[Dịch]Thần Y Phế Tài Phi

Chương 14 : Chó nhà ai sủa bậy!




Edit: Nguyệt Ly Phong

Beta: tdbbkt

------

Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh ngồi nghiêm chỉnh, tựa như vẫn không hề phát hiện ánh mắt của Vân Ngạo Thành, chuyên chú xem khảo nghiệm.

Lúc này, người đứng đầu nội bảo - Phong Tòng lên đài, tay hắn thoải mái vỗ một chưởng, vạch xếp hạng của đá thí nghiệm từ một nhanh chóng lên đến chín, sau đó bỗng nhiên vượt cấp!

“Huyền sĩ! Sơ cấp!” Vân Nhất Tiêu khiếp sợ đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm đá thí nghiệm !

“Oa —— huyền sĩ! Phong Tòng đột phá huyền sĩ!”

“Ông trời a! Thiên tài, Vân gia thiên tài lại là một đệ tử nội bảo!”

“Lúc này Phong Tòng nhất định đứng đầu! Huyền sĩ a!”

“Chưa chắc, trong tay Chỉ Phàm đại ca có thượng phẩm binh khí, đến lúc đó hươu chết về tay ai còn chưa biết được.”

Mọi người dưới đài thí nghiệm đều sôi nổi bàn tán, tất cả đều nhìn Phong Tòng bằng ánh mắt sùng bái. Chỉ có Vân Chỉ Phàm sắc mặt khó coi, vốn dĩ hắn hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu thế hệ trẻ, không nghĩ tới danh hiệu này lập tức bị Phong Tòng đoạt đi, điều này khiến hắn thật mất mặt.

Mặc kệ người ở dưới đài sùng bái hâm mộ, Phong Tòng cũng không để ý, hắn nhanh nhẹn xuống đài, tiếp tục ngồi yên lặng ở một góc, cứ như từ trước đến nay hắn chưa từng xuất hiện ở trên đài.

Quả là một người tâm tư sâu sắc, Vân Chỉ Tịch liếc nhìn Phong Tòng một cái rồi đưa ra nhận xét. Kí ức về Phong Tòng không nhiều lắm, chỉ nhớ rõ hắn là một người im lặng ít lời, tu luyện si cuồng.

So với Phong Tòng thành tích xuất sắc, những người sau chính là làm nền, bất quá thực lực đều là trên dưới lục giai Huyền Đồ. Về phần đệ tử ngoại bảo càng không đáng giá nhắc tới.

“Vân Chỉ Tịch.” Khi Vân Nhất Tiêu gọi tên Vân Chỉ Tịch, không khí trong giáo trường đột nhiên cứng lại.

“Thất tiểu thư? Tại sao còn gọi nàng? Nàng không phải phế bỏ sao?”

“Chắc là lên cho có lệ, dù sao cũng là cháu gái gia chủ, muốn đuổi ra nội bảo cũng phải công khai tuyên bố”

“Thật là đáng thương, lặng lẽ đi ra ngoài không phải tốt hơn việc mất mặt xấu hổ sao."

“Có lẽ định làm theo đúng quy định, tuyên bố sau mới trục xuất đi.”

Tất cả mọi người cảm thấy Vân Chỉ Tịch lên sân khấu chính là lần cuối khảo nghiệm dựa theo gia quy.

Mà Vân Chỉ tịch vẫn luôn lười biếng thanh thản mà ngồi nghe gọi bèn nhún người nhảy lên. Động tác kia cực kỳ xinh đẹp ưu nhã khiến ánh mắt mọi người dưới đài sáng ngời! Thân pháp này thật không tồi!

Chỉ có Vân Chỉ Phi khịt mũi coi thường, vết thương đã tốt lên, ả vẫn cho rằng thất bại ngày đó là vì bởi Vân Chỉ Tịch may mắn mèo mù vớ chuột chết mới đem ả đánh bại. Nếu lại đấu lần nữa, người thắng tất nhiên là ả!

“Vân Chỉ Tịch ngươi nghe đây, lần trước là ta nhất thời sơ ý, chờ ngươi bị đuổi ra nội bảo, chúng ta lại so một lần, lúc này ta nhất định đánh ngươi răng rơi đầy đất!”

Nghe được Vân Chỉ Phi khiêu khích, Vân Chỉ Tịch liếc nàng một cái, lầm bà lầm bầm ngoáy lỗ tai nói: “Chậc chậc — — vừa rồi hình như là ảo giác, thế nào lại nghe được tiếng chó sủa? Trong nhà hình như không nuôi chó mà?”

Dứt lời, nàng hoàn toàn không thèm để ý Vân Chỉ Phi tức giận đến thất khiếu bốc khói, trực tiếp đi đến trước đá thí nghiệm thạch: “Tam thúc, có thể bắt đầu rồi sao?”

Vân Nhất Tiêu mặt không biểu cảm gật gật đầu nói: “Bắt đầu đi.”

Vân Chỉ Tịch lên tiếng, bàn tay trắng nõn tùy ý vỗ một chưởng.

Đá thí nghiệm lại lần nữa từ một lên đến bảy, sau đó dừng lại!

Huyền Đồ! Thất giai!

Lần này không chỉ có Vân Nhất Tiêu khiếp sợ mà cả Vân Ngạo Thành cùng tất cả thành viên Vân gia đều khiếp sợ đến nói không nên lời!

Phải biết rằng, tình trạng của Vân Chỉ Tịch do chính Thái Thượng Trưởng Lão xác nhận rằng không có khả năng trùng tu tu vi! Một phế tài như vậy bỗng nhiên lại có huyền kính?!

Một lúc sau, vân nhất tiêu mới tuyên bố: “Đệ tử dòng chính Vân Chỉ Tịch, Huyền Đồ thất giai, tiếp tục ở lại nội bảo.”

“ Huyền Đồ thất giai, chỉ e đây cũng là cực hạn. Ở nội bảo lay lắt sống quá hai năm không có tiến bộ cũng bị đuổi ra ngoài thôi.”

“Còn không phải sao, nghe nói lúc trước nàng tẩu hỏa nhập ma nghiêm trọng, hiện tại miễn cưỡng khôi phục đến Huyền Đồ thất giai đã là cực hạn.”

Vân Chỉ Phi ngẩn người, lúc này mới khinh thường nói: “Hừ — — chẳng qua là thất giai, ta là cao cấp, ngươi bất quá là cấp thấp, ta nhất định có thể đánh bại ngươi!"

Chỉ là Phong Tòng lúc này lại mở miệng: “Kinh mạch toàn phế còn có thể trùng tu, không hổ là thiên chi kiêu nữ Vân gia.”

“Hừ — — Huyền Đồ thất giai đã kiêu ngạo như vậy?” Vân Chỉ Phàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng nghĩ như mọi người, Huyền Đồ thất giai xem như Vân Chỉ Tịch cực hạn.

Vân Chỉ Tịch xuống đài, đợt khảo nghiệm thứ hai cũng bắt đầu.

Sau đợt khảo nghiệm đầu tiên, vị trí của đệ tử nội ngoại bảo đều có biến đổi rất nhỏ, dòng chính không có thay đổi. Trừ Phong Tòng cùng Vân Chỉ Tịch khiến người kinh ngạc thì những người khác đều giống như dự đoán trước. Vân Chỉ Phàm tu vi cũng tiến triển, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn có khả năng sẽ đột phá huyền sĩ vào năm sau, đến lúc đó thế hệ trẻ của Vân gia sẽ có thêm một người huyền sĩ.

Đợt khảo nghiệm thứ hai chủ yếu là xếp hạng so đấu. Đầu tiên là đối kháng đồng cấp, sau đó người thắng cùng cấp bậc khiêu chiến đến bậc cao hơn, cứ thế tính tiếp , cuối cùng sẽ có người thứ nhất!

Điều kiện tham gia đợt khảo nghiệm thứ là từ Huyền Đồ tứ giai trở lên, cho nên lập tức loại không ít người. Bất quá vừa mới bắt đầu tỷ thí cũng không có gì hấp dẫn, mãi cho đến bắt đầu lục giai thì không khí mới tăng vọt lên.

Các chấp sự trong gia tộc cũng bắt đầu từ những đệ tử này tìm kiếm hạt giống tốt, chuẩn bị về sau bồi dưỡng tốt.

Đối với những đệ tử mỗi năm đều quan sát tỷ thí khi xem cấp thấp tỷ thí đều cảm thấy buồn ngủ, không có gì hứng thú. Riêng Vân Chỉ Tịch xem được 'mùi ngon', tuy rằng “Nàng” mỗi năm đều xem nhưng đó đều là ký ức, cũng không phải nàng tự mình xem!

Không khí thượng võ có thể kích thích nhiệt huyết con người, nó khiến Vân Chỉ Tịch có ảo giác như là trở về doanh huấn luyện sát thủ.

Khi đó một đám người bọn họ từ ban đầu cái gì đều không biết, sau bị huấn luyện thành cỗ máy giết người, đến cuối cùng tàn sát lẫn nhau quyết định hạt giống sát thủ cuối cùng, trở thành đối tượng gia tộc trọng điểm bồi dưỡng.

Vừa mới bắt đầu, bọn họ ai nấy đều ngây thơ, chỉ biết nỗ lực học bản lĩnh. Khi đó là những ngày nỗ lực nhất, cũng nhiệt huyết nhất. Mỗi khi nhớ lại, Vân Chỉ Tịch cảm thấy đó là thời gian nàng sống cũng không tệ lắm.

Rất nhanh tỷ thí thất giai bắt đầu rồi, Vân Chỉ Tịch cũng lên đài. Nhưng nàng lại rút được phiếu trắng, nói cách khác nàng có thể trực tiếp thăng cấp tham gia tỷ thí bát giai.

“Không phải đâu, vận khí này cũng thật tốt quá!”

“Còn không phải sao, toàn bộ chỉ có hai phiếu trắng, một phiếu đã bị Thất tiểu thư rút được.”

Vân Chỉ Phi nhíu nhíu mày, liếc nhìn Vân Chỉ Tịch: “Chờ ta đánh xong thất giai lại tìm ngươi!”

Đối với Vân Chỉ Phi nói, Vân Chỉ Tịch chỉ coi là ả đang đánh rắm, căn bản là không phản ứng, khiến Vân Chỉ Phi tức giận sắc mặt én nỗi sắc mặt xanh mét……

“Thất tỷ, tỷ thật lợi hại.” Vân Chỉ Đào lúc này ngồi gần Vân Chỉ Tịch, nhìn nàng bằng vẻ mặt sùng bái.

Vân Chỉ Đào đã thua, hắn hiện tại có tu vi Huyền Đồ ngũ giai có thể đấu với lục giai đã không tệ. Bất quá vẫn có chút uể oải, tuy rằng hắn ngoài miệng chưa nói cái gì.

“Ngươi mới mười tuổi, đã rất khá. Bất quá thời điểm ngươi tu luyện, trước niệm một lần tâm pháp, chờ tâm bình khí hòa lại bắt đầu, như vậy sẽ làm ít công to.” Đối với tiểu shota này, Vân Chỉ Tịch vẫn có hảo cảm. Thiếu niên tâm tư đơn thuần, sùng bái không có chứa bất luận tạp chất gì.

“Xuy — —” Vân Chỉ Phàm cách đó không xa nghe vậy, khinh thường cười nhạo một tiếng: “Phế vật luyện công tẩu hỏa nhập ma còn muốn dạy người khác luyện công như thế nào, coi chừng dạy người tẩu hỏa nhập ma như ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.