[Dịch]Thần Y Phế Tài Phi

Chương 7 : Dung công tử nói: rác rưởi!




Edit: Nguyệt Ly Phong

Beta: tdbbkt

------

Cùng huynh muội hai người này đứng chung một chỗ đều rất trẻ tuổi, thậm chí có một thiếu niên còn nhỏ. Bọn họ đều là tam đại đệ tử trẻ tuổi của Vân gia, cùng Vân Chỉ Tịch đều có tên đệm chữ "Chỉ".

Phần lớn ánh mắt bọn họ lúc này nhìn Vân Chỉ Tịch đều có sự phức tạp. Bọn họ cũng không biết quý nhân có địa vị gì, nhưng mà đối với Vân Chỉ Tịch lại không xa lạ.

Trước kia, cái tên "Vân Chỉ Tịch" là đại biểu cho thiên tài, đại biểu cho núi cao không thể vượt qua. Nhưng hiện tại núi cao sập. Thân là thế hệ dòng chính trẻ tuổi của Vân gia, bọn họ dù ít hay nhiều đều thở phào nhẹ nhõm.

Đều là đồng lứa, ai cũng không muốn liên tục bị đè nặng, hơn nữa còn là loại áp lực tuyệt vọng. Cảm giác vĩnh viễn không có ngày nổi danh thật sự là một chút cũng không dễ chịu a. Nhất là làm trưởng tử trưởng tôn Vân Chỉ Phàm, trước kia bị thiên tài "Vân Chỉ Tịch" kia ép tới không thở nổi.

Giờ này ngày này, có thể ỷ vào thân phận trưởng tử trưởng tôn ở trước mặt toàn bộ gia tộc mở miệng trách cứ "Vân Chỉ Tịch", đối với Vân Chỉ Phàm mà nói có thể nói là vô cùng hãnh diện, vô cùng vui vẻ.

Cùng có tâm trạng này không chỉ một mình Vân Chỉ Phàm mà còn có muội muội Vân Chỉ Phi của hắn. Trừ Vân Chỉ Tịch, Vân Chỉ Phi là thiếu nữ có thiên phú tốt nhất Vân gia thế hệ trẻ. Nàng cùng ca ca từ lâu đã ghi hận Vân Chỉ Tịch, cũng ngầm làm không ít chuyện xấu.

Vân Nhất Mặc vừa nghe sắc mặt liền khó coi, vội cung kính bẩm báo: "Phụ thân, Tịch Nhi cũng không cố ý, nàng đã không nhớ chuyện trước đây."

Vân Ngạo Thành nghe vậy toàn thân chấn động: "Tịch Nhi!" Đôi mắt sáng ngời của hắn bất chợt hiện lên sự chua sót, càng nhiều hơn là thương tiếc cùng đau lòng.

"Đã mất trí nhớ, lại càng không nên đi chỗ này chỗ kia. Gia chủ, hôm nay ta là tới đón tiếp khách quý." Lão giả đứng sau lưng Vân Ngạo Thành lạnh nhạt nhắc nhở. Ngụ ý, bọn họ không phải là tới đón tiếp phế vật mất trí nhớ này.

Nghe vậy, Vân Ngạo Thành sắc mặt cứng đờ.

Vân Nhất Mặc sắc mặt cũng không tốt, bất quá cũng biết Đại trưởng lão nói không sai, lập tức khom người ở bên cạnh xe ngựa nói: "Xin mời công tử."

Vân Chỉ Tịch từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng, tựa như là một người ngoài cuộc đứng xem, đem thần sắc tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt...

Dung Hoàng sau lời mời của Vân Nhất Mặc mới thản nhiên từ trong xe ngựa đi ra, đầu tiên là nhìn về phía Vân Chỉ Tịch đứng ở bên cạnh xe ngựa hắn. Nàng có vẻ rất bình tĩnh, trên thực tế tâm tình cũng thật bình tĩnh. Từ lúc những người này ra tới rồi đến khi họ mở miệng nói chuyện, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng đều không có dao động.

Nhìn khuôn mặt nàng bình tĩnh mà càng trở nên đẹp đẽ, khóe môi Dung Hoàng khẽ cong lên, cảm thấy tiểu nữ tử này thật thú vị...

Cũng nhưng vào lúc này, Vân Chỉ Tịch liếc về Dung Hoàng một cái, đó là một ánh mắt không còn gì để nói! Mặc dù nàng rất nhanh thu hồi tầm mắt nhưng lấy thị lực của Dung Hoàng tất nhiên thấy rất rõ ràng.

Dung Hoàng mắt đen híp lại, thu hồi ánh mắt, ngước mắt nhìn về phía người của Vân gia.

Hắn vừa liếc nhìn qua, người của Vân gia trong nháy mắt cảm thấy áp lực trên người tăng lên gấp bội, tựa hồ có cự thạch vô hình đè xuống!

Mọi người Vân gia nhìn thấy nam tử bước xuống từ xe có đôi mắt đen thâm thúy, mặt ngọc mày kiếm, bạch y như tuyết hào hoa phong nhã tuyệt đại! Cả người hắn tỏa ra khí thế ung dung cao quý, một loại khí tức mờ ảo thần bí, khiến người ta cảm thấy hắn là vị thần khống chế thiên hạ, trong tay tay giữ quyền sinh sát!

Vân Ngạo Thành thần sắc cứng đờ, trong lòng khiếp sợ không thôi. Thanh niên trước mắt cho hắn có cảm giác so với thái thượng trưởng lão còn muốn sâu không lường được!

So với Vân Ngạo Thành thì Đại trưởng lão đứng sau hắn càng không dễ chịu. Cũng không biết là Dung Hoàng cố ý hay là vô tình, dù sao Đại trưởng lão thừa nhận uy áp có phần không lạc quan chút nào. Gương mặt già nua tái nhợt, cả trán đều toát mồ hôi đầm đìa!

Còn người trẻ tuổi Vân gia, cả một đám lại càng không dễ chịu!

"Đông - -" Vân Chỉ Phàm không chịu nổi, là người thứ nhất quỳ xuống!

"Đông - -" Vân Chỉ Phi cũng không chịu nổi , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu, đôi môi hồng bị nàng cắn rách da, không cam lòng quỳ xuống đất!

Dung Hoàng nhíu nhíu mày, phạn âm như thần thản nhiên nói: "Rác rưởi."

Vân gia mọi người toàn thân chấn động, ngước mắt trông thấy Dung Hoàng đối với thiên tài trẻ tuổi phun ra hai chữ này! Đây là nói Vân gia một đời trẻ tuổi là rác rưởi? Hay là nói hai kẻ không chịu nổi quỳ xuống ?

"Khụ khụ... Dung công tử..." Vân Nhất Mặc mặt xanh xao, trong lòng tự nhủ liền tính bọn họ thật sự là rác rưởi, ngài cũng không nên nói trắng ra đi. Nó rất đả thương người, thật đả thương người a!

Vân Ngạo Thành sắc mặt cũng không tốt bao nhiêu, nhưng mà đối phương nắm tay lớn, bối cảnh lớn a ... Vốn là trong nhà ngược lại có một người không phải là rác rưởi, nhưng là ... Nhưng là ... Ai --

"Lão phu Vân gia Vân Ngạo Thành, dẫn theo toàn bộ Vân gia cung nghênh Dung công tử!" Chịu đựng áp lực, Vân Ngạo Thành rất nỗ lực mới nói hết một câu, mà mồ hôi đã tuôn như suối.

Vân Ngạo Thành vừa nói xong, sau lưng của hắn âm thanh "Đông" vang lên, Đại trưởng lão - - cũng đã quỳ - - này - -

Không ít người ý thức được, tựa hồ những người đều quỳ xuống đều là vừa mới nói chuyện không khách khí với Vân Chỉ Tịch... Cái này... Cái này là trùng hợp sao?

Cũng vào lúc này, Dung Hoàng thu hồi tạo áp lực, nước chảy mây trôi ra lệnh: "Không cần phải khách khí, bổn công tử ở chỗ nào tùy ý các ngươi an bài."

Hắn vừa dứt lời, đám người Vân Ngạo Thành đầu đầy hắc tuyến, cái gì gọi là "Ở chỗ nào cũng được, còn tùy ý an bài?" Tôn giá ngài vừa đến liền oai phủ đầu, chúng ta còn dám tùy ý an bài? Đây thật là...

"Dung công tử hoà hảo, không chê thì tốt, không chê thì tốt, ha ha..." Vân Ngạo Thành cứng ngắc cười cười nói, mặc dù sắc mặt còn chưa hoàn toàn khôi phục. Nhưng nhìn đến Đại trưởng lão bị ép quỳ xuống, trong lòng hắn liền thoải mái! Lão đầu nhi này cũng nên ăn khổ ...

"Dung công tử mời vào - -" Vân Nhất Mặc cũng khô khan nói, thầm nghĩ tôn phật này vừa đến bộc phát uy áp như thế chẳng lẽ là tâm tình không tốt?

"Đúng, đúng! Dung công tử mời vào - -" Vân Ngạo Thành vội vàng đón, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Quả nhiên người của Đại tông phái chính là không giống người thường. Nhẹ nhàng một ánh mắt đã có thể khiến Đại trưởng lão phải quỳ! Cao! Thực sự cao a!

"Tịch Nhi!" Chính này lúc, một thiếu phụ phong vận ưu nhã từ trong đám người chen ra. Nàng vừa nhìn thấy Vân Chỉ Tịch, nước mắt như thác nước chảy xuôi, một tiếng gọi cũng chất chứa nồng nặc tình cảm quan tâm. Nàng là mẹ đẻ Vân Chỉ Tịch - - Văn Tố Tâm, một vị mẫu thân dịu dàng ái nữ.

Nghe tiếng nhìn lại, đầu ngón tay Vân Chỉ Tịch không tự chủ được run run, trong đầu những đoạn ngắn biến mất lại lần nữa đánh tới, lần này là hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.

"Nương?" Vân Chỉ Tịch vẻ mặt có chút cứng đờ, mày đẹp nhăn thật chặt, huyệt thái dương mơ hồ nhảy lên, một nỗi đau đớn khó áp chế xuất hiện.

Một lát sau, thần trí Vân Chỉ Tịch bắt đầu hỗn loạn không chịu nổi, vào thời điểm nàng nỗ lực duy trì thanh tỉnh, một cái ôm ấp mềm mại ôn hương bảo vệ nàng. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy, lúc này hai mắt mới chậm rãi nhắm lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.