[Dịch]Thần Y Phế Tài Phi

Chương 32 : Thần y tỷ tỷ!




Edit: Nguyệt Ly Phong

Beta: tdbbkt

------

Hắn có thể cảm nhận được, chất độc trong thân thể tra tấn hắn mấy tháng đã biến mất! Điều làm hắn mừng như điên chính là những kinh mạch bị chất độc vật ăn mòn có dấu hiệu sống lại!

"Đây......" Lạc gia chủ không dám tin tưởng, hắn nhìn chằm chằm chân của chính mình.

"Thử duỗi chân một xem, nhẹ một tí." Vân Chỉ Tịch thanh âm có phần mỏi mệt, nhưng lời nói khiến Lạc gia chủ rốt cuộc hạ quyết tâm, chậm rãi cử động chân!

Ngay sau đó, sự mừng rỡ tràn ngập đầu óc hắn! Hắn không thể tin tưởng nhìn chân của chính mình, thật sự động đậy rồi?!

"Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, bởi vì bị thương nghiêm trọng, trong chốc lát không có khả năng hoàn toàn khôi phục. Trong khoảng thời gian này cần phải tĩnh dưỡng, có thể ở trong sân đi chừng ba mươi phút, nhớ không thể quá nhiều." Vân Chỉ Tịch dùng đôi mắt tâm linh xem xét, phán đoán tình hình của Lạc gia chủ.

"Thần y!" Lạc gia chủ khó có thể tin, hắn vốn dĩ không ôm hy vọng gì, hắn không nghĩ tới thiếu nữ trước mắt không chỉ giúp hắn giải độc, còn khôi phục kinh mạch bị phế bỏ của hắn! Tuy rằng còn không có khôi phục như lúc ban đầu, nhưng cũng có ân tái tạo!

Lạc Phong cùng Lạc phu ngẩn ra, lại thấy vẻ mặt Lạc gia chủ mừng như điên, tuy còn tái nhợt nhưng có dấu hiệu khởi sắc, bọn họ nháy mắt hiểu cái gì!

"Cha, ngài...... Ngài khỏe không?" Lạc Phong bất chấp trên giường Lạc gia chủ còn nhiễm máu tanh hôi, lao thẳng tới giữ chặt cánh tay phụ thân, có chút không thể tin tưởng hỏi.

"Dù chưa rất tốt, nhưng cũng sắp!" Lạc gia chủ chắc chắn đáp, hắn vốn là gia chủ của một nhà, khi chưa bị thương là một Huyền Sĩ trung giai, hắn đương nhiên là có thể đảm bảo.

Bất chấp thương thế chưa khỏi hẳn, Lạc gia hủ vội vàng đứng dậy, cúi đầu quỳ cảm tạ Vân Chỉ Tịch đã thu tay lại đứng ở bên người Vân Thất và Vân Bát: "Thần y xin nhận một lạy của Lạc mỗ! Tính mệnh của Lạc mỗ từ nay chính là của ngài, nếu thần y có yêu cầu hỗ trợ xin hãy nói ra, Lạc mỗ tuyệt không chối từ!"

Tới lúc này, Lạc Phong cùng Lạc phu nhân đã hoàn toàn hiểu rõ, lập tức quỳ gối phía sau Lạc gia chủ, cúi lạy Vân Chỉ Tịch!

"Nói hỗ trợ, ngươi còn Hỏa Linh Quả?" Vân Chỉ Tịch dò hỏi.

"Còn có một quả!" Lạc gia chủ lập tức trả lời, bảo Lạc Phong mang tới. Tuy rằng đồ vật tổ tiên để lại thực trân quý, nhưng so với ân cứu mạng thì không bằng.

Vân Chỉ Tịch ba người được mời đến phòng khách, Lạc gia chủ thay đổi quần áo sạch, lập tức mang theo Hỏa Linh Quả, nhờ Lạc Phong cùng Lạc phu nhân đỡ đến phòng khách.

"Thần y, đây là Hỏa Linh Quả tổ tiên của ta truyền xuống." Lạc gia chủ dâng lên hộp đá đặc biệt cất chứa Hỏa Linh Quả, ở bên cạnh hộp còn có tấm vải lúc trước Lạc Phong giao cho Vân Chỉ Tịch.

Vân Chỉ Tịch ngước mắt nhìn Lạc gia chủ, hắn thành khẩn nói: "Về tấm vải này, kỳ thực khuyển tử trước đây có điều dấu diếm, nó kỳ thật cũng là vật tổ truyền của Lạc gia. Nhưng thật không dám dấu diếm, Quỷ Phủ Bang cũng là coi trọng thứ này, lúc này mới tai họa gia môn, dùng âm độc mưu hại Lạc mỗ. Rốt cuộc trên mặt nó vẽ cái gì, Lạc mỗ cũng không biết, càng không rõ Quỷ Phủ Bang làm sao biết Lạc gia có thứ này."

"Nha?" Vân Chỉ Tịch nhàn nhạt lên tiếng, trong lòng tự suy nghĩ. Thứ này nàng đã xem qua, xác thật là một bức bản đồ. Quỷ Phủ Bang phí nhiều sức muốn thứ này, khẳng định là có bí mật không thể cho ai biết.

"Này cũng không phải là thứ tốt, nếu không có lúc trước khuyển tử đã nói với ngài thì Lạc mỗ tuyệt không đề cập việc này. Những việc mà trước đây khuyển tử đã gây ra, là Lạc mỗ dạy con không chu toàn, mong thần y thứ lỗi." Lạc Phong hiển nhiên không có dấu diếm Lạc gia chủ, đã nói với hắn quá trình gặp Vân Chỉ Tịch.

Lạc gia chủ dù sao cũng là người từng trải, hắn cũng không hỏi lai lịch của Vân Chỉ Tịch, cũng nói rõ phúc họa của thứ này. Hắn làm như vậy là để Vân Chỉ Tịch thấy, người Lạc gia không có khả năng chọc họa cho nàng vì rốt cuộc bọn họ cũng không biết nàng là ai.

Vân Chỉ Tịch tâm trí thông tuệ, tự nhiên hiểu được dụng ý của Lạc gia chủ. Nàng duỗi tay lấy hộp đá, thấy hộp chạm trổ tinh tế, mặt trên còn tỏa ra nhàn nhạt linh khí, dùng mắt thường cũng có thể biết bên trong hộp đá có chứa vật bất phàm. Nàng mở hộp ra, bên trong quả nhiên có một quả Hỏa Linh Quả màu đỏ, dựa vào dược lực thì linh quả đã được 500 năm! Thật là thứ tốt!

Đóng hộp đá lại, Vân Chỉ Tịch xác định Lạc gia tổ tiên đã từng rất huy hoàng. Nếu không loại linh dược 500 năm này và hộp bảo vệ linh dược là không thể có.

Chỉ bằng Hỏa Linh Quả đặt ở Vân gia đã là trân phẩm nội khố!

"Đây là phương thuốc, một ngày dùng ba lần dùng, chậm rãi điều dưỡng một tháng sẽ khôi phục." Vân Chỉ Tịch thu hồi hộp đá, quả nhiên không lấy tấm vải. Bởi vì nàng đã ghi nhớ trong đầu, cho nên có lấy hay không đều không sao cả. Huống chi nàng cảm giác, việc này cũng không phải đơn giản như vậy.

Rốt cuộc Quỷ Phủ Bang tuy là thế lực ngầm lớn nhất Huyện Thanh Thành, mà Lạc gia cũng xác thật xuống dốc. Nhưng một thế lực ẩn trong tối dám can đảm xuống tay với một thế gia truyền thừa thì chuyện này tất nhiên có điều bí ẩn. Bất quá không liên quan đến chuyện của nàng, nàng còn không có hảo tâm đến muốn giúp Lạc gia hoàn toàn giải quyết phiền toái.

"Đa tạ thần y!" Lạc gia chủ nghe thế, trong lòng rõ ràng, vị thần y này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng là sát phạt quyết đoán, thông minh hơn người.

Vân Chỉ Tịch gật đầu, đứng lên nói: "Tạm biệt."

"Phong nhi, đưa tiễn thần y." Lạc gia chủ vội nói.

Lạc Phong trong lòng hổ thẹn, cũng muốn mượn cơ hội này xin lỗi, lập tức vội vàng nghênh Vân Chỉ Tịch ba người ra cửa.

"Thần y tỷ tỷ, lúc trước là Lạc Phong không tốt. Ngài đã cứu cha ta, mạng của Lạc Phong về sau chính là của ngài." Tiễn Vân Chỉ Tịch đến ngoài cửa, Lạc Phong trịnh trọng đưa ra lời hứa với vị thần y tỷ tỷ thần bí xinh đẹp.

Vân Chỉ Tịch quay đầu lại nhìn hắn một cái, trầm ngâm một chút, vẫn là mở miệng nói: "Các ngươi, lập tức trốn đi."

Nghe vậy, Lạc Phong ngẩn ra! Nhưng chờ hắn phục hồi tinh thần thì chỉ nhìn thấy Vân Chỉ Tịch mang theo Vân Thất và Vân Bát đã đi xa. Hình dáng của nàng giờ phút này ghi tạc trong lòng Lạc Phong như một thần tiên cứu mạng chúng sanh! Đến lúc này, ấn tượng của hắn về vị tỷ tỷ thần bí không biết tên đã hoàn toàn thay đổi.

"Nàng bảo chúng ta trốn......" Lạc Phong tuổi còn tiểu, còn suy nghĩ của Lạc gia chủ cũng không tinh tế bằng Vân Chỉ Tịch nên khi nghe xong lời này, chỉ cảm thấy nghi ngờ không rõ.

"Thất tiểu thư, có phái người lại đây hay không?" Vân Thất ẩn ẩn phát hiện dụng tâm cuả Vân Chỉ Tịch, cho nên mới hỏi.

"Không cần." Vân Chỉ Tịch lắc đầu, chậm rãi nói: "Người có mệnh của họ, giúp được nhất thời không giúp được một đời. Giúp, cũng có thể có thể là hại......"

Vân Thất nghe vậy ngẩn ra, cảm thấy Thất tiểu thư nói những lời này rất là huyền ảo. Giúp, cũng là hại?

Còn Vân Bát, hắn đầu óc xưa nay không bằng Vân Thất, cũng không đi để ý tới những sự việc nhức não đó, việc chính chỉ lo bảo hộ tiểu thư là được.

Mà lúc này, Quỷ Phủ Bang bang chủ mang theo mấy trăm bang chúng vây quanh Phiêu Hương Lâu......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.