Edit: Nguyệt Ly Phong
Beta: tdbbkt
------
Dưới chân núi Thanh Thành, tại một nơi tương đối bằng phẳng xây dựng không ít nhà cửa dựa lưng vào núi. Nơi này địa thế dễ thủ khó công, là nơi Chu gia trại đóng quân. Hôm nay Chu gia trại nghênh đón một trong tam đại thế gia Thanh Thành Vân gia, náo nhiệt đến mức khiến các huynh đệ đều mơ mơ hồ hồ, không biết đã phát sinh chuyện gì?
Chu gia trại thính đường, Vân Chỉ Tịch đã gỡ bỏ khăn che mặt ngạo nghễ ngồi trên đài cao bọc da hổ.
"Ngươi nói ta là chất nữ của ngươi?" Mặc dù lúc trước đã nghe Vân Nhất Mặc nói qua, nhưng Vân Chỉ Tịch vẫn còn có chút kỳ quái. Linh hồn của nàng mặc dù chiếm lấy thân thể này nhưng ký ức của nguyên chủ nhân lại không rõ ràng, thỉnh thoảng có một vài hình ảnh xuất hiện, nhưng đều không thể nhìn được rõ ràng.
Nàng cảm giác bản thân thiếu hụt một cơ hội kích thích khiến nàng dung hợp với ký ức của nguyên chủ, mà thân nhân của thân thể này có lẽ chính là cơ hội đó. Nàng biết nếu muốn dung nhập cái thế giới này thì điều cần thiết là phải có được những ký ức ấy. Ví dụ như khối thân thể này tại sao lại rơi vào trong tay sơn tặc? Điểm này phải biết rõ ràng, nếu không sẽ bị động.
Vân Nhất Mặc kiên định nói: "Tuyệt đối không sai! Tịch Nhi, ngươi thật không biết tứ thúc? Ngươi đừng bướng bỉnh, tứ thúc lại không chơi nổi đâu."
Nghe Vân Nhất Mặc nói, Vân Chỉ Tịch có thể đoán được đại khái nguyên bản linh hồn của thân thể này không quá tốt. Nhưng vậy rất kỳ quái, khi đó linh hồn của nàng nhập vào thân thể "nàng" cảm thấy "nàng" tựa hồ rất cao ngạo tự ti?
"Ta không nhớ rõ, nửa tháng trước ta tỉnh lại ở phụ cận sơn trại này, chỉ nhớ mang máng chính mình gọi Vân Chỉ Tịch, cái khác đều không nhớ rõ. Ngươi vẫn là trở về điều tra rõ, ta thật sự không biết ngươi." Vân Chỉ Tịch khẩu khí vẫn như cũ lạnh nhạt, cũng không có vì lời nói Vân Nhất Mặc mà tỏ ra kích động, ngược lại còn không tín nhiệm đề phòng.
Vân Nhất Mặc nghe vậy nhíu mày, trùng hợp lúc này một con phi ưng bay vào thính phòng. Vân Chỉ Tịch thanh mi chau lên, cảm giác con ưng này có chút cổ quái. Nàng trông thấy chim ưng đậu ở trên vai Vân Nhất Mặc, hắn quen thuộc cởi xuống một cái ống thật nhỏ trên đùi phi ưng, từ trong lấy ra một phong thư. Như vậy loại phi ưng này hẳn là Vân gia chuyên môn huấn luyện dùng để đưa tin.
Vân Nhất Mặc vừa đọc phong thư sắc mặt lập tức hết xanh lại trắng. Hắn ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Vân Chỉ Tịch, cuối cùng là nhìn chằm chằm vào bạch y nam tử phong khinh vân đạm trong thính đường, mí mắt nhảy không ngừng.
Mặc dù Dung Hoàng không có ngồi trên chủ tọa nhưng một thân tôn quý ung dung làm người ta phải ghé mắt nhìn. Hắn không để ý đến ánh mắt của Vân Nhất Mặc mà nhíu mày suy tư gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Vân Chỉ Tịch khiến nàng đề phòng hắn như phòng lang báo.
Vân Nhất Mặc chần chừ một lúc mới chậm rãi hít một hơi nói: "Tịch Nhi, đây là thư của gia gia gửi đến, ngươi tới xem một chút xem có nhớ cái gì hay không."
"A?" Vân Chỉ Tịch kỳ quái nhướng mày.
Mà lúc này ánh mắt Vân Nhất Mặc nhìn nàng so với lúc trước đan xen nhiều loại cảm xúc phức tạp, có đau lòng, có thương tiếc, có bất đắc dĩ, có không cam lòng... Tóm lại loại ánh mắt phức tạp này là Vân Chỉ Tịch lần đầu tiên nhìn thấy.
Thấy Vân Chỉ Tịch ngồi im, Vân Nhất Mặc cho rằng nàng đề phòng chính mình, bất chợt càng đau lòng hơn, dùng âm thanh nhu hòa nói: "Tịch Nhi đừng sợ, tứ thúc sẽ không tổn thương ngươi."
Vân Chỉ Tịch nghe vậy trong nội tâm càng nghi ngờ, mặc dù nàng đại khái đoán được là chuyện gì nhưng nàng vẫn quyết định đọc phong thư này. Đây là lá thư Vân gia gia chủ Vân Ngạo Thành tự tay viết, chủ yếu là nói cho Vân Nhất Mặc biết Vân gia đã xảy ra chuyện .
Thì ra vào tháng trước, đệ nhất tuổi trẻ thiên tài Vân gia - - Vân Chỉ Tịch, đang bế quan đột phá huyền sĩ cấp tu vi, toàn thân kinh mạch đứt gãy! Trải qua Vân gia Thái trưởng lão xác định là không có khả năng trùng tu huyền kính!
Trong nháy mắt Vân gia đều tan vỡ, đây chính là tổn thất lớn nhất của Vân gia!
Nên biết này nếu lần này Vân Chỉ Tịch đột phá thành công, như vậy nàng sẽ trở thành Vân gia, thậm chí là cả huyện Thanh Thành huyền sĩ trẻ nhất khi mới mười lăm tuổi. Liền tính trong toàn bộ tông phái Đông Vực cũng tuyệt đối kinh tài diễm diễm.
Nhưng không ai ngờ thiên tài lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế. Điều này không khác gì trời đang nắng có sét đánh, đem người của Vân gia đánh xơ xác.
Vân gia Thái trưởng lão không chịu nổi đả kích, tâm thần bị thương nặng tuyên bố bế tử quan! Việc này khiến người huyện Thanh Thành vô pháp lý giải, tuy nói thiên tài phế đi rất nghiêm trọng nhưng cũng không kích động đến nỗi đó đi?
Nhưng là Vân Nhất Mặc lại biết sự tình cũng không đơn giản như thế.
Bởi vì Vân Chỉ Tịch không chỉ là thiên tài, còn có được không linh thể chất trăm năm mới có một. Loại thể chất này là cực phẩm thể chất tu luyện, coi như ở đại tông phái cũng là tuyệt hảo thể chất trăm dặm mới tìm được một!
Vì thế mà Vân gia thậm chí dốc hết tài lực, để người thường du lịch bên ngoài - Vân Nhất Mặc ra tay, cố gắng liên lạc Đông Vực tông phái nổi danh - Vân Thiên tông, hy vọng có thể đưa Vân Chỉ Tịch vào đại tông phái, đạt được bồi dưỡng tốt hơn.
Từ hơn một năm trước, Vân Nhất Mặc mang theo kỳ vọng của gia tộc, cuối cùng liên lạc được với Thiên tông. Lại ở Vân Thiên tông may mắn gặp được Dung công tử của Tử Vân Tông - một trong tam đại tông phái ở Đông Vực. Dung công tử này đối với không linh thể chất cảm thấy rất hứng thú, lập tức giải thích rõ muốn đi theo Vân Nhất Mặc đến huyện Thanh Thành.
Nhưng mà ai cũng không thể tưởng được, khi Vân Nhất Mặc mang vị Dung công tử này đến huyện Thanh Thành, Vân Chỉ Tịch thế xảy ra chuyện!
Tại sao có thể như vậy?! Rõ ràng không linh thể chất đặc biệt thích hợp tu luyện, không thể nào tẩu hỏa nhập ma a! Vân Nhất Mặc nghĩ một trăm lần cũng không hiểu...
"Ta không biết." Lúc này Vân Chỉ Tịch đọc xong thư, thanh âm vẫn như cũ lạnh nhạt nói ra, trong đầu lại xẹt qua vô số đoạn ngắn, chỉ là khi nàng muốn cẩn thận "Xem" thì một ít đoạn ngắn này lại biến mất không chút tung tích? Đầu óc có chút đau nhức, cảm giác giống như là bị đổ chì, vừa nặng vừa khó chịu, loại cảm giác này giống như là não bị chấn thương?
"Tịch Nhi." Vân Nhất Mặc nhịn không được cầm bàn tay Vân Chỉ Tịch, càng thêm rõ ràng cảm nhận được nàng đang phát run. Cùng là người tu luyện, hắn biết rõ đối với một võ giả tu vi huyền kính là quan trọng đến nhường nào. Một khi phế đi chính là sống không bằng chết. Có lẽ bởi vì chịu kích thích trầm trọng, hài tử này mới không nhớ rõ mọi thứ, thậm chí chạy đến sơn trại làm lưu manh.
Nhưng hắn lại không biết, cũng không phải Vân Chỉ Tịch chính mình đến trong ổ sơn tặc...
"Ta không biết, ngươi đi đi." Vân Chỉ Tịch muốn rút tay về.
Vân Nhất Mặc nội tâm đau xót, chắc chắn Vân Chỉ Tịch là chịu không nổi đả kích to lớn này. Ánh mắt hắn lần thứ hai nhìn về phía Dung Hoàng, hắn biết rõ hi vọng còn lại tùy thuộc vào vị này. Cho nên hắn không chút do dự quỳ xuống, giọng nói khẩn: "Dung công tử, ngài đã tra xét thân thể Tịch Nhi, tình huống của nàng ngài tất nhiên rõ ràng, không biết - - không biết - - có thể khôi phục hay không?"
Câu hỏi này khiến Vân Nhất Mặc hao phí tất cả dũng khí. Hắn một mặt sợ hãi nghe được đáp án phủ định, một mặt mong đợi vị đại nhân này có biện pháp!
Nhưng Dung Hoàng cũng không có lên tiếng, Vân Nhất Mặc chờ thật lâu, không khỏi kêu lên: "Dung công tử?"
"Ân?" Dung Hoàng tựa hồ mới đi vào cõi thần tiên trở về.
Vân Nhất Mặc không dám có câu oán hận, lại lần nữa khẩn thiết lặp lại câu hỏi của mình.
"Không thể." Dung Hoàng trả lời trực tiếp rõ ràng.
"Thật sự là không bao giờ có thể tu luyện sao? Dung công tử ngài nhìn lại một chút đi, Tịch Nhi nàng chính người mà tiểu nhân trước kia đề cập, vị thiên tài không linh thể chất của Vân gia chúng ta!" Vân Nhất Mặc thanh âm phát run, hắn biết nếu như ngay cả vị đại nhân này cũng không có cách nào, có lẽ chính là thật sự tuyệt vọng ...
"Kỳ kinh bát mạch đều hủy, không cách nào thay đổi." Dung Hoàng mỗi một chữ đều không có nửa điểm hy vọng. Nhưng ánh mắt hắn lại lưu luyến ở trên người Vân Chỉ Tịch. Như đã nói, không linh thể chất một khi kinh mạch bị hủy, tất nhiên cũng tan đi, trở thành một phế tài, nhưng mà nàng không phải như vậy. Kinh mạch mặc dù phế, nhưng linh khí còn tồn tại!