Edit: Nguyệt Ly Phong
Beta: tdbbkt
------
Cùng lúc đó, cửa phòng "ầm" một tiếng mở ra! Vân Nhất Minh trông thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt nổi trận lôi đình: "Súc sinh! Ta liều mạng với ngươi!"
Thấy ái nữ bị sỉ nhục, Vân Nhất Minh tức giận đến cực điểm, dùng toàn lực nhấc cái ghế dựa lên đánh thẳng lên lưng Dung Hoàng!
Vân Chỉ Tịch thấy vậy nheo mắt, nàng hiểu rằng bằng vào thực lực của Dung Hoàng, hắn thậm chí không cần phản kích, chỉ với lực phòng ngự cũng đủ trong nháy mắt giết một phế tài như Vân Nhất Minh!
"Dung công tử!" Đúng lúc này Văn Tố Tâm đi vào, cũng nhận ra Dung Hoàng. Nhưng ngày Vân Chỉ Tịch trở về thì Vân Nhất Minh cũng không ra nghênh đón, rồi sau đó Dung Hoàng chưa từng xuất hiện trước mặt người khác cho nên Vân Nhất Minh cũng không biết hắn. Nhưng danh xưng Dung công tử thì hắn vẫn biết.
Dù vậy, Vân Nhất Minh động tác cũng không dừng lại. Ở trong lòng của hắn, mặc kệ đối phương là ai đều không thể bắt nạt khuê nữ của hắn!
Vân Chỉ Tịch cố gắng ngăn cản, Dung Hoàng lại nhanh hơn nàng một bước, ôm nàng tránh sang một bên.
"Ầm - -" Không có huyền kính chống đỡ, Vân Nhất Minh dùng toàn lực nhào lên tất nhiên bị té ngã trên mặt đất, dáng vẻ hết sức chật vật.
Nhưng Vân Nhất Minh cũng chưa từ bỏ, hắn ngồi dậy mắng: "Súc sinh, còn không buông Tịch Nhi ra!"
"Cha, ngài hiểu lầm ." Vân Chỉ Tịch trong nội tâm ấm áp, phụ thân rõ ràng biết chính mình không địch lại, cũng trêu chọc không nổi người này. Nhưng hắn không hề có chút chần chờ nào bảo hộ nàng khiến cho nàng vô cùng cảm động.
"Tu vi của cha mặc dù bị phế đi nhưng đôi mắt còn không có mù!" Lúc Vân Nhất Minh bước vào, hắn rõ ràng trông thấy Vân Chỉ Tịch bị đè ở phía dưới.
"Không phải như thế, là Dung công tử đang giúp con khôi phục kinh mạch, có đúng hay không?" Vân Chỉ Tịch nhìn về phía Dung Hoàng, vừa rồi hắn có thể né tránh một chiêu kia thật khiến nàng kinh ngạc. Dù sao nếu bị đánh trúng thì bị thương tất nhiên là Vân Nhất Minh mà không phải là hắn.
Dung Hoàng lúc này mới buông Vân Chỉ Tịch ra, nghe vậy liền giật mình sau gật đầu: "Không sai."
"Quả thật như thế?" Vân Nhất Minh rõ ràng không tin, làm gì có ai dùng cái loại tư thế đó để khôi phục kinh mạch? Hơn nữa trước đó không phải nói Dung công tử cũng không có biện pháp sao?
"Cha, ngài xem." Vân Chỉ Tịch xòe bàn tay ra, mềm mại mà nhanh chóng vỗ lên tường. Sau đó liền thấy một dấu tay mảnh mai trên vách tường.
Vân Nhất Minh chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm dấu tay kia, hắn biết rõ nếu không có huyền kính, bằng khí lực nữ nhi yếu ớt thì không thể nào để lại dấu tay trên vách tường như thế được.lúc này hắn cũng đã tin lời nói của nữ nhi, nhưng vẫn đối với việc Vân Chỉ Tịch bị Dung Hoàng đè dưới thân mà khó chịu trong lòng: "Coi như là luyện công thì nam nữ cũng có khác biệt."
"Cha hiểu lầm rồi, vừa rồi trên người nữ nhi xảy ra chút vấn đề, vì tình thế gấp gáp nên Dung công tử mới bất đắc dĩ làm vậy." Vân Chỉ Tịch ngoài mặt giải thích, trong lòng lại cực kỳ không cam lòng. Nếu không phải người này còn có giá trị lợi dụng, thật không muốn vì hắn thanh minh!
Vân Nhất Minh cùng Văn Tố Tâm nghi ngờ nhìn hai người vài lần, phát hiện bọn họ mặc chỉnh tề. Nhất là Dung Hoàng trên mặt không có nửa phần chột dạ, thanh tuấn ung dung đứng đó, không giống như là làm việc trái với lương tâm.
"Tịch Nhi, kinh mạch của con thật sự khôi phục?" Vân Nhất Minh lúc này mới kịp phản ứng việc này, trong lúc nhất thời kích động đến cả người run run!
"Không sai!" Vân Chỉ Tịch đi lên phía trước cầm bàn tay Vân Nhất Minh, lại lần nữa đem huyền kính trong cơ thể tràn ra cho hắn cảm thụ: "Hơn nữa tu vi cũng khôi phục không ít, cha không cần phải lo lắng, con cùng Dung công tử còn có chuyện muốn nói, muộn một chút sẽ đến phòng ngài giải thích rõ."
"Này - -" Vân Nhất Minh nhìn Dung Hoàng một cái, vẫn như cũ không yên tâm.
"Cha, yên tâm đi. Chờ ta học hỏi xong rồi mới có thể giúp ngài khôi phục kinh mạch." Vân Chỉ Tịch nói.
Vân Nhất Minh nghe vậy trong lòng nóng lên: "Thật có thể?"
"Vâng, nhưng tạm thời đừng nói ra ngoài, hết thảy chờ khảo nghiệm lại nói." Vân Chỉ Tịch nghiêm túc nói.
"Được, cha nghe con, nhưng phải cẩn thận. Cha thì không sao, chỉ cần con không có việc gì." Vân Nhất Minh nắm chặt tay của nữ nhi, sinh thời có thể nhìn thấy ái nữ khôi phục, hắn cảm thất đã rất đủ. Nếu Dung công tử có yêu cầu khác, cho dù hắn vĩnh viễn không thể khôi phục, cũng không hy vọng ái nữ chịu ủy khuất.
Văn Tố Tâm cũng cầm tay của nữ nhi, có chút kiêng kỵ nhìn Dung Hoàng: "Tịch Nhi - - "
"Không có việc gì, hai người đi ra ngoài trước đi." Vân Chỉ Tịch có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng rất ấm lòng.
Đưa hai người đi, Vân Chỉ Tịch đóng cửa lại mới ngồi xuống mắt lạnh nhìn Dung Hoàng.
Dung Hoàng bày vẻ mặt như không có việc gì ngồi đối diện nàng: "Biến sắc mặt thật mau, lợi dụng xong liền coi như không biết?"
"Ta muốn đột phá huyền sĩ, sau đó cần một pháp quyết che giấu khí tức. Còn có, vô luận bất cứ lúc nào đều không cho tổn thương cha mẹ ta, đây là ngươi thiếu ta!" Vân Chỉ Tịch không khách khí nói, nàng biết tại các Đại tông phái nhất định có loại pháp quyết che giấu khí tức.
Mày kiếm của Dung Hoàng nhíu lại, đây là lần đầu tiên có người mệnh lệnh hắn làm việc, hơn nữa khẩu khí còn bất thiện như thế. Môi mỏng khẽ nói một câu, trong đôi mắt đen như hồ nước sâu không thấy đáy: "Có thể."
"Vậy ngươi chờ ta một chút." Vân Chỉ Tịch nói xong liền đi đến chỗ cha mẹ giải thích rõ ràng, nếu không hai người chẳng yên lòng. Mà tiểu viện kể từ khi Vân Chỉ Tịch trở thành phế tài đã không có hạ nhân, hơn nữa Vân Ngạo Thành hạ lệnh bất luận kẻ nào không được phép đặt chân vào chỗ này nên không lo lắng để lộ tin tức gì.
Đi đến trước phòng cha mẹ, Vân Chỉ Tịch gõ cửa, cửa phòng lập tức được mở ra, vẻ mặt Văn Tố Tâm lo lắng kéo nàng vào trong: "Tịch Nhi, mau vào."
Trong phòng Vân Nhất Minh cũng không có ngồi, trên mặt vẫn có thần sắc lo lắng: "Tịch Nhi, nơi này không có người khác, con thành thật nói cho cha, hắn có bắt nạt con hay không?!"
"Trước hết để cho hài tử ngồi xuống đã." Văn Tố Tâm kéo Vân Chỉ Tịch ngồi xuống nói.
Xem sắc mặt hai người, Vân Chỉ Tịch nhẹ nhàng cười nói: "Không có chuyện gì, con không có bị bắt nạt."
Vân Nhất Minh lắc lắc đầu, ánh mắt rất kiên quyết: "Cha nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không đúng. Tịch Nhi a, mặc dù cha hiện tại bị phế đi, nhưng chỉ cần cha ở đây sẽ không cho phép con bị người khi dễ. Con đừng sợ, đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho cha, cha nhất định làm chủ cho con!"
Vân Nhất Minh quả quyết, dù bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ nàng, nàng có thể cảm giác được đó là đến từ huyết mạch ân cần cùng bảo vệ.
"Cha con nói không sai, con nói cho nương có bị ủy khuất hay không. Nghe nương nói, chúng ta có thể sống kham khổ qua ngày, nương chỉ mong một nhà bình an là đủ rồi. Dù đại phú đại quý nương không mong đến, chỉ hy vọng con tốt là đủ - -" Văn Tố Tâm ôm lấy Vân Chỉ Tịch, nói đến đây liền rơi lệ .
Nàng cả đời này đi theo Vân Nhất Minh từng trải qua nổi bật, cũng từng trải nghèo khổ. Bởi vì Vân Chỉ Tịch cũng từng vinh quang qua, nhưng cũng đều đã đi qua. Nếu là một nữ tử khác trải qua thay đổi nhanh như thế, tâm lý khẳng định không chịu nổi. Nhưng Văn Tố Tâm đều nhẫn nhịn, bất luận nàng ở thời điểm nào cũng chỉ có nghĩa vụ chăm sóc tốt trượng phu cùng nữ nhi.
Vân Chỉ Tịch rất kính nể một mẫu thân như thế, vào thời điểm trượng phu xuống dốc, nàng không có bất kỳ câu oán hận, ngược lại lo liệu nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, khi đó không chỉ muốn chăm sóc nữ nhi còn nhỏ mà còn muốn khuyên nhủ an ủi trượng phu chịu đả kích trầm trọng. Đây thật là một nữ nhân tài ba.
"Nương, cha." Vân Chỉ Tịch từ trong lòng Văn Tố Tâm ngồi thẳng lưng, ánh mắt trong suốt nhìn hai người, sau đó từ trong lòng lấy ra bốn đóa hoa tiên mai, một làn hương hoa mai nhẹ nhàng tản ra