Cũng không biết đã hôn mê mất bao lâu, Thượng Quan Băng Nhi cũng từ từ tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy có cái gì đó đang nằm trên mặt mình, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Mơ hồ theo bản năng nàng huơ tay hất cái vật có hình dáng thẳng băng ương bướng ấy đi, nhưng vật kia giống như chẳng có đạo lý gì vừa bay ra một tý đã phản hồi ngược lại va thẳng lên mặt nàng.
"Ái da"
"Ây ui"
Hai tiếng la khẽ đồng thời vang lên, mà thanh âm đầu tiên chính là của Thượng Quan Băng Nhi.
Lần này thì nàng đã tỉnh táo hoàn toàn, dần dần mở mắt ra, mới biết trời đã tờ mờ sáng. Đập vào mắt nàng đầu tiên là cái vật kì hình dị trạng tà ác hơi âm ấm vẫn còn dán chặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của mình đang run run mà bày ra một màu hồng nhạt.
"Đây là cái gì chứ?" Thượng Quan Băng Nhi cũng chưa thật sự tỉnh táo, líu ríu một câu rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Chính là Chu Tiểu Béo đang trợn trừng hai mắt, biểu tình trên mặt hắn lúc này cực kỳ khó tả.
Tâm trí chợt như lóe lên cái gì đó, Thượng Quan Băng Nhi nhanh chóng cúi đầu nhìn kỹ lại, và lần này thì nàng thật sự tỉnh hẳn rồi.
"Á ..á.. á.. á.."
"A...a...a..a.."
Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, vốn hai người đang nằm sát vào nhau, mà giờ như bị điện giật bắn ra nhanh chóng. Thượng Quan Băng Nhi thì bay vọt lên cực nhanh, còn Chu Duy Thanh lại ù té chạy ra nấp sau một cây đại thụ.
Nghĩ cũng khéo, cũng không phải Chu Duy Thanh bây giờ mới trần trụi thân không một thước vải như thế. Tối qua khi hắn đang ở trong tình trạng Tà ma biến, toàn thân y phục đã bị năng lượng cuồng bạo xé nát, mà nội giáp làm bằng Thái hợp kim cũng bị lưỡi phong nhận của Thiên Lang Vương chém cho tan vỡ. Bất quá toàn thân hắn được ma văn bao phủ vằn vện như da hổ, nên Thượng Quan Băng Nhi không thể thấy rõ, mà nàng lúc đó lại chỉ một mực quan tâm tới an nguy sinh tử của hắn, nào có để ý đến tác dụng phụ của Ma biến, thì làm sao mà nghĩ đến những.... cái này chứ!
Mà lúc Chu Duy Thanh trùng kích tử huyệt đang khoanh chân ngồi, Thượng Quan Băng Nhi vì muốn phong bế lại huyệt Dũng Tuyền ở bàn chân hắn nên đã lại gần, đang nghiêng thân về trước thì bất ngờ ngất xỉu ngã xuống trên người hắn, vừa khéo tiểu phúc của nàng lại đè lên bắp đùi của Chu Duy Thanh, để rồi cuối cùng xảy ra một màn lúng túng như vừa nãy.
Thượng Quang Băng Nhi nét mặt kỳ khôi, lúc trắng lúc hồng tức giận mà sẵn giọng: "Chu Tiểu Béo, ngươi mau lăn ra đây cho ta."
"Chết cũng không ra." Chu Duy Thanh tần ngần ló đầu ra, thanh âm ủy khuất: "Băng nhi à, ta cái gì cũng không có làm nha! Là ngươi đánh thức ta trước mà."
Mà đúng là Chu Duy Thanh không cố ý, tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ là Thượng Quan Băng Nhi xấu hổ không có chỗ trút giận, nên lấy hắn ra làm bia đỡ vậy thôi.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói tiếp: " Băng Nhi, chúng ta nên trở về trước đã, ngươi muốn đánh ta thì cũng tìm cái chỗ nào an toàn một chút chứ, lúc đó muốn đánh muốn giết ta sẽ mặc tình để ngươi vừa ý, có được không!"
Thượng Quan Băng Nhi hơi sững người lại, mới vô ý mà nhìn xung quanh, nhất thời hít sâu một hơi, bốn phía toàn là xác chết của lang sói a, mà cũng không hiểu vì sao bầy thảo nguyên Thiên Lang đã dày công truy đuổi bọn họ cả ngày hôm qua lại không quay lại, hay là chúng cảm thụ được khí tức nguy hiểm của Chu Duy Thanh mà không dám tới gần. Nghĩ tới những hiểm nguy tối qua, những gì xấu hổ tức giận nhất thời tiêu biến, bởi nói gì đi nữa thì đến bây giờ, hai người vẫn còn sống.
"Được rồi. Chuyện này không nói nữa, ngươi cứ đi ra đi, rồi chúng ta mau tìm cách trở về." Ngữ khí của Thượng Quan Băng Nhỉ rõ là đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Chu Duy Thanh lúc này như nghe được Hoàng Thượng khai ân rất ngoan ngoãn theo lời nàng, vội vàng góp nhặt xung quanh được vài mảnh vải vụn quấn ngang hông, xem như tạm thời có thể che đi vật tai ác nọ, tuy rằng cái mông trắng hếu vẫn lộ ra ngoài, nhưng có còn hơn không a.
Thượng Quan Băng Nhi vẫn nhịn cười đứng ở đó, mặt mày đỏ bừng, đôi mắt đẹp toát lên vài phần cổ quái. Trước đây nàng vốn nghĩ tên Chu Tiểu Béo này cực kỳ nhát gan sợ chết, an toàn bản thân được hắn xem như là tín điều. Không ngờ đêm qua thôi, ngay tại lúc nguy hiểm trùng trùng, hắn lại không chút do dự từ trên cây nhảy xuống thu hút đi toàn bộ bầy Thảo Nguyên Thiên Lang để cứu lấy mình. Sau lại vì mình mà đem thân thể cản lấy công kích của Thiên Lang Vương, hắn vốn sợ chết mà có thể làm ra những hành động như vậy, hành vi đó mới thật sự đáng quí. Bất luận nói thế nào, hắn cũng đều chân chân chính chính là một nam nhân, lúc nữ nhân của mình gặp nguy hiểm có thể dũng cảm mà xuất hiện.
Phi, phi, hay thật, tự dưng ta lại trở thành nữ nhân của hắn hồi nào. Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt xinh đẹp lại càng hồng lên, nhưng ánh mắt nhìn Chu Duy Thanh lúc này đã vô cùng dịu dàng, theo phản xạ khẽ chạm tay vào gò má nơi cái ác vật xấu xa kia đụng vào, xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt.
Sau một hồi vất vả thu nhặt thật nhiều mảnh vải cột lại, cuối cùng Chu Duy Thanh cũng đã che kín được từ eo xuống tới bắp đùi không còn sợ lộ ra cái gì nữa, hắn đang định tiến tới gọi Thượng Quan Băng Nhi nhanh chóng trở về thì đột nhiên cảm giác có vật gì đó lông lá xồm xoàm đang cọ giữa hai chân mình. (:P)
Cúi đầu nhìn xuống, hắn liền thấy một con vật nhỏ, lông mao trên thân trắng toát, xen kẽ là những hoa văn màu lam nhàn nhạt, cao khoản chừng một thước đang không ngừng cọ sát thân hình vào chân trái của mình.
"Đây là con gì vậy nhỉ?" Chu Duy Thanh khom lưng xách con vật lông xù đó lên. " Băng Nhi, Băng Nhi, ngươi mau đến xem, đây là con thú gì a!"
Bắt nó lại Chu Duy Thanh mới nhận ra, con vật nhỏ lông lá xù xì kì quái nhìn tới nhìn lui chưa đầy một thước kia thì ra là một con hổ nhỏ.
Cái đầu tròn mũm mĩm, ngay chính giữa trán là một chữ Vương lam sắc, thân nó trắng tinh xen kẽ những hoa văn màu lam vằn vện, tuy còn nhỏ nhưng hình dạng không khác mấy với cọp lớn, chỉ mỗi màu sắc bộ lông thập phần hiếm thấy. Mắt cũng thuần một màu lam sẫm. Bị Chu Duy Thanh nắm cổ giơ cao, nó bất mãn gào lên ô ô.
"Ui! Con vật nhỏ đáng yêu quá đi!" Thương Quan Băng Nhi vừa nhìn thấy con tiểu hổ, mắt mở to tỏa sáng, hớn hở chạy lại.
Chu Duy Thanh nhãn thần trợn trừng:" Này! Nó không phải là Thiên thú đó chứ? Sao lại nhỏ xíu thế? Hay là mới vừa sinh ra nhỉ?"
Thượng Quan Băng Nhi hâm mộ: " Loại Bạch Hổ này ta chưa bao giờ thấy, nhất định là một Thiên thú, Tiểu Béo, vận khí ngươi cực tốt nhé. Thiên thú nuôi từ nhỏ, khi lớn lên rồi có thể cùng chiến đấu, bảo vệ cho ngươi đó. Mà hổ lại là Thú trung chi Vương, cho dù thuộc tính hơi kém, cũng có khả năng tiến hóa ít nhất là Tôn cấp. Ngươi phải chăm sóc cho tốt a. Có điều nó nhỏ xíu vậy, làm sao chạy được tới đây nhỉ, ba ba mụ mụ nó đâu rồi nhỉ?"
Chu Duy Thanh thất sắc, "Còn không mau chạy. Cha mẹ nó mà đi tìm con thì chúng ta gặp phiền toái lớn rồi"
Thượng Quan Băng Nhi trong lòng phát lãnh, tuy không biết bạch sắc tiểu hổ này là loại Thiên Thú gì, nhưng cũng có thể biết phụ mẫu nó sẽ cường đại bao nhiêu. Hai người không dám chậm trễ vội cầm lấy Tử Sắc Thần cung nhanh chóng hướng về phía quân doanh Thiên Cung Đế Quốc đang đóng mà chạy.
Mãi đến khi thoát ra khỏi dãy núi đó, hai người mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Chu Duy Thanh không chút do dự đưa Tiểu Bạch Hổ cho Thượng Quan Băng Nhi: "Cho ngươi nè!"
"Sao lại cho ta?" Thượng Quan Băng Nhi ngạc nhiên "Tiểu Béo, ngươi có biết giá trị của Thiên Thú còn nhỏ không vậy? Cho dù là Ấu thú Thảo Nguyên Thiên Lang còn sống mỗi con cũng đã hơn một ngìn kim tệ. Mà con Tiểu Bạch Hổ này, giá trị của nó càng khó mà đánh giá a."
Chu Duy Thanh thoải mái:"Cho ngươi hay cho người khác cũng đều như vậy. Nào có quan hệ gì tới ta?"
Nghe hắn nói như thế, Thượng Quan Băng Nhi xấu hổ đỏ mặt, nhưng cũng không hề cự tuyệt, nàng thực sự rất yêu thích con Tiểu Bạch Hổ khả ái dễ thương này, liền đưa tay ra đón.
Ai dè diễn ra một màn quỉ dị, con tiểu hổ thấy Chu Duy Thanh định đem nó cho nàng, liền dựng đứng tứ chi, móng vuốt sắc bén xòe ra, nhe răng nhíu mũi táp một phát về phía Thượng Quan Băng Nhi. Chỉ tiếc là cái đầu nó quá nhỏ so với khí thế nên cũng không có khả năng tạo ra được uy hiếp gì.
"Ơ, đừng nói là nó không thích ta chứ?" Thượng Quan Băng Nhi ngạc nhiên.
Chu Duy Thanh cũng cảm thấy như vậy, lúc hắn xách cổ nó lên thì con Tiểu Bạch Hổ không hề có nửa phần phản ứng."Này này, đừng nói tối qua tại ta Ma biến gầm lên một tiếng mà nó theo tới đấy chứ?"
"Có thể là như vậy a. Ngươi thử ôm nó xem."
Chu Duy Thanh y lời ôm lấy con Tiểu Bạch Hổ vào lòng, quả nhiên, nó không hề phản đối mà trái lại còn cọ cọ vào ngực của hắn rồi thoải mái khoanh chân nhắm mắt nằm xuống.
Khẽ vuốt ve con Tiểu Bạch Hổ tinh quái này, trong lòng Chu Duy Thanh cũng cảm thấy buồn cười. Thật ra hắn cũng rất thích con hổ này. Với hắn động vật chỉ có hai loại đáng gọi là đẹp, một là ngựa, một thì là hổ. Hắn thích Ngựa vì dáng vẻ tráng kiện và những đường cong hoàn mỹ. Mà ở Hổ ngoài hoa văn huyễn lệ mềm mại ra thì còn bật lên khí phách bá đạo nhưng đầy ung dung tự tại của Thú Trung chi Vương.
Hắn chưa từng sờ qua da cọp trưởng thành, song cũng biết được con Tiểu Bạch Hổ này khác hẳn đồng loại. Da cọp thường tuy hoa văn cũng vằn vện sặc sỡ, nhưng không thể mềm mại như vậy. Trong khi đó hắn vuốt ve Tiểu Bạch Hổ mà cảm giác như đang vuốt một tấm lụa vậy, thoái mái vô cùng. Toàn thân nhu nhuyễn vô cốt, cái đầu tuy không lớn nhưng đụng vào chỗ nào cũng nghe êm ái mỡ màng khôn tả.
Chu Duy Thanh bỗng lật ngửa Tiểu Bạch hổ lên rồi bật cười thật quái dị: "Hắc hắc hắc, có khi nó là cọp cái đây, xem này Băng Nhi, hai cái núm nhỏ nhô lên chắc về sau sẽ cho rất nhiều sữa đây nha!?"
Thượng Quan Băng Nhi đỏ bừng mặt, cung tay lại gõ gõ lên đầu hắn, " Ngươi đó nha! Trong đầu toàn là những thứ hắc ám! Cấm không được khi dễ nó."
Tiểu Bạch hổ cũng rất uất ức, ô ô kêu gào, cố gắng lật người lại, há miệng cắn một phát vào tay Chu Duy Thanh, nhưng kì lạ là một miếng da cũng không trầy xước nữa.
Chu Duy Thanh ha ha cười,: "Ngươi xem kìa, nó còn biết xấu hổ nữa nha, tiểu gia hỏa này thú vị thật a."
"Ngươi trước mắt lo tìm cách trở về quân doanh đi. Không lẽ cứ bộ dạng lưu manh vậy mà trở về sao?" Thượng Quan Băng Nhi tức giận.
"Ách..." Chu Duy Thanh lúng túng gãi gãi đầu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, dường như đã có chủ ý.
Lúc bọn họ lặng lẽ trở về doanh địa, Chu Duy Thanh của chúng ta đã trở lại là một thân binh quân phục chỉnh tề, chỉ khổ cho tên lính trạm gác ngầm nào đó hôm nay sẽ trần truồng tắm mưa rồi.
Tìm một lúc mới thấy doanh trướng của minh. hai người họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, Thượng Quan Băng Nhi nhãn thần có chút phức tạp nhìn Chu Duy Thanh nói: "Tiểu Béo à, cảm ơn ngươi!"
Chu Duy Thanh chần chờ chốc lát mới khe khẽ thở dài: "Băng Nhi, thật có lời muốn nói với ngươi, ngươi đó, không những thiên tính thiện lương mà còn là một nữ hài tử nữa, đúng ra không nên tòng quân. Quân nhân vốn thiết huyết vô tình, căn bản ngươi không tài nào làm được đâu. Tốt nhất ngươi hãy từ chức doanh trưởng đi, rồi sau này tìm cơ hội mà rời khỏi quân doanh mới được.
Thượng Quan Băng Nhi ngẩn người, rồi nhìn hắn: "Vậy còn ngươi thì sao?"
"Đương nhiên là ngươi đi đâu ta theo đó rồi!" Chu Duy Thanh lập tức vỗ vỗ ngực.
"Ai cần ngươi đi theo chứ" Thượng Quan Băng Nhi gắt khẽ một tiếng, nhưng ngữ khí lại thật ôn nhu, mơ hồ còn có vài phần thích thú vui mừng. Đôi mắt mỹ lệ mà nũng nịu mở to nhìn đăm đăm vào Chu Duy Thanh.
"Ta cảm thấy thiên lực có chỗ không ổn, cần phải về doanh tu luyện. Còn về sau này...." Thượng Quan Băng Nhi do dự rồi nói: "Chờ bên quân bộ ra mệnh lệnh lại rồi hãy nói tiếp đi" Lời vừa dứt thì thân hình của nàng cũng lóe lên mà chui tọt vào bên trong trướng bồng.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, ôm Tiểu Bạch Hổ vô cùng đắc ý rồi cũng bước về phía doanh trướng của mình, trong lòng thầm nghĩ, lão bà của ta ơi, xem nàng chạy đâu cho thoát. Hung hăng nhảy vào trong thùng tắm khỏa nước lên kỳ cọ những vết bẩn trên người, hắn nhịn không được,vừa nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt nước mà vừa dương dương tự đắc: "Chu Duy Thanh, ngươi thật là càng ngày con mịa nó càng đẹp trai nha. Oa há há há."
Hắn cũng không có biết, Tiểu Bạch Hổ bị hắn bỏ sang một bên, giờ thập phần nhân tính mà giơ hổ trảo che lấy song mục, nhãn châu xoay tròn trợn ngược, lộ ra tròng mắt trắng dã.
........
Lúc này, tại nơi Thiên Lang Vương và đàn Thảo Nguyên Thiên Lang táng thân.
Hai bóng trắng như u linh không gọi mà tới, lặng yên xuất hiện. Thân ảnh dần dần rõ rệt là hai gã trung niên toàn thân bạch y, tóc bạc trắng xóa, trong đôi mắt lam nhạt lóe lên từng ánh ảm đạm. Trên người phát tán ra những cỗ uy áp trùng trùng.
Gã bên trái cau mày nghi hoặc: "Khí tức của điện hạ đến đây là biến mất. Sao có thể như thế được?"
Gã bạch y bên phải nhìn một chút những xác thiên lang xung quanh mà kinh hãi, "Lẽ nào chạy tới đây đã bị những thiên thú này tấn công mà chết. Trừ khi điện hạ đã chết, nếu không với Tuyết Thần Cảm Tri đại pháp đã có thể phát hiện ra khí tức của y mới đúng."
Gã bên trái thần thái trầm trọng: "Chớ có nói lung tung. Dù điện hạ dù có suy nhược xuống Hóa Hình Kì cũng không đến phiên những... thiên thú thấp kém này tổn hại. Chỉ cần phóng ra khí tức cũng đủ dọa chết mấy con thú này. Lão nhị, ngươi đến kiểm tra xem tại sao bọn thú hạ đẳng này tử vong đi.
"Được…"
Một lát sau, hắn đã trở lại, nhãn thần lộ vẻ kinh nghi bất định, do dự nói: "Tà khí cực mạnh, lũ sói này chết cũng đã hơn bốn thời thần, nhưng tà khí trên người vẫn như trước ngưng tụ không tán. Đáng sợ là trên người chúng không còn một ba động nào của Thiên lực, toàn bộ giống như bị hút khô kiệt đi. Nơi này nhất định đã xuất hiện một loại thiên thú rất cường đại, có thể đó là Thiên Tà thú. Đại ca, ta hiểu rồi, có thể điện hạ đang ở cùng Tà thú này, Tà khí của nó đã lấn áp linh khí trên người điện hạ, mà che đi khí tức của y, khiến cho chúng ta không thể nhận ra dấu vết. Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Bạch y nhân bên trái thở dài, nói: "Điện hạ cũng quá nghịch ngợm , cho dù không thích việc hôn nhân mà bệ hạ an bài cũng không nên chạy a! Hóa Hình kỳ rời khỏi sự che chở của Tuyết Thần sơn thật sự là rất nguy hiểm . Bệ hạ chỉ có 1 người con gái , chúng ta trở về công đạo như thế nào đây?"
Bạch y nhân phía bên phải vẻ mặt cười khổ nói: "Đại ca chúng ta đây làm sao bây giờ? Bệ hạ không biết có giận chó đánh mèo với chúng ta không?"
Bạch y nhân bên trái hừ lạnh một tiếng, "Nói bậy bạ gì đó? Bệ hạ chính là một thế hệ Tuyết Thần Vương, vô cùng cơ trí, như thế nào tùy ý giận chó đánh mèo. Đi thôi, chúng ta về trước Tuyết Thần sơn hướng bệ hạ bẩm báo rồi tính sau." Vừa nói hai tay ống tay áo của hắn hướng chung quanh vung lên, nhàn nhạt bạch quang chợt lóe rồi biến mất.
Bạch quang lóe ra, u linh quang ảnh chợt lóe rồi biến mất, hai gã Bạch y nhân đã biến mất tại chỗ, mà lang thi trên mặt đất không ngờ đã biến thành một khối băng, ngay sau đó, mấy cái khối băng này đã lặng yên phá vỡ , hóa thành bột phấn biến mất không thấy, liên một chút dấu vết đều không có lưu lại.
...
Chu Duy Thanh rửa sạch thân thể, đánh rắm trong trướng bồng rồi duỗi lưng một cái, cúi đầu nhìn về phía nơi nào đó, tức giận nói: "Tiện nghi cũng cho ngươi chiếm, ta còn chưa từng được hôn Băng Nhi. Hừ hừ. Ngủ." Vất vả một đêm, tuy rằng lúc này Bất Tử Thần Công đệ nhất thiên đã hoàn thành làm hắn dư thừa thiên lực, Thần toàn khí chân, nhưng tinh thần lại thập phần mệt mỏi. Cứ trần truồng như vậy chui vào chăn ngủ.
"Vật nhỏ, ngươi che mắt lại làm gì? Dáng người bổn thiếu gia hoàn mỹ như vậy ngươi không ngờ lại nhìn như không thấy?" Chu Duy Thanh vừa chui vào chăn đã phát hiện, Tiểu Bạch hổ ghé vào gối đầu bên cạnh hắn, hai hổ trảo khéo léo che hai mắt của mình, nhất thời tức giận đánh nó một cái. Những thói quen đáng khinh của hắn trước mặt Thượng Quan Băng Nhi đã thu liễm rất nhiều, nay tại bên trong lều trại của mình mình tự nhiên là không phải cố kỵ điều gì.
Lay mở Tiểu Bạch Hổ hổ trảo, một thanh đã đem tiểu gia hỏa ném tới phía dưới giường, sau đó duỗi đùi ra gác lên mặt Tiểu Bạch Hổ.
"Ô ô, ô ô." Tiểu Bạch hổ kêu cực kỳ phẫn nộ, liều mạng giãy dụa, ý đồ chui ra khỏi chân Chu Duy Thanh.
Chu Duy Thanh đùi giật giật, cọ cọ trên người Tiểu Bạch hổ, "Rất mềm mại, rất thoải mái thôi. Động cái gì động? Bị ca đè nặng là vinh hạnh của ngươi. Chờ ngươi sau này lớn lên, tựu trở thành tọa kỵ của ta là tốt, cưỡi bạch hổ nhìn rất uy phong , hắc hắc."
Vừa nói, hắn đã nhắm hai mắt lại, mơ mơ màng màng đã ngủ.
Tiểu Bạch hổ thật vất vả mới từ dưới chân hắn chui ra, dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ tròn vo, một đôi mắt màu xanh trong vắt tràn ngập cảm xúc phẫn nộ, hướng tới Chu Duy Thanh nhe răng khóe miệng , chẳng qua cuối cùng cũng không có hành động gì thực tế. Tránh đi đùi phải của Chu Duy Thanh, di chuyển thân thể nhỏ nhắn mềm mại của mình về phía trước, tựa vào trong lòngngực cái tên vô sỉ đáng khinh kia nhắm hai mắt lại.
Làm thân binh của đã gần như chính thức từ chức doanh trưởng Thượng Quan Băng Nhi, thật đúng là không ai đến quấy rầy Chu Duy Thanh. Tiêu Như Sắt trở thành doanh trưởng tạm quyền, hơn nữa tân binh gia nhập, nàng cũng có việc bất diệc nhạc hồ.
Thẳng đến chạng vạng tối, Chu Duy Thanh mới tỉnh lại vì đói, hắn vừa tỉnh lại, Tiểu Bạch hổ cũng đồng thời tỉnh dậy, Chu Duy Thanh mặc xong quần áo, hắn đã lập tức chạy tới dùng tiểu móng vuốt cào vào ống quần Chu Duy Thanh.
"Vật nhỏ, ngươi cũng đói bụng đi sao? Đi, ca mang ngươi đi ăn cơm." Vừa nói, hắn nắm Tiểu Bạch hổ nhét vào bên trong tiểu đội trưởng quân trang bì giáp chính mình đi ra ngoài.
Trừ phi là tình huống quân nhu khan hiếm, trong quân doanh tuyệt đối là được ăn no , Chu Duy Thanh chạy đến căn tin ăn một bữa, nhưng làm hắn ngoài ý muốn chính là, bất luận hắn cầm cái gì cấp Tiểu Bạch hổ ăn, tiểu gia hỏa này cũng không chịu, hơn nữa xem ánh mắt của nó, bộ dáng còn rất là khinh thường, ngay cả 1 chút thịt mà Chu Duy Thanh thật vất vả tìm ra đưa cho hắn, hắn cũng không thèm nhìn.
"Không ngờ, ngươi còn rất kiêu ngạo a! Không ăn đánh đổ, cho người đói chết. Hừ hừ."
Trở lại trở lại lều trại chính mình, Chu Duy Thanh vốn định ném Tiểu Bạch hổ lên giường, nhưng tiểu gia hỏa này lại nói cái gì cũng không chịu, gắt gao cắn vạt áo hắn, không ở trong lòng ngực hắn không được.
"Vật nhỏ, ngươi thực sự có tư chất làm lò sưởi a! Đúng rồi, ngươi đã theo ta, kia ca cho ngươi lên cái tên tốt lắm. Nhìn ngươi này lớn nhỏ, không có một chút lão hổ bộ dáng, quả thực giống chích Tiểu Miêu, tròn vo, thịt hồ hồ , về sau của ngươi tên đã kêu phì miêu ."
"Ô ô, ô ô..." Tiểu Bạch hổ phẫn nộ, không cam lòng kêu, tiểu móng vuốt cào lên ngực Chu Duy Thanh.
"Kháng nghị không có hiệu quả, còn cào ta, ta sẽ đánh mông nhỏ của ngươi." Vừa nói, Chu Duy Thanh còn rất là đáng khinh ngắt nhéo mông mập của Tiểu Bạch hổ, nhéo một thanh, đắc ý dào dạt kêu lên: "Phì miêu."
Tiểu Bạch hổ uốn éo đầu, không để ý tới hắn.
"Ca gọi, bảo ngươi, ngươi như thế nào không đáp ứng? Không đáp ứng đúng không. Hảo, ca tựu giúp ngươi hảo hảo kiểm tra kiểm tra thân thể. Hắc hắc." Vừa nói, hắn vạch chân sau Tiểu Bạch hổ ra. ("thằng này có xu hướng animal sex à =.=”)
"Ô ô, ô ô..."
Chu Duy Thanh vẻ mặt cười xấu xa, nói: "Ca lại cho ngươi 1 lần cơ hội, phì miêu."
"Ô..." Tiểu Bạch hổ vô cùng ủy khuất, mang theo vài phần nức nở đáp ứng một tiếng.
"Này còn không sai biệt lắm, về sau tên này chính là danh hiệu của ngươi cả đời . Ca muốn luyện công , không được quấy rầy ca, ngươi tiếp tục ngủ đi."
Vừa nói, Chu Duy Thanh lấy ra bản Bất Tử Thần Công của hắn.
Toàn bộ năm tử huyệt của Bất Tử Thần Công phần đầu tiền đã tu luyện thành công, tự nhiên phải tiếp tục tu luyện phần sau , Chu Duy Thanh trực tiếp giở tới trang cuối cùng của tầng thứ nhất.
"A, đây là cái gì?" tại lúc Chu Duy Thanh đang cẩn thận xem xét trang cuối cùng của tầng thứ nhất thì phát hiện, tại phía dưới cùng có một hàng chữ nhỏ. Trước kia hắn chủ yếu là cưỡi ngựa xem hoa, nên vẫn chưa chú ý tới.
Chỉ thấy hàng chữ nhỏ đó viết: "Nếu như đã hoàn thành tu luyện năm huyệt đệ nhất thiên, có thể áp bàn tay lên trang giấy, chậm rãi phát thiên lực từ Huyệt thái uyên ra."
Đây là muốn làm gì? Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Chu Duy Thanh vẫn làm theo ghi chú trong sách.
Vị trí Huyệt Thái Uyên là ở tay cổ tay cùng bàn tay, thiên lực phát ra, chậm rãi rót vào bên trong tấm da dê. Thời điểm mới bắt đầu, Chu Duy Thanh còn không có cảm giác gì nhiều lắm, nhưng rất nhanh đã tựu phát hiện không đúng, trang da dê có chút dấu hiệu trượt ra, hắn vội vàng nhấc tay lên, nhẹ nhàng vân vê, nhất thời, vốn một tờ không ngờ biến thành hai trang. Nói cách khác, ở giữa Bất Tử Thần Công tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai, lại nhiều ra một tờ.
Chu Duy Thanh vội vàng tập trung tinh thần nhìn lại, chỉ thấy viết trên tờ đó:
Trên dưới chi tử huyệt quán thông, Ngũ song huyệt cùng thiên địa tương ứng, thiên địa tinh hoa vì đó câu thông, nhân thể có thể cải thiện. Thoát thai hoán cốt đã thành. Ngũ huyệt lốc xoáy bao phủ toàn thân, tự nhiên hộ thể, ngộ ngoại lực mà ngăn chặn, ẩn với da thịt. Danh chi vì Bất Tử Thần Cương.*
*: Tử huyệt trên tay chân quán thông, song ngũ huyệt cùng thiên địa tương ứng. tinh hoa thiên địa vì đó cùng câu thông, thể chất con người có thể cải thiện, thoát thai hoán cốt thành công. Khí xoáy năm tử huyệt bao phủ toàn thân, có thể tự động hộ thể, ngăn chặn ngoại lực, ẩn vào da thịt, Hướng đến Bất Tử Thần Cương.
“Ta tự sáng tạo ra thần công này. Sau khi khơi thông ngũ huyệt phát hiện ra diệu dụng này, từ đó suy luận, cứ hoàn thành ngũ huyệt nhất thiên xong sẽ làm Bất Tử Thần Cương tiến hóa. Nếu như thành công đột phá tầng thứ hai, thì đem diệu dụng ghi chép lại. Như không thể thì để người đến sau tự mình lĩnh ngộ lấy. Tầng áo nghĩa Bất Tử Thần Cương nói đến không tiến tất lùi. Cho dù người không tu luyện, khí xoáy cũng sẽ hình thành, hấp thu thiên địa nguyên khí cho mình sử dụng. Người luyện Bất Tử Thần Công luôn luôn trong tình trạng liên tục phải thông huyệt, không còn đường khác. Cho dù người không điều khiển, Bất Tử Thần Công cũng sẽ tự động hộ thể.”
Nhìn hết phần ghi lại trên tấm da dê, Chu Duy Thanh sửng sốt nửa ngày, mới mắng ra một câu: “Trời ạ! Con mẹ nó, ngươi vương bát đản tu luyện đến huyệt thứ mười một đã chết không phải muốn hại người sao? Bên trong quy tắc chung như thế nào lại không viết rõ ràng là cái này không thể gián đoạn? Cái gì mà chó má Bất Tử Thần Cương thật sự là rắm chó không kêu. Chính mình cũng chưa luyện thành, vẫn còn ghi lại hại người sao. Quả thực chính là cái não tàn." Kỳ thật hắn cũng đổ oan cho người sáng tạo Bất Tử Thần Công, quy tắc chung tuy rằng chưa nói “luyện thì không có thể dừng" nhưng là nói qua " không phải ôm tâm tư nhất định phải chết thì không thể luyện”. Trên thực tế trong lòng Chu Duy Thanh cũng sợ hãi. Hắn sở dĩ có thể thành công quán thông năm huyệt cũng không phải bởi vì thiên phú bản thân cao mà hoàn toàn là nhờ cái hắc châu kia bảo hộ cho hắn. Trời biết cái hắc châu này còn có thể bảo hộ bao lâu. Hơn nữa, sự thống khổ trong lúc thông huyệt cũng làm hắn sợ hãi.
Sau một hồi bực tức, Chu Duy Thanh quyết định thử xem này cái gọi là Bất Tử Thần Cương có tác dụng gì. Cẩn thận lấy mũi tên thật đâm vào tay mình, dần dần sức cứ tăng lên một chút một, nhất thời tình huống kỳ dị xuất hiện.
Thời điểm mới vừa bắt đầu, còn không có cảm giác rõ ràng, nhưng khi hắn tăng lực, Chu Duy Thanh phát hiện, khí xoáy tụ tại năm đại tử huyệt đã được khơi thông trong cơ thể mình đột nhiên gia tốc vận chuyển , bên ngoài làn da của mình lại xuất hiện một tầng khí lưu, khi dùng lực đâm mũi tên vào tay không ngờ lại bị dòng khí ngăn cản đẩy trượt sang bên cạnh, mà hắn một chút cảm giác đều không có. “Quả nhiên có điểm chỗ tốt. Chính là không biết có thể chịu được bao nhiêu lực.”
Lúc này, hắn không tu luyện , chỉ thử nghiệm cường độ của Bất Tử Thần Cương. Trải qua thí nghiệm không ngừng, Chu Duy Thanh phát hiện cường độ của Bất Tử Thần Cương này đúng là không kém, hơn nữa cùng lực lượng Thiên ực của hắn có quan hệ, thừa nhận công kích càng lớn, Thiên lực tiêu hao cũng lại càng lớn, mà một khi công kích vượt qua một phạm trù nhất định, cái Bất Tử Thần Cương này cũng có thể triệt tiêu một bộ phận lực công kích.
Ước chừng là khi lực lượng công kích hắn vượt qua ba phần thiên lực của hắn. Hơn nữa khi hắn thiên lực tiêu hao vượt qua 1 nửa, hiệu quả của Bất Tử Thần Cương cũng tiêu thất. Sau khi vất vả cả đêm, Chu Duy Thanh tổng kết ra một câu: “Mẹ nó như thế nào cái gì cũng thiên lực...”
Chẳng qua, làm hắn vui mừng chính là: Bất tử thần công tầng thứ nhất hoàn thành, tốc độ năm đại tử huyệt hấp thu tinh hoa thiên địa bổ sung thiên lực của hắn so với trước kia tăng cường gấp đôi. Cái này khiến cho năng lực chiến đấu của hắn kéo dài cũng theo đó mà tăng cường không ít. “Tiểu Béo, Tiểu Béo.” Mới tờ mờ sáng, thanh âm của Thượng Quan Băng Nhi đã vang lên dồn dập.
Ngay sau đó, nàng đã từ bên ngoài vén màn cửa chui vào, nhưng cũng ngay lập tức khuôn mặt đỏ bừng cười tươi chạy nhanh ra ngoài. “Chu Tiểu Béo, ngươi đúng là đồ điên ở truồng, nhanh mặc quần áo vào đi.”, âm thanh của Thượng Quan Băng Nhi tuy là xấu hổ nhưng lại vẫn bao hàm ý tứ vui mừng nồng đậm.
Chu Duy Thanh thầm nghĩ trong lòng: “Quá oan uổng a! Trần truồng đi ngủ là thói quen sống của ta, như thế nào lại thành đồ điên cởi truồng ?” Nhanh chóng mặc quần áo, cài lại thắt lưng “Ta mặc xong rồi, vào đi.” Vừa nói xong, hắn cúi đầu nhìn thấy Tiểu Bạch hổ đang ngủ say trên giường. Hai chân trước của Tiểu gia hỏa này ôm lấy cái đầu, để lộ ra cái mông nhỏ vểnh lên, bộ đáng thật là đáng yêu. Chu Duy Thanh cười hắc hắc, vỗ mông Tiểu Bạch hổ một cái.
“Ngao” Tiểu Bạch hổ nhất thời tỉnh lại, chứng kiến vẻ mặt cười xấu xa của Chu Duy Thanh tự nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhất thời khiến nó tức giận kêu “ô, ô, ô”.
“Phì Miêu, cái mông nhỏ của ngươi xúc cảm thật không tệ, không được ngủ nướng.” Nói xong Chu Duy Thanh nhét Tiểu Bạch hổ vào lòng ngực. Nói cũng kỳ quái, Tiểu Bạch hổ chỉ cần vừa vào trong lồng ngực của hắn, lập tức trở nên an tĩnh. Lúc này Thượng Quan Băng Nhi đi vào trướng, khuôn mặt tươi cười vẫn còn đỏ bừng, làm người khác nhìn vào nhịn không được lại muốn cắn một cái.
“Tiểu Béo chết tiệt, ngươi lại khi dễ tiểu gia hỏa này có phải không?” Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói. Không đợi Chu Duy Thanh mở miệng, Tiểu Bạch hổ trong lồng ngực hắn đã hướng tới Thượng Quan Băng Nhi liên tục gật đầu, bộ dáng nước mắt lưng tròng lại khiến người trìu mến. “Lại tỷ tỷ ôm một cái.”, Thượng Quan Băng Nhi rất muốn ôm hắn, nhưng là, Tiểu Bạch Hổ nói cái gì cũng không chịu, kiên quyết ôm lấy ngực Chu Duy Thanh, còn cắn vào áo hắn.
Thượng Quan Băng Nhi không khỏi chán nản, “ Vật nhỏ này, hắn khi dễ ngươi như vậy ngươi còn muốn hắn ôm.”
“Ô ô...”, Tiểu Bạch hổ nhô đầu ra liếc Thượng Quan Băng Nhi, rồi lại vùi đầu vào lòng ngực Chu Duy Thanh. Chu Duy Thanh rất là đắc ý, “Băng nhi, thấy không, mị lực của bản thiếu gia nhân thú cũng bị mê hoặc. Hắc hắc.” Thượng Quan Băng Nhi tức giận hừ một tiếng. nàng là thật rất thích con Tiểu Bạch hổ này nhưng cũng không có biện pháp.
“Tiểu Béo, tu vi thiên lực của ta tăng lên .” Thượng Quan Băng Nhi nhớ lại mục đích tìm đến Chu Tiểu Béo, nhất thời vẻ mặt vui vẻ nói. Chu Duy Thanh lập tức tiếp lời nói: “Thiên lực tăng lên là chuyện tốt a! Không hổ là đệ nhất thiên tài mỹ nữ của Thiên Cung đế quốc chúng ta, cùng ta, đệ nhất thiên tài đại soái ca quả thực chính là tuyệt phối.”
Thượng Quan Băng Nhi đưa tay nắm trên véo mặt hắn “Ngươi da mặt thật dày.” Đang nắm thì nàng mới ý thức được động tác của mình tựa hồ có chút quá mức thân thiết, cười đỏ bừng mặt vội vàng buông lỏng tay ra. Nhưng ai ngờ gia hỏa này lại nắm tay áp vào mặt bên kia luôn “Băng nhi, cũng xoa bóp bên này, để hai bên cân bằng.”
“ Phi. Đừng náo loạn, người ta nói với người chuyện nghiêm túc. Thiên lực của ta trực tiếp từ đệ bát trọng tăng lên tới đệ thập trọng.” Thượng Quan Băng Nhi nói ra nhất thời khiến Chu Duy Thanh hoảng sợ. Chu Duy Thanh giật mình nói: “Một lần tăng lên hai trọng? Băng nhi, ngươi không phải thiên tài, đơn giản chính là quái tài.”
Thượng Quan Băng Nhi lắc lắc đầu, nói: “Đây đều là bởi vì ngươi. Ngày đó, thời điểm ta muốn giúp ngươi che lại huyệt Dũng Tuyền, từ trong cơ thể ngươi lại phóng ra đại lượng lớn Phong hệ Thiên lực rót vào trong cơ thể ta, sau đó ta đã hôn mê . Sau khi trở về, tới lúc tu luyện ta mới phát hiện Thiên lực của mình đã gia tăng rất nhiều, tuy rằng vẫn chưa ổn định nhưng ta có thể khẳng định tu vi thiên lực của ta đã đột phá đến đệ thập trọng. Tiểu Béo, đây đều là công lao của kỹ năng thôn phệ kia của ngươi.”
Chu Duy Thanh cười khổ nói: “Đừng nói nữa, cái kỹ năng thôn phệ kia sử dụng không có gì tốt. Hôm đó thôn phệ năng lượng của Thảo Nguyên Thiên Lang nhiều lắm, suýt nữa làm cơ thể của ta nổ tung, căn bản là hấp thu không được nhiều như vậy. Hơn nữa, đêm qua ta đã thử lại, trong tình huống bình thường, kỹ năng thôn phệ này căn bản là không dùng được. Nói cách khác, rất có thể là chỉ tại thời điểm bị tà ma biến mới có thể sử dụng kỹ năng thôn phệ này. Mà ở thời điểm tà ma biến, ta lại không thể khống chế chính mình, kỹ năng này không yếu. Nhưng khiến ta tức chết là, nếu nhỡ thôn phế quá nhiều, tới khi kết thúc tà ma biến, cơ thể của ta chẳng phải là chống đỡ không được mà nổ tung sao? Hơn nữa, trời biết khi nào thì mới lại xuất hiện tà ma biến.”
“Kỹ năng này lại không thể khống chế.” Thượng Quan Băng Nhi trầm tư một lát rồi nói: “Tiểu Béo, ta nghĩ thấy kỳ thật đây là chuyện tốt.” “Chuyện tốt? Vì cái gì?” Chu Duy Thanh tò mò hỏi, đồng thời cũng lặng lẽ xích lại gần nàng, thân thể hai người đã sắp chạm nhau.
Trong lòng Thượng Quan Băng Nhi lúc này đều nghĩ tới tu luyện, cũng không có chú ý tới động tác của Chu Duy Thanh, nói: “Ông trời rất là công bằng. Sau khi ngươi chiếm được cái Hắc châu nghịch thiên kia kỳ thật cũng đã bị đủ loại chế ước, nếu không phải vận khí tốt, kỳ thật ngươi đã chết rồi. Bản Bất Tử Thần Công của ngươi cũng vậy, tác dụng cường đại luôn luôn kèm theo nguy cơ cường đại. Theo như ta đọc sách, hiệu quả tà ma biến so với tà ma biến của ngươi, ta thấy không quá giống nhau. Bởi vì, tất cả ví dụ tà ma biến trong sách, không có cái nào có thể bảo trì thanh tỉnh giống như ngươi. Theo đạo lý mà nói, tại đoạn thời gian đó ngươi đáng lý phải trực tiếp giết ta. Hơn nữa căn bản không có khả năng tỉnh táo lại nhanh như vậy. Tối thiểu phải ngủ say vài ngày. Hơn nữa sau khi tà ma biến thường lệ sẽ bị suy yếu. Nhưng ngươi có suy yếu sao? Chẳng những không có, ngược lại Thiên lực lại đột phá, đạt tới Thiên tinh lực đệ ngũ trọng. Bởi vậy, ta nghĩ tà ma biến của ngươi không giống người thường, cũng không phải chỉ đơn giản là biến hóa, có lẽ là có thể khống chế?”
Nghe xong lời của nàng, Chu Duy Thanh không khỏi đột nhiên động tâm. Lúc ấy, hắn đã cảm nhận sâu sắc được chính mình ở trạng thái tà ma biến cường đại ra sao. Cường độ thân thể gia tăng ít nhất gấp ba, cảm giác cũng đồng dạng tăng cường gấp ba, tốc độ điều động các loại thuộc tính năng lực tăng cường gấp hai. Còn có thể sử dụng kỹ năng Thôn Phệ của Tà ác thuộc tính, nhanh chóng thôn phệ lực lượng địch nhân để chính mình tạm thời sử dụng. Không hề nghi ngờ, ở loại trạng thái này, nếu đối mặt thiên thú, bằng vào khí tức áp chế, hắn đã có thực lực khiêu chiến Tôn cấp thiên thú có tu vi Hạ vị. Nếu đối mặt ngự châu sư, cho dù đối phương cũng là Thiên châu sư, nếu Hai châu cấp bậc giống Thượng Quan Băng Nhi, chính mình cũng không sợ .
Thượng Quan Băng Nhi nói tiếp: “Ngươi hiện tại cũng nên nghĩ nhiều, thuận thế mà làm thôi. Cố gắng tu luyện Thiên lực mới là chính đạo. Trước mắt, lực lượng Hắc châu có lẽ vẫn có thể phụ trợ ngươi tu luyện Bất Tử Thần Công. Trọng yếu vẫn là tăng lên thiên lực. Lần này vận khí chúng ta tốt, mấy ngày nay ta chuẩn bị tập trung tinh thần tu luyện, trước tiên củng cố lại hai trọng thiên lực vừa tăng lên rồi nói sau. Ngươi cũng đã đột phá đến thứ năm trọng, cố gắng lên. Ta đi đây.” Chu Duy Thanh nói: “Nhanh như vậy đã đi a! Băng nhi, ngươi xem, ngày hôm qua ta cũng giúp ngươi đi báo thù , có phải là thưởng cho ta một chút.” Thượng Quan Băng Nhi nghiêm mặt nhìn hắn, hỏi “Ngươi muốn thưởng cho cái gì?”.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, ánh mắt rõ ràng trở nên dâm đãng, “Ôm một cái đi! Hôn nhẹ một cái đi! Cả hai đều được. Nếu có thể sờ sờ vậy thì càng tốt.”