Bởi vì Phong Tòng bỏ quyền nên Vân Chỉ Tịch trực tiếp thắng hai tràng, trở thành một con ngựa ô lóa mắt đạt được đệ nhất tộc hội. Sau đó Vân Hổ đối chiến Phong Tòng, Vân Hổ cũng lựa chọn bỏ quyền. Tiếp theo, vốn dĩ Vân Chỉ Phàm còn muốn đấu một trận quyết định thứ hạng, nhưng mà thương thế của hắn quá nặng nề, cho dù ăn đan dược chữa thương cũng chỉ có thể lựa chọn bỏ quyền.
Cứ như vậy, Vân Chỉ Tịch lấy một phương thức kỳ dị với tu vi Huyền Đồ thất giai đạt được hạng nhất trong thế hệ tuổi trẻ của Vân gia, Phong Tòng xếp hạng nhì, Vân Hổ hạng ba, Vân Chỉ Phi hạng bốn, còn Vân Chỉ Phàm không thể lên thi đấu lần nữa bị xếp xuống hạng năm.
Sau khi kết thúc xếp hạng, gia tộc khảo nghiệm của Vân gia lần này kết thúc viên mãn.
Thân là gia chủ Vân Ngạo Thành tuyên bố bế mạc cùng nói vài câu khích lệ liền phân tán các đệ tử tuổi trẻ, chỉ để lại năm người xếp hạng từ năm trở lên.
Nhìn năm người trẻ tuổi, Vân Ngạo Thành thấm thía nói: "Các ngươi không chỉ là một thế hệ tinh anh mới của Vân gia mà còn chuẩn bị cùng Chỉ Tiêu huynh đệ của các ngươi đang bế quan đại biểu Vân gia chúng ta tham gia thế gia đại bỉ vào cuối năm. Có thể nói, hy vọng của gia tộc đều gánh trên vai của các ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi được hưởng thụ đãi ngộ dành cho chấp sự của gia tộc. Ta hy vọng các ngươi có thể tập trung tu luyện, không được kiêu ngạo, nghiêm túc tu luyện, tranh thủ trước cuối năm tăng thêm một bước tu vi. Nếu khi tu luyện gặp khó khăn, không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, bất cứ lúc nào đều có thể hỏi các trưởng lão đang ngồi tại đây, bao gồm cả ta đều sẽ tận lực chỉ dẫn cho các ngươi. Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ." Năm người đáp.
Vân Ngạo Thành vui mừng gật gật đầu, lúc này mới nói: "Tiếp theo Tứ trưởng lão sẽ trao thưởng cho các ngươi."
Tứ trưởng lão Vân Ngạo Lôi tuy hơi lớn tuổi nhưng vẫn cao to tráng kiện, lúc này từ trong đoàn trưởng lão đứng lên, thần sắc uy nghiêm nói: "Vân Chỉ Phàm, tiến lên nhận thưởng."
Vân Chỉ Phàm cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn là chậm rãi đi lên trước, cung kính đứng ở trước mặt Vân Ngạo Lôi nói: "Có đệ tử."
"Vân Chỉ Phàm, trong một năm tu vi từ cửu giai cấp thấp đột phá đến trung cấp, có tiến bộ không nhỏ. Gia tộc ban cho ngươi một bình dưỡng thần đan, một bình hồi huyền đan, một bình tấn tiệp đan."
Nghe Vân Ngạo Lôi tuyên bố, Vân Chỉ Phàm sắc mặt không có gì biến hóa.
Dù sao hắn cũng có thân phận tôn quý, ngày thường Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh cho hắn không ít thứ tốt cho nên ba bình đan dược tuy rằng trân quý, nhưng cũng cũng không làm hắn cảm thấy vui sướng bao nhiêu. Ngược lại bởi vì thua Vân Chỉ Tịch, hắn chỉ cảm thấy uể oải và căm hận!
Kế tiếp là Vân Chỉ Phi lên nhận thưởng, phần thưởng của ả so với Vân Chỉ Phàm tất nhiên là tốt hơn, ngoài hai bình đan dược còn được một viên hỏa hoàng đan. Bất quá viên hỏa hoàng đan này ả không có khả năng sử dụng.
"Vân Hổ, bởi vì trong vòng một tháng đột phá tới huyền đồ cửu giai, lúc tỷ thí cũng hết sức xuất sắc nên gia tộc khen thưởng ngươi hai bình dưỡng thần đan, hai bình hồi huyền đan, hai bình tấn tiệp đan, cùng một thanh kiếm khí thượng phẩm cao cấp."
Vân Hổ nghe vậy vui mừng khôn xiết! Thân phận của hắn cùng Vân Chỉ Phàm huynh muội khác xa nhau, vì thế hầu như không có ai cho hắn thứ tốt gì. Đây là lần đầu tiên hắn được nhiều khen thưởng như vậy, khỏi nói cũng biết hắn mừng rỡ ra sao!
Đặc biệt là tấn tiệp đan, tuy rằng phẩm cấp cùng hồi huyền đan, dưỡng thần đan giống nhau là trung giai nhất cấp, nhưng tấn tiệp đan khó luyện chế hơn, cho nên có không nhiều. Loại đan dược này sau khi dùng có thể khiến người dùng nó có tốc độ phản ứng tăng mạnh trong mười lăm phút! Tuy rằng chỉ có mười lăm phút, nhưng vào thời điểm quyết đấu sống chết chính là mấu chốt bảo mệnh thắng lợi!
Còn kiếm khí thượng phẩm cao cấp thì càng khỏi phải nói, cho dù là Vân Chỉ Phàm cùng Vân Chỉ Phi cũng chỉ có kiếm khí cấp bậc này mà thôi! Đối với lần khen thưởng này, Vân Hổ rất vừa lòng. Ngay cả oán khí do thiếu chút nữa bị Vân Chỉ Phàm phế bỏ đan điền đều phai mờ không ít.
Tiếp theo là Phong Tòng nhận khen thưởng, khen thưởng càng không cần phải nói rồi, trừ bỏ cùng Vân Hổ giống nhau còn đạt được một viên hỏa hoàng đan!
"Khen thưởng đã xong." Vân Ngạo Lôi dứt lời, Vân Chỉ Tịch ngẩn người!
Mắt thấy Vân Ngạo Lôi sắp đi về chỗ ngồi, Vân Chỉ Tịch vội vàng nói: "Tứ thúc công, không phải chứ? Ngoại trừ đi nội khố chọn đồ vật, cùng với quyền yêu cầu Dung công tử một việc, nói như thế nào ta cũng có thường quy khen thưởng nha? Người sao không tuyên bố đâu? Có phải đã quên hay không?" Nàng tuy rằng xuất thân là sơn tặc, bản thân cũng có Linh Lung Tiên cảnh, coi như tương đối giàu có, nhưng cũng không thể cắt xén khen thưởng của nàng a!
Các trưởng lão còn lại nghe vậy cũng nghi hoặc nhìn Vân Ngạo Lôi, người sau lại đổi thần thái uy nghiêm, cười tủm tỉm nhìn Vân Chỉ Tịch: "Không sai, ngươi không có thường quy khen thưởng."
"Cái gì?!" Vân Chỉ Tịch khó chịu, nhìn bộ dáng Tứ trưởng lão cười tủm tỉm, thầm nghĩ ngươi dù bán rẻ tiếng cười cũng vô dụng! Dựa vào cái gì nàng xuất lực đánh hai tràng như con khỉ cho người ta xem còn cắt xén chỗ tốt của nàng?!
"Tứ thúc công, ngươi không thể như vậy a! Tới tới tới, ta cùng ngươi đàm luận." Vân Chỉ Tịch cất bước tiến lên, ở trước mặt Vân Ngạo Lôi chỉ vào Vân Chỉ Phàm cùng Vân Chỉ Phi nói: "Ta dù thế nào cũng tốt hơn nhiều so với đôi huynh muội phế vật này nha? Dựa vào cái gì bọn họ đều có thể nhận một ít đan dược trở về, ta lại không có? Ta có vô dụng cũng muốn thưởng ba bình. Còn có hỏa hoàng đan, ta cũng muốn một viên. Bằng không ta không phục!"
Vân Chỉ Phàm sắc mặt trắng bệch suy yếu nghe vậy, một ngụm máu đỏ tươi không nhịn được do tức giận phun ra tại chỗ! Còn có Vân Chỉ Phi, nàng lần lượt chịu nhục, tâm thần rốt cuộc chịu không nổi, đương trường bị tức giận đến trợn trắng mắt — — ngất đi rồi......
"Xem đi xem đi, hai cái phế sài này,mới nói có một câu thì một kẻ hộc máu còn một cái hôn mê, có thể trọng dụng chỗ nào chứ. Nếu không như vậy, đem khen thưởng bọn họ chuyển sang cho ta hết là được." Vân Chỉ Tịch vốn dĩ không phải người lương thiện, mà là không hơn không kém ma quỷ. Gặp mặt thì nhục nhã hai người không nói, còn muốn đem khen thưởng của họ lấy hết, có thể nói là đại biểu điển hình của nữ nhân có thù tất báo ngay lập tức.
Vân Ngạo Thành nghe vậy giả vờ tức giận mắng: "Tịch Nhi không thể hồ ngôn loạn ngữ!"
Vân Chỉ Tịch bĩu môi, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Dù sao ta không phục."
"Đứa nhỏ này! Ngươi là muốn khen thưởng thường quy mà thôi đúng không? Nếu là như thế thì ngươi muốn ta cho ngươi, còn phần thưởng ở chỗ ta ngươi cũng đừng lấy." Vân Ngạo Thành dở khóc dở cười, trước kia hắn sao không phát hiện đứa cháu gái này nghịch ngợm như vậy.
Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh nghe vậy, sắc mặt vừa động nói: "Gia chủ, không biết ngài cho Tịch Nhi khen thưởng là cái gì?"
Vân Ngạo Thành nhàn nhạt liếc Vân Ngạo Danh, nói: "Như thế nào? Bổn gia chủ ra quyết định còn cần xin chỉ thị của Đại trưởng lão?"
Nghe vậy, Đại trưởng lão biến sắc: "Lão phu không phải ý tứ này, ngài tuy là gia chủ, nhưng việc phân phối tài nguyên gia tộc như thế nào phân phối, ta cũng có quyền được biết."
"Vậy lúc ngươi cho Phi Nhi hỏa hoàng đan, tại sao không thông báo bổn gia chủ." Vân Ngạo Thành không thèm cho mặt mũi nói.
Đại trưởng lão sắc mặt trắng bệch, tuy hắn cùng Vân Ngạo Thành thường đấu ngầm, nhưng lão già này vẫn luôn đều ôn hòa, lúc này sao lại thay đổi? Chẳng lẽ......