sau hắn cũng biết. Nhưng đây là quân đội, sớm một chút biết được nàng được bổ nhiệm như thế nào là tốt nhất, cũng có thể sớm dự tính. Sau khi nhét Tiểu Bạch hổ vào bì giáp của mình, hắn theo nàng đi ra ngoài.
Tiêu Như Sắt lại tới lều kêu ra Thượng Quan Băng Nhi, sau đó tự mình đi trước mang theo hai người hướng tới lều lớn của chủ soái đệ ngũ liên đội. Thượng Quan Băng Nhi cúi đầu về phía trước đi, sắc mặt thoáng có vẻ tái nhợt. Chu Duy Thanh nhẹ nhàng dùng bả vai huých nàng một lần “Băng nhi, ngươi suy nghĩ cái gì thế?”, Thượng Quan Băng Nhi than nhẹ một tiếng nói: “Bệ hạ cùng Đại soái tín nhiệm ta như vậy, cho ta làm doanh trưởng. Ta lại không có làm tốt, còn chủ động xin từ chức...”
Chu Duy Thanh nói công khai: “Đừng khổ sở. Đây cũng không phải lỗi của ngươi. Rõ ràng là bọn họ phán đoán sai lầm. Lấy tính ngươi ôn nhu thiện lương như vậy, vốn là không thích hợp cầm binh, không để ngươi kiên trì tu luyện Thiên Châu Sư lại đưa ngươi đến quân đội. Điều này làm sao có thể trách ngươi được?”, Thượng Quan Băng Nhi hoảng sợ, vội vã che miệng hắn, nhìn thoáng qua Tiêu Như Sắt đi ở phía trước “Tiểu Béo, đừng nói lung tung, bệ hạ cùng Chu đại soái cũng là người mà ngươi có thể nhận xét sao? Huống chi, đây là ta không tốt.” Chu Duy Thanh thừa cơ bắt lấy tay nàng, cười hắc hắc nói: “Dù sao không quản bổ nhiệm là cái gì ta cũng đi theo ngươi.” Tiêu Như Sắt đi ở phía trước quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người, khóe miệng xuất hiện một tia cười. Thượng Quan Băng Nhi bị động tác của Chu Duy Thanh làm cho hoảng sợ, “Đây chính là quân doanh a!” Vội vàng rút tay mình về, trừng mắt nhìn hắn “Ngươi hiện tại là thân binh của ta, đừng làm bậy.”
Khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới bên ngoài lều chủ soái của năm liên đội. Đây là lần đầu Chu Duy Thanh đi vào quân trướng loại cấp bậc này. Trướng bồng cực lớn chỉ dùng da trâu chế thành , bên trong có khung tinh cương, bên trong đủ để chứa hơn trăm người nghị sự. Rèm cửa lều vén lên hai phía, Tiêu Như Sắt dừng lại cước bộ, cao giọng nói:
“Tam doanh Tiêu Như Sắt, báo cáo.”
“ Tam doanh Thượng Quan Băng Nhi, báo cáo.”
Nghe các nàng nói, Chu Duy Thanh nhìn trộm bên trong trướng, vừa nhìn vào, nhất thời sợ tới mức hắn hồn phi thiên ngoại. Chỉ thấy giữa lều một người đang ngồi ngay ngắn, người này thân như thiết tháp, nhìn qua hơn năm mươi tuổi, da màu cổ đồng,dưới da thịt mơ hồ có quang mang lưu chuyển, mặt hình chữ quốc(国), một đôi mắt hổ, mũi thẳng miệng vuông. Tuy là ngồi cũng có thể nhìn ra được thân hình khôi vĩ của hắn. Bên ngoài cơ thể rắn chắc mặc một thân trang phục hoàn toàn màu đen. Hai mắt sáng ngời có thần,bên trong sâu thẳm một đôi con ngươi màu đen tỏa ra quang mang sáng ngời. Gương mặt này, Chu Duy Thanh đã nhìn qua vô số lần, thật sự là quá nhiều. Đây không phải là lão ba vô cùng cường hãn, Thiên Cung đế quốc đệ nhất cường giả Chu Thủy Ngưu đại nguyên soái của hắn thì là ai nữa chứ? Tại hai bên Chu đại nguyên soái, đội trưởng năm liên đội Cao Thăng cùng với phó liên đội trưởng Tiễn Chiến Thiên đang đứng cung kính. Lúc này dáng vẻ hai người không giống như là Thống soái một cái sư đoàn cao cấp tướng lĩnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Vào đi.” Thanh âm hùng hậu của Chu đại nguyên soái vang lên. Lúc này trong lòng Chu Duy Thanh hối hận nhìn trộm về phía Tiêu Như Sắt, thầm nghĩ trong lòng, “Như Sắt tỷ tỷ a, ngươi đang định hại chết ta a, nếu mà lão ba bắt được ta, không chết cũng phải lột da ta a.” Tiểu tử này thập phần cơ trí, theo bản năng nhích sang bên cạnh, kéo thấp mũ trùm đầu, dự tính thối lui đến bên cạnh binh sĩ gác cửa. Như vậy, lão cha tự nhiên sẽ không chú ý đến hắn .
Tiêu Như Sắt chứng kiến tiểu tử này tại trộm nghĩ trong lòng: “Tiểu Duy, không phải tỷ tỷ không giúp ngươi nhưng Chu thúc thúc chỉ một người con trai độc nhất là ngươi, hắn nếu không tới thì thôi, hắn tới rồi ta làm sao mà không báo cho hắn được? Huống chi, lá gan của ngươi cùng Thượng Quan Băng Nhi quá lớn, dĩ nhiên dám đi đánh lén Khắc Lôi Tây quân doanh. Các ngươi nghĩ thực là thiên y vô phùng sao? Một trong mười kho lương khố lớn nhất của Khắc Lôi Tây quân doanh bị đốt. Một cái chuyện lớn như vậy, như thế nào có thể có thể lừa người khác được sao? Nguyên lai, cái trướng bồng to lớn bị Phách Vương Lôi Bạo Tiễn của Chu Duy Thanh bắn trúng ngày đó đúng là một trong mười kho lương thực lớn nhất Khắc Lôi Tây quân doanh, chứa đựng số lượng lớn lương thực. Kết quả bị lôi bạo dẫn lửa, một lần bị thiêu hủy hơn phân nửa. Bên này thám tử của Thiên Cung đế quốc báo đã sớm truyền tin về. Chỉ cần điều tra đơn giản xem ngày đó vị Thiên Châu Sư nào của Thiên Cung đế quốc ra ngoài là rõ ràng, Tiêu Như Sắt lại biết chuyện này cũng không phải một mình Thượng Quan Băng Nhi làm. Tiêu Như Sắt cùng Thượng Quan Băng Nhi nghe được Chu đại nguyên soái nói liền bước lên phía trước đi vào trướng.
Lúc này Bên trong, Chu Duy Thanh cũng đã lặng lẽ thối lui đến bên cạnh binh sĩ canh gác ngoài cửa trướng. Ngay khi hắn vừa mới nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị quay đầu trốn thì trong trướng âm thanh của Chu đại nguyên soái mang theo vài phần tức giận đã lại vang lên, “Thằng nhóc con còn chưa chịu lăn vào? Chẳng lẽ còn chờ lão tử ra bắt ngươi sao?”.
Thân thể Chu Duy Thanh liền cứng đờ, lúc này mới hiểu được mình đã bị Như Sắt tỷ tỷ hoàn toàn bán đứng, trốn cũng không thoát . Trong tình huống lão cha gần trong gang tấc mà muốn chạy? Quả là si tâm mộng tưởng, hắn đành ủ rũ tiến vào trong trướng. Tiêu Như Sắt tự nhiên là đã biết được những chuyện phát sinh nên cũng không tỏ vẻ gì. Thượng Quan Băng Nhi lắp bắp kinh hãi, nếu không phải ảnh hưởng của Chu đại nguyên soái quá lớn, hiện tại nàng đã nghĩ qua hỏi một chút chuyện này, vì cái gì Chu đại nguyên soái lại biết hắn. Chu đại nguyên soái không liếc nhìn Chu Duy Thanh lấy một cái, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống một bên đi, đợi lão tử xử lý chính sự xong sẽ quay sang thu thập ngươi.”
Chu Duy Thanh buồn bực nhưng cũng không có biện pháp, đành phải đi đến một bên hướng tới lão ba quỳ rạp xuống đất, lấy mũ trùm đầu che lại vẻ mặt vạn phần đặc sắc của hắn. Ánh mắt Chu đại nguyên soái nhìn lại phía Thượng Quan Băng Nhi, nhất thời trở nên ôn hòa hơn rất nhiều “Băng nhi, nói đi, vì cái gì mà lại không muốn làm chức doanh trưởng này?”
Thượng Quan Băng Nhi cúi đầu nói: “Nguyên soái, Băng nhi tài sơ học thiển, chưa bao giờ chân chính học qua đạo cầm binh, không thể đảm nhiệm chức vụ doanh trưởng trọng yếu như vậy. Ta không sợ chết, thân là một quân nhân, nếu có thể chết trận sa trường, không thể nghi ngờ là kết cục tốt nhất. Nhưng là ta lại không thể nhìn đồng đội bởi vì sự chỉ huy bất tài của ta mà lại chết một cách vô ích như vậy. Cho nên, thỉnh Nguyên soái loại bỏ chức vụ doanh trưởng của ta đi, Tiêu đội trưởng so với ta tốt hơn nhiều.”
Chu đại nguyên soái mỉm cười nói: “Tốt lắm, ngươi không có để ta thất vọng.”
Thượng Quan Băng Nhi không khỏi ngẩng đầu sửng sốt hướng Chu đại nguyên soái nhìn lại, Chu đại nguyên soái đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt nàng, mỉm cười nói: “Lúc trước sau khi ta cùng bệ hạ thương lượng xong, bản than ta cũng không để ý tới sự phản đối của bệ hạ mà vẫn đem ngươi đưa vào trong quân doanh, ngươi biết là vì sao không?”.
Thượng Quan Băng Nhi mờ mịt lắc đầu. Chu đại nguyên soái nói: ‘‘Bởi vì quân doanh là nơi tốt nhất để rèn luyện con người. Ngươi nếu đã lựa chọn làm một quân nhân, như vậy hẳn phải từ trong quân doanh mà bắt đầu. Chỉ có trải qua hết các sự tình trong quân doanh, chân chính nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi, nhìn thấy sinh mệnh của các chiến sĩ mất đi tại trước mặt ngươi, thì tương lai ngươi mới có thể kiên định vững chắc phương hướng phấn đấu của mình. Lần này việc ngươi từ chức ta đồng ý. Tuy nhiên tương lai không lâu sau khi ngươi trở lại quân doanh vẫn sẽ phải đảm nhiệm chức doanh trưởng này. Khi đó, ta tin tưởng rằng ngươi tuyệt không lại hướng ta nói ra hai chữ từ chức.
Nói xong lời này, Chu đại nguyên soái liền quay về chủ vị, ngồi xuống uy nghiêm trầm giọng nói: “Thượng Quan Băng Nhi nghe lệnh.”
Thượng Quan Băng Nhi quỳ xuống một gối,” Có thuộc hạ.”
Chu đại nguyên soái nói: “Chấp thuận cho Thượng Quan Băng Nhi từ đi chức vụ doanh trưởng của Liên đội năm Tam doanh, chức doanh trưởng do Tiêu Sắt tiếp nhận. Sáng sớm ngày mai lệnh cho Thượng Quan Băng Nhi phản hồi Thiên Cung thành để đi Thiên Cung doanh đưa tin.”
Nghe được ba chữ “Thiên Cung doanh”, Thượng Quan Băng Nhi thân thể rõ ràng run rẩy một lần, khi nàng ngẩng đầu nhìn Chu đại nguyên soái thì trong đôi mắt đẹp đã lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
Chu đại nguyên soái ánh mắt đầy thâm ý nói: “Thiên Cung doanh càng là một nơi tốt để rèn luyện. Lần này ngươi sẽ không có cơ hội lui lại. Rõ chứ?’’.
Thượng Quan Băng Nhi trong mắt biểu lộ sự hưng phấn đến mức cuồng nhiệt, ‘‘Đa tạ Nguyên soái thành toàn, bất luận lần này phải trả giá bao nhiêu đi nữa ta cũng nhất định phải trở thành một thành viên của Thiên Cung doanh.”.
Chu đại nguyên soái gật gật đầu nói: “Tốt, vậy thì ngươi đi thu thập hành trang đi thôi, sáng mai lên đường.”
“Dạ!”, cung kính đáp ứng một tiếng, Thượng Quan Băng Nhi đứng lên liếc liếc mắt nhìn Chu Duy Thanh đang ngoan ngoãn quỳ bên cạnh một cái rồi mới cáo từ mà ra. Thượng Quan Băng Nhi vừa đi khỏi, sắc mặt Chu đại nguyên soái nhất thời liền trầm xuống hắc ám như đáy nồi hướng Cao Thăng, Tiễn Chiến Thiên đứng ở hai bên nói: “Các ngươi đi xuống trước đi. Không có lệnh của, bất luận kẻ nào cũng không được vào...”
Hai vị chính phó liên đội trưởng nói ra tại giới quân sự của Thiên Cung đế quốc cũng là cao tầng tướng lãnh nhưng đối với mệnh lệnh của Chu đại nguyên soái lại không có nửa phần chần chờ, đồng thời cung kính đáp ứng một tiếng xoay người mà đi. Lúc này trong lều lớn của quân doanh chỉ còn lại ba người Chu đại nguyên soái, Chu Duy Thanh cùng Tiêu Sắt.
“Thằng nhãi con chết bầm, lăn tới đây...” Chu đại nguyên soái quát lên giận giữ.
“A...” Chu Duy Thanh lúc này mới đứng dậy, vẻ mặt buồn bực chậm chậm bước tới, lúc đi qua bên cạnh Tiêu Như Sắt còn vô cùng phẫn uất nhìn nàng một cái. Tiêu Như Sắt cũng bất đắc dĩ nhún nhún vai nói hộ hắn, “Tiểu Duy, trong quân đội biết mà không báo là tội lớn. Nếu Chu thúc thúc không tới thì cũng thôi đi, nhưng nếu người đã tới mà ta còn không chủ động báo ra thì vạn nhất ngươi ở đây có xảy ra chuyện gì, về sau ta như thế nào đối mặt với thúc thúc?”
Chu Duy Thanh vừa muốn nói thêm, Chu đại nguyên soái cũng đã cực kỳ bưu hãn tung ra một cước chính diện đá hắn bay ngược ra tới năm,sáu thước nằm lăn quay trên mặt đất. Tiêu Như Sắt giật mình há hốc miệng, nàng tuy rằng cũng biết Chu đại nguyên soái tính tình táo bạo, nhưng vẫn không tưởng được ông ta đối với đứa con ruột cũng tàn nhẫn như vậy.
“Ân...?” Chu đại nguyên soái một cước đá bay Chu Duy Thanh xong, trong mắt lại toát ra một tia kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện thời điểm một cước của mình tiếp xúc Chu Duy Thanh, trên người đứa con tựa hồ có một cổ lực lượng mềm mại lại cực kỳ dẻo dai giải trừ đi không ít lực lượng. Chu Duy Thanh đang nằm rạp trên mặt đất cũng đã giở trò cũ trào nước mắt khóc rống lên, “Phụ thân, con sai lầm rồi. Nói như thế nào con cũng là con ruột của người, xin ngài xem xét chút mặt mũi của mẹ mà giơ cao đánh khẽ a!"
Chu đại nguyên soái lạnh lùng nói: “Ngươi còn biết đến mẹ ngươi sao? Mẹ ngươi cũng chút nữa bị ngươi làm tức chết rồi. Đừng có giả bộ nằm lăn ra ăn vạ ở đây nữa, cút lại đây.” Chu Duy Thanh trước mặt lão cha cũng không dám giả vờ nữa, nghiêng người đi lên vẻ mặt ủy khuất nhìn trộm lão cha đang mang mũ trùm đầu ngồi trên, bộ dáng kia quả thực tựa như kẻ gặp cảnh khốn cùng phối hợp với khuôn mặt hàm hậu của hắn làm Tiêu Như Sắt thấy cũng phải mủi lòng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Như Sắt chứng kiến Chu đại nguyên soái giáo huấn Chu Duy Thanh, trong lòng nàng cũng âm thầm oán than cách lão tử này dạy dỗ con trai quả nhiên là rất có chừng mực, một cước nọ đá bay đi năm, sáu thước nhìn qua không nhẹ nhưng tiểu Duy lại vẫn như không có việc gì vậy.
“Lão cha ngài có thể hay không cho con một cơ hội giải thích a? Chuyện này thực không thể trách con a!” Chu Duy Thanh vừa nói, một bên lặng lẽ hướng Tiêu Như Sắt địa phương hướng nhích lại vài bước, lão cha này nếu lại định đánh hắn thì tốt nhất là bỏ chạy đến bên cạnh tỷ tỷ này đi. Chu đại nguyên soái chỉ chỉ mặt đất trước mặt, “Cút lại đây quỳ rồi nói...” Chu Duy Thanh nhăn mặt khổ sở nói: “Lão cha, ngài trước mặt Như Sắt tỷ tỷ dạy dỗ con cũng nên để lại cho con chút mặt mũi a!” Chu đại nguyên soái ánh mắt đảo nhanh, “Mặt mũi? Ngươi còn muốn sĩ diện? Ngươi tin hay không, lão tử đánh cho mặt mũi ngươi đến mẹ ngươi cũng nhận không nhận ra? Ta nói cho ngươi biết, thằng nhóc, lão tử hiện tại một bụng sung sục lửa giận, ngươi nếu nói không nên hồn cái nguyên do thì lão tử nhận mẹ ngươi cũng không nhận biết ngươi.”
Chu Duy Thanh cũng là bị đánh mãi thành quen, chỉ đành lại quỳ xuống thầm nghĩ trong lòng: “Đánh cho mẹ ta cũng không nhận biết ta, mẹ ta nhất định cùng ngươi liều mạng.”
“Lão cha, sự tình là như vậy. Ngày đó con vốn định đi Tinh thần sâm lâm rửa mặt, ai biết lại đụng phải công chúa cũng đến đó tắm rửa. Đây thật sự là chuyện trùng hợp a! Đế Phù Nhã điêu ngoa kiêu ngạo kia căn bản không nghe con giải thích lấy một lời, còn dùng Ý châu kỹ năng của nàng công kích con. Thiếu chút nữa đã khiến cho lão nhân gia ngài đoạn tử tuyệt tôn.”
“Vậy nên ngươi trốn nhà?” Chu đại nguyên soái lạnh lùng nói, kỳ thật đối với tình huống lần nọ do Đế Phù Nhã thấy tình huống nghiêm trọng nên căn bản không dám giấu diếm chút nào khiến cho Chu đại nguyên soái cũng là biết rõ rang, nếu không phải lỗi không thuộc về Chu Duy Thanh vừa rồi hẳn không chỉ là một cước như vậy mà theo tính tình của lão thì đã sớm đánh Chu Duy Thanh biến thành Chu Tiểu Béo luôn rồi, không, rất có thể phù lên thành luôn Chu Đại Mập ấy chứ.
Chu Duy Thanh ủy khuất nói: “Ta dám không trốn sao? Có trời mới biết Đế Phù Nhã kia trở về sẽ nói chuyện tình thành như thế nào. Khi ấy lấy lão nhân gia ngài tính tình mà nói, còn không chặt béng chân của ta ư? Vì tương lai của ngài nên đứa con này mới suy nghĩ rằng cái mạng nhỏ này nên lưu lại mới tốt, vì thế con quyết định ra ngoài xông xáo một phen. Nếu có thể có chút thành tựu, trở về cũng không phải là khiến ngài nở mày nở mặt sao? Vừa lúc gặp đợt chiêu binh ta liền tòng quân...” Nhìn lão cha bộ dáng hắn trong lòng sớm đã đoán được kiểu này Như Sắt tỷ tỷ vẫn chưa hoàn toàn bán hắn, lão cha tựa hồ còn chưa biết chuyện lúc Thiên châu của hắn thức tỉnh nhi.
Nghe đứa con giải thích sắc mặt Chu đại nguyên soái cũng thoáng dịu đi vài phần, hắn cũng biết chính mình tính tình nóng nảy, quả thật nếu công chúa Đế Phù Nhã trở về cáo trạng ngược lại, chính mình khẳng định chắc chắn không tha cho tiểu tử này. “Kia ngươi nói một chút xem ngươi sau khi vào Tam doanh lại bày ra cái trò gì đây?”, Chu đại nguyên soái nhàn nhạt hỏi.
Không đợi Chu Duy Thanh mở miệng, Tiêu Như Sắt bên cạnh đã cướp lời nói: “Chu thúc thúc, tiểu Duy biểu hiện quả thật rất không tệ. Trong đại hội tân binh hắn đạt được là tân binh xuất sắc nhất. Hiện tại đã là hàm tiểu đội trưởng nhưng lại bị Thượng Quan doanh trưởng chỉ đích danh làm thân binh của nàng, lúc trước khi Thượng Quan doanh trưởng bị đánh lén chính hắn một tiễn định càn khôn, cứu tính mệnh Thượng Quan doanh trưởng. Nếu luận công lao mà nói tiểu Duy làm trung đội trưởng cũng đủ rồi a.” Tiêu Như Sắt nói vậy rốt cục khiến Chu đại nguyên soái sắc mặt tương đối vui vẻ, ôn hòa nói: “Như Sắt, ngươi không phải đang dát vàng lên mặt tiểu tử này đó chứ. Cái thứ năng lực mèo quào của hắn ta còn không biết hay sao, Băng nhi mà còn cần hắn cứu nữa à?” Tiêu Như Sắt mỉm cười nói: “Chu thúc thúc, việc này để tiểu Duy tự mình nói cho ngài đi sao. Tin tưởng rằng ngài nhất định sẽ thập phần cao hứng. Kẻ sĩ cách biệt ba ngày đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa, tiểu Duy hiện tại cũng không còn là tiểu Duy trước kia nữa a.”
“Ân?”. Chu đại nguyên soái vẻ mặt nghi hoặc nhìn đứa con, hắn căn bản là không tưởng ra được phương hướng liên quan tới Thiên châu sư này nọ, tình huống thân thể của đứa con hắn vô cùng rõ ràng chính là cả đời đều không thể tu luyện thiên lực. Hắn cũng đã thử qua không biết bao nhiêu lần, lấy tu vi của hắn là trung vị Thiên Tông cũng không kết quả gì nên đã sớm không còn ôm hy vọng. “Nói, sao lại như vậy?” Chu đại nguyên soái lạnh lùng nhìn về phía đứa con.
Lần này Chu Duy Thanh được dịp ưỡn ngực nghển cổ làm dáng, trong lòng thầm nghĩ rốt cục có thể tại trước mặt lão cha hãnh diện rồi đây, cười hắc hắc nói: “Lão cha, con ngài hiện tại đã là một gã Thiên châu sư.” Vừa nói vừa vươn hai cánh tay, trong tay áo lộ ra hai cổ tay, thiên lực vừa động liền mang Thể châu loại Ngọc bích, Ý châu biến thạch Miêu nhãn đồng thời xuất hiện lặng yên luân chuyển.
Chứng kiến Chu Duy Thanh bản mạng châu ở hai cổ tay, Chu đại nguyên soái đầu tiên là sửng sốt rồi nhanh chóng nghiêm mặt lại, sắc mặt một lần nữa trầm xuống giận dữ quát một tiếng: “Khốn khiếp...”
“A?” Chu Duy Thanh bị lão cha mắng, sửng sốt thầm nghĩ ta đã là Thiên châu sư như thế nào còn mắng ta.
“Thằng nhỏ khốn khiếp ngươi dĩ nhiên dám giả mạo Thiên châu sư ý đồ lừa dối ta cho xong chuyện. Lại còn là lam lục (2 màu xanh, blue và green) Miêu nhãn nữa chứ, mẹ kiếp giả mạo ngươi cũng phải giả mạo cho giống một chút còn có thể khiến lão tử cao hứng một lúc a. Ta đánh chết ngươi.” Vừa nói, Chu đại nguyên soái vừa từng bước tiến lại, một cái tát hướng đầu Chu Duy Thanh tát tới. Cũng khó trách hắn không tin nổi, lúc trước định kiến rằng đứa con không thể tu luyện thật sự là quá sâu sắc, cũng bởi vì chuyện này mà hắn đã thống khổ mười mấy năm nên căn bản là hắn nghĩ phải đi tra xét Chu Duy Thanh có hay không thiên lực mà phút chốc đã làm ra kết luận như vậy. Huống chi ban ngày hiện ra lam lục biến thạch Miêu nhãn kỳ lạ như vậy, hắn căn bản là không nghĩ tới nổi biến thạch Miêu nhãn. Cái tát phẫn nộ này dùng khí lực nhưng là không ít. Chẳng qua nói tới cùng vẫn là cha con ruột thịt, bàn tay tới nửa đường liền thoáng di động một lần, mục tiêu biến thành bả vai Chu Duy Thanh, bằng không một cái tát này nếu tát trên mặt Chu Duy Thanh nhân vật chính của chúng ta tất sẽ đổi tên thành Chu Móm.
“Ô ô ô...”. Một cái tiếng kêu phẫn nộ vang lên, từ trong áo giáp của Chu Duy Thanh chui ra một cái đầu trắng nhỏ, hướng tới Chu đại nguyên soái nhe răng gầm gừ . Mà Chu Duy Thanh lúc này cũng không ngoan ngoãn đứng im chịu trận như trước, chân phải dậm xuống đất, loáng một cái thân thể liền hướng về phía sau vọt ra mấy thước tránh khỏi một cái tát này của cha hắn.
Bình thường lão cha hắn đánh hắn, hắn đương nhiên sẽ không phản kháng. Bố mẹ đánh con cái đương nhiên là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng lần này hoàn toàn là oan uổng, hắn cũng không ngốc mà chịu đòn oan...
“Ngươi còn dám chạy? A...” Chu đại nguyên soái tuy rằng một khắc vừa rồi lửa giận công tâm, nhưng tốc độ của đứa con lại làm hắn giật mình thầm nghĩ: “Chẳng lẻ, tiểu tử hư đốn này thật sự...?”
“Lão cha, người đường đường là trung vị Thiên Tông, không đến nỗi cả biến thạch Miêu nhãn cũng không biết đó chứ?” Chu Duy Thanh một bên oan ức gào to một bên nâng tay phải lên, thiên lực vận chuyển, cùng với băng vụ lan tràn là Bá vương cung đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Sự thật chứng minh hết thảy, Thể châu ngưng hình năng lực này chắc chắn không thể giả được.
Bá vương cung vừa xuất hiện không khí trong lều lớn trung quân nhất thời trở nên ngưng trọng hẳn lên, tinh khiết lực lượng Thể châu nồng đậm dao động hoàn toàn hấp dẫn chú ý của Chu đại nguyên soái.
Chu đại nguyên soái ngơ ngác nhìn Bá vương cung trong tay thấy đứa con rồi đột nhiên làm ra một động tác khiến Chu Duy Thanh cùng Tiêu Như Sắt đều có chút dở khóc dở cười, lão nhân gia hắn không ngờ nâng lên hai tay dùng sức dụi dụi mắt.
“Thể châu ngưng hình!”, Chu Duy Thanh sợ lão tử của mình lại đánh hắn, vội chặn trước nói: “Đúng vậy! Đây là ta tấm Thể châu thứ nhất ngưng hình năng lực, kêu là Bá vương cung có khoảng cách công kích một ngàn năm trăm thước thêm vào kỹ năng “Phá” còn có thể được khảm them Ý châu, sử dụng kỹ năng Dung Hợp Ý Thể.”.
Chu đại nguyên soái thân thể run rẩy rất một chút, sau đó hô hấp cũng rõ ràng biến dồn dập lên, “Duy Thanh, dùng công kích mạnh nhất của ngươi bắn ta một tiễn.”. Thân là cung tiễn thủ, trên người Chu Duy Thanh đương nhiên cung tiễn luôn không rời than, chẳng qua bảo hắn bắn chính cha mình sao, hắn cũng không có lá gan lớn như vậy, “Lão cha, chuyện này...”.
“Nói nhảm ít thôi, dụng toàn lực..., bằng không lão tử đánh ngươi.” Chu đại nguyên soái khiếp sợ ngây người trong giây lát, đủ loại cảm xúc bất khả tư nghị trôi qua, lúc này trong ánh mắt hắn đã dần dần toát ra nét hưng phấn khó có thể ức chế. Chu Duy Thanh biết rõ tính tình cha mình tuyệt đối là nói một không hai, lập tức cũng không dám nói thêm gì nữa, ngưng thần tĩnh khí rút ra một cây vũ tiễn đặt lên dây Bá vương cung, hai tay dùng sức kéo cây cung như trăng tròn.
Tay trái Ý châu vừa động, biến thạch Miêu nhãn đã lặng yên được khảm tại Bá vương cung. Nhưng dù sao cũng máu chảy ruột mềm, tuy rằng nói là toàn lực công kích nhưng hắn cũng đem thuộc tính phụ trợ chuyển tới màu đen Ám thuộc tính mà không phải là khu vực lam sắc của Lôi thuộc tính có công kích mạnh nhất. Lúc này khoảng cách giữa Chu Duy Thanh với cha mình cũng chỉ khoảng mười thước, một khắc khi hắn gọi ra Bá vương cung kia Chu đại nguyên soái trên mặt cũng đã đầy vẻ kinh ngạc vẻ, lấy tu vi của hắn đương nhiên là cảm giác được Bá vương cung này của Chu Duy Thanh ẩn chứa bao nhiêu thiên lực.
“Lão cha, cẩn thận!”, dứt lời Chu Duy Thanh đã buông cung. Tiếng kêu to của hắn cùng tiếng dây cung nổ vang cơ hồ đồng thời vọng lại, lấy nhãn lực của Tiêu Như Sắt mà nàng cũng không thấy rõ một tiễn này đường bắn ra sao. Nhưng là ngay sau đó, trước mặt Chu đại nguyên soái đã xuất hiện một mũi tên màu đen. Còn Chu Duy Thanh cũng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy trước mắt hiện lên một màn quỷ dị, mũi tên hắn dùng Bá vương cung bắn ra lúc này lại đình trệ tại trước mặt cha mình, hơn nữa hắn căn bản không hề cảm giác được cha mình có sử dụng kỹ năng gì cả. Phịch một tiếng rất nhỏ đanh gọn vang lên, mũi tên kia đã hóa thành tro bụi mà Hắc Ám Chi Xúc giấu ở trong đó cũng chỉ kịp vươn mười hai cánh tay đen dài không đủ nửa thước rất nhỏ lóe ra một lần rồi cũng biến mất theo.
Nhìn qua giống như là một con bạch tuộc nho nhỏ tại Chu đại nguyên soái trước mặt giương nanh múa vuốt một lần rồi cúp đuôi chạy biến mất. Đối với năng lực Phá của Bá vương cung Chu Duy Thanh cực kỳ hiểu rõ, một mũi tên vừa rồi hắn cũng quả thật đã dùng toàn lực, thế nhưng lại vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới lão cha này của mình không ngờ đến cả bản mạng châu cũng chưa phóng xuất ra đã dễ dàng hóa giải mất. Đối với kẻ chưa bao giờ chân chính hiểu rõ thực lực cha mình như hắn lúc này cũng hiểu được trung vị Thiên Tông khủng bố ra sao.
Tiêu Như Sắt đứng ở bên cạnh nhìn lại thoáng rõ ràng hơn một chút, nàng mơ hồ chứng kiến khi Chu Duy Thanh buông ra dây cung thì đồng thời Chu đại nguyên soái tựa hồ có nhẹ nhàng thổi ra một hơi.
Chu Duy Thanh ngây dại thì bên kia Chu đại nguyên soái lại còn ngây dại hơn, bằng vào tu vi của Chu Duy Thanh như thế nào có thể thương tổn hắn chứ. Nhưng một tên này lại làm hắn đối với thực lực đứa con của mình có chút đánh giá đại khái.
“Như Sắt. ngươi đi ra ngoài trước. Ta muốn cùng tiểu tử hư đốn này nói chuyện riêng.” Chu đại nguyên soái nhàn nhạt nói.
“Dạ.” Tiêu Như Sắt cung kính đáp ứng một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Chu đại nguyên soái mặt trầm như nước thân hình chợt lóe đã tới bên người Chu Duy Thanh, tóm lấy bả vai hắn, thân hình lại lóe lên lần nữa thì Chu Duy Thanh đã không thấy rõ cảnh vật chung quanh mà chỉ cảm thấy không ngừng có cuồng phong từ hai bên thân thể của mình ào ào thổi qua.
Hiện tại hắn cũng đã là Thiên châu sư nên tự nhiên có thể cảm nhận được lão cha lúc này kỹ năng gì của bản mạng châu cũng không dung mà hoàn toàn bằng vào thiên lực để gia tốc, vậy mà lại giống như phi hành bình thường. Đây là thực lực của trung vị Thiên Tông tu vi tám châu a! Ước chừng qua gần một chén trà thời gian, thân hình Chu đại nguyên soái mới ngừng lại, Chu Duy Thanh mới phát hiện lão cha đã đem chính mình mang tới một đỉnh núi nhỏ.
Chu đại nguyên soái đem đứa con ném trên mặt đất, đột nhiên hai tay chống nạnh, “Ha ha, oa ha ha ha ha... Mẹ nó chứ, con của lão tử rốt cục không còn là phế vật, oa ha ha...”. Tràng cười điên cuồng này của Chu đại nguyên soái thiếu chút nữa làm Chu Duy Thanh sợ tới mức từ đỉnh núi ngã lăn xuống, từ khi hắn hiểu chuyện tới giờ còn chưa bao giờ chứng kiến qua vị lão cha mặt đen này tí tởn như vậy.
Chu đại nguyên soái cười to ước chừng thời gian ăn hết bữa cơm mới dừng lại, chẳng qua lúc quay lại nhìn Chu Duy Thanh thì ánh mắt vẫn mang bộ dạng nghiêm khắc vốn có, “Tiểu tử khốn, nói cho ta ngươi như thế nào trở thành Thiên châu sư, mỗi một chi tiết đều phải nói rõ ràng cho ta.”
Chu Duy Thanh thử thăm dò nói: “Lão cha, quá trình Thiên châu thức tỉnh của con có điểm quái lạ, nếu có việc gì sai ngài có thể hay không không đánh con nhé?”. Chu đại nguyên soái hừ một tiếng nói: “Được, thì không đánh ngươi. Ngươi cũng đã là Thiên châu sư, về sau lão tử cũng không cần vì tương lai của ngươi lo lắng nữa, còn đánh cái rắm à! Ngươi cho là lão tử đánh ngươi lão tử không đau lòng sao? Nếu không phải sợ tiểu tử ngươi sau khi ta chết đến miếng cơm cũng không có mà ăn, lão tử không có việc gì tự nhiên rảnh rỗi mỗi ngày đánh con của mình làm gì chứ?”.
Tuy rằng lão cha ngữ khí vẫn cứng rắn lạnh lùng như mọi khi nhưng nghe trong lời nói của hắn Chu Duy Thanh lại cảm giác được sự ấm áp vui vẻ. Đúng vậy! Bất luận lão cha có đánh ta như thế nào đi nữa thì hắn cũng là cha ta. Con người ai cũng vậy, khi tâm tình kích động thì sẽ dễ dàng nói thật lòng... Chu Duy Thanh cũng như vậy, “Lão cha, ta làm cho Thượng Quan Băng Nhi cái kia...”
“Cái kia cái nọ gì chứ, cái đó và Thiên châu của ngươi thức tỉnh có quan hệ gì chứ?”, lúc này Chu đại nguyên soái vẫn còn hưng phấn mơ màng, chẳng qua nói xong, hắn lập tức phản ứng lại đi tới túm lấy bì giáp trước ngực đứa con của mình, bộ dạng đáng sợ tới mức Tiểu Bạch hổ bên trong cũng vội vàng trốn chui vào trong, “Ngươi nói cái gì? Ngươi làm cho Thượng Quan Băng Nhi làm sao?”.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Chính là cái kia a...”, lập tức hắn đem mọi chuyện từ khi bản thân tìm được Hắc châu tới khi rời nhà trốn đi vân vân... tất cả nói một lượt với lão cha. Cho dù là Chu đại nguyên soái thân là trung vị Thiên Tông mà nghe đứa con kể lại chuyện phát sinh vài tháng này cũng sắc mặt biến hóa lien tùng tục, trong đó thần sắc hắn biến hóa lớn nhất khi Chu Duy Thanh đem Bích tỳ Ý châu của Thượng Quan Băng Nhi làm nghi thức tế lễ để thức tỉnh bản mạng châu cùng với chuyện bái Hô Duyên Ngạo Bác làm sư phụ hai việc này.
Chu Duy Thanh ước chừng nói nửa canh giờ mới xem như đem tình huống vài tháng này kể lại đầy đủ rõ ràng hơn nữa đem Bất tử thần công mang theo người đưa cho lão cha chính mình xem. Chu đại nguyên soái mở ra bất tử thần công nhìn vài lần thì sắc mặt đại biến vung tay định theo thói quen muốn tát Chu Duy Thanh một chặp, chẳng qua tay xung tới nửa đường lại ngừng lại. “Lão cha giữ lời a, ngài đã nói không đánh con.”, Chu Duy Thanh bộ dáng đáng thương nhìn Chu đại nguyên soái.
Chu đại nguyên soái vung tay đem bất tử thần công nện trên người hắn, Chu Duy Thanh vội vàng cẩn thận nhận lại. Chu đại soái trầm giọng nói: "Nói cách khác, thằng nhóc ngươi ăn cái Hắc châu kia hơn nữa còn tu luyện cái loại rắm chó kêu là Bất tử thần công này để dẫn động Hắc châu lực lượng có chứa tà khí làm bản mạng châu thức tỉnh, sau đó ngươi xXx Thượng Quan Băng Nhi để hoàn thành quá trình bản mạng châu thức tỉnh thế mà Băng nhi còn chưa giết cái tên khốn khiếp nhóc con nhà ngươi?”. Chu Duy Thanh trong lòng âm thầm oán lão cha, “Ngài mắng ta là thằng khốn khiếp con vậy ngài chẳng phải là...”.
“Đúng là như vậy...”.
Chu đại soái chân mày thoáng nhăn lại, than nhẹ một tiếng nói: “Băng nhi thật là một cô nương tốt a! Ngươi cần phải đối xử với nàng cho tốt. Từ bây giờ nàng là con dâu của Chu gia chúng ta. Ngươi không phải lừa đảo rất giỏi sao? Không phải đã học được một thân thủ đoạn vô lại sao? Ta không quản ngươi dùng biện pháp gì, mau nhanh chóng đem nàng mang về nhà. Nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện cùng ngươi ở cùng một chỗ mới được.”.
Chu Duy Thanh trợn tròn mắt vui mừng khôn xiết nói: “Lão cha, nói vậy ngài cũng đồng ý chuyện của con với Băng nhi?”
Chu đại nguyên soái hừ một tiếng, “Tiện nghi cho thằng nhãi con nhà ngươi đi thôi. Cho nên chuyện Hô Duyên Ngạo Bác bên kia chờ sau khi ngươi đủ mười sáu tuổi rồi phải cố gắng đi học tập chế tác Ngưng hình quyển trục. Ngươi nên hiểu một vị Ngưng hình sư đối với Thiên Cung đế quốc của chúng ta mà nói có bao nhiêu trọng yếu. Tốt lắm, ngươi hiện tại có thể cút về thu thập mọi thứ, theo hướng tây là có thể trở lại quân doanh. Buổi sáng ngày mai cùng Băng nhi đi Thiên Cung doanh đưa tin.”
Chu Duy Thanh sửng sốt, hắn quả thật không nghĩ tới lão cha của mình sau khi biết quan hệ của mình cùng Băng nhi lại không ngờ không tức giận lại càng không có đánh đập bản thân. Hắn hỏi dò: “Lão cha chuyện này xong rồi sao? Ngài không định hướng dẫn con tu luyện ư?”
Chu đại nguyên soái trong mắt hiện lên một tia thần sắc quái dị, tức giận nói: “Hướng dẫn cái rắm, cái Bất tử thần công chó má của ngươi kia còn hướng dẫn được sao? Thằng nhóc ngươi nhớ kỹ cho ta ngươi nếu dám chết trước lão tử lão tử dù hóa thành quỷ cũng phải chặt chân ngươi. Cút nhanh.” Chu Duy Thanh vừa thấy lão cha đã bước tới ranh giới của cơn thịnh nộ nào còn dám lắm lời, cắm đầu cắm cổ chạy mất dép.
Nhìn bộ dạng đứa con rời đi, Chu đại nguyên soái đột nhiên không kìm được cười ha hả miệng hổn hển lẩm bẩm: “Con mẹ nó. Ai còn dám nói con lão tử là phế vật, đây quả thực là con mẹ nó thiên tài không thể thiên tài hơn được nữa. Băng nhi tiểu nha đầu này cũng thật không sai, có nàng ước thúc tiểu tử này là đủ rồi. Mẹ nó chứ, thằng nhãi này còn dám nhờ ta dạy hắn, dạy cái rắm a! Lão tử khỏa hắc ám Ý châu thứ tám thác ấn mới là Hắc Ám Chi Xúc, thế mà thằng khốn khiếp con này... Ha ha ha ha...”