Edit: Nguyệt Ly Phong
Beta: tdbbkt
------
Phòng khách Vân gia, không khí ồn ào huyên náo.
"Nhất định phải nghiêm trị!" Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh tức giận nói, Vân Chỉ Phi là cháu gái ruột của hắn, thiên phú tu luyện xem như không tồi, vậy mà đan điền bị đá nứt! Mặc dù được kịp thời cứu trị, nhưng đối với tu luyện của Vân Chỉ Phi sau này vẫn có rất lớn ảnh hưởng xấu! Trừ phi...
"Cấp bảy huyền kính không bằng một người không còn huyền kính, đã phế vật lại thêm ngu ngốc." Tứ trưởng lão Vân Ngạo Lôi một chút cũng không nể mặt.
"Lão Tứ, ngươi!" Vân Ngạo Danh nổi giận.
"Được rồi!" Vân Ngạo Thành lên tiếng mới coi như bình ổn cuộc cãi vã.
"Nhất Mặc, ngươi nói sơn tặc Chu gia trại nghe lời Tịch Nhi như thiên lôi sai đâu đánh đó?" Vân Ngạo Thành hỏi Vân Nhất Mặc.
Vân Nhất Mặc hơi giật mình, những chuyện này khi trở lại Vân gia bảo đã bẩm báo qua rồi a, nhưng hắn rất nhanh liền hiểu được ý nghĩ của Vân Ngạo Thành.
"Không sai."
"Không chỉ như thế, Dung công tử tựa hồ đối xử với Tịch Nhi có sự khác biệt. Có lẽ, Tử Vân Tông có bí mật không muốn người biết có thể trợ giúp Tịch Nhi, mà Dung công tử tất nhiên biết được." Vân Nhất Mặc lớn mật nói.
"Nói nhảm!" Tam trưởng lão Vân Ngạo Nghĩa lập tức phản bác.
"Thái trưởng lão đã tự mình chẩn đoán Tịch Nhi không có khả năng trùng tu huyền kính, Dung công tử kia cũng thừa nhận."
Vân Nhất Mặc trầm mặc, Thái trưởng lão ở Vân gia có uy tín tuyệt đỉnh, cho dù là hắn cũng không dám nói cái gì nữa.
"Nhưng Tịch Nhi khống chế sơn tặc, đánh bại Phi nhi là sự thật. Dung công tử chủ động vào Vân gia ta, không có ý muốn đi cũng không đề cập tới chuyện này cũng là sự thật." Vân Nhất Mặc nói sang chuyện khác.
"Nhất Minh hôm nay đến thỉnh cầu ta." Vân Ngạo Thành mở miệng, mọi người cũng không kinh ngạc. Bởi vì chuyện Vân Nhất Minh vào trong phòng Vân Ngạo Thành mọi người đều biết .
"Nhất Minh từ mười lăm năm trước kinh mạch bị phế chưa bao giờ bước vào trong phòng phụ thân này một bước. Hôm nay đến chỉ dùng cống hiến ngày xưa của hắn đối với Vân gia thỉnh cầu ta để Tịch Nhi ở tại trong bảo hơn nửa năm. Một tháng sau, tại khảo nghiệm đệ tử đời thứ ba, nếu như Tịch Nhi vẫn như cũ là phế tài thì cả nhà bọn họ tự động dọn ra bảo." Vân Ngạo Thành bình tĩnh nói nhưng nội tâm lại hoàn toàn không bình tĩnh.
Lão nhân đứng lên, bái mọi người một cái nhưng mọi người lập tức đứng lên tránh đi lễ này, ánh mắt có chút chấn kinh nhìn Vân Ngạo Thành.
"Hôm nay ta không làm gia chủ, chỉ làm một vị tổ phụ, hy vọng các vị cho Tịch Nhi một cơ hội." Vân Ngạo Thành gằn từng chữ một, lão nhân dứt bỏ thể diện chỉ vì muốn hoàn thành trách nhiệm của một tổ phụ.
Dù là Vân Ngạo Danh không cam lòng, cũng không thể không bán mặt mũi: "Nếu gia chủ đã nói như thế, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng một tháng sau, gia chủ hiểu được, điều này hết thảy đều là tộc quy Vân gia."
Lúc này tất cả mọi người ở đây đều không cho rằng Vân Chỉ Tịch có thể ở trong một tháng sáng tạo ra kỳ tích gì.
...
Là cổ võ thiên tài, thiên phú ở võ đạo của Vân Chỉ Tịch là không thể nghi ngờ. Cho nên sau khi nàng có được ( Thông Thiên Quyết ) thì hoàn toàn không lo lắng việc mình tu luyện không thành công. Bởi vì vô luận trước đây nàng tu nội công, vẫn là hiện tại gọi là tu nội kình, kỳ thật đều có cách tu luyện tương tự, đại khái chính là võ đạo trăm sông đổ về một biển.
Sau khi nàng dạy dỗ Vân Chỉ Phi, liền bắt đầu toàn tâm tập trung vào tu luyện. Điều đầu tiên nàng muốn làm chính là cải tạo kinh mạch thật tốt!
Trải qua hai ngày tu luyện này, Vân Chỉ Tịch kinh ngạc cảm thán phát hiện linh khí trong "Linh Lung Tiên Cảnh" quả nhiên không tầm thường. Những khí thể này đi qua kinh mạch nào thì kinh mạch đó sẽ lộ ra một tầng sáng trắng nhàn nhạt, lực thừa nhận cùng cường độ đều mạnh mẽ đề cao! Hơn nữa thông qua sử dụng hoa tiên mai, hiện tại tuy rằng kinh mạch còn không có khôi phục nhưng thể chất đã được cải thiện rất lớn. Cho nên lúc trước đánh bại Vân Chỉ Phi, căn bản chính là một bữa ăn sáng.
"Hô - -" Vân Chỉ Tịch biết rõ "Linh Lung Tiên Cảnh" không tầm thường, nhưng là chân chính tiếp xúc mới phát hiện thứ này vượt xa nàng tưởng tượng. Nàng mơ hồ cảm giác được, chỉ cần Linh Lung Tiên Cảnh không muốn bị người phát hiện thì cho dù là tên tiểu bạch kiểm vô sỉ của Tử Vân Tông kia cũng đừng mơ tưởng phát hiện sự tồn tại của nó!
Loại cảm giác này tuy vô căn cứ nhưng Vân Chỉ Tịch lại đặc biệt tin tưởng! Cho nên tu luyện đã không cần cố kỵ cái gì. Vốn là nàng rất lo lắng, dù sao Linh Lung Tiên Cảnh là bí mật của nàng, bí mật không thể nói với bất kỳ ai. Dạng bảo vật này một khi tiết lộ ra ngoài, lấy khả năng của nàng hiện tại tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn. Đạo lý 'Thất phu vô tội hoài bích có tội' nàng tự nhiên hiểu lấy.
Sau khi xác định người của Vân gia không có tới quấy rầy, Vân Chỉ Tịch liền bước vào trạng thái bế quan, trong lúc này trừ tu luyện chính là ăn uống ngủ nghỉ, nàng chưa bao giờ rời đi tiểu viện nửa bước.
Mãi cho đến đêm trước khảo nghiệm, một bóng dáng màu trắng cuối cùng kìm nén không được đi vào trong phòng Vân Chỉ Tịch.
"Rốt cục là nhịn không được rồi sao?" Vân Chỉ Tịch mở mắt ra, cũng không ngoài ý muốn thấy trong phòng có thêm một người.
Nàng vừa nói xong, Dung Hoàng duỗi tay cầm lấy cổ tay nàng, lần này Vân Chỉ Tịch ngược lại rất phối hợp.
"Kỳ kinh bát mạch khôi phục, kinh mạch trong cơ thể được rèn luyện qua, cường độ thân thể đã đạt tới trình độ đại huyền sư." Dung Hoàng một câu liền đem trên người Vân Chỉ Tịch biến hóa nói ra.
"Đúng vậy." Vân Chỉ Tịch mặc dù đoán được hắn có thể nhìn ra nhưng tốc độ đã nhanh còn phán đoán khẳng định như thế khiến nàng có phần không thể nắm bắt độ của Dung Hoàng.
Nhưng nàng cảm giác nội kình tu vi của tên tiểu bạch kiểm này chắc chắn ở phía trên đại huyền sư, nếu không sẽ không biết kinh mạch đại huyền sư có độ kiên cường dẻo dai như thế nào. Mà dõi mắt khắp huyện Thanh Thành cũng chỉ có trong tam đại thế gia mới có một gã đại huyền sư trấn giữ! Nhưng tuổi bọn họ đều già hơn rất rất nhiều so với Dung Hoàng...
Đôi mắt đen của Dung Hoàng nhìn chăm chú Vân Chỉ Tịch, tựa hồ chờ nàng tiếp tục mở miệng.
"Ta cần ngươi hỗ trợ." Trong lúc Vân Chỉ Tịch tu luyện cố ý tiết ra một tia linh khí, thể hiện kinh mạch chính mình khôi phục chính là vì hấp dẫn Dung Hoàng lại đây, nàng biết rõ người này đối với thân thể nàng cảm thấy rất có hứng thú.
"Điều kiện là ngươi cái gì đều không làm, để ta sờ đan điền của ngươi một chút." Dung Hoàng xác thực là rất tò mò, hơn nữa vì cái hiếu kỳ này hắn đã ở Vân gia ăn chùa uống chùa gần một tháng. Khiến cho trên dưới Vân gia cũng không biết hắn đến cùng là muốn làm cái gì.
"Đồng ý!" Vân Chỉ Tịch sảng khoái đáp ứng, dù sao nàng không làm cái gì đối phương cũng tuyệt đối không phát hiện được "Linh Lung Tiên Cảnh" tồn tại.
Đôi mắt màu đen của Dung Hoàng khẽ động, vươn tay đặt ở trên bụng Vân Chỉ Tịch.
Đây là một cái đan điền tràn ngập lực lượng hỏa thuộc tính, lộ ra sinh cơ sức sống dồi dào, nhưng cùng đan điền võ giả tầm thường không có gì khác biệt quá lớn.
Mày kiếm nheo lại, trên tay Dung Hoàng tràn ra một sợi hơi thở thăm dò vào trong đan điền Vân Chỉ Tịch.
"Đợi chút! Ta cũng không nói ngươi có thể dùng huyền kính điều tra!" Vân Chỉ Tịch tức giận nói, bản năng muốn chạy đi.
Dung Hoàng phát hiện ý đồ của nàng, làm sao có thể cho nàng đi, lập tức duỗi cánh tay ôm eo thon của nàng, bàn tay hoàn toàn không có rời đi bụng nhỏ của nàng. Một sợi huyền kính theo lòng bàn tay hắn tràn ra chạy ở trong thân thể Vân Chỉ Tịch, đi qua toàn thân nàng, trộm nhìn tất cả nơi hẻo lánh trong cơ thể nàng!
"Ngươi vô sỉ!" Vân Chỉ Tịch đầu gối vừa muốn phản kích, Dung Hoàng lại sớm hơn nàng một bước đè xuống!
"Đừng động, nếu không sẽ thương tổn đến ngươi." Dung Hoàng cảnh cáo một tiếng, gương mặt tuấn tú ung dung đến gần khuôn mặt Vân Chỉ Tịch. Thậm chí sống mũi thẳng thắp kia đã chạm đến kiều nhan của nàng...