Edit: Nguyệt Ly Phong
Beta: tdbbkt
------
Vân Chỉ Tịch nghe vậy ngẩn ra, sau đó trong lòng liền ấm áp, nàng biết Vân Nhất Minh hết sức lo lắng cho sự an toàn của nàng: "Kinh mạch của cha bị phế đã nhiều năm cũng không thấy người này động thủ, cho nên hiện nay con sẽ an toàn."
"Không! Dung công tử nếu đã biết con trúng độc chắc hẳn sẽ có biện pháp hóa giải, nếu để cho người này biết..."
"Cha, Dung công tử cũng không có biện pháp. Chuyện này Tứ thúc chắc là đã bẩm báo gia gia, nếu thật có nội tặc, người này tất nhiên an tâm." Vân Chỉ Tịch trấn an, trong lòng tự có tính toán.
Chính lúc này, bên ngoài phòng có âm thanh ồn ào vang lên. Vân Chỉ Tịch cùng Vân Nhất Minh nhìn nhau, đồng thời đứng dậy mở cửa ra ngoài.
"Đã qua ba ngày, các ngươi sao vẫn còn ăn vạ không chịu đi!" Lời nói trắng trợn như thế hiển nhiên là có người đến đuổi cả nhà bọn họ ra Vân gia bảo.
"Chỉ Phong, Tịch Nhi còn chưa có tỉnh, có thể hay không trì hoãn một chút." Văn Tố Tâm ôn nhu đáp, trong tiếng nói chứa sự cầu khẩn.
Mang người đến đây đuổi cả nhà Vân Chỉ Tịch là Vân Chỉ Phong đứng hàng lão Tam trong đệ tử đời thứ ba - con trai trưởng của Vân Nhất Tiêu phụ trách hình đường, mà Vân Nhất Tiêu lại là con trai thứ hai của Đại trưởng lão. Vân Chỉ Phong biết Văn Tố Tâm đáng thương, đang muốn đồng ý thì Vân Chỉ Phi đi theo tới lại mở miệng: "Nhị thẩm, ngươi cũng biết quy củ trong tộc. Vốn là tháng trước một nhà các ngươi phải dọn ra ngoài, Tam thúc niệm tình chuyện Thất muội mất tích mới liên tục kéo dài không xử lý, trong bảo ít nhiều đã có lời oán hận."
"Theo ta thấy, là ngươi có lời oán hận đi?" Vân Chỉ Tịch chậm rãi đi ra, nàng biết nếu muốn ở lại trong bảo, như vậy hôm nay nhất định phải lập uy! Mà Vân Chỉ Phi chính là đối tượng tốt nhất! Nàng vốn muốn tìm nữ nhân này tính sổ, không nghĩ tới ả chính mình đưa tới cửa giúp nàng đỡ tốn công sức đi tìm, thật sự là một đứa trẻ hiểu lòng người a.
"Nhị thẩm, ngươi mới vừa nói Thất muội chưa tỉnh, nhưng giờ xem ra rất khỏe mạnh a. Tam ca, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?" Vân Chỉ Phi cũng không để vào mắt phế tài Vân Chỉ Tịch, nhưng lại châm ngòi ly gián.
Sắc mặt Vân Chỉ Phong trầm xuống, nghĩ Văn Tố Tâm lừa hắn, giọng nói cũng bất thiện: "Nhị thẩm, Thất muội nếu đã không có vấn đề gì mong người nhanh chóng dọn đi."
"Đi? Tam ca, ta khuyên ngươi không nên chơi với những người không đứng đắn, đã ngốc mà lòng mang ý xấu, cẩn thận chỉ số thông minh của ngươi sẽ giảm xuống đấy." Vân Chỉ Tịch nhìn Vân Chỉ Phong tuổi mới hai mươi, còn non người trẻ dạ mà cười tủm tỉm khuyên nhủ.
"Ngươi nói ai?!" Vân Chỉ Phi biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Vân Chỉ Tịch tràn ngập tính công kích.
"Người nào lên tiếng thì chính là người đó!" Vân Chỉ Tịch ngoáy lỗ tai, bảo hộ Văn Tố Tâm ở sau lưng, cả người lười nhác nhướng mày vui vẻ. Bộ dáng kia kiêu ngạo đến làm người giận sôi gan!
"Ngươi muốn chết!" Mắt Vân Chỉ Phi lộ ra hung quang, trong lòng nổi lên một ý niệm ác độc!
Vân Chỉ Tịch cười nhẹ tiếp tục kích thích: "Tứ tỷ, ngươi không phải là đệ tử hình đường, lúc này vui vẻ như vậy chẳng lẽ không phải cố tình tranh công, không phải lòng mang ý xấu thì là gì?"
"Thất muội - - "
"Tam ca ngươi đừng xen vào, ta muốn nhìn phế tài này có năng lực gì mà dám dĩ hạ phạm thượng!" Trong lúc nói chuyện, Vân Chỉ Phi đã rút ra một sợi roi dài, lửa giận trong mắt lửa giận đã không thể đè nén!
"Tứ muội!" Vân Chỉ Phong chợt thấy sự việc có xu hướng nghiêm trọng, nhưng vào lúc này Vân Chỉ Phi đã ra tay!
"Vân Chỉ Tịch! Đừng tưởng rằng ngươi vẫn là thiên tài ngày xưa, bây giờ ngươi chỉ là một cái phế tài cái gì cũng không có! Hôm nay ta thay mặt phụ thân ngươi dạy dỗ một phế vật không biết trời cao đất dày như ngươi!" Vân Chỉ Phi cười nham hiểm, roi dài lại nhanh chóng vút qua, trên roi còn có huyền kính cấp bảy! Đối với một phế tài hoàn toàn không có huyền kính mà nói thì đây không khác gì một kích trí mạng!
Vân Chỉ Tịch cười khinh miệt, có lẽ đối với nguyên lai "Vân Chỉ Tịch" đã bị phế bỏ thì đây nhất định là một kích không có đường sống, nhưng mà đối với một sát thủ đang dùng "Linh Lung Tiên Cảnh" chậm rãi khôi phục mà nói thì trình độ này chỉ là một bữa ăn sáng!
Ngay sau đó đã diễn ra một cảnh tượng kinh người khiến mọi người ngây ra như phỗng!
Chỉ thấy Vân Chỉ Tịch không biết làm thế nào tránh thoát được một roi này, thân pháp càng quỷ dị đến gần Vân Chỉ Phi! Cũng chẳng biết lúc nào trên tay nàng đã cầm một thanh dao găm sắc bén, hàn quang lập lòe đặt ở trên cổ Vân Chỉ Phi!
Chỉ với một kích! Vân Chỉ Tịch hoàn toàn không có huyền kính lại có thể thắng được Vân Chỉ Phi có được cấp bảy huyền kính?!
Ngay sau đó, Vân Chỉ Tịch co đầu gối, hung hăng đánh đánh lên trên bụng Vân Chỉ Phi còn đang sững sờ! Mà vị trí này chính là đan điền mà người tu luyện coi trọng nhất!
"A - -" Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Vân Chỉ Phi đột ngột phát ra.
Nhưng mà vẫn chưa có xong, Vân Chỉ Tịch tựa như đánh búp bê vải liên tục đánh ra. Một đấm! Hai đấm! Ba đấm! Bốn đấm! Năm đấm!
"Xuy - -" Dù là Vân Chỉ Phi có cấp bảy huyền kính cũng bị đánh đến hộc máu!
Vân Chỉ Tịch này mới chán ghét buông tay lùi ra sau một bước, sau đó một chân chuẩn xác đá vào trên bụng Vân Chỉ Phi đang lung lay sắp ngã, nàng ta lập tức bị đạp bay ra đến tận rừng rậm ngoại viện.
Tất cả quần chúng vây xem đều nhìn đến ngây người! Chuyện gì thế này?! Bọn họ có phải hoa mắt hay không, tứ tiểu thư có được tu vi cấp bảy lại bị phế tài Thất tiểu thư "một chiêu" phế đi?!
Điều này sao có thể?!
Nhưng là cái kia đổi chiều ở bên bìa rừng rậm, toàn thân chật vật, hơn nữa miệng phun máu tươi tàn bại, cũng không phải chính là tứ tiểu thư sao?! Này - - này đến cùng chuyện gì xảy ra?!
Mà Vân Chỉ Tịch đánh người xong, trực tiếp phun xuống đất một ngụm: "Phế vật!"
Nói xong, ánh mắt nàng kiêu ngạo bễ nghễ nhìn mọi người một cái, một khắc kia, tất cả mọi người chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh! Bọn họ mới thanh tỉnh ý thức được, Tứ tiểu thư thật sự thua, mà cái "phế vật Thất tiểu thư " kia, thật một chiêu đánh bại được Tứ tiểu thư huyền kính cấp bảy...
Vân Chỉ Phi cố gắng muốn đứng lên, nhưng đau nhức trên bụng làm cho ả hoàn toàn vô lực, nhất là nghe được hai chữ 'phế vật' từ trong miệng phế tài Vân Chỉ Tịch càng làm cho ả triệt để sụp đổ! Là cỡ nào châm chọc a!
Nhưng là làm sao có thể?! Nàng như thế nào sẽ thua?! Trận đấu vừa rồi Vân Chỉ Phi căn bản không biết thua như thế nào! Cũng là bởi vì không biết rõ cho nên mới làm ả phát điên! Ả thua dưới tay một phế vật, thua như thế nào cũng không biết.
"Tam ca, dựa theo tộc quy sở định. Phế truất đệ tử dòng chính ra khỏi bảo là sau khảo nghiệm gia tộc, do gia chủ chính mình tuyên bố. Ngươi, quá phận rồi." Vân Chỉ Tịch lạnh nhạt nhìn Vân Chỉ Phong, gằn từng chữ một. Nói xong nàng xoay người đỡ lấy Văn Tố Tâm đang kinh ngạc đến ngây người đi đến chỗ Vân Nhất Minh cũng bị kinh ngạc đến ngây ngẩn.
Vân Chỉ Phong ngu ngơ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy vừa rồi Thất muội mang đến cho hắn cảm giác uy nghiêm và áp bách mà chỉ gia chủ mới có! Nhưng điều này sao có thể?! Nàng không phải là kinh mạch bị phế bỏ thành một phế vật sao?! Dù không phải vậy, trước đây Thất muội tuy mạnh cũng chưa bao giờ gây ra cho hắn loại cảm giác này.
Khi đó tất cả mọi người nhìn bóng lưng đỏ tươi kia, trong mắt đều có một loại cảm giác kỳ dị, đây thật sự là thất tiểu thư phế vật của Vân gia sao?! Nàng thật sự phế vật sao?!